Chương 17: Thay đổi
Đêm qua đi, ngày mới bắt đầu.
Đàm Dạ vừa đặt chân xuống bếp đã đảo mắt tìm kiếm một người.
"Vi Uyển Uyển vẫn chưa khỏe à?"
"Dạ, Vi Uyển Uyển hết sốt rồi, nhưng lại chuyển sang vấn đề khác."
Nghe quản gia dè dặt thông báo mà hắn ta không khỏi cau mày:
"Lại vấn đề gì nữa?"
"Dạ...chuyện này...vì vấn đề tế nhị nên e là hơi khó nói..."
Thấy bà ta cứ mãi lấp lửng, Đàm Dạ lập tức quay người bỏ ra ngoài.
Hắn tìm tới phòng ngủ của Vi Uyển Uyển, thẳng thừng mở cửa bước vào trong. Lúc này, cô vẫn đang nằm co ro trên giường, tuy biết có người vừa vào phòng mình nhưng cô vẫn nằm lì ra đó, không quan tâm gì tới.
"Lại bị sao nữa?"
"Có phải thấy tôi hạ mình một chút rồi, nên bắt đầu giở trò muốn làm này làm nọ?"
Chất giọng của hắn khá ấm áp vang từ bên trên vọng xuống, mắt thì nhìn cô với một chút ôn nhu lạ thường.
Thật ra là sau những việc vừa xảy ra, hắn cũng có một chút áy náy, cũng biết cắn rứt lương tâm nên mới thay đổi thái độ thành ra thế này chăng?
Thấy Vi Uyển Uyển cứ nằm đó, chẳng nói năng, đếm xỉa gì tới mình, Đàm Dạ bắt đầu thiếu kiên nhẫn, qua giây sau liền giật mạnh tấm chăn trên người cô xuống.
"Vi Uyển Uyển, cô bị điếc à?"
"Em đau bụng!"
Cứ phải để hắn lớn tiếng thì cô nàng mới khẽ mở lời. Cô bắt đầu thao túng được nét mặt của người đàn ông, khi cho hắn thấy sắc mặt cô đang không được tốt, nhưng đâu đó trong hắn vẫn còn tồn đọng một chút cố chấp, vừa nói, vừa kéo cô ngồi dậy.
"Đừng có giở trò, mau ngồi dậy cho tôi."
Khoảnh khắc sau đó, Vi Uyển Uyển bị hắn kéo lên, rồi cũng tự hắn sững sờ khi vô tình nhìn thấy vệt máu dính trên drap trải giường.
"Cái này..."
"Cái này là phụ nữ thì mỗi tháng đều có một lần. Do tối qua em bị bất ngờ nên mới để day ra nệm. Anh...anh ra ngoài đi, em thay quần áo xong sẽ ra ngay."
Trong khi hắn đang ngơ ngác trước tình cảnh oái oăm, thì Chu Thái Thi đã xuống tới phòng bếp.
Không nhìn thấy Đàm Dạ đâu, cô liền hỏi:
"Anh Đàm Dạ đâu rồi?"
"Dạ..."
Bất ngờ bị hỏi khó, quản gia Đào lúng túng như gà mắc tóc. Nhìn điệu bộ của bà ta, Chu Thái Thi liền trở nên nghi ngờ.
Đảo mắt một vòng tìm kiếm Vi Uyển Uyển, không thấy người đâu là lòng cô càng lạnh thêm bội phần.
"Vi Uyển Uyển đâu? Giờ này sao không ở trong bếp chuẩn bị điểm tâm?"
"Dạ... Do Vi Uyển Uyển không được khỏe nên Thiếu gia dặn hôm nay không cần gọi cô ấy làm việc, rồi thêm sáng nay cô ta "tới tháng" nên hiện giờ vẫn đang ở trong phòng."
Thông tin trên như sét đánh ngang tai, khiến tâm trạng đang tốt bỗng trở nên tồi tệ. Chu Thái Thi hậm hực quay lưng định xông vào phòng bắt gian tại trận như suy nghĩ, thì đúng lúc này lại chạm mặt Đàm Dạ vừa ra tới.
"Em định đi đâu?"
Gặp hắn, cô phải khựng bước, nhưng tâm tình tức giận vẫn không hạ nhiệt.
"Anh vừa từ trong phòng Vi Uyển Uyển đi ra đúng không?"
"Vậy thì sao? Có vấn đề gì không?"
Không ngờ hắn dám ngang ngược đáp trả thẳng thừng, khiến cô gái sốc toàn tập. Thậm chí còn bị hắn hờ hững lướt qua như một bóng hình không hề tồn tại trong hiện thực.
"Đàm Dạ, thái độ của anh như vậy là sao? Em là bạn gái của anh đấy, còn cô ta chỉ là một kẻ phản bội, là người hầu kẻ hạ trong nhà anh. Anh công khai tới lui quan tâm cô ta như thế là đang chà đạp lòng tự tôn của em đó, anh biết không hả?"
"Rốt cuộc anh có xem em là bạn gái hay không đây?"
Bấy giờ, Đàm Dạ đã ngồi vào bàn ăn, còn Chu Thái Thi ra sức chất vấn ở bên cạnh, tới phút cuối kết quả vẫn là bị đối phương xem như không khí.
"Đàm Dạ, anh có nghe em nói không vậy?"
"Mới sáng sớm, em inh ỏi cái gì? Anh đâu phải trẻ con mà đi đâu cũng phải trình báo với em. Bỏ ngay cái thói la hét đó đi, đừng khiến anh phải nổi nóng thì không hay đâu."
Thái độ cáu kỉnh, nét mặt lạnh nhạt, ánh mắt thờ ơ, chính hắn đang khiến Chu Thái Thi dường như phát điên lên vì tức.
"Anh vì cô ta mà trách móc em? Đàm Dạ, có phải con hồ ly tinh đó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi, mới khiến anh thay đổi, anh lạnh nhạt với em?"
*Rầm.
"Chu Thái Thi, cô có thôi chưa?"
Sau âm thanh đập bàn gây chấn động là giọng nói như hét ra lửa của người đàn ông, khiến Vi Uyển Uyển vừa vào tới cửa đã giật mình, khựng người dừng bước.
Vừa hay lại bị Chu Thái Thi nhìn thấy, đang đà thịnh nộ nên cô lập tức bị cô ta nhắm trúng.
*Chát.
"Vi Uyển Uyển, cô là thứ lăng loàn trắc nết, sao cô dám dụ dỗ người đàn ông của tôi chứ?"
Tiếng tát chói tai vang lên, đến lúc Đàm Dạ quay đầu nhìn lại thì đã thấy Vi Uyển Uyển đưa tay ôm một bên gò má.
Bằng một tốc độ nhanh chóng, hắn đã kịp thời đứng trước hai người phụ nữ, nhưng người được che chở lại là Vi Uyển Uyển, khiến Chu Thái Thi càng phát tiết.
"Hành động này của anh là sao? Anh đang bảo vệ cô ta đó hả, Đàm Dạ?"
"Là do em ngang ngược trước. Vừa gặp mặt đã gây sự vô lý, em không mệt, nhưng anh nhức đầu lắm rồi."
Chu Thái Thi bắt đầu trưng ra nét mặt ủy khuất, nước mắt rưng rưng lưng tròng nhìn người đàn ông trước mặt, nghẹn ngào nói:
"Đúng rồi, là em ngang ngược. Còn kẻ cấm sừng lên đầu anh mới đáng thương. Anh vì cô ta mà thay đổi, ức hiếp em. Trước mặt anh thì ả giả vờ cam chịu, nhưng anh đâu có biết tối qua vì ganh ghét em mà cô ta nhẫn tâm hất trà nóng lên tay em, đến bây giờ vẫn còn vết bỏng đây này."
"Anh chê em phiền phức, suốt ngày gây sự, nhưng anh thử nhìn lại những gì mình vừa làm những ngày qua đi, xem có đúng hay không?"
"Em yêu anh, nên mới lo sợ, ghen tuông. Còn anh chỉ biết lạnh nhạt, trách móc rồi nổi nóng với em thôi."
Giọt nước tràn ly, lệ trên mi cô gái rơi xuống. Sau bao phẫn nộ, Chu Thái Thi vẫn là người ôm lấy ấm ức rời khỏi đó.
Đàm Dạ đứng đó gắt gao nhíu chặt mày, rồi cũng hậm hực bỏ ra ngoài. Để lại Vi Uyển Uyển nhìn theo với những nỗi suy tư ngổn ngang trong lòng.
Đàm Dạ đã thay đổi thật sao?
Đàm Dạ vừa đặt chân xuống bếp đã đảo mắt tìm kiếm một người.
"Vi Uyển Uyển vẫn chưa khỏe à?"
"Dạ, Vi Uyển Uyển hết sốt rồi, nhưng lại chuyển sang vấn đề khác."
Nghe quản gia dè dặt thông báo mà hắn ta không khỏi cau mày:
"Lại vấn đề gì nữa?"
"Dạ...chuyện này...vì vấn đề tế nhị nên e là hơi khó nói..."
Thấy bà ta cứ mãi lấp lửng, Đàm Dạ lập tức quay người bỏ ra ngoài.
Hắn tìm tới phòng ngủ của Vi Uyển Uyển, thẳng thừng mở cửa bước vào trong. Lúc này, cô vẫn đang nằm co ro trên giường, tuy biết có người vừa vào phòng mình nhưng cô vẫn nằm lì ra đó, không quan tâm gì tới.
"Lại bị sao nữa?"
"Có phải thấy tôi hạ mình một chút rồi, nên bắt đầu giở trò muốn làm này làm nọ?"
Chất giọng của hắn khá ấm áp vang từ bên trên vọng xuống, mắt thì nhìn cô với một chút ôn nhu lạ thường.
Thật ra là sau những việc vừa xảy ra, hắn cũng có một chút áy náy, cũng biết cắn rứt lương tâm nên mới thay đổi thái độ thành ra thế này chăng?
Thấy Vi Uyển Uyển cứ nằm đó, chẳng nói năng, đếm xỉa gì tới mình, Đàm Dạ bắt đầu thiếu kiên nhẫn, qua giây sau liền giật mạnh tấm chăn trên người cô xuống.
"Vi Uyển Uyển, cô bị điếc à?"
"Em đau bụng!"
Cứ phải để hắn lớn tiếng thì cô nàng mới khẽ mở lời. Cô bắt đầu thao túng được nét mặt của người đàn ông, khi cho hắn thấy sắc mặt cô đang không được tốt, nhưng đâu đó trong hắn vẫn còn tồn đọng một chút cố chấp, vừa nói, vừa kéo cô ngồi dậy.
"Đừng có giở trò, mau ngồi dậy cho tôi."
Khoảnh khắc sau đó, Vi Uyển Uyển bị hắn kéo lên, rồi cũng tự hắn sững sờ khi vô tình nhìn thấy vệt máu dính trên drap trải giường.
"Cái này..."
"Cái này là phụ nữ thì mỗi tháng đều có một lần. Do tối qua em bị bất ngờ nên mới để day ra nệm. Anh...anh ra ngoài đi, em thay quần áo xong sẽ ra ngay."
Trong khi hắn đang ngơ ngác trước tình cảnh oái oăm, thì Chu Thái Thi đã xuống tới phòng bếp.
Không nhìn thấy Đàm Dạ đâu, cô liền hỏi:
"Anh Đàm Dạ đâu rồi?"
"Dạ..."
Bất ngờ bị hỏi khó, quản gia Đào lúng túng như gà mắc tóc. Nhìn điệu bộ của bà ta, Chu Thái Thi liền trở nên nghi ngờ.
Đảo mắt một vòng tìm kiếm Vi Uyển Uyển, không thấy người đâu là lòng cô càng lạnh thêm bội phần.
"Vi Uyển Uyển đâu? Giờ này sao không ở trong bếp chuẩn bị điểm tâm?"
"Dạ... Do Vi Uyển Uyển không được khỏe nên Thiếu gia dặn hôm nay không cần gọi cô ấy làm việc, rồi thêm sáng nay cô ta "tới tháng" nên hiện giờ vẫn đang ở trong phòng."
Thông tin trên như sét đánh ngang tai, khiến tâm trạng đang tốt bỗng trở nên tồi tệ. Chu Thái Thi hậm hực quay lưng định xông vào phòng bắt gian tại trận như suy nghĩ, thì đúng lúc này lại chạm mặt Đàm Dạ vừa ra tới.
"Em định đi đâu?"
Gặp hắn, cô phải khựng bước, nhưng tâm tình tức giận vẫn không hạ nhiệt.
"Anh vừa từ trong phòng Vi Uyển Uyển đi ra đúng không?"
"Vậy thì sao? Có vấn đề gì không?"
Không ngờ hắn dám ngang ngược đáp trả thẳng thừng, khiến cô gái sốc toàn tập. Thậm chí còn bị hắn hờ hững lướt qua như một bóng hình không hề tồn tại trong hiện thực.
"Đàm Dạ, thái độ của anh như vậy là sao? Em là bạn gái của anh đấy, còn cô ta chỉ là một kẻ phản bội, là người hầu kẻ hạ trong nhà anh. Anh công khai tới lui quan tâm cô ta như thế là đang chà đạp lòng tự tôn của em đó, anh biết không hả?"
"Rốt cuộc anh có xem em là bạn gái hay không đây?"
Bấy giờ, Đàm Dạ đã ngồi vào bàn ăn, còn Chu Thái Thi ra sức chất vấn ở bên cạnh, tới phút cuối kết quả vẫn là bị đối phương xem như không khí.
"Đàm Dạ, anh có nghe em nói không vậy?"
"Mới sáng sớm, em inh ỏi cái gì? Anh đâu phải trẻ con mà đi đâu cũng phải trình báo với em. Bỏ ngay cái thói la hét đó đi, đừng khiến anh phải nổi nóng thì không hay đâu."
Thái độ cáu kỉnh, nét mặt lạnh nhạt, ánh mắt thờ ơ, chính hắn đang khiến Chu Thái Thi dường như phát điên lên vì tức.
"Anh vì cô ta mà trách móc em? Đàm Dạ, có phải con hồ ly tinh đó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi, mới khiến anh thay đổi, anh lạnh nhạt với em?"
*Rầm.
"Chu Thái Thi, cô có thôi chưa?"
Sau âm thanh đập bàn gây chấn động là giọng nói như hét ra lửa của người đàn ông, khiến Vi Uyển Uyển vừa vào tới cửa đã giật mình, khựng người dừng bước.
Vừa hay lại bị Chu Thái Thi nhìn thấy, đang đà thịnh nộ nên cô lập tức bị cô ta nhắm trúng.
*Chát.
"Vi Uyển Uyển, cô là thứ lăng loàn trắc nết, sao cô dám dụ dỗ người đàn ông của tôi chứ?"
Tiếng tát chói tai vang lên, đến lúc Đàm Dạ quay đầu nhìn lại thì đã thấy Vi Uyển Uyển đưa tay ôm một bên gò má.
Bằng một tốc độ nhanh chóng, hắn đã kịp thời đứng trước hai người phụ nữ, nhưng người được che chở lại là Vi Uyển Uyển, khiến Chu Thái Thi càng phát tiết.
"Hành động này của anh là sao? Anh đang bảo vệ cô ta đó hả, Đàm Dạ?"
"Là do em ngang ngược trước. Vừa gặp mặt đã gây sự vô lý, em không mệt, nhưng anh nhức đầu lắm rồi."
Chu Thái Thi bắt đầu trưng ra nét mặt ủy khuất, nước mắt rưng rưng lưng tròng nhìn người đàn ông trước mặt, nghẹn ngào nói:
"Đúng rồi, là em ngang ngược. Còn kẻ cấm sừng lên đầu anh mới đáng thương. Anh vì cô ta mà thay đổi, ức hiếp em. Trước mặt anh thì ả giả vờ cam chịu, nhưng anh đâu có biết tối qua vì ganh ghét em mà cô ta nhẫn tâm hất trà nóng lên tay em, đến bây giờ vẫn còn vết bỏng đây này."
"Anh chê em phiền phức, suốt ngày gây sự, nhưng anh thử nhìn lại những gì mình vừa làm những ngày qua đi, xem có đúng hay không?"
"Em yêu anh, nên mới lo sợ, ghen tuông. Còn anh chỉ biết lạnh nhạt, trách móc rồi nổi nóng với em thôi."
Giọt nước tràn ly, lệ trên mi cô gái rơi xuống. Sau bao phẫn nộ, Chu Thái Thi vẫn là người ôm lấy ấm ức rời khỏi đó.
Đàm Dạ đứng đó gắt gao nhíu chặt mày, rồi cũng hậm hực bỏ ra ngoài. Để lại Vi Uyển Uyển nhìn theo với những nỗi suy tư ngổn ngang trong lòng.
Đàm Dạ đã thay đổi thật sao?