Chương 40: Trong núi chia tay
Trong chớp mắt tình thế đã đại biến, hai tên Cửu Chỉ Thiên Vương Lôi Thiên Thành và lão tăng Phi Hoa Tự đều nằm liệt, một trong tĩnh thất và một ngoài sân. Diệp Lan Hương và Hàn Bình Nhi được Lý Tâm Viễn cởi trói giải khai huyệt đạo. Thất Tâm Nhân Vu Trường Thanh cười rộ:
- Hay lắm, tên ma đầu không ngờ lão phu ẩn thân giữa sân nên đã thất thủ.
Thuần Vu Thông vội bước lên thi lễ:
- Đa tạ tiền bối tương trợ, vãn bối không biết sẽ lấy gì báo đáp...
Diệp Lan Hương và Hàn Bình Nhi song song chạy đến thi lễ trước mặt Vu Trường Thanh:
- Các tiểu nữ xin bái tạ ân cứu mạng của tiền bối.
Vu Trường Thanh tươi cười:
- Không cần, nhị vị cô nương không cần đa lễ.
Hốt nhiên có âm thanh phụ nhân vọng lại:
- Lão Giáp Ngư quên mất chuyện nếu không có thần dược của Thuần Vu Thông và Thượng Quan cô nương hôm nay số mạng ta ra sao rồi biết không?
Tiếng đến là người đến, đó chính là hiền thê của Vu Trường Thanh, Đoan Mộc Phương. Vu Trường Thanh cười ha ha:
- Phải! Phải...! Đúng lắm, nếu không có Thuần Vu công tử và Thượng Quan cô nương, không biết hôm nay hai lão ta biến thành cái gì rồi?
Mục quang chuyển động, lão tiếp hỏi:
- Thượng Quan cô nương đâu mất rồi?
Chàng vội đáp:
- Nàng đã quay về Tứ Minh Bảo thăm thân phụ.
Vu Trường Thanh ngạc nhiên:
- Thế ư? Công tử và nàng...
Thuần Vu Thông đỏ mặt ngắt lời:
- Sau khi về Côn Luân thăm ân sư, vãn bối cũng sẽ quay về Tứ Minh Bảo.
Đoan Mộc Phương ân cần hỏi:
- Mối huyết cừu của nhà công tử đã biết hung thủ chưa?
Chàng thở dài:
- Vẫn chưa!
Đoan Mộc Phương quay sang Vu Trường Thanh:
- Lão Giáp Ngư này, nhớ đấy, việc của Thuần Vu công tử cũng là việc của chúng ta, sau này nhất định chúng ta phải giúp Thuần Vu công tử tìm cho ra hung thủ.
Vu Trường Thanh gật đầu liên tiếp:
- Cố nhiên! Cố nhiên.
Thuần Vu Thông vái một vái:
- Đa tạ nhị vị tiền bối quan thiết, vãn bối xin ghi khắc đại ân.
Đoa Mộc Phương vội đáp:
- Công tử không cần khách sáo... đó chỉ là một chút ân nghĩa với nhau chứ có đáng gì...
Bà chuyển nhìn Hàn Bình Nhi, mỉm cười:
- Cô nương tên gọi là gì?
Hàn Bình Nhi vội đáp:
- Tiểu bối là... Bình nhi, họ Hàn.
Rồi đưa tay chỉ Thuần Vu Thông.
- Công tử đấy là biểu ca của tiểu bối.
Đoan Mộc Phương vui mừng:
- Vậy thì tốt lắm, cô nương mấy tuổi?
Hàn Bình Nhi đáp nhỏ:
- Mười tuổi.
Đoan Mộc Phương dịu dàng vuốt tóc Bình nhi âu yếm:
- Hài tử xinh lắm, xinh xắn lắm!
Thuần Vu Thông thừa cơ nói với Bình nhi:
- Thúc tổ đâu rồi mà để biểu muội bị chúng bắt giữ?
Hàn Bình Nhi ứa nước mắt:
- Tiểu muội và gia gia tới Tứ Minh Bảo mới có một ngày đã xảy ra chuyện chẳng lành...
Nàng nói tới đó đã bắt đầu khóc nức nở không thốt nên lời. Thuần Vu Thông vội giục:
- Xảy ra chuyện gì, biểu muội nói mau!
Hàn Bình Nhi lau nước mắt:
- Gia gia chết rồi!
- A!
Thuần Vu Thông như bị sét đánh ngang tai vội vàng truy hỏi:
- Tại sao thúc tổ ta lại chết? Chẳng lẽ lại bị người Tứ Minh Môn bức hại?
Chàng từng nghe Hàn Tử Anh cho biết không hoàn toàn tin vào Tứ Minh Môn, sở dĩ Hàn Tử Anh bằng lòng đến Tứ Minh Môn có lẽ là định ngầm thăm dò sự thực. Bất giác chàng nảy sinh ngờ vực. Hàn Bình Nhi nức nở lắc đầu:
- Gia gia không hề bị Tứ Minh Môn bức hại, nhưng cái chết của gia gia...
Nàng cứ khóc nức nở mãi không nói hết câu. Thuần Vu Thông phải thúc giục:
- Nói mau đi sự thực thúc tổ ta chết ra sao?
Phi Hoa Kiếm Diệp Lan Hương vỗ nhẹ vào vai Bình nhi:
- Muội muội, hãy nhớ lại kể hết sự việc để chúng ta trả thù cho gia gia muội muội.
Bình nhi thổn thức một hồi mới lắc đầu:
- Sự thực gia gia chết ra sao đến bây giờ tiểu muội muội vẫn chưa, chỉ biết sáng sớm ngày thứ hai ở Tứ Minh Bảo hốt nhiên gia gia dẫn tiểu muội đi ra ngoài Tứ Minh Bảo...
Chàng nóng ruột:
- Thúc tổ ta không nói dẫn biểu muội đi đâu ư?
Bình nhi lắc đầu:
- Gia gia tuyệt không nói gì cả vì sắc mặt người rất trầm trọng, tiểu muội cũng không dám hỏi chỉ biết theo chân lão nhân gia đi mà thôi. Gia gia đi rất mau, tiểu muội theo gần không kịp, chúng ta đi đã hơn mười dặm tiến vào một khu rừng, gia gia ẩn thân vào một bụi rậm...
Thuần Vu Thông lấy làm lạ:
- Vì sao thúc tổ ta lại phải ẩn thân?
Bình nhi do dự:
- Tiểu muội không biết, gia gia chẳng hề nói một câu nào cả.
- Rồi sau đó ra sao?
- Gia gia và tiểu muội ẩn thân độ một giờ, gia gia đột nhiên đứng dậy thúc giục tiểu muội đi mau. Từ thần sắc lão nhân gia mà xét, tiểu muội biết nhất định có chuyện gì rất nghiêm trọng. Kết quả vừa đi mấy bước quả đã xảy ra chuyện, gia gia bị một tên bịt mặt to lớn bắn ám khí chết ngay tại chỗ.
Thượng Quan Tố nghiến răng:
- Biểu muội có biết tên bịt mặt ấy là ai không?
Bình nhi lắc đầu:
- Làm sao tiểu muội biết được? Gia gia bị ám khí bắn trúng yết hầu máu chảy rất nhiều, qua chẳng bao lâu liền chết.
Thuần Vu Thông oán hận:
- Biểu muội đừng khóc nữa, cứ kể rõ ta nghe sau đó, nhất định ta sẽ báo thù cho lão nhân gia, khi lão nhân gia hấp hối không trăn trối gì sao?
- Tên bịt mặt nọ sau khi bắn trúng gia gia tức khắc bỏ chạy, tiểu muội muốn đưa gia gia về Tứ Minh Bảo nhưng gia gia không chịu. Người bảo người trúng cực độc không thể sống được bao lâu và dặn tiểu muội tuyệt đối không được quay về Tứ Minh Bảo và yêu cầu tiểu muội đi tìm tiểu ca là có thể báo thù được... Quả nhiên không lâu sau, gia gia liền chết.
Thuần Vu Thông rướm lệ:
- Nhất định ta sẽ báo thù cho lão nhân gia.
Mục quang chuyển động, chàng tiếp:
- Tại sao biểu muội lại rơi vào tay bọn Thiên Vương phái?
- Sau khi chôn cất gia gia, một mình biểu muội bỏ đi, vì không biết đường lối nên sau đó bị một bọn hắc đạo vây bắt, chúng trói tay, bịt mặt biểu muội nên tại sao đến nơi đây, biểu muội cũng không hiểu.
Thuần Vu Thông hết sức lúng túng vì không làm sao biết được hung thủ giết Hàn Tử Anh là ai. Chàng chau mày suy nghĩ bỗng thấy Đoan Mộc Phương kéo Bình nhi vào lòng, khích động hỏi:
- Gia gia con đã chết thảm, bây giờ ngoài biểu ca của con ra, con còn ai là thân nhân nữa không?
Bình nhi lắc đầu than thở:
- Không còn ai nữa cả, ngoài biểu ca con chẳng còn ai là thân nhân ở trên đời.
Đoan Mộc Phương âu yếm vuốt tóc Bình nhi:
- Tội nghiệp con bơ vơ, tội nghiệp...
Vu Trường Thanh quan thiết:
- Này vợ hiền của ta, xem ra bà yêu thích hài tử ấy lắm?
Đoan Mộc Phương ư một tiếng:
- Lão Giáp Ngư hãy nhớ, ta sẽ báo thù cho nó.
Vu Trường Thanh vội đáp:
- Nhất định. Chỉ cần biết ai là hung thủ, nhất định ta sẽ báo thù.
Thuần Vu Thông động tâm vội nói:
- Bình muội, sao chưa bái tạ hai tiền bối?
Bình nhi kêu lên:
- Đa tạ nhị vị tiền bối...
Nàng kéo áo định quỳ xuống làm lễ, Đoan Mộc Phương kéo nàng vào lòng.
Thuần Vu Thông bỗng thi lễ nói:
- Tiền bối đã yêu thích biểu muội của vãn bối và đã tái sinh ra nàng. Vãn bối còn mối gia cừu chưa có nơi sở định không tiện dẫn nàng đi theo...
Đoan Mộc Phương hoan hỷ:
- Phải chăng công tử có ý...
Thuần Vu Thông bỗng nghiêm sắc:
- Nhị vị tiền bối đến nay vẫn chưa có con cái, nếu được tiền bối nhận biểu muội làm con nuôi là điều hết sức may mắn, không biết...
Đoan Mộc Phương kích động kêu lên:
- Ồ... Ồ... ta biết nói sao đây?
Thuần Vu Thông:
- Chỉ cần biết tiền bối có đồng ý?
- Đồng ý chứ, đương nhiên là đồng ý... Ha ha! Nhưng trước tiên phải hỏi Bình nhi có đồng ý không đã chứ?
Bình nhi quỳ hẳn xuống đất kêu to:
- Nghĩa phụ, nghĩa mẫu... Bình nhi xin bái kiến.
Nàng lại liền bốn lạy. Đoan Mộc Phương hớn hở vội đỡ nàng dậy kích động nói:
- Con yêu, đừng làm vậy, cần gì phải lạy cha mẹ.
Cuối cùng Vu Trường Thanh chỉ hai tên Cửu Chi Thiên Vương và lão tăng nằm dưới đất, nói với Thuần Vu Thông:
- Việc hai tên này, phiền công tử xử lý.
Đoan Mộc Phương cũng cười:
- Hai lão chúng ta đã thu Bình nhi làm con gái, chúng ta còn nhiều việc không thể ở đây lâu, xin tạm biệt.
Thuần Vu Thông vòng tay:
- Xin tiền bối tự nhiên.
Đoan Mộc Phương bảo Bình nhi:
- Chúng ta đi thôi... con từ giã biểu ca đi!
Bình nhi ngoan ngoãn nhìn chàng:
- Tiểu muội tạm biệt biểu ca, hy vọng sau này tiểu muội còn gặp biểu ca...
Sau đó Vu Trường Thanh và Đoan Mộc Phương đưa Bình nhi đi, trong chùa Phi Hoa chỉ còn lại Thuần Vu Thông, Lý Tâm Viễn và Diệp Lan Hương, Cửu Chi Thiên Vương Lôi Thiên Thành và lão tăng hòa thượng chùa Phi Hoa vẫn nằm một trong tĩnh thất một ngoài sân. Thuần Vu Thông nói:
- Trong chùa không thể ở lâu, chúng ta hãy rời khỏi đây.
Lý Tâm Viễn tiếp lời:
- Công tử nói phải lắm, nhưng... không thể tha Cửu Chỉ Thiên Vương và lão tăng này được, ta phải tra hỏi chúng xem có phát giác được điều gì mới chăng?
Thuần Vu Thông quay sang Phi Hoa Kiếm Diệp Lan Hương:
- Cô nương tại sao bị chúng bắt?
Diệp Lan Hương đỏ mặt:
- Chỉ vì ta quá sơ ý nên bị tai họa này, may có công tử và hai vị tiền bối vừa rồi kịp thời cứu thoát, nếu không chưa biết số phận ra sao...
Mắt nàng chớp liền mấy cái tiếp:
- Khi ta đang dẫn Tử Yến Tam Kiếm và Tử Yến Thập Bát Kiều đi tuần du tình cờ ta đụng độ lão ma đầu và bị lão bắt.
Chàng vội hỏi:
- Chư vị Tử Yến Cung đang ở đâu?
- Ở núi Lưu Nhạn cách đây hai mươi dặm.
- Bây giờ chúng ta hãy đến đó ngay đem theo cả hai tên tù nhân này tra hỏi chúng.
Diệp Lan Hương cúi đầu:
- Tuân lệnh công tử.
Nàng cúi xuống vác Cửu Chỉ Thiên Vương lên vai, Thuần Vu Thông vội can:
- Việc ấy để tại hạ và Lý Tổng tiêu sư đây làm, khỏi phiền cô nương.
Quay sang Lý Tâm Viễn:
- Chúng ta mỗi người mang một tên đi!
Lý Tâm Viễn vội vâng lệnh cúi xuống vác lão hòa thượng lên. Thuần Vu Thông cũng xách cổ Cửu Chỉ Thiên Vương lên, ba người vươn thân phi hành ra khỏi chùa Phi Hoa. Trong chùa hoang tịch như một chùa hoang. Cả ba nhắm hướng Lưu Nhạn Lãnh mãi miết phi hành. Chỉ trong khoảnh khắc, một ngọn núi sừng sững đã hiện ra trước mắt.
- Hay lắm, tên ma đầu không ngờ lão phu ẩn thân giữa sân nên đã thất thủ.
Thuần Vu Thông vội bước lên thi lễ:
- Đa tạ tiền bối tương trợ, vãn bối không biết sẽ lấy gì báo đáp...
Diệp Lan Hương và Hàn Bình Nhi song song chạy đến thi lễ trước mặt Vu Trường Thanh:
- Các tiểu nữ xin bái tạ ân cứu mạng của tiền bối.
Vu Trường Thanh tươi cười:
- Không cần, nhị vị cô nương không cần đa lễ.
Hốt nhiên có âm thanh phụ nhân vọng lại:
- Lão Giáp Ngư quên mất chuyện nếu không có thần dược của Thuần Vu Thông và Thượng Quan cô nương hôm nay số mạng ta ra sao rồi biết không?
Tiếng đến là người đến, đó chính là hiền thê của Vu Trường Thanh, Đoan Mộc Phương. Vu Trường Thanh cười ha ha:
- Phải! Phải...! Đúng lắm, nếu không có Thuần Vu công tử và Thượng Quan cô nương, không biết hôm nay hai lão ta biến thành cái gì rồi?
Mục quang chuyển động, lão tiếp hỏi:
- Thượng Quan cô nương đâu mất rồi?
Chàng vội đáp:
- Nàng đã quay về Tứ Minh Bảo thăm thân phụ.
Vu Trường Thanh ngạc nhiên:
- Thế ư? Công tử và nàng...
Thuần Vu Thông đỏ mặt ngắt lời:
- Sau khi về Côn Luân thăm ân sư, vãn bối cũng sẽ quay về Tứ Minh Bảo.
Đoan Mộc Phương ân cần hỏi:
- Mối huyết cừu của nhà công tử đã biết hung thủ chưa?
Chàng thở dài:
- Vẫn chưa!
Đoan Mộc Phương quay sang Vu Trường Thanh:
- Lão Giáp Ngư này, nhớ đấy, việc của Thuần Vu công tử cũng là việc của chúng ta, sau này nhất định chúng ta phải giúp Thuần Vu công tử tìm cho ra hung thủ.
Vu Trường Thanh gật đầu liên tiếp:
- Cố nhiên! Cố nhiên.
Thuần Vu Thông vái một vái:
- Đa tạ nhị vị tiền bối quan thiết, vãn bối xin ghi khắc đại ân.
Đoa Mộc Phương vội đáp:
- Công tử không cần khách sáo... đó chỉ là một chút ân nghĩa với nhau chứ có đáng gì...
Bà chuyển nhìn Hàn Bình Nhi, mỉm cười:
- Cô nương tên gọi là gì?
Hàn Bình Nhi vội đáp:
- Tiểu bối là... Bình nhi, họ Hàn.
Rồi đưa tay chỉ Thuần Vu Thông.
- Công tử đấy là biểu ca của tiểu bối.
Đoan Mộc Phương vui mừng:
- Vậy thì tốt lắm, cô nương mấy tuổi?
Hàn Bình Nhi đáp nhỏ:
- Mười tuổi.
Đoan Mộc Phương dịu dàng vuốt tóc Bình nhi âu yếm:
- Hài tử xinh lắm, xinh xắn lắm!
Thuần Vu Thông thừa cơ nói với Bình nhi:
- Thúc tổ đâu rồi mà để biểu muội bị chúng bắt giữ?
Hàn Bình Nhi ứa nước mắt:
- Tiểu muội và gia gia tới Tứ Minh Bảo mới có một ngày đã xảy ra chuyện chẳng lành...
Nàng nói tới đó đã bắt đầu khóc nức nở không thốt nên lời. Thuần Vu Thông vội giục:
- Xảy ra chuyện gì, biểu muội nói mau!
Hàn Bình Nhi lau nước mắt:
- Gia gia chết rồi!
- A!
Thuần Vu Thông như bị sét đánh ngang tai vội vàng truy hỏi:
- Tại sao thúc tổ ta lại chết? Chẳng lẽ lại bị người Tứ Minh Môn bức hại?
Chàng từng nghe Hàn Tử Anh cho biết không hoàn toàn tin vào Tứ Minh Môn, sở dĩ Hàn Tử Anh bằng lòng đến Tứ Minh Môn có lẽ là định ngầm thăm dò sự thực. Bất giác chàng nảy sinh ngờ vực. Hàn Bình Nhi nức nở lắc đầu:
- Gia gia không hề bị Tứ Minh Môn bức hại, nhưng cái chết của gia gia...
Nàng cứ khóc nức nở mãi không nói hết câu. Thuần Vu Thông phải thúc giục:
- Nói mau đi sự thực thúc tổ ta chết ra sao?
Phi Hoa Kiếm Diệp Lan Hương vỗ nhẹ vào vai Bình nhi:
- Muội muội, hãy nhớ lại kể hết sự việc để chúng ta trả thù cho gia gia muội muội.
Bình nhi thổn thức một hồi mới lắc đầu:
- Sự thực gia gia chết ra sao đến bây giờ tiểu muội muội vẫn chưa, chỉ biết sáng sớm ngày thứ hai ở Tứ Minh Bảo hốt nhiên gia gia dẫn tiểu muội đi ra ngoài Tứ Minh Bảo...
Chàng nóng ruột:
- Thúc tổ ta không nói dẫn biểu muội đi đâu ư?
Bình nhi lắc đầu:
- Gia gia tuyệt không nói gì cả vì sắc mặt người rất trầm trọng, tiểu muội cũng không dám hỏi chỉ biết theo chân lão nhân gia đi mà thôi. Gia gia đi rất mau, tiểu muội theo gần không kịp, chúng ta đi đã hơn mười dặm tiến vào một khu rừng, gia gia ẩn thân vào một bụi rậm...
Thuần Vu Thông lấy làm lạ:
- Vì sao thúc tổ ta lại phải ẩn thân?
Bình nhi do dự:
- Tiểu muội không biết, gia gia chẳng hề nói một câu nào cả.
- Rồi sau đó ra sao?
- Gia gia và tiểu muội ẩn thân độ một giờ, gia gia đột nhiên đứng dậy thúc giục tiểu muội đi mau. Từ thần sắc lão nhân gia mà xét, tiểu muội biết nhất định có chuyện gì rất nghiêm trọng. Kết quả vừa đi mấy bước quả đã xảy ra chuyện, gia gia bị một tên bịt mặt to lớn bắn ám khí chết ngay tại chỗ.
Thượng Quan Tố nghiến răng:
- Biểu muội có biết tên bịt mặt ấy là ai không?
Bình nhi lắc đầu:
- Làm sao tiểu muội biết được? Gia gia bị ám khí bắn trúng yết hầu máu chảy rất nhiều, qua chẳng bao lâu liền chết.
Thuần Vu Thông oán hận:
- Biểu muội đừng khóc nữa, cứ kể rõ ta nghe sau đó, nhất định ta sẽ báo thù cho lão nhân gia, khi lão nhân gia hấp hối không trăn trối gì sao?
- Tên bịt mặt nọ sau khi bắn trúng gia gia tức khắc bỏ chạy, tiểu muội muốn đưa gia gia về Tứ Minh Bảo nhưng gia gia không chịu. Người bảo người trúng cực độc không thể sống được bao lâu và dặn tiểu muội tuyệt đối không được quay về Tứ Minh Bảo và yêu cầu tiểu muội đi tìm tiểu ca là có thể báo thù được... Quả nhiên không lâu sau, gia gia liền chết.
Thuần Vu Thông rướm lệ:
- Nhất định ta sẽ báo thù cho lão nhân gia.
Mục quang chuyển động, chàng tiếp:
- Tại sao biểu muội lại rơi vào tay bọn Thiên Vương phái?
- Sau khi chôn cất gia gia, một mình biểu muội bỏ đi, vì không biết đường lối nên sau đó bị một bọn hắc đạo vây bắt, chúng trói tay, bịt mặt biểu muội nên tại sao đến nơi đây, biểu muội cũng không hiểu.
Thuần Vu Thông hết sức lúng túng vì không làm sao biết được hung thủ giết Hàn Tử Anh là ai. Chàng chau mày suy nghĩ bỗng thấy Đoan Mộc Phương kéo Bình nhi vào lòng, khích động hỏi:
- Gia gia con đã chết thảm, bây giờ ngoài biểu ca của con ra, con còn ai là thân nhân nữa không?
Bình nhi lắc đầu than thở:
- Không còn ai nữa cả, ngoài biểu ca con chẳng còn ai là thân nhân ở trên đời.
Đoan Mộc Phương âu yếm vuốt tóc Bình nhi:
- Tội nghiệp con bơ vơ, tội nghiệp...
Vu Trường Thanh quan thiết:
- Này vợ hiền của ta, xem ra bà yêu thích hài tử ấy lắm?
Đoan Mộc Phương ư một tiếng:
- Lão Giáp Ngư hãy nhớ, ta sẽ báo thù cho nó.
Vu Trường Thanh vội đáp:
- Nhất định. Chỉ cần biết ai là hung thủ, nhất định ta sẽ báo thù.
Thuần Vu Thông động tâm vội nói:
- Bình muội, sao chưa bái tạ hai tiền bối?
Bình nhi kêu lên:
- Đa tạ nhị vị tiền bối...
Nàng kéo áo định quỳ xuống làm lễ, Đoan Mộc Phương kéo nàng vào lòng.
Thuần Vu Thông bỗng thi lễ nói:
- Tiền bối đã yêu thích biểu muội của vãn bối và đã tái sinh ra nàng. Vãn bối còn mối gia cừu chưa có nơi sở định không tiện dẫn nàng đi theo...
Đoan Mộc Phương hoan hỷ:
- Phải chăng công tử có ý...
Thuần Vu Thông bỗng nghiêm sắc:
- Nhị vị tiền bối đến nay vẫn chưa có con cái, nếu được tiền bối nhận biểu muội làm con nuôi là điều hết sức may mắn, không biết...
Đoan Mộc Phương kích động kêu lên:
- Ồ... Ồ... ta biết nói sao đây?
Thuần Vu Thông:
- Chỉ cần biết tiền bối có đồng ý?
- Đồng ý chứ, đương nhiên là đồng ý... Ha ha! Nhưng trước tiên phải hỏi Bình nhi có đồng ý không đã chứ?
Bình nhi quỳ hẳn xuống đất kêu to:
- Nghĩa phụ, nghĩa mẫu... Bình nhi xin bái kiến.
Nàng lại liền bốn lạy. Đoan Mộc Phương hớn hở vội đỡ nàng dậy kích động nói:
- Con yêu, đừng làm vậy, cần gì phải lạy cha mẹ.
Cuối cùng Vu Trường Thanh chỉ hai tên Cửu Chi Thiên Vương và lão tăng nằm dưới đất, nói với Thuần Vu Thông:
- Việc hai tên này, phiền công tử xử lý.
Đoan Mộc Phương cũng cười:
- Hai lão chúng ta đã thu Bình nhi làm con gái, chúng ta còn nhiều việc không thể ở đây lâu, xin tạm biệt.
Thuần Vu Thông vòng tay:
- Xin tiền bối tự nhiên.
Đoan Mộc Phương bảo Bình nhi:
- Chúng ta đi thôi... con từ giã biểu ca đi!
Bình nhi ngoan ngoãn nhìn chàng:
- Tiểu muội tạm biệt biểu ca, hy vọng sau này tiểu muội còn gặp biểu ca...
Sau đó Vu Trường Thanh và Đoan Mộc Phương đưa Bình nhi đi, trong chùa Phi Hoa chỉ còn lại Thuần Vu Thông, Lý Tâm Viễn và Diệp Lan Hương, Cửu Chi Thiên Vương Lôi Thiên Thành và lão tăng hòa thượng chùa Phi Hoa vẫn nằm một trong tĩnh thất một ngoài sân. Thuần Vu Thông nói:
- Trong chùa không thể ở lâu, chúng ta hãy rời khỏi đây.
Lý Tâm Viễn tiếp lời:
- Công tử nói phải lắm, nhưng... không thể tha Cửu Chỉ Thiên Vương và lão tăng này được, ta phải tra hỏi chúng xem có phát giác được điều gì mới chăng?
Thuần Vu Thông quay sang Phi Hoa Kiếm Diệp Lan Hương:
- Cô nương tại sao bị chúng bắt?
Diệp Lan Hương đỏ mặt:
- Chỉ vì ta quá sơ ý nên bị tai họa này, may có công tử và hai vị tiền bối vừa rồi kịp thời cứu thoát, nếu không chưa biết số phận ra sao...
Mắt nàng chớp liền mấy cái tiếp:
- Khi ta đang dẫn Tử Yến Tam Kiếm và Tử Yến Thập Bát Kiều đi tuần du tình cờ ta đụng độ lão ma đầu và bị lão bắt.
Chàng vội hỏi:
- Chư vị Tử Yến Cung đang ở đâu?
- Ở núi Lưu Nhạn cách đây hai mươi dặm.
- Bây giờ chúng ta hãy đến đó ngay đem theo cả hai tên tù nhân này tra hỏi chúng.
Diệp Lan Hương cúi đầu:
- Tuân lệnh công tử.
Nàng cúi xuống vác Cửu Chỉ Thiên Vương lên vai, Thuần Vu Thông vội can:
- Việc ấy để tại hạ và Lý Tổng tiêu sư đây làm, khỏi phiền cô nương.
Quay sang Lý Tâm Viễn:
- Chúng ta mỗi người mang một tên đi!
Lý Tâm Viễn vội vâng lệnh cúi xuống vác lão hòa thượng lên. Thuần Vu Thông cũng xách cổ Cửu Chỉ Thiên Vương lên, ba người vươn thân phi hành ra khỏi chùa Phi Hoa. Trong chùa hoang tịch như một chùa hoang. Cả ba nhắm hướng Lưu Nhạn Lãnh mãi miết phi hành. Chỉ trong khoảnh khắc, một ngọn núi sừng sững đã hiện ra trước mắt.