Chương 5: Mở mang kiến thức
Editor: Gấu Gầy
Một phòng hai giường, ga giường màu trắng ố vàng cố gắng che giấu vết bẩn còn tồi tệ hơn. Cửa sổ nho nhỏ bị bức rèm màu xanh đậm che khuất, thực ra cũng có thể nguyên thuỷ là màu xanh nhạt, không biết ai đã kéo rách một đường dài, lộ ra tấm kính cực bẩn. Bức tường được sơn một màu hồng chát rẻ tiền, dính đầy muỗi mòng bị đập dẹp văng máu, nhìn từ xa còn có chút rực rỡ, giống như cánh anh đào rơi rơi trong mảnh sương hồng.
Tiết Bảo Thiêm chán ghét gạt mắt sang một bên.
Ngoài hai cái giường, trong phòng không có chỗ ngồi, hắn chịu đựng cảm giác khó chịu, miễn cưỡng ngồi xuống mép giường, bày ra thái độ: "Trương Thỉ, chuyện này liên quan gì đến tôi chứ?"
Thanh niên cao lớn cường tráng ngồi trên giường bên cạnh, cậu nhìn đôi chân đang vắt chéo của Tiết Bảo Thiêm, phần mắt cá chân trắng nõn lộ ra giữa quần và giày dưới ánh sáng trắng đến chói mắt.
Bị gọi tên, hắn mới tỉnh táo lại, chỉ về phía một người đàn ông đang ngồi xổm ở góc tường, giọng điệu không hề hung dữ, thậm chí còn khá lịch sự: "Anh nói đi."
Người nọ hai tay bị trói sau lưng, nửa cái đầu xăm hình lửa đan xen đen đỏ. Bên cạnh hắn còn có ba người khác, cũng bị trói với tư thế tương tự, trong đó có một nam sinh gầy gò xinh đẹp, hai người còn lại thì giống như tên đầu lửa, tướng mạo hung ác.
Tiết Bảo Thiêm lấy một điếu thuốc từ trong túi áo khoác ra, cắn vào miệng, híp mắt cười nửa miệng: "Đúng vậy, Đao ca, anh nói xem, chuyện này là thế nào?"
Tên đầu lửa biệt danh Đao ca, là một tên côn đồ lưu manh ở Yên thành, chuyên giúp những cậu ấm có tiền làm vài chuyện bẩn thỉu. Muốn kiếm tiền, hắn thường liếm mặt ngồi chồm hổm canh me trước cửa hội quán giả vờ tình cờ gặp mặt, các thiếu gia công tử uống rượu mua vui, thêm một người cũng không thừa, bớt một người cũng không thiếu, hắn lại ít nhiều thạo việc giang hồ, coi như cũng được việc.
Thường xuyên qua lại, hắn lại nhận thêm vài đơn hàng làm ăn, xử lý em út bồ nhí tiểu tam, dọa nạt tình địch, tiền dễ kiếm mà việc cũng nhẹ nhàng. Mấy ngày trước, qua giới thiệu của một tên phong lưu, hắn quen biết Tiết Bảo Thiêm, nghe nói vị Thái tử gia của chuỗi hiệu thuốc này đang có một mối thù cần người "xử lý".
Tiết Bảo Thiêm không phải người dễ gần, ngoại hình không tệ nhưng mặt mày âm hiểm, cũng không nói vì sao lại kết thù với người khác, chỉ nói muốn làm một vụ "lừa chịch tống tiền" để trừng trị kẻ đã phạm tội với mình.
Thái tử gia chi không ít, lại bày tiệc rượu cho đủ thể diện, "lừa chịch tống tiền" là thứ Đao ca làm rất thành thạo, hắn đồng ý ngay, vỗ ngực cam đoan "chắc chắn sẽ làm cho ông chủ Tiết hả giận".
Thế mà bây giờ, Đao ca lại đang cắm đầu vô háng, không nói một lời. Lăn lộn giang hồ coi trọng nhất là đạo nghĩa, hắn đã nhận tiền của Tiết Bảo Thiêm, không thể ăn của người ta rồi cắn lại người ta, đây là hành vi đại kỵ.
"Đang hỏi anh đấy."
Giọng nói không nặng không nhẹ của Trương Thỉ khiến Đao ca rùng mình một cái, hắn có thể không trả lời Tiết Bảo Thiêm, nhưng không thể không để ý đến tên thanh niên đã dễ dàng tháo khớp cằm và vai của mình.
"...Ông chủ Tiết, việc này bị tôi làm hỏng... tiền tôi sẽ trả lại cho anh."
Tiết Bảo Thiêm tức đến nghiến răng, nhưng lại cười nói: "Đao ca, đúng là tôi đã uống rượu với anh hai lần, nhưng những gì anh nói hiện giờ tôi nghe không hiểu, anh nói có chuyện vui để xem, tôi là người thích náo nhiệt nên mới chạy tới, lẽ nào việc anh bị trói như một cái bánh chưng bọc phân chính là chuyện vui?"
Đao ca có chút sốt ruột, Trương Thỉ vừa rồi đã nói, nếu như hắn nói dối thì sẽ chặt đứt ngón tay của hắn.
Hắn đã chứng kiến cảnh tượng máu me đó rồi, lão đại triệu tập mọi người giết gà dọa khỉ, hắn giống như một con khỉ, ngón út đau đến ba ngày.
"Đại ca, thực sự là anh ta bảo tôi sắp xếp cái bẫy này, nói là tìm một thằng đẹp trai dụ cậu thuê phòng, sau đó chúng tôi ập vào, vừa hù vừa đánh, cuối cùng báo cảnh sát."
"Đệt con mẹ mày!" Tiết Bảo Thiêm nhấc chân đạp Đao ca một cái, "Nhận tiền của tao còn đâm tao một nhát."
Hắn cắn điếu thuốc nhìn Trương Thỉ: "Là ông nội mày làm đó, ông nội mày muốn giết chết mày, sao hả."
Trương Thỉ không có biểu cảm gì, ánh mắt đảo qua, thấy một viên gạch đang kê chân giường. Cậu đứng dậy, nhẹ nhàng nhấc giường gỗ lên, rút ra viên gạch đó.
"Cậu định làm gì?" Tiết Bảo Thiêm cắn nát điếu thuốc, "...Tôi vừa nói muốn giết cậu, chỉ là một phương pháp nói quá mà thôi, hồi tiểu học từng viết tập làm văn đó, chiếc xe chạy nhanh hơn máy bay đồ đó."
"Không biết, cũng chưa từng viết." Giọng điệu hết sức chân thành, Trương Thỉ giơ tay đưa viên gạch cho Tiết Bảo Thiêm.
Tiết Bảo Thiêm dịch nửa mông về phía sau: "Cậu có ý gì?"
Trương Thỉ hất cằm về phía người đàn ông đang ngồi xổm: "Loại xương mềm này cần phải dạy dỗ cho hắn một trận, không nói đạo nghĩa lại không có dũng khí, còn muốn kiếm cơm bằng nghề này? Hôm nay anh tha cho hắn, ngày mai hắn vẫn có thể lật lọng tìm anh gây rắc rối."
Tiết Bảo Thiêm bỏ điếu thuốc: "Cậu bảo tôi đập hắn?"
"Ừ."
Trong lòng Tiết Bảo Thiêm không biết sao lại cảm thấy khó chịu, hắn và Trương Thỉ lẽ ra phải không đội trời chung, chĩa mũi dùi vào nhau mới đúng, thế quái nào quần một hồi lại thắng dây cương, chung một mối thù, cùng nhau hợp sức?
"Sợ à?" Trương Thỉ đứng dậy, lấy lại viên gạch từ tay Tiết Bảo Thiêm, "Để tôi giúp anh."
Một tay che mắt Tiết Bảo Thiêm, một tay lắc viên gạch, trong tiếng van xin không ngừng của Đao ca, cậu mạnh mẽ đập xuống!
Trong tiếng kêu rên kinh thiên động địa, Tiết Bảo Thiêm run rẩy, hắn đẩy bàn tay của Trương Thỉ ra, chửi mắng: "Con mẹ nó, tao sợ cái đéo gì, Trương Thỉ, mày đã quên tao dùng gạt tàn thuốc đập mày thế nào à?!"
Bàn tay bị đẩy mạnh ra, Trương Thỉ không để ý đến hắn, ngồi xuống mép giường cách Đao ca rất gần, nhìn đám người co ro thành một cục, lần đầu tiên cậu lộ ra ánh mắt lạnh lẽo.
"Đao ca đúng không? Lần này anh mất mặt, sau này không phải sẽ trả thù chứ?"
"Không không không, sẽ không!" Đao ca cố gắng mở to hai mắt bị máu dính lên, biểu hiện vô cùng thành khẩn, "Hôm nay là lỗi của tôi, sau này tuyệt đối sẽ không nghĩ cách trả thù."
"Không dám trả thù tôi, cũng không trả thù anh ấy?" Trương Thỉ chỉ về phía Tiết Bảo Thiêm.
"Không không không, chuyện này là tôi nợ ông chủ Tiết một ân tình." Đao ca đoán không ra mối quan hệ của hai người trước mắt, chỉ có thể theo phỏng đoán của mình mà cam đoan, "Tôi thề, nếu tôi trả thù ông chủ Tiết, sau này sinh con sẽ không có não."
Trương Thỉ đối với câu nói này xem như khá hài lòng, cởi dây thừng của mấy người bọn họ, nam sinh gầy gò trong đám sợ tới mức đứng không dậy nổi, cậu còn tốt bụng đỡ giúp một tay.
Sau khi lục lọi túi quần jean một hồi lâu, cậu mới móc ra được hơn hai trăm tệ đưa cho Đao ca: "Đi băng bó vết thương đi, tiền không nhiều lắm, cứ cầm lấy đi."
Đao ca không hiểu mánh khóe của Trương Thỉ, chỉ cảm thấy tên thanh niên này khi thì lãnh khốc lúc lại ôn hoà như một kẻ điên, hắn làm sao dám nhận tiền, vội vàng ôm chặt vết thương trên đầu trốn về phía sau.
Tiền lẻ được nhét vào túi Đao ca, cửa bị mở ra, nguyên một đám người rời đi trong sợ hãi. Duỗi cánh tay dài ra, Trương Thỉ chặn lại người cuối cùng.
"Hai Trăm Tệ, anh ở lại."
Tiết Bảo Thiêm vẫn luôn âm thầm tự tạo cảm giác không tồn tại, tính trà trộn ra ngoài theo đám đông, vỗ vỗ lên cánh tay của Trương Thỉ, làm bộ thân thiết: "Tôi đi thanh toán tiền phòng, cậu ở đây ngủ một giấc cho ngon, khuya lắc khuya lơ rồi đừng quay về công trường nữa."
"Ừ, không về công trường nữa."
'Cạch' một tiếng, cửa bị đóng chặt lại, Trương Thỉ ôm lấy Tiết Bảo Thiêm đang muốn trốn: "Hai Trăm Tệ, chúng ta phải tính sổ với nhau rồi."
"Tính sổ phải không?" Tiết Bảo Thiêm nhất thời xù lông nhím, hắn nhặt lên viên gạch dính máu, "Đến đây, cậu cũng cho tôi đập một cái, nợ chúng ta coi như chấm dứt."
Trương Thỉ ôm chặt người hơn nữa, cúi đầu ngửi ngửi cổ áo Tiết Bảo Thiêm: "Anh bôi nước hoa gì vậy? Mùi này không giống lần trước."
Tiết Bảo Thiêm hoảng sợ phát hiện phần hông của mình bị một nguồn nhiệt đang dần bành trướng cọ lên, hắn vặn vẹo cơ thể bắt đầu dập đầu xin lỗi: "Trương Thỉ, Thỉ ca, tôi sai rồi, tôi không nên trả thù cậu. Thế này đi, ngày mai tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc để xin lỗi cậu, uống một tá ly cocktail luôn được không?"
Thế nhưng Trương Thỉ lúc này đã thò tay vào vạt áo sơ mi của Tiết Bảo Thiêm, xoa xoa nắn nắn vòng eo hẹp mà cậu yêu thích: "Hai Trăm Tệ, tôi có thể báo cảnh sát đấy, tội danh tống tiền không nhẹ đâu, hậu quả không nghiêm trọng sẽ không bị phạt nặng, nhưng tạm giam quản chế thì không tránh khỏi." Cậu cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai mềm mại của người đàn ông, dụ dỗ, "Làm một lần, chúng ta coi như hết nợ."
Tiết Bảo Thiêm không có phẩm chất cũng không có đạo đức, sợ quái gì tạm giữ? Nhưng không thể để bị tạm giam bây giờ được.
Hắn đang cạnh tranh kịch liệt với anh rể của mình, vài ngày trước mới vừa gài cho đối phương một vố, thu về quyền quản lý mười hai hiệu thuốc ở khu Tây Thành. Anh rể là người thế nào, Tiết Bảo Thiêm rõ nhất, bây giờ chỉ cần một chút sơ xuất của hắn cũng sẽ trở thành lý do để cho đối phương công kích, ba hắn lại là người khuỷu tay hướng ra ngoài, nếu hắn thật sự phải ngồi xổm trong cục cảnh sát, để cho những người những người thượng lưu cười nhạo ba hắn là đồ nhà giàu mới nổi, không biết dạy con, không biết hắn sẽ bị trừng phạt thế nào nữa.
Tiết Bảo Thiêm đè lại bàn tay đang muốn châm lửa khắp nơi, cắn răng nói: "Tôi sẽ gọi cậu nhóc vừa nãy quay trở về, nếu cậu đã cùng cậu ta đến đây thuê phòng, chứng tỏ cậu cũng có thích người ta, tôi sẽ gọi cậu ta trở về, tùy cậu chơi sao cũng được."
"Không thích." Trương Thỉ bắt đầu tháo nút áo của Tiết Bảo Thiêm, "Ở đây không có ai ăn mặc giống cậu ta hết, dù cho có cũng không thể nào thích tôi, vừa nhìn đã biết ngay là cạm bẫy."
Tiết Bảo Thiêm vừa cài nút áo vừa chửi: "Biết là cạm bẫy mà con mẹ nó còn theo đến tận đây?"
"Đoán là anh muốn chỉnh tôi." Trương Thỉ lại tiếp tục cởi mấy cái nút áo mà Tiết Bảo Thiêm cài lại, hơn nữa còn đe dọa một cách nhẹ nhàng, "Tôi cũng không muốn xé rách quần áo của anh, nhìn trông rất đắt."
Cậu tăng tốc độ đôi tay: "Khi nghe thấy giọng anh trong điện thoại, tôi vui lắm đó." Tất cả nút áo cuối cùng cũng đã được tháo ra, cậu lột áo Tiết Bảo Thiêm giống như lột vỏ sò, cúi đầu hôn lên da thịt, đê mê nói, "Tôi đã nửa tháng không làm rồi, lúc bắt anh vào phòng, tôi đã muốn đuổi bọn họ ra ngoài."
Tiết Bảo Thiêm tính toán thời gian, nửa tháng trước chính là đêm hắn thuê người bắt cóc Trương Thỉ, đêm đó... Tiết Bảo Thiêm lựa chọn tạm thời mất trí nhớ. Hóa ra người ta nghẹn cả nửa tháng, hôm nay mình lại chủ động tìm đến cửa, hắn chửi thề một tiếng, đẩy cái đầu kia đi: "Mẹ kiếp, mày còn cắn tao nữa, tao sẽ giết mày."
Trương Thỉ rất dễ nói chuyện, ngay lập tức buông lỏng hàm răng, vươn tay mở ngăn kéo trên tủ đầu giường, lấy ra một hộp bao cao su.
Tiết Bảo Thiêm lấy tay che mắt, chấp nhận số phận: "Trương Thỉ, con mẹ nó đã nói chỉ một lần, làm nhiều hơn tao sẽ cắt của mày."
"Ừm." Chưa làm gì, giọng nói của Trương Thỉ đã khàn đi không ít.
Bao bì nhựa được mở ra, Tiết Bảo Thiêm cảm nhận Trương Thỉ đang ở trên người mình tĩnh lặng trong giây lát.
"Còn có kiểu này nữa à?" Hắn nghe thanh niên hỏi.
Tiết Bảo Thiêm lấy tay ra, híp mắt nhìn thứ trong tay Trương Thỉ, cười khẩy: "Thằng ôn con ngu ngốc, kiến thức của mày còn cằn cỗi hơn cái đầu của mày nữa, đây là loại có hạt massage, chưa thấy bao giờ à?"
Ngay khi lời nói vừa dứt, mặt hắn lập tức trắng bệch: "Cái này... không dùng được đâu, Trì ca, chúng ta đổi cái bình thường khác nha."
Trương Thỉ ngậm bao cao su trong miệng, lật Tiết Bảo Thiêm lại, ghé vào tai hắn sâu kín nói: "Hai Trăm Tệ, tôi muốn mở mang kiến thức."
"Trương Thỉ, ông cố nội ơi! Hay là cậu cứ báo cảnh sát đi!"
—------
Một phòng hai giường, ga giường màu trắng ố vàng cố gắng che giấu vết bẩn còn tồi tệ hơn. Cửa sổ nho nhỏ bị bức rèm màu xanh đậm che khuất, thực ra cũng có thể nguyên thuỷ là màu xanh nhạt, không biết ai đã kéo rách một đường dài, lộ ra tấm kính cực bẩn. Bức tường được sơn một màu hồng chát rẻ tiền, dính đầy muỗi mòng bị đập dẹp văng máu, nhìn từ xa còn có chút rực rỡ, giống như cánh anh đào rơi rơi trong mảnh sương hồng.
Tiết Bảo Thiêm chán ghét gạt mắt sang một bên.
Ngoài hai cái giường, trong phòng không có chỗ ngồi, hắn chịu đựng cảm giác khó chịu, miễn cưỡng ngồi xuống mép giường, bày ra thái độ: "Trương Thỉ, chuyện này liên quan gì đến tôi chứ?"
Thanh niên cao lớn cường tráng ngồi trên giường bên cạnh, cậu nhìn đôi chân đang vắt chéo của Tiết Bảo Thiêm, phần mắt cá chân trắng nõn lộ ra giữa quần và giày dưới ánh sáng trắng đến chói mắt.
Bị gọi tên, hắn mới tỉnh táo lại, chỉ về phía một người đàn ông đang ngồi xổm ở góc tường, giọng điệu không hề hung dữ, thậm chí còn khá lịch sự: "Anh nói đi."
Người nọ hai tay bị trói sau lưng, nửa cái đầu xăm hình lửa đan xen đen đỏ. Bên cạnh hắn còn có ba người khác, cũng bị trói với tư thế tương tự, trong đó có một nam sinh gầy gò xinh đẹp, hai người còn lại thì giống như tên đầu lửa, tướng mạo hung ác.
Tiết Bảo Thiêm lấy một điếu thuốc từ trong túi áo khoác ra, cắn vào miệng, híp mắt cười nửa miệng: "Đúng vậy, Đao ca, anh nói xem, chuyện này là thế nào?"
Tên đầu lửa biệt danh Đao ca, là một tên côn đồ lưu manh ở Yên thành, chuyên giúp những cậu ấm có tiền làm vài chuyện bẩn thỉu. Muốn kiếm tiền, hắn thường liếm mặt ngồi chồm hổm canh me trước cửa hội quán giả vờ tình cờ gặp mặt, các thiếu gia công tử uống rượu mua vui, thêm một người cũng không thừa, bớt một người cũng không thiếu, hắn lại ít nhiều thạo việc giang hồ, coi như cũng được việc.
Thường xuyên qua lại, hắn lại nhận thêm vài đơn hàng làm ăn, xử lý em út bồ nhí tiểu tam, dọa nạt tình địch, tiền dễ kiếm mà việc cũng nhẹ nhàng. Mấy ngày trước, qua giới thiệu của một tên phong lưu, hắn quen biết Tiết Bảo Thiêm, nghe nói vị Thái tử gia của chuỗi hiệu thuốc này đang có một mối thù cần người "xử lý".
Tiết Bảo Thiêm không phải người dễ gần, ngoại hình không tệ nhưng mặt mày âm hiểm, cũng không nói vì sao lại kết thù với người khác, chỉ nói muốn làm một vụ "lừa chịch tống tiền" để trừng trị kẻ đã phạm tội với mình.
Thái tử gia chi không ít, lại bày tiệc rượu cho đủ thể diện, "lừa chịch tống tiền" là thứ Đao ca làm rất thành thạo, hắn đồng ý ngay, vỗ ngực cam đoan "chắc chắn sẽ làm cho ông chủ Tiết hả giận".
Thế mà bây giờ, Đao ca lại đang cắm đầu vô háng, không nói một lời. Lăn lộn giang hồ coi trọng nhất là đạo nghĩa, hắn đã nhận tiền của Tiết Bảo Thiêm, không thể ăn của người ta rồi cắn lại người ta, đây là hành vi đại kỵ.
"Đang hỏi anh đấy."
Giọng nói không nặng không nhẹ của Trương Thỉ khiến Đao ca rùng mình một cái, hắn có thể không trả lời Tiết Bảo Thiêm, nhưng không thể không để ý đến tên thanh niên đã dễ dàng tháo khớp cằm và vai của mình.
"...Ông chủ Tiết, việc này bị tôi làm hỏng... tiền tôi sẽ trả lại cho anh."
Tiết Bảo Thiêm tức đến nghiến răng, nhưng lại cười nói: "Đao ca, đúng là tôi đã uống rượu với anh hai lần, nhưng những gì anh nói hiện giờ tôi nghe không hiểu, anh nói có chuyện vui để xem, tôi là người thích náo nhiệt nên mới chạy tới, lẽ nào việc anh bị trói như một cái bánh chưng bọc phân chính là chuyện vui?"
Đao ca có chút sốt ruột, Trương Thỉ vừa rồi đã nói, nếu như hắn nói dối thì sẽ chặt đứt ngón tay của hắn.
Hắn đã chứng kiến cảnh tượng máu me đó rồi, lão đại triệu tập mọi người giết gà dọa khỉ, hắn giống như một con khỉ, ngón út đau đến ba ngày.
"Đại ca, thực sự là anh ta bảo tôi sắp xếp cái bẫy này, nói là tìm một thằng đẹp trai dụ cậu thuê phòng, sau đó chúng tôi ập vào, vừa hù vừa đánh, cuối cùng báo cảnh sát."
"Đệt con mẹ mày!" Tiết Bảo Thiêm nhấc chân đạp Đao ca một cái, "Nhận tiền của tao còn đâm tao một nhát."
Hắn cắn điếu thuốc nhìn Trương Thỉ: "Là ông nội mày làm đó, ông nội mày muốn giết chết mày, sao hả."
Trương Thỉ không có biểu cảm gì, ánh mắt đảo qua, thấy một viên gạch đang kê chân giường. Cậu đứng dậy, nhẹ nhàng nhấc giường gỗ lên, rút ra viên gạch đó.
"Cậu định làm gì?" Tiết Bảo Thiêm cắn nát điếu thuốc, "...Tôi vừa nói muốn giết cậu, chỉ là một phương pháp nói quá mà thôi, hồi tiểu học từng viết tập làm văn đó, chiếc xe chạy nhanh hơn máy bay đồ đó."
"Không biết, cũng chưa từng viết." Giọng điệu hết sức chân thành, Trương Thỉ giơ tay đưa viên gạch cho Tiết Bảo Thiêm.
Tiết Bảo Thiêm dịch nửa mông về phía sau: "Cậu có ý gì?"
Trương Thỉ hất cằm về phía người đàn ông đang ngồi xổm: "Loại xương mềm này cần phải dạy dỗ cho hắn một trận, không nói đạo nghĩa lại không có dũng khí, còn muốn kiếm cơm bằng nghề này? Hôm nay anh tha cho hắn, ngày mai hắn vẫn có thể lật lọng tìm anh gây rắc rối."
Tiết Bảo Thiêm bỏ điếu thuốc: "Cậu bảo tôi đập hắn?"
"Ừ."
Trong lòng Tiết Bảo Thiêm không biết sao lại cảm thấy khó chịu, hắn và Trương Thỉ lẽ ra phải không đội trời chung, chĩa mũi dùi vào nhau mới đúng, thế quái nào quần một hồi lại thắng dây cương, chung một mối thù, cùng nhau hợp sức?
"Sợ à?" Trương Thỉ đứng dậy, lấy lại viên gạch từ tay Tiết Bảo Thiêm, "Để tôi giúp anh."
Một tay che mắt Tiết Bảo Thiêm, một tay lắc viên gạch, trong tiếng van xin không ngừng của Đao ca, cậu mạnh mẽ đập xuống!
Trong tiếng kêu rên kinh thiên động địa, Tiết Bảo Thiêm run rẩy, hắn đẩy bàn tay của Trương Thỉ ra, chửi mắng: "Con mẹ nó, tao sợ cái đéo gì, Trương Thỉ, mày đã quên tao dùng gạt tàn thuốc đập mày thế nào à?!"
Bàn tay bị đẩy mạnh ra, Trương Thỉ không để ý đến hắn, ngồi xuống mép giường cách Đao ca rất gần, nhìn đám người co ro thành một cục, lần đầu tiên cậu lộ ra ánh mắt lạnh lẽo.
"Đao ca đúng không? Lần này anh mất mặt, sau này không phải sẽ trả thù chứ?"
"Không không không, sẽ không!" Đao ca cố gắng mở to hai mắt bị máu dính lên, biểu hiện vô cùng thành khẩn, "Hôm nay là lỗi của tôi, sau này tuyệt đối sẽ không nghĩ cách trả thù."
"Không dám trả thù tôi, cũng không trả thù anh ấy?" Trương Thỉ chỉ về phía Tiết Bảo Thiêm.
"Không không không, chuyện này là tôi nợ ông chủ Tiết một ân tình." Đao ca đoán không ra mối quan hệ của hai người trước mắt, chỉ có thể theo phỏng đoán của mình mà cam đoan, "Tôi thề, nếu tôi trả thù ông chủ Tiết, sau này sinh con sẽ không có não."
Trương Thỉ đối với câu nói này xem như khá hài lòng, cởi dây thừng của mấy người bọn họ, nam sinh gầy gò trong đám sợ tới mức đứng không dậy nổi, cậu còn tốt bụng đỡ giúp một tay.
Sau khi lục lọi túi quần jean một hồi lâu, cậu mới móc ra được hơn hai trăm tệ đưa cho Đao ca: "Đi băng bó vết thương đi, tiền không nhiều lắm, cứ cầm lấy đi."
Đao ca không hiểu mánh khóe của Trương Thỉ, chỉ cảm thấy tên thanh niên này khi thì lãnh khốc lúc lại ôn hoà như một kẻ điên, hắn làm sao dám nhận tiền, vội vàng ôm chặt vết thương trên đầu trốn về phía sau.
Tiền lẻ được nhét vào túi Đao ca, cửa bị mở ra, nguyên một đám người rời đi trong sợ hãi. Duỗi cánh tay dài ra, Trương Thỉ chặn lại người cuối cùng.
"Hai Trăm Tệ, anh ở lại."
Tiết Bảo Thiêm vẫn luôn âm thầm tự tạo cảm giác không tồn tại, tính trà trộn ra ngoài theo đám đông, vỗ vỗ lên cánh tay của Trương Thỉ, làm bộ thân thiết: "Tôi đi thanh toán tiền phòng, cậu ở đây ngủ một giấc cho ngon, khuya lắc khuya lơ rồi đừng quay về công trường nữa."
"Ừ, không về công trường nữa."
'Cạch' một tiếng, cửa bị đóng chặt lại, Trương Thỉ ôm lấy Tiết Bảo Thiêm đang muốn trốn: "Hai Trăm Tệ, chúng ta phải tính sổ với nhau rồi."
"Tính sổ phải không?" Tiết Bảo Thiêm nhất thời xù lông nhím, hắn nhặt lên viên gạch dính máu, "Đến đây, cậu cũng cho tôi đập một cái, nợ chúng ta coi như chấm dứt."
Trương Thỉ ôm chặt người hơn nữa, cúi đầu ngửi ngửi cổ áo Tiết Bảo Thiêm: "Anh bôi nước hoa gì vậy? Mùi này không giống lần trước."
Tiết Bảo Thiêm hoảng sợ phát hiện phần hông của mình bị một nguồn nhiệt đang dần bành trướng cọ lên, hắn vặn vẹo cơ thể bắt đầu dập đầu xin lỗi: "Trương Thỉ, Thỉ ca, tôi sai rồi, tôi không nên trả thù cậu. Thế này đi, ngày mai tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc để xin lỗi cậu, uống một tá ly cocktail luôn được không?"
Thế nhưng Trương Thỉ lúc này đã thò tay vào vạt áo sơ mi của Tiết Bảo Thiêm, xoa xoa nắn nắn vòng eo hẹp mà cậu yêu thích: "Hai Trăm Tệ, tôi có thể báo cảnh sát đấy, tội danh tống tiền không nhẹ đâu, hậu quả không nghiêm trọng sẽ không bị phạt nặng, nhưng tạm giam quản chế thì không tránh khỏi." Cậu cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai mềm mại của người đàn ông, dụ dỗ, "Làm một lần, chúng ta coi như hết nợ."
Tiết Bảo Thiêm không có phẩm chất cũng không có đạo đức, sợ quái gì tạm giữ? Nhưng không thể để bị tạm giam bây giờ được.
Hắn đang cạnh tranh kịch liệt với anh rể của mình, vài ngày trước mới vừa gài cho đối phương một vố, thu về quyền quản lý mười hai hiệu thuốc ở khu Tây Thành. Anh rể là người thế nào, Tiết Bảo Thiêm rõ nhất, bây giờ chỉ cần một chút sơ xuất của hắn cũng sẽ trở thành lý do để cho đối phương công kích, ba hắn lại là người khuỷu tay hướng ra ngoài, nếu hắn thật sự phải ngồi xổm trong cục cảnh sát, để cho những người những người thượng lưu cười nhạo ba hắn là đồ nhà giàu mới nổi, không biết dạy con, không biết hắn sẽ bị trừng phạt thế nào nữa.
Tiết Bảo Thiêm đè lại bàn tay đang muốn châm lửa khắp nơi, cắn răng nói: "Tôi sẽ gọi cậu nhóc vừa nãy quay trở về, nếu cậu đã cùng cậu ta đến đây thuê phòng, chứng tỏ cậu cũng có thích người ta, tôi sẽ gọi cậu ta trở về, tùy cậu chơi sao cũng được."
"Không thích." Trương Thỉ bắt đầu tháo nút áo của Tiết Bảo Thiêm, "Ở đây không có ai ăn mặc giống cậu ta hết, dù cho có cũng không thể nào thích tôi, vừa nhìn đã biết ngay là cạm bẫy."
Tiết Bảo Thiêm vừa cài nút áo vừa chửi: "Biết là cạm bẫy mà con mẹ nó còn theo đến tận đây?"
"Đoán là anh muốn chỉnh tôi." Trương Thỉ lại tiếp tục cởi mấy cái nút áo mà Tiết Bảo Thiêm cài lại, hơn nữa còn đe dọa một cách nhẹ nhàng, "Tôi cũng không muốn xé rách quần áo của anh, nhìn trông rất đắt."
Cậu tăng tốc độ đôi tay: "Khi nghe thấy giọng anh trong điện thoại, tôi vui lắm đó." Tất cả nút áo cuối cùng cũng đã được tháo ra, cậu lột áo Tiết Bảo Thiêm giống như lột vỏ sò, cúi đầu hôn lên da thịt, đê mê nói, "Tôi đã nửa tháng không làm rồi, lúc bắt anh vào phòng, tôi đã muốn đuổi bọn họ ra ngoài."
Tiết Bảo Thiêm tính toán thời gian, nửa tháng trước chính là đêm hắn thuê người bắt cóc Trương Thỉ, đêm đó... Tiết Bảo Thiêm lựa chọn tạm thời mất trí nhớ. Hóa ra người ta nghẹn cả nửa tháng, hôm nay mình lại chủ động tìm đến cửa, hắn chửi thề một tiếng, đẩy cái đầu kia đi: "Mẹ kiếp, mày còn cắn tao nữa, tao sẽ giết mày."
Trương Thỉ rất dễ nói chuyện, ngay lập tức buông lỏng hàm răng, vươn tay mở ngăn kéo trên tủ đầu giường, lấy ra một hộp bao cao su.
Tiết Bảo Thiêm lấy tay che mắt, chấp nhận số phận: "Trương Thỉ, con mẹ nó đã nói chỉ một lần, làm nhiều hơn tao sẽ cắt của mày."
"Ừm." Chưa làm gì, giọng nói của Trương Thỉ đã khàn đi không ít.
Bao bì nhựa được mở ra, Tiết Bảo Thiêm cảm nhận Trương Thỉ đang ở trên người mình tĩnh lặng trong giây lát.
"Còn có kiểu này nữa à?" Hắn nghe thanh niên hỏi.
Tiết Bảo Thiêm lấy tay ra, híp mắt nhìn thứ trong tay Trương Thỉ, cười khẩy: "Thằng ôn con ngu ngốc, kiến thức của mày còn cằn cỗi hơn cái đầu của mày nữa, đây là loại có hạt massage, chưa thấy bao giờ à?"
Ngay khi lời nói vừa dứt, mặt hắn lập tức trắng bệch: "Cái này... không dùng được đâu, Trì ca, chúng ta đổi cái bình thường khác nha."
Trương Thỉ ngậm bao cao su trong miệng, lật Tiết Bảo Thiêm lại, ghé vào tai hắn sâu kín nói: "Hai Trăm Tệ, tôi muốn mở mang kiến thức."
"Trương Thỉ, ông cố nội ơi! Hay là cậu cứ báo cảnh sát đi!"
—------