Chương 15: Khiêu Chiến
Chương 15: Khiêu Chiến Sau ngày hôm ấy, việc Triệu Hoài đồng ý khiêu chiến với đám người hộ hoa. Rất nhanh đã được truyền đi, mọi người đều hay tin. Ai là kẻ thắng người thua họ không quan tâm. Chủ yếu vẫn là hóng chuyện là chính.Trong lớp, Triệu Hoài vẫn như cũ, nằm gục xuống bàn. Thanh Đạt vẫn là tính hóng hớt, muốn biết chuyện từ hắn:- Ngươi thật sự là muốn đánh với bọn?- Thanh Đạt cất tiếng.- Ta còn cách khác nữa sao? Chuyện này cần phải chấm dứt. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi, ta là đang đẩy nhanh quá trình.- Nhìn bộ dáng bình thản của ngươi, ta còn tưởng rằng người gặp chuyện là kẻ khác. Ta dạo này có chút khó khăn, không đủ kinh phí để đi thăm ngươi. Vì vậy cố gắng đừng để bị thương!- Hôm nay phải rửa mắt mà nhìn, tên khốn nhà ngươi còn biết quan tâm tới ta.- Hai em dưới kia, thì thầm to nhỏ gì đó!- Tiếng cô giáo cảnh cáo, cắt đứt cuộc trò chuyện của họ.Tại nhà ăn, Triệu Hoài vẫn cứ tiếp tục ngồi đối diện với Nhược Tuyết. Hắn bình thản như đây là điều hiển nhiên. Còn về bọn họ, việc này xem ra là quá quen, không buồn phản ánh.- Xem đây là ai kìa? Không phải là nhân vật nổi tiếng gần đây đó sao. Không biết là có chuyện gì mà ngồi ở đây?- Bích Hạ cất tiếng trước.- Quá khen, quá khen. Ngươi cứ khen ta như thế, làm ta ngại quá đi mất!- Triệu Hoài đáp lời.- Ngươi... Quả thật là không có liêm sỉ!- Thứ đó là gì? Ta thật sự là không biết đến!- Ngươi... Hay lắm!- Bích Hạ cạn lời.- Ngươi định xử lí việc này thế nào?- Nhược Tuyết lên tiếng.- Sau khi lên sân, ta chỉ cần nhận thua. Sau đó liền chuồn đi mất. Vừa kết thúc việc này, vừa không bị đánh. Tất cả đều êm xuôi hết, ta tự cảm thấy bản thân mình rất là thông minh!- Triệu Hoài tự tin nói.Nhược Tuyết nghe được lời này, trong lòng cũng cảm thấy an tâm. Nhưng điều không thể hiện qua khuôn mặt, chỉ bình thản ăn cơm. Một động tác nhỏ này, Triệu Hoài liền nhìn ra được. - Đây quả thật là loại chuyện mà ngươi có thể làm ra. Ta thật muốn biết, trong đầu ngươi có gì. Toàn làm ra những chuyện kì lạ!- Bích Hạ lên tiếng.- Cách này thật sự ổn?- Nhược Tuyết.- Yên tâm. Ta sẽ không sao đâu!- Triệu Hoài trấn an bọn họ.Kết thúc bữa ăn, Triệu Hoài một lần nữa trở lại con hẻm xưa. Nơi mọi rắc rối bắt đầu, hắn và Ngô Dung kết thù.- Không ngờ, mọi chuyện lại bắt đầu từ nơi đây!Triệu Hoài trầm ngâm nhìn vào, miệng bất giác mỉm cười. Vì nơi đây, đối với hắn vẫn có một sự kiện khác diễn ra. Một mối nhân duyên khác cũng bắt đầu từ đây, kéo hắn một lần nữa trở lại.Triệu Hoài từ trong túi lấy ra một hộp pate thượng hạng. Hắn mở ra, một mùi thơm phức toả ra khắp ngõ. Hắn nhìn chằm chằm vào hộp pate, lòng thầm nghĩ ' Thơm quá, có nên ăn một miếng không?'.Đang lúc phân vân, mèo con xuất hiện. Đây là mèo con mà hắn từng dùng để uy hiếp Nhược Tuyết. Lần này trở lại, tất nhiên là muốn chuộc tội với nó.Thấy nó, ý tưởng đó của hắn mới được cất đi. Thấy hắn, nổi sợ hãi trong lòng mèo con trào dâng. Nó không ngừng e dè, chẳng dám lại gần. Nhưng mùi pate quá thơm, khó mà cưỡng lại. Đúng lúc nó phân vân, nên tiến hay lui, thì Triệu Hoài hành động.- Không ăn à, vậy thì xin nhá!Hắn tự nhiên mà xử lí sạch sẽ cả một hộp pate ngay trước mặt nó. Thấy một màn này, nó bàng hoàng luôn, không ngờ rằng, Triệu Hoài lại làm như thế. Nó nhìn hắn bằng ánh mắt mười phần khinh bỉ.- Ngon thật đấy, vừa béo, vừa thơm mà lại vừa ngon. Mười điểm!( Đây là hành vi mà con người có thể làm được à!) Mèo con dùng ánh mắt phán xét tới chết mà nhìn hắn. Không ngừng kêu ' Meow meow', biểu thị ý kiến, giống như tiếng chửi rủa.- Được rồi, được rồi. Đừng kêu nữa, còn phần cho ngươi đây!Triệu Hoài từ trong túi, lấy ra hộp pate thứ hai. Vẫn là phương thức cũ, mở hộp pate ra. Mùi hương đó lại một lần nữa lan tỏa, Triệu Hoài đặt nó xuống đất.- Đây là hộp cuối, ngươi không ăn nhanh thì ta sẽ ăn mất!Mèo con vẫn còn sợ hãi Triệu Hoài, không phải là vì vấn đề lần trước. Mà là việc làm lần này của hắn, nó sợ đến cặn bản thân không có mà ăn.Lần này, nó không còn lưỡng lự nữa, trực tiếp đến ăn. Triệu Hoài nhìn nó, bất giác mỉm cười. Bắt trước hành động giống Nhược Tuyết, cũng bắt đầu vuốt v e nó.- Không biết vì sao nàng ấy? Lại thích ngươi đến vậy. Quả thật là không hiểu nổi!Sau khi ăn xong, khuôn mặt nó cũng trở nên thỏa mãn hơn. Không ngừng li3m mép, tận hưởng hương vị còn xót lại. Người và mèo nhìn nhau, không nói lời nào. Cả hai dường như hiểu ý, đều tự mình rời đi. Một màn này của Triệu Hoài, Nhược Tuyết đều chứng kiến tất cả.Ba ngày sau, thi đấu giữa Triệu Hoài và hộ hoa của Ngô Dung bắt đầu. Rất nhiều người đều tập trung ở đây, vì lâu rồi mới có chuyện để hóng.Phía hộ hoa đều tập hợp đầy đủ người từ sớm, chỉ còn Triệu Hoài là chưa đến. Bọn họ phía này chờ đến sốt ruột, dẫu sao tin tức cũng là do họ truyền đi.Nếu hắn không đến, thể diện mất hết. Còn mặt mũi nào mà so với những nhóm hộ hoa khác. Không chỉ mất mặt, còn mất cả uy tín.- Hắn, lẽ nào không đến!- Tìm, nhất định phải tìm được hắn!- Không cần đâu, ta tới rồi!- tiếng Triệu Hoài vang vọng.Triệu Hoài xuất hiện, ánh chiều tà soi xuống cả người của hắn. Từng bước chân chậm rãi mà tới, khuôn mặt tràn ngập tự tin.- Tên này, quả thật là biết làm màu!- Một khán giả bình luận.- Xin chào, xin chào. Mọi người chờ đợi đã lâu!- hắn vừa đi vừa vẫy tay nhìn về phía khán đài, cứ như họ là người hâm mộ của mình.Triệu Hoài bước tới, mặt đối mặt với Khang Minh. Khí thế không hề thua kém, thậm chí còn áp chế vài phần.- Ngươi cuối cùng cũng đến, ta tưởng rằng ngươi sẽ sợ hãi mà bỏ chốn!- tên đó mở lời châm chọc. - Ta đến rồi, đồ của ta đâu?- Đưa hắn!Thuốc cường hóa, nhỏ chỉ bằng viên bi, màu sắc là một màu đỏ tươi. Công dụng là cường long kiện thể, hỗ trợ rất lớn đối với chiến giả cấp 1.Triệu Hoài cầm một viên trên tay, hắn tỉ mỉ quan sát. Mặc dù không biết phân biệt thật giả, nhưng làm màu là không thể thiếu. Làm thế khác nào, nói rằng bọn họ xài hàng giả.- Được rồi, đừng nhìn nữa. Là giả thì bao đổi trả. Chúng ta bắt đầu được chưa?Triệu Hoài cẩn thận cất vào, dù sao cũng là đồ mà hắn 'vất vả' lắm mới có được. Phải bảo quản thật tốt, sao này còn sử dụng.- Được rồi, được rồi. Các ngươi kẻ nào lên trước?- Vì để công bằng, đối thủ sẽ bằng cấp với ngươi. Tránh mất công, ngươi lại nói chúng ta lấy lớn hiếp nhỏ!Đám người hộ hoa làm vậy, không phải là không có chuẩn bị. Mấy ngày nay, họ đều cử người theo dõi hắn. Hoạt động bình thường của Triệu Hoài toàn ăn với ngủ, lại đi tán gái dạo.Một chút tập luyện chuẩn bị không hề có, xuất thân thì bình thường. Tài nguyên tu luyện hạn hẹp, bọn họ vốn dĩ không coi hắn là đối thủ.Một tên cấp 1 cao cấp xuất hiện, hắn mang vẻ dương dương tự đắc. Không xem Triệu Hoài ra gì.- Đây mà là đồng cấp của các ngươi?- Triệu Hoài nhìn hắn thắc mắc mà nói.- Ủa, ngươi còn không đến cấp 1 cao cấp nữa sao? Đây đã là người yếu nhất trong chúng ta rồi đấy!( Các ngươi rõ ràng là muốn chỉnh ta, lại làm ra vẻ không biết gì. Hay lắm!) Triệu Hoài mắng thầm.May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v