Chương 29: Giấm ngàn năm lan tỏa
Một tuần sau...
Trường đại học A...
"Lớp chúng ta hôm nay có thành viên mới."
Sau giọng nói nghiêm trang của giáo viên Lâm Khiết Đan, Vi Uyển Uyển đã bước vào lớp học. Nhưng hầu hết các sinh viên trong lớp đều không nhìn cô, mà họ đang hướng mắt nhìn về hai người vệ sĩ đứng ngoài cửa.
"Mình là Vi Uyển Uyển, rất vui khi được đồng hành cùng các bạn!"
"Được rồi, từ từ rồi làm quen sau! Ở dãy thứ ba, bàn số năm còn trống, em về chỗ đi."
Vi Uyển Uyển nhìn theo hướng giáo viên chỉ, thấy trái phải, trên hay dưới bàn của mình đều là nam sinh, thì cô liền trở nên khó xử.
Bèn quay qua giáo viên, khẽ xin một điều:
"Em có thể ngồi bàn khác được không?"
"Sao vậy? Trong lớp chỉ còn mỗi bàn đó trống thôi, sao em lại muốn đổi?"
"Dạ, tại vì... tại mắt em bị cận nên ngồi xa bảng quá sẽ không thấy rõ! Cô cho em ngồi bàn trên nha?"
"Để xem, có bạn nào chịu đổi chỗ cho bạn Uyển Uyển không?"
Đôi mắt giáo viên lẫn Vi Uyển Uyển, đều nhìn xuống lớp học phía dưới, chờ đợi một bạn học nào đó chịu đổi chỗ.
Thú thật thì, chưa bao giờ cô đi học mà lại áp lực như thế này cả. Nhưng biết sao đây, khi mà cô phải đứng trên hàng tá quy định oái oăm, khó đỡ từ ai đó đưa ra.
Ngoan ngoãn thì mới được đến trường.
"Để mình đổi cho, cậu ngồi bàn này đi cho tiện."
Cuối cùng thì cũng có một nam sinh lên tiếng, Vi Uyển Uyển liền vui mừng khôn siết, vội bước về phía người bạn ấy.
"Cảm ơn cậu nha!"
"Không có gì! Mình tên Ngô Diệc Đăng, là lớp trưởng của lớp. Sau này, cậu có cần giúp đỡ gì thì cứ tìm mình."
Lớp trưởng Ngô Diệc Đăng vui vẻ giới thiệu, còn ngỏ ý muốn bắt tay với Vi Uyển Uyển, nhưng hành động đó lại khiến cô nàng bối rối.
Phải suy nghĩ kỹ lắm, cô mới đưa tay bắt tay lớp trưởng vì phép lịch sự.
Nhưng đúng lúc đó, hình ảnh giữa cô và chàng trai ấy đã bị vệ sĩ đứng bên ngoài chụp hình lại.
Chắc là lưu làm kỷ niệm...
...----------------...
Tập đoàn Dạ Đỉnh...
*Ting
Đàm Dạ đang chủ trì cuộc họp quan trọng thì điện thoại reo lên chuông tin nhắn. Vốn dĩ hắn đã định không xem, nhưng một thế lực vô hình nào đó đã khiến hắn tạm gác việc lắng nghe Giám đốc Tô đang phổ biến dự án mới để mà cầm điện thoại lên xem.
Ban đầu, hắn rất thong thả, điềm nhiên, cho tới khi xem xong tin nhắn thì sắc thái trên gương mặt tuấn tú liền sa sút như trời đang nắng bỗng nhiên trút cơn mưa rào.
Thấy đôi long nhãn sắc bén của vị Chủ tịch quyền lực cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mọi người trong cuộc họp bắt đầu cảm thấy bất an.
Giám đốc Tô thuyết trình xong đã lâu, cũng không dám lên tiếng thúc giục ý kiến của hắn, khi mà sắc mặt hắn quá đáng sợ.
"Trợ lý Lục, cậu xem Chủ tịch sao vậy? Cứ nhìn vào điện thoại mãi, mà thái độ thì..."
Hết cách, Tô Nguyên chỉ đành khẽ khàng cầu cứu Lục Dữ và cũng chỉ có cậu ta mới dám gọi cái con người băng lãnh ngồi trên ghế lãnh đạo kia.
"Chủ tịch, mọi người còn đang chờ anh đưa ra quyết định."
"Dự án nhiều nguy cơ như vậy làm sao triển khai? Mang về sửa lại hết."
Rõ ràng là giận cá chém thớt. Khẩu khí dữ tợn của hắn thốt ra thôi là khiến nhân viên phát khiếp, mạnh ai nấy nhanh tay lẹ chân thu dọn tài liệu, rồi khẩn trương rời khỏi phòng họp.
Chỉ có Trợ lý Lục vẫn cố gắng nán lại một chút, nhỏ nhẹ thăm hỏi:
"Chủ tịch, chuyện gì mà khiến tâm trạng anh tệ vậy? Có cần em giúp gì không?"
Bấy giờ, Đàm Dạ mới đưa đôi mắt phủ tầng băng lạnh nhìn sang cậu trợ lý trẻ tuổi, hỏi ngắn gọn một câu:
"Một lớp học, có thể chỉ có toàn nữ sinh thôi được không?"
"Đương nhiên là được. Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì tới công việc của chúng ta chứ?"
"Có đấy! Cậu liên hệ với trường Đại học A, bảo nhà trường sắp xếp riêng một lớp chọn ngành biên kịch chỉ toàn nữ, rồi chuyển Vi Uyển Uyển qua đó cho tôi."
Nghe Đàm Dạ nói xong, Lục Dữ vẫn nghệch mặt ra, mãi tới khi hiểu được trọng tâm vấn đề xong thì mới gật đầu lia lịa.
"Em hiểu rồi! Giờ em đi sắp xếp ngay."
[...]
Năm giờ chiều, lớp học giải tán. Vi Uyển Uyển xách cặp ra về với tâm trạng phơi phới, vì mong muốn cắp sách tới trường theo đuổi ước mơ này cô đã bỏ dở mấy tháng qua rồi.
"Uyển Uyển..."
Lúc này, cô đang đi trên hành lang chuẩn bị xuống lầu thì lớp trưởng Ngô Diệc Đăng từ phía sau đi tới, chủ động bắt chuyện với cô, vô tình không để ý đến hai người vệ sĩ cao to luôn đi sau.
"Lớp trưởng, cậu gọi mình hả?"
"Ừm, muốn nói chuyện với cậu một chút!"
"À...ừ thì, cũng được! Có chuyện gì, cậu nói đi."
Thấy cô bối rối, Ngô Diệc Đăng có vài phần e ngại, nên dè dặt thăm hỏi:
"Hình như cậu không được thoải mái khi nói chuyện với mình hả? Nếu cậu thấy phiền thì thôi vậy."
"Không không, ý mình không phải vậy đâu! Mình đang nghe đây, cậu nói đi!"
"Thật ra thì lúc nãy mình tình cờ thấy cậu có quyển tiểu thuyết Nắng Hạ của tác giả Dạ Nguyệt, nên muốn hỏi mượn cậu để đọc. Tại mình tìm mua lâu lắm rồi mà chưa được."
"Ờ vậy hả! Nếu cậu thích thì mình tặng nó lại cho cậu."
"Thật không?"
Vi Uyển Uyển thật ra không hề hào sảng như đối phương đang nghĩ, chỉ là cô thấy vui khi có người nói thích quyển tiểu thuyết đầu tay của mình nên mới có nhã ý muốn tặng lại.
"Tất nhiên là thật!"
Vui vẻ nói xong, Vi Uyển Uyển liền lấy quyển tiểu thuyết Nắng Hạ trong ba lô, đưa cho Ngô Diệc Đăng.
"Tặng cậu!"
"Vậy mình nhận, cảm ơn cậu nha!"
"Không có gì!"
Hiện tại cả hai cũng đã đi xuống tới trước cổng trường, cuộc trò chuyện đang diễn ra vui vẻ, cho tới khi Vi Uyển Uyển nhìn thấy bóng dáng chiếc siêu xe CCXR Trevita của Đàm Dạ đang chạy ở làn đường bên kia trước khi đi vòng qua vòng xuyến quay lại tới đây, thì nụ cười trên môi cô lập tức tắt lịm, thay vào đó là dáng vẻ bối rối khi Ngô Diệc Đăng còn đang đứng bên cạnh.
"Ờ... lớp trưởng này, cậu về trước đi. Anh trai mình sắp tới đón mình rồi, mà anh ấy khó tính lắm. Mình sợ lát nữa..."
"Mình hiểu rồi! Để mình đi trước, tránh tạo khó xử cho cậu."
"Ừm! Tạm biệt!"
"Tạm biệt, ngày mai gặp lại!"
Họ vẫy tay chào nhau, Ngô Diệc Đăng vừa quay lưng đi không bao xa thì siêu xe của Đàm Dạ đã dừng trước mặt cô gái.
Gặp hắn, cô giả vờ vui vẻ hỏi:
"Anh đi đâu vậy?"
Đàm Dạ đi xe mui trần, mắt mang kính đen, mặt mày hậm hực. Được hỏi cũng không nói, chỉ trực tiếp mở cửa xe ra, chờ người chủ động leo lên.
Giữa phố xá đông người, nhưng có mùi giấm chua nồng nặc lan tỏa...
Trường đại học A...
"Lớp chúng ta hôm nay có thành viên mới."
Sau giọng nói nghiêm trang của giáo viên Lâm Khiết Đan, Vi Uyển Uyển đã bước vào lớp học. Nhưng hầu hết các sinh viên trong lớp đều không nhìn cô, mà họ đang hướng mắt nhìn về hai người vệ sĩ đứng ngoài cửa.
"Mình là Vi Uyển Uyển, rất vui khi được đồng hành cùng các bạn!"
"Được rồi, từ từ rồi làm quen sau! Ở dãy thứ ba, bàn số năm còn trống, em về chỗ đi."
Vi Uyển Uyển nhìn theo hướng giáo viên chỉ, thấy trái phải, trên hay dưới bàn của mình đều là nam sinh, thì cô liền trở nên khó xử.
Bèn quay qua giáo viên, khẽ xin một điều:
"Em có thể ngồi bàn khác được không?"
"Sao vậy? Trong lớp chỉ còn mỗi bàn đó trống thôi, sao em lại muốn đổi?"
"Dạ, tại vì... tại mắt em bị cận nên ngồi xa bảng quá sẽ không thấy rõ! Cô cho em ngồi bàn trên nha?"
"Để xem, có bạn nào chịu đổi chỗ cho bạn Uyển Uyển không?"
Đôi mắt giáo viên lẫn Vi Uyển Uyển, đều nhìn xuống lớp học phía dưới, chờ đợi một bạn học nào đó chịu đổi chỗ.
Thú thật thì, chưa bao giờ cô đi học mà lại áp lực như thế này cả. Nhưng biết sao đây, khi mà cô phải đứng trên hàng tá quy định oái oăm, khó đỡ từ ai đó đưa ra.
Ngoan ngoãn thì mới được đến trường.
"Để mình đổi cho, cậu ngồi bàn này đi cho tiện."
Cuối cùng thì cũng có một nam sinh lên tiếng, Vi Uyển Uyển liền vui mừng khôn siết, vội bước về phía người bạn ấy.
"Cảm ơn cậu nha!"
"Không có gì! Mình tên Ngô Diệc Đăng, là lớp trưởng của lớp. Sau này, cậu có cần giúp đỡ gì thì cứ tìm mình."
Lớp trưởng Ngô Diệc Đăng vui vẻ giới thiệu, còn ngỏ ý muốn bắt tay với Vi Uyển Uyển, nhưng hành động đó lại khiến cô nàng bối rối.
Phải suy nghĩ kỹ lắm, cô mới đưa tay bắt tay lớp trưởng vì phép lịch sự.
Nhưng đúng lúc đó, hình ảnh giữa cô và chàng trai ấy đã bị vệ sĩ đứng bên ngoài chụp hình lại.
Chắc là lưu làm kỷ niệm...
...----------------...
Tập đoàn Dạ Đỉnh...
*Ting
Đàm Dạ đang chủ trì cuộc họp quan trọng thì điện thoại reo lên chuông tin nhắn. Vốn dĩ hắn đã định không xem, nhưng một thế lực vô hình nào đó đã khiến hắn tạm gác việc lắng nghe Giám đốc Tô đang phổ biến dự án mới để mà cầm điện thoại lên xem.
Ban đầu, hắn rất thong thả, điềm nhiên, cho tới khi xem xong tin nhắn thì sắc thái trên gương mặt tuấn tú liền sa sút như trời đang nắng bỗng nhiên trút cơn mưa rào.
Thấy đôi long nhãn sắc bén của vị Chủ tịch quyền lực cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mọi người trong cuộc họp bắt đầu cảm thấy bất an.
Giám đốc Tô thuyết trình xong đã lâu, cũng không dám lên tiếng thúc giục ý kiến của hắn, khi mà sắc mặt hắn quá đáng sợ.
"Trợ lý Lục, cậu xem Chủ tịch sao vậy? Cứ nhìn vào điện thoại mãi, mà thái độ thì..."
Hết cách, Tô Nguyên chỉ đành khẽ khàng cầu cứu Lục Dữ và cũng chỉ có cậu ta mới dám gọi cái con người băng lãnh ngồi trên ghế lãnh đạo kia.
"Chủ tịch, mọi người còn đang chờ anh đưa ra quyết định."
"Dự án nhiều nguy cơ như vậy làm sao triển khai? Mang về sửa lại hết."
Rõ ràng là giận cá chém thớt. Khẩu khí dữ tợn của hắn thốt ra thôi là khiến nhân viên phát khiếp, mạnh ai nấy nhanh tay lẹ chân thu dọn tài liệu, rồi khẩn trương rời khỏi phòng họp.
Chỉ có Trợ lý Lục vẫn cố gắng nán lại một chút, nhỏ nhẹ thăm hỏi:
"Chủ tịch, chuyện gì mà khiến tâm trạng anh tệ vậy? Có cần em giúp gì không?"
Bấy giờ, Đàm Dạ mới đưa đôi mắt phủ tầng băng lạnh nhìn sang cậu trợ lý trẻ tuổi, hỏi ngắn gọn một câu:
"Một lớp học, có thể chỉ có toàn nữ sinh thôi được không?"
"Đương nhiên là được. Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì tới công việc của chúng ta chứ?"
"Có đấy! Cậu liên hệ với trường Đại học A, bảo nhà trường sắp xếp riêng một lớp chọn ngành biên kịch chỉ toàn nữ, rồi chuyển Vi Uyển Uyển qua đó cho tôi."
Nghe Đàm Dạ nói xong, Lục Dữ vẫn nghệch mặt ra, mãi tới khi hiểu được trọng tâm vấn đề xong thì mới gật đầu lia lịa.
"Em hiểu rồi! Giờ em đi sắp xếp ngay."
[...]
Năm giờ chiều, lớp học giải tán. Vi Uyển Uyển xách cặp ra về với tâm trạng phơi phới, vì mong muốn cắp sách tới trường theo đuổi ước mơ này cô đã bỏ dở mấy tháng qua rồi.
"Uyển Uyển..."
Lúc này, cô đang đi trên hành lang chuẩn bị xuống lầu thì lớp trưởng Ngô Diệc Đăng từ phía sau đi tới, chủ động bắt chuyện với cô, vô tình không để ý đến hai người vệ sĩ cao to luôn đi sau.
"Lớp trưởng, cậu gọi mình hả?"
"Ừm, muốn nói chuyện với cậu một chút!"
"À...ừ thì, cũng được! Có chuyện gì, cậu nói đi."
Thấy cô bối rối, Ngô Diệc Đăng có vài phần e ngại, nên dè dặt thăm hỏi:
"Hình như cậu không được thoải mái khi nói chuyện với mình hả? Nếu cậu thấy phiền thì thôi vậy."
"Không không, ý mình không phải vậy đâu! Mình đang nghe đây, cậu nói đi!"
"Thật ra thì lúc nãy mình tình cờ thấy cậu có quyển tiểu thuyết Nắng Hạ của tác giả Dạ Nguyệt, nên muốn hỏi mượn cậu để đọc. Tại mình tìm mua lâu lắm rồi mà chưa được."
"Ờ vậy hả! Nếu cậu thích thì mình tặng nó lại cho cậu."
"Thật không?"
Vi Uyển Uyển thật ra không hề hào sảng như đối phương đang nghĩ, chỉ là cô thấy vui khi có người nói thích quyển tiểu thuyết đầu tay của mình nên mới có nhã ý muốn tặng lại.
"Tất nhiên là thật!"
Vui vẻ nói xong, Vi Uyển Uyển liền lấy quyển tiểu thuyết Nắng Hạ trong ba lô, đưa cho Ngô Diệc Đăng.
"Tặng cậu!"
"Vậy mình nhận, cảm ơn cậu nha!"
"Không có gì!"
Hiện tại cả hai cũng đã đi xuống tới trước cổng trường, cuộc trò chuyện đang diễn ra vui vẻ, cho tới khi Vi Uyển Uyển nhìn thấy bóng dáng chiếc siêu xe CCXR Trevita của Đàm Dạ đang chạy ở làn đường bên kia trước khi đi vòng qua vòng xuyến quay lại tới đây, thì nụ cười trên môi cô lập tức tắt lịm, thay vào đó là dáng vẻ bối rối khi Ngô Diệc Đăng còn đang đứng bên cạnh.
"Ờ... lớp trưởng này, cậu về trước đi. Anh trai mình sắp tới đón mình rồi, mà anh ấy khó tính lắm. Mình sợ lát nữa..."
"Mình hiểu rồi! Để mình đi trước, tránh tạo khó xử cho cậu."
"Ừm! Tạm biệt!"
"Tạm biệt, ngày mai gặp lại!"
Họ vẫy tay chào nhau, Ngô Diệc Đăng vừa quay lưng đi không bao xa thì siêu xe của Đàm Dạ đã dừng trước mặt cô gái.
Gặp hắn, cô giả vờ vui vẻ hỏi:
"Anh đi đâu vậy?"
Đàm Dạ đi xe mui trần, mắt mang kính đen, mặt mày hậm hực. Được hỏi cũng không nói, chỉ trực tiếp mở cửa xe ra, chờ người chủ động leo lên.
Giữa phố xá đông người, nhưng có mùi giấm chua nồng nặc lan tỏa...