Chương 53: Bị bắt cóc
Sau tháng Bảy âm lịch, đầu mục công việc càng lúc càng nhiều, các dự án cũ mới và báo cáo xếp chồng chất, anh Ngủ Yên như hoàng đế sáng vào chầu, chiều duyệt tấu chương, tối tham dự yến hội giao lưu với vương tướng các nước chư hầu, còn tôi là thái giám chuyên bẩm báo sự vụ, dâng tấu sớ, lo chuyện ăn uống của hoàng đế và xử lý thêm mấy việc phát sinh, ví dụ như kiêm luôn chức phi tần thị tẩm. Mọi người không cần thương tiếc tôi, chuyện này là tôi tự nguyện.
Quay trở lại vấn đề công việc, tới lúc này tôi mới hiểu tại sao cái công ty này có nguyên một phòng thư ký, bởi bàn tay của người đứng đầu vươn quá lớn, một người không thể tổng hợp tất cả thông tin được. Dù anh Ngủ Yên ngoài tôi ra còn có một vị trợ lý cho chức danh chủ tịch, nhưng tôi có cảm giác như tên kia là kẻ luôn đứng trong tối thay anh Ngủ Yên làm chuyện bất chính, còn tôi là người đứng ngoài ánh sáng vậy.
Giữa lúc nhà bao việc bận rộn như thế, anh Ngủ Yên bị bắt cóc.
Hôm đó là một ngày rảnh rỗi hiếm hoi của tôi và anh Ngủ Yên, vì vậy tôi hẹn gặp anh ta để nói chuyện. Trước đó tôi đã vơ vét toàn bộ thời gian nghỉ ngơi để luyện tập trình bày tư tưởng suy nghĩ của mình như một bài thuyết trình đầy đủ mở thân kết, ngoài ra còn phân tích tổng hợp thông tin, diễn giải đủ các thứ, sau đó mới lấy hết dũng khí để tìm cơ hội nói những điều ấp ủ trong lòng.
Thế rồi anh Ngủ Yên bị người ta đánh ngất và bắt đi khi vừa dừng xe ở ngay đầu ngõ vắng vẻ, ngay trước mắt khi tôi vừa mới ra khỏi cổng. Tôi thấy vậy lập tức hoảng sợ hét lên cho người xung quanh nghe chuyện tới cứu mà quên mất dân cư xung quanh toàn người già đi ngủ sớm, tôi vừa hét lên thì đám xã hội đen kia chú ý về phía này, tiện bắt tôi đi luôn:D
Nếu là một người không quen biết, có thể họ sẽ bỏ qua cho tôi và rời đi, nhưng một tên trong số đó nói "Tao biết mặt con này, nó này là thư kí của thằng này", thế là tôi cứ vậy bị bắt theo.
Không thể trách tôi manh động khi gây chú ý cho mấy tên kia, chỉ trách bốn tên kia đánh anh Ngủ Yên dã man quá, như là sợ đánh mạnh quá thì chết mà đánh nhẹ quá thì không ngất được nên chúng dùng gậy đánh anh Ngủ Yên rất nhiều lần, tôi không hét thì chúng cứ đánh tiếp mất.
Bị dán băng dính quanh miệng, cổ tay và cổ chân, tôi bị đám người kia vứt ở trong khoang thùng phía sau chiếc xe tải nhỏ, nằm ngay cạnh anh Ngủ Yên. Một tên đầu cắt moi lục soát túi quần áo của chúng tôi, lấy ra hai cái điện thoại và vứt lại, có lẽ do sợ bị tra định vị. Hắn xử lý xong điện thoại thì bắt đầu kiểm tra ví của anh Ngủ Yên, lấy hết tiền bên trong rồi vứt ví lại giữa đường, sau đó lặp lại điều tương tự với ví của tôi, ngoài ra còn phát hiện trong túi xách của tôi còn có một cặp nhẫn.
"Ồ, đẹp quá." Tên đầu cắt moi giơ nhẫn về phía ánh sáng lờ mờ trong thùng xe, lên tiếng khen ngợi.
Một chiếc nhẫn là của anh Ngủ Yên tặng tôi lần trước, chiếc còn lại là do tôi mua. Tôi định dùng nó làm đạo cụ thuyết trình ngày hôm nay, nói rõ hơn thì là tôi định cầu hôn với anh Ngủ Yên.
Đầu cắt moi khen ngợi xong liền nhân lúc đồng bọn không để ý mà vứt túi xách của tôi xuống đường, còn cặp nhẫn thì đút túi quần chiếm làm của riêng.
Vừa rồi anh Ngủ Yên ngoài bị đánh còn bị chụp thuốc mê, dùng dây thừng trói chân trói tay nằm im thin thít trên sàn, còn tôi thì có lẽ do chúng không có đủ dụng cụ nên chỉ khống chế bằng băng dính cuộn loại 20 ngàn mua ở tạp hoá mà thôi.
Xe chuyển bánh, tôi nằm ngay sát anh Ngủ Yên, ngó nghiêng thấy anh không chảy máu, lại áp tai lên ngực thấy có nhịp đập đều đều thì an tâm hơn nhiều, nhưng cũng không chối bỏ được việc tôi khóc mất rồi. Chỉ là cái cảm giác nước mắt nước mũi dính trên mặt mà không lau được thật khó chịu, tôi cựa quậy một chút để lau mặt mình vào áo sơ mi của anh Ngủ Yên.
Hôm nay có hẹn với anh Ngủ Yên nên tôi đã trang điểm và chuẩn bị khá kĩ, ai mà ngờ được lại gặp cảnh này. May mà tôi vẫn lựa chọn mặc quần jeans, chứ mặc váy là coi như xong rồi.
Bên trong khoang không có kẽ hở để nhìn hướng xe đi, ngoài tôi và anh Ngủ Yên ra thì còn có hai tên ngồi trông nên tôi cũng không dám manh động, chỉ biết nép vào anh Ngủ Yên kiếm tìm chút an lòng.
Không biết qua bao lâu, xe dừng ở một nơi vắng vẻ, cỏ cây hoang sơ, cách một đoạn lại có một vài công trình thi công bị bỏ dở trông cực kì ảm đạm. Hiện trời vẫn còn đang tối, khu này không hề có ánh điện, cũng cách đường lớn một đoạn xa nên chẳng có đèn đường, tóm lại là tối om.
Dựa theo thời gian di chuyển có lẽ nơi này vẫn nằm trong phạm vi ngoại thành Hà Nội.
Vừa rồi trên đường đi tôi đã suy nghĩ khá nhiều, như là tìm cách chạy trốn, hay đoán xem chủ mưu là ai. Ban đầu tôi nghi ngờ Hà, có điều trong trường hợp này tôi chỉ bị là người bị bắt ké nên không có khả năng. Người bị tấn công là anh Ngủ Yên, mà anh ta đắc tội với những ai làm sao mà tôi biết được.
Đám người kia có tổng bốn người, họ kéo tôi và anh Ngủ Yên vào công trình cao ốc bỏ hoang, đưa lên tầng hai, sau đó vứt mỗi người một góc.
Công trình này đang thi công dở nên các ô cửa sổ hoàn toàn để không, gió sương ban đêm cứ vậy phả vào trong khiến kẻ đang nằm trên tấm bìa các tông mỏng manh như tôi run lên vì lạnh. Đám người kia dường như có một căn phòng nhỏ kín gió gần đó nên đi vào nghỉ ngơi, chỉ để lại một tên canh gác, chính là tên đầu cắt moi ăn trộm nhẫn của tôi.
Nằm như con cá mắc cạn trong góc, chẳng thể thay đổi được tư thế, tôi cảm thấy khó chịu muốn chết. Liếc thấy tên canh gác ngồi trong góc khác có hẳn chiếc chăn mỏng đắp kín người đang thiu thiu ngủ, tôi cựa quậy một chút, sau đó lật người về phía anh Ngủ Yên.
Nhưng mới chỉ lật được một mặt, đầu cắt moi đã mở to mắt hỏi tôi: "Làm gì đấy bà dà?"
Tôi rất muốn phản bác là tôi vẫn còn trẻ, thế nhưng nghe cái chất giọng non choẹt của tên kia, tôi quyết định không thèm đôi co với cậu ta. À thì ngoài ra còn có lí do quan trọng nữa là do miệng tôi vẫn đang bị cuốn mấy vòng băng dính nên tôi không nói được.
Tôi lật thêm một lần nữa.
"Bà dà kia nằm im coi."
Tôi nằm im.
Năm phút sau, tôi lăn hết một vòng.
Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Mười phút sau tôi lăn hẳn hai vòng.
"Má, tướng ngủ xấu vậy." Thằng đầu cắt moi kia nhận xét, quyết định chỉ ngồi nhìn tôi như xem diễn hề, không định can thiệp.
Trăng ngoài cửa sổ bay được một đoạn, cuối cùng tôi cũng lăn tới nằm cạnh anh Ngủ Yên, cảm nhận nhiệt độ ấm áp và nghe được tiếng tim đập để xác minh anh ta vẫn sống, tôi thở phào một hơi, cuối cùng mặc kệ cuộc đời, nhắm mắt giả nghỉ ngơi. Bị trói bằng tư thế này đi suốt cả quãng đường xóc nảy, cơ thể tôi đang vô cùng mệt mỏi, lăn được đến gần anh Ngủ Yên là đã cố lắm rồi. Tôi tự nhủ mình phải lạc quan lên, dù sao cũng không phải lần đầu rơi vào tình huống bi kịch, nếu lần này có chết cũng có thể yên tâm là có anh Ngủ Yên chết cùng, hi hi.
Giấc ngủ của tôi cứ chập chờn, một phần do tâm trạng thấp thỏm, một phần là do chân tay bị trói mỏi nhừ, tư thế nằm không thoải mái, toà nhà hoang này thì không kín gió, mùa hè đã qua, càng về đêm càng lạnh. Tới nửa đêm thì tôi tỉnh dậy, thấy đầu cắt moi đã nằm lăn ra ngủ, lúc này còn gáy nhẹ nhẹ. Có vẻ tôi tỉnh do tiếng gáy ồn ào của tên này.
Cơ thể mỏi nhừ, tôi vừa cử động thì đầu cắt moi đã choàng tỉnh, tôi đành giả vờ cựa mình rồi nhắm mắt lại.
Cùng lúc ấy, anh Ngủ Yên cũng mở mắt, nghiêng đầu sang nhìn tôi. Dưới ánh sáng lờ mờ của sao trời hắt vào từ cửa sổ, tôi thấy rõ đôi mắt anh Ngủ Yên nhìn tôi vừa bất ngờ, vừa thương xót. Cả hai nhìn nhau không nói được câu nào.
Anh Ngủ Yên bị trói bằng dây thừng rất chặt, hai cánh tay trói ôm sát vào người, chân cũng cuốn nhiều vòng trông như cái bánh tét, miệng bịt băng dính, còn tôi có lẽ do chúng khinh thường là phụ nữ chân yếu tay mềm chẳng có bao nhiêu sức nên trói cả tay lẫn chân chỉ bằng băng dính. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng tôi không ngờ cái thứ mua 20k ở tạp hóa lại lợi hại như vậy, suy tính đủ kiểu cũng chẳng biết làm sao để cắt được mấy lớp băng dính khi mà cử động còn không xong. Vậy là tôi dùng cả đêm để mài tay xuống nền đất xi măng với biên độ cực kì nhỏ để không bị phát hiện, mặc cho phần da thịt không có băng dính cũng cùng lúc bị trượt theo, đau rát.
Nếu không thoát được mấy thứ trói buộc này, có lẽ chúng tôi chỉ có thể bò giống con sâu đo để chạy trốn.
Quay trở lại vấn đề công việc, tới lúc này tôi mới hiểu tại sao cái công ty này có nguyên một phòng thư ký, bởi bàn tay của người đứng đầu vươn quá lớn, một người không thể tổng hợp tất cả thông tin được. Dù anh Ngủ Yên ngoài tôi ra còn có một vị trợ lý cho chức danh chủ tịch, nhưng tôi có cảm giác như tên kia là kẻ luôn đứng trong tối thay anh Ngủ Yên làm chuyện bất chính, còn tôi là người đứng ngoài ánh sáng vậy.
Giữa lúc nhà bao việc bận rộn như thế, anh Ngủ Yên bị bắt cóc.
Hôm đó là một ngày rảnh rỗi hiếm hoi của tôi và anh Ngủ Yên, vì vậy tôi hẹn gặp anh ta để nói chuyện. Trước đó tôi đã vơ vét toàn bộ thời gian nghỉ ngơi để luyện tập trình bày tư tưởng suy nghĩ của mình như một bài thuyết trình đầy đủ mở thân kết, ngoài ra còn phân tích tổng hợp thông tin, diễn giải đủ các thứ, sau đó mới lấy hết dũng khí để tìm cơ hội nói những điều ấp ủ trong lòng.
Thế rồi anh Ngủ Yên bị người ta đánh ngất và bắt đi khi vừa dừng xe ở ngay đầu ngõ vắng vẻ, ngay trước mắt khi tôi vừa mới ra khỏi cổng. Tôi thấy vậy lập tức hoảng sợ hét lên cho người xung quanh nghe chuyện tới cứu mà quên mất dân cư xung quanh toàn người già đi ngủ sớm, tôi vừa hét lên thì đám xã hội đen kia chú ý về phía này, tiện bắt tôi đi luôn:D
Nếu là một người không quen biết, có thể họ sẽ bỏ qua cho tôi và rời đi, nhưng một tên trong số đó nói "Tao biết mặt con này, nó này là thư kí của thằng này", thế là tôi cứ vậy bị bắt theo.
Không thể trách tôi manh động khi gây chú ý cho mấy tên kia, chỉ trách bốn tên kia đánh anh Ngủ Yên dã man quá, như là sợ đánh mạnh quá thì chết mà đánh nhẹ quá thì không ngất được nên chúng dùng gậy đánh anh Ngủ Yên rất nhiều lần, tôi không hét thì chúng cứ đánh tiếp mất.
Bị dán băng dính quanh miệng, cổ tay và cổ chân, tôi bị đám người kia vứt ở trong khoang thùng phía sau chiếc xe tải nhỏ, nằm ngay cạnh anh Ngủ Yên. Một tên đầu cắt moi lục soát túi quần áo của chúng tôi, lấy ra hai cái điện thoại và vứt lại, có lẽ do sợ bị tra định vị. Hắn xử lý xong điện thoại thì bắt đầu kiểm tra ví của anh Ngủ Yên, lấy hết tiền bên trong rồi vứt ví lại giữa đường, sau đó lặp lại điều tương tự với ví của tôi, ngoài ra còn phát hiện trong túi xách của tôi còn có một cặp nhẫn.
"Ồ, đẹp quá." Tên đầu cắt moi giơ nhẫn về phía ánh sáng lờ mờ trong thùng xe, lên tiếng khen ngợi.
Một chiếc nhẫn là của anh Ngủ Yên tặng tôi lần trước, chiếc còn lại là do tôi mua. Tôi định dùng nó làm đạo cụ thuyết trình ngày hôm nay, nói rõ hơn thì là tôi định cầu hôn với anh Ngủ Yên.
Đầu cắt moi khen ngợi xong liền nhân lúc đồng bọn không để ý mà vứt túi xách của tôi xuống đường, còn cặp nhẫn thì đút túi quần chiếm làm của riêng.
Vừa rồi anh Ngủ Yên ngoài bị đánh còn bị chụp thuốc mê, dùng dây thừng trói chân trói tay nằm im thin thít trên sàn, còn tôi thì có lẽ do chúng không có đủ dụng cụ nên chỉ khống chế bằng băng dính cuộn loại 20 ngàn mua ở tạp hoá mà thôi.
Xe chuyển bánh, tôi nằm ngay sát anh Ngủ Yên, ngó nghiêng thấy anh không chảy máu, lại áp tai lên ngực thấy có nhịp đập đều đều thì an tâm hơn nhiều, nhưng cũng không chối bỏ được việc tôi khóc mất rồi. Chỉ là cái cảm giác nước mắt nước mũi dính trên mặt mà không lau được thật khó chịu, tôi cựa quậy một chút để lau mặt mình vào áo sơ mi của anh Ngủ Yên.
Hôm nay có hẹn với anh Ngủ Yên nên tôi đã trang điểm và chuẩn bị khá kĩ, ai mà ngờ được lại gặp cảnh này. May mà tôi vẫn lựa chọn mặc quần jeans, chứ mặc váy là coi như xong rồi.
Bên trong khoang không có kẽ hở để nhìn hướng xe đi, ngoài tôi và anh Ngủ Yên ra thì còn có hai tên ngồi trông nên tôi cũng không dám manh động, chỉ biết nép vào anh Ngủ Yên kiếm tìm chút an lòng.
Không biết qua bao lâu, xe dừng ở một nơi vắng vẻ, cỏ cây hoang sơ, cách một đoạn lại có một vài công trình thi công bị bỏ dở trông cực kì ảm đạm. Hiện trời vẫn còn đang tối, khu này không hề có ánh điện, cũng cách đường lớn một đoạn xa nên chẳng có đèn đường, tóm lại là tối om.
Dựa theo thời gian di chuyển có lẽ nơi này vẫn nằm trong phạm vi ngoại thành Hà Nội.
Vừa rồi trên đường đi tôi đã suy nghĩ khá nhiều, như là tìm cách chạy trốn, hay đoán xem chủ mưu là ai. Ban đầu tôi nghi ngờ Hà, có điều trong trường hợp này tôi chỉ bị là người bị bắt ké nên không có khả năng. Người bị tấn công là anh Ngủ Yên, mà anh ta đắc tội với những ai làm sao mà tôi biết được.
Đám người kia có tổng bốn người, họ kéo tôi và anh Ngủ Yên vào công trình cao ốc bỏ hoang, đưa lên tầng hai, sau đó vứt mỗi người một góc.
Công trình này đang thi công dở nên các ô cửa sổ hoàn toàn để không, gió sương ban đêm cứ vậy phả vào trong khiến kẻ đang nằm trên tấm bìa các tông mỏng manh như tôi run lên vì lạnh. Đám người kia dường như có một căn phòng nhỏ kín gió gần đó nên đi vào nghỉ ngơi, chỉ để lại một tên canh gác, chính là tên đầu cắt moi ăn trộm nhẫn của tôi.
Nằm như con cá mắc cạn trong góc, chẳng thể thay đổi được tư thế, tôi cảm thấy khó chịu muốn chết. Liếc thấy tên canh gác ngồi trong góc khác có hẳn chiếc chăn mỏng đắp kín người đang thiu thiu ngủ, tôi cựa quậy một chút, sau đó lật người về phía anh Ngủ Yên.
Nhưng mới chỉ lật được một mặt, đầu cắt moi đã mở to mắt hỏi tôi: "Làm gì đấy bà dà?"
Tôi rất muốn phản bác là tôi vẫn còn trẻ, thế nhưng nghe cái chất giọng non choẹt của tên kia, tôi quyết định không thèm đôi co với cậu ta. À thì ngoài ra còn có lí do quan trọng nữa là do miệng tôi vẫn đang bị cuốn mấy vòng băng dính nên tôi không nói được.
Tôi lật thêm một lần nữa.
"Bà dà kia nằm im coi."
Tôi nằm im.
Năm phút sau, tôi lăn hết một vòng.
Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Mười phút sau tôi lăn hẳn hai vòng.
"Má, tướng ngủ xấu vậy." Thằng đầu cắt moi kia nhận xét, quyết định chỉ ngồi nhìn tôi như xem diễn hề, không định can thiệp.
Trăng ngoài cửa sổ bay được một đoạn, cuối cùng tôi cũng lăn tới nằm cạnh anh Ngủ Yên, cảm nhận nhiệt độ ấm áp và nghe được tiếng tim đập để xác minh anh ta vẫn sống, tôi thở phào một hơi, cuối cùng mặc kệ cuộc đời, nhắm mắt giả nghỉ ngơi. Bị trói bằng tư thế này đi suốt cả quãng đường xóc nảy, cơ thể tôi đang vô cùng mệt mỏi, lăn được đến gần anh Ngủ Yên là đã cố lắm rồi. Tôi tự nhủ mình phải lạc quan lên, dù sao cũng không phải lần đầu rơi vào tình huống bi kịch, nếu lần này có chết cũng có thể yên tâm là có anh Ngủ Yên chết cùng, hi hi.
Giấc ngủ của tôi cứ chập chờn, một phần do tâm trạng thấp thỏm, một phần là do chân tay bị trói mỏi nhừ, tư thế nằm không thoải mái, toà nhà hoang này thì không kín gió, mùa hè đã qua, càng về đêm càng lạnh. Tới nửa đêm thì tôi tỉnh dậy, thấy đầu cắt moi đã nằm lăn ra ngủ, lúc này còn gáy nhẹ nhẹ. Có vẻ tôi tỉnh do tiếng gáy ồn ào của tên này.
Cơ thể mỏi nhừ, tôi vừa cử động thì đầu cắt moi đã choàng tỉnh, tôi đành giả vờ cựa mình rồi nhắm mắt lại.
Cùng lúc ấy, anh Ngủ Yên cũng mở mắt, nghiêng đầu sang nhìn tôi. Dưới ánh sáng lờ mờ của sao trời hắt vào từ cửa sổ, tôi thấy rõ đôi mắt anh Ngủ Yên nhìn tôi vừa bất ngờ, vừa thương xót. Cả hai nhìn nhau không nói được câu nào.
Anh Ngủ Yên bị trói bằng dây thừng rất chặt, hai cánh tay trói ôm sát vào người, chân cũng cuốn nhiều vòng trông như cái bánh tét, miệng bịt băng dính, còn tôi có lẽ do chúng khinh thường là phụ nữ chân yếu tay mềm chẳng có bao nhiêu sức nên trói cả tay lẫn chân chỉ bằng băng dính. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng tôi không ngờ cái thứ mua 20k ở tạp hóa lại lợi hại như vậy, suy tính đủ kiểu cũng chẳng biết làm sao để cắt được mấy lớp băng dính khi mà cử động còn không xong. Vậy là tôi dùng cả đêm để mài tay xuống nền đất xi măng với biên độ cực kì nhỏ để không bị phát hiện, mặc cho phần da thịt không có băng dính cũng cùng lúc bị trượt theo, đau rát.
Nếu không thoát được mấy thứ trói buộc này, có lẽ chúng tôi chỉ có thể bò giống con sâu đo để chạy trốn.