Chương 14: Hy vọng
Vi Uyển Uyển bị Đàm Vũ đưa đi, từ lúc đó Đàm Dạ cũng chỉ ngồi ở phòng khách chờ đợi điện thoại. Bên cạnh còn có Chu Thái Thi đang trưng ra nét mặt hậm hực.
Vì quá bất mãn không chịu được nên đã lên tiếng:
"Đàm Dạ, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? Rõ ràng Vi Uyển Uyển và Đàm Vũ là một đôi, họ có tình cảm thân thiết với nhau từ hồi ba năm trước. Rõ ràng cô ta không hề yêu anh, vậy mà sao anh cứ cố chấp day dưa với người ta mãi thế?"
"Đàm Vũ muốn chuộc thân cho cô ta, thì anh cứ dứt khoát lấy tiền trả người là được, hà tất phải níu kéo? Hay là do anh còn thương con nhỏ đó nên mới không chịu buông tay?"
Chu Thái Thi chất vấn nguyên một tràn văn dài, nhưng người đàn ông ấy căn bản chẳng đoái hoài gì tới. Hắn chỉ ngồi đó uống rượu, mắt nhìn về màn hình điện thoại đang đặt trên bàn với một ánh mắt sắc lạnh.
*Ting.
Đến khi điện thoại vừa thông báo tin nhắn, hắn lập tức cầm lên xem, rồi dửng dưng đứng dậy trước nét mặt ngỡ ngàng của Chu Thái Thi.
"Ơ, Đàm Dạ! Anh định đi đâu vậy hả? Em đang nói chuyện với anh đấy?"
Hắn không đáp, cũng chẳng nói gì, chỉ mở điện thoại rồi trực tiếp chuyển khoản cho cô ta một con số nhất định, song mới nói:
"Nếu chưa đủ thì nhắn anh chuyển thêm. Em đi thư giãn, mua sắm tùy thích. Đừng càm ràm nữa là được."
Nói xong, hắn liền cầm theo áo khoác, rồi xoay người đi về phía cửa, để lại Chu Thái Thi vẫn cứ ngơ ngác, ấm ức nhìn theo.
"Đàm Dạ, anh còn chưa nói cho em biết là anh đi đâu đó."
"Đàm Dạ..."
[...]
Bệnh viện D...
Từ khi sốt sắng đưa Vi Uyển Uyển vào bệnh viện cấp cứu, Đàm Vũ chưa từng rời khỏi cô nửa bước. Hiện giờ cũng vậy, anh cứ túc trực bên cạnh giường bệnh xuyên suốt hai tiếng, đến mức Tả Lãnh Thiền cũng phải cất lời lèm bèm:
"Bác sĩ đã nói cô ấy không sao rồi, do bị sốt cộng thêm suy nhược cơ thể nên mới ngất. Chờ truyền xong chai nước kia là ổn thôi. Cậu mau giãn cái cơ mặt của cậu ra đi, trông chán chết đi được."
Đàm Vũ vẫn làm mặt nghiêm nghị, mắt nhìn cô gái trên giường không rời, trầm giọng hỏi:
"Bác sĩ còn nói gì thêm về tình trạng sức khỏe của cô ấy không? Chứ lúc tới bệnh viện, Uyển Uyển chỉ sốt nhẹ thôi, vậy thì không thể tới mức ngất xỉu?"
"Cậu nghi ngờ cô ta bị Đàm Dạ tra tấn à?"
Anh im lặng, nhưng tâm tư đang nghĩ gì thì Tả Lãnh Thiền cũng biết rồi, nên liền nói:
"Bác sĩ chỉ nói cô ấy bị suy nhược cơ thể thôi. Ngoài ra cũng không có dấu hiệu bị hành hạ. Còn nếu cậu muốn biết về vấn đề kia thì phải nhờ bác sĩ chuyên khoa đó kiểm tra mới biết được."
Không gian phòng bệnh dần chìm vào yên tĩnh, hồi lâu sau, Tả Lãnh Thiền lại là người cất lời:
"Cậu định cứ vậy mà đưa cô ấy trở về Giang Nam luôn à? Nhưng tôi bảo đảm là Đàm Dạ sẽ không bỏ qua đơn giản vậy đâu."
"Bằng mọi cách tôi phải đưa cô ấy rời khỏi đây. Chuyện tôi nhờ cậu đi đón mẹ của cô ấy thế nào rồi?"
"Vẫn chưa tìm được người."
Đàm Vũ cau mày:
"Sao lại chưa tìm được?"
"Thì địa chỉ nhà chúng ta điều tra được đấy, lúc người của tôi tới tìm thì hàng xóm nói bà ta dọn đi nơi khác sống rồi. Hiện giờ tôi vẫn đang tìm kiếm, nhưng chưa có thông tin gì."
"Theo tôi thấy là Đàm Dạ đã ra tay trước một bước rồi. Chúng ta khó có thể đưa được Thường Trúc đi, Vi Uyển Uyển lại càng khó hơn."
Tả Lãnh Thiền nói rất nhiều, đã khiến Đàm Vũ sắc mặt trầm lắng, gắt gao cau mày suy tính.
Vừa hay lúc này Vi Uyển Uyển tỉnh lại sau một giấc ngủ dài miên man vì sức khỏe suy kiệt. Cảnh vật trước mắt cô từ mơ hồ dần trở nên rõ rệt và người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Đàm Vũ.
"Em thấy trong người thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe thì nói anh gọi bác sĩ."
Vi Uyển Uyển khẽ lắc đầu, rồi gượng người ngồi dậy.
"Em khỏe hơn rồi, nhưng sao anh lại ở đây?"
"Là bạn tôi đưa cô vào bệnh viện đấy, nếu cô hiểu chuyện thì nên đi theo chúng tôi trở về Giang Nam để tránh phát sinh rắc rối. Đàm Vũ, thật tình rất lo lắng cho cô, bỏ bê công việc chạy tới đây đấu đá với em trai mình cũng là vì cô đó."
Nghe Tả Lãnh Thiền nhắc tới hai từ em trai mà Vi Uyển Uyển thoáng cau mày, nhìn sang Đàm Vũ với câu hỏi:
"Đàm Dạ là em trai của anh sao?"
"Cùng họ Đàm, cùng một ba sinh ra, chỉ khác mỗi mẹ thôi. Cô từng quen Đàm Dạ nhưng không biết gì về gia đình hắn ta à?"
Tả Lãnh Thiền hỏi cũng đúng. Quả thực cô quen hắn một khoảng thời gian khá dài, nhưng đến tận nay vẫn không biết gì về bối cảnh gia đình hắn, cũng chưa từng nghe hắn kể về ba mẹ mình. Mãi tới khi sắp cuối cấp, hắn mới hẹn cô về nhà ra mắt gia đình, nhưng hôm đó lại xảy ra sự cố nên cô lỡ hẹn, cũng vì chuyện đó mà mối tình đầu đẹp đẽ ấy sớm họp vội tan...
"Uyển Uyển, em đừng nghe cậu ấy nói linh tinh mà bận lòng. Chuyện của anh với Đàm Dạ rất phức tạp, tất cả đều không liên quan tới em."
"Nhưng anh đến đây để đưa em rời khỏi Đàm Dạ là thật. Em đồng ý đi cùng anh nha?"
Vi Uyển Uyển cố tình tránh né ánh mắt chân tình của người đàn ông ấy. Im lặng một lúc, cô mới nói:
"Đàm Dạ sẽ không từ bỏ em dễ dàng như vậy. Huống chi anh ấy trút giận là vì hiểu lầm giữa em và anh có tình cảm với nhau."
"Anh Đàm Vũ này, anh có thể đứng ra giải thích mọi chuyện với anh ấy hộ em được không? Nói rằng hôm ba em gặp tai nạn, anh và em chỉ tình cờ gặp nhau rồi đi chung xe thôi, cả việc tối hôm trước anh đưa em về, tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, anh nói giúp em nha?"
Sâu trong đáy mắt của người thiếu nữ vẫn luôn đặt niềm tin vào mối tình đầu của mình, muốn được người đàn ông ấy hiểu, để hóa giải hiểu lầm vì cô nói thì hắn không tin.
Nhưng cô muốn như vậy, thì người đang buồn lại là Đàm Vũ, anh lắng nghe, thấu hiểu và chỉ nói:
"Nếu họ yêu em thật lòng thì đã đặt niềm tin ở em, chứ không phải chỉ tin vào tầm nhìn từ một phía. Huống chi vừa chia tay em không bao lâu đã qua lại với bạn thân của em đến tận bây giờ. Đàm Dạ làm như vậy là để lấy lại thể diện của bản thân mà thôi. Con người cậu ấy kiêu ngạo, ngông cuồng, ngoài Chu Thái Thi ra, còn có nhiều mối quan hệ ngoài luồng khác."
"Anh thấy, em vẫn nên rời khỏi Đàm Dạ. Còn có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em."
Nhỏ nhẹ hết lời, Đàm Vũ còn nhân lúc đó nắm tay Vi Uyển Uyển, khiến cô nhất thời bối rối.
Đúng hoàn cảnh này, từ phía cửa phòng lại xuất hiện bóng dáng một người đàn ông kiêu ngạo bước vào.
"Chậc chậc... Tình tứ quá nhỉ?"
Vì quá bất mãn không chịu được nên đã lên tiếng:
"Đàm Dạ, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? Rõ ràng Vi Uyển Uyển và Đàm Vũ là một đôi, họ có tình cảm thân thiết với nhau từ hồi ba năm trước. Rõ ràng cô ta không hề yêu anh, vậy mà sao anh cứ cố chấp day dưa với người ta mãi thế?"
"Đàm Vũ muốn chuộc thân cho cô ta, thì anh cứ dứt khoát lấy tiền trả người là được, hà tất phải níu kéo? Hay là do anh còn thương con nhỏ đó nên mới không chịu buông tay?"
Chu Thái Thi chất vấn nguyên một tràn văn dài, nhưng người đàn ông ấy căn bản chẳng đoái hoài gì tới. Hắn chỉ ngồi đó uống rượu, mắt nhìn về màn hình điện thoại đang đặt trên bàn với một ánh mắt sắc lạnh.
*Ting.
Đến khi điện thoại vừa thông báo tin nhắn, hắn lập tức cầm lên xem, rồi dửng dưng đứng dậy trước nét mặt ngỡ ngàng của Chu Thái Thi.
"Ơ, Đàm Dạ! Anh định đi đâu vậy hả? Em đang nói chuyện với anh đấy?"
Hắn không đáp, cũng chẳng nói gì, chỉ mở điện thoại rồi trực tiếp chuyển khoản cho cô ta một con số nhất định, song mới nói:
"Nếu chưa đủ thì nhắn anh chuyển thêm. Em đi thư giãn, mua sắm tùy thích. Đừng càm ràm nữa là được."
Nói xong, hắn liền cầm theo áo khoác, rồi xoay người đi về phía cửa, để lại Chu Thái Thi vẫn cứ ngơ ngác, ấm ức nhìn theo.
"Đàm Dạ, anh còn chưa nói cho em biết là anh đi đâu đó."
"Đàm Dạ..."
[...]
Bệnh viện D...
Từ khi sốt sắng đưa Vi Uyển Uyển vào bệnh viện cấp cứu, Đàm Vũ chưa từng rời khỏi cô nửa bước. Hiện giờ cũng vậy, anh cứ túc trực bên cạnh giường bệnh xuyên suốt hai tiếng, đến mức Tả Lãnh Thiền cũng phải cất lời lèm bèm:
"Bác sĩ đã nói cô ấy không sao rồi, do bị sốt cộng thêm suy nhược cơ thể nên mới ngất. Chờ truyền xong chai nước kia là ổn thôi. Cậu mau giãn cái cơ mặt của cậu ra đi, trông chán chết đi được."
Đàm Vũ vẫn làm mặt nghiêm nghị, mắt nhìn cô gái trên giường không rời, trầm giọng hỏi:
"Bác sĩ còn nói gì thêm về tình trạng sức khỏe của cô ấy không? Chứ lúc tới bệnh viện, Uyển Uyển chỉ sốt nhẹ thôi, vậy thì không thể tới mức ngất xỉu?"
"Cậu nghi ngờ cô ta bị Đàm Dạ tra tấn à?"
Anh im lặng, nhưng tâm tư đang nghĩ gì thì Tả Lãnh Thiền cũng biết rồi, nên liền nói:
"Bác sĩ chỉ nói cô ấy bị suy nhược cơ thể thôi. Ngoài ra cũng không có dấu hiệu bị hành hạ. Còn nếu cậu muốn biết về vấn đề kia thì phải nhờ bác sĩ chuyên khoa đó kiểm tra mới biết được."
Không gian phòng bệnh dần chìm vào yên tĩnh, hồi lâu sau, Tả Lãnh Thiền lại là người cất lời:
"Cậu định cứ vậy mà đưa cô ấy trở về Giang Nam luôn à? Nhưng tôi bảo đảm là Đàm Dạ sẽ không bỏ qua đơn giản vậy đâu."
"Bằng mọi cách tôi phải đưa cô ấy rời khỏi đây. Chuyện tôi nhờ cậu đi đón mẹ của cô ấy thế nào rồi?"
"Vẫn chưa tìm được người."
Đàm Vũ cau mày:
"Sao lại chưa tìm được?"
"Thì địa chỉ nhà chúng ta điều tra được đấy, lúc người của tôi tới tìm thì hàng xóm nói bà ta dọn đi nơi khác sống rồi. Hiện giờ tôi vẫn đang tìm kiếm, nhưng chưa có thông tin gì."
"Theo tôi thấy là Đàm Dạ đã ra tay trước một bước rồi. Chúng ta khó có thể đưa được Thường Trúc đi, Vi Uyển Uyển lại càng khó hơn."
Tả Lãnh Thiền nói rất nhiều, đã khiến Đàm Vũ sắc mặt trầm lắng, gắt gao cau mày suy tính.
Vừa hay lúc này Vi Uyển Uyển tỉnh lại sau một giấc ngủ dài miên man vì sức khỏe suy kiệt. Cảnh vật trước mắt cô từ mơ hồ dần trở nên rõ rệt và người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Đàm Vũ.
"Em thấy trong người thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe thì nói anh gọi bác sĩ."
Vi Uyển Uyển khẽ lắc đầu, rồi gượng người ngồi dậy.
"Em khỏe hơn rồi, nhưng sao anh lại ở đây?"
"Là bạn tôi đưa cô vào bệnh viện đấy, nếu cô hiểu chuyện thì nên đi theo chúng tôi trở về Giang Nam để tránh phát sinh rắc rối. Đàm Vũ, thật tình rất lo lắng cho cô, bỏ bê công việc chạy tới đây đấu đá với em trai mình cũng là vì cô đó."
Nghe Tả Lãnh Thiền nhắc tới hai từ em trai mà Vi Uyển Uyển thoáng cau mày, nhìn sang Đàm Vũ với câu hỏi:
"Đàm Dạ là em trai của anh sao?"
"Cùng họ Đàm, cùng một ba sinh ra, chỉ khác mỗi mẹ thôi. Cô từng quen Đàm Dạ nhưng không biết gì về gia đình hắn ta à?"
Tả Lãnh Thiền hỏi cũng đúng. Quả thực cô quen hắn một khoảng thời gian khá dài, nhưng đến tận nay vẫn không biết gì về bối cảnh gia đình hắn, cũng chưa từng nghe hắn kể về ba mẹ mình. Mãi tới khi sắp cuối cấp, hắn mới hẹn cô về nhà ra mắt gia đình, nhưng hôm đó lại xảy ra sự cố nên cô lỡ hẹn, cũng vì chuyện đó mà mối tình đầu đẹp đẽ ấy sớm họp vội tan...
"Uyển Uyển, em đừng nghe cậu ấy nói linh tinh mà bận lòng. Chuyện của anh với Đàm Dạ rất phức tạp, tất cả đều không liên quan tới em."
"Nhưng anh đến đây để đưa em rời khỏi Đàm Dạ là thật. Em đồng ý đi cùng anh nha?"
Vi Uyển Uyển cố tình tránh né ánh mắt chân tình của người đàn ông ấy. Im lặng một lúc, cô mới nói:
"Đàm Dạ sẽ không từ bỏ em dễ dàng như vậy. Huống chi anh ấy trút giận là vì hiểu lầm giữa em và anh có tình cảm với nhau."
"Anh Đàm Vũ này, anh có thể đứng ra giải thích mọi chuyện với anh ấy hộ em được không? Nói rằng hôm ba em gặp tai nạn, anh và em chỉ tình cờ gặp nhau rồi đi chung xe thôi, cả việc tối hôm trước anh đưa em về, tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, anh nói giúp em nha?"
Sâu trong đáy mắt của người thiếu nữ vẫn luôn đặt niềm tin vào mối tình đầu của mình, muốn được người đàn ông ấy hiểu, để hóa giải hiểu lầm vì cô nói thì hắn không tin.
Nhưng cô muốn như vậy, thì người đang buồn lại là Đàm Vũ, anh lắng nghe, thấu hiểu và chỉ nói:
"Nếu họ yêu em thật lòng thì đã đặt niềm tin ở em, chứ không phải chỉ tin vào tầm nhìn từ một phía. Huống chi vừa chia tay em không bao lâu đã qua lại với bạn thân của em đến tận bây giờ. Đàm Dạ làm như vậy là để lấy lại thể diện của bản thân mà thôi. Con người cậu ấy kiêu ngạo, ngông cuồng, ngoài Chu Thái Thi ra, còn có nhiều mối quan hệ ngoài luồng khác."
"Anh thấy, em vẫn nên rời khỏi Đàm Dạ. Còn có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em."
Nhỏ nhẹ hết lời, Đàm Vũ còn nhân lúc đó nắm tay Vi Uyển Uyển, khiến cô nhất thời bối rối.
Đúng hoàn cảnh này, từ phía cửa phòng lại xuất hiện bóng dáng một người đàn ông kiêu ngạo bước vào.
"Chậc chậc... Tình tứ quá nhỉ?"