Chương : 27
Edit: Diệp Hạ
Sau lần đi vào phòng trống đó, Quý Trạch rõ ràng đối Giang Hạo có điều bất mãn, bình thường có thể không nói chuyện liền không nói lời nào, lúc nhất định phải nói cái gì đó, cũng phi thường ngắn gọn, vẻ mặt lãnh đạm xa cách, lại khôi phục hình tượng lớp trưởng mặt than tiêu chuẩn.
Hôm nay, đến phiên Quý Trạch cùng Giang Hạo trực nhật.
Quý Trạch lên bục giảng lấy phấn viết thời khoá biểu ở một bên bảng. Giang Hạo liền phụ trách lau bảng, nhưng hắn không có chú ý lau, mà vẫn luôn nhìn Quý Trạch bên mình.
Giang Hạo không biết nên nói gì, tự thuận miệng hỏi: "Quý Trạch, tiết tiếp theo là gì?"
Quý Trạch không hé răng, chỉ gõ gõ bảng đen, ý tứ trong mắt rõ ràng -- sao không tự mình nhìn a.
Giang Hạo chưa từ bỏ ý định tiếp tục nhìn cậu, đem Quý Trạch nhìn đến tóc dựng thẳng, nổi hết cả da gà, bình tĩnh nói: "Trực nhật, lau bảng cho tốt, sắp vào tiết."
"Quý Trạch, gần đây cậu đều lảng tránh tôi." Giang Hạo thẳng thắn mà nhìn cậu, thực bướng bỉnh.
Quý Trạch trong lòng rơi lộp bộp, trầm mặc dời mắt, dường như không có việc gì mà tiếp tục viết thời khoá biểu.
"Cậu đang giận tôi."
Là câu trần thuật, ngữ khí còn phi thường chắc chắn.
Mặt của hắn cơ hồ muốn dán lên mặt Quý Trạch, hai mắt đen bóng, tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh muốn đáp án cho bằng được.
"Tôi đã nghĩ thật lâu vẫn không biết cậu giận cái gì."
Quá mức gần, gần đến mức hô hấp đối phương đều phun trên mặt, mi mắt Quý Trạch run lên, theo bản năng lui về phía sau, muốn tránh khỏi người trước mắt.
"Cậu đây là bạo lực lạnh*. Có gì nói ra, tôi đoán không được, cậu đột nhiên không để ý tới tôi, tôi sẽ hoảng, sẽ nghĩ loạn, hơn nữa không biết cậu rốt cuộc giận cái gì, muốn xin lỗi cũng không được." Vẻ mặt Giang Hạo nghiêm túc, thế nào cũng không giống như đang nói giỡn.
(Bạo lực lạnh(冷暴力): dùng chiến tranh lạnh để tổn thương tinh thần người khác trong thời gian dài.)
Quý Trạch: "..."
Trong nhất thời, Quý Trạch không biết nên bày ra biểu tình gì, triệt để ngơ ngác. Đối thoại này...sao lại rất giống một cặp yêu nhau đang cãi nhau sau đó bạn trai cầu tha thứ?! Nhưng bọn họ chỉ là bạn học bình thường a!
Quý Trạch theo bản năng mà lui về phía sau một bước. Bởi vì viết thời khoá biểu ở sát mép bảng, nên hiện tại đang đứng gần mép bục giảng, cậu lui lại như vậy, không hề phòng bị mà té xuống, bên cạnh là cửa sổ sắt, nói xui xẻo chút, khả năng đập vào đầu sẽ u lên một cục.
Giang Hạo không hề nghĩ ngợi, vươn tay đỡ người.
Hắn khí lực lớn, thực nhẹ nhàng mà đem người kéo trở về, cũng bởi vì quán tính, Quý Trạch đụng phải hắn, cái trán vừa lúc chạm mặt hắn, không thấy đau lắm, nhưng thật xấu hổ.
Quý Trạch đứng lại, kéo giãn khoảng cách, ánh mắt nhìn hắn, cẩn thận nói: "...Cám ơn."
Đối phương thẳng đến không thể thẳng hơn, nhưng mình lại nghĩ đến những việc đó, hắn căn bản chưa cần thiết phải biết, thời gian này, vẫn là...
"Hắt xì!"
Không kịp đề phòng mà hắt hơi một cái, mũi ngứa.
Giang Hạo lập tức quên việc cậu lãnh đạm nói lời cảm tạ, chỉ biết đỡ cánh tay của cậu, quan tâm hỏi: "Không có việc gì đi? Muốn đi xuống phòng y tế hay không?"
"Không sao..." Quý Trạch lắc lắc đầu, quay đầu lại hắt hơi một cái.
Chắc là vì bụi.
Giang Hạo suy đoán, ném khăn lau bảng xuống, trực tiếp nắm chặt cổ tay Quý Trạch, lôi kéo cậu xuyên qua hành lang đang có nhiều học sinh nô đùa, đi toilet.
Hai người đứng ở bồn rửa tay sạch sẽ, lại về phòng học.
Giang Hạo hỏi: "Mũi còn ngứa sao? Muốn ra ngoài hành lang đứng để đỡ bụi không?"
Quý Trạch còn cảm thấy có chút xấu hổ, tầm mắt né tránh, lắc lắc đầu, đỡ bệ cửa sổ, "Tôi đứng bên cửa sổ một hồi là hết."
Giang Hạo đứng ở bên cạnh nhìn cậu.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ngoài cửa sổ xanh thẳm một mảnh, gió thổi vào, bức màn nhẹ nhàng tung bay, từng chút từng chút, giống như sóng cuộn trên biển.
"Không sao thì tốt, bình thường có cái gì cậu cũng nghẹn không nói, lần trước ho khan cũng vậy, tôi sẽ lo lắng." Giang Hạo bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp vi ách, ngữ khí tràn đầy quan tâm chân thành tha thiết.
Quý Trạch trong lòng nhảy dựng, mắt giật giật, mân mê môi.
Trong lồng ngực phảng phất như có một vũng nước xà phòng sôi sục, không ngừng mà sủi bọt, trôi nổi, sở hữu mọi không gian.
Cậu cong cong môi, thực nghiêm túc mà gật đầu, "Cám ơn."
Thanh âm cũng không lớn, nhưng cảm xúc hoàn toàn không giống.
Chuông vào học vang, Quý Trạch kiềm nén trái tim đang đập kịch liệt đến sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ra vẻ trấn định mà ngồi xuống, bình tĩnh mà lấy sách giáo khoa ra.
Giang Hạo cúi đầu, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cậu, cảm thấy thật đáng yêu.
Giây tiếp theo, Quý Trạch cảm giác được phía sau có người đi qua, còn xoa nhẹ đầu mình.
Quý Trạch theo bản năng ngẩng đầu nhìn, Giang Hạo thản nhiên mà lộ ra tươi cười sáng lạn "Tóc mềm thật."
Quý Trạch: "...Mềm thì thế nào? Tôi cho cậu sờ chắc?"
Giang Hạo: "Còn giận tôi sao?"
"Không có..."
"Vậy thì có thể sờ."
"... Đây là hai việc khác nhau mà?"
Giang Hạo cười tủm tỉm, "Là một chuyện."
Quý Trạch bất đắc dĩ, chỉ có thể bày ra biểu tình "Được được được, cậu nói gì cũng đúng".
Quý Trạch: "Có ai nói cậu nói chuyện rất thẳng thắn, còn nghe lời chỉ nghe một nửa, chỉ nghe lời mình muốn nghe chưa."
Giang Hạo lắc đầu, "Không có a, mọi người đều cảm thấy tôi ở chung siêu tốt. Hơn nữa nói chuyện thẳn thắn, càng tránh hiểu lầm không cần thiết không phải sao? Tôi nói ra, đương nhiên là bởi vì hy vọng đối phương biết mới nói."
Quý Trạch: "... Nói là nói như vậy không sai, nhưng có đôi khi, người khác sẽ cảm thấy có chút không chống đỡ được."
"Không chống đỡ được?" Giang Hạo tiến lên, hai mắt đen bóng có thần, tràn đầy tò mò, "Là nói cậu sao? Tôi nói cái gì để cậu không chống đỡ được?"
Rất nhiều lần...bất quá đương nhiên Quý Trạch sẽ không nói ra.
Cậu đẩy gương mặt đang tới gần ra, "Không phải nói tôi, là nói mọi người."
"Mọi người cái gì? Sao tôi không thấy được, không ai nói tôi như vậy a."
"..."
"Tôi nói với cậu là dạng này, đối người khác lại là một dạng khác, cho nên người có cảm giác như vậy khẳng định cũng chỉ là cậu, có thể làm cho cậu không chống đỡ được, tôi thật sự rất cao hứng."
"Cao hứng cái rắm."
"Cho nên nói, cậu cũng đã biết tính tình tôi như vậy, nên cũng thẳng thắn với tôi đi, có gì muốn nói thì cứ nói ra, tôi rất bao dung, đều có thể chấp nhận."
Quý Trạch hồ nghi mà liếc hắn một cái, tưởng tượng một chút, nếu như mình nói cho hắn biết -- tôi là đồng tính luyến ái, hình như có chút thích cậu.
Hắn sẽ không thể bình tĩnh như hiện tại đi. Tuyệt đối sẽ bị hù chết, nói không chừng còn sẽ cảm thấy có chút...ghê tởm đi.
Quý Trạch tự giễu mà nhếch môi, cúi đầu nhìn sách giáo khoa.
"Cậu xem cậu kìa, lại bắt đầu giấu tâm sự."
Quý Trạch cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Tôi không thể cái gì cũng đều nói cho cậu nghe."
Giang Hạo: "Tôi đương nhiên không bắt buộc cậu, bất quá, vừa rồi việc cậu nghĩ ngợi có liên quan đến tôi đi?"
Quý Trạch: "... Không."
Giang Hạo gật đầu, "Chắc có rồi."
Quý Trạch liếc hắn một cái, "Vừa rồi tôi chửi cậu, cậu cũng muốn nghe sao?"
Giang Hạo không chút do dự gật đầu, "Muốn nghe."
"Trên đời này còn có người tự tìm mắng, thật ngạc nhiên."
"Không có gì, tôi đã nghĩ ra những từ cậu có thể mắng."
"Ngu xuẩn, hỗn đản, ngốc bức..."
"Đúng không?"
Trong mắt Giang Hạo nồng đậm ý cười, nâng cằm, hưng trí bừng bừng mà nói: "Muốn tôi dạy cậu mắng người hay không?"
Quý Trạch: "..."
"Cậu không sợ tôi học được, tất cả đều dùng trên người cậu?"
Giang Hạo cười tủm tỉm, "Có thể a."
Quý Trạch: "..." Thật tốt, cậu thắng.
Vẻ mặt bất đắc dĩ mà cúi đầu nhìn sách giáo khoa.
"Loại hình cậu thích..." Giang Hạo nhìn cậu, đột nhiên mở miệng.
Quý Trạch khó hiểu, "Cái gì?"
Giang Hạo sờ sờ mũi, liếc cậu một cái, "Lần trước Vu Hoa Canh nói loại hình cậu thích. Cái gì mà lớn lên xinh đẹp, cười rộ lên dương quang, yêu vận động, mấy cái này cũng rất bình thường, nhưng...nói nhiều, lâu lâu ngu đần là thuộc tính gì chớ, gu của cậu có chút, ân, đặc biệt a."
Quý Trạch dừng một chút, quay đầu đánh giá hắn một hồi lâu, rồi nói một câu khiến đầu óc Giang Hạo lơ mơ.
"Trước kia không phát hiện, Hoa Canh nhìn người vẫn là có vài phần chính xác."
Quý Trạch nói xong, khóe môi gợi lên một tia cười, độ cung không lớn, nhưng đáy mắt đều nhiễm ý cười, thập phần xinh đẹp.
Giang Hạo biểu tình có chút khó xử, "Cậu thật sự thích loại hình này a."
Quý Trạch cười, "Như thế nào? Người nhờ vả cậu có phải loại này không?"
Hiển nhiên còn đem lời lần trước trong phòng trống nhớ rõ ràng, trong giọng nói mang theo một tia ý tứ không rõ.
Giang Hạo nhíu mày suy tư, "Tôi đang suy nghĩ."
Quý Trạch hừ lạnh một tiếng, biểu tình đạm mạc, còn tựa hồ có chút ghét bỏ.
Chỉ là Giang Hạo đang tự hỏi không phát hiện.
Rốt cuộc người mình thích nhất định phải có hai thuộc tính kỳ quái này, vẫn là nói, này chính là một loại tiêu chuẩn, chỉ cần những phương diện khác đủ tốt, dù không thỏa mãn cũng là có thể? Thật sự là phi thường buồn rầu. Muốn nói nhiều chút, hắn cũng có thể làm được, nhưng còn một điểm khác, chẳng lẽ phải tìm kim mao nhà mình* học học kỹ xảo sao.
Không nghĩ tới có một ngày, kim mao nhà mình cũng có thể trở thành lão sư của mình. Thế đạo vô thường a.
Giang Hạo đắm chìm trong rối rắm khó có thể tự kềm chế, thở dài một tiếng.
Chuông vào học vang, đã qua hơn mười phút, hai người bọn họ ở đằng sau vẫn luôn lặng lẽ nói không ngừng, cũng sớm thành công khiến cho lão sư chú ý.
"Quý Trạch, Giang Hạo, lên bảng giải hai đề này."
Hai người lại xui xẻo mà bị điểm trúng.
Quý Trạch đứng lên, thời điểm nhìn thoáng qua Giang Hạo, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lần sau lên lớp đừng nói chuyện."
Giang Hạo đáp ứng thực sảng khoái, "Được, lần sau ghi vào tờ giấy nhỏ." Tờ giấy còn có thể giữ lại, nhàn rỗi không có việc gì thì nhìn, một chút cũng không mệt.
Quý Trạch nghe được, vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Đã bị điểm danh lên còn thì thầm nói chuyện, lão sư tỏ vẻ: "..." Này thật sự là coi tôi không tồn tại.
"Khụ khụ!"
Lão sư cố ý làm bộ ho khan, uy nghiêm nói: "Mau lên đây làm bài, lề mề cái gì không!"
(*Không lầm là ở mấy chương trước có nhắc tới chuyện Giang Hạo có một con kim mao rồi phải không ta, quên giải thích nữa.
Kim mao (金毛), đây là một giống chó lông vàng, tên tiếng anh là Golden Retriever, ổng nghĩ nó rất ngu nên muốn nó dạy mình để mình ngu một chút=))??, nhưng mà nó là giống chó có IQ cao thứ 4 trong các loài chó, có trí thông minh gần bằng với một đứa bé 4, 5 tuổi, nhưng Giang Hạo nghĩ nó ngu, thì nó ngu)
Sau lần đi vào phòng trống đó, Quý Trạch rõ ràng đối Giang Hạo có điều bất mãn, bình thường có thể không nói chuyện liền không nói lời nào, lúc nhất định phải nói cái gì đó, cũng phi thường ngắn gọn, vẻ mặt lãnh đạm xa cách, lại khôi phục hình tượng lớp trưởng mặt than tiêu chuẩn.
Hôm nay, đến phiên Quý Trạch cùng Giang Hạo trực nhật.
Quý Trạch lên bục giảng lấy phấn viết thời khoá biểu ở một bên bảng. Giang Hạo liền phụ trách lau bảng, nhưng hắn không có chú ý lau, mà vẫn luôn nhìn Quý Trạch bên mình.
Giang Hạo không biết nên nói gì, tự thuận miệng hỏi: "Quý Trạch, tiết tiếp theo là gì?"
Quý Trạch không hé răng, chỉ gõ gõ bảng đen, ý tứ trong mắt rõ ràng -- sao không tự mình nhìn a.
Giang Hạo chưa từ bỏ ý định tiếp tục nhìn cậu, đem Quý Trạch nhìn đến tóc dựng thẳng, nổi hết cả da gà, bình tĩnh nói: "Trực nhật, lau bảng cho tốt, sắp vào tiết."
"Quý Trạch, gần đây cậu đều lảng tránh tôi." Giang Hạo thẳng thắn mà nhìn cậu, thực bướng bỉnh.
Quý Trạch trong lòng rơi lộp bộp, trầm mặc dời mắt, dường như không có việc gì mà tiếp tục viết thời khoá biểu.
"Cậu đang giận tôi."
Là câu trần thuật, ngữ khí còn phi thường chắc chắn.
Mặt của hắn cơ hồ muốn dán lên mặt Quý Trạch, hai mắt đen bóng, tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh muốn đáp án cho bằng được.
"Tôi đã nghĩ thật lâu vẫn không biết cậu giận cái gì."
Quá mức gần, gần đến mức hô hấp đối phương đều phun trên mặt, mi mắt Quý Trạch run lên, theo bản năng lui về phía sau, muốn tránh khỏi người trước mắt.
"Cậu đây là bạo lực lạnh*. Có gì nói ra, tôi đoán không được, cậu đột nhiên không để ý tới tôi, tôi sẽ hoảng, sẽ nghĩ loạn, hơn nữa không biết cậu rốt cuộc giận cái gì, muốn xin lỗi cũng không được." Vẻ mặt Giang Hạo nghiêm túc, thế nào cũng không giống như đang nói giỡn.
(Bạo lực lạnh(冷暴力): dùng chiến tranh lạnh để tổn thương tinh thần người khác trong thời gian dài.)
Quý Trạch: "..."
Trong nhất thời, Quý Trạch không biết nên bày ra biểu tình gì, triệt để ngơ ngác. Đối thoại này...sao lại rất giống một cặp yêu nhau đang cãi nhau sau đó bạn trai cầu tha thứ?! Nhưng bọn họ chỉ là bạn học bình thường a!
Quý Trạch theo bản năng mà lui về phía sau một bước. Bởi vì viết thời khoá biểu ở sát mép bảng, nên hiện tại đang đứng gần mép bục giảng, cậu lui lại như vậy, không hề phòng bị mà té xuống, bên cạnh là cửa sổ sắt, nói xui xẻo chút, khả năng đập vào đầu sẽ u lên một cục.
Giang Hạo không hề nghĩ ngợi, vươn tay đỡ người.
Hắn khí lực lớn, thực nhẹ nhàng mà đem người kéo trở về, cũng bởi vì quán tính, Quý Trạch đụng phải hắn, cái trán vừa lúc chạm mặt hắn, không thấy đau lắm, nhưng thật xấu hổ.
Quý Trạch đứng lại, kéo giãn khoảng cách, ánh mắt nhìn hắn, cẩn thận nói: "...Cám ơn."
Đối phương thẳng đến không thể thẳng hơn, nhưng mình lại nghĩ đến những việc đó, hắn căn bản chưa cần thiết phải biết, thời gian này, vẫn là...
"Hắt xì!"
Không kịp đề phòng mà hắt hơi một cái, mũi ngứa.
Giang Hạo lập tức quên việc cậu lãnh đạm nói lời cảm tạ, chỉ biết đỡ cánh tay của cậu, quan tâm hỏi: "Không có việc gì đi? Muốn đi xuống phòng y tế hay không?"
"Không sao..." Quý Trạch lắc lắc đầu, quay đầu lại hắt hơi một cái.
Chắc là vì bụi.
Giang Hạo suy đoán, ném khăn lau bảng xuống, trực tiếp nắm chặt cổ tay Quý Trạch, lôi kéo cậu xuyên qua hành lang đang có nhiều học sinh nô đùa, đi toilet.
Hai người đứng ở bồn rửa tay sạch sẽ, lại về phòng học.
Giang Hạo hỏi: "Mũi còn ngứa sao? Muốn ra ngoài hành lang đứng để đỡ bụi không?"
Quý Trạch còn cảm thấy có chút xấu hổ, tầm mắt né tránh, lắc lắc đầu, đỡ bệ cửa sổ, "Tôi đứng bên cửa sổ một hồi là hết."
Giang Hạo đứng ở bên cạnh nhìn cậu.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ngoài cửa sổ xanh thẳm một mảnh, gió thổi vào, bức màn nhẹ nhàng tung bay, từng chút từng chút, giống như sóng cuộn trên biển.
"Không sao thì tốt, bình thường có cái gì cậu cũng nghẹn không nói, lần trước ho khan cũng vậy, tôi sẽ lo lắng." Giang Hạo bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp vi ách, ngữ khí tràn đầy quan tâm chân thành tha thiết.
Quý Trạch trong lòng nhảy dựng, mắt giật giật, mân mê môi.
Trong lồng ngực phảng phất như có một vũng nước xà phòng sôi sục, không ngừng mà sủi bọt, trôi nổi, sở hữu mọi không gian.
Cậu cong cong môi, thực nghiêm túc mà gật đầu, "Cám ơn."
Thanh âm cũng không lớn, nhưng cảm xúc hoàn toàn không giống.
Chuông vào học vang, Quý Trạch kiềm nén trái tim đang đập kịch liệt đến sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ra vẻ trấn định mà ngồi xuống, bình tĩnh mà lấy sách giáo khoa ra.
Giang Hạo cúi đầu, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cậu, cảm thấy thật đáng yêu.
Giây tiếp theo, Quý Trạch cảm giác được phía sau có người đi qua, còn xoa nhẹ đầu mình.
Quý Trạch theo bản năng ngẩng đầu nhìn, Giang Hạo thản nhiên mà lộ ra tươi cười sáng lạn "Tóc mềm thật."
Quý Trạch: "...Mềm thì thế nào? Tôi cho cậu sờ chắc?"
Giang Hạo: "Còn giận tôi sao?"
"Không có..."
"Vậy thì có thể sờ."
"... Đây là hai việc khác nhau mà?"
Giang Hạo cười tủm tỉm, "Là một chuyện."
Quý Trạch bất đắc dĩ, chỉ có thể bày ra biểu tình "Được được được, cậu nói gì cũng đúng".
Quý Trạch: "Có ai nói cậu nói chuyện rất thẳng thắn, còn nghe lời chỉ nghe một nửa, chỉ nghe lời mình muốn nghe chưa."
Giang Hạo lắc đầu, "Không có a, mọi người đều cảm thấy tôi ở chung siêu tốt. Hơn nữa nói chuyện thẳn thắn, càng tránh hiểu lầm không cần thiết không phải sao? Tôi nói ra, đương nhiên là bởi vì hy vọng đối phương biết mới nói."
Quý Trạch: "... Nói là nói như vậy không sai, nhưng có đôi khi, người khác sẽ cảm thấy có chút không chống đỡ được."
"Không chống đỡ được?" Giang Hạo tiến lên, hai mắt đen bóng có thần, tràn đầy tò mò, "Là nói cậu sao? Tôi nói cái gì để cậu không chống đỡ được?"
Rất nhiều lần...bất quá đương nhiên Quý Trạch sẽ không nói ra.
Cậu đẩy gương mặt đang tới gần ra, "Không phải nói tôi, là nói mọi người."
"Mọi người cái gì? Sao tôi không thấy được, không ai nói tôi như vậy a."
"..."
"Tôi nói với cậu là dạng này, đối người khác lại là một dạng khác, cho nên người có cảm giác như vậy khẳng định cũng chỉ là cậu, có thể làm cho cậu không chống đỡ được, tôi thật sự rất cao hứng."
"Cao hứng cái rắm."
"Cho nên nói, cậu cũng đã biết tính tình tôi như vậy, nên cũng thẳng thắn với tôi đi, có gì muốn nói thì cứ nói ra, tôi rất bao dung, đều có thể chấp nhận."
Quý Trạch hồ nghi mà liếc hắn một cái, tưởng tượng một chút, nếu như mình nói cho hắn biết -- tôi là đồng tính luyến ái, hình như có chút thích cậu.
Hắn sẽ không thể bình tĩnh như hiện tại đi. Tuyệt đối sẽ bị hù chết, nói không chừng còn sẽ cảm thấy có chút...ghê tởm đi.
Quý Trạch tự giễu mà nhếch môi, cúi đầu nhìn sách giáo khoa.
"Cậu xem cậu kìa, lại bắt đầu giấu tâm sự."
Quý Trạch cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Tôi không thể cái gì cũng đều nói cho cậu nghe."
Giang Hạo: "Tôi đương nhiên không bắt buộc cậu, bất quá, vừa rồi việc cậu nghĩ ngợi có liên quan đến tôi đi?"
Quý Trạch: "... Không."
Giang Hạo gật đầu, "Chắc có rồi."
Quý Trạch liếc hắn một cái, "Vừa rồi tôi chửi cậu, cậu cũng muốn nghe sao?"
Giang Hạo không chút do dự gật đầu, "Muốn nghe."
"Trên đời này còn có người tự tìm mắng, thật ngạc nhiên."
"Không có gì, tôi đã nghĩ ra những từ cậu có thể mắng."
"Ngu xuẩn, hỗn đản, ngốc bức..."
"Đúng không?"
Trong mắt Giang Hạo nồng đậm ý cười, nâng cằm, hưng trí bừng bừng mà nói: "Muốn tôi dạy cậu mắng người hay không?"
Quý Trạch: "..."
"Cậu không sợ tôi học được, tất cả đều dùng trên người cậu?"
Giang Hạo cười tủm tỉm, "Có thể a."
Quý Trạch: "..." Thật tốt, cậu thắng.
Vẻ mặt bất đắc dĩ mà cúi đầu nhìn sách giáo khoa.
"Loại hình cậu thích..." Giang Hạo nhìn cậu, đột nhiên mở miệng.
Quý Trạch khó hiểu, "Cái gì?"
Giang Hạo sờ sờ mũi, liếc cậu một cái, "Lần trước Vu Hoa Canh nói loại hình cậu thích. Cái gì mà lớn lên xinh đẹp, cười rộ lên dương quang, yêu vận động, mấy cái này cũng rất bình thường, nhưng...nói nhiều, lâu lâu ngu đần là thuộc tính gì chớ, gu của cậu có chút, ân, đặc biệt a."
Quý Trạch dừng một chút, quay đầu đánh giá hắn một hồi lâu, rồi nói một câu khiến đầu óc Giang Hạo lơ mơ.
"Trước kia không phát hiện, Hoa Canh nhìn người vẫn là có vài phần chính xác."
Quý Trạch nói xong, khóe môi gợi lên một tia cười, độ cung không lớn, nhưng đáy mắt đều nhiễm ý cười, thập phần xinh đẹp.
Giang Hạo biểu tình có chút khó xử, "Cậu thật sự thích loại hình này a."
Quý Trạch cười, "Như thế nào? Người nhờ vả cậu có phải loại này không?"
Hiển nhiên còn đem lời lần trước trong phòng trống nhớ rõ ràng, trong giọng nói mang theo một tia ý tứ không rõ.
Giang Hạo nhíu mày suy tư, "Tôi đang suy nghĩ."
Quý Trạch hừ lạnh một tiếng, biểu tình đạm mạc, còn tựa hồ có chút ghét bỏ.
Chỉ là Giang Hạo đang tự hỏi không phát hiện.
Rốt cuộc người mình thích nhất định phải có hai thuộc tính kỳ quái này, vẫn là nói, này chính là một loại tiêu chuẩn, chỉ cần những phương diện khác đủ tốt, dù không thỏa mãn cũng là có thể? Thật sự là phi thường buồn rầu. Muốn nói nhiều chút, hắn cũng có thể làm được, nhưng còn một điểm khác, chẳng lẽ phải tìm kim mao nhà mình* học học kỹ xảo sao.
Không nghĩ tới có một ngày, kim mao nhà mình cũng có thể trở thành lão sư của mình. Thế đạo vô thường a.
Giang Hạo đắm chìm trong rối rắm khó có thể tự kềm chế, thở dài một tiếng.
Chuông vào học vang, đã qua hơn mười phút, hai người bọn họ ở đằng sau vẫn luôn lặng lẽ nói không ngừng, cũng sớm thành công khiến cho lão sư chú ý.
"Quý Trạch, Giang Hạo, lên bảng giải hai đề này."
Hai người lại xui xẻo mà bị điểm trúng.
Quý Trạch đứng lên, thời điểm nhìn thoáng qua Giang Hạo, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lần sau lên lớp đừng nói chuyện."
Giang Hạo đáp ứng thực sảng khoái, "Được, lần sau ghi vào tờ giấy nhỏ." Tờ giấy còn có thể giữ lại, nhàn rỗi không có việc gì thì nhìn, một chút cũng không mệt.
Quý Trạch nghe được, vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Đã bị điểm danh lên còn thì thầm nói chuyện, lão sư tỏ vẻ: "..." Này thật sự là coi tôi không tồn tại.
"Khụ khụ!"
Lão sư cố ý làm bộ ho khan, uy nghiêm nói: "Mau lên đây làm bài, lề mề cái gì không!"
(*Không lầm là ở mấy chương trước có nhắc tới chuyện Giang Hạo có một con kim mao rồi phải không ta, quên giải thích nữa.
Kim mao (金毛), đây là một giống chó lông vàng, tên tiếng anh là Golden Retriever, ổng nghĩ nó rất ngu nên muốn nó dạy mình để mình ngu một chút=))??, nhưng mà nó là giống chó có IQ cao thứ 4 trong các loài chó, có trí thông minh gần bằng với một đứa bé 4, 5 tuổi, nhưng Giang Hạo nghĩ nó ngu, thì nó ngu)