Chương 11: Chiến dịch tặng quà
Trong suốt hai mươi năm cuộc đời, chưa lần nào tôi tặng quà cho một ai hay đứng ra tặng quà giúp một ai cả. Đối với bản thân tôi, đó là một sự thừa thãi. Tôi chưa từng có ý định cưa cẩm ai hay làm thần tình yêu, giúp ai đó cưa cẩm một người khác. Nhưng vì Dạ Quang mà có lẽ lần này tôi sẽ thử liều.
Dạ Quang tính tặng cho Di một cuốn sách, vì ngoài sách ra thì nó cũng không biết tặng cái gì cho phù hợp. Nó không phải một người giỏi vẽ tranh, làm thơ hay thả thính thì tất nhiên dở ẹc, cũng không có nhiều tiền để mua hoa tặng nữa! Vì thế tôi đã gợi ý cho nó mua một cuốn sách thật ý nghĩa, vì dù sao Di cũng là người thích đọc sách.
- "Cô hàng xóm"? - Tôi ngạc nhiên trước cuốn sách Dạ Quang vừa lấy xuống từ tủ sách trong hiệu.
- Thì.. tại tao thấy cái tên này có vẻ hay..
- Thôi bỏ đi, mấy thể loại này sến lắm! Người như Di chỉ thích mấy thể loại trinh thám hoặc kinh dị thôi!
- Mày nghĩ tao nên mua cuốn nào?
- Cuốn này!
Tôi lấy ngay một cuốn ở gần đó đưa cho Dạ Quang xem. Tựa đề của nó là "Máu và hoa hồng".
- "Máu và hoa hồng"? Sao nghe ghê vậy mày?
- Có gì mà ghê? Phải mấy cuốn này thì Di mới thích, chứ mày tặng cuốn kia.. phải tao là nó tao cũng đem vứt sọt rác rồi!
Cuốn sách mà tôi chọn thực ra tôi cũng chưa từng đọc, không, đúng hơn là cả cái hiệu sách này ngoài cuốn "Lời nguyền của anh trai" thì tôi chưa từng đọc qua cuốn nào cả. Tôi chỉ gợi ý cho Dạ Quang cuốn sách kia vì thấy tựa đề có vẻ hay ho và bìa cũng đẹp.
Dạ Quang không hiểu biết mấy về sách nên được tôi mách nước về tính cách của Di, nó cũng nghe theo mà không phản bác gì. Sau khi chọn sách xong, chúng tôi ra gian đồ lưu niệm để mua giấy gói quà. Món quà lần này gửi gắm bao nhiêu tình cảm của Dạ Quang nên phải thật cẩn thận trong việc chuẩn bị từng chút một. Và rồi, khi đã hoàn thành xong, phần cuối cùng sẽ là trách nhiệm của tôi: Tìm cách đưa nó tới tay Di.
Nếu đưa cho nó ở nhà thầy Phúc thì mọi thứ sẽ dễ bị bại lộ, hơn nữa khả năng thầy Phúc phát hiện và trở thành tác nhân phá vỡ kế hoạch là rất cao. Vì thế, tôi chỉ có một cách duy nhất là đưa cho Di ngay ở trường, sau giờ tan học.
Thực tình thì tôi không hề thích mấy đứa bên lớp MT6 một chút nào. Mỗi lần sang bên đó, đối mặt với tụi nó, tim tôi chả hiểu sao cứ đập thình thịch. Vì vậy nên tôi chỉ dám nhắn tin cho Di để hẹn nó ra một địa điểm khác thay vì hẹn ở ngay tại lớp nó như mọi lần.
- Có chuyện gì mà cậu hẹn tớ ở trường mà không đợi về nhà hẵng nói?
Tôi mở cặp, đưa cho nó một hộp quà mà không nói bất cứ lời nào.
- Trời, hôm nay còn tặng quà hả? - Di nói một cách vui đùa như thể nghĩ đó là quà của tôi.
- Của Dạ Quang tặng mày!
Chợt Di nheo mày lại. Nó đã nghĩ đó là một món quà do tôi tặng, nhưng không ngờ người tặng lại là Dạ Quang.
- Nhưng sao Dạ Quang lại tặng tớ?
Tôi hít vào một hơi:
- Có tờ giấy ở bên trong ấy, mở ra đọc mày sẽ hiểu!
Nói rồi tôi quay bước đi về. Nhiệm vụ của tôi tới đó đã hoàn thành. Ngoài việc đưa Dạ Quang đi chọn sách, chỉ nó cách viết lời tỏ tình, đây là công đoạn cuối cùng trong "chiến dịch tặng quà" giúp Dạ Quang của tôi.
Đáng ra lúc đó tôi nên ở lại âm thầm xem Di sẽ phản ứng như nào sau khi đọc được lời tỏ tình từ Dạ Quang, nhưng vì không đủ can đảm nên đã về ngay. Chả hiểu sao tôi bỗng trở nên kém tự tin hơn bình thường, không biết có phải vì tôi ngại nhìn thấy cảm xúc của con gái khi được tỏ tình hay không. Vì thế mà mãi cho tới tuần sau đó, khi đến nhà thầy Phúc học thêm, tôi mới biết kết quả.
Lúc Dạ Quang vừa đến, tôi đã đặt tay lên vai nó:
- Mọi chuyện sao rồi?
- Thì tao cũng giống như mày nè, đang hóng chờ hồi hộp muốn chết được!
Tôi cứ nghĩ ngay sau khi nhận được lời tỏ tình từ Dạ Quang, nếu đồng ý thì Di sẽ phải tìm cách gặp Dạ Quang bằng được, còn kể cả không đồng ý thì cũng phải nói cho nó biết, nhưng đằng này con bé vẫn bặt vô âm tín từ đó đến giờ.
- Phải hỏi Di thôi! - Tôi thở dài.
Thế là hôm đó tôi ở lại sau cùng để đợi Di về và hỏi cho ra nhẽ. Tôi muốn biết nó đã thực sự đồng ý hay từ chối lời tỏ tình của Dạ Quang. Nếu từ chối thì ít nhất nó cũng phải nói một câu để hai chúng tôi còn tính cách.
Mãi tới mười hai giờ trưa Di mới về nhà. Nó mang theo bộ họa cũ thường thấy mỗi khi đi học vẽ. Hình như hôm nay phải ở lại vẽ nốt nên nó về muộn hơn so với mọi ngày. Vừa nhìn thấy tôi còn ở trong phòng khách, nó không giấu được sự ngạc nhiên:
- Ủa Kiên? Cậu không về nhà ăn trưa hả?
- Tao đợi mày! - Tôi lạnh lùng đáp.
- Kiên đợi Di có chuyện gì?
Nó chưa kịp phản ứng gì, tôi đã lôi nó vào trong phòng nó để hỏi vì không muốn thầy Phúc nghe thấy. Đã lâu rồi tôi mới bước chân vào căn phòng này.
- Mày trả lời đi, mày tính sao về chuyện của Dạ Quang?
Tôi hỏi Di với thái độ như xét nét. Nó cũng đã quen với kiểu đối xử này của tôi nên không tỏ ra sợ hãi mà thẳng thắn trả lời:
- Thì tớ đã nói rồi, tớ chỉ coi cậu ấy là một người bạn tốt!
Không hiểu sao khi nghe Di nói câu đó, tôi chợt cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Đúng ra tôi phải cảm thấy buồn vì đã không ghép đôi cho Dạ Quang thành công, đằng này còn mừng cứ như thể mình là tình địch của nó. Không biết Di có để ý biểu cảm lạ lùng đó của tôi không mà nó nói thêm vào:
- Trước giờ chưa bao giờ tớ coi Dạ Quang hơn mức bạn bè cả, hãy bảo cậu ấy là nếu có ý định tỏ tình thì bỏ cuộc từ bây giờ đi!
Nếu tôi là Dạ Quang trong tình huống đó, tôi cũng sẽ đứng không vững vì những lời nói như dao đâm của Di. Chính vì thế, tôi lo lắng không biết mình có thể đủ can đảm để gửi lời đến Dạ Quang hay không.
- Ừ, để tao chuyển lời cho nó!
Miệng nói ra như vậy nhưng trong buổi học hôm sau, khi vừa được Dạ Quang hỏi tình hình, tôi đành nói dối:
- Di bảo là nó cần thời gian để suy nghĩ, chưa thể vội vàng được!
Tuy sau khi nghe xong câu đó Dạ Quang có thở dài, nhưng nó vẫn cảm thấy vui vẻ vì ít nhất, Di cũng đã cho nó cơ hội chứng minh thêm.
- Cảm ơn mày nhiều, hôm nay tao sẽ bao mày một bữa!
- Thôi không cần đâu!
- Sao lại không?
- Hôm nay nhà tao có việc, để hôm khác đi!
Thực sự nếu ai ở trong hoàn cảnh của tôi cũng đều cảm thấy chút tội lỗi vì trót nói dối người bạn đồng hành của mình, hơn nữa đó lại là người hứng chịu lời nguyền chung, là bạn học thêm và cũng là một đứa trẻ với hoàn cảnh đáng thương. Nhưng tôi thà nói dối Dạ Quang một cách ngọt ngào còn hơn nói thẳng thừng những lời sát thương của Di. Thà để Dạ Quang biết sự thật dù muộn còn hơn để nói thấy điều phũ phàng quá sớm.
Dạ Quang không hề thắc mắc liệu có phải Di đã nói với tôi đúng như vậy hay không. Có lẽ do nó quá tin tưởng tôi mà thành. Nó càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy có lỗi. Tôi rất muốn nói với nó rằng nó nên bỏ cuộc, song nghĩ đến hoàn cảnh của nó nên thôi. Nếu tôi là nó, đã không được cảm nhận hơi ấm của gia đình lại còn bị người mình thích từ chối, tôi sẽ không thể sống yên ổn nổi.
Sự lạc quan của Dạ Quang trong suốt buổi học đó làm tôi không thể tập trung vào bài vở nổi. Cứ đặt bút xuống tính toán, tôi lại tưởng tượng tới phản ứng của nó khi phát hiện ra sự thật. Có thể đó không chỉ là sự buồn bã mà còn là tuyệt vọng, mất niềm tin vào cuộc sống. Nó sẽ như nào khi biết tôi đã lừa dối nó ngày hôm nay? Liệu sẽ ra đi trong lặng lẽ, hay sẽ biến tôi thành kẻ thù?
Cứ nghĩ đến những hình ảnh đối lập đó, tôi lại ước giá như sau khi nói dối Dạ Quang xong, tôi về nhà ngay lập tức mà không phải học chung với nó như bây giờ. Giá như sau khi nói một câu vô thưởng vô phạt, tôi đã rời xa nó một thời gian dài mà không biết ngày gặp lại. Vì mỗi lần nó quay sang nhìn tôi, không phải sợ nó sẽ phát hiện sự thật, tôi sợ sự lạc quan của nó làm cho yếu đuối đi, làm cho tôi phải tự coi mình chẳng khác nào một kẻ ác trong chuyện tình cảm của nó.
Buổi học sau, tôi vừa vào phòng, chưa kịp cởi ba lô xuống thì Dạ Quang đã nhìn tôi với ánh mắt hằm hằm:
- Mày được lắm, đồ lừa đảo!
Tôi đứng hình, cảm giác như chân tay tê lại, không bước nổi bước nào về phía bàn học. Điều tôi lo sợ nhất đã đến. Dạ Quang đã biết sự thật, có lẽ do nó đã hỏi Di. Vì thế mà bây giờ nó đang nhìn tôi không khác gì nhìn kẻ thù.
- Mày tưởng mấy câu nói phét trẻ con của mày có thể qua mắt được tao sao?
Dạ Quang tiến gần hơn về phía tôi. Theo phản xạ, tôi lùi người lại phía sau, chân tay vẫn giữ nguyên một tư thế.
- Có ngon thì mở mồm ra một câu xem nào!
Tôi vẫn giữ im lặng. Bản thân tôi cũng đã chuẩn bị cho tình huống này nhưng không nghĩ Dạ Quang lại nổi nóng đến thế. Dù gì nó cũng đã cùng tôi trải qua biết bao nhiêu chuyện, chả nhẽ nó lại không thể nể tình mà đối xử nhẹ nhàng với tôi hay sao?
Nhưng tôi hiểu vì tình yêu mãnh liệt mà Dạ Quang phải giữ thái độ như thế. Nó đã rất tin tưởng ở tôi, nhờ tôi làm quân sư tình yêu cho nó để tìm đường nhanh nhất đến trái tim Di, vậy mà tôi lại nỡ phản bội nó chỉ vì không muốn nó phải tổn thương sau những câu nói thật phũ phàng. Tôi đã quá ngu ngốc. Dù hôm nay, ngay tại đây, có bị thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng an lòng cam chịu.
Dạ Quang không đợi tôi nói tiếng đầu tiên. Nó tung một cước vào giữa mũi tôi, khiến tôi choáng váng nằm lăn ra đất, máu me chảy tùm lum. Di từ đâu bỗng chạy vào can, nhưng điều đó không khiến cho Dạ Quang ngưng bạo lực. Nó tiếp tục vung chân đá tôi vài cú vào mặt khiến tôi càng trở nên thảm thương thêm. Mặc cho Di ra sức khóc lóc can ngăn và dọa dẫm, nó vẫn không thôi những hành động nóng giận của mình, thậm chí còn ra tay mạnh hơn trước. Sau vài đòn chí mạng, tôi đã trở nên bất tỉnh..
Mở mắt dậy và thấy mình đang nằm trong phòng ngủ ở nhà, tay chân mặt mũi vẫn lành lặn, tôi mới biết đó là mơ. Giấc mơ thật đến nỗi tôi còn cảm thấy máu mũi chảy xuống cằm mình, tay chân thì ê ẩm. Mở tin nhắn điện thoại ra, tôi thấy tin nhắn của Dạ Quang: Ra quán café hôm trước đi, tao đang ngồi ở đó!
Dạ Quang tính tặng cho Di một cuốn sách, vì ngoài sách ra thì nó cũng không biết tặng cái gì cho phù hợp. Nó không phải một người giỏi vẽ tranh, làm thơ hay thả thính thì tất nhiên dở ẹc, cũng không có nhiều tiền để mua hoa tặng nữa! Vì thế tôi đã gợi ý cho nó mua một cuốn sách thật ý nghĩa, vì dù sao Di cũng là người thích đọc sách.
- "Cô hàng xóm"? - Tôi ngạc nhiên trước cuốn sách Dạ Quang vừa lấy xuống từ tủ sách trong hiệu.
- Thì.. tại tao thấy cái tên này có vẻ hay..
- Thôi bỏ đi, mấy thể loại này sến lắm! Người như Di chỉ thích mấy thể loại trinh thám hoặc kinh dị thôi!
- Mày nghĩ tao nên mua cuốn nào?
- Cuốn này!
Tôi lấy ngay một cuốn ở gần đó đưa cho Dạ Quang xem. Tựa đề của nó là "Máu và hoa hồng".
- "Máu và hoa hồng"? Sao nghe ghê vậy mày?
- Có gì mà ghê? Phải mấy cuốn này thì Di mới thích, chứ mày tặng cuốn kia.. phải tao là nó tao cũng đem vứt sọt rác rồi!
Cuốn sách mà tôi chọn thực ra tôi cũng chưa từng đọc, không, đúng hơn là cả cái hiệu sách này ngoài cuốn "Lời nguyền của anh trai" thì tôi chưa từng đọc qua cuốn nào cả. Tôi chỉ gợi ý cho Dạ Quang cuốn sách kia vì thấy tựa đề có vẻ hay ho và bìa cũng đẹp.
Dạ Quang không hiểu biết mấy về sách nên được tôi mách nước về tính cách của Di, nó cũng nghe theo mà không phản bác gì. Sau khi chọn sách xong, chúng tôi ra gian đồ lưu niệm để mua giấy gói quà. Món quà lần này gửi gắm bao nhiêu tình cảm của Dạ Quang nên phải thật cẩn thận trong việc chuẩn bị từng chút một. Và rồi, khi đã hoàn thành xong, phần cuối cùng sẽ là trách nhiệm của tôi: Tìm cách đưa nó tới tay Di.
Nếu đưa cho nó ở nhà thầy Phúc thì mọi thứ sẽ dễ bị bại lộ, hơn nữa khả năng thầy Phúc phát hiện và trở thành tác nhân phá vỡ kế hoạch là rất cao. Vì thế, tôi chỉ có một cách duy nhất là đưa cho Di ngay ở trường, sau giờ tan học.
Thực tình thì tôi không hề thích mấy đứa bên lớp MT6 một chút nào. Mỗi lần sang bên đó, đối mặt với tụi nó, tim tôi chả hiểu sao cứ đập thình thịch. Vì vậy nên tôi chỉ dám nhắn tin cho Di để hẹn nó ra một địa điểm khác thay vì hẹn ở ngay tại lớp nó như mọi lần.
- Có chuyện gì mà cậu hẹn tớ ở trường mà không đợi về nhà hẵng nói?
Tôi mở cặp, đưa cho nó một hộp quà mà không nói bất cứ lời nào.
- Trời, hôm nay còn tặng quà hả? - Di nói một cách vui đùa như thể nghĩ đó là quà của tôi.
- Của Dạ Quang tặng mày!
Chợt Di nheo mày lại. Nó đã nghĩ đó là một món quà do tôi tặng, nhưng không ngờ người tặng lại là Dạ Quang.
- Nhưng sao Dạ Quang lại tặng tớ?
Tôi hít vào một hơi:
- Có tờ giấy ở bên trong ấy, mở ra đọc mày sẽ hiểu!
Nói rồi tôi quay bước đi về. Nhiệm vụ của tôi tới đó đã hoàn thành. Ngoài việc đưa Dạ Quang đi chọn sách, chỉ nó cách viết lời tỏ tình, đây là công đoạn cuối cùng trong "chiến dịch tặng quà" giúp Dạ Quang của tôi.
Đáng ra lúc đó tôi nên ở lại âm thầm xem Di sẽ phản ứng như nào sau khi đọc được lời tỏ tình từ Dạ Quang, nhưng vì không đủ can đảm nên đã về ngay. Chả hiểu sao tôi bỗng trở nên kém tự tin hơn bình thường, không biết có phải vì tôi ngại nhìn thấy cảm xúc của con gái khi được tỏ tình hay không. Vì thế mà mãi cho tới tuần sau đó, khi đến nhà thầy Phúc học thêm, tôi mới biết kết quả.
Lúc Dạ Quang vừa đến, tôi đã đặt tay lên vai nó:
- Mọi chuyện sao rồi?
- Thì tao cũng giống như mày nè, đang hóng chờ hồi hộp muốn chết được!
Tôi cứ nghĩ ngay sau khi nhận được lời tỏ tình từ Dạ Quang, nếu đồng ý thì Di sẽ phải tìm cách gặp Dạ Quang bằng được, còn kể cả không đồng ý thì cũng phải nói cho nó biết, nhưng đằng này con bé vẫn bặt vô âm tín từ đó đến giờ.
- Phải hỏi Di thôi! - Tôi thở dài.
Thế là hôm đó tôi ở lại sau cùng để đợi Di về và hỏi cho ra nhẽ. Tôi muốn biết nó đã thực sự đồng ý hay từ chối lời tỏ tình của Dạ Quang. Nếu từ chối thì ít nhất nó cũng phải nói một câu để hai chúng tôi còn tính cách.
Mãi tới mười hai giờ trưa Di mới về nhà. Nó mang theo bộ họa cũ thường thấy mỗi khi đi học vẽ. Hình như hôm nay phải ở lại vẽ nốt nên nó về muộn hơn so với mọi ngày. Vừa nhìn thấy tôi còn ở trong phòng khách, nó không giấu được sự ngạc nhiên:
- Ủa Kiên? Cậu không về nhà ăn trưa hả?
- Tao đợi mày! - Tôi lạnh lùng đáp.
- Kiên đợi Di có chuyện gì?
Nó chưa kịp phản ứng gì, tôi đã lôi nó vào trong phòng nó để hỏi vì không muốn thầy Phúc nghe thấy. Đã lâu rồi tôi mới bước chân vào căn phòng này.
- Mày trả lời đi, mày tính sao về chuyện của Dạ Quang?
Tôi hỏi Di với thái độ như xét nét. Nó cũng đã quen với kiểu đối xử này của tôi nên không tỏ ra sợ hãi mà thẳng thắn trả lời:
- Thì tớ đã nói rồi, tớ chỉ coi cậu ấy là một người bạn tốt!
Không hiểu sao khi nghe Di nói câu đó, tôi chợt cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Đúng ra tôi phải cảm thấy buồn vì đã không ghép đôi cho Dạ Quang thành công, đằng này còn mừng cứ như thể mình là tình địch của nó. Không biết Di có để ý biểu cảm lạ lùng đó của tôi không mà nó nói thêm vào:
- Trước giờ chưa bao giờ tớ coi Dạ Quang hơn mức bạn bè cả, hãy bảo cậu ấy là nếu có ý định tỏ tình thì bỏ cuộc từ bây giờ đi!
Nếu tôi là Dạ Quang trong tình huống đó, tôi cũng sẽ đứng không vững vì những lời nói như dao đâm của Di. Chính vì thế, tôi lo lắng không biết mình có thể đủ can đảm để gửi lời đến Dạ Quang hay không.
- Ừ, để tao chuyển lời cho nó!
Miệng nói ra như vậy nhưng trong buổi học hôm sau, khi vừa được Dạ Quang hỏi tình hình, tôi đành nói dối:
- Di bảo là nó cần thời gian để suy nghĩ, chưa thể vội vàng được!
Tuy sau khi nghe xong câu đó Dạ Quang có thở dài, nhưng nó vẫn cảm thấy vui vẻ vì ít nhất, Di cũng đã cho nó cơ hội chứng minh thêm.
- Cảm ơn mày nhiều, hôm nay tao sẽ bao mày một bữa!
- Thôi không cần đâu!
- Sao lại không?
- Hôm nay nhà tao có việc, để hôm khác đi!
Thực sự nếu ai ở trong hoàn cảnh của tôi cũng đều cảm thấy chút tội lỗi vì trót nói dối người bạn đồng hành của mình, hơn nữa đó lại là người hứng chịu lời nguyền chung, là bạn học thêm và cũng là một đứa trẻ với hoàn cảnh đáng thương. Nhưng tôi thà nói dối Dạ Quang một cách ngọt ngào còn hơn nói thẳng thừng những lời sát thương của Di. Thà để Dạ Quang biết sự thật dù muộn còn hơn để nói thấy điều phũ phàng quá sớm.
Dạ Quang không hề thắc mắc liệu có phải Di đã nói với tôi đúng như vậy hay không. Có lẽ do nó quá tin tưởng tôi mà thành. Nó càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy có lỗi. Tôi rất muốn nói với nó rằng nó nên bỏ cuộc, song nghĩ đến hoàn cảnh của nó nên thôi. Nếu tôi là nó, đã không được cảm nhận hơi ấm của gia đình lại còn bị người mình thích từ chối, tôi sẽ không thể sống yên ổn nổi.
Sự lạc quan của Dạ Quang trong suốt buổi học đó làm tôi không thể tập trung vào bài vở nổi. Cứ đặt bút xuống tính toán, tôi lại tưởng tượng tới phản ứng của nó khi phát hiện ra sự thật. Có thể đó không chỉ là sự buồn bã mà còn là tuyệt vọng, mất niềm tin vào cuộc sống. Nó sẽ như nào khi biết tôi đã lừa dối nó ngày hôm nay? Liệu sẽ ra đi trong lặng lẽ, hay sẽ biến tôi thành kẻ thù?
Cứ nghĩ đến những hình ảnh đối lập đó, tôi lại ước giá như sau khi nói dối Dạ Quang xong, tôi về nhà ngay lập tức mà không phải học chung với nó như bây giờ. Giá như sau khi nói một câu vô thưởng vô phạt, tôi đã rời xa nó một thời gian dài mà không biết ngày gặp lại. Vì mỗi lần nó quay sang nhìn tôi, không phải sợ nó sẽ phát hiện sự thật, tôi sợ sự lạc quan của nó làm cho yếu đuối đi, làm cho tôi phải tự coi mình chẳng khác nào một kẻ ác trong chuyện tình cảm của nó.
Buổi học sau, tôi vừa vào phòng, chưa kịp cởi ba lô xuống thì Dạ Quang đã nhìn tôi với ánh mắt hằm hằm:
- Mày được lắm, đồ lừa đảo!
Tôi đứng hình, cảm giác như chân tay tê lại, không bước nổi bước nào về phía bàn học. Điều tôi lo sợ nhất đã đến. Dạ Quang đã biết sự thật, có lẽ do nó đã hỏi Di. Vì thế mà bây giờ nó đang nhìn tôi không khác gì nhìn kẻ thù.
- Mày tưởng mấy câu nói phét trẻ con của mày có thể qua mắt được tao sao?
Dạ Quang tiến gần hơn về phía tôi. Theo phản xạ, tôi lùi người lại phía sau, chân tay vẫn giữ nguyên một tư thế.
- Có ngon thì mở mồm ra một câu xem nào!
Tôi vẫn giữ im lặng. Bản thân tôi cũng đã chuẩn bị cho tình huống này nhưng không nghĩ Dạ Quang lại nổi nóng đến thế. Dù gì nó cũng đã cùng tôi trải qua biết bao nhiêu chuyện, chả nhẽ nó lại không thể nể tình mà đối xử nhẹ nhàng với tôi hay sao?
Nhưng tôi hiểu vì tình yêu mãnh liệt mà Dạ Quang phải giữ thái độ như thế. Nó đã rất tin tưởng ở tôi, nhờ tôi làm quân sư tình yêu cho nó để tìm đường nhanh nhất đến trái tim Di, vậy mà tôi lại nỡ phản bội nó chỉ vì không muốn nó phải tổn thương sau những câu nói thật phũ phàng. Tôi đã quá ngu ngốc. Dù hôm nay, ngay tại đây, có bị thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng an lòng cam chịu.
Dạ Quang không đợi tôi nói tiếng đầu tiên. Nó tung một cước vào giữa mũi tôi, khiến tôi choáng váng nằm lăn ra đất, máu me chảy tùm lum. Di từ đâu bỗng chạy vào can, nhưng điều đó không khiến cho Dạ Quang ngưng bạo lực. Nó tiếp tục vung chân đá tôi vài cú vào mặt khiến tôi càng trở nên thảm thương thêm. Mặc cho Di ra sức khóc lóc can ngăn và dọa dẫm, nó vẫn không thôi những hành động nóng giận của mình, thậm chí còn ra tay mạnh hơn trước. Sau vài đòn chí mạng, tôi đã trở nên bất tỉnh..
Mở mắt dậy và thấy mình đang nằm trong phòng ngủ ở nhà, tay chân mặt mũi vẫn lành lặn, tôi mới biết đó là mơ. Giấc mơ thật đến nỗi tôi còn cảm thấy máu mũi chảy xuống cằm mình, tay chân thì ê ẩm. Mở tin nhắn điện thoại ra, tôi thấy tin nhắn của Dạ Quang: Ra quán café hôm trước đi, tao đang ngồi ở đó!