Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Lỡ Yêu Tử Thần Thì Có Làm Sao?

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Lỡ Yêu Tử Thần Thì Có Làm Sao?
  3. Chương 33: Tận Tình Chăm Sóc

Chương 33: Tận Tình Chăm Sóc

Gì cơ? Không biết cậu ấy đi đâu? Mấy chị đừng đùa vậy chứ?

- Xin lỗi, thật xin lỗi. Em bình tĩnh. Bây giờ chúng tôi sẽ xuống xin trích xuất camera bệnh viện lại, chắc chắn sẽ cho em câu trả lời sớm nhất có thể.

- Trích xuất cái gì nữa? Rõ ràng hôm qua bên phía bệnh viện đã cam đoan là sẽ luôn túc trực theo dõi tình trạng cậu ấy, vậy mà cậu ấy đi mất lúc nào cũng không ai hay là sao?

Linh Đan thật sự tức giận. Cô đã đặt hẳn phòng riêng, còn trả phí chăm sóc, vậy mà cái bệnh viện này lại tắc trách đến thế này đây. Sáng nay cô chuẩn bị từ sớm, mang theo viện phí, mua ít ngũ cốc, sandwich, trái cây, sữa tươi, nói chung là những thực phẩm tốt cho người nứt gãy xương, sau đó còn phân vân không biết nên cảm ơn thế nào. Mấy hôm rồi cô trách lầm rồi bơ đẹp người ta, bây giờ cảm thấy vừa ngại vừa áy náy, vậy nên cô đã quyết tâm tìm cách bù đắp khi cậu ta tỉnh dậy. Ấy thế mà khi đến nơi, trên giường bệnh đã trống không. Những ống dẫn truyền dịch bị tháo ra nằm bơ vơ trên đầu giường. Hỏi ra thì không ai hay biết người đã đi đâu và đi từ lúc nào. Hỏi coi có tức không cơ chứ?

- Cậu ấy đang bị thương như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?

- Ai bị thương cơ?

- Trời đất ơi! Mấy chị là điều dưỡng ở đây, vậy mà đến bệnh nhân của mình mấy chị cũng không biết là sao?

Hai nhân viên y tế khóc không ra nước mắt:

- Vừa rồi, chúng tôi có nói gì đâu?

- Chỗ này có mỗi em với hai chị, hai chị không nói thì ai nói chứ?

- Đan, đừng tức giận nữa...

Góc áo Linh Đan chợt có ai đó nắm lấy. Cô đang trong cơn tức giận định giằng ra, nhưng khi nghe giọng nói có phần quen thuộc bên tai thì cô khựng lại mà nhìn sang, sau ấy thì ngẩn người luôn.

Hắn đứng đó, chân diện vừa quen vừa lạ hiển hiện trước mắt cô. Quen vì gương mặt này cô đã gặp qua nhiều lần, nhưng lạ vì biểu cảm và kiểu tóc không giống. Cũng vẫn là đôi đồng tử bàng bạc đó, nhưng nó không sâu thẳm thần bí, cũng không chất chứa tâm sự như anh ta, mà ánh mắt ấy chỉ đơn thuần là sự chân thành, hi vọng tuyệt đối.

Phải, người vừa đến đang nắm lấy góc áo cô là Kỳ Anh, nhân vật chính trong cuộc tranh cãi giữa cô với các điều dưỡng. Hắn đang mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng kẻ caro xanh lam. Mái tóc đen dầy hơi gợn sóng đã được quấn lại bớt bởi băng quấn giữ gạc vết thương trên trán. Tay phải được nẹp cố định, dù không đến mức băng bột nhưng bác sĩ cũng đã dặn dò là cần hạn chế cử động tối đa để vết nứt nhanh chóng phục hồi.

Linh Đan có chút không phản ứng kịp. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, lại còn nhìn gần thế này. Khi không còn trùm chiếc áo hoodie kín mít đó nữa, hắn ta giống như lột xác hoàn toàn. Cô đã từng gặp qua vài đàn anh mà nhỏ Ngọc Hân đồn là hotboy của trường, nhưng cô dám chắc rằng không ai trong số họ có vẻ ngoài cuốn hút như hắn.

Xem đi, con trai gì mà trắng như thế, da lại đẹp như thế. Đôi mắt bạc trong suốt xoáy sâu tận tâm can cô, sống mũi thẳng, chóp mũi cao, môi mỏng vừa phải hơi mở hé, chiếc cằm thanh tú, từng góc cạnh trên gương mặt phải nói là hoàn hảo.

Lần trước, khi vừa thấy mặt thật của hắn thì cô đã tức giận bỏ đi ngay. Bây giờ nhìn kĩ, quả thật... rất giống Vô Ưu, giống đến từng đường nét. Nếu không phải tối hôm qua đã kiểm chứng thì có lẽ bây giờ cô vẫn còn giữ nhận định hai người là một. Cái lần cô cứu Vô Ưu, cô có quan sát anh ta lúc anh ta còn đang ngất...

Khụ, không phải là cô cố ý, là do diện mạo của người đó quá đặc biệt thôi.

- Kỳ Anh, cậu đã đi đâu vậy, tớ tưởng là cậu không thoải mái nên bỏ về rồi.

Chàng trai hơi khó xử, buông góc áo cô mà gãi đầu:

- À, lúc tớ tỉnh dậy, tớ... tớ chỉ... muốn đi vệ sinh, vậy nên tớ đã tự ý rời đi. Thật xin lỗi.

Hai điều dưỡng lúc này cũng vội vàng cúi đầu:

- Không không, lỗi là của chúng tôi. Do chúng tôi sơ suất, lúc em tỉnh dậy mà chúng tôi lại không có mặt để báo tình hình và hướng dẫn, khiến em hoang mang rồi.

Linh Đan vẫn chưa hết tức giận:

- Không dám nghĩ tới, lỡ đêm qua cậu ấy phát sinh sự cố gì mà lại chỉ có một mình như thế.

- Cậu đừng trách họ nữa. Mọi chuyện đã ổn rồi. Tớ cũng chỉ vừa tỉnh dậy lúc nãy thôi.

Thật ra lúc Kỳ Anh xuất hiện, cơn giận của cô đã vơi bớt phân nửa, bây giờ nghĩ lại, hắn vừa mới tỉnh, điều cần làm bây giờ là nghỉ ngơi. Vì vậy, cô lựa chọn gác lại chuyện này:

- Thôi, có gì vào phòng nói chuyện đi.

Hai điều dưỡng không trông mong gì hơn, vội đi chuẩn bị máy móc thiết bị để theo dõi các thông số về sức khỏe của chàng trai để còn báo cáo lên trên, lòng thầm cảm thấy may mắn, hi vọng rằng cô gái này sẽ không phàn nàn với bệnh viện. Chưa bao giờ hai người gặp sơ suất kiểu này hết, vậy mà chẳng hiểu sao lại quên bẵng bệnh nhân quan trọng này suốt một đêm. Cũng may là cậu ta vẫn ổn, nếu không thì hai cô đúng là tội đồ rồi.

Sau khi trải qua quá trình kiểm tra về huyết áp, nhiệt độ, nhịp tim... của cơ thể, xác định tất cả đều bình thường thì các điều dưỡng mới ra ngoài nhường lại không gian riêng cho hai bạn trẻ. Linh Đan đặt mấy túi đồ lên chiếc bàn nhỏ kê ở đầu giường, mang mấy trái táo gọt thành một đĩa nhỏ, sau đó lấy sandwich và gói ngũ cốc ra, pha lượng vừa đủ ở bình nước nóng lạnh trong phòng. Cô sờ sờ bên ngoài ly, cảm thấy độ ấm hợp lý rồi mới mang đặt lại trên bàn.

- Cậu chưa ăn sáng phải không? Tớ mới kịp mua mấy món này thôi, bác sĩ nói là chúng tốt cho quá trình phục hồi tay của cậu. Tớ biết cậu thích đồ ngọt, nhưng hiện tại thì cậu phải tạm kiêng rồi. Bác sĩ không cho cậu ăn đồ chiên xào với đồ ngọt đâu.

Nghe đến việc kiêng bánh ngọt, đáy mắt chàng trai thoáng hiện nét mất mát. Linh Đan nhạy bén nhận thấy, cảm giác áy náy lại đến rồi:

- Xin lỗi, cũng tại tớ liên lụy tới cậu.

Kỳ Anh lắc đầu:

- Đó là tai nạn. Không phải lỗi của cậu... Ngũ cốc với sandwich cũng tốt.

- Vậy... cậu chịu khó một thời gian nha. Tay phải của cậu đang không tiện, để tớ giúp cậu.

Cô cầm một miếng sandwich lên, lại lục trong túi đồ, thế nhưng mãi mà vẫn không tìm ra thứ mình cần:

- Ủa, tớ nhớ là có mang theo muỗng mà, sao lại không thấy ta? Chắc là quên bỏ vô hay rớt ở đâu rồi. Cậu đợi một chút, tớ đi hỏi chị điều dưỡng.

Linh Đan vừa nhớm ngồi dậy nhưng chàng trai lại nắm lấy góc áo cô níu lại:

- Không cần đâu... Không có muỗng cũng được.

- A...

Không cần, vậy là chấm sandwich trực tiếp vào ngũ cốc à? Đành vậy, dù sao cô cũng vừa rửa tay lúc trước khi gọt táo rồi.

Nghĩ vậy, Linh Đan mới xé nhỏ miếng sandwich nhúng vào ly ngũ cốc đưa lại gần Kỳ Anh, lại cẩn thận hứng ly bên dưới cằm chàng trai để không bị rớt ngũ cốc xuống áo. Lúc này mới xuất hiện vấn đề mà cô không nghĩ tới.

Miếng bánh hơi nhỏ, nên khi Kỳ Anh cúi đầu ăn, lại vô tình để môi chạm trúng đầu ngón tay cô. Linh Đan đột ngột cảm thấy một luồng điện từ ngón tay chạy thẳng vào tim rồi đến não, khiến cho tim cô bất giác gia tốc, còn lý trí đóng băng trong khoảnh khắc. Kỳ Anh không nhận ra cô bạn khác lạ, vô tư gật đầu:

- Ngũ cốc cũng ngon.

Linh Đan cố gắng lấy lại bình tĩnh, hoặc chí ít là tỏ ra bình tĩnh mặt ngoài, rút kinh nghiệm xé miếng bánh lớn hơn một chút. Kỳ Anh ăn một mạch năm lát bánh, cuối cùng thì có thể tự cầm ly bằng tay trái mà uống nốt phần ngũ cốc còn lại.

- Trái cây tớ để ngay đây, cậu tự ăn được nhé.

Chàng trai gật đầu, nhưng trong đầu tự nhiên lại xẹt qua ý nghĩ muốn bị thương cả hai tay.

Linh Đan không biết ý nghĩ của cậu bạn. Thấy hắn anh uống xong rồi, bây giờ mới lựa lời giãi bày áy náy đã nghẹn từ hôm qua tới giờ:

- Kỳ Anh, cảm ơn cậu rất nhiều. Lúc đó, nếu như không có cậu cứu kịp thời, không biết tớ sẽ ra sao nữa. Hiện tại nghĩ lại tớ vẫn rất sợ.

Xoắn xuýt hay tay một chút, cô lại tiếp:

- Tớ cũng rất xin lỗi cậu, chiều hôm ấy tớ đã có thái độ thật tệ. Mấy ngày vừa rồi còn quăng bơ cho cậu...

Kỳ Anh nghe đến đây, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, gương mặt thoáng hiện nét buồn:

- Là do... màu mắt của tớ, có phải không?

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6132 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5563 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5254 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5097 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4882 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4838 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter