Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Lỡ Yêu Tử Thần Thì Có Làm Sao?

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Lỡ Yêu Tử Thần Thì Có Làm Sao?
  3. Chương 15: Họ Sẽ Không Quan Tâm Đâu!

Chương 15: Họ Sẽ Không Quan Tâm Đâu!

Linh Đan nhìn chằm chằm vào xiên cá viên còn ba viên, cảm giác sự nhanh nhạy mà bản thân rèn luyện bấy lâu nay hình như bị hỏng rồi. Mãi một lúc cô mới nâng tay chỉ vào nó, rồi chỉ về mình, chậm rãi thả từng tiếng:

- Cậu... muốn trả cái này cho tôi?

Ai đó thật thà gật đầu.

Linh Đan dở khóc dở cười.

Hắn ta lấy đồ ăn của cô, lỡ miệng ăn hai viên thì bị bắt lại nên quyết định trả phần còn lại cho cô, còn nghiêm túc khai là chưa lấy tương ớt, bây giờ cô nên xử lý hắn thế nào đây?

Trông qua không giống như hắn giả vờ, nhưng thật sự không nghĩ tới, bạn học nhìn có vẻ trầm lặng bí ẩn này lại có một mặt ngô nghê đến vậy...

Ngô nghê đến mức khiến người ta muốn đánh.

- Ai nói là tôi muốn lấy lại nó chứ? Cậu đã ăn mất hai viên còn gì?

- A... Vậy... tôi lấy cái mới cho cô nha?

Linh Đan gườm gườm nhìn chàng trai bằng ánh mắt nghi ngờ:

- Cậu lại tính lấy ngang xương của người khác nữa hả?

- Họ sẽ không để ý đâu.

- ...

Hắn thật sự định làm như thế.

Linh Đan bắt đầu không biết nên làm thế nào với bạn học này rồi. Thật sự cảm thấy kì lạ vì bữa giờ không hề nghe bất cứ cuộc ẩu đả nào liên quan đến cái tên gợi đòn này. Cô chống tay bóp trán:

- Tôi không có ý buộc cậu phải trả lại cho tôi. Tôi chỉ muốn cậu ý thức một chút về việc mình làm. Muốn ăn gì thì tự mình mua, đừng có lấy ngang đồ của người khác như vậy, không hay ho gì đâu. Hôm nay tôi không bắt cậu đền, xem như tôi mời cậu, nhưng tôi không muốn có lần sau. Cậu là con ai cháu ai tôi không cần biết, nhưng mà nếu cậu còn như vậy thêm lần nữa, tôi xiên... Khụ... Tôi mách thầy giám thị ngay đó.

"Đây là trường học, không thể dùng bạo lực, càng không thể dùng vũ khí nguy hiểm. Phải điềm đạm, phải ngoan ngoãn..."

Linh Đan lầm thầm tự nhủ trong lòng. Cô còn tận hai năm mới ra trường, hoàn toàn không muốn bị đuổi sớm đâu.

Cô gái hơi liếc mắt xuống hộp bánh chàng trai cầm, ý nhị:

- Mấy cô dì bán hàng trong Canteen cũng không lời bao nhiêu. Hm... Nếu cậu muốn lấy gì... ít nhất nên hỏi họ một tiếng. Tốt nhất là mua đàng hoàng.

Chàng trai im lặng lắng nghe. Mấy lọn tóc đen rũ xuống, dường như ỉu xìu như chính tâm trạng của chủ.

- Họ... sẽ không quan tâm đến tôi.

- Tôi không biết cậu đã từng làm gì, nhưng nếu cậu có lòng thành thật, mọi người rồi cũng bỏ qua cho cậu thôi. Họ đều là những người giản dị chất phác, sẽ không so đo với một học sinh đâu.

"Reng... Reng... Reng".

Tiếng chuông réo rắt đột ngột vang lên cắt ngang đoạn đối thoại. Linh Đan "a" lên một tiếng:

- Tới giờ vào lớp rồi. Chuyện này xem như kết thúc ở đây. Tôi chỉ muốn góp ý như vậy thôi, suy nghĩ thế nào là ở cậu, đừng có ghim tôi đó, tôi... không ngán đâu. Vậy nha, tôi vào lớp trước.

Dứt lời, Linh Đan đã quay lưng nhanh chân chạy mất. Tiết tới là tiết Toán, giáo viên hơi khó, cô mà vô trễ hơn giáo viên là coi chừng bị nhớ mặt. So với việc bị Kỳ Anh ghim, Linh Đan đương nhiên sợ giáo viên ghim hơn.

Bóng dáng cô gái với chiếc nơ xanh nhanh chóng khuất sau ngã rẽ, để lại một mình chàng trai đứng giữa con đường nhỏ. Bóng lưng cô đơn như chính con người của anh vậy. Cơn gió man mác lướt qua khiến cho vài lọn tóc đen gợn nhẹ, vô tình cuốn theo câu nói thầm như có như không:

- Họ... thật sự... sẽ không quan tâm đến tôi đâu...

Kỳ Anh lặng im đứng đó. Không còn ai nghe lời anh nói nữa rồi.

Chàng trai bước lại dựa vào góc tường, chậm rãi ăn hết những viên cá đã nguội còn sót lại, sau đó ngẩn người nhìn cái xiên một lúc, lại nhìn sang hộp bánh ngọt bên tay kia. Anh đang nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, nghiêm túc nhớ kĩ từng lời cô gái đó nói, rồi không biết nghĩ đến chỗ nào, chàng trai liền đứng thẳng dậy, vứt cái xiên đi rồi cầm hộp bánh xăm xăm đi về hướng Canteen. Cũng không xa lắm. Chỉ tầm vài chục bước là tới rồi.

Hiện tại học sinh đã vào lớp hết, ngoại trừ vài trường hợp đặc biệt, tiêu biểu là chàng trai hoodie đen đây, vậy nên mấy người bán hàng ở Canteen đã có thể bắt đầu dọn dẹp rồi.

Tổng lại cũng chỉ có ba người. Một phụ nữ ngoài bốn mươi, dáng vẻ hơi phốp pháp phụ trách quầy bán mấy món ăn chính như cơm chiên, mì, bánh canh, hủ tiếu... Một phụ nữ khác cũng tầm hơn bốn mươi, dáng người cao gầy, phụ trách quầy đồ xiên. Cuối cùng là bà bán bánh mà Linh Đan rất quen mặt. Bà ngoài sáu mươi, vậy nên được phân công công việc ngồi bán mấy chiếc bánh đã làm sẵn và những món ăn vặt, nước uống đóng chai có vẻ khá nhàn hạ. Mặc dù tuổi đã cao nhưng bà vẫn dẻo dai khỏe mạnh, thi thoảng rảnh rỗi vẫn giúp hai người kia một tay. Chỉ là hiện tại hai phụ nữ trung niên nọ đang dọn dẹp, sẽ không để bà nhúng tay.

- Hôm nay buôn bán cũng khá nhỉ? Nồi nước lèo gần cạn luôn rồi.

Phụ nữ phốp pháp đang thu dọn bát đĩa trên các dãy bàn ăn, tay thoăn thoắt đổ đồ ăn thừa vào một chiếc xô nhựa, cười tươi rói. Phụ nữ cao gầy cũng vui vẻ tiếp lời:

- Hôm nào chẳng thế, bán không ngơi tay. Tôi chiên liên tục mà còn muốn không kịp đây. Mấy đứa tụi nó chủ động lấy sẵn hộp và tương luôn.

Bà bán bánh nghe vậy cũng cười cười góp lời:

- Tầm tuổi này rồi, chỉ thích nhìn mấy đứa nhỏ năng động đầy sức sống. Trông tụi nó mà lại hoài niệm cái tuổi thanh xuân ngày xưa, tươi tắn vui vẻ biết bao nhiêu.

- Đúng đúng, hồi đó con có hơn năm mươi kí. Đúng là cái thời vàng son, khối anh mê, vậy mà không biết sao mình lại mê trúng cái lão chồng bây giờ, chẳng biết lãng mạn là gì, toàn là lãng xẹt. Được cái thành thật không trăng hoa.

Phụ nữ phốp pháp cười hà hà, kéo thau chén đĩa đi rửa.

- Thế là tốt rồi. Đời phụ nữ cũng chỉ mong gặp được chồng chung thủy. Bà chọn đúng người rồi còn gì...

Phụ nữ cao gầy vừa lau bàn ghế vừa chép miệng bình luận. Cả ba nói chuyện đến hăng say, chẳng ai chú ý đến một nam sinh trong chiếc hoodie màu đen đang bước tới trước quầy bán bánh, ngay cả bà cụ đang ngồi dựa lưng trên chiếc ghế bố, hướng mắt ra ngoài hóng hai người kia nói chuyện qua lại cũng không có ý định ngồi dậy bán hàng.

Chàng trai bước đến trước mặt bà, đặt hộp bánh ngọt trong tay lên quầy, lại đưa tay lấy trong túi quần mấy tờ tiền đã nhăn nhúm tự bao giờ, vuốt vuốt cho thẳng hơn rồi để bên cạnh hộp bánh, ánh mắt có chút chờ mong:

- Tôi muốn... trả tiền mua hộp bánh này. Xin lỗi vì ban nãy đã tự tiện lấy mà không xin phép.

Bà bán bánh vẫn không có phản ứng gì, chỉ nằm đó, mắt trân trân nhìn ra ngoài, mãi một lúc mới móm mém lên tiếng:

- Bây cứ chê chồng thế này thế nọ, chứ tao thấy chồng bây cũng tốt rồi. Nó thương vợ, lương lậu gì cũng đưa hết. Cần chi lãng mạn, lãng mạn có ăn được đâu? Tao nói bây nghe, mấy cái thằng cha càng lãng mạn mới càng dễ lăng nhăng đó.

- Hà hà, bà nói cũng phải. Thôi thì trời cho sao nhận vậy, con cũng không trông gì xa xôi, chỉ mong gia đình mạnh khỏe bình an là phước đức ba đời rồi.

Cứ thế, ngoài một câu, trong một câu, không khí thực hài hòa, chẳng qua là giữa không khí rộn ràng của ba người phụ nữ đang bàn chuyện chồng con này thì sự xuất hiện của một nam sinh có vẻ hơi thừa, thừa đến mức chẳng một ai hỏi han xem cậu ta cần gì luôn.

Kỳ Anh cứ đứng tần ngần ở đó. Không biết đã qua bao lâu, thau chén dĩa đã được rửa sạch úp lên rổ cho nhanh ráo nước, bàn ghế cũng được lau chùi sạch sẽ và chồng lên nhau cho gọn, còn bà bán bánh lúc này thì... thiu thiu ngủ rồi.

Một cơn gió thoảng qua, tờ tiền nhàu nhĩ theo đà bay xuống đất, bị người phụ nữ cao gầy thản nhiên giẫm trúng, một bước lại một bước, giẫm nát niềm hi vọng mới nhen nhóm trong lòng chàng trai. Anh chờ đợi lại chờ đợi, cuối cùng chỉ đợi được sự thất vọng.

Kỳ Anh cúi đầu, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.

Bao nhiêu lần như thế rồi, vậy mà vẫn còn hi vọng viển vông cái gì cơ chứ?

Chàng trai thất thểu trở gót bước đi, môi mỏng mấp máy, theo đó có cả tiếng thở dài đầy bất lực và cô đơn:

- Tôi đã nói rồi mà... Họ sẽ... không bao giờ quan tâm đến tôi đâu.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6132 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5563 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5254 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5097 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4882 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4838 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter