Chương 18: Tuyết rơi
Edit: Hoàng Hiền
Beta: My
***
Chương 18: Tuyết rơi
Ninh Phỉ nhìn ánh lửa đến ngây ngốc. Ninh Chinh ngạc nhiên nên đi tới và hỏi.
Anh gãi đầu gãi tai: “Mày đang hỏi thật lòng à?”
Ninh Chinh gật gật đầu.
Ninh Phỉ liền thở dài một tiếng: “Mày có thể cảm nhận được tâm tư này của tao ư? Xem ra tao thật sự là đáng thương mà.”
Ninh Chinh nghe nhưng lại không hiểu. Hắn đi tới phía trước và dùng móng vuốt đặt lên đầu gối của Ninh Phỉ. Hắn nói: “Ngươi nói xem… Ngươi lúc này, tuy rằng nói thì dễ nghe nhưng ta lại thấy không thích hợp thế nào ấy nhỉ. Ca ca, ngươi làm sao vậy?”
"Ca Ca làm sao vậy? Ca ca nhớ nhà à?"
Ninh Phỉ lay lay Ninh Chinh, làm hắn ngước lên rồi trực tiếp đứng dậy. Một cái tay khác bắt lấy cái đuôi của mèo trắng lớn, chà xát rất thưởng thức.
Hắn nói: “Ngươi đang nhớ tới cha… À, cha mẹ ngươi sao?”
Ninh Chinh gật đầu nói: “Bây giờ đang không có việc gì để làm nên nghĩ lại mấy chuyện trước đó, nhưng mọi thứ đều đã không thể làm được gì nữa rồi”. Chẳng những không làm được gì mà khi bản thân nhớ về những điều đó lại càng thêm đau lòng hơn. Anh đã sớm học cách quên đi những việc này để sau này không phải hối hận cả đời.
Ninh Phỉ vỗ vai Ninh Chinh, nói: “Không nghĩ tới mày lại là một con mèo trắng thông minh. Chính bản thân tao cũng đôi lúc nghĩ lại nhớ đến cha mẹ tao, chị của tao cùng những chiến hữu của mình,…Tao cũng không còn nhớ được rõ về họ nữa rồi. Cho họ mượn tiền cũng không thể trả lại cho họ hết được nữa. Nhưng mỗi lần đi làm nhiệm vụ thì đều có viết lại di ngôn của bản thân mình, viết đi viết lại vô số lần, hy vọng đến một ngày nó sẽ có tác dụng".
Ninh Chinh nghe cũng không hiểu được. Hắn co người lại thành chữ C rồi ngước đôi mắt to tròn tập trung nhìn Ninh Phỉ.
Ninh Phỉ lại nói: “Tao của ngày hôm nay cũng không biết sẽ như thế nào nữa… Chợt nhớ tới bọn họ. Cùng các chiến hữu huấn luyện, nghỉ phép được về nhà gặp cha mẹ. Mẹ tao nấu món cá ngon tao đặc biệt thích ăn. Không giống như tao, chỉ biết hầm hoặc nướng trên than đỏ. Đương nhiên, cũng là do tao vụng về nên mới như thế. Nhưng ở đây thì tất nhiên không thể dạy, tao cũng không thể tự làm được như vậy. Không có bột khó gột nên hồ mà, có đúng không? Ở nhà còn có cháu tao nữa, con của chị tao. Cái này thì không cần nói đến, đứa nhỏ này lại trông giống như tao vậy... Mọi người còn nói anh rể tao không được nên mới tìm tao để hỏi chuyện nữa. Aiz … bây giờ nghĩ lại, dù có muốn trở về cũng không được nữa rồi. May mắn có mày ở bên cạnh. Mặc dù tao quen mày chưa quá một ngày, cái gì cũng chưa nói với mày, nhưng mày lại có thể nhìn ra được tao có tâm sự mà tới hỏi như vậy….”
“Ca ca …”. Ninh Chinh nâng bàn tay lên rồi cọ cọ vào mặt Ninh Phỉ.
Ninh Phỉ nắm lấy bàn tay của hắn đang ở trên mặt mình, cuối cùng thì không thể kìm được nước mắt. Một lát sau liền trở thành mèo lớn khóc nhè.
Ninh Phỉ vừa khóc vừa lải nhải:“Không thể quay về chỗ ở trước kia được nữa. Nếu đã không về được thì hãy đi về phía trước xem sao. Lao động là vinh quang. Hiện giờ có ăn có uống còn có cả mày… Về sau có lẽ sẽ có càng nhiều người hơn, có thể sẽ lớn hơn bộ lạc nữa. Tao cũng thấy như vậy là đủ rồi. Dù có chết cũng chết trong vẻ vang.”
“ Ca ca!”. Ninh Chinh nghe hắn nói đến cái chết mà cảm tưởng như tâm can muốn nổ tung: “Ca ca sẽ không chết đâu. Ta sẽ luôn bên cạnh bảo vệ ngươi.”
Ninh Phỉ đột nhiên gõ lên đầu Ninh Chinh cái bộp, anh nói: “Ai muốn làm ca ca của mày chứ. Mày kêu thế làm tao muốn nổi da gà khắp người đây này. Mày gọi tao là đại ca đi!”. Tiếng kêu trầm thấp dễ nghe hơn nhiều. Hắn gọi ca ca cứ như là….Tóm lại là anh có cảm giác không thích hợp cho lắm.
Ninh Chinh lập tức nghe lời: “Đại ca”.
“Ơi, tiểu đệ!”. Ninh Phỉ buông tay hắn ra. Trên mặt hắn không còn có vẻ bi thương như lúc nãy nữa nhưng vành mắt vẫn ửng đỏ trên khuôn mặt như cũ. Có thể thấy được anh đã khóc rất nhiều.
“Đại ca, ta sẽ bảo vệ ngươi, ta sẽ nỗ lực trưởng thành, sẽ lớn hơn lão hổ vàng, lúc đó hắn sẽ không còn dám đánh giá thấp ta nữa”. Ninh Chinh nghiêm túc nói.
Ninh Phỉ cười, anh xoa đầu mèo trắng,nói: “Được rồi, đại ca sẽ chờ mày lớn lên và trở nên thật lợi hại để bảo vệ tao.”
Thời tiết đã trở nên lạnh hơn.
Trong buồng ngủ, ngọn lửa vẫn bập bùng cháy. Một con hổ trắng cùng một con linh miêu màu xám đang đắp tấm da sói dày ở trên người và ngủ rất ngon.
Linh miêu khẽ trở mình, lại bị móng vuốt của hổ trắng đè lên bụng. Anh muốn đẩy ra một chút thì lại quơ trúng cái lỗ tai.
Anh đột nhiên phát hiện ra bên ngoài trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đồng hồ sinh học của anh giờ đây phát huy hết tác dụng và cũng hoàn toàn cảnh giác với bên ngoài. Lẽ ra bây giờ đã là sáng sớm, rừng rậm đã sang đông nên chim chóc đã rời tổ đi kiếm ăn, ríu rít kêu, mỗi ngày, đều dậy kiếm ăn từ rất sớm để có thể tích nhiều đồ ăn thêm chút ít, chống lại cái rét của mùa đông.
Nhưng bây giờ… Bên ngoài không nghe thấy tiếng chim kêu nữa.
Anh khịt khịt mũi, trong hơi thở phảng phất cái lạnh rất đặc trưng của mùa đông.
“Đại ca?”. Ninh Chinh mơ màng hỏi.
Anh không ngờ mèo trắng lớn đã tỉnh. Động vật họ nhà mèo đa phần là thích ngủ. Trong tình cảnh hiện tại, đồ ăn đã không phải lo lắng đến nữa nên thời gian ngủ kéo dài thêm khoảng nửa ngày. Nhất là khi thời tiết càng ngày càng lạnh thì mèo trắng lớn không muốn sẽ rời khỏi cái ổ ấm của mình.
“Tao đi ra ngoài xem một chút”. Ninh Phỉ biến thành người nhưng bị gió đông thổi tới lạnh đến phát run nên đành vội vàng biến trở lại thành linh miêu. Anh nhẹ nhàng nhảy xuống giường. Lướt qua đống lửa đang cháy rồi vén tấm rèm làm từ cọng rơm che ở ngoài cửa động, từ từ đi ra ngoài. Trong hang chính còn lạnh hơn, thịt hầm hôm qua còn sót lại trong bình gốm bên trên bề mặt đã đóng mỡ trắng, còn có cả thêm một tầng băng mỏng phía trên nữa.
Chiếc rèm làm từ sợi rơm rạ thô ráp miễn cưỡng có thể che chắn toàn bộ cửa hang. Nhưng cửa hang quá lớn nên khí lạnh vẫn không ngừng tràn vào toàn bộ bên trong hang.
“Chết tiệt!!”. Linh miêu liền nhìn lên bầu trời bên ngoài mà càng lúc càng buồn bực. “Đệt, tuyết rơi!!!”
Đây là lần đầu tiên khi đến thế giới này anh nhìn thấy tuyết rơi nên không kịp đề phòng.
“Hỏi sao mà lại lạnh đến thế!”. Anh còn chưa nhấc chân ra khỏi cửa mà chỉ ngó ra ngoài: “Ai da, tuyết còn rơi rất lớn nữa!”.
Ngày hôm qua, anh còn nói trời càng lúc càng lạnh, nói không chừng còn sắp có tuyết rơi. Nhưng không nghĩ tới hôm nay ông trời liền đặc biệt cho tuyết rơi thật mà còn rất lớn nữa. Lượng tuyết rơi nhiều đến mức anh dẫm chân xuống mà tuyết dày cũng gần tới đầu gối của anh. Phải biết rằng linh miêu dù đẹp hay xấu thì chân cũng không có dài lắm đâu!
Bầu trời âm u, ngẩng đầu lên là thấy từng đợt tuyết bay lặng lẽ rồi rơi xuống mặt đất, phát ra những tiếng sàn sạt. Linh miêu thè lưỡi ra liếm thử vài bông tuyết đang rơi. Anh đột nhiên có chút vui sướng.
“Bé Chinh, mau ra đây đi. Trời ơi, là một trận mưa tuyết rất to này!!”. Ninh Phỉ vui vẻ nhảy trên tuyết. Anh lăn một vòng khiến người dính đầy tuyết rồi lại rũ hết tuyết xuống khỏi bộ lông của mình.
Tuyết rơi tại rừng rậm đặc biệt yên tĩnh, chỉ nghe thấy một vài tiếng tuyết rơi xuống những cành cây. Những động vật nhỏ, chim chóc kiếm ăn đang nằm trong tổ ấm và chờ đợi trận tuyết này đi qua.
Ninh Chinh vẫn nhìn đống lửa một cách lười nhác, hắn không nghĩ rằng mình sẽ đi ra khỏi hang.
Tuyết có gì mà đẹp chứ? Vừa trắng lại còn lạnh. Đối với hắn, lúc này tốt nhất là nên nằm yên trong ổ cho ấm thì hơn. Lúc hắn còn nhỏ, khi mùa đông đến hắn có thể bắt được nhiều con mồi hơn so với ngày thường.
Nhưng mà Ninh Phỉ ở bên ngoài gọi hắn, hắn mà không đi ra… Anh sẽ không thích điều này.
Ninh Chinh chậm chạp xuống giường, chui ra khỏi tấm rèm…
Thật là lạnh!
Hắn đi tới trước cửa, đẩy cánh cửa bằng trúc ra. Nếu như không có cái rèm rơm còn treo thì chắc những bông tuyết trắng xóa kia đã sớm bay vào bên trong rồi. Linh miêu nằm trên mặt đất như hình chữ đại (大), đang vui vẻ chơi đùa thỏa thích trên nền tuyết.
“Ở đây lạnh quá, chúng ta mau vào trong đi”. Ninh Chinh đứng ở phía trong cửa nói vọng ra: “Tuyết thì có cái gì đẹp chứ? Mỗi năm cứ đến khi tuyết rơi thì mọi thứ đều bị lạnh mà chết.”
“Mày không hiểu được đâu!”. Linh miêu xoay người dậy từ trên nền tuyết. Giọng nói không biết có phải là do phấn khích hay vì rét quá mà run lên: “Nơi này tuyết rơi xuống trắng muốt mà sạch sẽ. Ở chỗ tao trước kia chỉ có…” Anh ngập ngừng một chút, nói: “Trước kia tao chưa từng thấy trận tuyết nào lớn như vậy. Mày cũng biết đó, tao là từ nơi khác lưu lạc tới đây.”
Trước khi tới đây, anh chỉ có thể nhìn thấy được nhiều tuyết như vậy khi đi ra ngoài làm nhiệm vụ ở phương bắc. Thậm chí bão tuyết còn muốn lớn hơn ở đây nữa. Nhưng khi đó anh đâu có tâm trạng để ngắm và chơi trên tuyết đâu chứ, hơn nữa trời càng lạnh thì lại càng gây cản trở cho nhiệm vụ của anh.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh không còn phải lo lắng rằng thời tiết sẽ ảnh hưởng đến tín hiệu điện tử nữa, cũng không cần phải cảnh giác sợ bị phục kích rồi bị thương khi thời tiết giá rét, buốt chân tay.
Trong lòng anh đang vui vẻ tận hưởng trận tuyết và chơi với nó đến mức quên mọi thứ.
“Chúng ta cùng làm người tuyết nào!” Ninh Phỉ nói rồi biến thành người. Sau đó lại biến trở lại. “Tao quên mất, muốn làm người tuyết nhưng lại không có dụng cụ gì để làm cả.”
Anh quên mất rằng mình ở thế giới này đa phần là không có quần áo để mặc mà chủ yếu là dựa vào lông thú và lửa để sưởi ấm.Anh nhớ tới quần áo được làm bằng lông vũ nhẹ nhàng nhưng lại rất ấm áp.
Ninh Chinh thấy Ninh Phỉ mãi vẫn chưa quay lại hang nên đành dùng đòn sát thủ.
“Đại ca, ta đói bụng rồi.”
Quả nhiên, Ninh Phỉ đang chơi vui vẻ liền chạy một mạch về. “Mày đói bụng rồi hả… Dậy rồi rửa mặt đi đã: "Tao nói nè Ninh Chinh, mày cần phải đánh răng đi, biết không?”
Ninh Chinh chưng ra vẻ mặt cam chịu rồi gật đầu.
Mấy hôm trước, cũng vì chuyện đánh răng này mà hắn bị Ninh Phỉ thuyết giáo cho một trận. Lúc đó, hắn đã thốt lên rằng: "Đây là địa bàn của ta nên ngươi không quản được ta". Làm cho Ninh Phỉ bực mình đến mức muốn rời khỏi đâyi. Không phải chỉ là việc đánh răng thôi sao ….
Kiểu gì đi nữa cũng phải làm!
Ninh Phỉ rửa mặt xong nhìn thấy mèo trắng lớn vẫn đang thong thả, ung dung liếm láp rửa mặt. Rửa mặt xong thì đến liếm lông. Ninh Phỉ một tay cầm bàn chải, một tay cầm kem đánh răng rồi yên lặng chờ đợi. Chờ cho đến khi Ninh Chinh đã liếm đủ mọi thứ rồi thì mới từ từ cầm bàn chải đánh răng đi lại gần.
Đống lửa được chuyển từ phòng ngủ sang đến phòng khách. Thịt hầm hôm qua chưa ăn hết được đặt lên ngọn lửa một lần nữa. Ninh Phỉ đi vào kho chọn thêm ít thịt đùi hươu rồi quay trở lại. Anh chọn đại một khối thịt, dù sao cũng đều là thịt hươu. Anh mang thái nhỏ thịt rồi cho vào nồi gốm. Tiếp đó, anh thả thêm nấm cùng với ngô đã thái sẵn, một ít khoai tây cùng với khoai sọ vào đó. Dưới đống lửa đang cháy có vùi thêm mấy củ khoai lang đỏ nữa, cái này là để làm điểm tâm ngọt.
Nồi gốm sôi lên ùng ục, mùi thơm bay khắp hang động.
Ninh Phỉ khoác áo choàng bằng da sói. Đó là chiến tích lừng lẫy của anh có được khi đến đây. Áo choàng da sói có chút dày và nặng, được anh dùng thêm dây thừng khâu lại, có thể nói là khá ấm.
Ninh Chinh đang nằm bên đống lửa ngủ gà ngủ gật. Hắn không hiểu tại sao phải dậy sớm mỗi ngày để làm cái gì cơ chứ. Nếu là ngày thường thì giấc ngủ của hắn sẽ kéo dài khoảng hai ngày. Hắn sẽ thức dậy khi cảm thấy bụng thực sự đói, chịu không nổi thì mới đi ra ngoài để kiếm ăn. Còn bây giờ thì hay rồi, ngày nào đại ca cũng dậy sớm, cứ trời sáng là tỉnh dậy làm hắn không ngủ nổi mà buộc phải rời khỏi giường.
Lúc trời còn đang ấm áp thì còn đỡ, cùng lắm thì hắn chỉ giúp để cùng bắt con mồi. Còn bây giờ, ngoài trời đang rất lạnh.
“Đại ca”. Hắn ngáp một tiếng, nói: “Ngươi có thể dậy muộn chút được không vậy. Chỉ là không có việc gì làm cả. Thời tiết thì đang lạnh… Ngủ cho thoải mái hơn đi.”
“Mày cứ việc ngủ đi, tao đã quen vậy rồi”. Ninh Phỉ đưa mắt ngước nhìn nồi thức ăn, nhẹ giọng nói: “Bản thân tao nếu cảm thấy không rời khỏi giường nổi thì sẽ nghe thấy tiếng còi của đội trưởng….”
Beta: My
***
Chương 18: Tuyết rơi
Ninh Phỉ nhìn ánh lửa đến ngây ngốc. Ninh Chinh ngạc nhiên nên đi tới và hỏi.
Anh gãi đầu gãi tai: “Mày đang hỏi thật lòng à?”
Ninh Chinh gật gật đầu.
Ninh Phỉ liền thở dài một tiếng: “Mày có thể cảm nhận được tâm tư này của tao ư? Xem ra tao thật sự là đáng thương mà.”
Ninh Chinh nghe nhưng lại không hiểu. Hắn đi tới phía trước và dùng móng vuốt đặt lên đầu gối của Ninh Phỉ. Hắn nói: “Ngươi nói xem… Ngươi lúc này, tuy rằng nói thì dễ nghe nhưng ta lại thấy không thích hợp thế nào ấy nhỉ. Ca ca, ngươi làm sao vậy?”
"Ca Ca làm sao vậy? Ca ca nhớ nhà à?"
Ninh Phỉ lay lay Ninh Chinh, làm hắn ngước lên rồi trực tiếp đứng dậy. Một cái tay khác bắt lấy cái đuôi của mèo trắng lớn, chà xát rất thưởng thức.
Hắn nói: “Ngươi đang nhớ tới cha… À, cha mẹ ngươi sao?”
Ninh Chinh gật đầu nói: “Bây giờ đang không có việc gì để làm nên nghĩ lại mấy chuyện trước đó, nhưng mọi thứ đều đã không thể làm được gì nữa rồi”. Chẳng những không làm được gì mà khi bản thân nhớ về những điều đó lại càng thêm đau lòng hơn. Anh đã sớm học cách quên đi những việc này để sau này không phải hối hận cả đời.
Ninh Phỉ vỗ vai Ninh Chinh, nói: “Không nghĩ tới mày lại là một con mèo trắng thông minh. Chính bản thân tao cũng đôi lúc nghĩ lại nhớ đến cha mẹ tao, chị của tao cùng những chiến hữu của mình,…Tao cũng không còn nhớ được rõ về họ nữa rồi. Cho họ mượn tiền cũng không thể trả lại cho họ hết được nữa. Nhưng mỗi lần đi làm nhiệm vụ thì đều có viết lại di ngôn của bản thân mình, viết đi viết lại vô số lần, hy vọng đến một ngày nó sẽ có tác dụng".
Ninh Chinh nghe cũng không hiểu được. Hắn co người lại thành chữ C rồi ngước đôi mắt to tròn tập trung nhìn Ninh Phỉ.
Ninh Phỉ lại nói: “Tao của ngày hôm nay cũng không biết sẽ như thế nào nữa… Chợt nhớ tới bọn họ. Cùng các chiến hữu huấn luyện, nghỉ phép được về nhà gặp cha mẹ. Mẹ tao nấu món cá ngon tao đặc biệt thích ăn. Không giống như tao, chỉ biết hầm hoặc nướng trên than đỏ. Đương nhiên, cũng là do tao vụng về nên mới như thế. Nhưng ở đây thì tất nhiên không thể dạy, tao cũng không thể tự làm được như vậy. Không có bột khó gột nên hồ mà, có đúng không? Ở nhà còn có cháu tao nữa, con của chị tao. Cái này thì không cần nói đến, đứa nhỏ này lại trông giống như tao vậy... Mọi người còn nói anh rể tao không được nên mới tìm tao để hỏi chuyện nữa. Aiz … bây giờ nghĩ lại, dù có muốn trở về cũng không được nữa rồi. May mắn có mày ở bên cạnh. Mặc dù tao quen mày chưa quá một ngày, cái gì cũng chưa nói với mày, nhưng mày lại có thể nhìn ra được tao có tâm sự mà tới hỏi như vậy….”
“Ca ca …”. Ninh Chinh nâng bàn tay lên rồi cọ cọ vào mặt Ninh Phỉ.
Ninh Phỉ nắm lấy bàn tay của hắn đang ở trên mặt mình, cuối cùng thì không thể kìm được nước mắt. Một lát sau liền trở thành mèo lớn khóc nhè.
Ninh Phỉ vừa khóc vừa lải nhải:“Không thể quay về chỗ ở trước kia được nữa. Nếu đã không về được thì hãy đi về phía trước xem sao. Lao động là vinh quang. Hiện giờ có ăn có uống còn có cả mày… Về sau có lẽ sẽ có càng nhiều người hơn, có thể sẽ lớn hơn bộ lạc nữa. Tao cũng thấy như vậy là đủ rồi. Dù có chết cũng chết trong vẻ vang.”
“ Ca ca!”. Ninh Chinh nghe hắn nói đến cái chết mà cảm tưởng như tâm can muốn nổ tung: “Ca ca sẽ không chết đâu. Ta sẽ luôn bên cạnh bảo vệ ngươi.”
Ninh Phỉ đột nhiên gõ lên đầu Ninh Chinh cái bộp, anh nói: “Ai muốn làm ca ca của mày chứ. Mày kêu thế làm tao muốn nổi da gà khắp người đây này. Mày gọi tao là đại ca đi!”. Tiếng kêu trầm thấp dễ nghe hơn nhiều. Hắn gọi ca ca cứ như là….Tóm lại là anh có cảm giác không thích hợp cho lắm.
Ninh Chinh lập tức nghe lời: “Đại ca”.
“Ơi, tiểu đệ!”. Ninh Phỉ buông tay hắn ra. Trên mặt hắn không còn có vẻ bi thương như lúc nãy nữa nhưng vành mắt vẫn ửng đỏ trên khuôn mặt như cũ. Có thể thấy được anh đã khóc rất nhiều.
“Đại ca, ta sẽ bảo vệ ngươi, ta sẽ nỗ lực trưởng thành, sẽ lớn hơn lão hổ vàng, lúc đó hắn sẽ không còn dám đánh giá thấp ta nữa”. Ninh Chinh nghiêm túc nói.
Ninh Phỉ cười, anh xoa đầu mèo trắng,nói: “Được rồi, đại ca sẽ chờ mày lớn lên và trở nên thật lợi hại để bảo vệ tao.”
Thời tiết đã trở nên lạnh hơn.
Trong buồng ngủ, ngọn lửa vẫn bập bùng cháy. Một con hổ trắng cùng một con linh miêu màu xám đang đắp tấm da sói dày ở trên người và ngủ rất ngon.
Linh miêu khẽ trở mình, lại bị móng vuốt của hổ trắng đè lên bụng. Anh muốn đẩy ra một chút thì lại quơ trúng cái lỗ tai.
Anh đột nhiên phát hiện ra bên ngoài trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đồng hồ sinh học của anh giờ đây phát huy hết tác dụng và cũng hoàn toàn cảnh giác với bên ngoài. Lẽ ra bây giờ đã là sáng sớm, rừng rậm đã sang đông nên chim chóc đã rời tổ đi kiếm ăn, ríu rít kêu, mỗi ngày, đều dậy kiếm ăn từ rất sớm để có thể tích nhiều đồ ăn thêm chút ít, chống lại cái rét của mùa đông.
Nhưng bây giờ… Bên ngoài không nghe thấy tiếng chim kêu nữa.
Anh khịt khịt mũi, trong hơi thở phảng phất cái lạnh rất đặc trưng của mùa đông.
“Đại ca?”. Ninh Chinh mơ màng hỏi.
Anh không ngờ mèo trắng lớn đã tỉnh. Động vật họ nhà mèo đa phần là thích ngủ. Trong tình cảnh hiện tại, đồ ăn đã không phải lo lắng đến nữa nên thời gian ngủ kéo dài thêm khoảng nửa ngày. Nhất là khi thời tiết càng ngày càng lạnh thì mèo trắng lớn không muốn sẽ rời khỏi cái ổ ấm của mình.
“Tao đi ra ngoài xem một chút”. Ninh Phỉ biến thành người nhưng bị gió đông thổi tới lạnh đến phát run nên đành vội vàng biến trở lại thành linh miêu. Anh nhẹ nhàng nhảy xuống giường. Lướt qua đống lửa đang cháy rồi vén tấm rèm làm từ cọng rơm che ở ngoài cửa động, từ từ đi ra ngoài. Trong hang chính còn lạnh hơn, thịt hầm hôm qua còn sót lại trong bình gốm bên trên bề mặt đã đóng mỡ trắng, còn có cả thêm một tầng băng mỏng phía trên nữa.
Chiếc rèm làm từ sợi rơm rạ thô ráp miễn cưỡng có thể che chắn toàn bộ cửa hang. Nhưng cửa hang quá lớn nên khí lạnh vẫn không ngừng tràn vào toàn bộ bên trong hang.
“Chết tiệt!!”. Linh miêu liền nhìn lên bầu trời bên ngoài mà càng lúc càng buồn bực. “Đệt, tuyết rơi!!!”
Đây là lần đầu tiên khi đến thế giới này anh nhìn thấy tuyết rơi nên không kịp đề phòng.
“Hỏi sao mà lại lạnh đến thế!”. Anh còn chưa nhấc chân ra khỏi cửa mà chỉ ngó ra ngoài: “Ai da, tuyết còn rơi rất lớn nữa!”.
Ngày hôm qua, anh còn nói trời càng lúc càng lạnh, nói không chừng còn sắp có tuyết rơi. Nhưng không nghĩ tới hôm nay ông trời liền đặc biệt cho tuyết rơi thật mà còn rất lớn nữa. Lượng tuyết rơi nhiều đến mức anh dẫm chân xuống mà tuyết dày cũng gần tới đầu gối của anh. Phải biết rằng linh miêu dù đẹp hay xấu thì chân cũng không có dài lắm đâu!
Bầu trời âm u, ngẩng đầu lên là thấy từng đợt tuyết bay lặng lẽ rồi rơi xuống mặt đất, phát ra những tiếng sàn sạt. Linh miêu thè lưỡi ra liếm thử vài bông tuyết đang rơi. Anh đột nhiên có chút vui sướng.
“Bé Chinh, mau ra đây đi. Trời ơi, là một trận mưa tuyết rất to này!!”. Ninh Phỉ vui vẻ nhảy trên tuyết. Anh lăn một vòng khiến người dính đầy tuyết rồi lại rũ hết tuyết xuống khỏi bộ lông của mình.
Tuyết rơi tại rừng rậm đặc biệt yên tĩnh, chỉ nghe thấy một vài tiếng tuyết rơi xuống những cành cây. Những động vật nhỏ, chim chóc kiếm ăn đang nằm trong tổ ấm và chờ đợi trận tuyết này đi qua.
Ninh Chinh vẫn nhìn đống lửa một cách lười nhác, hắn không nghĩ rằng mình sẽ đi ra khỏi hang.
Tuyết có gì mà đẹp chứ? Vừa trắng lại còn lạnh. Đối với hắn, lúc này tốt nhất là nên nằm yên trong ổ cho ấm thì hơn. Lúc hắn còn nhỏ, khi mùa đông đến hắn có thể bắt được nhiều con mồi hơn so với ngày thường.
Nhưng mà Ninh Phỉ ở bên ngoài gọi hắn, hắn mà không đi ra… Anh sẽ không thích điều này.
Ninh Chinh chậm chạp xuống giường, chui ra khỏi tấm rèm…
Thật là lạnh!
Hắn đi tới trước cửa, đẩy cánh cửa bằng trúc ra. Nếu như không có cái rèm rơm còn treo thì chắc những bông tuyết trắng xóa kia đã sớm bay vào bên trong rồi. Linh miêu nằm trên mặt đất như hình chữ đại (大), đang vui vẻ chơi đùa thỏa thích trên nền tuyết.
“Ở đây lạnh quá, chúng ta mau vào trong đi”. Ninh Chinh đứng ở phía trong cửa nói vọng ra: “Tuyết thì có cái gì đẹp chứ? Mỗi năm cứ đến khi tuyết rơi thì mọi thứ đều bị lạnh mà chết.”
“Mày không hiểu được đâu!”. Linh miêu xoay người dậy từ trên nền tuyết. Giọng nói không biết có phải là do phấn khích hay vì rét quá mà run lên: “Nơi này tuyết rơi xuống trắng muốt mà sạch sẽ. Ở chỗ tao trước kia chỉ có…” Anh ngập ngừng một chút, nói: “Trước kia tao chưa từng thấy trận tuyết nào lớn như vậy. Mày cũng biết đó, tao là từ nơi khác lưu lạc tới đây.”
Trước khi tới đây, anh chỉ có thể nhìn thấy được nhiều tuyết như vậy khi đi ra ngoài làm nhiệm vụ ở phương bắc. Thậm chí bão tuyết còn muốn lớn hơn ở đây nữa. Nhưng khi đó anh đâu có tâm trạng để ngắm và chơi trên tuyết đâu chứ, hơn nữa trời càng lạnh thì lại càng gây cản trở cho nhiệm vụ của anh.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh không còn phải lo lắng rằng thời tiết sẽ ảnh hưởng đến tín hiệu điện tử nữa, cũng không cần phải cảnh giác sợ bị phục kích rồi bị thương khi thời tiết giá rét, buốt chân tay.
Trong lòng anh đang vui vẻ tận hưởng trận tuyết và chơi với nó đến mức quên mọi thứ.
“Chúng ta cùng làm người tuyết nào!” Ninh Phỉ nói rồi biến thành người. Sau đó lại biến trở lại. “Tao quên mất, muốn làm người tuyết nhưng lại không có dụng cụ gì để làm cả.”
Anh quên mất rằng mình ở thế giới này đa phần là không có quần áo để mặc mà chủ yếu là dựa vào lông thú và lửa để sưởi ấm.Anh nhớ tới quần áo được làm bằng lông vũ nhẹ nhàng nhưng lại rất ấm áp.
Ninh Chinh thấy Ninh Phỉ mãi vẫn chưa quay lại hang nên đành dùng đòn sát thủ.
“Đại ca, ta đói bụng rồi.”
Quả nhiên, Ninh Phỉ đang chơi vui vẻ liền chạy một mạch về. “Mày đói bụng rồi hả… Dậy rồi rửa mặt đi đã: "Tao nói nè Ninh Chinh, mày cần phải đánh răng đi, biết không?”
Ninh Chinh chưng ra vẻ mặt cam chịu rồi gật đầu.
Mấy hôm trước, cũng vì chuyện đánh răng này mà hắn bị Ninh Phỉ thuyết giáo cho một trận. Lúc đó, hắn đã thốt lên rằng: "Đây là địa bàn của ta nên ngươi không quản được ta". Làm cho Ninh Phỉ bực mình đến mức muốn rời khỏi đâyi. Không phải chỉ là việc đánh răng thôi sao ….
Kiểu gì đi nữa cũng phải làm!
Ninh Phỉ rửa mặt xong nhìn thấy mèo trắng lớn vẫn đang thong thả, ung dung liếm láp rửa mặt. Rửa mặt xong thì đến liếm lông. Ninh Phỉ một tay cầm bàn chải, một tay cầm kem đánh răng rồi yên lặng chờ đợi. Chờ cho đến khi Ninh Chinh đã liếm đủ mọi thứ rồi thì mới từ từ cầm bàn chải đánh răng đi lại gần.
Đống lửa được chuyển từ phòng ngủ sang đến phòng khách. Thịt hầm hôm qua chưa ăn hết được đặt lên ngọn lửa một lần nữa. Ninh Phỉ đi vào kho chọn thêm ít thịt đùi hươu rồi quay trở lại. Anh chọn đại một khối thịt, dù sao cũng đều là thịt hươu. Anh mang thái nhỏ thịt rồi cho vào nồi gốm. Tiếp đó, anh thả thêm nấm cùng với ngô đã thái sẵn, một ít khoai tây cùng với khoai sọ vào đó. Dưới đống lửa đang cháy có vùi thêm mấy củ khoai lang đỏ nữa, cái này là để làm điểm tâm ngọt.
Nồi gốm sôi lên ùng ục, mùi thơm bay khắp hang động.
Ninh Phỉ khoác áo choàng bằng da sói. Đó là chiến tích lừng lẫy của anh có được khi đến đây. Áo choàng da sói có chút dày và nặng, được anh dùng thêm dây thừng khâu lại, có thể nói là khá ấm.
Ninh Chinh đang nằm bên đống lửa ngủ gà ngủ gật. Hắn không hiểu tại sao phải dậy sớm mỗi ngày để làm cái gì cơ chứ. Nếu là ngày thường thì giấc ngủ của hắn sẽ kéo dài khoảng hai ngày. Hắn sẽ thức dậy khi cảm thấy bụng thực sự đói, chịu không nổi thì mới đi ra ngoài để kiếm ăn. Còn bây giờ thì hay rồi, ngày nào đại ca cũng dậy sớm, cứ trời sáng là tỉnh dậy làm hắn không ngủ nổi mà buộc phải rời khỏi giường.
Lúc trời còn đang ấm áp thì còn đỡ, cùng lắm thì hắn chỉ giúp để cùng bắt con mồi. Còn bây giờ, ngoài trời đang rất lạnh.
“Đại ca”. Hắn ngáp một tiếng, nói: “Ngươi có thể dậy muộn chút được không vậy. Chỉ là không có việc gì làm cả. Thời tiết thì đang lạnh… Ngủ cho thoải mái hơn đi.”
“Mày cứ việc ngủ đi, tao đã quen vậy rồi”. Ninh Phỉ đưa mắt ngước nhìn nồi thức ăn, nhẹ giọng nói: “Bản thân tao nếu cảm thấy không rời khỏi giường nổi thì sẽ nghe thấy tiếng còi của đội trưởng….”