Chương 21: Bắt đầu lừa dối
Edit: Cú Mèo
Beta: Huynn
***
Chương 21.Bắt đầu lừa dối
Dưới sự giải thích của báo già, Ninh Phỉ cuối cùng cũng hiểu vụ này lớn cỡ nào.
Con báo già mà bọn họ gặp cũng không khác gì mấy so với Ninh Chinh, bởi vì con gái Đại Hoa của ông không chỉ sinh con vào mùa thu, mà còn sinh ra một báo con màu đen, khiến cả tộc cảm thấy bất lực. Vì vậy bọn họ yêu cầu Đại Hoa ném đứa con đó đi.
Tất nhiên Đại Hoa không làm vậy, sau đó còn làm ầm ĩ với mấy người trong tộc tới gà bay chó sủa khiến đám báo già nổi giận, Đại Hoa lập tức mang theo bạn lữ và báo con rời khỏi lãnh thổ. Có một báo con vẫn còn nhỏ mà đã mồ côi, cha mẹ mất sớm, vì vậy Đại Hoa mang theo báo con đó cùng rời đi. Cho nên họ mới cùng nhau lên đường.
Còn chưa tới mùa đông, chúng là một quần thể báo hoa lớn và không lo tới chuyện bị bỏ đói.
Nhưng mùa đông sắp đến.
Đàn con vẫn còn đang bú sữa mẹ, mà họ tạm thời vẫn chưa thể tìm thấy nơi thích hợp để làm lãnh thổ, vì vậy mới bắt đầu nghĩ đến việc đi tới mấy khu vực có động vật nhỏ đang sống để chiếm làm lãnh thổ. Lúc đầu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, nhưng lãnh thổ của những động vật nhỏ có khả năng gặp nhiều dã thú, mà họ chỉ là một đám báo nhỏ cướp lãnh thổ, đánh giết một hồi thì phải đổi chỗ ở, cuối cùng chỉ có thể tự làm tự ăn.
Trận tuyết rơi dày đã khiến một chú báo con bị chết cóng.
Đại Hoa cực kì đau khổ, nàng cố gắng chăm sóc cho ba đứa con còn lại, luôn để mắt đến chúng vì sợ rằng những đứa con của mình sẽ gặp phải tai nạn gì.
Vừa lúc đó, họ gặp phải một con hổ.
"Hắn nói nơi này có lương thực dồi dào, chỉ có một con hổ già và một con linh miêu, chúng ta đông hơn nên có thể chiếm lãnh thổ. Hắn còn nói, chúng ta sẽ dụ con hổ đi, Đại Hoa hoàn toàn có thể khống chế được linh miêu…" Báo già nói xong thì từ trên cây nhảy xuống, trong giọng nói mang theo một tia đau buồn: “Hãy thả Đại Hoa và lũ trẻ đi, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này”
“Phụ thân!" Cái bánh tét nằm trên mặt đất run rẩy: “Bọn nhỏ…”
"Chúng ta bị người khác xúi giục." Con báo già sống mấy chục năm giờ mới hiểu được. Nếu ở đây chỉ có một con linh miêu và một con hổ, thức ăn dồi dào, vì sao không có dã thú khác tới cướp, điều này có thể chứng minh rằng chủ nhân của nơi này rất mạnh, mà con hổ kia hiển nhiên là muốn chúng tấn công rồi ngồi đó hưởng được lợi!
Con báo đen…
Ninh Phỉ liếc nhìn Ninh Chinh, sau đó kéo Ninh Chinh qua một bên, thấp giọng hỏi: "Mày cảm thấy thế nào?"
“Cái gì?" Ninh Chinh không hiểu.
“Nhận bọn họ làm đàn em…" Ninh Phỉ còn chưa nói xong đã bị Ninh Chinh cắt ngang: "Ngươi đã có ta làm đàn em rồi không phải sao? Bọn họ, bọn họ…" Sao ngươi có thể làm đại ca của đám người này được?
“Không phải đàn em của tao!"Ninh Phỉ cảm thấy không thể giải thích rõ ràng được với con hổ mù chữ này, vì vậy thẳng thắn nói: “Hỏi bọn họ thử có muốn tham gia với chúng ta không, dù sao chúng ta cũng không cần lo lắng chuyện ăn uống, để chúng ở lại trông chừng nhà rồi chúng ta có thể ra ngoài chơi.”
Nghe tới đây hiển nhiên Ninh Chinh có chút kích động, nhưng vẫn còn có chút lo lắng: “Nếu như lúc chúng ta ra ngoài, bọn chúng trộm đồ đi thì làm sao?”
Ninh Phỉ cười nói: “Việc này không khó, mày tin tao, bọn chúng không dám làm vậy đâu.”
Ninh Chinh tất nhiên tin tưởng đại ca của mình 100%, vì vậy đi tới trước mặt con báo già hỏi: “Ngươi có nguyện ý gia nhập không? Trở thành người cùng bộ lạc, ta cho ngươi một phần lãnh thổ, giúp ngươi vượt qua khó khăn, với điều kiện là ngươi không được phản bội chúng ta!”
Con báo già cúi đầu và trao đổi ánh mắt với con rể.
Ninh Phỉ thấy vậy, cười lạnh nói: “Đương nhiên, hiện tại ngươi không cần đáp ứng liền, có thể cùng chúng ta đi tìm Đại Hoa với đàn con, đến lúc đó mà ngươi vẫn từ chối, thì lập tức rời khỏi nơi này. Còn nếu như ngươi không muốn rời đi… Tin ta đi, ta sẽ khiến cuộc sống của ngươi còn tồi tệ hơn cả chết.”
Bị sát khí trong mắt Ninh Phỉ làm cho giật mình, báo già rụt người lại, vốn định bỏ đi, nhưng nghĩ đến con gái và đàn cháu nhỏ, trong lòng lại nhịn không được.
“Thực sự đủ ăn sao?" Hắn hỏi, phải biết rằng mùa đông đi săn rất phiền phức, cho dù có bắt được con mồi thì cũng là mấy con thỏ nhỏ, hươu nai và những con mồi nhỏ khác, chừng đó không đủ ăn. Hắn đã để dành hết tất cả thức ăn cho đàn báo con ăn, nếu không thì hắn đã không sụt cân nhanh đến vậy.
“Ta cho ngươi xem thức ăn của chúng ta… Ngoài ra, để ta nhắc nhở ngươi, không phải chỉ có chúng ta là dã thú trên ngọn núi này đâu. Nếu Đại Hoa xảy ra chuyện gì, thì lũ báo con đó…" Giọng Ninh Phỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Đúng rồi, Đại Hoa và bọn nhỏ!" Con báo bị bó như cây bánh tét dùng sức vùng vẫy: “Buông ta ra!!”
Ninh Phỉ không để ý tới hắn, chỉ nhìn báo già.
Con báo già gật đầu nói: "Được."
Cả nhóm nhanh chóng chạy về phía hang động, lúc sắp tới thì nghe thấy tiếng gào thét của Đại Hoa, trong giọng còn mang theo sự hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Ninh Chinh đột nhiên dừng lại, gầm lên một tiếng uy hiếp, sau đó nhanh chóng chạy qua, suýt chút nữa là xuất hiện ảo ảnh trong tuyết dày!
Mà những con báo kia lợi dụng khả năng leo cây của mình, nhanh chóng lao về phía trước trên những thân cây trong rừng, rất nhanh đã đuổi kịp được con hổ trắng.
Về phần Ninh Phỉ…
Anh vùng vẫy trong tuyết, cuối cùng cũng hiểu được thế nào là yếu đuối và bất lực, lúc anh chạy qua đã khó khăn lắm rồi, bây giờ chạy trở về cũng không dễ dàng gì. Tuyết quá dày, dù bị tán cây chặn lại rất nhiều nhưng vẫn là thử thách không hề dễ dàng đối với linh miêu.
Khi Ninh Phỉ chạy từ trên núi xuống, cuộc chiến ở trước cổng nhà đã kết thúc.
Đại Hoa đã dính phải cái bẫy mà anh làm, hai chân sau bị treo lơ lửng trên không, một vài báo con đứng bên dưới lo lắng hú lên, kết quả là thu hút được một đàn chó rừng.
Chó rừng, chó sói, đi trước là chó rừng, phía sau là chó sói, có thể thấy được chó rừng xảo quyệt hơn chó sói. Nhưng cũng vì vậy nên chúng không lao lên tấn công mà dụ đám báo con đi để thưởng thức. Chính vì điều này, Ninh Chinh và những người khác đã có thời gian để giết sạch nhóm chó rừng này!
Sức chiến đấu của hổ và báo không phải là thứ chó rừng có thể đấu lại, huống hồ họ còn nhiều như vậy!
Ninh Phỉ lắc lắc chân, anh hoài nghi giống loài của mình. Người ta nói rằng linh miêu rất thích hợp để săn bắt trong tuyết, vì linh miêu có móng vuốt rộng dày và khả năng nhảy mạnh mẽ, thích hợp để phục kích trong tuyết, nhưng bây giờ thì sao? Anh chỉ có thể chạy lung tung trong bão tuyết.
Có thể là tuyết nơi này quá dày, không thích hợp cho linh miêu ra ngoài.
Anh tự an ủi mình, rồi chậm rãi bước tới.
Bạn lữ của Đại Hoa đã trèo lên cây và cắt đứt dây, nhưng anh ta không thể cởi dây, anh ta cứ cắn sợi dây, vị đắng của sợi dây khiến lưỡi anh ta tê dại. Anh ta nhìn thấy Ninh Phỉ liền cầu xin anh giúp đỡ.
Ninh Phỉ biến thành hình người, mặc quần áo vào rồi trèo lên cây như một con khỉ, không chỉ cởi trói cái bẫy Đại Hoa dính phải mà còn cởi trói cho mấy cái bẫy khác, trong đó có một con chó rừng vẫn đang bị treo lơ lửng. Nhưng khi con chó rừng vừa chạm đất thì đã bị xé thành từng mảnh.
Đại Hoa vừa rớt xuống đất, lập tức ôm ba đứa con vào lòng. Lớp lông của chúng dựng ngược lên, nó rùng mình trong gió lạnh rồi được mẹ ôm vào lòng.
Nguy cơ đã được giải trừ, con báo vị thành niên cũng nhớ đến cái bụng trống rỗng của mình, lập tức cắn xé con mồi nằm trên mặt đất, nuốt xuống từng ngụm lớn.
Nó đã đói lả!
Ninh Phỉ từ trên cây đi xuống, cùng Ninh Chinh dời tảng đá chặn ở cửa, mở cửa trúc ra, nói với báo già: "Ngươi có thể vào xem lương thực dự trữ của chúng ta.”
Báo già nhìn cửa trúc và bức màn cỏ thô ráp mà lão chưa từng thấy bao giờ, do dự một chút mới đi vào hang với Ninh Phỉ.
Vừa bước vào hang, ông lập tức được cảm nhận được hơi ấm.
Ngọn lửa trong lò còn đang cháy, cả hang động đều được bao bọc bởi cảm giác khô ráo và ấm áp, bên cạnh lò sưởi còn có một ít cỏ khô màu vàng óng, trên cỏ được trải những mảnh lông thú trông rất mềm mại.
Ông đi theo sau Ninh Phỉ, nhìn anh vén một tấm rơm thô, để lộ toàn bộ không gian bên trong.
Báo già đứng ở cửa kinh ngạc há hốc miệng.
Trong không gian nhỏ đặt đầy các loại thức ăn, có món ông từng thấy, có món chưa từng thấy. Tuy mùi hương trộn lẫn với nhau hơi khó chịu nhưng… Không có mùi hư thối.
Nói vậy là đồ ăn ở đây đều ngon và ăn được!!
Ông chăm chú nhìn những dải thịt khô treo trên đỉnh hang, nước miếng suýt chảy ra.
Ục ục…
Tiếng đó phát ra từ bụng của ông.
Ninh Phỉ nghe vậy chỉ cười cười, nói: "Ta cho ngươi xem những thứ khác, xong rồi thì có thể gọi bọn nhỏ vào cùng.”
Ngoài mấy con báo con, lúc tiến vào, chỉ có một con báo nhỏ kia là khóe miệng còn dính máu. Vì nó còn nhỏ, không chịu đói được, nhưng hai con báo trưởng thành còn lại biết rằng, đây là lãnh thổ của người khác, mà bản thân chúng còn đánh thua, hơn nữa người ta vẫn còn ở đây, nên không quá thích hợp khi ăn đồ ăn trên lãnh thổ của người khác, nếu không thì sẽ bị coi là khiêu khích.
Bây giờ họ phải bảo vệ ba đứa báo con, nhưng họ lại không thể đánh bại được con hổ trắng kia.
Khi báo già để họ vào, họ vẫn còn mang nhiều nghi ngờ trong lòng. Nhưng vừa bước chân vào hang động ấm áp, họ chợt có cảm giác không muốn rời xa.
Ở đây thật thoải mái.
Ninh Phỉ gọi Ninh Chinh mang củi vào, anh dùng dao cắt thịt đông lạnh và thịt xông khói ném vào trong nồi đất, còn bỏ thêm nhiều khoai tây, khoai sọ và sò ốc lớn vào trong. Vì có “khách” đến nên anh không ngại hầm thêm hai chiếc nồi đất lớn.
Đại Hoa nằm sấp bên cạnh lò sưởi, vừa cho đàn con đói bú sữa, vừa nỗ lực hít hà mũi.
Mùi thơm quá, cô chưa từng thấy món ăn nào thơm như vậy.
"Đây là cái gì?" Báo già nhìn chằm chằm nồi đất, cảm thấy mắt mình nhìn không được tốt lắm. "Sao ngươi có nhiều vật kỳ lạ như vậy?" Ông nhạy bén nhìn về phía Ninh Phỉ, phát hiện ra quần áo, cây gậy kỳ lạ đột nhiên xuất hiện, nhưng quan trọng là trên người anh ta không có chỗ để những món đồ này!
Ninh Phỉ chậm rãi đứng lên, đứng trước mặt một đám báo ngốc, trầm giọng nói: "Ta tên là Ninh Phỉ, là sứ giả được Thần Thú phái tới, còn Ninh Chinh là thánh thú mà Thần Thú ban tặng cho ta. Hai chúng ta đến với thế giới này để trải qua những đau khổ ở đây, còn có… Để ban cơ hội sống sót cho những tín đồ sùng đạo của Thần Thú. Nếu các ngươi rời đi, các ngươi không được nhắc về chúng ta, nếu không, Thần Thú sẽ mang đến tai họa cho các ngươi. Tất nhiên, nếu các ngươi ở lại, các ngươi phải thề rằng sẽ không bao giờ phản bội Thần Thú, nếu các ngươi làm trái, Thần Thú sẽ xử lý những kẻ phản bội một cách tàn nhẫn, và ta không nghĩ là các ngươi muốn trải nghiệm điều đó."
Ninh Chinh vừa nghe Ninh Phỉ nói xong thì ngây người.
Cái gì mà sứ giả? Sao hắn có thể trở thành thánh thú? Đó là cái gì? Có thể ăn được không??
Beta: Huynn
***
Chương 21.Bắt đầu lừa dối
Dưới sự giải thích của báo già, Ninh Phỉ cuối cùng cũng hiểu vụ này lớn cỡ nào.
Con báo già mà bọn họ gặp cũng không khác gì mấy so với Ninh Chinh, bởi vì con gái Đại Hoa của ông không chỉ sinh con vào mùa thu, mà còn sinh ra một báo con màu đen, khiến cả tộc cảm thấy bất lực. Vì vậy bọn họ yêu cầu Đại Hoa ném đứa con đó đi.
Tất nhiên Đại Hoa không làm vậy, sau đó còn làm ầm ĩ với mấy người trong tộc tới gà bay chó sủa khiến đám báo già nổi giận, Đại Hoa lập tức mang theo bạn lữ và báo con rời khỏi lãnh thổ. Có một báo con vẫn còn nhỏ mà đã mồ côi, cha mẹ mất sớm, vì vậy Đại Hoa mang theo báo con đó cùng rời đi. Cho nên họ mới cùng nhau lên đường.
Còn chưa tới mùa đông, chúng là một quần thể báo hoa lớn và không lo tới chuyện bị bỏ đói.
Nhưng mùa đông sắp đến.
Đàn con vẫn còn đang bú sữa mẹ, mà họ tạm thời vẫn chưa thể tìm thấy nơi thích hợp để làm lãnh thổ, vì vậy mới bắt đầu nghĩ đến việc đi tới mấy khu vực có động vật nhỏ đang sống để chiếm làm lãnh thổ. Lúc đầu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, nhưng lãnh thổ của những động vật nhỏ có khả năng gặp nhiều dã thú, mà họ chỉ là một đám báo nhỏ cướp lãnh thổ, đánh giết một hồi thì phải đổi chỗ ở, cuối cùng chỉ có thể tự làm tự ăn.
Trận tuyết rơi dày đã khiến một chú báo con bị chết cóng.
Đại Hoa cực kì đau khổ, nàng cố gắng chăm sóc cho ba đứa con còn lại, luôn để mắt đến chúng vì sợ rằng những đứa con của mình sẽ gặp phải tai nạn gì.
Vừa lúc đó, họ gặp phải một con hổ.
"Hắn nói nơi này có lương thực dồi dào, chỉ có một con hổ già và một con linh miêu, chúng ta đông hơn nên có thể chiếm lãnh thổ. Hắn còn nói, chúng ta sẽ dụ con hổ đi, Đại Hoa hoàn toàn có thể khống chế được linh miêu…" Báo già nói xong thì từ trên cây nhảy xuống, trong giọng nói mang theo một tia đau buồn: “Hãy thả Đại Hoa và lũ trẻ đi, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này”
“Phụ thân!" Cái bánh tét nằm trên mặt đất run rẩy: “Bọn nhỏ…”
"Chúng ta bị người khác xúi giục." Con báo già sống mấy chục năm giờ mới hiểu được. Nếu ở đây chỉ có một con linh miêu và một con hổ, thức ăn dồi dào, vì sao không có dã thú khác tới cướp, điều này có thể chứng minh rằng chủ nhân của nơi này rất mạnh, mà con hổ kia hiển nhiên là muốn chúng tấn công rồi ngồi đó hưởng được lợi!
Con báo đen…
Ninh Phỉ liếc nhìn Ninh Chinh, sau đó kéo Ninh Chinh qua một bên, thấp giọng hỏi: "Mày cảm thấy thế nào?"
“Cái gì?" Ninh Chinh không hiểu.
“Nhận bọn họ làm đàn em…" Ninh Phỉ còn chưa nói xong đã bị Ninh Chinh cắt ngang: "Ngươi đã có ta làm đàn em rồi không phải sao? Bọn họ, bọn họ…" Sao ngươi có thể làm đại ca của đám người này được?
“Không phải đàn em của tao!"Ninh Phỉ cảm thấy không thể giải thích rõ ràng được với con hổ mù chữ này, vì vậy thẳng thắn nói: “Hỏi bọn họ thử có muốn tham gia với chúng ta không, dù sao chúng ta cũng không cần lo lắng chuyện ăn uống, để chúng ở lại trông chừng nhà rồi chúng ta có thể ra ngoài chơi.”
Nghe tới đây hiển nhiên Ninh Chinh có chút kích động, nhưng vẫn còn có chút lo lắng: “Nếu như lúc chúng ta ra ngoài, bọn chúng trộm đồ đi thì làm sao?”
Ninh Phỉ cười nói: “Việc này không khó, mày tin tao, bọn chúng không dám làm vậy đâu.”
Ninh Chinh tất nhiên tin tưởng đại ca của mình 100%, vì vậy đi tới trước mặt con báo già hỏi: “Ngươi có nguyện ý gia nhập không? Trở thành người cùng bộ lạc, ta cho ngươi một phần lãnh thổ, giúp ngươi vượt qua khó khăn, với điều kiện là ngươi không được phản bội chúng ta!”
Con báo già cúi đầu và trao đổi ánh mắt với con rể.
Ninh Phỉ thấy vậy, cười lạnh nói: “Đương nhiên, hiện tại ngươi không cần đáp ứng liền, có thể cùng chúng ta đi tìm Đại Hoa với đàn con, đến lúc đó mà ngươi vẫn từ chối, thì lập tức rời khỏi nơi này. Còn nếu như ngươi không muốn rời đi… Tin ta đi, ta sẽ khiến cuộc sống của ngươi còn tồi tệ hơn cả chết.”
Bị sát khí trong mắt Ninh Phỉ làm cho giật mình, báo già rụt người lại, vốn định bỏ đi, nhưng nghĩ đến con gái và đàn cháu nhỏ, trong lòng lại nhịn không được.
“Thực sự đủ ăn sao?" Hắn hỏi, phải biết rằng mùa đông đi săn rất phiền phức, cho dù có bắt được con mồi thì cũng là mấy con thỏ nhỏ, hươu nai và những con mồi nhỏ khác, chừng đó không đủ ăn. Hắn đã để dành hết tất cả thức ăn cho đàn báo con ăn, nếu không thì hắn đã không sụt cân nhanh đến vậy.
“Ta cho ngươi xem thức ăn của chúng ta… Ngoài ra, để ta nhắc nhở ngươi, không phải chỉ có chúng ta là dã thú trên ngọn núi này đâu. Nếu Đại Hoa xảy ra chuyện gì, thì lũ báo con đó…" Giọng Ninh Phỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Đúng rồi, Đại Hoa và bọn nhỏ!" Con báo bị bó như cây bánh tét dùng sức vùng vẫy: “Buông ta ra!!”
Ninh Phỉ không để ý tới hắn, chỉ nhìn báo già.
Con báo già gật đầu nói: "Được."
Cả nhóm nhanh chóng chạy về phía hang động, lúc sắp tới thì nghe thấy tiếng gào thét của Đại Hoa, trong giọng còn mang theo sự hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Ninh Chinh đột nhiên dừng lại, gầm lên một tiếng uy hiếp, sau đó nhanh chóng chạy qua, suýt chút nữa là xuất hiện ảo ảnh trong tuyết dày!
Mà những con báo kia lợi dụng khả năng leo cây của mình, nhanh chóng lao về phía trước trên những thân cây trong rừng, rất nhanh đã đuổi kịp được con hổ trắng.
Về phần Ninh Phỉ…
Anh vùng vẫy trong tuyết, cuối cùng cũng hiểu được thế nào là yếu đuối và bất lực, lúc anh chạy qua đã khó khăn lắm rồi, bây giờ chạy trở về cũng không dễ dàng gì. Tuyết quá dày, dù bị tán cây chặn lại rất nhiều nhưng vẫn là thử thách không hề dễ dàng đối với linh miêu.
Khi Ninh Phỉ chạy từ trên núi xuống, cuộc chiến ở trước cổng nhà đã kết thúc.
Đại Hoa đã dính phải cái bẫy mà anh làm, hai chân sau bị treo lơ lửng trên không, một vài báo con đứng bên dưới lo lắng hú lên, kết quả là thu hút được một đàn chó rừng.
Chó rừng, chó sói, đi trước là chó rừng, phía sau là chó sói, có thể thấy được chó rừng xảo quyệt hơn chó sói. Nhưng cũng vì vậy nên chúng không lao lên tấn công mà dụ đám báo con đi để thưởng thức. Chính vì điều này, Ninh Chinh và những người khác đã có thời gian để giết sạch nhóm chó rừng này!
Sức chiến đấu của hổ và báo không phải là thứ chó rừng có thể đấu lại, huống hồ họ còn nhiều như vậy!
Ninh Phỉ lắc lắc chân, anh hoài nghi giống loài của mình. Người ta nói rằng linh miêu rất thích hợp để săn bắt trong tuyết, vì linh miêu có móng vuốt rộng dày và khả năng nhảy mạnh mẽ, thích hợp để phục kích trong tuyết, nhưng bây giờ thì sao? Anh chỉ có thể chạy lung tung trong bão tuyết.
Có thể là tuyết nơi này quá dày, không thích hợp cho linh miêu ra ngoài.
Anh tự an ủi mình, rồi chậm rãi bước tới.
Bạn lữ của Đại Hoa đã trèo lên cây và cắt đứt dây, nhưng anh ta không thể cởi dây, anh ta cứ cắn sợi dây, vị đắng của sợi dây khiến lưỡi anh ta tê dại. Anh ta nhìn thấy Ninh Phỉ liền cầu xin anh giúp đỡ.
Ninh Phỉ biến thành hình người, mặc quần áo vào rồi trèo lên cây như một con khỉ, không chỉ cởi trói cái bẫy Đại Hoa dính phải mà còn cởi trói cho mấy cái bẫy khác, trong đó có một con chó rừng vẫn đang bị treo lơ lửng. Nhưng khi con chó rừng vừa chạm đất thì đã bị xé thành từng mảnh.
Đại Hoa vừa rớt xuống đất, lập tức ôm ba đứa con vào lòng. Lớp lông của chúng dựng ngược lên, nó rùng mình trong gió lạnh rồi được mẹ ôm vào lòng.
Nguy cơ đã được giải trừ, con báo vị thành niên cũng nhớ đến cái bụng trống rỗng của mình, lập tức cắn xé con mồi nằm trên mặt đất, nuốt xuống từng ngụm lớn.
Nó đã đói lả!
Ninh Phỉ từ trên cây đi xuống, cùng Ninh Chinh dời tảng đá chặn ở cửa, mở cửa trúc ra, nói với báo già: "Ngươi có thể vào xem lương thực dự trữ của chúng ta.”
Báo già nhìn cửa trúc và bức màn cỏ thô ráp mà lão chưa từng thấy bao giờ, do dự một chút mới đi vào hang với Ninh Phỉ.
Vừa bước vào hang, ông lập tức được cảm nhận được hơi ấm.
Ngọn lửa trong lò còn đang cháy, cả hang động đều được bao bọc bởi cảm giác khô ráo và ấm áp, bên cạnh lò sưởi còn có một ít cỏ khô màu vàng óng, trên cỏ được trải những mảnh lông thú trông rất mềm mại.
Ông đi theo sau Ninh Phỉ, nhìn anh vén một tấm rơm thô, để lộ toàn bộ không gian bên trong.
Báo già đứng ở cửa kinh ngạc há hốc miệng.
Trong không gian nhỏ đặt đầy các loại thức ăn, có món ông từng thấy, có món chưa từng thấy. Tuy mùi hương trộn lẫn với nhau hơi khó chịu nhưng… Không có mùi hư thối.
Nói vậy là đồ ăn ở đây đều ngon và ăn được!!
Ông chăm chú nhìn những dải thịt khô treo trên đỉnh hang, nước miếng suýt chảy ra.
Ục ục…
Tiếng đó phát ra từ bụng của ông.
Ninh Phỉ nghe vậy chỉ cười cười, nói: "Ta cho ngươi xem những thứ khác, xong rồi thì có thể gọi bọn nhỏ vào cùng.”
Ngoài mấy con báo con, lúc tiến vào, chỉ có một con báo nhỏ kia là khóe miệng còn dính máu. Vì nó còn nhỏ, không chịu đói được, nhưng hai con báo trưởng thành còn lại biết rằng, đây là lãnh thổ của người khác, mà bản thân chúng còn đánh thua, hơn nữa người ta vẫn còn ở đây, nên không quá thích hợp khi ăn đồ ăn trên lãnh thổ của người khác, nếu không thì sẽ bị coi là khiêu khích.
Bây giờ họ phải bảo vệ ba đứa báo con, nhưng họ lại không thể đánh bại được con hổ trắng kia.
Khi báo già để họ vào, họ vẫn còn mang nhiều nghi ngờ trong lòng. Nhưng vừa bước chân vào hang động ấm áp, họ chợt có cảm giác không muốn rời xa.
Ở đây thật thoải mái.
Ninh Phỉ gọi Ninh Chinh mang củi vào, anh dùng dao cắt thịt đông lạnh và thịt xông khói ném vào trong nồi đất, còn bỏ thêm nhiều khoai tây, khoai sọ và sò ốc lớn vào trong. Vì có “khách” đến nên anh không ngại hầm thêm hai chiếc nồi đất lớn.
Đại Hoa nằm sấp bên cạnh lò sưởi, vừa cho đàn con đói bú sữa, vừa nỗ lực hít hà mũi.
Mùi thơm quá, cô chưa từng thấy món ăn nào thơm như vậy.
"Đây là cái gì?" Báo già nhìn chằm chằm nồi đất, cảm thấy mắt mình nhìn không được tốt lắm. "Sao ngươi có nhiều vật kỳ lạ như vậy?" Ông nhạy bén nhìn về phía Ninh Phỉ, phát hiện ra quần áo, cây gậy kỳ lạ đột nhiên xuất hiện, nhưng quan trọng là trên người anh ta không có chỗ để những món đồ này!
Ninh Phỉ chậm rãi đứng lên, đứng trước mặt một đám báo ngốc, trầm giọng nói: "Ta tên là Ninh Phỉ, là sứ giả được Thần Thú phái tới, còn Ninh Chinh là thánh thú mà Thần Thú ban tặng cho ta. Hai chúng ta đến với thế giới này để trải qua những đau khổ ở đây, còn có… Để ban cơ hội sống sót cho những tín đồ sùng đạo của Thần Thú. Nếu các ngươi rời đi, các ngươi không được nhắc về chúng ta, nếu không, Thần Thú sẽ mang đến tai họa cho các ngươi. Tất nhiên, nếu các ngươi ở lại, các ngươi phải thề rằng sẽ không bao giờ phản bội Thần Thú, nếu các ngươi làm trái, Thần Thú sẽ xử lý những kẻ phản bội một cách tàn nhẫn, và ta không nghĩ là các ngươi muốn trải nghiệm điều đó."
Ninh Chinh vừa nghe Ninh Phỉ nói xong thì ngây người.
Cái gì mà sứ giả? Sao hắn có thể trở thành thánh thú? Đó là cái gì? Có thể ăn được không??