Chương 46
Ban đêm, xung quanh yên tĩnh, cục bông trong lòng Yến Tháp co lại từ từ. Chân cún bông xù trong lòng bàn tay biến mất, Yến Tháp co tay lại theo bản năng. Rắn nhỏ đã biến về nguyên hình thấy vậy bèn vội nhét đuôi bé báo tuyết vào tay Yến Tháp.
Yến Tháp cau nhẹ mày bóp trúng chiếc đuôi mềm mềm thì giãn ra, khóe miệng cong nhẹ.
Rắn nhỏ trốn trong chăn nhìn chằm chằm chiếc cằm mềm mại của cậu, đôi ngươi lạnh lẽo bóng loáng tỏa ra sự u tối.
Cảm giác khi biến về nguyên hình hiển nhiên phải tốt hơn khi ở trong hình hài một con cún. Ngoài ra, nguyên hình còn giúp vết thương của hắn hồi phục nhanh hơn. Nhờ ở bên cạnh Yến Tháp, tinh thần của Alvis đã tốt hơn ngày xưa khá nhiều.
Yến Tháp thích lông xù xù nên Alvis giữ nguyên trạng thái cún con của mình. Chỉ khi mặt trời khuất bóng mới lặng lẽ mới biến thành rắn.
Chóp đuôi nhọn cẩn thận chọt vào cổ tay mảnh khảnh của Yến Tháp, nháy mắt đã quấn thành một vòng.
Rắn nhỏ nhắm mắt, chuẩn bị say ngủ như thường ngày. Chờ cơ thể hồi phục lại đủ, ban ngày hắn lại là một cục bông xù.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Hình như hôm nay hắn đặc biệt xui xẻo.
Nhóc trắng đen đang ngủ say đột nhiên gào lên đầy đau khổ, nó vẫn chưa tỉnh, có vẻ là nằm mơ thấy ác mộng. Sau đó còn liên tục kêu thêm vài tiếng nữa.
Alvis chưa kịp phản ứng, Yến Tháp đã bật dậy.
Cậu cử động cổ tay, hiển nhiên phát hiện cái đuôi rắn đang quấn bên trên. Yến Tháp kinh ngạc lật chăn lên, đèn chưa mở lên đã nhìn thấy một đôi ngươi dựng thẳng màu hổ phách bóng loáng. Với thị lực của Yến Tháp trong bóng tối, cậu hoàn toàn có thể nhận ra đây là một con rắn dài bằng bàn tay, toàn thân đen nhánh, viền vảy vàng kim.
Tại sao trên giường lại có rắn?
Trong lúc Yến Tháp sững người, đối phương đã nhanh chóng phản ứng lại. Chiếc đuôi nhỏ dài buông cổ tay cậu ra, bò xuống khỏi giường rồi nhanh chóng mất tung mất tích.
Một tiếng "tách" vang lên, Yến Tháp mở đèn. Cậu không có thời gian suy nghĩ tại sao trên giường mình lại có một con rắn đã vội vàng xoay người bế nhóc trắng đen lên. Nhóc trắng đen vẫn chưa tỉnh, lúc bị cậu bế còn giãy giụa theo bản năng.
Yến Tháp vội vàng xoa đầu rồi lại bóp chân nó. Bàn tay ấm áp di chuyển từ đầu đến gốc đuôi, xoa thật mạnh chiếc đuôi nhỏ.
Động tác quen thuộc làm nhóc trắng đen bình tĩnh lại, vùi vào lòng cậu im lìm, chóp mũi ướt mem ngửi ngửi, đến khi khoang mũi tràn đầy mùi hương của Yến Tháp mới yếu ớt "ư" một tiếng, cứ như đang làm nũng trong lòng người thân.
Yến Tháp xót xa vuốt sống lưng của nhóc, vừa vuốt ve vừa nói: "Không sợ... không sợ...."
Cậu cho rằng nhóc trắng đen chỉ mơ thấy ác mộng. Không ngờ cứ cách một khoảng thời gian, nhóc sẽ co quắp một lần, sau đó liên tục kêu rên đau đớn. Lần nào cũng cần những cái vuốt ve của Yến Tháp mới có thể bình tĩnh lại được.
Lặp đi lặp lại vài lần, Yến Tháp đã nhìn ra vấn đề.
Cậu nhanh chóng ngồi dậy. Bé báo tuyết trên giường vẫn đang ngủ, chỉ có cún con không thấy đâu. Cảm giác bất thường xẹt qua lòng Yến Tháp, nhưng do nhóc trắng đen nên cậu không thể suy nghĩ kỹ càng. Yến Tháp chỉ kịp dặn Tiểu Thất chăm sóc bé báo tuyết, sau đó bế nhóc trắng đen vào bệnh viện.
Bác sĩ lần này chính là vị lần trước khám cho cừu con.
Bác sĩ thấy cậu bế một con husky lạ hoắc đến, chưa kịp kinh ngạc đã phải vội bế nhóc vào kiểm tra.
Quá trình kiểm tra rất nhanh. Bác sĩ cầm kết quả, nói: "Không cần lo lắng, chỉ là hiện tượng bình thường mà thôi. Đang vào xuân nên triệu chứng chứng cuồng bạo sẽ xuất hiện thường xuyên hơn. Cậu chỉ cần chú ý cho nó dùng hết năng lượng của mình là được."
"Không cần sợ. Chắc chắn ngày xưa nó đã từng bị rồi, cậu đừng lo lắng quá." Bác sĩ thấy cậu đang thở hổn hển, nhìn là biết chạy vội đến đây.
Đã hơn nửa đêm, nếu không phải thật lòng yêu mến tụi nhỏ, làm gì có ai chạy đến cho cực.
Yến Tháp hỏi lại: "Thật sự không sao à? Tôi thấy thằng bé không ổn chút nào."
Bác sĩ từng gặp đủ kiểu người, hiển nhiên cũng từng gặp mấy anh chàng cô nàng trẻ tuổi như Yến Tháp rồi. Do không có kinh nghiệm nên lo lắng thái quá từng cử động của nhóc con nhà mình.
Hiện tại, chứng cuồng bạo quả là một căn bệnh nan y. Xét trên phạm vị toàn vũ trụ, hầu hết mọi người đều mắc phải chứng bệnh này, nhưng do khác loài dẫn đến triệu chứng mỗi lần phát bệnh đều có mức độ nặng nhẹ khác nhau.
Tình huống của nhóc trắng đen đã là tốt nhất trong những loài có lông. Tuy nó sẽ rụng lông, nhưng triệu chứng không quá nghiêm trọng. Chỉ là nó có hơi dư thừa năng lượng, đến mùa xuân sẽ ngủ không ngon mà thôi.
Đây là vấn đề mà hầu hết người dân vũ trụ sẽ trải qua.
Bác sĩ an ủi Yến Tháp: "Qua mấy tháng này là ổn thôi." Thấy cậu vẫn lo lắng, bác sĩ còn đùa: "Sau khi trưởng thành, ở chung với người mình thích thì triệu chứng này sẽ giảm xuống dần dần. Sau này sẽ không còn nữa."
Chưa trưởng thành, chưa có đối tượng nên chỉ có thể nhịn.
Yến Tháp không ngờ mình sẽ nhận được lời giải thích thế này.
Nhìn nhóc trắng đen, tâm trạng bất an từ chuyện của bé cừu con lần trước lại dâng lên trong lòng cậu. Kết quả bác sĩ nói với cậu, triệu chứng này không thể chữa tận gốc mà chỉ có thể nhịn đến khi tìm thấy nửa kia của mình mới có thể từ từ giải quyết được.
Đây là lần đầu tiên Yến Tháp hiểu rõ chứng cuồng bạo. Có thể nó không giống những gì cậu tưởng tượng.
Cậu tưởng đây là căn bệnh hiếm gặp, chỉ có số rất ít người mắc phải. Ví dụ như bé cừu con, khi không phát bệnh vẫn bình thường, chỉ khi phát bệnh mới phản ứng mãnh liệt đến thế.
Không ngờ nhóc trắng đen cũng mắc phải. Yến Tháp đột nhiên hỏi: "Đây là chứng cuồng bạo?"
Bác sĩ: "Đúng vậy, cậu không biết ư?" Bác sĩ khá bất ngờ.
"Bệnh này ai cũng mắc?" Yến Tháp không trả lời mà hỏi ngược lại.
Bác sĩ: "Cũng có thể xem là vậy. Dựa vào độ nghiêm trọng của triệu chứng mà chia làm nhiều loại. Nhẹ thì rụng lông, rụng vảy, hói một chút... không ảnh hưởng quá nhiều. Còn như nhóc cừu con lần trước cậu dắt đến khám thì là mức độ nặng, triệu chứng nghiêm trọng nhưng lại khá may mắn. Số lần phát bệnh quá mười, tuy nhiên lần trước kiểm tra không phát hiện bệnh tình trầm trọng hơn mà còn chuyển biến tốt đẹp."
Không giống những trường hợp tồi tệ nhất mà bác sĩ từng thấy. Ví dụ chưa chào đời được bao lâu đã tạm biệt cuộc đời.
Ở nơi khác thì đây sẽ là một câu nói mát, một câu chọc cười. Nhưng ở đây, chết là chết, một sinh mạng vừa chào đời, oe được tiếng đầu tiên đã kết thúc.
Kỳ tích chưa bao giờ xuất hiện.
Yến Tháp trầm mặc. Bác sĩ thấy cậu vẫn không vui thì nghĩ cậu đang lo cho nhóc trắng đen, vỗ vai cậu, nói: "Đây là bạn cậu đúng không. Không sao đâu, cậu ta không nói với cậu à, cứ đến mùa này là sẽ thế, không cần lo lắng quá mức."
Yến Tháp hơi lơ đễnh nên không nghe kỹ những gì bác sĩ nói, cậu gật đầu tỏ ý đã hiểu. Triệu chứng này không cần phải nằm việc, nửa tiếng sau cậu đã làm thủ tục xuất viện xong xuôi. Lúc về đến nhà mới chỉ ba giờ sáng.
Yến Tháp không hề buồn ngủ. Nhóc con trong lòng cậu bị chích thuốc mê, ngủ còn say hơn ban đầu. Nhóc ngáy nhẹ, gió đêm thổi qua bộ lông mềm mại, lỗ tai run nhẹ.
Về đến nhà, Tiểu Thất đứng trước huyền quan mở cửa cho bọn họ. Yến Tháp biết nó đã đứng đó từ khi cậu đi đến giờ.
"Cực cho Tiểu Thất rồi. Tiểu Thất đi ngủ đi." Chỉ có mỗi Yến Tháp mới xem hành động sạc pin của người máy là đi ngủ. Tiểu Thất cũng đã sớm quen với cách nói này của cậu. Nó ngẩng đầu nhìn Yến Tháp.
"Cậu chủ nhỏ, không sao chứ?"
"Bác sĩ bảo không sao."
Yến Tháp đuổi Tiểu Thất đi nghỉ ngơi còn mình thì bế nhóc trắng đen vào phòng. Bé báo tuyết vẫn đang ngủ ngoan trên giường, chiếc chăn mềm mại trên người lên xuống đều đặn theo nhịp thở.
Đặt nhóc trắng đen cũng đang ngủ say sưa bên cạnh bé báo tuyết. Yến Tháp ngồi bên cạnh, trên đầu giường chỉ có ngọn đèn ngủ vàng nhạt. Ánh đèn nho nhỏ phủ ánh sáng ấm áp xuống bộ lông của hai nhóc con.
Bên tai cậu là tiếng hít thở đều đều của cả hai.
Yến Tháp lật chăn lên nhìn chỗ ban đầu mình nằm. Nơi đó lẽ ra phải có một bé cún con, nhưng Yến Tháp vẫn chưa quên lúc cậu tỉnh dậy, ở đó chỉ có một con rắn, đuôi của nó còn đang quấn quanh cổ tay cậu.
Động tác thân thiết.
Đối phương không sợ cậu, cũng không xa lạ gì cậu.
Yến Tháp đã có suy đoán trong lòng.
Cậu nhanh chóng chấp nhận chuyện cún con đột nhiên biến thành rắn con. Lúc còn sống trên Trái Đất, cậu gặp rất nhiều yêu quái có thể dùng phép thuật biến thành đủ thứ hình dạng khác nhau.
Cậu không bất ngờ với năng lực này. Cậu chỉ bất ngờ rằng, cún con dùng nó lâu như vậy mà cậu không nhận ra.
Trừ phi đây không phải phép thuật.
Có thể nó là năng lực bẩm sinh nào đó.
Suy nghĩ quay về thực tại, Yến Tháp đứng dậy, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm cho ra cún con... bây giờ không nên gọi nó là cún con nữa. Con rắn nhỏ như vậy, mới ba giờ sáng bị cậu vạch trần thân phận, sợ hãi chạy ra khỏi nhà thì có thể đi đâu?
Có khi nào thằng bé bị lạnh, bị đói, hay gặp người xấu không?
Càng nghĩ càng thấy không an toàn, Yến Tháp đi loanh quanh trong phòng vài vòng rồi đến bên cạnh cửa sổ nhìn. Sau đó cậu xoay người rời khỏi phòng ngủ, xuyên qua phòng khách, ra sân.
Mấy ngày nay Yến Tháp gieo hạt giống trong sân, nhưng cỏ dại còn mọc nhanh hơn cả rau củ. Không biết tay cậu có vấn đề gì, cho dù Tiểu Thất nhổ cỏ mỗi ngày, đám cỏ dại này vẫn mọc rất nhanh.
Cậu đứng đó, giác quan thứ sáu nói cho cậu biết rắn nhỏ vẫn chưa đi xa. Không biết Alvis trốn đâu mất rồi.
- --
Alvis bị Yến Tháp nhìn thấy nguyên hình hốt hoảng. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hốt hoảng, tranh thủ lúc Yến Tháp lo lắng nhóc trắng đen kia, hắn trốn mất.
Chưa chạy được bao xa đã đụng phải sĩ quan phụ tá Tolle. Anh đã dàn xếp mọi thứ xong xuôi, đang biến về hình rắn lặng lẽ bò vào đây. Làm vậy cũng vì sợ Nguyên soái phát hiện, không ngờ vừa thò đầu vào đã đối mắt với Nguyên soái.
Tolle: ".... Xin lỗi Nguyên soái. Tôi chỉ đi ngang qua mà thôi."
Lời vừa ra khỏi miệng, Tolle đã biết mình xong đời. Đầu anh có vấn đề à, tại sao lại viện lý do củ chuối này. Nguyên soái chắc chắn sẽ lột da anh, cho anh trả cái giá thật đắt vì dám nói dối.
Tolle run lên, vội vàng muốn nhận lỗi.
Nguyên soái nào rảnh quan tâm anh.
Rắn nhỏ đen như than sau khi trượt vào bóng tối lập tức biến mất, biểu cảm cũng trở nên khó đoán khi ở trong dạng rắn. Tolle chỉ có thể cảm nhận được Nguyên soái đang rầu rĩ, thậm chí còn hơi mất tập trung như đang suy tính gì đó.
Tolle lặng lẽ theo sau hắn, hai con rắn bò trong hẻm nhỏ, bò tận một tiếng, Tolle phát hiện cả hai vẫn chưa ra khỏi con hẻm.
Nguyên soái đang nghĩ gì vậy, tâm hồn treo ngược cành cây.
Alvis đang nghĩ đến ánh mắt Yến Tháp khi nhìn nguyên hình của hắn. Ánh mắt kia có chút kinh ngạc, còn có cuống cuồng vì tiếng rên rỉ của nhóc trắng đen, còn lại hắn nhìn không ra.
Alvis lớn lên ở hành tinh hỗn loạn, đã từng gặp đủ loại người khác nhau. Hắn không đơn giản như Nguyên soái mà những người sùng bái nghĩ: Ngay thẳng, khó gần, sát thần trên chiến trường.
Hắn hiểu rõ tính tình của mình.
Có thể do thiên tính giống loài, Alvis ích kỷ, âm u, nghi ngờ nhiều, luôn ôm tâm trạng thà giết lầm còn hơn bỏ sót với bất kì ai tiếp cận.
Hắn không cảm thấy mình có vấn đề, nhưng hắn biết mình có vấn đề trong mắt người khác.
Vấn đề không hề nhỏ.
Nếu không phải Liên Bang hỗn loạn cần một người mạnh mẽ, trẻ trung có thể gánh vác trọng trách chiến tranh, trở thành tín ngưỡng của nhân dân thì sao đám Nghị viện có thể đồng ý cho một người có xuất thân không quyền quý như hắn trở thành Nguyên soái.
Bởi vì những thứ hắn trải qua như một câu chuyện hư cấu, không ứng cử viên nào sáng giá hơn hắn, cho nên đám người kia mới đồng ý cho hắn lên làm Nguyên soái.
Hiển nhiên, cho dù bọn họ có cố cản đường thì Alvis vẫn sẽ thẳng chân đá văng. Không ai có thể cản hắn giành được thứ hắn muốn.
Chiến tranh kết thúc, đám người kia bắt đầu có suy nghĩ dơ bẩn ngu xuẩn.
Nếu không hắn cũng sẽ không đến hành tinh Ronan. Cũng sẽ không gặp Yến Tháp.
Nghĩ đến Yến Tháp, Alvis lại bò một vòng tại chỗ. Tolle thấy hắn làm gì thì bắt chước y chang, hai con rắn như đang chơi trò rắn săn mồi. Alvis càng nghĩ càng hồi hộp.
Nhìn thấy sĩ quan phụ tá chỉ biết bò theo sau đít mình như thằng đần, hắn tức giận quật cho anh một đuôi.
"Không phải tôi bảo anh đừng đến à!"
Tolle bị hắn đập cho choáng váng chuyển hướng. Tuy nhiên, anh không hề bất ngờ với kết quả này, đây mới là bình thường, khi nãy Nguyên soái không giải quyết anh, làm Tolle thấp thỏm kinh khủng.
Bây giờ bị hắn quật cho một cái cũng không đau lắm, Tolle vội vàng giải thích: "Tôi chỉ muốn xem Nguyên soái thế nào."
Alvis lạnh lùng nhìn anh, im lặng.
Tolle nhìn hắn đổi về nguyên hình lại không nói câu nào, như nghĩ đến gì đó, hỏi: "Nguyên soái, ngài muốn về với bọn tôi ạ?"
Alvis không lên tiếng.
Ở nơi Tolle không nhìn thấy, đôi mắt hắn có chút mờ mịt.
Hắn cũng không biết nên làm gì.
Lựa chọn chính xác nhất chính là quay về, khiến tất cả mọi thứ về đúng đường ray của nó chứ không phải ở một nơi vắng vẻ tại hành tinh Ronan, ngày nào cũng tranh giành sự chú ý với mấy đứa nhóc con.
Kẻ thù của hắn mà biết Alvis ngày nào cũng ở đây làm những mấy chuyện này, mấy tên đó sẽ cười đến khi nào rụng răng mới thôi.
Đây vốn là câu chuyện cười buồn cười nhất của thế kỷ.
Đôi mắt của Alvis tối đi, nhanh chóng bò về phía trước. Tolle nhận ra ý của hắn. Dù anh không hiểu tại sao Nguyên soái nói đi là đi như vậy. Rõ ràng trước giờ ăn tối vẫn kiên định muốn ở lại đây, bây giờ mới hỏi một chút lại nhất quyết muốn đi.
Suy nghĩ của Nguyên soái không dễ đoán, anh cũng không muốn đoán.
Tolle vội vàng nhắn tin cho mọi người.
Rắn độc Tolle: Không cần đến, Nguyên soái sắp về.
Chuột đuôi cụt ẩn anh: Gì vậy? Sao tự nhiên quyết định về? Đừng nói là cãi lộn với người yêu nhé.
Thỏ ẩn danh: Ôi chu choa, có biến.
Marmota ẩn danh: Thật luôn, tính luôn cả thời gian chúng ta đi tìm Nguyên soái thì mới có một tháng thôi mà, sao lại về? Không phải có người cứu Nguyên soái hả, hay người này xấu quá?
Chuột đuôi cụt ẩn danh: Bớt nhảm lại, Nguyên soái không phải hạng người đó.
Marmota ẩn danh: Cậu mới ngu đấy, Nguyên soái có phải người đâu.
Chuột đuôi cụt ẩn danh: Cậu nói cũng đúng, vậy mình làm gì đây. Đến hết rồi, tính về thật á, không ai tò mò luôn?
Thỏ ẩn danh: Tò mò... rốt cuộc ai là cứu Nguyên soái vậy. Tò mò quá đi, rắn độc Tolle miêu tả chút vị kia ra làm sao được không?
Tolle không trả lời bọn họ mà là người khác lên tiếng.
Alvis: Có phải các người không biết hai chữ "ẩn danh" kia không có tác dụng với tôi không:)
...
Không còn ai dám nói.
Alvis nhét quang não vào trong nút không gian. Hắn không hề muốn về lại thành người, chỉ dùng nguyên hình bò thật nhanh trên mặt đất.
Rất nhanh đã bò ra ngoài một khoảng.
Hắn sợ mình hối hận.
Tolle phải sử dụng hết sức bình sinh mới có thể đuổi kịp Nguyên soái của mình. Anh bò đến mức khát khô cả cổ, đầu thì bốc khói nghi ngút. Đến khi vất vả lắm mới đuổi kịp hắn, anh lại phát hiện Nguyên soái dừng lại.
"Nguyên soái, có chuyện gì vậy ạ?" Anh tận tụy hỏi.
Không biết Alvis nghĩ gì, ánh mắt của hắn thay đổi. Hắn tranh thủ lúc Tolle chưa phản ứng kịp, chui vào một chỗ để trốn. Đuôi cụt đung đưa trên kẽ hở của bức tường, không tự chủ vẽ vòng tròn trong khi đầu rắn lớn bằng ngón tay cái chui vào trong, tự chôn mình vào đó.
Đến tận khi đuôi không chịu nổi, sắp đâm lủng tường, Alvis mới rút đầu ra. Hắn tự chửi mình trong lòng: Thằng khùng!
Chui ra, Alvis nhìn thấy Tolle tìm hắn nãy giờ: "Mấy giờ rồi?"
Tolle: "Thưa Nguyên soái, sắp hai giờ sáng."
Anh cứ nghĩ Alvis muốn hỏi khi nào tinh hạm đến. Tolle lắc lư đầu, nói: "Dựa theo tốc độ hiện tại, khoảng ba giờ thì tinh hạm sẽ đến. Sau đó chúng ta sẽ lên tinh hạm, quay về thủ đô."
Nếu Nguyên soái tạm thời không muốn nói chuyện với mấy người kia, bọn họ có thể quay về nơi đóng quân của Quân đoàn 1.
Tolle đã tính toán xong xuôi tất cả, đáng tiếc Alvis không hề muốn đi nơi nào trong hai nơi anh sắp xếp.
Hắn nhìn phương hướng, hai mắt tối đi.
Alvis nghĩ thầm: Có lẽ hắn đã thật sự trúng độc.
Trên đường đến đây, trong đầu hắn chỉ có một thứ, chính là ánh mắt của Yến Tháp khi nhìn thấy nguyên hình của hắn. Cậu ấy đang nghĩ gì? Không tin được, không có cảm giác, hay..... ghét hắn?
Nếu không thấy rõ thái độ của Yến Tháp, Alvis cảm thấy sau này mình đừng hòng ngon giấc.
Vì giấc ngủ của mình, hắn cảm thấy mình cần quay về.
Vì vậy chưa để Tolle thở lại bình thường, Nguyên soái của anh đã biến mất.
Tolle đuổi không kịp: "..."
Anh thật sự muốn biết, Nguyên soái rốt cuộc là loài rắn nào, tại sao lại sở hữu tốc độ thần sầu thế này a a a!
Ngài là rắn! Không phải chim! Bò như bay như vậy làm gì!
Tolle âm thầm khịa, vừa hùng hổ đuổi theo hắn trên con đường cũ.
- -
Yến Tháp mở cửa bước ra vườn rau. Trước mặt cậu bây giờ là một mảng cỏ dại, ánh đèn rọi ra, nơi sáng nơi tối.
Cậu đứng đây mười phút mà rắn nhỏ không xuất hiện, trong bụi cỏ cũng không có tiếng động gì. Yến Tháp rũ mắt, có chút mất mát.
Không biết có phải cậu dọa thằng bé rồi hay không.
Lúc rắn nhỏ là cún con, thằng bé là một thằng nhóc cực thích ở nhà. Yến Tháp không ra khỏi cửa nó sẽ không đi, chỉ thích ở bên cạnh Yến Tháp, không hiếu động hoạt bát như nhóc trắng đen, thích chạy vòng vòng trong sân, còn có thể leo cây.
Bé báo tuyết cũng thích quậy cùng với nhóc trắng đen, bé chưa đến một ngày mà đã lộ rõ bản chất.
Một đứa nhỏ không thích ra khỏi nhà bị cậu nhìn thấy bí mật, sợ đến mức chạy trốn cả đêm, bóng cũng không để Yến Tháp thấy.
Yến Tháp không biết làm sao. Cậu thở dài, thật ra cậu thấy nguyên hình của rắn nhỏ tuy xấu nhưng lại là xấu đáng yêu, không biết tại sao đối phương lại giả làm cún con lâu như vậy.
Bây giờ ngẫm lại, những hành vi ban đầu của "cún con" căn bản không phải thứ một con cún con có thể làm được.
Thích dùng đuôi chọt người, thích nơi ẩm ướt, thích nước, thích ngủ,....
Ngày xưa chỉ cảm thấy nó không thích hoạt động, không ngờ cún con thật ra không phải cún con mà lại là rắn con.
Một bé rắn chỉ lớn bằng bàn tay, thích cuộn mình lại như trái bóng.
Yến Tháp cúi đầu, xuất thần.
Có lẽ rắn nhỏ bị cậu dọa chạy, không biết sau này có còn gặp lại nhau không. Yến Tháp mất mát nghĩ thầm, vừa nhấc chân muốn rời khỏi, đột nhiên có tiếng lá cây xào xạc.
Cậu ngẩng đầu nhìn cái cây xiêu vẹo trong sân theo bản năng. Thật ra nó khá xum xuê, chỉ là hình dạng hơi kì quặc nên bị Yến Tháp gọi là cây xiêu vẹo.
Cậu nhìn một chút, không thấy gì, cảm thấy mình nghĩ nhiều.
Một con rắn chỉ to có bằng đấy có thể leo cao được như vậy à.
Có lẽ gió đêm nay lớn.
Yến Tháp xoay người chuẩn bị rời đi, trên đầu lại có tiếng xào xạc vang lên như có người cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.
Cậu dừng bước, ngẩng đầu, im lặng hồi lâu.
"... Alvis?"
Tiếng xào xạc ngưng bặt, cây yên tĩnh đến khó tin.
Yến Tháp nhếch môi, cố tình thở dài rồi bảo: "Mình nghe lầm mất rồi." Nói xong, cậu giả vờ đi.
Tiếng lá cây xào xạc lại vang lên, cậu đi càng xa, tiếng xào xạc càng lớn, cuối cùng ở lúc Yến Tháp xoay người, một bóng đen vọt ra, lao thẳng vào lòng Yến Tháp.
Chiếc đuôi nhỏ dài màu đen quấn chặt lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Yến Tháp như sợ cậu bỏ đi thật nên không dám ngẩng đầu nhìn Yến Tháp mà chỉ vùi đầu vào lòng bàn tay ấm áp của cậu như nó hay làm mỗi đêm.
Yến Tháp cũng không tùy tiện quan sát rắn nhỏ trên tay mình. Cậu cẩn thận dùng ngón tay vuốt ve nó, mang nó vào phòng.
Lúc bọn họ đi vào, Tolle mệt mỏi lắm mới đuổi đến trợn tròn mắt.
Ý của Nguyên soái là gì? Thế là có đi hay không? Anh có cần nhắn tin cho mọi người hay không?
"Gửi tin nhắn cho bọn họ, bảo bọn họ đến đây." Trong lúc xoắn xít, giọng nói lạnh lùng của Nguyên soái vang lên bên tai anh. Tolle thở phào nhẹ nhõm, sau khi đồng ý thì lập tức nhắn tin vào trong nhóm.
Lúc trước bị Alvis cảnh cáo một lần, bây giờ mọi người đều chỉ trả lời chứ không bàn tán gì thêm.
Tuy nhiên, vẫn có người tò mò.
Hoa ăn thịt người Zachley: Có chuyện gì vậy? Làm hòa với ân nhân rồi (nhỏ giọng.JPG)
Tiếc là không ai để ý đến Zachley.
Nhóm chat im lặng lại.
Tiểu Thất vẫn đứng ở đó. Nó thấy cổ tay cậu có con rắn cũng không nghi ngờ gì, chỉ đi theo Yến Tháp đến phòng ngủ. Sau khi đến phòng ngủ rồi, nó mới lên tiến: "Chúc cậu chủ nhỏ ngủ ngon."
Yến Tháp cúi người sờ đầu nó: "Ngủ ngon. Mai bọn tôi sẽ dậy trễ, cậu cũng nghỉ ngơi nhiều chút nhé."
Tiểu Thất khéo léo đồng ý, chờ Yến Tháp vào phòng rồi, nó cũng về lại căn phòng nhỏ của mình.
Vào phòng ngủ, Yến Tháp cũng không ngủ ngay. Cậu đặt bàn tay đang nắm lại của mình lên giường, con rắn đang trốn bên trong nằm im một hồi mới cẩn thận thò đầu ra.
Được Yến Tháp dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Rắn nhỏ đột nhiên thấy hơi choáng váng.
Cảm giác này không giống với ngày xưa. Ngày xưa nó dùng hình dạng cún con để tiếp cận Yến Tháp, bây giờ lại ở nguyên hình, nó nhạy cảm hơn rất nhiều. Rắn nhỏ như bị đầu độc, nó gác đầu lên ngón cái của Yến Tháp, mơ màng đối mặt với cậu, thỉnh thoảng chột dạ thè lưỡi.
Yến Tháp không hỏi quá nhiều, dù sao cậu mới vừa dọa nó chạy. Rắn con nhát như vậy, hỏi nó nữa không chừng nó chạy luôn không tìm được.
Yến Tháp chưa vuốt ve rắn bao giờ, cậu không biết phải làm sao nó mới thoải mái. Tuy vậy nhưng Yến Tháp có kinh nghiệm vuốt ve mấy loài khác đầy mình, trực giác chính xác, kỹ thuật tuyệt vời.
Rắn nhỏ bị cậu vuốt từ đầu đến đuôi, từ vết sẹo thảm thiết trên đỉnh đầu đến chóp đuôi gãy mất.
Yến Tháp không có chút chê bai nào, vẫn vuốt ve nó như không nhìn thấy tất cả. Rắn nhỏ rất thoải mái, lưỡi rắn vô tình đụng trúng mu bản tay của cậu, để lại vết nước sang sáng.
Nó càng ngày càng thích Yến Tháp.
Yến Tháp thấy nó không bài xích bèn cẩn thật đặt nó bên cạnh gối của mình, sau đó cậu cũng nằm xuống, vừa nói vừa ngáp.
"Ngủ cẩn thận nhé, coi chừng bị mọi người đè." Dù sao rắn nhỏ rất nhỏ, bị đè là toi.
Rắn nhỏ chủ động bò xuống cổ tay cậu, chọt nhẹ đuôi tỏ ý mình nằm ở đây sẽ không có cún hay báo nào có thể làm phiền nó.
Nhận ra ý của nó, Yến Tháp cũng không ý kiến, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ngủ khi có con rắn quấn quanh cổ tay mình. Yến Tháp cảm thấy rất mới lạ, bèn hỏi: "Có phải ngày xưa em lặng lẽ biến về hay không?"
Rắn nhỏ cứng đờ, đuôi vẽ vòng tròn trên cổ tay Yến Tháp.
Yến Tháp hiểu ngay, cậu chọt nhẹ đầu nó: "Rồi rồi, ngủ đi, sau này không được chạy lung tung nữa, biết không."
Hiển nhiên là không. Chỉ cần cậu không ngại, nó cũng sẽ không.
Rắn nhỏ ngoan ngoãn ngủ cả đêm, không lộn xộn đánh thức cậu.
Nhưng sáng hôm sau mém nữa nó bị con chó ngu hù chết.
Nhóc trắng đen hoàn toàn không nhớ chuyện tối hôm qua, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, vừa chuẩn bị cho Yến Tháp một cái ôm ấm áp đầy tình yêu đã nhìn thấy một con rắn quen thuộc thò đầu khỏi chăn của Yến Tháp.
Yến Tháp cau nhẹ mày bóp trúng chiếc đuôi mềm mềm thì giãn ra, khóe miệng cong nhẹ.
Rắn nhỏ trốn trong chăn nhìn chằm chằm chiếc cằm mềm mại của cậu, đôi ngươi lạnh lẽo bóng loáng tỏa ra sự u tối.
Cảm giác khi biến về nguyên hình hiển nhiên phải tốt hơn khi ở trong hình hài một con cún. Ngoài ra, nguyên hình còn giúp vết thương của hắn hồi phục nhanh hơn. Nhờ ở bên cạnh Yến Tháp, tinh thần của Alvis đã tốt hơn ngày xưa khá nhiều.
Yến Tháp thích lông xù xù nên Alvis giữ nguyên trạng thái cún con của mình. Chỉ khi mặt trời khuất bóng mới lặng lẽ mới biến thành rắn.
Chóp đuôi nhọn cẩn thận chọt vào cổ tay mảnh khảnh của Yến Tháp, nháy mắt đã quấn thành một vòng.
Rắn nhỏ nhắm mắt, chuẩn bị say ngủ như thường ngày. Chờ cơ thể hồi phục lại đủ, ban ngày hắn lại là một cục bông xù.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Hình như hôm nay hắn đặc biệt xui xẻo.
Nhóc trắng đen đang ngủ say đột nhiên gào lên đầy đau khổ, nó vẫn chưa tỉnh, có vẻ là nằm mơ thấy ác mộng. Sau đó còn liên tục kêu thêm vài tiếng nữa.
Alvis chưa kịp phản ứng, Yến Tháp đã bật dậy.
Cậu cử động cổ tay, hiển nhiên phát hiện cái đuôi rắn đang quấn bên trên. Yến Tháp kinh ngạc lật chăn lên, đèn chưa mở lên đã nhìn thấy một đôi ngươi dựng thẳng màu hổ phách bóng loáng. Với thị lực của Yến Tháp trong bóng tối, cậu hoàn toàn có thể nhận ra đây là một con rắn dài bằng bàn tay, toàn thân đen nhánh, viền vảy vàng kim.
Tại sao trên giường lại có rắn?
Trong lúc Yến Tháp sững người, đối phương đã nhanh chóng phản ứng lại. Chiếc đuôi nhỏ dài buông cổ tay cậu ra, bò xuống khỏi giường rồi nhanh chóng mất tung mất tích.
Một tiếng "tách" vang lên, Yến Tháp mở đèn. Cậu không có thời gian suy nghĩ tại sao trên giường mình lại có một con rắn đã vội vàng xoay người bế nhóc trắng đen lên. Nhóc trắng đen vẫn chưa tỉnh, lúc bị cậu bế còn giãy giụa theo bản năng.
Yến Tháp vội vàng xoa đầu rồi lại bóp chân nó. Bàn tay ấm áp di chuyển từ đầu đến gốc đuôi, xoa thật mạnh chiếc đuôi nhỏ.
Động tác quen thuộc làm nhóc trắng đen bình tĩnh lại, vùi vào lòng cậu im lìm, chóp mũi ướt mem ngửi ngửi, đến khi khoang mũi tràn đầy mùi hương của Yến Tháp mới yếu ớt "ư" một tiếng, cứ như đang làm nũng trong lòng người thân.
Yến Tháp xót xa vuốt sống lưng của nhóc, vừa vuốt ve vừa nói: "Không sợ... không sợ...."
Cậu cho rằng nhóc trắng đen chỉ mơ thấy ác mộng. Không ngờ cứ cách một khoảng thời gian, nhóc sẽ co quắp một lần, sau đó liên tục kêu rên đau đớn. Lần nào cũng cần những cái vuốt ve của Yến Tháp mới có thể bình tĩnh lại được.
Lặp đi lặp lại vài lần, Yến Tháp đã nhìn ra vấn đề.
Cậu nhanh chóng ngồi dậy. Bé báo tuyết trên giường vẫn đang ngủ, chỉ có cún con không thấy đâu. Cảm giác bất thường xẹt qua lòng Yến Tháp, nhưng do nhóc trắng đen nên cậu không thể suy nghĩ kỹ càng. Yến Tháp chỉ kịp dặn Tiểu Thất chăm sóc bé báo tuyết, sau đó bế nhóc trắng đen vào bệnh viện.
Bác sĩ lần này chính là vị lần trước khám cho cừu con.
Bác sĩ thấy cậu bế một con husky lạ hoắc đến, chưa kịp kinh ngạc đã phải vội bế nhóc vào kiểm tra.
Quá trình kiểm tra rất nhanh. Bác sĩ cầm kết quả, nói: "Không cần lo lắng, chỉ là hiện tượng bình thường mà thôi. Đang vào xuân nên triệu chứng chứng cuồng bạo sẽ xuất hiện thường xuyên hơn. Cậu chỉ cần chú ý cho nó dùng hết năng lượng của mình là được."
"Không cần sợ. Chắc chắn ngày xưa nó đã từng bị rồi, cậu đừng lo lắng quá." Bác sĩ thấy cậu đang thở hổn hển, nhìn là biết chạy vội đến đây.
Đã hơn nửa đêm, nếu không phải thật lòng yêu mến tụi nhỏ, làm gì có ai chạy đến cho cực.
Yến Tháp hỏi lại: "Thật sự không sao à? Tôi thấy thằng bé không ổn chút nào."
Bác sĩ từng gặp đủ kiểu người, hiển nhiên cũng từng gặp mấy anh chàng cô nàng trẻ tuổi như Yến Tháp rồi. Do không có kinh nghiệm nên lo lắng thái quá từng cử động của nhóc con nhà mình.
Hiện tại, chứng cuồng bạo quả là một căn bệnh nan y. Xét trên phạm vị toàn vũ trụ, hầu hết mọi người đều mắc phải chứng bệnh này, nhưng do khác loài dẫn đến triệu chứng mỗi lần phát bệnh đều có mức độ nặng nhẹ khác nhau.
Tình huống của nhóc trắng đen đã là tốt nhất trong những loài có lông. Tuy nó sẽ rụng lông, nhưng triệu chứng không quá nghiêm trọng. Chỉ là nó có hơi dư thừa năng lượng, đến mùa xuân sẽ ngủ không ngon mà thôi.
Đây là vấn đề mà hầu hết người dân vũ trụ sẽ trải qua.
Bác sĩ an ủi Yến Tháp: "Qua mấy tháng này là ổn thôi." Thấy cậu vẫn lo lắng, bác sĩ còn đùa: "Sau khi trưởng thành, ở chung với người mình thích thì triệu chứng này sẽ giảm xuống dần dần. Sau này sẽ không còn nữa."
Chưa trưởng thành, chưa có đối tượng nên chỉ có thể nhịn.
Yến Tháp không ngờ mình sẽ nhận được lời giải thích thế này.
Nhìn nhóc trắng đen, tâm trạng bất an từ chuyện của bé cừu con lần trước lại dâng lên trong lòng cậu. Kết quả bác sĩ nói với cậu, triệu chứng này không thể chữa tận gốc mà chỉ có thể nhịn đến khi tìm thấy nửa kia của mình mới có thể từ từ giải quyết được.
Đây là lần đầu tiên Yến Tháp hiểu rõ chứng cuồng bạo. Có thể nó không giống những gì cậu tưởng tượng.
Cậu tưởng đây là căn bệnh hiếm gặp, chỉ có số rất ít người mắc phải. Ví dụ như bé cừu con, khi không phát bệnh vẫn bình thường, chỉ khi phát bệnh mới phản ứng mãnh liệt đến thế.
Không ngờ nhóc trắng đen cũng mắc phải. Yến Tháp đột nhiên hỏi: "Đây là chứng cuồng bạo?"
Bác sĩ: "Đúng vậy, cậu không biết ư?" Bác sĩ khá bất ngờ.
"Bệnh này ai cũng mắc?" Yến Tháp không trả lời mà hỏi ngược lại.
Bác sĩ: "Cũng có thể xem là vậy. Dựa vào độ nghiêm trọng của triệu chứng mà chia làm nhiều loại. Nhẹ thì rụng lông, rụng vảy, hói một chút... không ảnh hưởng quá nhiều. Còn như nhóc cừu con lần trước cậu dắt đến khám thì là mức độ nặng, triệu chứng nghiêm trọng nhưng lại khá may mắn. Số lần phát bệnh quá mười, tuy nhiên lần trước kiểm tra không phát hiện bệnh tình trầm trọng hơn mà còn chuyển biến tốt đẹp."
Không giống những trường hợp tồi tệ nhất mà bác sĩ từng thấy. Ví dụ chưa chào đời được bao lâu đã tạm biệt cuộc đời.
Ở nơi khác thì đây sẽ là một câu nói mát, một câu chọc cười. Nhưng ở đây, chết là chết, một sinh mạng vừa chào đời, oe được tiếng đầu tiên đã kết thúc.
Kỳ tích chưa bao giờ xuất hiện.
Yến Tháp trầm mặc. Bác sĩ thấy cậu vẫn không vui thì nghĩ cậu đang lo cho nhóc trắng đen, vỗ vai cậu, nói: "Đây là bạn cậu đúng không. Không sao đâu, cậu ta không nói với cậu à, cứ đến mùa này là sẽ thế, không cần lo lắng quá mức."
Yến Tháp hơi lơ đễnh nên không nghe kỹ những gì bác sĩ nói, cậu gật đầu tỏ ý đã hiểu. Triệu chứng này không cần phải nằm việc, nửa tiếng sau cậu đã làm thủ tục xuất viện xong xuôi. Lúc về đến nhà mới chỉ ba giờ sáng.
Yến Tháp không hề buồn ngủ. Nhóc con trong lòng cậu bị chích thuốc mê, ngủ còn say hơn ban đầu. Nhóc ngáy nhẹ, gió đêm thổi qua bộ lông mềm mại, lỗ tai run nhẹ.
Về đến nhà, Tiểu Thất đứng trước huyền quan mở cửa cho bọn họ. Yến Tháp biết nó đã đứng đó từ khi cậu đi đến giờ.
"Cực cho Tiểu Thất rồi. Tiểu Thất đi ngủ đi." Chỉ có mỗi Yến Tháp mới xem hành động sạc pin của người máy là đi ngủ. Tiểu Thất cũng đã sớm quen với cách nói này của cậu. Nó ngẩng đầu nhìn Yến Tháp.
"Cậu chủ nhỏ, không sao chứ?"
"Bác sĩ bảo không sao."
Yến Tháp đuổi Tiểu Thất đi nghỉ ngơi còn mình thì bế nhóc trắng đen vào phòng. Bé báo tuyết vẫn đang ngủ ngoan trên giường, chiếc chăn mềm mại trên người lên xuống đều đặn theo nhịp thở.
Đặt nhóc trắng đen cũng đang ngủ say sưa bên cạnh bé báo tuyết. Yến Tháp ngồi bên cạnh, trên đầu giường chỉ có ngọn đèn ngủ vàng nhạt. Ánh đèn nho nhỏ phủ ánh sáng ấm áp xuống bộ lông của hai nhóc con.
Bên tai cậu là tiếng hít thở đều đều của cả hai.
Yến Tháp lật chăn lên nhìn chỗ ban đầu mình nằm. Nơi đó lẽ ra phải có một bé cún con, nhưng Yến Tháp vẫn chưa quên lúc cậu tỉnh dậy, ở đó chỉ có một con rắn, đuôi của nó còn đang quấn quanh cổ tay cậu.
Động tác thân thiết.
Đối phương không sợ cậu, cũng không xa lạ gì cậu.
Yến Tháp đã có suy đoán trong lòng.
Cậu nhanh chóng chấp nhận chuyện cún con đột nhiên biến thành rắn con. Lúc còn sống trên Trái Đất, cậu gặp rất nhiều yêu quái có thể dùng phép thuật biến thành đủ thứ hình dạng khác nhau.
Cậu không bất ngờ với năng lực này. Cậu chỉ bất ngờ rằng, cún con dùng nó lâu như vậy mà cậu không nhận ra.
Trừ phi đây không phải phép thuật.
Có thể nó là năng lực bẩm sinh nào đó.
Suy nghĩ quay về thực tại, Yến Tháp đứng dậy, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm cho ra cún con... bây giờ không nên gọi nó là cún con nữa. Con rắn nhỏ như vậy, mới ba giờ sáng bị cậu vạch trần thân phận, sợ hãi chạy ra khỏi nhà thì có thể đi đâu?
Có khi nào thằng bé bị lạnh, bị đói, hay gặp người xấu không?
Càng nghĩ càng thấy không an toàn, Yến Tháp đi loanh quanh trong phòng vài vòng rồi đến bên cạnh cửa sổ nhìn. Sau đó cậu xoay người rời khỏi phòng ngủ, xuyên qua phòng khách, ra sân.
Mấy ngày nay Yến Tháp gieo hạt giống trong sân, nhưng cỏ dại còn mọc nhanh hơn cả rau củ. Không biết tay cậu có vấn đề gì, cho dù Tiểu Thất nhổ cỏ mỗi ngày, đám cỏ dại này vẫn mọc rất nhanh.
Cậu đứng đó, giác quan thứ sáu nói cho cậu biết rắn nhỏ vẫn chưa đi xa. Không biết Alvis trốn đâu mất rồi.
- --
Alvis bị Yến Tháp nhìn thấy nguyên hình hốt hoảng. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hốt hoảng, tranh thủ lúc Yến Tháp lo lắng nhóc trắng đen kia, hắn trốn mất.
Chưa chạy được bao xa đã đụng phải sĩ quan phụ tá Tolle. Anh đã dàn xếp mọi thứ xong xuôi, đang biến về hình rắn lặng lẽ bò vào đây. Làm vậy cũng vì sợ Nguyên soái phát hiện, không ngờ vừa thò đầu vào đã đối mắt với Nguyên soái.
Tolle: ".... Xin lỗi Nguyên soái. Tôi chỉ đi ngang qua mà thôi."
Lời vừa ra khỏi miệng, Tolle đã biết mình xong đời. Đầu anh có vấn đề à, tại sao lại viện lý do củ chuối này. Nguyên soái chắc chắn sẽ lột da anh, cho anh trả cái giá thật đắt vì dám nói dối.
Tolle run lên, vội vàng muốn nhận lỗi.
Nguyên soái nào rảnh quan tâm anh.
Rắn nhỏ đen như than sau khi trượt vào bóng tối lập tức biến mất, biểu cảm cũng trở nên khó đoán khi ở trong dạng rắn. Tolle chỉ có thể cảm nhận được Nguyên soái đang rầu rĩ, thậm chí còn hơi mất tập trung như đang suy tính gì đó.
Tolle lặng lẽ theo sau hắn, hai con rắn bò trong hẻm nhỏ, bò tận một tiếng, Tolle phát hiện cả hai vẫn chưa ra khỏi con hẻm.
Nguyên soái đang nghĩ gì vậy, tâm hồn treo ngược cành cây.
Alvis đang nghĩ đến ánh mắt Yến Tháp khi nhìn nguyên hình của hắn. Ánh mắt kia có chút kinh ngạc, còn có cuống cuồng vì tiếng rên rỉ của nhóc trắng đen, còn lại hắn nhìn không ra.
Alvis lớn lên ở hành tinh hỗn loạn, đã từng gặp đủ loại người khác nhau. Hắn không đơn giản như Nguyên soái mà những người sùng bái nghĩ: Ngay thẳng, khó gần, sát thần trên chiến trường.
Hắn hiểu rõ tính tình của mình.
Có thể do thiên tính giống loài, Alvis ích kỷ, âm u, nghi ngờ nhiều, luôn ôm tâm trạng thà giết lầm còn hơn bỏ sót với bất kì ai tiếp cận.
Hắn không cảm thấy mình có vấn đề, nhưng hắn biết mình có vấn đề trong mắt người khác.
Vấn đề không hề nhỏ.
Nếu không phải Liên Bang hỗn loạn cần một người mạnh mẽ, trẻ trung có thể gánh vác trọng trách chiến tranh, trở thành tín ngưỡng của nhân dân thì sao đám Nghị viện có thể đồng ý cho một người có xuất thân không quyền quý như hắn trở thành Nguyên soái.
Bởi vì những thứ hắn trải qua như một câu chuyện hư cấu, không ứng cử viên nào sáng giá hơn hắn, cho nên đám người kia mới đồng ý cho hắn lên làm Nguyên soái.
Hiển nhiên, cho dù bọn họ có cố cản đường thì Alvis vẫn sẽ thẳng chân đá văng. Không ai có thể cản hắn giành được thứ hắn muốn.
Chiến tranh kết thúc, đám người kia bắt đầu có suy nghĩ dơ bẩn ngu xuẩn.
Nếu không hắn cũng sẽ không đến hành tinh Ronan. Cũng sẽ không gặp Yến Tháp.
Nghĩ đến Yến Tháp, Alvis lại bò một vòng tại chỗ. Tolle thấy hắn làm gì thì bắt chước y chang, hai con rắn như đang chơi trò rắn săn mồi. Alvis càng nghĩ càng hồi hộp.
Nhìn thấy sĩ quan phụ tá chỉ biết bò theo sau đít mình như thằng đần, hắn tức giận quật cho anh một đuôi.
"Không phải tôi bảo anh đừng đến à!"
Tolle bị hắn đập cho choáng váng chuyển hướng. Tuy nhiên, anh không hề bất ngờ với kết quả này, đây mới là bình thường, khi nãy Nguyên soái không giải quyết anh, làm Tolle thấp thỏm kinh khủng.
Bây giờ bị hắn quật cho một cái cũng không đau lắm, Tolle vội vàng giải thích: "Tôi chỉ muốn xem Nguyên soái thế nào."
Alvis lạnh lùng nhìn anh, im lặng.
Tolle nhìn hắn đổi về nguyên hình lại không nói câu nào, như nghĩ đến gì đó, hỏi: "Nguyên soái, ngài muốn về với bọn tôi ạ?"
Alvis không lên tiếng.
Ở nơi Tolle không nhìn thấy, đôi mắt hắn có chút mờ mịt.
Hắn cũng không biết nên làm gì.
Lựa chọn chính xác nhất chính là quay về, khiến tất cả mọi thứ về đúng đường ray của nó chứ không phải ở một nơi vắng vẻ tại hành tinh Ronan, ngày nào cũng tranh giành sự chú ý với mấy đứa nhóc con.
Kẻ thù của hắn mà biết Alvis ngày nào cũng ở đây làm những mấy chuyện này, mấy tên đó sẽ cười đến khi nào rụng răng mới thôi.
Đây vốn là câu chuyện cười buồn cười nhất của thế kỷ.
Đôi mắt của Alvis tối đi, nhanh chóng bò về phía trước. Tolle nhận ra ý của hắn. Dù anh không hiểu tại sao Nguyên soái nói đi là đi như vậy. Rõ ràng trước giờ ăn tối vẫn kiên định muốn ở lại đây, bây giờ mới hỏi một chút lại nhất quyết muốn đi.
Suy nghĩ của Nguyên soái không dễ đoán, anh cũng không muốn đoán.
Tolle vội vàng nhắn tin cho mọi người.
Rắn độc Tolle: Không cần đến, Nguyên soái sắp về.
Chuột đuôi cụt ẩn anh: Gì vậy? Sao tự nhiên quyết định về? Đừng nói là cãi lộn với người yêu nhé.
Thỏ ẩn danh: Ôi chu choa, có biến.
Marmota ẩn danh: Thật luôn, tính luôn cả thời gian chúng ta đi tìm Nguyên soái thì mới có một tháng thôi mà, sao lại về? Không phải có người cứu Nguyên soái hả, hay người này xấu quá?
Chuột đuôi cụt ẩn danh: Bớt nhảm lại, Nguyên soái không phải hạng người đó.
Marmota ẩn danh: Cậu mới ngu đấy, Nguyên soái có phải người đâu.
Chuột đuôi cụt ẩn danh: Cậu nói cũng đúng, vậy mình làm gì đây. Đến hết rồi, tính về thật á, không ai tò mò luôn?
Thỏ ẩn danh: Tò mò... rốt cuộc ai là cứu Nguyên soái vậy. Tò mò quá đi, rắn độc Tolle miêu tả chút vị kia ra làm sao được không?
Tolle không trả lời bọn họ mà là người khác lên tiếng.
Alvis: Có phải các người không biết hai chữ "ẩn danh" kia không có tác dụng với tôi không:)
...
Không còn ai dám nói.
Alvis nhét quang não vào trong nút không gian. Hắn không hề muốn về lại thành người, chỉ dùng nguyên hình bò thật nhanh trên mặt đất.
Rất nhanh đã bò ra ngoài một khoảng.
Hắn sợ mình hối hận.
Tolle phải sử dụng hết sức bình sinh mới có thể đuổi kịp Nguyên soái của mình. Anh bò đến mức khát khô cả cổ, đầu thì bốc khói nghi ngút. Đến khi vất vả lắm mới đuổi kịp hắn, anh lại phát hiện Nguyên soái dừng lại.
"Nguyên soái, có chuyện gì vậy ạ?" Anh tận tụy hỏi.
Không biết Alvis nghĩ gì, ánh mắt của hắn thay đổi. Hắn tranh thủ lúc Tolle chưa phản ứng kịp, chui vào một chỗ để trốn. Đuôi cụt đung đưa trên kẽ hở của bức tường, không tự chủ vẽ vòng tròn trong khi đầu rắn lớn bằng ngón tay cái chui vào trong, tự chôn mình vào đó.
Đến tận khi đuôi không chịu nổi, sắp đâm lủng tường, Alvis mới rút đầu ra. Hắn tự chửi mình trong lòng: Thằng khùng!
Chui ra, Alvis nhìn thấy Tolle tìm hắn nãy giờ: "Mấy giờ rồi?"
Tolle: "Thưa Nguyên soái, sắp hai giờ sáng."
Anh cứ nghĩ Alvis muốn hỏi khi nào tinh hạm đến. Tolle lắc lư đầu, nói: "Dựa theo tốc độ hiện tại, khoảng ba giờ thì tinh hạm sẽ đến. Sau đó chúng ta sẽ lên tinh hạm, quay về thủ đô."
Nếu Nguyên soái tạm thời không muốn nói chuyện với mấy người kia, bọn họ có thể quay về nơi đóng quân của Quân đoàn 1.
Tolle đã tính toán xong xuôi tất cả, đáng tiếc Alvis không hề muốn đi nơi nào trong hai nơi anh sắp xếp.
Hắn nhìn phương hướng, hai mắt tối đi.
Alvis nghĩ thầm: Có lẽ hắn đã thật sự trúng độc.
Trên đường đến đây, trong đầu hắn chỉ có một thứ, chính là ánh mắt của Yến Tháp khi nhìn thấy nguyên hình của hắn. Cậu ấy đang nghĩ gì? Không tin được, không có cảm giác, hay..... ghét hắn?
Nếu không thấy rõ thái độ của Yến Tháp, Alvis cảm thấy sau này mình đừng hòng ngon giấc.
Vì giấc ngủ của mình, hắn cảm thấy mình cần quay về.
Vì vậy chưa để Tolle thở lại bình thường, Nguyên soái của anh đã biến mất.
Tolle đuổi không kịp: "..."
Anh thật sự muốn biết, Nguyên soái rốt cuộc là loài rắn nào, tại sao lại sở hữu tốc độ thần sầu thế này a a a!
Ngài là rắn! Không phải chim! Bò như bay như vậy làm gì!
Tolle âm thầm khịa, vừa hùng hổ đuổi theo hắn trên con đường cũ.
- -
Yến Tháp mở cửa bước ra vườn rau. Trước mặt cậu bây giờ là một mảng cỏ dại, ánh đèn rọi ra, nơi sáng nơi tối.
Cậu đứng đây mười phút mà rắn nhỏ không xuất hiện, trong bụi cỏ cũng không có tiếng động gì. Yến Tháp rũ mắt, có chút mất mát.
Không biết có phải cậu dọa thằng bé rồi hay không.
Lúc rắn nhỏ là cún con, thằng bé là một thằng nhóc cực thích ở nhà. Yến Tháp không ra khỏi cửa nó sẽ không đi, chỉ thích ở bên cạnh Yến Tháp, không hiếu động hoạt bát như nhóc trắng đen, thích chạy vòng vòng trong sân, còn có thể leo cây.
Bé báo tuyết cũng thích quậy cùng với nhóc trắng đen, bé chưa đến một ngày mà đã lộ rõ bản chất.
Một đứa nhỏ không thích ra khỏi nhà bị cậu nhìn thấy bí mật, sợ đến mức chạy trốn cả đêm, bóng cũng không để Yến Tháp thấy.
Yến Tháp không biết làm sao. Cậu thở dài, thật ra cậu thấy nguyên hình của rắn nhỏ tuy xấu nhưng lại là xấu đáng yêu, không biết tại sao đối phương lại giả làm cún con lâu như vậy.
Bây giờ ngẫm lại, những hành vi ban đầu của "cún con" căn bản không phải thứ một con cún con có thể làm được.
Thích dùng đuôi chọt người, thích nơi ẩm ướt, thích nước, thích ngủ,....
Ngày xưa chỉ cảm thấy nó không thích hoạt động, không ngờ cún con thật ra không phải cún con mà lại là rắn con.
Một bé rắn chỉ lớn bằng bàn tay, thích cuộn mình lại như trái bóng.
Yến Tháp cúi đầu, xuất thần.
Có lẽ rắn nhỏ bị cậu dọa chạy, không biết sau này có còn gặp lại nhau không. Yến Tháp mất mát nghĩ thầm, vừa nhấc chân muốn rời khỏi, đột nhiên có tiếng lá cây xào xạc.
Cậu ngẩng đầu nhìn cái cây xiêu vẹo trong sân theo bản năng. Thật ra nó khá xum xuê, chỉ là hình dạng hơi kì quặc nên bị Yến Tháp gọi là cây xiêu vẹo.
Cậu nhìn một chút, không thấy gì, cảm thấy mình nghĩ nhiều.
Một con rắn chỉ to có bằng đấy có thể leo cao được như vậy à.
Có lẽ gió đêm nay lớn.
Yến Tháp xoay người chuẩn bị rời đi, trên đầu lại có tiếng xào xạc vang lên như có người cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.
Cậu dừng bước, ngẩng đầu, im lặng hồi lâu.
"... Alvis?"
Tiếng xào xạc ngưng bặt, cây yên tĩnh đến khó tin.
Yến Tháp nhếch môi, cố tình thở dài rồi bảo: "Mình nghe lầm mất rồi." Nói xong, cậu giả vờ đi.
Tiếng lá cây xào xạc lại vang lên, cậu đi càng xa, tiếng xào xạc càng lớn, cuối cùng ở lúc Yến Tháp xoay người, một bóng đen vọt ra, lao thẳng vào lòng Yến Tháp.
Chiếc đuôi nhỏ dài màu đen quấn chặt lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Yến Tháp như sợ cậu bỏ đi thật nên không dám ngẩng đầu nhìn Yến Tháp mà chỉ vùi đầu vào lòng bàn tay ấm áp của cậu như nó hay làm mỗi đêm.
Yến Tháp cũng không tùy tiện quan sát rắn nhỏ trên tay mình. Cậu cẩn thận dùng ngón tay vuốt ve nó, mang nó vào phòng.
Lúc bọn họ đi vào, Tolle mệt mỏi lắm mới đuổi đến trợn tròn mắt.
Ý của Nguyên soái là gì? Thế là có đi hay không? Anh có cần nhắn tin cho mọi người hay không?
"Gửi tin nhắn cho bọn họ, bảo bọn họ đến đây." Trong lúc xoắn xít, giọng nói lạnh lùng của Nguyên soái vang lên bên tai anh. Tolle thở phào nhẹ nhõm, sau khi đồng ý thì lập tức nhắn tin vào trong nhóm.
Lúc trước bị Alvis cảnh cáo một lần, bây giờ mọi người đều chỉ trả lời chứ không bàn tán gì thêm.
Tuy nhiên, vẫn có người tò mò.
Hoa ăn thịt người Zachley: Có chuyện gì vậy? Làm hòa với ân nhân rồi (nhỏ giọng.JPG)
Tiếc là không ai để ý đến Zachley.
Nhóm chat im lặng lại.
Tiểu Thất vẫn đứng ở đó. Nó thấy cổ tay cậu có con rắn cũng không nghi ngờ gì, chỉ đi theo Yến Tháp đến phòng ngủ. Sau khi đến phòng ngủ rồi, nó mới lên tiến: "Chúc cậu chủ nhỏ ngủ ngon."
Yến Tháp cúi người sờ đầu nó: "Ngủ ngon. Mai bọn tôi sẽ dậy trễ, cậu cũng nghỉ ngơi nhiều chút nhé."
Tiểu Thất khéo léo đồng ý, chờ Yến Tháp vào phòng rồi, nó cũng về lại căn phòng nhỏ của mình.
Vào phòng ngủ, Yến Tháp cũng không ngủ ngay. Cậu đặt bàn tay đang nắm lại của mình lên giường, con rắn đang trốn bên trong nằm im một hồi mới cẩn thận thò đầu ra.
Được Yến Tháp dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Rắn nhỏ đột nhiên thấy hơi choáng váng.
Cảm giác này không giống với ngày xưa. Ngày xưa nó dùng hình dạng cún con để tiếp cận Yến Tháp, bây giờ lại ở nguyên hình, nó nhạy cảm hơn rất nhiều. Rắn nhỏ như bị đầu độc, nó gác đầu lên ngón cái của Yến Tháp, mơ màng đối mặt với cậu, thỉnh thoảng chột dạ thè lưỡi.
Yến Tháp không hỏi quá nhiều, dù sao cậu mới vừa dọa nó chạy. Rắn con nhát như vậy, hỏi nó nữa không chừng nó chạy luôn không tìm được.
Yến Tháp chưa vuốt ve rắn bao giờ, cậu không biết phải làm sao nó mới thoải mái. Tuy vậy nhưng Yến Tháp có kinh nghiệm vuốt ve mấy loài khác đầy mình, trực giác chính xác, kỹ thuật tuyệt vời.
Rắn nhỏ bị cậu vuốt từ đầu đến đuôi, từ vết sẹo thảm thiết trên đỉnh đầu đến chóp đuôi gãy mất.
Yến Tháp không có chút chê bai nào, vẫn vuốt ve nó như không nhìn thấy tất cả. Rắn nhỏ rất thoải mái, lưỡi rắn vô tình đụng trúng mu bản tay của cậu, để lại vết nước sang sáng.
Nó càng ngày càng thích Yến Tháp.
Yến Tháp thấy nó không bài xích bèn cẩn thật đặt nó bên cạnh gối của mình, sau đó cậu cũng nằm xuống, vừa nói vừa ngáp.
"Ngủ cẩn thận nhé, coi chừng bị mọi người đè." Dù sao rắn nhỏ rất nhỏ, bị đè là toi.
Rắn nhỏ chủ động bò xuống cổ tay cậu, chọt nhẹ đuôi tỏ ý mình nằm ở đây sẽ không có cún hay báo nào có thể làm phiền nó.
Nhận ra ý của nó, Yến Tháp cũng không ý kiến, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ngủ khi có con rắn quấn quanh cổ tay mình. Yến Tháp cảm thấy rất mới lạ, bèn hỏi: "Có phải ngày xưa em lặng lẽ biến về hay không?"
Rắn nhỏ cứng đờ, đuôi vẽ vòng tròn trên cổ tay Yến Tháp.
Yến Tháp hiểu ngay, cậu chọt nhẹ đầu nó: "Rồi rồi, ngủ đi, sau này không được chạy lung tung nữa, biết không."
Hiển nhiên là không. Chỉ cần cậu không ngại, nó cũng sẽ không.
Rắn nhỏ ngoan ngoãn ngủ cả đêm, không lộn xộn đánh thức cậu.
Nhưng sáng hôm sau mém nữa nó bị con chó ngu hù chết.
Nhóc trắng đen hoàn toàn không nhớ chuyện tối hôm qua, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, vừa chuẩn bị cho Yến Tháp một cái ôm ấm áp đầy tình yêu đã nhìn thấy một con rắn quen thuộc thò đầu khỏi chăn của Yến Tháp.