Chương 41: Anh trai mới là bàn tay vàng thật sự
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn hai ngày nữa là Rolley và Raleigh đến trường.
Thời Tấc Cẩn dậy sớm, việc đầu tiên trong lịch trình của anh là đưa Rolley và Raleigh đi học khẩu ngữ một tiếng.
Ở thế giới này, điều kiện tự nhiên khiến Thời Tấc Cẩn bớt lo nhất chính là gói ngôn ngữ ký ức đi kèm của nguyên chủ.
Từ nhỏ sức khỏe nguyên thân đã yếu kém, thường xuyên phải ở nhà, nhưng vẫn ôm ước mơ được đến hành tinh cấp trung nên tự học ngôn ngữ chung của liên minh, coi đây là mục tiêu cả đời để phấn đấu.
Dù không có bất kỳ kiến thức nền tảng nào về chữ viết, nguyên chủ vẫn học cách đọc và viết tất cả các chữ viết của liên minh nhờ vào trí não cũ.
Giờ đây Thời Tấc Cẩn trả lại công sức học tập này cho thân trùng cuối cùng của nguyên chủ. Một mặt anh tuân thủ nguyên tắc quân tử do chính mình đặt ra, một mặt anh cũng luôn nhắc nhở bản thân không được đánh mất đạo đức của một con người.
Sau giờ học buổi sáng, Thời Tấc Cẩn gọi điện thoại cho Bill, anh tính lương theo giờ, nhờ Bill làm việc cho anh cả buổi sáng.
Rolley và Raleigh đã sớm chuyển vài thùng sách ra ghế sau xe, ngay khi Bill vừa đến, cả gia đình cùng nhau lên đường.
Thời Tấc Cẩn dẫn họ đi xem hiệu sách trước, dọc đường anh dặn Bill lái chậm lại để bọn nhỏ quen đường.
Khu thương mại Thời Tấc Cẩn chọn cách nơi họ ở không xa, cặp song sinh nhanh chóng ghi nhớ lộ trình, sau đó, xe không dừng lại mà lái thẳng đến Học viện Tuyển quân số 2 và số 8.
Trên đường đi, Thời Tấc Cẩn bảo cặp song sinh nhìn ra ngoài, nói với hai đứa: "Đây là đường về nhà, đi dọc theo đường ray sắt và con đường đá dài này, rồi cứ đi thẳng là thấy cậu út."
"Đi lạc cũng không sao, hỏi mấy chú bảo vệ đứng gác ở bên cạnh đường ray xe lửa, mấy chú ấy sẽ chỉ cho các con đường về khu dân cư."
Khi Thời Tấc Cẩn chọn nhà đã cân nhắc rất kỹ lưỡng tìm hiểu tuyến đường trong khu vực, tiện cho Rolley và Raleigh đi lại thuận tiện.
Rolley và Raleigh dán sát vào người cậu út ép Thời Tấc Cẩn vào ghế sau, hai đứa duỗi người và tay ra như hai chú mèo lớn nằm ngang trên đùi anh, nhìn ra ngoài từ cửa sổ bên cạnh cậu út.
Hai đứa nhỏ chú tâm ghi nhớ từng chi tiết của con đường, từ biển báo, biển chỉ đường đến khúc cua.
Thời Tấc Cẩn và Bill trò chuyện suốt chặng đường, anh khéo léo hỏi ra nhiều chuyện về quá khứ của Bill trong quân đội. Bill kể rằng cuộc sống trong quân đội rất đầy đủ, bận rộn nhưng cũng rất nhàm chán.
Tập huấn kéo dài lặp đi lặp lại là những bàn tay máy móc khổng lồ vắt kiệt sức lực, ép những người lính như họ thành vỏ trái cây khô quắt, nhưng khi lên chiến trường bay vào vũ trụ và hạ cánh xuống hành tinh xa lạ, sự tê dại đó lập tức biến mất.
Trên hành tinh của dị thú, tất cả quân thư đều là những cỗ máy đã được bôi dầu, giết chóc, trải nghiệm đau khổ, mất đi chiến hữu sớm chiều ở chung, nếm mùi thù hận,... rồi chẳng mấy chốc bọn họ lại tranh giành đầu lâu dị thú, trải qua sự cám dỗ của cái chết và của cải, chỉ cần sơ suất một chút sẽ mất mạng vì lòng tham.
"Đôi khi, tôi cảm thấy ra chiến trường là một chuyện vui vẻ, tuy nguy hiểm nhưng nó luôn khiến chúng tôi cảm thấy mình còn sống."
Sau chiến tranh, Bill rất ít kể lại những chuyện đã qua. Hắn đã mất tất cả chiến hữu, cuộc sống chỉ còn lại những con non và đồng nghiệp không mấy thân thiết.
Hắn không nên nói chuyện này với chủ thuê.
Chủ thuê của hắn là một á thư chưa thành niên, có thân thuộc mạnh mẽ che chở, cả đời không bao giờ dính dáng đến quân đội.
Song, có lẽ đôi mắt xám bình tĩnh và dịu dàng ấy, hoặc có lẽ do câu nói, tôi muốn lắng nghe suy nghĩ thật của một chiến binh đã chiến thắng số phận nguy hiểm.
Chủ thuê nói: "Thân thuộc của tôi giống anh, tôi rất quan tâm đến anh ấy. Từ sau chiến tranh, tính cách của anh ấy đã thay đổi đôi chút, bây giờ anh ấy đã thăng hàm, không còn ở Black Shield nữa, nên tôi mong khi anh ấy làm nhiệm vụ trở về vẫn thân thiết như xưa."
Điều này khiến Bill nghĩ đến những trùng mà hắn đang nuôi dưỡng, những đứa trẻ này không có cơ hội gặp lại thân thuộc của mình, nỗi tiếc nuối sẽ mãi mãi là một vết sẹo trong cuộc đời của chúng.
Do đó Bill mở lòng với chủ thuê, thoải mái nói rất nhiều chuyện.
Xe chạy vòng quanh đường học viện số 2 và số 8, cuối cùng lái đến hiệu sách trong khu thương mại.
Thời Tấc Cẩn thu hoạch nhiều tài liệu hơn.
Hợp đồng gửi tới vào tối qua, kèm với thông tin về binh sĩ do quân đoàn tò vò cung cấp.
Có điều không biết do quân đoàn cố tình làm vậy hay thực sự họ không hiểu. Trong dữ liệu tổng hợp và nén của binh sĩ, chỉ toàn là dữ liệu khám sức khỏe, danh dự, chiến lực, tỷ lệ thắng, tỷ lệ tử vong của binh chủng, v.v...
Tóm lại, hoàn toàn không có tài liệu cảm xúc mà Thời Tấc Cẩn muốn.
Dường như trong mắt quân đoàn streamer Fate chỉ cần có mấy viên gạch là có thể lập tức dựng lên một tòa nhà cao tầng.
Dường như chỉ cần học cách đi là có thể lập tức tham gia thi chạy cự ly ngắn giành chức vô địch, cảm giác phi lý đặc trưng của trùng tộc ập vào mặt anh.
Còn trong dữ liệu của ba vị tiền bối được hệ thống lưu trữ, quá trình làm nhiệm vụ của nhà lãnh đạo tối cao khiến ai nghe cũng ứa lệ, ai thấy cũng xót xa.
Y vừa hạ cánh đã trở thành một trùng cái cấp trung, bị bắt đi nhập ngũ, sau khi tòng quân lại bị đánh nhừ tử do phân biệt giai cấp. Nếu không có hệ thống kéo dài mạng sống, y đã chết đến mức không còn con số nào để đếm.
Trải nghiệm như vậy khiến nhân cách của y hoàn toàn biến chất, bề ngoài thì hòa nhập với trùng tộc nhưng thực chất trong lòng ghét cay ghét đắng bọn người ngoài hành tinh này. Đây chính là phiên bản địa ngục của "người một nơi lòng dạ một nẻo".
Thời Tấc Cẩn lục lọi trong tài liệu của anh ba mình mãi nhưng không tìm thấy một câu chuyện nhỏ nào về nỗ lực, nhiệt huyết, tình đồng chí có giá trị tham khảo.
Mà toàn là: Tất cả chết hết cho bố!!! Chiến giáp vừa mở ra, không phân biệt địch ta! Tao điên lên, tao cóc sợ chết!
Kết quả là Thời Tấc Cẩn phải tìm một tài liệu không quá hung hăng.
May là tài xế Bill dễ nói chuyện, họ lái xe quanh khu vực nảy đủ 3 giờ, Thời Tấc Cẩn cũng thu thập được nhiều tài liệu cảm xúc hữu ích.
Để cảm ơn, anh mời Bill đi ăn, còn lấy Rolley và Raleigh làm cớ để dần mở rộng mối quan hệ giữa hai bên.
Giống như tất cả những quân cờ khác, Bill - một quân cờ mới cũng không đủ tiêu chuẩn. Thời Tấc Cẩn chỉ cần một chút quà cáp, một chút lời lẽ khéo léo và một chút khích lệ đã tiếp tục phá bỏ bức tường phòng thủ của Bill.
Buổi trưa Thời Tấc Cẩn đã biết Bill ở đâu, Rolley và Raleigh cũng gặp được bọn trẻ nhà Bill.
Tuổi tụi nhỏ không chênh lệch nhiều, đều trong khoảng từ 5 đến 7 tuổi, nhưng con non nhà Bill nhỏ hơn Rolley và Raleigh, chỉ cao khoảng 1m.
Mà Thời Tấc Cẩn là lần đầu tiên tận mắt thấy con nhà khác. Sau khi biết rõ tuổi tác, anh mới phát hiện ra Rolley và Raleigh mới 5 tuổi đã cao 1m38, vượt xa so với những đứa trẻ cùng độ tuổi.
Bill không ngạc nhiên lại còn khích lệ Thời Tấc Cẩn: "Mấy bé trùng của cậu chắc đã được nuôi dưỡng trong khu quân sự, từ nhỏ đã cho uống sữa và dịch dinh dưỡng tăng trưởng cấp quân sự. Mấy thứ này không thể mua được ở bên ngoài. Trong quân khu, cũng chỉ có điểm cống hiến mới có thể mua, nhà cậu chịu bỏ tiền ra đầu tư, tất nhiên bọn nhỏ sẽ có thể chất vượt trội hơn trùng cùng tuổi."
Lúc này Thời Tấc Cẩn mới hiểu ra, rõ ràng anh trai nguyên chủ có thể đổi lấy t*ng trùng đông lạnh để sinh con, nhưng trước khi hy sinh vẫn chỉ là binh bét.
Vì anh trai nguyên chủ dùng tất cả điểm cống hiến và kim lư tích lũy được trong nhiều năm đi lính để đổi lấy dịch dinh dưỡng đặc biệt dùng để nuôi dưỡng con non, đào tạo ra thế hệ bảo vệ tiếp theo tốt hơn, rồi gửi về bảo vệ nguyên chủ.
Kim lư và điểm cống hiến có thể kiếm không ngừng, nhưng thời gian nuôi con non chỉ có vài năm.
Anh trai nguyên chủ chắc chắn muốn đào tạo trùng bảo vệ mới, rồi tiếp tục kiếm điểm cống hiến để dẫn em trai di cư.
Nếu mọi việc suôn sẻ thì mai sau, nếu anh ấy có chết trận thì em trai đã thành công di cư đến một hành tinh cấp trung, rồi nhận được một khoản tiền trợ cấp lớn và hai vệ sĩ ruột đã trưởng thành.
Thời Tấc Cẩn thầm thở dài.
Bill là một nguồn tham khảo quý giá, nhờ hắn mà Thời Tấc Cẩn đã thu thập được rất nhiều tài liệu.
Sau buổi trưa, Thời Tấc Cẩn có lịch hẹn đến hiệu sách.
Ở hành tinh cấp thấp, ai ai cũng quan tâm đến ăn - ở - mặc hơn, Thời Tấc Cẩn mở rộng lĩnh vực văn hóa giải trí ở đây không thể thuận lợi như livestream viết văn, chứ đừng nói đến việc kiếm kim lư.
Nếu mở hiệu sách kiếm tiền ở Black Shield thì cho đến khi trời đất diệt vong, Thời Tấc Cẩn cũng chẳng thể thu hồi vốn, nhưng sau khi trò chuyện với Bill, anh lại nảy ra một ý tưởng mới.
Không phải tất cả trùng ở Black Shield đều có cơ hội được học tập kiến thức cơ bản.
Thời Tấc Cẩn biết được từ Bill, nhà tế bần chỉ cung cấp ăn ở mặc, không có trí não hay các thiết bị công nghệ khác, nhiều quân thư xuất thân từ nhà tế bần, thường dựa vào thể chất bẩm sinh để vượt qua, sau khi nhận được vòng tay trí não tiêu chuẩn của quân đội, rồi được AI hỗ trợ chuyển đổi giọng nói sang văn bản, mới học được cách viết tên mình.
Văn hóa lạc hậu do môi trường sống khắc nghiệt là trở ngại lớn nhất trên con đường thăng tiến của quân thư cấp thấp.
Thời Tấc Cẩn viết xong câu chuyện đầu tiên mới ngỡ ra mình đã mở cho Fate Wynne một bản hack quá mạnh.
Fate Wynne là trùng được thần thần may mắn ưu ái, mở tài khoản cho cậu đến thế gian trải nghiệm cuộc sống của trùng.
Cũng không lạ khi mấy quân thư cấp cao của trường phái Carol cảm thấy việc Carol và Fate có thể kết hôn 1v1 quá phi lý.
Tại hiệu sách.
Sửa sang hiệu sách đã hoàn thành được một nửa, Thời Tấc Cẩn tìm gặp trùng phụ trách khu thương mại để bàn lại việc bày trí.
Anh dự định làm một tủ kính trưng bày trong suốt hướng ra ngoài, cầu thang trải thảm, đặt ghế dài gần hai bên đường lên cầu thang rồi sửa chữa tường hai bên cầu thang thành kệ sách âm tường.
Đúng vậy, Thời Tấc Cẩn dự định biến hiệu sách này thành một phòng đọc sách nửa mở, thu hút những thiếu niên lang thang trong thành phố.
Trò chuyện với Bill mới biết được, những đứa trẻ mồ côi sống trong nhà tế bần, ngày chẵn phải đi làm ở xưởng vũ khí, ngày lẻ phải đi làm ở các nhà máy khác không cố định. Chúng phải lao động để đổi lấy thức ăn và chỗ ở.
Từ khi xã hội trùng tộc phân chia giai cấp đã giáo dục những trùng cấp thấp rằng chỉ có làm việc mới có cơm ăn, mới có mạng sống.
Mỗi tuần con non chỉ nghỉ một ngày mỗi tuần, nhưng lịch nghỉ của mỗi nhà tế bần khác nhau nên chúng thường nghỉ bù vào những ngày khác nhau. Con non được nghỉ sẽ đi lại trong thành phố để thăm hỏi anh em, hàng xóm cũ và những trùng quen biết.
Dự án hiệu sách có vẻ thất bại, nhưng chưa hẳn đã thất bại!
Thời Tấc Cẩn biết tham gia quân đội là con đường tốt nhất cho trùng cấp thấp, 99% con non ở nhà tế bần đều muốn tham gia quân đội. Anh có thể dùng phương pháp giáo dục tác động một cách thầm lặng, để thu hút một nhóm trùng trẻ!
Hiện tại anh không thiếu kim lư, kế hoạch đang diễn ra suôn sẻ, cũng không thiếu điểm cống hiến, nhưng thứ anh thiếu nhất là trùng trưởng thành có thể thay thế anh làm việc.
Cho đến nay thượng úy Romeo vẫn chỉ là một nhân vật trong tưởng tượng. Thời Tấc Cẩn rất cần một thượng úy "Romeo" tồn tại thật sự.
Sau này khi đến hành tinh cấp cao, anh cần một quân thư thực thụ có bản lĩnh đứng ra làm lá chắn.
Tình cờ, nhiệm vụ của nhà lãnh đạo tối cao của kí chủ đời thứ ba kéo dài 40 năm. Trong thời gian đó, nhà lãnh đạo tối đã tham gia vô số trận chiến trùng tộc nổi tiếng lớn nhỏ đủ cả.
Y hạ cánh xuống sớm hơn Thời Tấc Cẩn 5 năm, tức là anh đang nắm trong tay tài liệu lịch sử chiến tranh chắc chắn sẽ xảy ra trong 38 năm sắp tới khi trùng tộc chinh phạt vũ trụ!
Rolley và Raleigh còn quá nhỏ, Thời Tấc Cẩn cần một thiếu niên từ 15 đến 17 tuổi, nếu anh áp dụng phương pháp và kiên nhẫn rèn luyện là có thể tạo ra một Fate Wynne thực sự bằng chính đôi tay của mình.
"Cậu Ronaldo, cậu có chắc muốn đập vỡ, rồi xây lại cửa sổ này không?" Trùng quản lý trung tâm thương mại tiếc nuối vuốt ve kính trưng bày.
"Phá đi xây lại cũng cần mất một ngày, phải đến ngày mai mới có thể hoạt động trở lại."
"Tủ trưng bày này hoàn hảo đấy, nhưng nếu đập bỏ hết xây lại hành lang nhỏ, ánh sáng sẽ kém đi, bày sách ở đây sẽ thu hút nhiều trùng mồ côi đến rình mò, lén xem sách, thậm chí còn lén ngồi ghế dài mới tinh để nghỉ ngơi! Chuyện này ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cậu lớn lắm đó!"
Nhưng cậu Ronaldo chỉ mỉm cười, cầm ô đen lên, chuẩn bị rời đi, vẫn điềm đạm và tử tế như lúc mua cửa hàng: "Tại sao lại không chứ?"
"Tôi hoan nghênh bất cứ trùng nào muốn học hỏi kiến thức."
"Nếu bọn nhỏ có thể học được kiến thức thì sau này vào Học viện Tuyển quân sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Cậu Ronaldo hào phóng nói: "Vì tương lai của Black Shield."
"Cậu quả là một trùng tốt bụng và rộng lượng." Trùng quản lý cởi mũ ra rồi nhìn cậu Ronaldo cùng hai cháu trai bước lên chiếc xe mới toanh.
Chờ xe chạy xa, anh ta mới hừ một tiếng: "Ngu ngốc."
Weibo: 吃土画画月光酒
[Nuốt Ánh Trăng]
Hãy để máu thịt của đôi ta hòa làm một...
Còn hai ngày nữa là Rolley và Raleigh đến trường.
Thời Tấc Cẩn dậy sớm, việc đầu tiên trong lịch trình của anh là đưa Rolley và Raleigh đi học khẩu ngữ một tiếng.
Ở thế giới này, điều kiện tự nhiên khiến Thời Tấc Cẩn bớt lo nhất chính là gói ngôn ngữ ký ức đi kèm của nguyên chủ.
Từ nhỏ sức khỏe nguyên thân đã yếu kém, thường xuyên phải ở nhà, nhưng vẫn ôm ước mơ được đến hành tinh cấp trung nên tự học ngôn ngữ chung của liên minh, coi đây là mục tiêu cả đời để phấn đấu.
Dù không có bất kỳ kiến thức nền tảng nào về chữ viết, nguyên chủ vẫn học cách đọc và viết tất cả các chữ viết của liên minh nhờ vào trí não cũ.
Giờ đây Thời Tấc Cẩn trả lại công sức học tập này cho thân trùng cuối cùng của nguyên chủ. Một mặt anh tuân thủ nguyên tắc quân tử do chính mình đặt ra, một mặt anh cũng luôn nhắc nhở bản thân không được đánh mất đạo đức của một con người.
Sau giờ học buổi sáng, Thời Tấc Cẩn gọi điện thoại cho Bill, anh tính lương theo giờ, nhờ Bill làm việc cho anh cả buổi sáng.
Rolley và Raleigh đã sớm chuyển vài thùng sách ra ghế sau xe, ngay khi Bill vừa đến, cả gia đình cùng nhau lên đường.
Thời Tấc Cẩn dẫn họ đi xem hiệu sách trước, dọc đường anh dặn Bill lái chậm lại để bọn nhỏ quen đường.
Khu thương mại Thời Tấc Cẩn chọn cách nơi họ ở không xa, cặp song sinh nhanh chóng ghi nhớ lộ trình, sau đó, xe không dừng lại mà lái thẳng đến Học viện Tuyển quân số 2 và số 8.
Trên đường đi, Thời Tấc Cẩn bảo cặp song sinh nhìn ra ngoài, nói với hai đứa: "Đây là đường về nhà, đi dọc theo đường ray sắt và con đường đá dài này, rồi cứ đi thẳng là thấy cậu út."
"Đi lạc cũng không sao, hỏi mấy chú bảo vệ đứng gác ở bên cạnh đường ray xe lửa, mấy chú ấy sẽ chỉ cho các con đường về khu dân cư."
Khi Thời Tấc Cẩn chọn nhà đã cân nhắc rất kỹ lưỡng tìm hiểu tuyến đường trong khu vực, tiện cho Rolley và Raleigh đi lại thuận tiện.
Rolley và Raleigh dán sát vào người cậu út ép Thời Tấc Cẩn vào ghế sau, hai đứa duỗi người và tay ra như hai chú mèo lớn nằm ngang trên đùi anh, nhìn ra ngoài từ cửa sổ bên cạnh cậu út.
Hai đứa nhỏ chú tâm ghi nhớ từng chi tiết của con đường, từ biển báo, biển chỉ đường đến khúc cua.
Thời Tấc Cẩn và Bill trò chuyện suốt chặng đường, anh khéo léo hỏi ra nhiều chuyện về quá khứ của Bill trong quân đội. Bill kể rằng cuộc sống trong quân đội rất đầy đủ, bận rộn nhưng cũng rất nhàm chán.
Tập huấn kéo dài lặp đi lặp lại là những bàn tay máy móc khổng lồ vắt kiệt sức lực, ép những người lính như họ thành vỏ trái cây khô quắt, nhưng khi lên chiến trường bay vào vũ trụ và hạ cánh xuống hành tinh xa lạ, sự tê dại đó lập tức biến mất.
Trên hành tinh của dị thú, tất cả quân thư đều là những cỗ máy đã được bôi dầu, giết chóc, trải nghiệm đau khổ, mất đi chiến hữu sớm chiều ở chung, nếm mùi thù hận,... rồi chẳng mấy chốc bọn họ lại tranh giành đầu lâu dị thú, trải qua sự cám dỗ của cái chết và của cải, chỉ cần sơ suất một chút sẽ mất mạng vì lòng tham.
"Đôi khi, tôi cảm thấy ra chiến trường là một chuyện vui vẻ, tuy nguy hiểm nhưng nó luôn khiến chúng tôi cảm thấy mình còn sống."
Sau chiến tranh, Bill rất ít kể lại những chuyện đã qua. Hắn đã mất tất cả chiến hữu, cuộc sống chỉ còn lại những con non và đồng nghiệp không mấy thân thiết.
Hắn không nên nói chuyện này với chủ thuê.
Chủ thuê của hắn là một á thư chưa thành niên, có thân thuộc mạnh mẽ che chở, cả đời không bao giờ dính dáng đến quân đội.
Song, có lẽ đôi mắt xám bình tĩnh và dịu dàng ấy, hoặc có lẽ do câu nói, tôi muốn lắng nghe suy nghĩ thật của một chiến binh đã chiến thắng số phận nguy hiểm.
Chủ thuê nói: "Thân thuộc của tôi giống anh, tôi rất quan tâm đến anh ấy. Từ sau chiến tranh, tính cách của anh ấy đã thay đổi đôi chút, bây giờ anh ấy đã thăng hàm, không còn ở Black Shield nữa, nên tôi mong khi anh ấy làm nhiệm vụ trở về vẫn thân thiết như xưa."
Điều này khiến Bill nghĩ đến những trùng mà hắn đang nuôi dưỡng, những đứa trẻ này không có cơ hội gặp lại thân thuộc của mình, nỗi tiếc nuối sẽ mãi mãi là một vết sẹo trong cuộc đời của chúng.
Do đó Bill mở lòng với chủ thuê, thoải mái nói rất nhiều chuyện.
Xe chạy vòng quanh đường học viện số 2 và số 8, cuối cùng lái đến hiệu sách trong khu thương mại.
Thời Tấc Cẩn thu hoạch nhiều tài liệu hơn.
Hợp đồng gửi tới vào tối qua, kèm với thông tin về binh sĩ do quân đoàn tò vò cung cấp.
Có điều không biết do quân đoàn cố tình làm vậy hay thực sự họ không hiểu. Trong dữ liệu tổng hợp và nén của binh sĩ, chỉ toàn là dữ liệu khám sức khỏe, danh dự, chiến lực, tỷ lệ thắng, tỷ lệ tử vong của binh chủng, v.v...
Tóm lại, hoàn toàn không có tài liệu cảm xúc mà Thời Tấc Cẩn muốn.
Dường như trong mắt quân đoàn streamer Fate chỉ cần có mấy viên gạch là có thể lập tức dựng lên một tòa nhà cao tầng.
Dường như chỉ cần học cách đi là có thể lập tức tham gia thi chạy cự ly ngắn giành chức vô địch, cảm giác phi lý đặc trưng của trùng tộc ập vào mặt anh.
Còn trong dữ liệu của ba vị tiền bối được hệ thống lưu trữ, quá trình làm nhiệm vụ của nhà lãnh đạo tối cao khiến ai nghe cũng ứa lệ, ai thấy cũng xót xa.
Y vừa hạ cánh đã trở thành một trùng cái cấp trung, bị bắt đi nhập ngũ, sau khi tòng quân lại bị đánh nhừ tử do phân biệt giai cấp. Nếu không có hệ thống kéo dài mạng sống, y đã chết đến mức không còn con số nào để đếm.
Trải nghiệm như vậy khiến nhân cách của y hoàn toàn biến chất, bề ngoài thì hòa nhập với trùng tộc nhưng thực chất trong lòng ghét cay ghét đắng bọn người ngoài hành tinh này. Đây chính là phiên bản địa ngục của "người một nơi lòng dạ một nẻo".
Thời Tấc Cẩn lục lọi trong tài liệu của anh ba mình mãi nhưng không tìm thấy một câu chuyện nhỏ nào về nỗ lực, nhiệt huyết, tình đồng chí có giá trị tham khảo.
Mà toàn là: Tất cả chết hết cho bố!!! Chiến giáp vừa mở ra, không phân biệt địch ta! Tao điên lên, tao cóc sợ chết!
Kết quả là Thời Tấc Cẩn phải tìm một tài liệu không quá hung hăng.
May là tài xế Bill dễ nói chuyện, họ lái xe quanh khu vực nảy đủ 3 giờ, Thời Tấc Cẩn cũng thu thập được nhiều tài liệu cảm xúc hữu ích.
Để cảm ơn, anh mời Bill đi ăn, còn lấy Rolley và Raleigh làm cớ để dần mở rộng mối quan hệ giữa hai bên.
Giống như tất cả những quân cờ khác, Bill - một quân cờ mới cũng không đủ tiêu chuẩn. Thời Tấc Cẩn chỉ cần một chút quà cáp, một chút lời lẽ khéo léo và một chút khích lệ đã tiếp tục phá bỏ bức tường phòng thủ của Bill.
Buổi trưa Thời Tấc Cẩn đã biết Bill ở đâu, Rolley và Raleigh cũng gặp được bọn trẻ nhà Bill.
Tuổi tụi nhỏ không chênh lệch nhiều, đều trong khoảng từ 5 đến 7 tuổi, nhưng con non nhà Bill nhỏ hơn Rolley và Raleigh, chỉ cao khoảng 1m.
Mà Thời Tấc Cẩn là lần đầu tiên tận mắt thấy con nhà khác. Sau khi biết rõ tuổi tác, anh mới phát hiện ra Rolley và Raleigh mới 5 tuổi đã cao 1m38, vượt xa so với những đứa trẻ cùng độ tuổi.
Bill không ngạc nhiên lại còn khích lệ Thời Tấc Cẩn: "Mấy bé trùng của cậu chắc đã được nuôi dưỡng trong khu quân sự, từ nhỏ đã cho uống sữa và dịch dinh dưỡng tăng trưởng cấp quân sự. Mấy thứ này không thể mua được ở bên ngoài. Trong quân khu, cũng chỉ có điểm cống hiến mới có thể mua, nhà cậu chịu bỏ tiền ra đầu tư, tất nhiên bọn nhỏ sẽ có thể chất vượt trội hơn trùng cùng tuổi."
Lúc này Thời Tấc Cẩn mới hiểu ra, rõ ràng anh trai nguyên chủ có thể đổi lấy t*ng trùng đông lạnh để sinh con, nhưng trước khi hy sinh vẫn chỉ là binh bét.
Vì anh trai nguyên chủ dùng tất cả điểm cống hiến và kim lư tích lũy được trong nhiều năm đi lính để đổi lấy dịch dinh dưỡng đặc biệt dùng để nuôi dưỡng con non, đào tạo ra thế hệ bảo vệ tiếp theo tốt hơn, rồi gửi về bảo vệ nguyên chủ.
Kim lư và điểm cống hiến có thể kiếm không ngừng, nhưng thời gian nuôi con non chỉ có vài năm.
Anh trai nguyên chủ chắc chắn muốn đào tạo trùng bảo vệ mới, rồi tiếp tục kiếm điểm cống hiến để dẫn em trai di cư.
Nếu mọi việc suôn sẻ thì mai sau, nếu anh ấy có chết trận thì em trai đã thành công di cư đến một hành tinh cấp trung, rồi nhận được một khoản tiền trợ cấp lớn và hai vệ sĩ ruột đã trưởng thành.
Thời Tấc Cẩn thầm thở dài.
Bill là một nguồn tham khảo quý giá, nhờ hắn mà Thời Tấc Cẩn đã thu thập được rất nhiều tài liệu.
Sau buổi trưa, Thời Tấc Cẩn có lịch hẹn đến hiệu sách.
Ở hành tinh cấp thấp, ai ai cũng quan tâm đến ăn - ở - mặc hơn, Thời Tấc Cẩn mở rộng lĩnh vực văn hóa giải trí ở đây không thể thuận lợi như livestream viết văn, chứ đừng nói đến việc kiếm kim lư.
Nếu mở hiệu sách kiếm tiền ở Black Shield thì cho đến khi trời đất diệt vong, Thời Tấc Cẩn cũng chẳng thể thu hồi vốn, nhưng sau khi trò chuyện với Bill, anh lại nảy ra một ý tưởng mới.
Không phải tất cả trùng ở Black Shield đều có cơ hội được học tập kiến thức cơ bản.
Thời Tấc Cẩn biết được từ Bill, nhà tế bần chỉ cung cấp ăn ở mặc, không có trí não hay các thiết bị công nghệ khác, nhiều quân thư xuất thân từ nhà tế bần, thường dựa vào thể chất bẩm sinh để vượt qua, sau khi nhận được vòng tay trí não tiêu chuẩn của quân đội, rồi được AI hỗ trợ chuyển đổi giọng nói sang văn bản, mới học được cách viết tên mình.
Văn hóa lạc hậu do môi trường sống khắc nghiệt là trở ngại lớn nhất trên con đường thăng tiến của quân thư cấp thấp.
Thời Tấc Cẩn viết xong câu chuyện đầu tiên mới ngỡ ra mình đã mở cho Fate Wynne một bản hack quá mạnh.
Fate Wynne là trùng được thần thần may mắn ưu ái, mở tài khoản cho cậu đến thế gian trải nghiệm cuộc sống của trùng.
Cũng không lạ khi mấy quân thư cấp cao của trường phái Carol cảm thấy việc Carol và Fate có thể kết hôn 1v1 quá phi lý.
Tại hiệu sách.
Sửa sang hiệu sách đã hoàn thành được một nửa, Thời Tấc Cẩn tìm gặp trùng phụ trách khu thương mại để bàn lại việc bày trí.
Anh dự định làm một tủ kính trưng bày trong suốt hướng ra ngoài, cầu thang trải thảm, đặt ghế dài gần hai bên đường lên cầu thang rồi sửa chữa tường hai bên cầu thang thành kệ sách âm tường.
Đúng vậy, Thời Tấc Cẩn dự định biến hiệu sách này thành một phòng đọc sách nửa mở, thu hút những thiếu niên lang thang trong thành phố.
Trò chuyện với Bill mới biết được, những đứa trẻ mồ côi sống trong nhà tế bần, ngày chẵn phải đi làm ở xưởng vũ khí, ngày lẻ phải đi làm ở các nhà máy khác không cố định. Chúng phải lao động để đổi lấy thức ăn và chỗ ở.
Từ khi xã hội trùng tộc phân chia giai cấp đã giáo dục những trùng cấp thấp rằng chỉ có làm việc mới có cơm ăn, mới có mạng sống.
Mỗi tuần con non chỉ nghỉ một ngày mỗi tuần, nhưng lịch nghỉ của mỗi nhà tế bần khác nhau nên chúng thường nghỉ bù vào những ngày khác nhau. Con non được nghỉ sẽ đi lại trong thành phố để thăm hỏi anh em, hàng xóm cũ và những trùng quen biết.
Dự án hiệu sách có vẻ thất bại, nhưng chưa hẳn đã thất bại!
Thời Tấc Cẩn biết tham gia quân đội là con đường tốt nhất cho trùng cấp thấp, 99% con non ở nhà tế bần đều muốn tham gia quân đội. Anh có thể dùng phương pháp giáo dục tác động một cách thầm lặng, để thu hút một nhóm trùng trẻ!
Hiện tại anh không thiếu kim lư, kế hoạch đang diễn ra suôn sẻ, cũng không thiếu điểm cống hiến, nhưng thứ anh thiếu nhất là trùng trưởng thành có thể thay thế anh làm việc.
Cho đến nay thượng úy Romeo vẫn chỉ là một nhân vật trong tưởng tượng. Thời Tấc Cẩn rất cần một thượng úy "Romeo" tồn tại thật sự.
Sau này khi đến hành tinh cấp cao, anh cần một quân thư thực thụ có bản lĩnh đứng ra làm lá chắn.
Tình cờ, nhiệm vụ của nhà lãnh đạo tối cao của kí chủ đời thứ ba kéo dài 40 năm. Trong thời gian đó, nhà lãnh đạo tối đã tham gia vô số trận chiến trùng tộc nổi tiếng lớn nhỏ đủ cả.
Y hạ cánh xuống sớm hơn Thời Tấc Cẩn 5 năm, tức là anh đang nắm trong tay tài liệu lịch sử chiến tranh chắc chắn sẽ xảy ra trong 38 năm sắp tới khi trùng tộc chinh phạt vũ trụ!
Rolley và Raleigh còn quá nhỏ, Thời Tấc Cẩn cần một thiếu niên từ 15 đến 17 tuổi, nếu anh áp dụng phương pháp và kiên nhẫn rèn luyện là có thể tạo ra một Fate Wynne thực sự bằng chính đôi tay của mình.
"Cậu Ronaldo, cậu có chắc muốn đập vỡ, rồi xây lại cửa sổ này không?" Trùng quản lý trung tâm thương mại tiếc nuối vuốt ve kính trưng bày.
"Phá đi xây lại cũng cần mất một ngày, phải đến ngày mai mới có thể hoạt động trở lại."
"Tủ trưng bày này hoàn hảo đấy, nhưng nếu đập bỏ hết xây lại hành lang nhỏ, ánh sáng sẽ kém đi, bày sách ở đây sẽ thu hút nhiều trùng mồ côi đến rình mò, lén xem sách, thậm chí còn lén ngồi ghế dài mới tinh để nghỉ ngơi! Chuyện này ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cậu lớn lắm đó!"
Nhưng cậu Ronaldo chỉ mỉm cười, cầm ô đen lên, chuẩn bị rời đi, vẫn điềm đạm và tử tế như lúc mua cửa hàng: "Tại sao lại không chứ?"
"Tôi hoan nghênh bất cứ trùng nào muốn học hỏi kiến thức."
"Nếu bọn nhỏ có thể học được kiến thức thì sau này vào Học viện Tuyển quân sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Cậu Ronaldo hào phóng nói: "Vì tương lai của Black Shield."
"Cậu quả là một trùng tốt bụng và rộng lượng." Trùng quản lý cởi mũ ra rồi nhìn cậu Ronaldo cùng hai cháu trai bước lên chiếc xe mới toanh.
Chờ xe chạy xa, anh ta mới hừ một tiếng: "Ngu ngốc."
Weibo: 吃土画画月光酒
[Nuốt Ánh Trăng]
Hãy để máu thịt của đôi ta hòa làm một...