Chương 31: Nhà tù ác linh (2): Nhà tù
“Kình Kình, tôi biết mình không đủ tư cách cùng em hợp tác vượt ải, nhưng chung quy con người phải có lý tưởng đúng không? Đặc biệt là trong loại trò chơi như thế này, xem như em cho tôi một mục tiêu tiến thủ, sau đó tôi cố gắng thực hiện, có được không?”
Ngày hôm đó trước khi chia tay, Địch Tử Uyên đã nói những lời này với Mạnh Kình một cách nghiêm túc và chân thành, màn đêm vừa buông xuống, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt của anh, sáng ngời như một dòng suối trong veo.
Ngoài dự liệu, Mạnh Kình im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng châm chước.
Cô nói: “Bây giờ anh có bao nhiêu điểm? Nói cho tôi biết đi.”
Địch Tử Uyên trực tiếp bấm vào giao diện đồng hồ để cho cô xem số điểm hiện có của anh, khoảng chừng 100.000.
Theo lời anh nói, anh vẫn luôn nhịn ăn nhịn xài, muốn mua một căn nhà tươm tất, nhưng con số 100.000 ở thành phố của Thần thật sự chẳng là gì cả, anh vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Mạnh Kình đang suy tư cân nhắc, đúng là cô không cần một người quá thông minh để dệt hoa trên gấm (*), nhưng nếu có một tay sai ngoan ngoãn nghe lời cũng không phải chuyện xấu.
(*) Dệt hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
Suy cho cùng, lúc anh chưa quen biết cô, không phải anh chưa từng một mình vượt ải, cho dù toàn là nằm thắng, hoặc ít hoặc nhiều cũng dựa vào một chút vận may và bản lĩnh.
Cô định bụng cho anh một cơ hội, dù sao nếu ký hợp đồng lập đội với người chơi mới, sau khi tổ đội thành công vượt qua ván đầu tiên sẽ được nhận thêm một lá bài của Thần.
Được thưởng thêm một lá, có lẽ tỉ lệ lặp lại sẽ không cao, nói không chừng có thể nhận được lá mà trước kia cô không có.
Giao dịch này không hề lỗ.
Nghĩ đến đây, cô nói với anh: “Cho đến ngày cuối cùng của tháng này, vào giờ này anh đến quán cà phê này đợi tôi, nếu tổng điểm của anh có thể đạt tới 140.000, tôi sẽ ký hợp đồng chơi cùng anh một ván.”
Địch Tử Uyên mừng rỡ: “Nói lời giữ lời sao?”
“Nói lời giữ lời.”
Nếu cô đã hứa hẹn thì nhất định sẽ không thất hứa.
……
Hai mươi ngày sau.
Mạnh Kình đến quán cà phê Hải Đức với thẻ hợp đồng ngắn hạn mà cô nhận từ trung tâm hợp đồng.
Kết quả, vẫn chưa đến nơi thì đã thấy Địch Tử Uyên đang chờ ở trước cửa.
Dưới ánh hoàng hôn, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, lập tức hưng phấn đứng lên, sải bước chạy về phía cô.
“Kình Kình, em đến rồi!”
“Ừ, đến rồi.”
Anh vội vã đưa đồng hồ cho cô xem: “Tôi đạt được 140.000 điểm rồi, đủ 140.000 điểm đấy!”
Mạnh Kình vốn không đặt yêu cầu quá cao, trong dự đoán của cô, anh nhất định có thể hoàn thành, chỉ là anh cần phải tích cực hơn trong game.
Cô gật đầu, ánh mắt hạ xuống, chú ý tới chiếc túi mà anh đang cầm trong tay.
“Anh cầm gì vậy?”
Cô hỏi như thế, Địch Tử Uyên hơi xấu hổ, anh dè dặt đưa chiếc túi cho cô.
“Hôm nay là ngày trọng đại chúng ta ký hợp đồng, tôi nghĩ mình không thể đến tay không cho nên đã đến trung tâm thương mại mua cho em một bộ quần áo.”
“Quần áo?”
“Đúng thế, quần áo phù hợp để vào game, tôi tự mình phối đấy.” Anh suy nghĩ một chút rồi ngượng ngùng giải thích: “Nhưng không đắt tiền lắm, bởi vì nếu tôi chọn quần áo đắt quá thì sẽ không đủ 140.000 điểm.”
Cho nên ngân sách mua quà của anh chỉ có vài nghìn điểm.
Mạnh Kình mở túi nhìn thoáng qua, là một chiếc áo sơ mi unisex với những chuỗi dây mỏng, cùng với một chiếc quần jean ống rộng màu xanh đậm, kết hợp hoàn hảo giữa thời trang và thực tế.
Dù sao ước mơ của anh là nhà thiết kế trang sức mà, cho nên gu thẩm mỹ của anh đương nhiên không quá tệ.
Cô không từ chối, ra hiệu bảo anh đi với mình.
“Đã muộn thế này, đừng uống cà phê, chúng ăn đi ăn đi.”
“Hả? Ăn cái gì?”
“Ăn lẩu.”
Trong mắt của Địch Tử Uyên tràn đầy mong chờ: “Chỉ ăn lẩu thôi sao?”
Mạnh Kình lấy thẻ hợp đồng từ trong túi, bình tĩnh vẫy vẫy trước mặt anh: “Ăn xong sẽ ký hợp đồng.”
“Được!”
*******
*******
Thẻ hợp đồng tổ đội của hệ thống Thần Linh chia thành ba loại: Đỏ, vàng và xanh.
Thẻ hợp đồng màu đỏ là thẻ tổ đội dài hạn, trừ phi đồng đội chết hoặc chủ động đến trung tâm hợp đồng làm thủ tục hủy hợp đồng, nếu không mỗi ván game đều sẽ bị ràng buộc cùng nhau vượt ải;
Thẻ hợp đồng màu vàng là thẻ tổ đội ngắn hạn, chỉ có tác dụng một lần, sau khi vượt ải thì sẽ mất hiệu lực;
Thẻ hợp đồng màu xanh là thẻ tổ đội bổ sung, nếu sau này có người chơi muốn gia nhập đội ngũ thì có thể ký lại thẻ này, giới hạn một đội bị ràng buộc là bốn người.
Sau khi nhận thẻ hộp đồng phù hợp, chỉ cần dùng đồng hồ của hai bên quét mã QR trên thẻ hợp đồng thì xem như ràng buộc hoàn tất.
Sau khi ràng buộc thành công, đồng hồ sẽ có giao diện trò chuyện nhóm, hai bên có thể thống nhất thời gian bắt đầu vào game.
Một ngày nào đó đầu tháng, Mạnh Kình ngủ đến trưa, sau khi tỉnh dậy, cô lục tủ quần áo, cuối cùng chọn chiếc áo sơ mi và quần jean mà lần trước Địch Tử Uyên đã tặng.
Rất vừa vặn, chẳng lẽ anh là thợ may? Mắt là thước kẻ?
Cô nhìn đồng hồ trên tường, sau đó nhấn vào tùy chọn 【Kết nối trò chơi】trên đồng hồ, khi khung thông báo màu xanh lá hiển thị kết nối thành công, cô thuận tay mở cửa phòng ngủ.
Lúc này, vẫn là quá trình giảm xóc năm phút.
Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong một phòng giam, chính là loại phòng giam đơn đã lâu không được tu sửa.
Trong phòng giam chỉ có một chiếc giường hẹp khoảng một mét, một băng ghế, một bồn cầu cũ kỹ bẩn thỉu, trên tường loang lổ vết bẩn, giăng đầy mạng nhện, thỉnh thoảng có con gián to bằng ngón tay cái bò qua bò lại.
Ồ, là chủ đề nhà tù.
Cô đứng lên, kiểm tra bốn phía theo thói quen.
Cửa sắt khóa chặt, trên cửa chỉ có một ô cửa sổ hình lưới nho nhỏ, cố lắm mới có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài.
Hành lang được thắp sáng bằng đèn vonfram lờ mờ, có giám ngục cầm dùi cui điện tuần tra tới lui, gót giày da cứng cáp giẫm lên sàn xi măng vang lên tiếng lộc cộc.
Đối diện giường là một chiếc đồng hồ treo tường, bên trái đồng hồ dán một dòng chữ 《Thời gian làm việc và nghỉ ngơi》 với phông chữ bắt mắt, phía bên phải thì dán 《Điều lệ tù nhân》.
Nội dung của Làm việc và nghỉ ngơi là:
7:00-8:00 Ăn sáng
8:30-11:30 Lao động
12:00-13:00 Ăn trưa
15:00-18:00 Lao động
18:30-19:30 Ăn tối
20:00-22:00 Học
23:00 Tắt đèn
Nội dung của Điều lệ tù nhân là:
Yêu quý lương thực, trân trọng những ngày có cơm;
Tôn trọng người đã khuất, ban đêm đừng lớn tiếng ồn ào;
Nghe theo giám ngục, luôn luôn sửa sang dung mạo hình dạng;
Đối xử tử tế với bạn tù, biết rõ những trải nghiệm trong quá khứ của nhau;
Chăm chỉ cải tạo, tranh thủ sớm ngày mãn hạn tù.
Không thể không nói, mỗi mục đều rất kỳ lạ.
Mạnh Kình nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 10 giờ 58 phút tối, căn cứ theo lịch trình làm việc và nghỉ ngơi, chẳng mấy chốc nữa sẽ tắt đèn.
Theo tình hình hiện tại, mỗi người chơi đều ở phòng giam một mình, không biết Địch Tử Uyên được phân vào đâu, giao diện trò chuyện nhóm của đồng hồ đã tự đóng lại ngay khi vào game, cho dù là đồng đội ràng buộc cũng không thể nào liên lạc với nhau.
Chỉ có thể chờ đến sáng mai thôi.
Cô lại ngồi xuống giường, lật tấm ga trải giường ẩm ướt lên thì thấy một bộ đồ tù nhân sọc đen trắng được gấp cạnh chiếc gối ố vàng, đồng phục tù nhân ghi rõ số 9, cô là tù nhân số 9.
Đồng phục tù nhân có mùi thuốc khử trùng, cô ghét bỏ giũ hai cái, sau đó thấy một cái chai nhựa màu trắng rơi ra khỏi túi áo tù nhân.
Cô nhặt cái chai lên, mở nắp ra thì phát hiện bên trong chứa đầy một thứ bột màu trắng, không biết dùng để làm gì.
Tình cờ lúc này đèn tắt, căn phòng chìm trong bóng tối, bây giờ cô mới nhìn rõ, hóa ra đó là bột huỳnh quang.
Trong phòng giam cần bột huỳnh quang làm gì?
Cô nhét cái chai trở lại vào túi đồng phục tù nhân, trải đồng phục thành ga trải giường rồi nghiêng người nằm xuống.
Dù đã tắt đèn nhưng đêm nay nhất định không phải một đêm ngủ yên.
Theo kinh nghiệm trong quá khứ, sẽ có sự kiện tất yếu xảy ra vào đêm đầu tiên để người chơi mau chóng làm quen với bối cảnh trò chơi.
Cô chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ vang lên từng nhịp nhẹ nhàng.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là khoảng nửa đêm, trong nhà tù yên tĩnh chợt vang lên tiếng sột soạt.
Nếu là người đang ngủ say, chắc chắn sẽ không bao giờ nghe được âm thanh này, nhưng Mạnh Kình đang rất tỉnh táo nên nghe được rất rõ ràng.
Lúc này giám ngục không đi tuần tra, người chơi bị giam trong phòng giam cũng không thể nào ra khỏi phòng, có thể tưởng tượng được, đó không phải thứ sạch sẽ gì.
Cô xoay người ngồi dậy khỏi giường, mò mẫm đến gần song sắt phòng giam, suy xét đến cửa sổ sắt hơi cao, khó có tầm nhìn tốt, cho nên cô dời băng ghế cạnh giường đến để đứng lên.
Cửa sổ dạng lưới rất bất tiện nên cô ghé một mắt lại gần khe hở trên lưới, nhìn trộm trong một phạm vi giới hạn.
Đèn trong hành lang vẫn chưa tắt hoàn toàn, nhưng ánh sáng rõ ràng đã tối hơn trước, xung quanh trống rỗng, không có gì bất thường.
Mắt của cô dán chặt vào bức ảnh giám ngục gương mẫu treo trên tường một lúc lâu, mãi cho đến khi âm thanh lạ kia vang lên lần nữa.
Cô có linh cảm nên dời mắt xuống sàn hành lang.
Quả nhiên, đối phương đang nằm sấp trên sàn.
Hình như đó là một người đàn ông, một người đàn ông mặc trang phục màu đỏ, hai tay chống xuống đất, ngọ ngoạy tiến lên phía trước hệt như giòi bọ.
Nó bò lên phía trước, quần áo trên lưng bị xé rách rất ngay ngắn, dặt dẹo bị kéo rũ xuống hai bên, trông như một cánh bướm quỷ dị.
Và xương sống của nó chính là thân của con bướm.
…… Chờ đã, xương sống?
Trong nháy mắt, Mạnh Kình hít sâu một hơi, cô nhận ra mình đã lầm rồi, thật ra đối phương không hề mặc trang phục màu đỏ.
Mà là bị lột da sống.
Thứ treo lủng lẳng hai bên cơ thể chính là làn da máu chảy đầm đìa của nó, cột sống chính giữa bị dao cắt ra, để lộ những thớ cơ mơ hồ nằm giữa các khúc xương.
Nó bò chậm rãi, dưới thân kéo theo một vệt máu nhớp nháp, giữa những ngón tay cong cong hung dữ, tựa như đang ôm chặt một vật gì đó, cố gắng muốn giấu nó trong lòng.
Mạnh Kình nín thở, cố gắng nhìn kỹ hơn.
Vậy mà chỉ là thủ thuật che mắt.
Rõ ràng không có gì cả.
Người đàn ông ngừng bò, ngay lúc cô tập trung nhất, nó lập tức dựng người lên khỏi mặt đất, một khuôn mặt đầy máu đáng sợ, làn da bong tróc, ép sát vào cửa sổ phòng giam mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Mùi tanh hôi xộc thẳng vào mặt, đôi mắt của nó trừng như sắp nứt ra, nhãn cầu gần như bật khỏi hốc mắt.
Hai bên nhìn nhau rất gần qua tấm lưới trên cửa sổ.
Mạnh Kình vô thức ngả người về phía sau, nhưng cô vẫn đứng vững trên ghế, nét mặt âm trầm, gắng sức cắn chặt hàm răng.
Cô không thốt ra tiếng nào.
Người đàn ông, hoặc là thi thể không phải người cũng không phải ma này, nó chờ chừng hơn mười giây, nhưng lại không chờ được bất kỳ phản ứng sợ hãi quá khích nào của Mạnh Kình.
Trong cổ họng nó lầu bầu một tiếng, sau đó hậm hực nằm xuống đất một lần nữa rồi tiếp tục bò đi.
Mạnh Kình đã phần nào hiểu được, đây có lẽ là bài kiểm tra thứ nhất dành cho người chơi, nội dung đều lấy từ 《Điều lệ tù nhân》.
Tôn trọng người đã khuất, ban đêm đừng lớn tiếng ồn ào.
Ban nãy cô không hề hét lên.
Nhưng chắc chắn sẽ có người sợ hãi, chắc chắn sẽ có người hét lên.
Giống như để chứng thực suy đoán của cô.
Mười phút sau.
Từ phòng giam cuối hành lang, vang lên một tiếng hét chói tai sợ hãi của một người chơi.
Ngày hôm đó trước khi chia tay, Địch Tử Uyên đã nói những lời này với Mạnh Kình một cách nghiêm túc và chân thành, màn đêm vừa buông xuống, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt của anh, sáng ngời như một dòng suối trong veo.
Ngoài dự liệu, Mạnh Kình im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng châm chước.
Cô nói: “Bây giờ anh có bao nhiêu điểm? Nói cho tôi biết đi.”
Địch Tử Uyên trực tiếp bấm vào giao diện đồng hồ để cho cô xem số điểm hiện có của anh, khoảng chừng 100.000.
Theo lời anh nói, anh vẫn luôn nhịn ăn nhịn xài, muốn mua một căn nhà tươm tất, nhưng con số 100.000 ở thành phố của Thần thật sự chẳng là gì cả, anh vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Mạnh Kình đang suy tư cân nhắc, đúng là cô không cần một người quá thông minh để dệt hoa trên gấm (*), nhưng nếu có một tay sai ngoan ngoãn nghe lời cũng không phải chuyện xấu.
(*) Dệt hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
Suy cho cùng, lúc anh chưa quen biết cô, không phải anh chưa từng một mình vượt ải, cho dù toàn là nằm thắng, hoặc ít hoặc nhiều cũng dựa vào một chút vận may và bản lĩnh.
Cô định bụng cho anh một cơ hội, dù sao nếu ký hợp đồng lập đội với người chơi mới, sau khi tổ đội thành công vượt qua ván đầu tiên sẽ được nhận thêm một lá bài của Thần.
Được thưởng thêm một lá, có lẽ tỉ lệ lặp lại sẽ không cao, nói không chừng có thể nhận được lá mà trước kia cô không có.
Giao dịch này không hề lỗ.
Nghĩ đến đây, cô nói với anh: “Cho đến ngày cuối cùng của tháng này, vào giờ này anh đến quán cà phê này đợi tôi, nếu tổng điểm của anh có thể đạt tới 140.000, tôi sẽ ký hợp đồng chơi cùng anh một ván.”
Địch Tử Uyên mừng rỡ: “Nói lời giữ lời sao?”
“Nói lời giữ lời.”
Nếu cô đã hứa hẹn thì nhất định sẽ không thất hứa.
……
Hai mươi ngày sau.
Mạnh Kình đến quán cà phê Hải Đức với thẻ hợp đồng ngắn hạn mà cô nhận từ trung tâm hợp đồng.
Kết quả, vẫn chưa đến nơi thì đã thấy Địch Tử Uyên đang chờ ở trước cửa.
Dưới ánh hoàng hôn, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, lập tức hưng phấn đứng lên, sải bước chạy về phía cô.
“Kình Kình, em đến rồi!”
“Ừ, đến rồi.”
Anh vội vã đưa đồng hồ cho cô xem: “Tôi đạt được 140.000 điểm rồi, đủ 140.000 điểm đấy!”
Mạnh Kình vốn không đặt yêu cầu quá cao, trong dự đoán của cô, anh nhất định có thể hoàn thành, chỉ là anh cần phải tích cực hơn trong game.
Cô gật đầu, ánh mắt hạ xuống, chú ý tới chiếc túi mà anh đang cầm trong tay.
“Anh cầm gì vậy?”
Cô hỏi như thế, Địch Tử Uyên hơi xấu hổ, anh dè dặt đưa chiếc túi cho cô.
“Hôm nay là ngày trọng đại chúng ta ký hợp đồng, tôi nghĩ mình không thể đến tay không cho nên đã đến trung tâm thương mại mua cho em một bộ quần áo.”
“Quần áo?”
“Đúng thế, quần áo phù hợp để vào game, tôi tự mình phối đấy.” Anh suy nghĩ một chút rồi ngượng ngùng giải thích: “Nhưng không đắt tiền lắm, bởi vì nếu tôi chọn quần áo đắt quá thì sẽ không đủ 140.000 điểm.”
Cho nên ngân sách mua quà của anh chỉ có vài nghìn điểm.
Mạnh Kình mở túi nhìn thoáng qua, là một chiếc áo sơ mi unisex với những chuỗi dây mỏng, cùng với một chiếc quần jean ống rộng màu xanh đậm, kết hợp hoàn hảo giữa thời trang và thực tế.
Dù sao ước mơ của anh là nhà thiết kế trang sức mà, cho nên gu thẩm mỹ của anh đương nhiên không quá tệ.
Cô không từ chối, ra hiệu bảo anh đi với mình.
“Đã muộn thế này, đừng uống cà phê, chúng ăn đi ăn đi.”
“Hả? Ăn cái gì?”
“Ăn lẩu.”
Trong mắt của Địch Tử Uyên tràn đầy mong chờ: “Chỉ ăn lẩu thôi sao?”
Mạnh Kình lấy thẻ hợp đồng từ trong túi, bình tĩnh vẫy vẫy trước mặt anh: “Ăn xong sẽ ký hợp đồng.”
“Được!”
*******
*******
Thẻ hợp đồng tổ đội của hệ thống Thần Linh chia thành ba loại: Đỏ, vàng và xanh.
Thẻ hợp đồng màu đỏ là thẻ tổ đội dài hạn, trừ phi đồng đội chết hoặc chủ động đến trung tâm hợp đồng làm thủ tục hủy hợp đồng, nếu không mỗi ván game đều sẽ bị ràng buộc cùng nhau vượt ải;
Thẻ hợp đồng màu vàng là thẻ tổ đội ngắn hạn, chỉ có tác dụng một lần, sau khi vượt ải thì sẽ mất hiệu lực;
Thẻ hợp đồng màu xanh là thẻ tổ đội bổ sung, nếu sau này có người chơi muốn gia nhập đội ngũ thì có thể ký lại thẻ này, giới hạn một đội bị ràng buộc là bốn người.
Sau khi nhận thẻ hộp đồng phù hợp, chỉ cần dùng đồng hồ của hai bên quét mã QR trên thẻ hợp đồng thì xem như ràng buộc hoàn tất.
Sau khi ràng buộc thành công, đồng hồ sẽ có giao diện trò chuyện nhóm, hai bên có thể thống nhất thời gian bắt đầu vào game.
Một ngày nào đó đầu tháng, Mạnh Kình ngủ đến trưa, sau khi tỉnh dậy, cô lục tủ quần áo, cuối cùng chọn chiếc áo sơ mi và quần jean mà lần trước Địch Tử Uyên đã tặng.
Rất vừa vặn, chẳng lẽ anh là thợ may? Mắt là thước kẻ?
Cô nhìn đồng hồ trên tường, sau đó nhấn vào tùy chọn 【Kết nối trò chơi】trên đồng hồ, khi khung thông báo màu xanh lá hiển thị kết nối thành công, cô thuận tay mở cửa phòng ngủ.
Lúc này, vẫn là quá trình giảm xóc năm phút.
Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong một phòng giam, chính là loại phòng giam đơn đã lâu không được tu sửa.
Trong phòng giam chỉ có một chiếc giường hẹp khoảng một mét, một băng ghế, một bồn cầu cũ kỹ bẩn thỉu, trên tường loang lổ vết bẩn, giăng đầy mạng nhện, thỉnh thoảng có con gián to bằng ngón tay cái bò qua bò lại.
Ồ, là chủ đề nhà tù.
Cô đứng lên, kiểm tra bốn phía theo thói quen.
Cửa sắt khóa chặt, trên cửa chỉ có một ô cửa sổ hình lưới nho nhỏ, cố lắm mới có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài.
Hành lang được thắp sáng bằng đèn vonfram lờ mờ, có giám ngục cầm dùi cui điện tuần tra tới lui, gót giày da cứng cáp giẫm lên sàn xi măng vang lên tiếng lộc cộc.
Đối diện giường là một chiếc đồng hồ treo tường, bên trái đồng hồ dán một dòng chữ 《Thời gian làm việc và nghỉ ngơi》 với phông chữ bắt mắt, phía bên phải thì dán 《Điều lệ tù nhân》.
Nội dung của Làm việc và nghỉ ngơi là:
7:00-8:00 Ăn sáng
8:30-11:30 Lao động
12:00-13:00 Ăn trưa
15:00-18:00 Lao động
18:30-19:30 Ăn tối
20:00-22:00 Học
23:00 Tắt đèn
Nội dung của Điều lệ tù nhân là:
Yêu quý lương thực, trân trọng những ngày có cơm;
Tôn trọng người đã khuất, ban đêm đừng lớn tiếng ồn ào;
Nghe theo giám ngục, luôn luôn sửa sang dung mạo hình dạng;
Đối xử tử tế với bạn tù, biết rõ những trải nghiệm trong quá khứ của nhau;
Chăm chỉ cải tạo, tranh thủ sớm ngày mãn hạn tù.
Không thể không nói, mỗi mục đều rất kỳ lạ.
Mạnh Kình nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 10 giờ 58 phút tối, căn cứ theo lịch trình làm việc và nghỉ ngơi, chẳng mấy chốc nữa sẽ tắt đèn.
Theo tình hình hiện tại, mỗi người chơi đều ở phòng giam một mình, không biết Địch Tử Uyên được phân vào đâu, giao diện trò chuyện nhóm của đồng hồ đã tự đóng lại ngay khi vào game, cho dù là đồng đội ràng buộc cũng không thể nào liên lạc với nhau.
Chỉ có thể chờ đến sáng mai thôi.
Cô lại ngồi xuống giường, lật tấm ga trải giường ẩm ướt lên thì thấy một bộ đồ tù nhân sọc đen trắng được gấp cạnh chiếc gối ố vàng, đồng phục tù nhân ghi rõ số 9, cô là tù nhân số 9.
Đồng phục tù nhân có mùi thuốc khử trùng, cô ghét bỏ giũ hai cái, sau đó thấy một cái chai nhựa màu trắng rơi ra khỏi túi áo tù nhân.
Cô nhặt cái chai lên, mở nắp ra thì phát hiện bên trong chứa đầy một thứ bột màu trắng, không biết dùng để làm gì.
Tình cờ lúc này đèn tắt, căn phòng chìm trong bóng tối, bây giờ cô mới nhìn rõ, hóa ra đó là bột huỳnh quang.
Trong phòng giam cần bột huỳnh quang làm gì?
Cô nhét cái chai trở lại vào túi đồng phục tù nhân, trải đồng phục thành ga trải giường rồi nghiêng người nằm xuống.
Dù đã tắt đèn nhưng đêm nay nhất định không phải một đêm ngủ yên.
Theo kinh nghiệm trong quá khứ, sẽ có sự kiện tất yếu xảy ra vào đêm đầu tiên để người chơi mau chóng làm quen với bối cảnh trò chơi.
Cô chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ vang lên từng nhịp nhẹ nhàng.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là khoảng nửa đêm, trong nhà tù yên tĩnh chợt vang lên tiếng sột soạt.
Nếu là người đang ngủ say, chắc chắn sẽ không bao giờ nghe được âm thanh này, nhưng Mạnh Kình đang rất tỉnh táo nên nghe được rất rõ ràng.
Lúc này giám ngục không đi tuần tra, người chơi bị giam trong phòng giam cũng không thể nào ra khỏi phòng, có thể tưởng tượng được, đó không phải thứ sạch sẽ gì.
Cô xoay người ngồi dậy khỏi giường, mò mẫm đến gần song sắt phòng giam, suy xét đến cửa sổ sắt hơi cao, khó có tầm nhìn tốt, cho nên cô dời băng ghế cạnh giường đến để đứng lên.
Cửa sổ dạng lưới rất bất tiện nên cô ghé một mắt lại gần khe hở trên lưới, nhìn trộm trong một phạm vi giới hạn.
Đèn trong hành lang vẫn chưa tắt hoàn toàn, nhưng ánh sáng rõ ràng đã tối hơn trước, xung quanh trống rỗng, không có gì bất thường.
Mắt của cô dán chặt vào bức ảnh giám ngục gương mẫu treo trên tường một lúc lâu, mãi cho đến khi âm thanh lạ kia vang lên lần nữa.
Cô có linh cảm nên dời mắt xuống sàn hành lang.
Quả nhiên, đối phương đang nằm sấp trên sàn.
Hình như đó là một người đàn ông, một người đàn ông mặc trang phục màu đỏ, hai tay chống xuống đất, ngọ ngoạy tiến lên phía trước hệt như giòi bọ.
Nó bò lên phía trước, quần áo trên lưng bị xé rách rất ngay ngắn, dặt dẹo bị kéo rũ xuống hai bên, trông như một cánh bướm quỷ dị.
Và xương sống của nó chính là thân của con bướm.
…… Chờ đã, xương sống?
Trong nháy mắt, Mạnh Kình hít sâu một hơi, cô nhận ra mình đã lầm rồi, thật ra đối phương không hề mặc trang phục màu đỏ.
Mà là bị lột da sống.
Thứ treo lủng lẳng hai bên cơ thể chính là làn da máu chảy đầm đìa của nó, cột sống chính giữa bị dao cắt ra, để lộ những thớ cơ mơ hồ nằm giữa các khúc xương.
Nó bò chậm rãi, dưới thân kéo theo một vệt máu nhớp nháp, giữa những ngón tay cong cong hung dữ, tựa như đang ôm chặt một vật gì đó, cố gắng muốn giấu nó trong lòng.
Mạnh Kình nín thở, cố gắng nhìn kỹ hơn.
Vậy mà chỉ là thủ thuật che mắt.
Rõ ràng không có gì cả.
Người đàn ông ngừng bò, ngay lúc cô tập trung nhất, nó lập tức dựng người lên khỏi mặt đất, một khuôn mặt đầy máu đáng sợ, làn da bong tróc, ép sát vào cửa sổ phòng giam mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Mùi tanh hôi xộc thẳng vào mặt, đôi mắt của nó trừng như sắp nứt ra, nhãn cầu gần như bật khỏi hốc mắt.
Hai bên nhìn nhau rất gần qua tấm lưới trên cửa sổ.
Mạnh Kình vô thức ngả người về phía sau, nhưng cô vẫn đứng vững trên ghế, nét mặt âm trầm, gắng sức cắn chặt hàm răng.
Cô không thốt ra tiếng nào.
Người đàn ông, hoặc là thi thể không phải người cũng không phải ma này, nó chờ chừng hơn mười giây, nhưng lại không chờ được bất kỳ phản ứng sợ hãi quá khích nào của Mạnh Kình.
Trong cổ họng nó lầu bầu một tiếng, sau đó hậm hực nằm xuống đất một lần nữa rồi tiếp tục bò đi.
Mạnh Kình đã phần nào hiểu được, đây có lẽ là bài kiểm tra thứ nhất dành cho người chơi, nội dung đều lấy từ 《Điều lệ tù nhân》.
Tôn trọng người đã khuất, ban đêm đừng lớn tiếng ồn ào.
Ban nãy cô không hề hét lên.
Nhưng chắc chắn sẽ có người sợ hãi, chắc chắn sẽ có người hét lên.
Giống như để chứng thực suy đoán của cô.
Mười phút sau.
Từ phòng giam cuối hành lang, vang lên một tiếng hét chói tai sợ hãi của một người chơi.