Chương 42: Phi hồng công chúa
Biến cố ấy cực kỳ đột ngột, Thuần Vu Thông muôn ngàn lần không thể tưởng tượng tới. Cô bé tựa như rất ngoan ngoãn hiền lành nói năng nhỏ nhẹ khiến chàng hoàn toàn tin tưởng, thế mà chỉ chớp nhoáng lợi dụng cơ hội xuất thủ liền.
Thuần Vu Thông tuy là đệ tử của Tiêu Diêu Tiên Ông và đã luyện qua thần công vô thượng của Tiên Cơ Kỳ Thư nhưng vẫn không còn cách gì tránh né kịp vì một là chàng hoàn toàn không có chút phòng bị, hai là khoảng cách quá gần, cô bé chỉ vươn tay là chạm tới chàng bắn ra xa một luồng khói đục mờ lập tức trúng thân chàng.
Thuần Vu Thông không kịp kêu nửa lời, chỉ có cảm giác một mùi tanh nồng nặc xông vào mũi, mắt chàng đen đặc lại, lập tức ngã xuống đất, nhất thời tứ chi mềm nhũn, tuy không đến nỗi bất tỉnh hôn mê nhưng không cử động nữa. Chàng cố hết sức vận công trục độc ra ngoài nhưng bây giờ nội công chàng chỉ đủ giữ cho khỏi hôn mê chứ không đủ để trục chất độc, chàng đành nén răng im lặng.
Cô bé đứng bên cạnh chàng, nhìn chàng xuất thần. Chàng nổi giận quát:
- Không ngờ ngươi mới chút tuổi đầu, tâm địa đã độc ác đến thế, dám xuất thủ ám toán ta.
Cô bé chan hòa nước mắt:
- Tiểu muội không biết làm sao hơn, vì muốn cứu cha mẹ nên mới...
Cô bé ọe một tiếng lại khóc nức nở, Thuần Vu Thông than dài:
- Muốn cứu cha mẹ ngươi, ngươi cứ nói với ta có thể giúp ngươi vì sao phải hạ thủ hại ta, sự thực ngươi bị ai xúi bẩy phải không?
- Đó là một bọn bịt mặt, chúng cho tiểu muội biết nhất định ca ca sẽ đi qua đây, chỉ cần khống chế được ca ca, chúng liền thả cha mẹ muội liền!
- Cha mẹ ngươi bị chúng bắt ư?
- Nếu không việc gì tiểu muội phải nghe lời chúng hại ca ca?
Chàng chau mày:
- Ta có thể giúp ngươi cứu cha mẹ, mau lên nhân lúc chúng chưa đến hãy đưa thuốc giải cho ta!
Cô bé đau khổ:
- Tiểu muội đâu có thuốc giải...
Chàng thở dài:
- Thế độc dược này do chúng cung cấp cho ngươi ư?
Cô bé gật đầu không đáp. Thuần Vu Thông nhắm mắt, chàng không hỏi gì nữa, vì chàng đã biết hôm nay khó mà thoát độc thủ... Hốt nhiên cô bé khóc:
- Bây giờ tiểu muội hối hận lắm, ca ca... có thể tha thứ cho tiểu muội được không?
Chàng gượng cười:
- Ta không trách cô bé đâu, tuy ngươi hại ta nhưng đó là vì lòng hiếu của ngươi và có lẽ số phận của ta, bất quá... ngươi hãy mau chạy khỏi nơi đây, nếu không chưa chắc chúng tha ngươi đâu...
Cô bé kinh hoảng:
- Chúng bằng lòng tha cha mẹ tiểu muội mà?
Chàng lắc đầu:
- Với bọn sài lang ấy e rằng chúng khó giữ lời!
Đang nói bỗng thấy một nhân ảnh hô hoán phi hành tới, chính là khá đông bọn bịt mặt. Đám người này ít nhất cũng có tới hơn mười tên vây kín lấy Thuần Vu Thông như bọn thợ săn vừa bắt được con mồi. Cô bé sợ hãi kêu to:
- Ta làm xong việc rồi, các ngươi đáp ứng lời hứa với ta đi!
Một tên bịt mặt âm hiểm cười:
- Lời hứa gì?
- Các ngươi hứa thả cha mẹ ra mà?
- Cha mẹ ngươi...
Tên ấy bật cười ha hả:
- Cha mẹ ngươi chúng ta đã ăn thịt mất rồi.
Cô bé kêu thét lên:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì?
Tên bịt mặt cười lớn:
- Nghe rõ đây, cha mẹ ngươi đã bị ta quăng xác xuống suối rồi!
Cô bé khóc lớn:
- Không được, ngươi mau trả cha mẹ ta lại đây.
Cô bé vừa khóc vừa tung thân đến gần tên bịt mặt. Hắn cả giận trầm giọng quát:
- Muốn chết hả? Khử ngươi cho xong!
Chân hắn co lên đá một cước. Chỉ nghe bình một tiếng, cô bé im bặt, hiển nhiên đã bị tên bịt mặt ấy đá một cước văng vào một vách núi chết tan thây! Đột nhiên Thuần Vu Thông gào to:
- Âu Dương Kỳ, thủ đoạn ngươi độc ác quá!
Thì ra tên cầm đâu bọn bịt mặt này chính là Truy Hồn Tú Sĩ Âu Dương Kỳ, cũng chính là người lừa bịp chàng ở Ngũ Long Cốc trong dãy Tần Lãnh. Âu Dương Kỳ cười vui vẻ:
- Thuần Vu Thông ngươi nhận ra ta ư?
Chàng đáp:
- Âm thanh chói tai của ngươi suốt đời ta cũng không quên!
Âu Dương Kỳ cười:
- Thế thì hay lắm, bây giờ tình thế đã khác, ngươi đã là tù nhân của ta thái độ ngôn ngữ của ngươi nên thay đổi một chút đó.
Thuần Vu Thông nghiến răng:
- Ta chỉ hận không luộc được da ngươi, ăn được thịt ngươi! Mục đích của ngươi là gì?
Âu Dương Kỳ cười lớn:
- Không nên nói là mục đích của ta mà mục đích của toàn thể hắc đạo chúng ta, bất quá ngươi đã rơi vào tay ta, tất nhiên ta phải chiếm lợi nhiều hơn.
Thuần Vu Thông cười nhạt:
- Ngươi định chiếm Tiên Cơ Kỳ Thư?
- Bằng hữu hắc đạo đã thỏa thuận với nhau, cờ đến tay ai nấy phất?
- Chỉ sợ ngươi thất vọng đó thôi!
Âu Dương Kỳ hơi giật mình:
- Vì sao?
Chàng cười nhạt không đáp. Âu Dương Kỳ không chậm trễ, hắn cúi xuống lùa tay vào người chàng sục sạo. Một lúc, mặt hắn tái mét đứng hẳn dậy nghiến răng:
- Tiên Cơ Kỳ Thư đâu?
Thuần Vu Thông mỉm cười:
- Ta không thể trả lời câu hỏi ấy của ngươi được, chỉ có thể cho ngươi biết nó không có trong thân ta.
Âu Dương Kỳ nghiến chặt răng:
- Ta cho tra tấn xem ngươi có nói hay không?
Thuần Vu Thông thản nhiên:
- Dù có nói ra cũng chẳng ít gì, ngươi không đoạt được đâu.
Âu Dương Kỳ nghiến răng:
- Khi chưa đoạt được Tiên Cơ Kỳ Thư ta thề chưa dừng tay.
- Có một câu mà ngươi nên nhớ lấy, người vì tham mà chết, mưu đồ đoạt Tiên Cơ Kỳ Thư e rằng ngươi chết vì nó đó!
Âu Dương Kỳ oán hận:
- Dù chết ta cũng không hối...
Hắn trầm giọng quát:
- Đem tên này đi!
Bọn tùy tùng dạ ran, vội vàng khiêng chàng lên theo sau Âu Dương Kỳ lên đường. Thuần Vu Thông nhắm nghiền mắt tự than thầm không nói một lời.
Chàng không hiểu Âu Dương Kỳ định mang chàng đi đâu, cũng chưa biết hắn dùng thủ đoạn nào đối phó với chàng nhưng dù hắn dùng bất cứ thủ đoạn nào đối với chàng cũng nguy hại. Trong lúc chàng hoang mang suy nghĩ, bọn chúng đã đi được khoảng mấy dặm. Chàng vẫn yên lặng tự vận công trục xuất độc chất, nhưng cuối cùng chàng phát giác mình đã hoàn toàn uổng công, vì hình như mạch huyệt của chàng đều ngưng trệ không thông hành được nữa. Hốt nhiên có tiếng quát lảnh lót vọng lại rất gần, bọn hắc y nhân vội dừng chân lại. Thuần Vu Thông ngưng thần nhìn tới, chỉ thấy xuất hiện một nữ tử mặc áo đỏ, sau lưng có hai tỳ nữ áo xanh. Nữ tử áo đỏ sắc mặt yêu mỵ lưng đeo cung tên, bên eo lại đeo thêm ba lưỡi kiếm, đến hai nữ tỳ cũng đeo kiếm trên vai. Âu Dương Kỳ bước tới trước hỏi:
- Cô nương chận đường có ý gì?
Hai nữ tử áo đỏ trừng lên:
- Ngươi biết nơi đây là đâu không?
Âu Dương Kỳ đáp:
- Côn Luân Sơn.
Nữ tử áo đỏ giận dữ quát:
- Là ngọn Phi Hồng thuộc Côn Luân Sơn!
- Dù là ngọn núi nào đi nữa cũng đâu có quan hệ gì?
Nữ tử áo đỏ hừ lớn:
- Cố nhiên là có quan hệ, ít nhất trong chu vi năm mươi dặm quanh đây nếu không có sự chấp thuận của ta, không ai được tùy tiện tới.
Âu Dương Kỳ mỉm cười:
- Cô nương nói vậy cả dãy núi này là sản nghiệp của cô nương cả ư?
- Có lẽ là như thế thật đấy!
Âu Dương Kỳ cười khach khách:
- Rất tiếc là bản Tú Sĩ không có ý định mua đất...
Hắn trầm giọng tiếp:
- Nói tóm lại, cô nương hãy tránh ra!
Thiếu nữ áo đỏ nổi giận:
- Với câu nói ấy của ngươi, đủ để ta cắt lưỡi ngươi rồi đấy!
Âu Dương Kỳ nghiêm giọng:
- Lưỡi ta đồng ý tặng cô nương, nhưng chỉ sợ cô nương không dám cắt đó thôi!
Thiếu nữ áo đỏ quát to lạnh như băng:
- Cứ thử xem ta có dám hay không?
Âu Dương Kỳ vẫy tay:
- Hãy tiến lên dẹp mấy nha đầu này cho ta!
Bọn tùy tùng dạ to, bốn tên đồng thời rút kiếm xông lên. Thiếu nữ áo đỏ quát.
- Tiểu Thúy, Tiểu Bích hãy thu thập mấy tên ấy đi!
Hai tỳ nữ cùng "vâng" một tiếng rút kiếm tiến lên. Bốn tên bịt mặt chưa biết lợi hại quát to:
- Bọn nha đầu, sao chưa mau bỏ tay chịu trói?
Hai tỳ nữ đại nộ:
- Các ngươi không muốn chậm chết một chút ư?
Hai nàng cùng múa kiếm cuốn gió tấn công, kiếm pháp của hai nàng cực kỳ tinh diệu, bốn tên bịt mặt vừa giao thủ liền nhận ra sự lợi hại, nhưng chỉ nghe choeng, choeng mấy tiếng rối loạn, tiếp liền mấy tiếng rú thê thảm. Đến Thuần Vu Thông cũng cảm thấy ngạc nhiên vì kiếm pháp của hai nữ tỳ lợi hại hơn chàng tưởng rất nhiều, chỉ giao thủ mấy chiêu bốn thanh kiếm trong tay bốn tên bịt mặt đã bị chém gãy, đồng thời cả bốn đều bị đâm chết. Do đấy mới biết kiếm của hai tỳ nữ là bảo kiếm có thể chém sắt như bùn. Đồng thời hai nàng còn có thủ pháp độc ác khác người, bốn tên bịt mặt chết rất thảm, tên thì đầu lìa khỏi xác, tên thì bị chém ngang lưng.
Âu Dương Kỳ và mấy tên bịt mặt còn lại đều hoảng hốt rú lên. Hai tỳ nữ vừa giết một loạt bốn người nhưng mặt vẫn lạnh như không có chuyện gì xảy ra mỉm cười nhạt:
- Đứa nào muốn chết nữa cứ tiến lên!
Tấm gương trước mắt khiến chẳng tên nào dám lên tiếng. Lâu lắm, Âu Dương Kỳ mới gượng nói:
- Chúng ta bội phục thần công của các cô nương, không biết...
Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười:
- Phải chăng muốn hỏi họ tên lai lịch chúng ta?
- Cô nương có thể cho biết?
Thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng:
- Phi Hồng Công Chúa!
Âu Dương Kỳ hoảng kinh:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu:
Thì ra trên ngọn Phi Hồng Phong có Phi Hoa Động Phủ là nơi giang hồ đồn đại đã lâu nhưng chưa có ai biết là ở đâu. Cứ theo truyền thuyết võ công của Phi Hồng Công Chúa đã đến chỗ nhập thầân, kiếm thuật thông thiên, nhưng cũng chưa có ai gặp nàng.
- Bây giờ còn muốn chúng ta tránh đường nữa không?
Âu Dương Kỳ vội vàng vái dài:
- Không dám...
Phi Hồng Công Chúa mỉm cười:
- Ta đã giết bốn người các ngươi, các ngươi muốn gì?
Âu Dương Kỳ gượng cười:
- Chỉ muốn xin công chúa nhẹ tay cho chúng tôi một con đường sống sót.
Phi Hồng Công Chúa cả cười:
- Các ngươi sợ muốn thoát mạng phải không?
Âu Dương Kỳ cúi gầm mặt:
- Vâng! Xin công chúa nương tay!
Phi Hồng Công Chúa cười hân hoan:
- Các ngươi cút đi! Sau này nếu dám bước tới đây một bước nữa, ta không tha cho!
Thuần Vu Thông tuy là đệ tử của Tiêu Diêu Tiên Ông và đã luyện qua thần công vô thượng của Tiên Cơ Kỳ Thư nhưng vẫn không còn cách gì tránh né kịp vì một là chàng hoàn toàn không có chút phòng bị, hai là khoảng cách quá gần, cô bé chỉ vươn tay là chạm tới chàng bắn ra xa một luồng khói đục mờ lập tức trúng thân chàng.
Thuần Vu Thông không kịp kêu nửa lời, chỉ có cảm giác một mùi tanh nồng nặc xông vào mũi, mắt chàng đen đặc lại, lập tức ngã xuống đất, nhất thời tứ chi mềm nhũn, tuy không đến nỗi bất tỉnh hôn mê nhưng không cử động nữa. Chàng cố hết sức vận công trục độc ra ngoài nhưng bây giờ nội công chàng chỉ đủ giữ cho khỏi hôn mê chứ không đủ để trục chất độc, chàng đành nén răng im lặng.
Cô bé đứng bên cạnh chàng, nhìn chàng xuất thần. Chàng nổi giận quát:
- Không ngờ ngươi mới chút tuổi đầu, tâm địa đã độc ác đến thế, dám xuất thủ ám toán ta.
Cô bé chan hòa nước mắt:
- Tiểu muội không biết làm sao hơn, vì muốn cứu cha mẹ nên mới...
Cô bé ọe một tiếng lại khóc nức nở, Thuần Vu Thông than dài:
- Muốn cứu cha mẹ ngươi, ngươi cứ nói với ta có thể giúp ngươi vì sao phải hạ thủ hại ta, sự thực ngươi bị ai xúi bẩy phải không?
- Đó là một bọn bịt mặt, chúng cho tiểu muội biết nhất định ca ca sẽ đi qua đây, chỉ cần khống chế được ca ca, chúng liền thả cha mẹ muội liền!
- Cha mẹ ngươi bị chúng bắt ư?
- Nếu không việc gì tiểu muội phải nghe lời chúng hại ca ca?
Chàng chau mày:
- Ta có thể giúp ngươi cứu cha mẹ, mau lên nhân lúc chúng chưa đến hãy đưa thuốc giải cho ta!
Cô bé đau khổ:
- Tiểu muội đâu có thuốc giải...
Chàng thở dài:
- Thế độc dược này do chúng cung cấp cho ngươi ư?
Cô bé gật đầu không đáp. Thuần Vu Thông nhắm mắt, chàng không hỏi gì nữa, vì chàng đã biết hôm nay khó mà thoát độc thủ... Hốt nhiên cô bé khóc:
- Bây giờ tiểu muội hối hận lắm, ca ca... có thể tha thứ cho tiểu muội được không?
Chàng gượng cười:
- Ta không trách cô bé đâu, tuy ngươi hại ta nhưng đó là vì lòng hiếu của ngươi và có lẽ số phận của ta, bất quá... ngươi hãy mau chạy khỏi nơi đây, nếu không chưa chắc chúng tha ngươi đâu...
Cô bé kinh hoảng:
- Chúng bằng lòng tha cha mẹ tiểu muội mà?
Chàng lắc đầu:
- Với bọn sài lang ấy e rằng chúng khó giữ lời!
Đang nói bỗng thấy một nhân ảnh hô hoán phi hành tới, chính là khá đông bọn bịt mặt. Đám người này ít nhất cũng có tới hơn mười tên vây kín lấy Thuần Vu Thông như bọn thợ săn vừa bắt được con mồi. Cô bé sợ hãi kêu to:
- Ta làm xong việc rồi, các ngươi đáp ứng lời hứa với ta đi!
Một tên bịt mặt âm hiểm cười:
- Lời hứa gì?
- Các ngươi hứa thả cha mẹ ra mà?
- Cha mẹ ngươi...
Tên ấy bật cười ha hả:
- Cha mẹ ngươi chúng ta đã ăn thịt mất rồi.
Cô bé kêu thét lên:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì?
Tên bịt mặt cười lớn:
- Nghe rõ đây, cha mẹ ngươi đã bị ta quăng xác xuống suối rồi!
Cô bé khóc lớn:
- Không được, ngươi mau trả cha mẹ ta lại đây.
Cô bé vừa khóc vừa tung thân đến gần tên bịt mặt. Hắn cả giận trầm giọng quát:
- Muốn chết hả? Khử ngươi cho xong!
Chân hắn co lên đá một cước. Chỉ nghe bình một tiếng, cô bé im bặt, hiển nhiên đã bị tên bịt mặt ấy đá một cước văng vào một vách núi chết tan thây! Đột nhiên Thuần Vu Thông gào to:
- Âu Dương Kỳ, thủ đoạn ngươi độc ác quá!
Thì ra tên cầm đâu bọn bịt mặt này chính là Truy Hồn Tú Sĩ Âu Dương Kỳ, cũng chính là người lừa bịp chàng ở Ngũ Long Cốc trong dãy Tần Lãnh. Âu Dương Kỳ cười vui vẻ:
- Thuần Vu Thông ngươi nhận ra ta ư?
Chàng đáp:
- Âm thanh chói tai của ngươi suốt đời ta cũng không quên!
Âu Dương Kỳ cười:
- Thế thì hay lắm, bây giờ tình thế đã khác, ngươi đã là tù nhân của ta thái độ ngôn ngữ của ngươi nên thay đổi một chút đó.
Thuần Vu Thông nghiến răng:
- Ta chỉ hận không luộc được da ngươi, ăn được thịt ngươi! Mục đích của ngươi là gì?
Âu Dương Kỳ cười lớn:
- Không nên nói là mục đích của ta mà mục đích của toàn thể hắc đạo chúng ta, bất quá ngươi đã rơi vào tay ta, tất nhiên ta phải chiếm lợi nhiều hơn.
Thuần Vu Thông cười nhạt:
- Ngươi định chiếm Tiên Cơ Kỳ Thư?
- Bằng hữu hắc đạo đã thỏa thuận với nhau, cờ đến tay ai nấy phất?
- Chỉ sợ ngươi thất vọng đó thôi!
Âu Dương Kỳ hơi giật mình:
- Vì sao?
Chàng cười nhạt không đáp. Âu Dương Kỳ không chậm trễ, hắn cúi xuống lùa tay vào người chàng sục sạo. Một lúc, mặt hắn tái mét đứng hẳn dậy nghiến răng:
- Tiên Cơ Kỳ Thư đâu?
Thuần Vu Thông mỉm cười:
- Ta không thể trả lời câu hỏi ấy của ngươi được, chỉ có thể cho ngươi biết nó không có trong thân ta.
Âu Dương Kỳ nghiến chặt răng:
- Ta cho tra tấn xem ngươi có nói hay không?
Thuần Vu Thông thản nhiên:
- Dù có nói ra cũng chẳng ít gì, ngươi không đoạt được đâu.
Âu Dương Kỳ nghiến răng:
- Khi chưa đoạt được Tiên Cơ Kỳ Thư ta thề chưa dừng tay.
- Có một câu mà ngươi nên nhớ lấy, người vì tham mà chết, mưu đồ đoạt Tiên Cơ Kỳ Thư e rằng ngươi chết vì nó đó!
Âu Dương Kỳ oán hận:
- Dù chết ta cũng không hối...
Hắn trầm giọng quát:
- Đem tên này đi!
Bọn tùy tùng dạ ran, vội vàng khiêng chàng lên theo sau Âu Dương Kỳ lên đường. Thuần Vu Thông nhắm nghiền mắt tự than thầm không nói một lời.
Chàng không hiểu Âu Dương Kỳ định mang chàng đi đâu, cũng chưa biết hắn dùng thủ đoạn nào đối phó với chàng nhưng dù hắn dùng bất cứ thủ đoạn nào đối với chàng cũng nguy hại. Trong lúc chàng hoang mang suy nghĩ, bọn chúng đã đi được khoảng mấy dặm. Chàng vẫn yên lặng tự vận công trục xuất độc chất, nhưng cuối cùng chàng phát giác mình đã hoàn toàn uổng công, vì hình như mạch huyệt của chàng đều ngưng trệ không thông hành được nữa. Hốt nhiên có tiếng quát lảnh lót vọng lại rất gần, bọn hắc y nhân vội dừng chân lại. Thuần Vu Thông ngưng thần nhìn tới, chỉ thấy xuất hiện một nữ tử mặc áo đỏ, sau lưng có hai tỳ nữ áo xanh. Nữ tử áo đỏ sắc mặt yêu mỵ lưng đeo cung tên, bên eo lại đeo thêm ba lưỡi kiếm, đến hai nữ tỳ cũng đeo kiếm trên vai. Âu Dương Kỳ bước tới trước hỏi:
- Cô nương chận đường có ý gì?
Hai nữ tử áo đỏ trừng lên:
- Ngươi biết nơi đây là đâu không?
Âu Dương Kỳ đáp:
- Côn Luân Sơn.
Nữ tử áo đỏ giận dữ quát:
- Là ngọn Phi Hồng thuộc Côn Luân Sơn!
- Dù là ngọn núi nào đi nữa cũng đâu có quan hệ gì?
Nữ tử áo đỏ hừ lớn:
- Cố nhiên là có quan hệ, ít nhất trong chu vi năm mươi dặm quanh đây nếu không có sự chấp thuận của ta, không ai được tùy tiện tới.
Âu Dương Kỳ mỉm cười:
- Cô nương nói vậy cả dãy núi này là sản nghiệp của cô nương cả ư?
- Có lẽ là như thế thật đấy!
Âu Dương Kỳ cười khach khách:
- Rất tiếc là bản Tú Sĩ không có ý định mua đất...
Hắn trầm giọng tiếp:
- Nói tóm lại, cô nương hãy tránh ra!
Thiếu nữ áo đỏ nổi giận:
- Với câu nói ấy của ngươi, đủ để ta cắt lưỡi ngươi rồi đấy!
Âu Dương Kỳ nghiêm giọng:
- Lưỡi ta đồng ý tặng cô nương, nhưng chỉ sợ cô nương không dám cắt đó thôi!
Thiếu nữ áo đỏ quát to lạnh như băng:
- Cứ thử xem ta có dám hay không?
Âu Dương Kỳ vẫy tay:
- Hãy tiến lên dẹp mấy nha đầu này cho ta!
Bọn tùy tùng dạ to, bốn tên đồng thời rút kiếm xông lên. Thiếu nữ áo đỏ quát.
- Tiểu Thúy, Tiểu Bích hãy thu thập mấy tên ấy đi!
Hai tỳ nữ cùng "vâng" một tiếng rút kiếm tiến lên. Bốn tên bịt mặt chưa biết lợi hại quát to:
- Bọn nha đầu, sao chưa mau bỏ tay chịu trói?
Hai tỳ nữ đại nộ:
- Các ngươi không muốn chậm chết một chút ư?
Hai nàng cùng múa kiếm cuốn gió tấn công, kiếm pháp của hai nàng cực kỳ tinh diệu, bốn tên bịt mặt vừa giao thủ liền nhận ra sự lợi hại, nhưng chỉ nghe choeng, choeng mấy tiếng rối loạn, tiếp liền mấy tiếng rú thê thảm. Đến Thuần Vu Thông cũng cảm thấy ngạc nhiên vì kiếm pháp của hai nữ tỳ lợi hại hơn chàng tưởng rất nhiều, chỉ giao thủ mấy chiêu bốn thanh kiếm trong tay bốn tên bịt mặt đã bị chém gãy, đồng thời cả bốn đều bị đâm chết. Do đấy mới biết kiếm của hai tỳ nữ là bảo kiếm có thể chém sắt như bùn. Đồng thời hai nàng còn có thủ pháp độc ác khác người, bốn tên bịt mặt chết rất thảm, tên thì đầu lìa khỏi xác, tên thì bị chém ngang lưng.
Âu Dương Kỳ và mấy tên bịt mặt còn lại đều hoảng hốt rú lên. Hai tỳ nữ vừa giết một loạt bốn người nhưng mặt vẫn lạnh như không có chuyện gì xảy ra mỉm cười nhạt:
- Đứa nào muốn chết nữa cứ tiến lên!
Tấm gương trước mắt khiến chẳng tên nào dám lên tiếng. Lâu lắm, Âu Dương Kỳ mới gượng nói:
- Chúng ta bội phục thần công của các cô nương, không biết...
Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười:
- Phải chăng muốn hỏi họ tên lai lịch chúng ta?
- Cô nương có thể cho biết?
Thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng:
- Phi Hồng Công Chúa!
Âu Dương Kỳ hoảng kinh:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu:
Thì ra trên ngọn Phi Hồng Phong có Phi Hoa Động Phủ là nơi giang hồ đồn đại đã lâu nhưng chưa có ai biết là ở đâu. Cứ theo truyền thuyết võ công của Phi Hồng Công Chúa đã đến chỗ nhập thầân, kiếm thuật thông thiên, nhưng cũng chưa có ai gặp nàng.
- Bây giờ còn muốn chúng ta tránh đường nữa không?
Âu Dương Kỳ vội vàng vái dài:
- Không dám...
Phi Hồng Công Chúa mỉm cười:
- Ta đã giết bốn người các ngươi, các ngươi muốn gì?
Âu Dương Kỳ gượng cười:
- Chỉ muốn xin công chúa nhẹ tay cho chúng tôi một con đường sống sót.
Phi Hồng Công Chúa cả cười:
- Các ngươi sợ muốn thoát mạng phải không?
Âu Dương Kỳ cúi gầm mặt:
- Vâng! Xin công chúa nương tay!
Phi Hồng Công Chúa cười hân hoan:
- Các ngươi cút đi! Sau này nếu dám bước tới đây một bước nữa, ta không tha cho!