Chương 6: Chỉ là muốn lái một cái cơ giáp
Ký túc xá của Đại học Canaan(1) đều là phòng đôi, phòng không lớn, có một chiếc ghế sofa đôi nhỏ, một bàn làm việc và hai chiếc giường mỗi cái 1m2.
(1) 迦南大学 - Đại học gì đó tui không biết. dịch ra là Canaan(Ca-na-an) nên tui để vây luôn.
Canaan là một vùng ở cổ đại, trong suốt cuối thiên niên kỷ thứ 2 TCN. Theo mô tả trong kinh thánh, tương ứng với vùng Levant. Ngày nay là Liban, Israel, Panlestine, phần phía Tây Jordan và Tây Nam Syria. Nó còn được hiểu là Ngã tư Tây Á
Bạch Phỉ trở lại ký túc xá, toàn bộ ký túc xá chỉ có một mình hắn, bởi vì tính cách nguyên chủ, hơn nữa có những vấn đề phát sinh trước đó, bạn cùng phòng với Bạch Phỉ lập tức chuyển ra ngoài, không ai nguyện ý ở chung với hắn.
Sống một mình chính xác là điều mà Bạch Phỉ mong muốn, chẳng qua tin tức hắn kiểm tra ra tinh thần lực vào ba ngày trước có lẽ đã lan truyền khắp nơi trong trường. Để tránh những rắc rối không đáng có, tốt nhất vẫn là nên dọn ra đi ra ngoài.
Cũng may còn có thêm chỗ ở được cung cấp cho hắn, chứ nếu không với số tiền ít ỏi trong túi hắn, đoán chừng còn phải đợi đến tháng sau.
Khi rời khỏi Trung tâm Nghiên cứu Vườn Bách Thảo, Lan Khê nhét cho hắn một đống dịch nuôi cấy thực vật.
Bạch Phỉ lấy ra đặt lên bàn, số lượng này so với dịch dinh dưỡng hắn lưu trữ còn nhiều hơn. Từ trong túi lấy ra cái hộp có hoa văn phức tạp, nhớ tới những lời Lan Khê nói với hắn trước khi rời đi.
"Chúng ta chăm sóc những loại hạt giống thả ra ô nhiễm này, bình thường sẽ đem tinh thần lực rót vào dịch nuôi cấy, sau đó nhỏ dịch nuôi cấy lên hạt giống."
Có điều, Bạch Phỉ không thể sử dụng được tinh thần lực, đành phải làm bộ cầm một chai dịch nuôi cấy, mở nắp hộp ra, nói chuyện với hạt giống: "Sau này ngươi đành phải đi theo ta sống một cuộc sống mà không có tinh thần lực an ủi rồi. "
"Cũng không biết ngươi rốt cuộc là thực vật gì, ta ở Lam Tinh cầu nhiều năm, lại chưa từng gặp qua hạt giống nào như ngươi."
"Có lẽ, ngươi là hạt giống lúa nước đã tuyệt chủng nhiều năm." Bạch Phỉ cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, đem chai dịch nuôi cấy vặn ra, nhỏ giọt vào lớp biểu bì của hạt giống.
Lớp biểu bì hạt giống nứt ra và co lại, dịch nuôi cấy nhỏ trên đó giống như đang trên một lớp màng không thấm nước, trượt xuống đáy hộp.
Bạch Phỉ cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao đây cũng là một hạt giống không có dấu hiệu sinh mệnh nhiều năm.
Sau khi hắn hoàn thành phần bảo dưỡng hôm nay, cũng không chú ý đến hạt giống nữa, rửa mặt rồi tắt đèn đi ngủ.
Trong bóng tối, dịch nuôi cấy tập trung ở dưới đáy hạt giống được hấp từng chút một.
Ngày hôm sau, Bạch Phỉ tỉnh lại, nhận được tin nhắn từ quang não thông báo hắn nên chuyển chuyên ngành.
—— Bạn học Bạch thân mến, bạn đã được chuyển từ chuyên ngành sửa chữa cơ giáp sang chuyên ngành trồng trọt linh thực. Học kỳ mới, đừng đi nhầm lớp nha ~
Cũng không biết có phải bị sự bán manh (2) cuối cùng làm cho ghê tởm hay không, Bạch Phỉ trong nháy mắt thanh tỉnh.
(2) nghĩa là tỏ vẻ dễ thương, thường dùng nhất là khi chụp ảnh. Từ "manh" - 萌 - này vốn có nghĩa là cây cỏ nảy mầm, nhưng ngày nay nhiều người Trung Quốc dùng nó để chỉ độ đáng yêu của một người, một đồ vật hay con vật. Do đó bán manh có nghĩa là tỏ vẻ dễ thương.
Kỳ nghỉ cứ thế mà đã kết thúc, tại sao hắn không xuyên vào đầu kỳ nghỉ, mà lại đến vào cuối của kỳ nghỉ?.
Hôm nay hắn mới biết được biết hóa ra ngành nguyên chủ học chính là sửa chữa cơ giáp, nghe có vẻ không tồi nhưng thủ công thì hắn cùi bắp, sửa chữa cơ giáp tuyệt đối là không có khả năng.
Nhưng ở trường học ba năm, không hỏi ý kiến của riêng mình, nói chuyển sang chuyên ngành khác liền chuyển, điều này có hợp lý không?
Bạch Phỉ đi tới lớp học chuyên ngành Linh Thực, trong phòng học chỉ có vài người hệ chữa trị ngồi lẻ tẻ, nhìn nhân vật làm mưa làm gió mấy ngày gần đây đi vào phòng học.
Bạch Phỉ cảm nhận được mấy người trong phòng học có chút sợ hắn, Bạch Phỉ kéo một cái ghế đặt ở trước mặt bọn họ, chậm rãi ngồi xuống, nhướng mày và đưa mắt nhìn bọn họ, nhẹ nhàng hỏi:
"Xin hỏi chuyên ngành của chúng ta bình thường học cái gì? "
Lúc Bạch Phỉ không cười có chút lãnh đạm, thoạt nhìn lạnh lùng không dễ tiếp cận, nhưng một khi cười rộ lên, rất nhanh liền có thể khiến cho mọi người mất cảnh giác, một số bạn học hệ chữa trị đối diện hắn, nhao nhao mở miệng, ngươi một lời ta một câu nói.
"Ba năm đầu chúng ta học các kiến thức về hệ thực vật, chăm sóc thực vật, tập tính, nắm giữ kiến thức...."
"Năm nay sẽ có các lớp thực hành để chúng ta tiếp xúc với thực vật, thiết lập mối liên kết và thử bồi dưỡng linh thể."
Một người bạn cùng lớp nói, ánh mắt ảm đạm xuống: "Nhưng thật sự quá khó, chỉ có hệ chữa trị cấp B trở lên mới có thể bồi dưỡng thành công, cấp C như tôi chỉ có thể góp cho đủ số lượng. "
"Vậy tại sao cậu lại chọn chuyên ngành này?" Bạch Phỉ hỏi.
"Nhưng tôi ở đã thức tỉnh tinh thần lực hệ chữa trị ở trung học..."
Những lời sau không cần phải nói Bạch Phỉ cũng hiểu rồi, bọn họ không có quyền lựa chọn chuyên ngành mình thích.
Chỉ vì có quá ít người thức tỉnh tinh thần lực hệ chữa trị, nên Đế quốc cần phải bồi dưỡng nhân tài một cách chính xác.
Nếu như cuộc sống mạt thế là kiếp trước của hắn, vậy thì hắn đã từng sống đủ cuộc sống học giả ở kiếp trước rồi, trọng sinh một đời, hắn càng muốn học tập tri thức mới, đi tới những nơi chưa bao giờ tới.
Bạch Phỉ nguyện ý chăm sóc thực vật, thanh lọc ô nhiễm, nhưng hắn không muốn cuộc sống của mình cứ như vậy, càng không muốn để cho người khác quyết định hắn nên sống như thế nào.
Bạch Phỉ đứng dậy đi tới phòng đào tạo của trường, đem ý nghĩ của mình nói ra với chủ nhiệm La Khải.
La Khải trừng mắt to như chuông đồng, không thể tưởng tượng nổi kêu lên: "Ngươi nói ngươi muốn đi đâu!? "
"Chiến đấu cơ giáp chuyên nghiệp." Bạch Phỉ cười tủm tỉm lặp lại một lần.
Cơ giáp, thật là ngầu, không chỉ ngầu mà còn rất thú vị, vừa nghĩ đến thôi đã nóng lòng muốn thử, nhưng ông già đối diện lại đem đầu lắc thành hình dạng trống lắc.
"Đó là chuyên ngành hệ công kích mới có thể đi, một hệ chữa trị như cậu không nên góp vui lung tung." Nếp nhăn trên mặt La Khải sụp đổ, khóe miệng mím lại, ông chắc chắn bạn học này đang trêu chọc ông.
"Em cũng không có nói đùa." Nụ cười trên mặt Bạch Phỉ nhạt dần, nghiêm túc nói.
"Đây là quy tắc trăm năm của trường Canaan, đây là vì tốt cho các ngươi, thể lực của hệ chữa trị suy nhược, tinh thần lực êm dịu, không cách nào dung hợp tốt với cơ giáp, rất dễ bị thương."
Bạch Phỉ: "Thử một chút mới biết được, quy tắc là chết, con người là sống.(?) Nếu trường không cho phép em chuyển sang chuyên ngành mà em muốn, em sẽ nộp đơn xin chuyển trường. "
(?) 规定是死的, 人是活的. tui nghĩ câu này có nghĩa là quy định quá bảo thủ mà con người thì linh hoạt. không biết đúng không. không hiểu T^T
"Ngươi..... Đừng tưởng rằng ngươi là hệ chữa trị cấp A trân quý là có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn! "
La Khải thiếu chút nữa không nhịn được tính tình của mình, nhưng nhìn gương mặt tươi cười tủm tỉm trước mặt, tức giận nghiến răng.
Cuối cùng đành phải thương lượng với hiệu trưởng, nói cho Bạch Phỉ biết: "Nếu ngươi vượt qua kỳ thi lớp chuyên ngành linh thực, có thể thả cho ngươi đi chuyên ngành khác."
Sau đó ông ấy dừng lại và tiếp tục nói: "Nếu thi trượt, chỉ cần thành thật ở lại đây."
"Có thể." Bạch Phỉ đáp ứng.
Giống như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt La Khải dịu xuống, khóe miệng nhếch lên, thanh âm nghe có chút dịu dàng, nhưng trong giọng nói tràn ngập vui sướng khi người gặp họa:
"Quên nói cho ngươi biết, tám giờ sáng mai sẽ tiến hành kiểm tra thành quả học tập trong ba năm của chuyên ngành linh thực, có lẽ ngươi phải nhanh chóng trở về đọc sách. "
"A, quên mất." La Khải khoa trương vỗ trán một cái, "Ngươi còn chưa có sách chuyên ngành này."
"Nếu là vậy thì không cần ngài phải nhọc lòng (3)." Bạch Phỉ nói xong, xoay người ra cửa, lại đi đến phòng học Linh Thực, mượn sách điện tử từ mấy học sinh vừa rồi, tải lên quang não.
(3) Tốn công sức suy nghĩ về một việc gì.
Bạch Phỉ bỏ ra cả buổi chiều, đem tài liệu giảng dạy chuyên ngành về linh thực vào quang não đặt trên màn hình trống.
Hắn nằm trên sô pha, nhanh chóng ôn lại kiến thức của ba năm nay.
Khi bạn học trong lớp giới thiệu cho hắn, Bạch Phỉ đại khái có hiểu đây đều là kiến thức hắn hiểu được, với lượng kiến thức về thực vật mà hắn có được, đừng nói thi cử, đến giáo viên hắn cũng có thể làm được.
Nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng (4). Bạch Phỉ vẫn là đem tài liệu từ đầu đến cuối xem sơ qua, có một ít kiến thức mới mẻ, bất quá đối với hắn mà nói, nó tương đối đơn giản, phần lớn là kiến thức đã biết.
(4) nhấn mạnh việc hiểu rõ người khác và bản thân là yếu tố quan trọng trong việc xây dựng mối quan hệ và đạt được thành công.
Tắt màn hình, Bạch Phỉ đi tới trước bàn làm việc, ánh mắt quét qua hạt giống trong hộp.
Vật liệu của hộp được làm bằng một loại quặng quý hiếm trên tinh tế, loại quặng này có khả năng ngăn chặn lan truyền ô nhiễm.
Để nuôi dưỡng hạt giống tốt hơn, bên trong hộp có một lớp vật liệu trong suốt, được cho là có thể ngăn chặn ô nhiễm, có thể hấp thụ ánh sáng mặt trời bên ngoài.
Cho nên sau khi Bạch Phỉ mang hạt giống về, hắn mở nắp hộp bên ngoài và đóng nắp trong suốt bên trong lại, để hạt giống có thể hấp thu tinh hoa của thiên địa.
Cũng không biết có phải là do phơi nắng một ngày hay không, Bạch Phỉ luôn cảm thấy hạt giống có chút khác biệt với ngày hôm qua, những lại không phân biệt được là khác cái gì.
Có lẽ là nguyên nhân tâm lý, Bạch Phỉ mở nắp dịch nuôi cấy mới, nhỏ lên vỏ hạt giống.
Dịch nuôi cấy lưu lại trên vỏ hạt giống lâu hơn, nhưng cuối cùng vẫn trượt xuống đáy hộp.
Có vẻ như đó là ảo tưởng của hắn.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Bạch Phỉ đúng giờ đi tới phòng học, trong phòng học không có tới hai mươi cái bàn, Bạch Phỉ tìm được bàn viết tên mình.
Chỗ ngồi kiểm tra không giống với bàn khác, có robot thông minh đứng bên cạnh, bàn là màn hình điện tử.
Kỳ thi bắt đầu, màn hình sẽ sáng lên, có một cây bút đặc biệt sẽ được sử dụng để trả lời trực tiếp các câu hỏi lên màn hình, điều này giúp loại bỏ hoàn toàn việc gian lận trong kỳ thi.
Hầu hết các câu hỏi đều là câu trắc nghiệm, số lượng đề rất lớn, Bạch Phỉ trả lời rất nhanh.
Với tốc độ của hắn, vừa làm xong bài thì chuông thi vang lên, không cần phải nói, có rất nhiều người còn chưa làm xong bài, vẻ mặt ủ rũ.
Nộp bài thi, một giây sau sẽ có điểm, đồng thời điểm cũng truyền đến văn phòng hiệu trưởng.
"Thật sự là đừng đầu kỳ thi, điểm tối đa, ta không nhìn lầm chứ." La Khải dụi dụi mắt mình
"Cậu ta chưa từng vượt qua kỳ thi trước đây. "
Hiệu trưởng Phương Kính Sơn mở miệng: "Không biết cậu ta đã dùng biện pháp gì, nếu đã nói rồi, vậy thì hãy để cậu ấy đi đi. "
"Nhưng hiệu trưởng, quy định rõ ràng của đế quốc là không thể được." giờ phút này trong lòng La Khải lo lắng.
"Biết vì sao Đế quốc lại quy định như vậy không?" Phương Kính Sơn hỏi.
Những lời này khiến La Khải ngây ngẩn cả người, lắc đầu.
"Không biết cũng tốt, dù sao sau này cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa." Ánh mắt Phương Kính Sơn có chút xa xôi, sau khi hoàn hồn lại tiếp tục nói:
"Chuyên ngành vẫn nên để cậu ta dưới ngành linh thực, chiến đấu cơ giáp coi như là môn tự chọn của cậu ấy đi. "
Trước khi Bạch Phỉ ra khỏi phòng học, trên bản tin Quang Não nhận được thông báo rằng hắn đã tham gia thành công môn học tự chọn khoa chiến đấu cơ giáp.
Tự chọn?
Xem ra đây là nhượng bộ lớn nhất, tự chọn liền tự chọn đi, ai bảo hắn chỉ muốn lái một cái cơ giáp mà thôi.
(1) 迦南大学 - Đại học gì đó tui không biết. dịch ra là Canaan(Ca-na-an) nên tui để vây luôn.
Canaan là một vùng ở cổ đại, trong suốt cuối thiên niên kỷ thứ 2 TCN. Theo mô tả trong kinh thánh, tương ứng với vùng Levant. Ngày nay là Liban, Israel, Panlestine, phần phía Tây Jordan và Tây Nam Syria. Nó còn được hiểu là Ngã tư Tây Á
Bạch Phỉ trở lại ký túc xá, toàn bộ ký túc xá chỉ có một mình hắn, bởi vì tính cách nguyên chủ, hơn nữa có những vấn đề phát sinh trước đó, bạn cùng phòng với Bạch Phỉ lập tức chuyển ra ngoài, không ai nguyện ý ở chung với hắn.
Sống một mình chính xác là điều mà Bạch Phỉ mong muốn, chẳng qua tin tức hắn kiểm tra ra tinh thần lực vào ba ngày trước có lẽ đã lan truyền khắp nơi trong trường. Để tránh những rắc rối không đáng có, tốt nhất vẫn là nên dọn ra đi ra ngoài.
Cũng may còn có thêm chỗ ở được cung cấp cho hắn, chứ nếu không với số tiền ít ỏi trong túi hắn, đoán chừng còn phải đợi đến tháng sau.
Khi rời khỏi Trung tâm Nghiên cứu Vườn Bách Thảo, Lan Khê nhét cho hắn một đống dịch nuôi cấy thực vật.
Bạch Phỉ lấy ra đặt lên bàn, số lượng này so với dịch dinh dưỡng hắn lưu trữ còn nhiều hơn. Từ trong túi lấy ra cái hộp có hoa văn phức tạp, nhớ tới những lời Lan Khê nói với hắn trước khi rời đi.
"Chúng ta chăm sóc những loại hạt giống thả ra ô nhiễm này, bình thường sẽ đem tinh thần lực rót vào dịch nuôi cấy, sau đó nhỏ dịch nuôi cấy lên hạt giống."
Có điều, Bạch Phỉ không thể sử dụng được tinh thần lực, đành phải làm bộ cầm một chai dịch nuôi cấy, mở nắp hộp ra, nói chuyện với hạt giống: "Sau này ngươi đành phải đi theo ta sống một cuộc sống mà không có tinh thần lực an ủi rồi. "
"Cũng không biết ngươi rốt cuộc là thực vật gì, ta ở Lam Tinh cầu nhiều năm, lại chưa từng gặp qua hạt giống nào như ngươi."
"Có lẽ, ngươi là hạt giống lúa nước đã tuyệt chủng nhiều năm." Bạch Phỉ cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, đem chai dịch nuôi cấy vặn ra, nhỏ giọt vào lớp biểu bì của hạt giống.
Lớp biểu bì hạt giống nứt ra và co lại, dịch nuôi cấy nhỏ trên đó giống như đang trên một lớp màng không thấm nước, trượt xuống đáy hộp.
Bạch Phỉ cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao đây cũng là một hạt giống không có dấu hiệu sinh mệnh nhiều năm.
Sau khi hắn hoàn thành phần bảo dưỡng hôm nay, cũng không chú ý đến hạt giống nữa, rửa mặt rồi tắt đèn đi ngủ.
Trong bóng tối, dịch nuôi cấy tập trung ở dưới đáy hạt giống được hấp từng chút một.
Ngày hôm sau, Bạch Phỉ tỉnh lại, nhận được tin nhắn từ quang não thông báo hắn nên chuyển chuyên ngành.
—— Bạn học Bạch thân mến, bạn đã được chuyển từ chuyên ngành sửa chữa cơ giáp sang chuyên ngành trồng trọt linh thực. Học kỳ mới, đừng đi nhầm lớp nha ~
Cũng không biết có phải bị sự bán manh (2) cuối cùng làm cho ghê tởm hay không, Bạch Phỉ trong nháy mắt thanh tỉnh.
(2) nghĩa là tỏ vẻ dễ thương, thường dùng nhất là khi chụp ảnh. Từ "manh" - 萌 - này vốn có nghĩa là cây cỏ nảy mầm, nhưng ngày nay nhiều người Trung Quốc dùng nó để chỉ độ đáng yêu của một người, một đồ vật hay con vật. Do đó bán manh có nghĩa là tỏ vẻ dễ thương.
Kỳ nghỉ cứ thế mà đã kết thúc, tại sao hắn không xuyên vào đầu kỳ nghỉ, mà lại đến vào cuối của kỳ nghỉ?.
Hôm nay hắn mới biết được biết hóa ra ngành nguyên chủ học chính là sửa chữa cơ giáp, nghe có vẻ không tồi nhưng thủ công thì hắn cùi bắp, sửa chữa cơ giáp tuyệt đối là không có khả năng.
Nhưng ở trường học ba năm, không hỏi ý kiến của riêng mình, nói chuyển sang chuyên ngành khác liền chuyển, điều này có hợp lý không?
Bạch Phỉ đi tới lớp học chuyên ngành Linh Thực, trong phòng học chỉ có vài người hệ chữa trị ngồi lẻ tẻ, nhìn nhân vật làm mưa làm gió mấy ngày gần đây đi vào phòng học.
Bạch Phỉ cảm nhận được mấy người trong phòng học có chút sợ hắn, Bạch Phỉ kéo một cái ghế đặt ở trước mặt bọn họ, chậm rãi ngồi xuống, nhướng mày và đưa mắt nhìn bọn họ, nhẹ nhàng hỏi:
"Xin hỏi chuyên ngành của chúng ta bình thường học cái gì? "
Lúc Bạch Phỉ không cười có chút lãnh đạm, thoạt nhìn lạnh lùng không dễ tiếp cận, nhưng một khi cười rộ lên, rất nhanh liền có thể khiến cho mọi người mất cảnh giác, một số bạn học hệ chữa trị đối diện hắn, nhao nhao mở miệng, ngươi một lời ta một câu nói.
"Ba năm đầu chúng ta học các kiến thức về hệ thực vật, chăm sóc thực vật, tập tính, nắm giữ kiến thức...."
"Năm nay sẽ có các lớp thực hành để chúng ta tiếp xúc với thực vật, thiết lập mối liên kết và thử bồi dưỡng linh thể."
Một người bạn cùng lớp nói, ánh mắt ảm đạm xuống: "Nhưng thật sự quá khó, chỉ có hệ chữa trị cấp B trở lên mới có thể bồi dưỡng thành công, cấp C như tôi chỉ có thể góp cho đủ số lượng. "
"Vậy tại sao cậu lại chọn chuyên ngành này?" Bạch Phỉ hỏi.
"Nhưng tôi ở đã thức tỉnh tinh thần lực hệ chữa trị ở trung học..."
Những lời sau không cần phải nói Bạch Phỉ cũng hiểu rồi, bọn họ không có quyền lựa chọn chuyên ngành mình thích.
Chỉ vì có quá ít người thức tỉnh tinh thần lực hệ chữa trị, nên Đế quốc cần phải bồi dưỡng nhân tài một cách chính xác.
Nếu như cuộc sống mạt thế là kiếp trước của hắn, vậy thì hắn đã từng sống đủ cuộc sống học giả ở kiếp trước rồi, trọng sinh một đời, hắn càng muốn học tập tri thức mới, đi tới những nơi chưa bao giờ tới.
Bạch Phỉ nguyện ý chăm sóc thực vật, thanh lọc ô nhiễm, nhưng hắn không muốn cuộc sống của mình cứ như vậy, càng không muốn để cho người khác quyết định hắn nên sống như thế nào.
Bạch Phỉ đứng dậy đi tới phòng đào tạo của trường, đem ý nghĩ của mình nói ra với chủ nhiệm La Khải.
La Khải trừng mắt to như chuông đồng, không thể tưởng tượng nổi kêu lên: "Ngươi nói ngươi muốn đi đâu!? "
"Chiến đấu cơ giáp chuyên nghiệp." Bạch Phỉ cười tủm tỉm lặp lại một lần.
Cơ giáp, thật là ngầu, không chỉ ngầu mà còn rất thú vị, vừa nghĩ đến thôi đã nóng lòng muốn thử, nhưng ông già đối diện lại đem đầu lắc thành hình dạng trống lắc.
"Đó là chuyên ngành hệ công kích mới có thể đi, một hệ chữa trị như cậu không nên góp vui lung tung." Nếp nhăn trên mặt La Khải sụp đổ, khóe miệng mím lại, ông chắc chắn bạn học này đang trêu chọc ông.
"Em cũng không có nói đùa." Nụ cười trên mặt Bạch Phỉ nhạt dần, nghiêm túc nói.
"Đây là quy tắc trăm năm của trường Canaan, đây là vì tốt cho các ngươi, thể lực của hệ chữa trị suy nhược, tinh thần lực êm dịu, không cách nào dung hợp tốt với cơ giáp, rất dễ bị thương."
Bạch Phỉ: "Thử một chút mới biết được, quy tắc là chết, con người là sống.(?) Nếu trường không cho phép em chuyển sang chuyên ngành mà em muốn, em sẽ nộp đơn xin chuyển trường. "
(?) 规定是死的, 人是活的. tui nghĩ câu này có nghĩa là quy định quá bảo thủ mà con người thì linh hoạt. không biết đúng không. không hiểu T^T
"Ngươi..... Đừng tưởng rằng ngươi là hệ chữa trị cấp A trân quý là có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn! "
La Khải thiếu chút nữa không nhịn được tính tình của mình, nhưng nhìn gương mặt tươi cười tủm tỉm trước mặt, tức giận nghiến răng.
Cuối cùng đành phải thương lượng với hiệu trưởng, nói cho Bạch Phỉ biết: "Nếu ngươi vượt qua kỳ thi lớp chuyên ngành linh thực, có thể thả cho ngươi đi chuyên ngành khác."
Sau đó ông ấy dừng lại và tiếp tục nói: "Nếu thi trượt, chỉ cần thành thật ở lại đây."
"Có thể." Bạch Phỉ đáp ứng.
Giống như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt La Khải dịu xuống, khóe miệng nhếch lên, thanh âm nghe có chút dịu dàng, nhưng trong giọng nói tràn ngập vui sướng khi người gặp họa:
"Quên nói cho ngươi biết, tám giờ sáng mai sẽ tiến hành kiểm tra thành quả học tập trong ba năm của chuyên ngành linh thực, có lẽ ngươi phải nhanh chóng trở về đọc sách. "
"A, quên mất." La Khải khoa trương vỗ trán một cái, "Ngươi còn chưa có sách chuyên ngành này."
"Nếu là vậy thì không cần ngài phải nhọc lòng (3)." Bạch Phỉ nói xong, xoay người ra cửa, lại đi đến phòng học Linh Thực, mượn sách điện tử từ mấy học sinh vừa rồi, tải lên quang não.
(3) Tốn công sức suy nghĩ về một việc gì.
Bạch Phỉ bỏ ra cả buổi chiều, đem tài liệu giảng dạy chuyên ngành về linh thực vào quang não đặt trên màn hình trống.
Hắn nằm trên sô pha, nhanh chóng ôn lại kiến thức của ba năm nay.
Khi bạn học trong lớp giới thiệu cho hắn, Bạch Phỉ đại khái có hiểu đây đều là kiến thức hắn hiểu được, với lượng kiến thức về thực vật mà hắn có được, đừng nói thi cử, đến giáo viên hắn cũng có thể làm được.
Nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng (4). Bạch Phỉ vẫn là đem tài liệu từ đầu đến cuối xem sơ qua, có một ít kiến thức mới mẻ, bất quá đối với hắn mà nói, nó tương đối đơn giản, phần lớn là kiến thức đã biết.
(4) nhấn mạnh việc hiểu rõ người khác và bản thân là yếu tố quan trọng trong việc xây dựng mối quan hệ và đạt được thành công.
Tắt màn hình, Bạch Phỉ đi tới trước bàn làm việc, ánh mắt quét qua hạt giống trong hộp.
Vật liệu của hộp được làm bằng một loại quặng quý hiếm trên tinh tế, loại quặng này có khả năng ngăn chặn lan truyền ô nhiễm.
Để nuôi dưỡng hạt giống tốt hơn, bên trong hộp có một lớp vật liệu trong suốt, được cho là có thể ngăn chặn ô nhiễm, có thể hấp thụ ánh sáng mặt trời bên ngoài.
Cho nên sau khi Bạch Phỉ mang hạt giống về, hắn mở nắp hộp bên ngoài và đóng nắp trong suốt bên trong lại, để hạt giống có thể hấp thu tinh hoa của thiên địa.
Cũng không biết có phải là do phơi nắng một ngày hay không, Bạch Phỉ luôn cảm thấy hạt giống có chút khác biệt với ngày hôm qua, những lại không phân biệt được là khác cái gì.
Có lẽ là nguyên nhân tâm lý, Bạch Phỉ mở nắp dịch nuôi cấy mới, nhỏ lên vỏ hạt giống.
Dịch nuôi cấy lưu lại trên vỏ hạt giống lâu hơn, nhưng cuối cùng vẫn trượt xuống đáy hộp.
Có vẻ như đó là ảo tưởng của hắn.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Bạch Phỉ đúng giờ đi tới phòng học, trong phòng học không có tới hai mươi cái bàn, Bạch Phỉ tìm được bàn viết tên mình.
Chỗ ngồi kiểm tra không giống với bàn khác, có robot thông minh đứng bên cạnh, bàn là màn hình điện tử.
Kỳ thi bắt đầu, màn hình sẽ sáng lên, có một cây bút đặc biệt sẽ được sử dụng để trả lời trực tiếp các câu hỏi lên màn hình, điều này giúp loại bỏ hoàn toàn việc gian lận trong kỳ thi.
Hầu hết các câu hỏi đều là câu trắc nghiệm, số lượng đề rất lớn, Bạch Phỉ trả lời rất nhanh.
Với tốc độ của hắn, vừa làm xong bài thì chuông thi vang lên, không cần phải nói, có rất nhiều người còn chưa làm xong bài, vẻ mặt ủ rũ.
Nộp bài thi, một giây sau sẽ có điểm, đồng thời điểm cũng truyền đến văn phòng hiệu trưởng.
"Thật sự là đừng đầu kỳ thi, điểm tối đa, ta không nhìn lầm chứ." La Khải dụi dụi mắt mình
"Cậu ta chưa từng vượt qua kỳ thi trước đây. "
Hiệu trưởng Phương Kính Sơn mở miệng: "Không biết cậu ta đã dùng biện pháp gì, nếu đã nói rồi, vậy thì hãy để cậu ấy đi đi. "
"Nhưng hiệu trưởng, quy định rõ ràng của đế quốc là không thể được." giờ phút này trong lòng La Khải lo lắng.
"Biết vì sao Đế quốc lại quy định như vậy không?" Phương Kính Sơn hỏi.
Những lời này khiến La Khải ngây ngẩn cả người, lắc đầu.
"Không biết cũng tốt, dù sao sau này cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa." Ánh mắt Phương Kính Sơn có chút xa xôi, sau khi hoàn hồn lại tiếp tục nói:
"Chuyên ngành vẫn nên để cậu ta dưới ngành linh thực, chiến đấu cơ giáp coi như là môn tự chọn của cậu ấy đi. "
Trước khi Bạch Phỉ ra khỏi phòng học, trên bản tin Quang Não nhận được thông báo rằng hắn đã tham gia thành công môn học tự chọn khoa chiến đấu cơ giáp.
Tự chọn?
Xem ra đây là nhượng bộ lớn nhất, tự chọn liền tự chọn đi, ai bảo hắn chỉ muốn lái một cái cơ giáp mà thôi.