Chương 71: Trò chơi được mất
"Hay cho thế cờ này của anh đó Đàm Vũ à! Dám đâm sau lưng em một nhát, anh không sợ Đàm thị sụp đổ chỉ trong vài giờ đồng hồ sao?"
Đàm Vũ im lặng, bởi vì việc anh cần làm ngay lúc này là nhanh chóng cởi trói cho Vi Uyển Uyển.
Đến lúc giúp cô xong rồi, anh mới nhìn Daniel, nói:
"Anh không phản bội em, anh chỉ muốn tất cả chúng ta dừng lại chuyện này, trước khi sự việc dần bị đẩy đi xa hơn."
Daniel bật cười, nụ cười thanh thoát vang vọng cả căn nhà hoang tràn ngập khí lạnh, cô ta nhìn người chồng thân yêu của mình, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu:
"Ý anh là chúng ta kẻ nhường một bước, cô ta về với Đàm Dạ, còn em và anh vẫn là của nhau hay sao?"
"Phải, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại từ đầu. Sau này, anh không phản bội em, sẽ ngoan ngoãn làm người chồng tốt của em, được không?"
"Cũng được... Nhưng mà ít ra anh cũng phải cho em biết lý do tại sao lại thay đổi thái độ vào phút cuối chứ. Là sợ cô ta mất mạng, nên quyết định bảo vệ vào giây chót?"
Đàm Vũ im lặng, vì đây là khoảnh khắc anh ta phải đấu tranh với câu trả lời của mình. Chỉ cần nói sai một câu, thì hậu quả sẽ thế nào đây?
"Chỉ cần anh nói thật lòng, em sẽ chấp nhận tha thứ cho anh như bao lần đã từng. Nói đi, anh có yêu cô ta không? Trước đây và cả bây giờ."
Đàm Vũ rít vào một hơi sâu, tự tâm đã suy nghĩ thấu đáo và thẳng thắn đưa ra câu trả lời:
"Trước đây, có! Nhưng hiện tại thì không, vì anh biết cô ấy vốn dĩ không thuộc về anh!"
"Tốt! Lần đầu tiên anh thành thật với em là thừa nhận việc bản thân từng có tình cảm với người phụ nữ khác. Dũng cảm lắm!"
Trong thời gian Daniel nói chuyện, chẳng có ai nhận ra ánh mắt cô ta âm thầm giao tiếp với đám đàn em của mình đang đứng sau lưng Đàm Vũ và Vi Uyển Uyển.
Một trong đám người bọn họ đã rút súng ra và từng bước tiến đến gần người con gái ấy.
"Uyển Uyển, cẩn thận sau lưng."
*Bụp...
Lúc Đàm Dạ nhận ra nguy hiểm và hét lên khiến cả cô và Đàm Vũ đều giật mình, thì Daniel đã thừa cơ hắn lơ là mà thành công phản đòn, vì cô ta biết võ nên thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn chẳng mấy chốc đã đánh ngã một người đang có sức lực suy tàn như Đàm Dạ.
Nhìn lại cục diện, lần nữa Vi Uyển Uyển bị thuộc hạ của Daniel khống chế dưới họng súng đen ngòm, Đàm Vũ đứng chôn chân một chỗ với sắc mặt chẳng được an nhiên. Đàm Dạ thì bị đánh cho tả tơi lại còn bị đàn em của cô ta chế ngự bằng súng.
Cả ba đồng thời thất thủ trước thế lực của một người phụ nữ thâm sâu khó lường.
Daniel thong dong tiến đến chỗ Vi Uyển Uyển, dùng chính con dao vừa rồi mà Đàm Dạ dùng để uy hiếp mình, giờ lại đưa nó kề vào mặt cô gái.
"Daniel, cô không được làm hại cô ấy..."
Hắn lo sợ, sợ người mình thương gặp phải bất trắc nên liên tục kháng cự trong bất lực. Nhìn hắn như vậy, Daniel chợt cảm thấy ganh tỵ với người phụ nữ trước mắt.
Cùng là phận nữ nhi như nhau, sao cô ấy lại được yêu thương, trân trọng, khiến người đàn ông cô yêu sa chân lỡ bước đến thế này chứ?
Daniel cô, làm sao cam tâm?
"Vừa rồi, cô nghe rõ rồi chứ? Chồng tôi nói yêu cô, vậy giữa anh ta và Đàm Dạ cô yêu ai?"
"Yêu ai cũng được, nhưng chắc chắn không phải chồng cô."
Vi Uyển Uyển dứt khoát trong câu trả lời, ánh mắt kiên định không hề nao núng trước lưỡi dao sắc bén có thể tổn thương da mặt của mình bất cứ lúc nào.
"Làm sao tôi tin được đây? Hay là chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi nhé, để xem cô đau lòng vì ai nhiều hơn."
"Tụi bây, trói hai đứa nó lại."
Nụ cười ma mị trên môi Daniel vụt tắt, thay vào đó là ánh mắt nguy hiểm cùng một mệnh lệnh chết chóc, khiến cả hai người đàn ông họ Đàm kia đều nhanh chóng bị trói chặt hai tay bằng dây thừng.
Một bên là Đàm Vũ, bên là Đàm Dạ, Vi Uyển Uyển được đưa đến trước mặt cả hai người đàn ông, nhưng ánh mắt của cô chưa từng dao động.
Quay qua nhìn Daniel, cô lạnh lùng hỏi:
"Tại sao tôi phải chơi trò này cùng với cô?"
"Tất nhiên là để chứng minh tình yêu của cô dành cho ai rồi?"
"Nhưng tôi không hề có tình cảm với họ. Ngay từ đầu chỉ có cô tự mình suy diễn ra mà thôi. Đàm Vũ có ơn với tôi, nên lúc anh ta bị thương tôi mới chăm sóc. Nói đến đây thì cô cũng phải nghĩ lại xem tại ai mà anh ta mới bị thương? Nếu không vì sự đa nghi, ghen tuông của mình thì cô đâu hại tôi, vô tình khiến người bị hại lại là chồng mình."
"Trong tình yêu, nếu đã không tồn tại lòng tin ở đối phương thì sao xứng để yêu?"
Vi Uyển Uyển dứt tiếng, Daniel liền đáp:
"Nhưng anh ta thừa nhận đã từng yêu cô, cho nên tôi phải chứng minh để biết rằng ở đây ai là kẻ được yêu và không được yêu. Nếu cô không yêu ai trong hai người họ, vậy vừa khéo có thể chấm dứt mối quan hệ bùng binh này rồi."
Một trò chơi có thể đo lường mức độ tình cảm trông thật thú vị và có vẻ như cả hai người đàn ông ấy cũng đang muốn biết trái tim cô, vốn dành cho ai.
Không sao, cứ cược một vố lớn vậy. Để xem, ai được ai mất...
"Nào, bắt đầu thôi. Đánh từ anh ta trước, mà đã đánh là phải thấy máu."
Daniel cao ngạo cất tiếng, vươn ngón trỏ chỉ từ vị trí Đàm Vũ đầu tiên.
Một tên thuộc hạ lực lưỡng bước tới, nắm đấm mạnh bạo cứ vậy giáng thẳng vào mặt anh ta.
*Bụp.
Cú đấm mạnh tới mức khiến Đàm Vũ chảy máu miệng, nơi khóe môi nhanh chóng sưng đỏ, dịch thủy tanh nồng tuôn ra.
Daniel ngồi trên ghế, ung dung quan sát sắc mặt Uyển Uyển. Rồi mỉm cười khinh khỉnh khi thấy đối phương chẳng chút lay động.
"Tới lượt người còn lại."
*Bụp...
Đàm Dạ bị đánh tương tự người anh em của mình, nhưng hắn thảm thương hơn một chút vì thân thể đã bị ăn đòn từ trước.
"Khụ...khụ..."
Tiếng ho khan của hắn, khiến thâm tâm cô lay động, một chút nhói nơi con tim chợt ùa tới khiến đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu.
Daniel nhận ra điều đó, nhưng thứ cô ta muốn thấy là Vi Uyển Uyển trực tiếp cất tiếng cầu xin thay cho một trong hai người họ.
Vẫn là nụ cười tà mị vương dại trên môi người nguy hiểm. Cô ta đứng dậy, tay cầm con dao sắc nhọn, di chuyển từng bước thật thong thả về phía Đàm Dạ.
Đến gần hắn rồi, Daniel lại dùng mũi dao mơn trớn trên ngực hắn ta, với biểu cảm cực kỳ hưng phấn.
"Đánh thôi thì lâu quá, hay như này cho nhanh nhỉ?"
"Ah..."
?❤? Chương kế tiếp: Kết Thúc.
Đàm Vũ im lặng, bởi vì việc anh cần làm ngay lúc này là nhanh chóng cởi trói cho Vi Uyển Uyển.
Đến lúc giúp cô xong rồi, anh mới nhìn Daniel, nói:
"Anh không phản bội em, anh chỉ muốn tất cả chúng ta dừng lại chuyện này, trước khi sự việc dần bị đẩy đi xa hơn."
Daniel bật cười, nụ cười thanh thoát vang vọng cả căn nhà hoang tràn ngập khí lạnh, cô ta nhìn người chồng thân yêu của mình, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu:
"Ý anh là chúng ta kẻ nhường một bước, cô ta về với Đàm Dạ, còn em và anh vẫn là của nhau hay sao?"
"Phải, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại từ đầu. Sau này, anh không phản bội em, sẽ ngoan ngoãn làm người chồng tốt của em, được không?"
"Cũng được... Nhưng mà ít ra anh cũng phải cho em biết lý do tại sao lại thay đổi thái độ vào phút cuối chứ. Là sợ cô ta mất mạng, nên quyết định bảo vệ vào giây chót?"
Đàm Vũ im lặng, vì đây là khoảnh khắc anh ta phải đấu tranh với câu trả lời của mình. Chỉ cần nói sai một câu, thì hậu quả sẽ thế nào đây?
"Chỉ cần anh nói thật lòng, em sẽ chấp nhận tha thứ cho anh như bao lần đã từng. Nói đi, anh có yêu cô ta không? Trước đây và cả bây giờ."
Đàm Vũ rít vào một hơi sâu, tự tâm đã suy nghĩ thấu đáo và thẳng thắn đưa ra câu trả lời:
"Trước đây, có! Nhưng hiện tại thì không, vì anh biết cô ấy vốn dĩ không thuộc về anh!"
"Tốt! Lần đầu tiên anh thành thật với em là thừa nhận việc bản thân từng có tình cảm với người phụ nữ khác. Dũng cảm lắm!"
Trong thời gian Daniel nói chuyện, chẳng có ai nhận ra ánh mắt cô ta âm thầm giao tiếp với đám đàn em của mình đang đứng sau lưng Đàm Vũ và Vi Uyển Uyển.
Một trong đám người bọn họ đã rút súng ra và từng bước tiến đến gần người con gái ấy.
"Uyển Uyển, cẩn thận sau lưng."
*Bụp...
Lúc Đàm Dạ nhận ra nguy hiểm và hét lên khiến cả cô và Đàm Vũ đều giật mình, thì Daniel đã thừa cơ hắn lơ là mà thành công phản đòn, vì cô ta biết võ nên thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn chẳng mấy chốc đã đánh ngã một người đang có sức lực suy tàn như Đàm Dạ.
Nhìn lại cục diện, lần nữa Vi Uyển Uyển bị thuộc hạ của Daniel khống chế dưới họng súng đen ngòm, Đàm Vũ đứng chôn chân một chỗ với sắc mặt chẳng được an nhiên. Đàm Dạ thì bị đánh cho tả tơi lại còn bị đàn em của cô ta chế ngự bằng súng.
Cả ba đồng thời thất thủ trước thế lực của một người phụ nữ thâm sâu khó lường.
Daniel thong dong tiến đến chỗ Vi Uyển Uyển, dùng chính con dao vừa rồi mà Đàm Dạ dùng để uy hiếp mình, giờ lại đưa nó kề vào mặt cô gái.
"Daniel, cô không được làm hại cô ấy..."
Hắn lo sợ, sợ người mình thương gặp phải bất trắc nên liên tục kháng cự trong bất lực. Nhìn hắn như vậy, Daniel chợt cảm thấy ganh tỵ với người phụ nữ trước mắt.
Cùng là phận nữ nhi như nhau, sao cô ấy lại được yêu thương, trân trọng, khiến người đàn ông cô yêu sa chân lỡ bước đến thế này chứ?
Daniel cô, làm sao cam tâm?
"Vừa rồi, cô nghe rõ rồi chứ? Chồng tôi nói yêu cô, vậy giữa anh ta và Đàm Dạ cô yêu ai?"
"Yêu ai cũng được, nhưng chắc chắn không phải chồng cô."
Vi Uyển Uyển dứt khoát trong câu trả lời, ánh mắt kiên định không hề nao núng trước lưỡi dao sắc bén có thể tổn thương da mặt của mình bất cứ lúc nào.
"Làm sao tôi tin được đây? Hay là chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi nhé, để xem cô đau lòng vì ai nhiều hơn."
"Tụi bây, trói hai đứa nó lại."
Nụ cười ma mị trên môi Daniel vụt tắt, thay vào đó là ánh mắt nguy hiểm cùng một mệnh lệnh chết chóc, khiến cả hai người đàn ông họ Đàm kia đều nhanh chóng bị trói chặt hai tay bằng dây thừng.
Một bên là Đàm Vũ, bên là Đàm Dạ, Vi Uyển Uyển được đưa đến trước mặt cả hai người đàn ông, nhưng ánh mắt của cô chưa từng dao động.
Quay qua nhìn Daniel, cô lạnh lùng hỏi:
"Tại sao tôi phải chơi trò này cùng với cô?"
"Tất nhiên là để chứng minh tình yêu của cô dành cho ai rồi?"
"Nhưng tôi không hề có tình cảm với họ. Ngay từ đầu chỉ có cô tự mình suy diễn ra mà thôi. Đàm Vũ có ơn với tôi, nên lúc anh ta bị thương tôi mới chăm sóc. Nói đến đây thì cô cũng phải nghĩ lại xem tại ai mà anh ta mới bị thương? Nếu không vì sự đa nghi, ghen tuông của mình thì cô đâu hại tôi, vô tình khiến người bị hại lại là chồng mình."
"Trong tình yêu, nếu đã không tồn tại lòng tin ở đối phương thì sao xứng để yêu?"
Vi Uyển Uyển dứt tiếng, Daniel liền đáp:
"Nhưng anh ta thừa nhận đã từng yêu cô, cho nên tôi phải chứng minh để biết rằng ở đây ai là kẻ được yêu và không được yêu. Nếu cô không yêu ai trong hai người họ, vậy vừa khéo có thể chấm dứt mối quan hệ bùng binh này rồi."
Một trò chơi có thể đo lường mức độ tình cảm trông thật thú vị và có vẻ như cả hai người đàn ông ấy cũng đang muốn biết trái tim cô, vốn dành cho ai.
Không sao, cứ cược một vố lớn vậy. Để xem, ai được ai mất...
"Nào, bắt đầu thôi. Đánh từ anh ta trước, mà đã đánh là phải thấy máu."
Daniel cao ngạo cất tiếng, vươn ngón trỏ chỉ từ vị trí Đàm Vũ đầu tiên.
Một tên thuộc hạ lực lưỡng bước tới, nắm đấm mạnh bạo cứ vậy giáng thẳng vào mặt anh ta.
*Bụp.
Cú đấm mạnh tới mức khiến Đàm Vũ chảy máu miệng, nơi khóe môi nhanh chóng sưng đỏ, dịch thủy tanh nồng tuôn ra.
Daniel ngồi trên ghế, ung dung quan sát sắc mặt Uyển Uyển. Rồi mỉm cười khinh khỉnh khi thấy đối phương chẳng chút lay động.
"Tới lượt người còn lại."
*Bụp...
Đàm Dạ bị đánh tương tự người anh em của mình, nhưng hắn thảm thương hơn một chút vì thân thể đã bị ăn đòn từ trước.
"Khụ...khụ..."
Tiếng ho khan của hắn, khiến thâm tâm cô lay động, một chút nhói nơi con tim chợt ùa tới khiến đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu.
Daniel nhận ra điều đó, nhưng thứ cô ta muốn thấy là Vi Uyển Uyển trực tiếp cất tiếng cầu xin thay cho một trong hai người họ.
Vẫn là nụ cười tà mị vương dại trên môi người nguy hiểm. Cô ta đứng dậy, tay cầm con dao sắc nhọn, di chuyển từng bước thật thong thả về phía Đàm Dạ.
Đến gần hắn rồi, Daniel lại dùng mũi dao mơn trớn trên ngực hắn ta, với biểu cảm cực kỳ hưng phấn.
"Đánh thôi thì lâu quá, hay như này cho nhanh nhỉ?"
"Ah..."
?❤? Chương kế tiếp: Kết Thúc.