Chương 51: Cô tự tìm phiền phức
Nụ hôn của anh vừa gấp vừa tàn nhẫn, bàn tay vịn sau gáy cô dường như muốn khảm cô vào trong cơ thể của mình, dùng lực đạo rất lớn, tiếng khóc nghẹn ngào của cô, sự mềm mại của cô lật sông đảo hải rốt cục dừng lại cướp đoạt, chậm rãi lui ra ngoài.
Lăng Hàn bỏ vai cô xuống, tránh ánh mắt của cô, sắc mặt lạnh lẽo: "Không chuyển về chỗ bà nội cũng được, thuê nhà không được, chuyển ra khỏi phòng ngủ chính, càng xa phòng tôi càng tốt."
Diệp Hoan Nhan cúi đầu, cười khổ một tiếng: "Được."
Trong biệt thự của Lăng Hàn, một căn phòng cách xa anh nhất là tầng một, quanh năm không chiếu được ánh mặt trời, âm u ẩm ướt, ngay cả đồ đạc cũng không thể chất đống, chỉ trống rỗng là một gian phòng người giúp việc ở.
"Tôi để cô đi ra ngoài thuê nhà, cô nghĩ rằng bà sẽ dễ dàng để yên cho tôi sao, đến lúc đó buộc bà tôi phải làm một đám cưới như ý của cô, bàn tính đánh cho vang dội."
Lời nói của Lăng Hàn khi nghe cô đã chết lặng, cô cúi đầu có chút buồn ngủ, tựa vào ghế ngồi dần dần mờ mịt.
Xe chạy thật lâu, ánh mắt lạnh như băng của Lăng Hàn rơi vào khuôn mặt ngủ của cô gái bên cạnh, hàn quang trong ánh mắt dần dần có nhiệt độ, thậm chí tràn ra một tia ôn nhu.
Cô không chịu đi, có lẽ vẫn còn một số suy nghĩ về bản thân, chỉ tiếc cô là con gái của Giang Mỹ Lan, và tình cảm của anh đối với cô không thể chống lại sự áy náy của mẹ mình, trong một thời gian dài lạnh nhạt với cô, một ngày nào đó cô sẽ thu đồ đạc của mình và dời đi.
Thư ký Quý Tiêu Nguyệt chất đống một xấp tài liệu thật dày trước mặt Diệp Hoan Nhan, cười nịnh nọt:
"Nguyên ngày hôm qua cậu không đi làm, tài liệu chất đống chờ cậu xem qua, tớ đã cố gắng hết sức để giúp cậu đối phó với một số trong khả năng của tớ, nhưng số còn lại tớ đọc không hiểu."
"Biết rồi, tớ sẽ làm." Diệp Hoan Nhan bất đắc dĩ nhìn Quý Tiêu Nguyệt một cái.
Cô gái này chỗ nào cũng tốt, chỉ là siêng ăn lười làm.
"Ây, hôm qua cậu đi đâu mà cũng chẳng nghe cậu xin nghỉ phép, Lăng Hàn lại không kiếm cậu.”
Cô ta chống tay lên đống giấy tờ, mở mắt thật tơ, vẻ mặt tò mò.
Diệp Hoan Nhan rút một góc tập tài liệu trên cùng, ngước mắt nhìn chằm chằm cô ta: "Nếu cậu không tránh ra, lát nữa tổng giám đốc Lăng cần tài liệu, tớ sẽ nói là cậu phụ trách, hôm qua không làm tốt, hôm nay còn lười biếng."
"Đừng đừng, tớ tránh ra." Quý Tiêu Nguyệt vội vàng đứng lên, tài liệu màu đen mất đi trói buộc, dễ dàng rơi vào trong tay Diệp Hoan Nhan.
Cô mở một trang, cẩn thận làm ghi chú với bút chì và miếng dán ghi chú.
"Nói với cậu một tin tức bùng nổ, đêm qua, thần tượng của tớ, Tô Niên Hoa, đã ăn tối với một người phụ nữ xinh đẹp."
Từ trong miệng Quý Tiêu Nguyệt nghe được ba chữ Tô Niên Hoa này cũng không có gì ngạc nhiên, một ngày cô ta phải nhắc tới bảy tám lần, lỗ tai đều bị điếc.
Chỉ là bây giờ biết Tô Niên Hoa chính là Lục Thâm, trong lòng Diệp Hoan Nhan ít nhiều sẽ có chút khác thường, nhưng sự khác thường lặng lẽ như vậy, sau khi tiêu hóa trong lòng lộ ra trên mặt, chỉ còn lại hờ hững: "Ồ."
Đối với sự lãnh đạm của Diệp Hoan Nhan, Quý Tiêu Nguyệt cũng không kinh ngạc, cô ta có đòn chí mạng của cô, cũng không tin Diệp Hoan Nhan còn không kinh ngạc:
"Cậu không tò mò về bữa ăn tối của thần tượng tớ với ai hay sao?"
"Với ai, chả lẽ là cậu.”
Ánh mắt Quý Tiêu Nguyệt sáng ngời: "Ây này, làm sao cậu biết, thần tượng của tớ đẹp trai ngời ngợi.”
"Tiểu Nguyệt." Diệp Hoan Nhan buông công việc trong tay xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô ta một cái: "Nếu hôm nay cậu không thoải mái, đi nhân sự xin nghỉ, đi khám bệnh đi, không thấy thì đi bệnh viện tâm thần cũng không sao.”
Quý Tiêu Nguyệt vừa say mê Tô Niên Hoa, ba ngày hai đầu ở trước mặt cô lảo đảo nói tối hôm qua nằm mơ thấy Tô Niên Hoa mời cô ta ăn cơm còn cầu hôn cô ta, chuyện như vậy đã không còn lạ.
"Than ôi, những gì tớ nói là đúng, không cho cậu xem bằng chứng cậu thật sự…:
Quý Tiêu Nguyệt dậm chân, tức giận cầm điện thoại di động bắt đầu lật ảnh: "Cậu xem."
Màn hình điện thoại di động lắc lư trước mặt Diệp Hoan Nhan, cô thờ ơ ngẩng đầu nhìn lướt qua, vốn tưởng rằng sẽ là Quý Tiêu Nguyệt lại chơi phần mềm Photoshop đồ gì đó, hoặc là poster của Tô Niên Hoa, nhưng hai người ăn cơm trong nhà hàng Tây trên màn hình, một người tao nhã, một người nghịch ngợm vui vẻ, nếu nói là Photoshop đồ, hình này chỉ sợ sẽ tốn rất nhiều tiền.
Thấy Diệp Hoan Nhan ngây ngẩn cả người, Quý Tiêu Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh lại, lấy tay che miệng cười không ngừng, đắc ý lật ra tất cả ảnh chụp,
"Cậu xem cái này, là Tô Niên Hoa kéo ghế cho tớ, chụp lén phía sau anh ấy, tấm này là bít tết anh ấy đề cử tớ gọi, wow cái này càng khó lường hơn, là anh ấy phát hiện tớ chụp lén anh ấy, chủ động lấy điện thoại di động của tớ chụp ảnh tự sướng với tớ, mẹ ơi, tối qua tớ nhất định là nằm mơ, mẹ ơi."
Quý Tiêu Nguyệt kích động ở trước bàn làm việc vừa dậm chân vừa cười, giống như một tên điên, hoàn toàn không chú ý tới thần sắc buồn bã của Diệp Hoan Nhan.
Tô Niên Hoa dẫn bạn thân Quý Tiêu Nguyệt đi ăn cơm có lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng chọn địa điểm lại là một nhà hàng phương Tây như vậy, nếu cô còn không nhìn ra có ý gì, mấy năm trời cô làm bạn gái của Lục Thâm.
Nhà hàng phương Tây kia nằm gần trường trung học trước khi Diệp Hoan Nhan chuyển trường lớp 12, bởi vì giá quá cao, cho nên học sinh đi ăn cơm cũng không nhiều, cô đã hứa hẹn với Giang Mỹ Lan một bữa ăn mà tâm niệm rất lâu, nhưng Giang Mỹ Lan công việc quá bận rộn, kéo dài nửa năm cũng không dẫn cô đi, lại lấy lý do trên người con gái không thể bỏ quá nhiều tiền không an toàn, không cho cô tiền đi ăn cơm.
Diệp Hoan Nhan lúc ấy là một người trong sáng, muốn tiết kiệm tiền tiêu vặt xuống ăn KFC vẫn có thể, nhà hàng tây cao cấp như vậy không thể nghi ngờ là thiên phương dạ đàm.
Khi đó cô còn đang theo đuổi Lục Thâm, quấn quýt sống chết ăn ăn vạ, tan học cũng đi theo người ta.
Nếu hôm đó Lục Thâm không cố ý bước vào nhà hàng tây đó để đuổi cô đi, cô sẽ không có ý nghĩ khoe khoang: "Lục Thâm, anh thích bít tết ở đây không? Em cũng thích, để em mời anh."
Lục Thâm là con trai của một cổ đông lớn đằng sau trường học, một phú nhị đại kỳ cựu, từ nhỏ gia giáo tốt, mời con gái ăn cơm loại phong độ quý ông này đương nhiên không cần phải nói, nhưng Diệp Hoan Nhan không ngờ tới, trên người phú nhị đại kỳ cựu này tế bào nghệ thuật quá nặng, cảm thấy mùi thối rữa của tiền bạc sẽ cướp đoạt hơi thở nghệ thuật của anh, cho nên cũng không mang theo tiền.
"Anh ăn xong rồi, đi thanh toán đi."
Sau khi ăn cơm xong, phú nhị đại giàu có chậm rãi lau miệng, xách cặp sách màu đen bên cạnh.
Diệp Hoan Nhan cười tủm tỉm nhìn nam thần, hồn nhiên không phát hiện nam thần giờ phút này cũng không định có phong độ quý ông gì:
"Lục Thâm, sau này chúng ta sẽ là bạn, cám ơn vì đã mời em ăn cơm."
"Ai nói tôi sẽ cô ăn tối, không phải cô mời hay sao?" Thanh niên phú nhị đại với một khuôn mặt nghiêm túc.
Lúc đó trên người Diệp Hoan Nhan cộng mấy đồng xu lại có thể cũng không đủ một chén canh nấm kem.
Sau lại sau đó,
"Nhan Nhan, tớ nói cho cậu biết nha, anh Hoa nói với tớ rằng trường trung học bên cạnh nhà hàng phương Tây này chính là trường trung học anh ấy từng học, trước kia anh ấy còn cùng bạn bè ăn bữa cơm bá vương ở đây, hai người đều cho rằng đối phương mời khách, kết quả đều không mang theo tiền, cười chết tớ mất."
Lăng Hàn bỏ vai cô xuống, tránh ánh mắt của cô, sắc mặt lạnh lẽo: "Không chuyển về chỗ bà nội cũng được, thuê nhà không được, chuyển ra khỏi phòng ngủ chính, càng xa phòng tôi càng tốt."
Diệp Hoan Nhan cúi đầu, cười khổ một tiếng: "Được."
Trong biệt thự của Lăng Hàn, một căn phòng cách xa anh nhất là tầng một, quanh năm không chiếu được ánh mặt trời, âm u ẩm ướt, ngay cả đồ đạc cũng không thể chất đống, chỉ trống rỗng là một gian phòng người giúp việc ở.
"Tôi để cô đi ra ngoài thuê nhà, cô nghĩ rằng bà sẽ dễ dàng để yên cho tôi sao, đến lúc đó buộc bà tôi phải làm một đám cưới như ý của cô, bàn tính đánh cho vang dội."
Lời nói của Lăng Hàn khi nghe cô đã chết lặng, cô cúi đầu có chút buồn ngủ, tựa vào ghế ngồi dần dần mờ mịt.
Xe chạy thật lâu, ánh mắt lạnh như băng của Lăng Hàn rơi vào khuôn mặt ngủ của cô gái bên cạnh, hàn quang trong ánh mắt dần dần có nhiệt độ, thậm chí tràn ra một tia ôn nhu.
Cô không chịu đi, có lẽ vẫn còn một số suy nghĩ về bản thân, chỉ tiếc cô là con gái của Giang Mỹ Lan, và tình cảm của anh đối với cô không thể chống lại sự áy náy của mẹ mình, trong một thời gian dài lạnh nhạt với cô, một ngày nào đó cô sẽ thu đồ đạc của mình và dời đi.
Thư ký Quý Tiêu Nguyệt chất đống một xấp tài liệu thật dày trước mặt Diệp Hoan Nhan, cười nịnh nọt:
"Nguyên ngày hôm qua cậu không đi làm, tài liệu chất đống chờ cậu xem qua, tớ đã cố gắng hết sức để giúp cậu đối phó với một số trong khả năng của tớ, nhưng số còn lại tớ đọc không hiểu."
"Biết rồi, tớ sẽ làm." Diệp Hoan Nhan bất đắc dĩ nhìn Quý Tiêu Nguyệt một cái.
Cô gái này chỗ nào cũng tốt, chỉ là siêng ăn lười làm.
"Ây, hôm qua cậu đi đâu mà cũng chẳng nghe cậu xin nghỉ phép, Lăng Hàn lại không kiếm cậu.”
Cô ta chống tay lên đống giấy tờ, mở mắt thật tơ, vẻ mặt tò mò.
Diệp Hoan Nhan rút một góc tập tài liệu trên cùng, ngước mắt nhìn chằm chằm cô ta: "Nếu cậu không tránh ra, lát nữa tổng giám đốc Lăng cần tài liệu, tớ sẽ nói là cậu phụ trách, hôm qua không làm tốt, hôm nay còn lười biếng."
"Đừng đừng, tớ tránh ra." Quý Tiêu Nguyệt vội vàng đứng lên, tài liệu màu đen mất đi trói buộc, dễ dàng rơi vào trong tay Diệp Hoan Nhan.
Cô mở một trang, cẩn thận làm ghi chú với bút chì và miếng dán ghi chú.
"Nói với cậu một tin tức bùng nổ, đêm qua, thần tượng của tớ, Tô Niên Hoa, đã ăn tối với một người phụ nữ xinh đẹp."
Từ trong miệng Quý Tiêu Nguyệt nghe được ba chữ Tô Niên Hoa này cũng không có gì ngạc nhiên, một ngày cô ta phải nhắc tới bảy tám lần, lỗ tai đều bị điếc.
Chỉ là bây giờ biết Tô Niên Hoa chính là Lục Thâm, trong lòng Diệp Hoan Nhan ít nhiều sẽ có chút khác thường, nhưng sự khác thường lặng lẽ như vậy, sau khi tiêu hóa trong lòng lộ ra trên mặt, chỉ còn lại hờ hững: "Ồ."
Đối với sự lãnh đạm của Diệp Hoan Nhan, Quý Tiêu Nguyệt cũng không kinh ngạc, cô ta có đòn chí mạng của cô, cũng không tin Diệp Hoan Nhan còn không kinh ngạc:
"Cậu không tò mò về bữa ăn tối của thần tượng tớ với ai hay sao?"
"Với ai, chả lẽ là cậu.”
Ánh mắt Quý Tiêu Nguyệt sáng ngời: "Ây này, làm sao cậu biết, thần tượng của tớ đẹp trai ngời ngợi.”
"Tiểu Nguyệt." Diệp Hoan Nhan buông công việc trong tay xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô ta một cái: "Nếu hôm nay cậu không thoải mái, đi nhân sự xin nghỉ, đi khám bệnh đi, không thấy thì đi bệnh viện tâm thần cũng không sao.”
Quý Tiêu Nguyệt vừa say mê Tô Niên Hoa, ba ngày hai đầu ở trước mặt cô lảo đảo nói tối hôm qua nằm mơ thấy Tô Niên Hoa mời cô ta ăn cơm còn cầu hôn cô ta, chuyện như vậy đã không còn lạ.
"Than ôi, những gì tớ nói là đúng, không cho cậu xem bằng chứng cậu thật sự…:
Quý Tiêu Nguyệt dậm chân, tức giận cầm điện thoại di động bắt đầu lật ảnh: "Cậu xem."
Màn hình điện thoại di động lắc lư trước mặt Diệp Hoan Nhan, cô thờ ơ ngẩng đầu nhìn lướt qua, vốn tưởng rằng sẽ là Quý Tiêu Nguyệt lại chơi phần mềm Photoshop đồ gì đó, hoặc là poster của Tô Niên Hoa, nhưng hai người ăn cơm trong nhà hàng Tây trên màn hình, một người tao nhã, một người nghịch ngợm vui vẻ, nếu nói là Photoshop đồ, hình này chỉ sợ sẽ tốn rất nhiều tiền.
Thấy Diệp Hoan Nhan ngây ngẩn cả người, Quý Tiêu Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh lại, lấy tay che miệng cười không ngừng, đắc ý lật ra tất cả ảnh chụp,
"Cậu xem cái này, là Tô Niên Hoa kéo ghế cho tớ, chụp lén phía sau anh ấy, tấm này là bít tết anh ấy đề cử tớ gọi, wow cái này càng khó lường hơn, là anh ấy phát hiện tớ chụp lén anh ấy, chủ động lấy điện thoại di động của tớ chụp ảnh tự sướng với tớ, mẹ ơi, tối qua tớ nhất định là nằm mơ, mẹ ơi."
Quý Tiêu Nguyệt kích động ở trước bàn làm việc vừa dậm chân vừa cười, giống như một tên điên, hoàn toàn không chú ý tới thần sắc buồn bã của Diệp Hoan Nhan.
Tô Niên Hoa dẫn bạn thân Quý Tiêu Nguyệt đi ăn cơm có lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng chọn địa điểm lại là một nhà hàng phương Tây như vậy, nếu cô còn không nhìn ra có ý gì, mấy năm trời cô làm bạn gái của Lục Thâm.
Nhà hàng phương Tây kia nằm gần trường trung học trước khi Diệp Hoan Nhan chuyển trường lớp 12, bởi vì giá quá cao, cho nên học sinh đi ăn cơm cũng không nhiều, cô đã hứa hẹn với Giang Mỹ Lan một bữa ăn mà tâm niệm rất lâu, nhưng Giang Mỹ Lan công việc quá bận rộn, kéo dài nửa năm cũng không dẫn cô đi, lại lấy lý do trên người con gái không thể bỏ quá nhiều tiền không an toàn, không cho cô tiền đi ăn cơm.
Diệp Hoan Nhan lúc ấy là một người trong sáng, muốn tiết kiệm tiền tiêu vặt xuống ăn KFC vẫn có thể, nhà hàng tây cao cấp như vậy không thể nghi ngờ là thiên phương dạ đàm.
Khi đó cô còn đang theo đuổi Lục Thâm, quấn quýt sống chết ăn ăn vạ, tan học cũng đi theo người ta.
Nếu hôm đó Lục Thâm không cố ý bước vào nhà hàng tây đó để đuổi cô đi, cô sẽ không có ý nghĩ khoe khoang: "Lục Thâm, anh thích bít tết ở đây không? Em cũng thích, để em mời anh."
Lục Thâm là con trai của một cổ đông lớn đằng sau trường học, một phú nhị đại kỳ cựu, từ nhỏ gia giáo tốt, mời con gái ăn cơm loại phong độ quý ông này đương nhiên không cần phải nói, nhưng Diệp Hoan Nhan không ngờ tới, trên người phú nhị đại kỳ cựu này tế bào nghệ thuật quá nặng, cảm thấy mùi thối rữa của tiền bạc sẽ cướp đoạt hơi thở nghệ thuật của anh, cho nên cũng không mang theo tiền.
"Anh ăn xong rồi, đi thanh toán đi."
Sau khi ăn cơm xong, phú nhị đại giàu có chậm rãi lau miệng, xách cặp sách màu đen bên cạnh.
Diệp Hoan Nhan cười tủm tỉm nhìn nam thần, hồn nhiên không phát hiện nam thần giờ phút này cũng không định có phong độ quý ông gì:
"Lục Thâm, sau này chúng ta sẽ là bạn, cám ơn vì đã mời em ăn cơm."
"Ai nói tôi sẽ cô ăn tối, không phải cô mời hay sao?" Thanh niên phú nhị đại với một khuôn mặt nghiêm túc.
Lúc đó trên người Diệp Hoan Nhan cộng mấy đồng xu lại có thể cũng không đủ một chén canh nấm kem.
Sau lại sau đó,
"Nhan Nhan, tớ nói cho cậu biết nha, anh Hoa nói với tớ rằng trường trung học bên cạnh nhà hàng phương Tây này chính là trường trung học anh ấy từng học, trước kia anh ấy còn cùng bạn bè ăn bữa cơm bá vương ở đây, hai người đều cho rằng đối phương mời khách, kết quả đều không mang theo tiền, cười chết tớ mất."