Chương 35: Đi ăn tối cùng anh Quân
Đại Bông: Thật ra hồi viết chương này mình cũng thấy bản thân viết khá dài dòng, nhưng mình thử đặt mình vào vị trí của Linh Chi và nghĩ cô ý vẫn có rất nhiều chuyện cần phải đắn đo. Và anh Ngủ Yên cũng vậy, anh ấy không nghĩ tình yêu đơn giản nên có những bước đi rất chậm rãi, không vồ vập ép buộc hay áp đặt. Và hai anh chị ấy vẫn cần thời gian để hiểu nhau hơn... Tuy điều này sẽ khiến chuyện hơi dài dòng nhưng mà mình viết kiểu đời thường (mình nghĩ thế) nên không biết sửa đổi thế nào cho ngắn gọn hơn. Vì vậy trong quá trình đọc truyện nếu có suy nghĩ gì về tình tiết diễn biến truyện mn hoàn toàn có thể góp ý với mình nhé!
Chướng 35: Đi ăn tối cùng anh Quân
Suýt nữa tôi bị mất cảnh giác mà đồng ý với anh Ngủ Yên chuyện hẹn hò, một phần có lẽ do tôi có cảm nhận riêng rằng anh Ngủ Yên dường như chẳng quá để tâm tới việc tôi là một cô nhi, không những không xa lánh mà càng lúc càng kéo tôi lại gần.
Chỉ là... lời đề nghị hẹn hò và lời tỏ tình không hề giống nhau. Anh ta đề nghị hẹn hò đâu có nghĩa là anh ta thích tôi? Sống đến từng này tuổi, tự biết bản thân không nên ảo tưởng quá nhiều nên cuối cùng tôi vẫn bỏ chạy trối chết.
Chiều hôm đó tôi sắp xếp lịch hẹn ăn tối của tổng giám đốc với anh Quân đối tác, sau đó lại nhận được thông tin huỷ lịch hẹn. Vừa huỷ lịch hẹn xong thì anh Quân lại gọi điện riêng cho tôi mời đi ăn tối để ôn lại chuyện cũ.
Xét dưới góc độ công việc thì cuộc hẹn này quá kì cục, nhưng xét trên góc độ quan hệ riêng thì tôi chẳng làm gì sai trái nên vẫn quyết định đi.
Buổi chiều sau khi đi làm về tôi báo với anh Ngủ Yên rằng sẽ ăn ngoài với bạn để anh ta tự sắp xếp bữa tối. Anh Ngủ Yên gật đầu tỏ vẻ đã biết và im lặng rất lâu, tôi cứ tưởng anh ta không định hỏi gì cho đến khi tắm xong thấy anh ta ngồi đợi sẵn trên giường, vừa thấy mặt tôi anh ta liền hỏi: "Em đi ăn với bạn nào?"
Nếu là bình thường tôi sẵn sàng đáp lại một câu trả lời thật, nhưng người tôi sắp đi ăn cùng lại là người đã huỷ hẹn với anh ta nên khó mà mở miệng nói ra được.
Vì vậy tôi quyết định đẩy ngược vấn đề về cho anh Ngủ Yên: "Anh biết để làm gì?"
Nghe câu này xong anh Ngủ Yên trông còn khó ở hơn, lông mày cau lại, nhìn tôi bằng ánh mắt... hờn.
Dỗi.
"Anh hỏi để biết thôi. Dù sao em cũng đang ở nhà anh, chẳng may mà biến mất thì anh lại phải đi báo án à?"
Anh Ngủ Yên tỏ vẻ không quan tâm nhưng lại phân tích rất hợp lý, tôi cũng bị thuyết phục nhưng vẫn quyết định không nói: "Vâng. Anh yên tâm em 28 tuổi rồi, có chuyện gì em sẽ báo."
Lại im lặng.
Sau đó đột nhiên anh ta nói...
"Công việc của thư ký là có mặt khi cần thiết."
Công việc của thư ký đúng là như vậy. Đó cũng chính là lý do Thư ký Phương nghỉ việc sau khi lấy chồng, vì nhà chồng còn ở rất xa, không đáp ứng được yêu cầu công việc.
"Lịch hẹn tối nay của tổng giám đốc đã bị huỷ rồi. Nếu tổng giám đốc có việc khác cần giao cứ gọi."
Tôi không nghĩ được anh ta sẽ giao cho tôi việc gì khác ngoài đi ăn với đối tác vào buổi tối nên tự tin đáp trả như vậy. Với lại phòng thư ký không chỉ có một mình tôi, rất nhiều người muốn được tăng ca để kiếm thêm tiền.
"Anh ra ngoài để em thay đồ với trang điểm." Tôi nói.
Anh Ngủ Yên lững thững đi ra ngoài, vẻ mặt rất không cam chịu.
Lúc tôi chuẩn bị xong xuôi quần áo lịch sự để ra ngoài thì thấy anh Ngủ Yên cũng mặc áo quần tử tế tay đút túi quần theo tôi ra tận thang máy.
Thấy tôi nhìn thì anh ta nói: "Anh đi ăn tối, không phải đi theo em đâu."
Tôi gật đầu, sau đó bắt xe tới nhà hàng đã hẹn.
Anh Quân hẹn tôi ở một nhà hàng không quá sang trọng nhưng cũng rất lịch sự, bên trong bày trí theo phong cách Việt Nam truyền thống, đồ ăn trong menu cũng đều là món Việt. Anh Quân và tôi gọi một vài món truyền thống như phở cuốn, nộm bò khô, cơm rang, bánh mì sốt vang...
Gọi là đi ăn nhưng tất nhiên mục đích chủ yếu của buổi hôm nay vẫn là hỏi thăm nhau.
"Anh không nghĩ sẽ gặp lại em khi đang làm việc đấy. Làm thư ký tổng giám đốc cũng không thường chút nào đâu."
"Em cũng mới có cơ hội thôi ạ."
"Ừ, anh thấy là thư ký luôn cần có lượng kiến thức đủ tốt để giúp đỡ cũng như đưa lời khuyên cho cấp trên. Dạo này em còn về thăm mái ấm không?"
Chúng tôi hay gọi nơi đó là mái ấm cho ngắn gọn và thân thương.
Tôi đáp: "Khoảng 2-3 tháng một lần anh ạ, bận quá thì 4 tháng. Em mới ghé qua tháng trước."
Anh Quân ngạc nhiên: "Em về thường xuyên vậy cơ à? Mọi người vẫn khoẻ chứ?"
"Vẫn khoẻ ạ, em có nghe kể việc anh quyên góp."
"À, chuyện này thì có gì đâu. Thời gian anh ở mái ấm không quá lâu, không đủ gắn bó, cứ vậy. về thăm mọi người cũng hơi ngại. Nhưng mà anh vẫn muốn góp chút tấm lòng cho nơi từng nuôi dưỡng mình."
Tôi hơi mỉm cười, lòng thấy vui vẻ vì sự tốt bụng của anh Quân vẫn không hề thay đổi.
"Nhìn em cười anh mới nhớ ra chuyện ngày trước chọc cười em rất là vất vả."
Nghe anh Quân nhắc lại chuyện cũ, cảm giác xa cách lâu ngày vơi bớt đi đôi chút, tôi cũng dễ trải lòng hơn: "Ai bảo em quá đen đủi, hại anh suốt ngày bị thương."
"Anh vẫn nhớ mà, nhưng toàn mấy vết thương cỏn con chẳng đau chút nào."
"Có lần anh bị rách một vết trên trán phải đi khâu lại mà anh còn nói là không đau à?"
Anh Quân ồ một tiếng: "Thì ra vết sẹo nhỏ trên trán là do chuyện ngày đó à? Nhiều năm quá rồi anh còn không nhớ nó ở đâu ra."
"Vâng, thời gian trôi nhanh thật, từ lúc anh được nhận nuôi là khi em đang học lớp 3, đến nay cũng khoảng 20 năm."
"Em nhớ kĩ nhỉ. Lúc đó nghe cô gái kia xích mích với em ở sảnh, anh mới nhớ đến một cô bé ở mái ấm tên là Linh Chi. Mất một ngày tìm kiếm thông tin thử mới biết đó là em. Nếu không thì tận 20 năm vô tình gặp lại chắc chẳng bao giờ nhận ra nhau mất."
"Vâng, cũng do anh nói anh ở Thiên An nên em mới nghĩ tới. Em ở đó hết cấp 3 mà chỉ thấy có mình anh tên Quân thôi."
Anh Quân nghe vậy hơi ngập ngừng một chút: "Ở đó tới hết cấp 3? Vậy là em..."
"À. Em không có ai nhận nuôi cả. Vì em đen đủi quá mà." Tôi cười để anh Quân không cảm thấy áy náy.
"Anh xin lỗi vì không biết chuyện. Ngày đó còn bé quá anh cũng không nghĩ nhiều, em chịu khổ nhiều rồi."
"Không sao đâu ạ. Anh thấy đấy, bây giờ em rất ổn mà." Tôi cố gắng giữ nụ cười.
"Cũng không ổn lắm đâu, trông sắc mặt của em vẫn cứ trầm trầm. Người ta hay nói là phải cười nhiều hơn thì hạnh phúc mới đến."
"Anh Quân vẫn lạc quan như trước nhỉ."
"Nên như vậy mà. Anh nhìn là biết em đang không có người yêu hay chồng con gì rồi."
Tôi hơi sặc, cố gắng nuốt trôi miếng phở cuốn trong miệng rồi nói: "Sao anh lại nói như vậy?"
"Vì con gái khi yêu sẽ xinh đẹp rạng rỡ hơn mà. Người ta đều nói như vậy."
Tôi nghe anh nhắc đến chuyện này, đột nhiên muốn mở lòng chia sẻ người có xuất thân tương tự với mình nhất: "Thật ra em không có người thân nên chỉ biết cố gắng kiếm tiền để có thể tự giúp bản thân sau này."
"Đó là suy nghĩ tốt. Anh may mắn hơn em vì được nhận nuôi, nhưng cũng biết mọi chuyện luôn không thuận lợi với người như chúng ta khi gặp phải lời bàn tán. Anh được gia đình có điều kiện nhận nuôi, bố mẹ còn hỗ trợ tiền khởi nghiệp, có nhà, có xe đứng tên, sau đó thì họ nói sau lưng rằng anh là thằng mồ côi may mắn, nhưng vẫn là mồ côi. Nhiều chuyện thật đấy."
Anh Quân vừa kể vừa mím môi cười, lịch thiệp đưa giấy về phía trước định giúp tôi lau vết bẩn trên khoé miệng vừa nói: "Cũng may là gặp lại em. Nếu cần giúp gì thì nói với anh."
Tôi nghiêng đầu né tránh tay của anh Quân, tự nhận lấy giấy từ tay anh ta để lau miệng rồi nói: "Cảm ơn anh. Cái này để em tự lau là được rồi."
Một tiếng rơi vỡ của đồ sứ đột ngột vang lên sau lưng.
Tôi quay lại thấy một người đàn ông mặc áo khoác gió đội mũ lưỡi trai ngồi một mình một bàn đang quay lưng về phía tôi, dưới đất là chiếc thìa sứ bị rơi vỡ làm đôi nhưng anh ta không có ý định nhặt lên.
Nhân viên vội vã chạy tới thu dọn mảnh vỡ rồi đưa cho anh ta một chiếc thìa sứ khác.
Tôi không quá để ý nên quay lên tiếp tục nói chuyện với anh Quân.
"Hai bác vẫn khoẻ chứ ạ?"
"Bố mẹ nuôi của anh vẫn khoẻ. Anh thì mới khởi nghiệp, họ cũng giúp đỡ anh nhiều nên anh đang cố gắng báo đáp họ đây. Anh và tổng giám đốc bên em đang bàn bạc về một hợp đồng hợp tác đầu tư, chắc là em cũng biết rồi. Hai bên có thương thuyết vài lần nhưng chưa đàm phán xong con số vừa ý nhau. Chuyện này nếu được anh cũng cần nhờ Chi giúp đỡ đấy."
"Vâng, em sẽ cố gắng xem xét thử."
"Xem thử thôi à? Em công tư phân minh thật đấy. Xem ra bữa này anh phải mời em để được ưu ái hơn rồi. Lát nữa mình đi uống cà phê nữa nhé?"
Tôi thoải mái gật đầu trước câu đùa của anh Quân: "Được ạ."
Suốt bữa ăn tôi và anh Quân nói rất nhiều chuyện, cảm giác như dùng bữa lâu hơn bình thường. Vậy mà khi cả hai đứng dậy vẫn thấy cái người đi ăn một mình ở bàn sau lưng tôi chưa ăn xong.
Chẳng hiểu tại sao đi ăn một mình không nói chuyện với ai mà ngồi lâu như vậy, lại còn mặc áo gió kéo mũ trùm qua đầu, bên ngoài đội mũ lưỡi trai kín mít trông như biến thái.
Bữa tối hôm nay anh Quân giành phần thanh toán, đương nhiên vì lịch sự tôi sẽ giữ im lặng đợi lúc đứng riêng mới gửi lại một nửa hoá đơn.
Anh Quân nhìn số tiền tôi đưa liền đẩy ngay lại nói: "Em vẫn như trước nhỉ, chia cái bánh cũng nhất định phải là hai nửa bằng nhau."
"Em không nhớ chuyện này."
"Chắc hồi đó em nhỏ quá nên không nhớ, chứ anh nhớ kĩ lắm. Hồi đầu gặp thấy em chia cái gì cũng đều như vậy, đến gói bim bim cũng đếm số miếng. Về sau em quen thân anh hơn mới khác, lúc nào cũng đưa anh phần nhiều."
Tôi hơi xấu hổ vì cái tính chi li này nhưng vẫn đành phải giải thích: "Như vậy em sẽ không cảm thấy áy náy."
"Anh và em lâu rồi không gặp, em chia đều như vậy định lần sau không mời anh ăn tối à?"
Quả đúng là tôi không có ý định thường xuyên qua lại với anh Quân, vì mối quan hệ cũ của chúng tôi không phải là thứ gì đó quá bền chặt. Mới gặp lại thấy người ta thành công rồi đi chủ động liên lạc sẽ tạo ra cảm giác xu nịnh đu bám, tôi không thích bị nghĩ như thế.
"Không phải em nghĩ như thế, nhưng thôi anh cứ nhận đi ạ."
Anh Quân thở dài: "Em cứng đầu thật."
Nói xong anh Quân cũng đành nhận tiền, sau đó lấy xe để đưa tôi đi uống nước.
Tôi ngồi vào ghế phụ, xe đi một lúc đã tới hồ Tây. Anh Quân gửi xe rồi đưa tôi tới ngồi một quán trà đá ngay ven hồ.
Đây là lần đầu tiên tôi được đi trà đá bờ hồ Tây nên khá bỡ ngỡ, liên tục nhìn ngang ngó dọc phát hiện ra xung quanh đây rất đông, có vẻ như là nơi dạo chơi thư giãn của khá nhiều người.
Anh Quân gọi một trà đá và một nhân trần, thêm một đĩa hạt hướng dương.
"Lâu lắm anh mới ra đây ngồi hóng gió. Sáng chiều thì bận công việc, tối thì bận quan hệ trao đổi với đối tác. Lần trước anh chủ động mời tổng giám đốc bên em, hôm nay anh ấy mời lại theo lẽ thường, nhưng mà hôm qua đàm phán không tốt lắm. Chẳng biết em có nghe ra không nhưng anh thấy anh ta không định nhượng bộ anh, nên anh không dám nhận lời mời, cuối cùng thành ra hẹn em. Cũng thử tỏ ra suy nghĩ làm giá một chút nhỉ?" Anh Quân nói xong liền cười.
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Chuyện làm ăn thì vẫn nên bàn bạc kĩ."
"Em tới nhà hàng này bao giờ chưa?"
"Em chưa ạ."
"Vậy à? Người ra đây hóng gió dạo chơi hoặc tập thể dục mỗi tối đông lắm. Nhà anh ở gần đây nên thi thoảng hay đi bộ qua. Ở hồ Tây đông nhất vẫn là mấy cặp đôi hẹn hò."
"Chuyện này em cũng có nghe qua."
"Anh chưa có người yêu để dẫn đi hồ Tây đây." Anh Quân nói xong, dường như để ý thấy vẻ mặt hơi bối rối của tôi liền nói thêm: "Anh đưa em ra đây không có ý gì đâu. Nhắc đến việc này thì anh cũng hơi đau đầu. Thật ra thì xã hội bây giờ người ta hay đánh giá những người có chút chút thành công lắm, chỉ đợi có lỗi gì đó rồi suy xét. Anh năm nay mới 30 tuổi mà bị hỏi mãi cái chuyện sao chưa lấy vợ. Người ta đồn sau lưng đủ lý do anh chưa lập gia đình."
Chuyện này tôi cũng hiểu, vì đồng nghiệp của tôi cũng có kha khá người mở miệng là thích đề cập chuyện cưới xin.
"Nhưng với đàn ông 30 vẫn chưa là muộn mà nhỉ?"
"Thì anh cũng được người ta giới thiệu và hỏi han nhưng không chịu có bạn gái cũng không chịu lấy vợ nên tiện thể tự suy đoán luôn, soi từ giờ giấc sinh hoạt đến hoạt động trên mạng xã hội. Mà câu chuyện cũng đơn giản lắm, chỉ là anh không tìm được người phù hợp thôi. Anh đang trong giai đoạn khởi nghiệp nên vẫn còn khá bận rộn."
"Ra là như vậy."
Tôi nghe anh Quân nói, đột nhiên lại nghĩ tới anh Ngủ Yên. Anh Ngủ Yên thậm chí còn hơn anh Quân hai tuổi, không biết đang đối mặt với việc cưới xin thế nào khi mà đến người yêu còn chưa có? Nhớ lại thì anh Ngủ Yên từng có hôn thê dự phòng Đoàn Diễm Thư, lần đó dường như thấy cô ta không ổn nên lao đầu đi xem mắt tìm người khác, xem liên tục một thời gian, và ngừng từ lúc tôi ngã sấp mặt cạnh bàn anh ta lúc anh ta đang xem mắt ở nhà hàng với một cô gái có xuất thân cực khủng nào đó mà Minh phổ cập cho tôi.
Anh Quân đột nhiên tỏ ý muốn nói thầm, tôi ghé đầu lại thử nghe anh thì thào: "Tuổi này nên là tuổi yêu để cưới rồi, vậy mà anh lại đi yêu qua mạng, haha."
Tôi: "Yêu qua mạng...?"
"Ừ, anh bận quá nên cũng không có nhiều thời gian ra ngoài giải trí, chỉ còn mỗi cách chơi game trên điện thoại thôi. Vô tình gặp được một bạn thú vị lắm, hôm lâu còn làm đám cưới trong game."
Anh Quân mở điện thoại ra cho tôi xem khung cảnh đám cưới trong game, tôi ghé đầu vào nhìn. Tuy không chơi game bao giờ nhưng có xem quảng cáo suốt ngày nên cũng hiểu sơ sơ.
Trong hình, nhân vật nam và nữ mặc trang phục đám cưới đỏ chót của Trung Quốc ngày xưa, tân lang cưỡi ngựa tân nương ngồi kiệu, xung quanh thì có một đám người chơi bu lại nhảy nhót chúc mừng.
"Em có thấy là càng lớn càng rất khó để có hứng thú với một điều gì đấy không? Anh đang trong tình trạng như vậy. Ai hỏi cũng không dám kể là mình thích người trong game chưa gặp bao giờ, nếu không sẽ bị đánh giá."
Mọi người hay nói rằng trông tôi quá nghiêm nghị, không biết đùa. Nhưng đúng thực là ngày cấp 1 cấp 2 tôi còn tìm được vài niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống, càng lớn càng cảm thấy mọi thứ nhạt nhẽo và mệt mỏi.
"Anh vui như vậy em cũng không thấy có gì không tốt cả."
"Thế còn tổng giám đốc của em? Anh ấy cũng chưa lấy vợ nhỉ? Chắc cũng áp lực lắm đây."
"À... anh ấy không đề cập đến chuyện này nên em cũng không biết anh ấy có áp lực hay không."
"Trông anh ta cũng đứng đắn, nói chuyện có lý lẽ, chắc là sẽ không bắt nạt em đâu nhỉ? Mà em cũng đừng lo, giờ anh và em liên hệ lại rồi, nếu muốn em có thể sang công ty anh làm việc... úi."
Anh Quân đang nói thì bị thứ gì đó ném vào đầu. Tôi cúi đầu nhìn xuống phát hiện thứ vừa bay đến là một miếng bò bía.
Chẳng biết thứ này ném đến từ phía nào vì chỗ nào cũng có người, lại còn khá tối.
"Đằng kia có ông say đang nằm kìa, chắc là ông ta." Anh Quân chỉ chỉ tay về phía người đang nằm vạ vật ở ghế đá sau lưng cách đó vài mét. "Kể ra ở đây cũng hỗn tạp, anh thấy cũng hay có người say bia rượu rồi vô gia cư ra đây nằm."
Tôi nghe vậy cũng thử tò mò nhìn quanh.
Sau đó cả hai bỏ qua miếng bò bía để tiếp tục nói chuyện.
Ngồi thêm một lúc, tôi bắt đầu thấy ngứa.
Tôi đang mặc quần bò áo sơ mi cách điệu do anh Ngủ Yên mua, kín đáo lịch sự nhưng vẫn bị muỗi cắn rất nhiều vào phần hở ra của bàn chân và cánh tay. Ngồi lâu thêm lúc nữa còn bị muỗi cắn xuyên cả quần bò. Anh Quân cũng chẳng khá hơn, bị cắn khắp nơi phải gãi sồn sột.
Tôi và anh Quân thấy lúc này cũng muộn nên quyết định đi về, trước đó đi một vòng hồ Tây tìm hiệu thuốc để mua cao bôi cho đỡ ngứa. Nhưng đi một đoạn mới phát hiện, ở ven hồ Tây hiệu thuốc thì chẳng thấy đâu nhưng xung quanh một đống nhà nghỉ khách sạn khiến tôi không khỏi ngại ngùng.
Tôi và anh Quân nhìn quanh, thấy quả đúng là trên đường toàn là cặp đôi, không kinh doanh nhà nghỉ và các mặt hàng liên quan như vậy thì quá phí phạm. Tôi chạy nhanh vào trong mua một lọ Cao Sao Vàng rồi trở về xe vì sợ đỗ xe lâu sẽ bị phạt.
Đúng lúc này anh Ngủ Yên gọi điện cho tôi, vừa nhấc máy đã nghe anh ta hỏi: "Em đang ở đâu đấy?"
Tôi chợt thấy câu "em đang ở đâu" của anh Ngủ Yên rất quen thuộc. Tôi ít khi ra đường đi chơi buổi tối nhưng hễ đi là lại thấy anh Ngủ Yên gọi hỏi đang ở đâu.
Nhớ trước lúc đi anh Ngủ Yên đề cập về công tác thư ký, tôi hỏi: "Anh cần gì à?"
"... Không phải... À đúng. Anh đang cần thông tin nhân sự, em tìm, số điện thoại của. Giám đốc bộ phận kinh doanh. Đúng rồi, giám đốc bộ phận kinh doanh. Cho anh."
Tôi nhìn đồng hồ, thấy lúc này cũng đã hơn 11 giờ. Tính ra thì tôi và anh Quân đã cùng nhau nói kha khá chuyện từ lúc đi ăn bữa tối. Trước đó tôi không nghĩ lúc gặp lại anh Quân sẽ dễ dàng trao đổi như vậy vì cả hai đã rất lâu không gặp, chẳng ngờ anh vẫn là người cho tôi cảm giác thoải mái khi ở cạnh vì sự bình dị gần gũi nên ngoài nghe anh Quân nói tôi cũng chia sẻ thêm khá nhiều chuyện của bản thân.
"Sao anh bảo là không làm phiền nhân viên vào giờ muộn thế này?"
"Bây giờ vẫn chưa tới 12 giờ. Bao giờ em về?"
"Em sẽ gửi số điện thoại của Giám đốc Lam cho anh ngay."
Để cẩn thận tôi đã lưu số tất cả những thành viên có vị trí quan trọng trong danh bạ, căn bản là không cần đến thao tác truy cập dữ liệu phức tạp nên gửi cho anh Ngủ Yên rất nhanh.
Vậy mà anh Ngủ Yên vẫn gọi lại hỏi: "Thế bao giờ em về?"
"Anh cần gì à?"
"Anh làm mất thẻ thang máy, không vào thang máy được. Em mau về mở cho anh."
Tôi nghe tiếng xe cộ đi lại vọng ra từ đầu dây phía anh Ngủ Yên, khó hiểu hỏi: "Mất ở đâu được? Mà sao bây giờ anh mới nói?"
Rõ ràng là vừa rồi anh ta đi ăn tối bên ngoài, tại sao bây giờ mới về để kêu mất?
"Mấy giờ em về?"
Tôi vừa bôi cao lên tay chân xong đưa lại cho anh Quân, anh Quân vừa bôi vừa lẩm bẩm suýt xoa trong miệng: "Dễ chịu quá. Cao Sao Vàng vẫn là loại dùng tốt nhất, đỡ ngứa hẳn."
Anh Quân nói rất bé, tôi không nghe rõ nhưng cũng không để ý lắm, quyết định nói rõ với anh Ngủ Yên: "Anh đợi chút, em về bây giờ."
Dù sao anh Quân cũng đang định đưa tôi về, chẳng qua tôi không muốn trả lời cụ thể nên nói chuyện không vào trọng tâm.
"Em về nhanh lên đấy."
Anh Quân đưa tôi về công ty xong cũng hơi khó hiểu, tôi nói dối là mình để xe ở công ty nên anh Quân cũng không hỏi nhiều. Ban đầu anh Quân còn định đưa tôi về tận nhà, rồi mai hỗ trợ đưa tôi đến chỗ làm nhưng tôi không đồng ý. Giằng co mãi, cuối cùng tôi lấy lý do không muốn tổng giám đốc biết chuyện tôi đi riêng với đối tác của anh ta, lúc đó anh Quân mới chịu rời đi.
Lúc tôi đứng nơi cửa vào thang máy của hầm gửi xe lại không thấy anh Ngủ Yên đâu, chỉ thấy bảo vệ đi tới hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi nói rằng tổng giám đốc mất khoá từ nên đứng đây đợi, kết quả lại nghe bảo vệ nói rằng bộ phận bảo vệ giữ xe có khoá từ lên tất cả các tầng, nếu biết đó là tổng giám đốc thì họ sẵn quẹt thẻ giúp.
Tôi vừa nghe bác bảo vệ giải thích xong thì anh Ngủ Yên bước nhanh tới bằng đôi chân dài thẳng tắp, giọng ngang phè phè nói: "Em đây rồi anh đợi em mãi mình về thôi."
Chướng 35: Đi ăn tối cùng anh Quân
Suýt nữa tôi bị mất cảnh giác mà đồng ý với anh Ngủ Yên chuyện hẹn hò, một phần có lẽ do tôi có cảm nhận riêng rằng anh Ngủ Yên dường như chẳng quá để tâm tới việc tôi là một cô nhi, không những không xa lánh mà càng lúc càng kéo tôi lại gần.
Chỉ là... lời đề nghị hẹn hò và lời tỏ tình không hề giống nhau. Anh ta đề nghị hẹn hò đâu có nghĩa là anh ta thích tôi? Sống đến từng này tuổi, tự biết bản thân không nên ảo tưởng quá nhiều nên cuối cùng tôi vẫn bỏ chạy trối chết.
Chiều hôm đó tôi sắp xếp lịch hẹn ăn tối của tổng giám đốc với anh Quân đối tác, sau đó lại nhận được thông tin huỷ lịch hẹn. Vừa huỷ lịch hẹn xong thì anh Quân lại gọi điện riêng cho tôi mời đi ăn tối để ôn lại chuyện cũ.
Xét dưới góc độ công việc thì cuộc hẹn này quá kì cục, nhưng xét trên góc độ quan hệ riêng thì tôi chẳng làm gì sai trái nên vẫn quyết định đi.
Buổi chiều sau khi đi làm về tôi báo với anh Ngủ Yên rằng sẽ ăn ngoài với bạn để anh ta tự sắp xếp bữa tối. Anh Ngủ Yên gật đầu tỏ vẻ đã biết và im lặng rất lâu, tôi cứ tưởng anh ta không định hỏi gì cho đến khi tắm xong thấy anh ta ngồi đợi sẵn trên giường, vừa thấy mặt tôi anh ta liền hỏi: "Em đi ăn với bạn nào?"
Nếu là bình thường tôi sẵn sàng đáp lại một câu trả lời thật, nhưng người tôi sắp đi ăn cùng lại là người đã huỷ hẹn với anh ta nên khó mà mở miệng nói ra được.
Vì vậy tôi quyết định đẩy ngược vấn đề về cho anh Ngủ Yên: "Anh biết để làm gì?"
Nghe câu này xong anh Ngủ Yên trông còn khó ở hơn, lông mày cau lại, nhìn tôi bằng ánh mắt... hờn.
Dỗi.
"Anh hỏi để biết thôi. Dù sao em cũng đang ở nhà anh, chẳng may mà biến mất thì anh lại phải đi báo án à?"
Anh Ngủ Yên tỏ vẻ không quan tâm nhưng lại phân tích rất hợp lý, tôi cũng bị thuyết phục nhưng vẫn quyết định không nói: "Vâng. Anh yên tâm em 28 tuổi rồi, có chuyện gì em sẽ báo."
Lại im lặng.
Sau đó đột nhiên anh ta nói...
"Công việc của thư ký là có mặt khi cần thiết."
Công việc của thư ký đúng là như vậy. Đó cũng chính là lý do Thư ký Phương nghỉ việc sau khi lấy chồng, vì nhà chồng còn ở rất xa, không đáp ứng được yêu cầu công việc.
"Lịch hẹn tối nay của tổng giám đốc đã bị huỷ rồi. Nếu tổng giám đốc có việc khác cần giao cứ gọi."
Tôi không nghĩ được anh ta sẽ giao cho tôi việc gì khác ngoài đi ăn với đối tác vào buổi tối nên tự tin đáp trả như vậy. Với lại phòng thư ký không chỉ có một mình tôi, rất nhiều người muốn được tăng ca để kiếm thêm tiền.
"Anh ra ngoài để em thay đồ với trang điểm." Tôi nói.
Anh Ngủ Yên lững thững đi ra ngoài, vẻ mặt rất không cam chịu.
Lúc tôi chuẩn bị xong xuôi quần áo lịch sự để ra ngoài thì thấy anh Ngủ Yên cũng mặc áo quần tử tế tay đút túi quần theo tôi ra tận thang máy.
Thấy tôi nhìn thì anh ta nói: "Anh đi ăn tối, không phải đi theo em đâu."
Tôi gật đầu, sau đó bắt xe tới nhà hàng đã hẹn.
Anh Quân hẹn tôi ở một nhà hàng không quá sang trọng nhưng cũng rất lịch sự, bên trong bày trí theo phong cách Việt Nam truyền thống, đồ ăn trong menu cũng đều là món Việt. Anh Quân và tôi gọi một vài món truyền thống như phở cuốn, nộm bò khô, cơm rang, bánh mì sốt vang...
Gọi là đi ăn nhưng tất nhiên mục đích chủ yếu của buổi hôm nay vẫn là hỏi thăm nhau.
"Anh không nghĩ sẽ gặp lại em khi đang làm việc đấy. Làm thư ký tổng giám đốc cũng không thường chút nào đâu."
"Em cũng mới có cơ hội thôi ạ."
"Ừ, anh thấy là thư ký luôn cần có lượng kiến thức đủ tốt để giúp đỡ cũng như đưa lời khuyên cho cấp trên. Dạo này em còn về thăm mái ấm không?"
Chúng tôi hay gọi nơi đó là mái ấm cho ngắn gọn và thân thương.
Tôi đáp: "Khoảng 2-3 tháng một lần anh ạ, bận quá thì 4 tháng. Em mới ghé qua tháng trước."
Anh Quân ngạc nhiên: "Em về thường xuyên vậy cơ à? Mọi người vẫn khoẻ chứ?"
"Vẫn khoẻ ạ, em có nghe kể việc anh quyên góp."
"À, chuyện này thì có gì đâu. Thời gian anh ở mái ấm không quá lâu, không đủ gắn bó, cứ vậy. về thăm mọi người cũng hơi ngại. Nhưng mà anh vẫn muốn góp chút tấm lòng cho nơi từng nuôi dưỡng mình."
Tôi hơi mỉm cười, lòng thấy vui vẻ vì sự tốt bụng của anh Quân vẫn không hề thay đổi.
"Nhìn em cười anh mới nhớ ra chuyện ngày trước chọc cười em rất là vất vả."
Nghe anh Quân nhắc lại chuyện cũ, cảm giác xa cách lâu ngày vơi bớt đi đôi chút, tôi cũng dễ trải lòng hơn: "Ai bảo em quá đen đủi, hại anh suốt ngày bị thương."
"Anh vẫn nhớ mà, nhưng toàn mấy vết thương cỏn con chẳng đau chút nào."
"Có lần anh bị rách một vết trên trán phải đi khâu lại mà anh còn nói là không đau à?"
Anh Quân ồ một tiếng: "Thì ra vết sẹo nhỏ trên trán là do chuyện ngày đó à? Nhiều năm quá rồi anh còn không nhớ nó ở đâu ra."
"Vâng, thời gian trôi nhanh thật, từ lúc anh được nhận nuôi là khi em đang học lớp 3, đến nay cũng khoảng 20 năm."
"Em nhớ kĩ nhỉ. Lúc đó nghe cô gái kia xích mích với em ở sảnh, anh mới nhớ đến một cô bé ở mái ấm tên là Linh Chi. Mất một ngày tìm kiếm thông tin thử mới biết đó là em. Nếu không thì tận 20 năm vô tình gặp lại chắc chẳng bao giờ nhận ra nhau mất."
"Vâng, cũng do anh nói anh ở Thiên An nên em mới nghĩ tới. Em ở đó hết cấp 3 mà chỉ thấy có mình anh tên Quân thôi."
Anh Quân nghe vậy hơi ngập ngừng một chút: "Ở đó tới hết cấp 3? Vậy là em..."
"À. Em không có ai nhận nuôi cả. Vì em đen đủi quá mà." Tôi cười để anh Quân không cảm thấy áy náy.
"Anh xin lỗi vì không biết chuyện. Ngày đó còn bé quá anh cũng không nghĩ nhiều, em chịu khổ nhiều rồi."
"Không sao đâu ạ. Anh thấy đấy, bây giờ em rất ổn mà." Tôi cố gắng giữ nụ cười.
"Cũng không ổn lắm đâu, trông sắc mặt của em vẫn cứ trầm trầm. Người ta hay nói là phải cười nhiều hơn thì hạnh phúc mới đến."
"Anh Quân vẫn lạc quan như trước nhỉ."
"Nên như vậy mà. Anh nhìn là biết em đang không có người yêu hay chồng con gì rồi."
Tôi hơi sặc, cố gắng nuốt trôi miếng phở cuốn trong miệng rồi nói: "Sao anh lại nói như vậy?"
"Vì con gái khi yêu sẽ xinh đẹp rạng rỡ hơn mà. Người ta đều nói như vậy."
Tôi nghe anh nhắc đến chuyện này, đột nhiên muốn mở lòng chia sẻ người có xuất thân tương tự với mình nhất: "Thật ra em không có người thân nên chỉ biết cố gắng kiếm tiền để có thể tự giúp bản thân sau này."
"Đó là suy nghĩ tốt. Anh may mắn hơn em vì được nhận nuôi, nhưng cũng biết mọi chuyện luôn không thuận lợi với người như chúng ta khi gặp phải lời bàn tán. Anh được gia đình có điều kiện nhận nuôi, bố mẹ còn hỗ trợ tiền khởi nghiệp, có nhà, có xe đứng tên, sau đó thì họ nói sau lưng rằng anh là thằng mồ côi may mắn, nhưng vẫn là mồ côi. Nhiều chuyện thật đấy."
Anh Quân vừa kể vừa mím môi cười, lịch thiệp đưa giấy về phía trước định giúp tôi lau vết bẩn trên khoé miệng vừa nói: "Cũng may là gặp lại em. Nếu cần giúp gì thì nói với anh."
Tôi nghiêng đầu né tránh tay của anh Quân, tự nhận lấy giấy từ tay anh ta để lau miệng rồi nói: "Cảm ơn anh. Cái này để em tự lau là được rồi."
Một tiếng rơi vỡ của đồ sứ đột ngột vang lên sau lưng.
Tôi quay lại thấy một người đàn ông mặc áo khoác gió đội mũ lưỡi trai ngồi một mình một bàn đang quay lưng về phía tôi, dưới đất là chiếc thìa sứ bị rơi vỡ làm đôi nhưng anh ta không có ý định nhặt lên.
Nhân viên vội vã chạy tới thu dọn mảnh vỡ rồi đưa cho anh ta một chiếc thìa sứ khác.
Tôi không quá để ý nên quay lên tiếp tục nói chuyện với anh Quân.
"Hai bác vẫn khoẻ chứ ạ?"
"Bố mẹ nuôi của anh vẫn khoẻ. Anh thì mới khởi nghiệp, họ cũng giúp đỡ anh nhiều nên anh đang cố gắng báo đáp họ đây. Anh và tổng giám đốc bên em đang bàn bạc về một hợp đồng hợp tác đầu tư, chắc là em cũng biết rồi. Hai bên có thương thuyết vài lần nhưng chưa đàm phán xong con số vừa ý nhau. Chuyện này nếu được anh cũng cần nhờ Chi giúp đỡ đấy."
"Vâng, em sẽ cố gắng xem xét thử."
"Xem thử thôi à? Em công tư phân minh thật đấy. Xem ra bữa này anh phải mời em để được ưu ái hơn rồi. Lát nữa mình đi uống cà phê nữa nhé?"
Tôi thoải mái gật đầu trước câu đùa của anh Quân: "Được ạ."
Suốt bữa ăn tôi và anh Quân nói rất nhiều chuyện, cảm giác như dùng bữa lâu hơn bình thường. Vậy mà khi cả hai đứng dậy vẫn thấy cái người đi ăn một mình ở bàn sau lưng tôi chưa ăn xong.
Chẳng hiểu tại sao đi ăn một mình không nói chuyện với ai mà ngồi lâu như vậy, lại còn mặc áo gió kéo mũ trùm qua đầu, bên ngoài đội mũ lưỡi trai kín mít trông như biến thái.
Bữa tối hôm nay anh Quân giành phần thanh toán, đương nhiên vì lịch sự tôi sẽ giữ im lặng đợi lúc đứng riêng mới gửi lại một nửa hoá đơn.
Anh Quân nhìn số tiền tôi đưa liền đẩy ngay lại nói: "Em vẫn như trước nhỉ, chia cái bánh cũng nhất định phải là hai nửa bằng nhau."
"Em không nhớ chuyện này."
"Chắc hồi đó em nhỏ quá nên không nhớ, chứ anh nhớ kĩ lắm. Hồi đầu gặp thấy em chia cái gì cũng đều như vậy, đến gói bim bim cũng đếm số miếng. Về sau em quen thân anh hơn mới khác, lúc nào cũng đưa anh phần nhiều."
Tôi hơi xấu hổ vì cái tính chi li này nhưng vẫn đành phải giải thích: "Như vậy em sẽ không cảm thấy áy náy."
"Anh và em lâu rồi không gặp, em chia đều như vậy định lần sau không mời anh ăn tối à?"
Quả đúng là tôi không có ý định thường xuyên qua lại với anh Quân, vì mối quan hệ cũ của chúng tôi không phải là thứ gì đó quá bền chặt. Mới gặp lại thấy người ta thành công rồi đi chủ động liên lạc sẽ tạo ra cảm giác xu nịnh đu bám, tôi không thích bị nghĩ như thế.
"Không phải em nghĩ như thế, nhưng thôi anh cứ nhận đi ạ."
Anh Quân thở dài: "Em cứng đầu thật."
Nói xong anh Quân cũng đành nhận tiền, sau đó lấy xe để đưa tôi đi uống nước.
Tôi ngồi vào ghế phụ, xe đi một lúc đã tới hồ Tây. Anh Quân gửi xe rồi đưa tôi tới ngồi một quán trà đá ngay ven hồ.
Đây là lần đầu tiên tôi được đi trà đá bờ hồ Tây nên khá bỡ ngỡ, liên tục nhìn ngang ngó dọc phát hiện ra xung quanh đây rất đông, có vẻ như là nơi dạo chơi thư giãn của khá nhiều người.
Anh Quân gọi một trà đá và một nhân trần, thêm một đĩa hạt hướng dương.
"Lâu lắm anh mới ra đây ngồi hóng gió. Sáng chiều thì bận công việc, tối thì bận quan hệ trao đổi với đối tác. Lần trước anh chủ động mời tổng giám đốc bên em, hôm nay anh ấy mời lại theo lẽ thường, nhưng mà hôm qua đàm phán không tốt lắm. Chẳng biết em có nghe ra không nhưng anh thấy anh ta không định nhượng bộ anh, nên anh không dám nhận lời mời, cuối cùng thành ra hẹn em. Cũng thử tỏ ra suy nghĩ làm giá một chút nhỉ?" Anh Quân nói xong liền cười.
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Chuyện làm ăn thì vẫn nên bàn bạc kĩ."
"Em tới nhà hàng này bao giờ chưa?"
"Em chưa ạ."
"Vậy à? Người ra đây hóng gió dạo chơi hoặc tập thể dục mỗi tối đông lắm. Nhà anh ở gần đây nên thi thoảng hay đi bộ qua. Ở hồ Tây đông nhất vẫn là mấy cặp đôi hẹn hò."
"Chuyện này em cũng có nghe qua."
"Anh chưa có người yêu để dẫn đi hồ Tây đây." Anh Quân nói xong, dường như để ý thấy vẻ mặt hơi bối rối của tôi liền nói thêm: "Anh đưa em ra đây không có ý gì đâu. Nhắc đến việc này thì anh cũng hơi đau đầu. Thật ra thì xã hội bây giờ người ta hay đánh giá những người có chút chút thành công lắm, chỉ đợi có lỗi gì đó rồi suy xét. Anh năm nay mới 30 tuổi mà bị hỏi mãi cái chuyện sao chưa lấy vợ. Người ta đồn sau lưng đủ lý do anh chưa lập gia đình."
Chuyện này tôi cũng hiểu, vì đồng nghiệp của tôi cũng có kha khá người mở miệng là thích đề cập chuyện cưới xin.
"Nhưng với đàn ông 30 vẫn chưa là muộn mà nhỉ?"
"Thì anh cũng được người ta giới thiệu và hỏi han nhưng không chịu có bạn gái cũng không chịu lấy vợ nên tiện thể tự suy đoán luôn, soi từ giờ giấc sinh hoạt đến hoạt động trên mạng xã hội. Mà câu chuyện cũng đơn giản lắm, chỉ là anh không tìm được người phù hợp thôi. Anh đang trong giai đoạn khởi nghiệp nên vẫn còn khá bận rộn."
"Ra là như vậy."
Tôi nghe anh Quân nói, đột nhiên lại nghĩ tới anh Ngủ Yên. Anh Ngủ Yên thậm chí còn hơn anh Quân hai tuổi, không biết đang đối mặt với việc cưới xin thế nào khi mà đến người yêu còn chưa có? Nhớ lại thì anh Ngủ Yên từng có hôn thê dự phòng Đoàn Diễm Thư, lần đó dường như thấy cô ta không ổn nên lao đầu đi xem mắt tìm người khác, xem liên tục một thời gian, và ngừng từ lúc tôi ngã sấp mặt cạnh bàn anh ta lúc anh ta đang xem mắt ở nhà hàng với một cô gái có xuất thân cực khủng nào đó mà Minh phổ cập cho tôi.
Anh Quân đột nhiên tỏ ý muốn nói thầm, tôi ghé đầu lại thử nghe anh thì thào: "Tuổi này nên là tuổi yêu để cưới rồi, vậy mà anh lại đi yêu qua mạng, haha."
Tôi: "Yêu qua mạng...?"
"Ừ, anh bận quá nên cũng không có nhiều thời gian ra ngoài giải trí, chỉ còn mỗi cách chơi game trên điện thoại thôi. Vô tình gặp được một bạn thú vị lắm, hôm lâu còn làm đám cưới trong game."
Anh Quân mở điện thoại ra cho tôi xem khung cảnh đám cưới trong game, tôi ghé đầu vào nhìn. Tuy không chơi game bao giờ nhưng có xem quảng cáo suốt ngày nên cũng hiểu sơ sơ.
Trong hình, nhân vật nam và nữ mặc trang phục đám cưới đỏ chót của Trung Quốc ngày xưa, tân lang cưỡi ngựa tân nương ngồi kiệu, xung quanh thì có một đám người chơi bu lại nhảy nhót chúc mừng.
"Em có thấy là càng lớn càng rất khó để có hứng thú với một điều gì đấy không? Anh đang trong tình trạng như vậy. Ai hỏi cũng không dám kể là mình thích người trong game chưa gặp bao giờ, nếu không sẽ bị đánh giá."
Mọi người hay nói rằng trông tôi quá nghiêm nghị, không biết đùa. Nhưng đúng thực là ngày cấp 1 cấp 2 tôi còn tìm được vài niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống, càng lớn càng cảm thấy mọi thứ nhạt nhẽo và mệt mỏi.
"Anh vui như vậy em cũng không thấy có gì không tốt cả."
"Thế còn tổng giám đốc của em? Anh ấy cũng chưa lấy vợ nhỉ? Chắc cũng áp lực lắm đây."
"À... anh ấy không đề cập đến chuyện này nên em cũng không biết anh ấy có áp lực hay không."
"Trông anh ta cũng đứng đắn, nói chuyện có lý lẽ, chắc là sẽ không bắt nạt em đâu nhỉ? Mà em cũng đừng lo, giờ anh và em liên hệ lại rồi, nếu muốn em có thể sang công ty anh làm việc... úi."
Anh Quân đang nói thì bị thứ gì đó ném vào đầu. Tôi cúi đầu nhìn xuống phát hiện thứ vừa bay đến là một miếng bò bía.
Chẳng biết thứ này ném đến từ phía nào vì chỗ nào cũng có người, lại còn khá tối.
"Đằng kia có ông say đang nằm kìa, chắc là ông ta." Anh Quân chỉ chỉ tay về phía người đang nằm vạ vật ở ghế đá sau lưng cách đó vài mét. "Kể ra ở đây cũng hỗn tạp, anh thấy cũng hay có người say bia rượu rồi vô gia cư ra đây nằm."
Tôi nghe vậy cũng thử tò mò nhìn quanh.
Sau đó cả hai bỏ qua miếng bò bía để tiếp tục nói chuyện.
Ngồi thêm một lúc, tôi bắt đầu thấy ngứa.
Tôi đang mặc quần bò áo sơ mi cách điệu do anh Ngủ Yên mua, kín đáo lịch sự nhưng vẫn bị muỗi cắn rất nhiều vào phần hở ra của bàn chân và cánh tay. Ngồi lâu thêm lúc nữa còn bị muỗi cắn xuyên cả quần bò. Anh Quân cũng chẳng khá hơn, bị cắn khắp nơi phải gãi sồn sột.
Tôi và anh Quân thấy lúc này cũng muộn nên quyết định đi về, trước đó đi một vòng hồ Tây tìm hiệu thuốc để mua cao bôi cho đỡ ngứa. Nhưng đi một đoạn mới phát hiện, ở ven hồ Tây hiệu thuốc thì chẳng thấy đâu nhưng xung quanh một đống nhà nghỉ khách sạn khiến tôi không khỏi ngại ngùng.
Tôi và anh Quân nhìn quanh, thấy quả đúng là trên đường toàn là cặp đôi, không kinh doanh nhà nghỉ và các mặt hàng liên quan như vậy thì quá phí phạm. Tôi chạy nhanh vào trong mua một lọ Cao Sao Vàng rồi trở về xe vì sợ đỗ xe lâu sẽ bị phạt.
Đúng lúc này anh Ngủ Yên gọi điện cho tôi, vừa nhấc máy đã nghe anh ta hỏi: "Em đang ở đâu đấy?"
Tôi chợt thấy câu "em đang ở đâu" của anh Ngủ Yên rất quen thuộc. Tôi ít khi ra đường đi chơi buổi tối nhưng hễ đi là lại thấy anh Ngủ Yên gọi hỏi đang ở đâu.
Nhớ trước lúc đi anh Ngủ Yên đề cập về công tác thư ký, tôi hỏi: "Anh cần gì à?"
"... Không phải... À đúng. Anh đang cần thông tin nhân sự, em tìm, số điện thoại của. Giám đốc bộ phận kinh doanh. Đúng rồi, giám đốc bộ phận kinh doanh. Cho anh."
Tôi nhìn đồng hồ, thấy lúc này cũng đã hơn 11 giờ. Tính ra thì tôi và anh Quân đã cùng nhau nói kha khá chuyện từ lúc đi ăn bữa tối. Trước đó tôi không nghĩ lúc gặp lại anh Quân sẽ dễ dàng trao đổi như vậy vì cả hai đã rất lâu không gặp, chẳng ngờ anh vẫn là người cho tôi cảm giác thoải mái khi ở cạnh vì sự bình dị gần gũi nên ngoài nghe anh Quân nói tôi cũng chia sẻ thêm khá nhiều chuyện của bản thân.
"Sao anh bảo là không làm phiền nhân viên vào giờ muộn thế này?"
"Bây giờ vẫn chưa tới 12 giờ. Bao giờ em về?"
"Em sẽ gửi số điện thoại của Giám đốc Lam cho anh ngay."
Để cẩn thận tôi đã lưu số tất cả những thành viên có vị trí quan trọng trong danh bạ, căn bản là không cần đến thao tác truy cập dữ liệu phức tạp nên gửi cho anh Ngủ Yên rất nhanh.
Vậy mà anh Ngủ Yên vẫn gọi lại hỏi: "Thế bao giờ em về?"
"Anh cần gì à?"
"Anh làm mất thẻ thang máy, không vào thang máy được. Em mau về mở cho anh."
Tôi nghe tiếng xe cộ đi lại vọng ra từ đầu dây phía anh Ngủ Yên, khó hiểu hỏi: "Mất ở đâu được? Mà sao bây giờ anh mới nói?"
Rõ ràng là vừa rồi anh ta đi ăn tối bên ngoài, tại sao bây giờ mới về để kêu mất?
"Mấy giờ em về?"
Tôi vừa bôi cao lên tay chân xong đưa lại cho anh Quân, anh Quân vừa bôi vừa lẩm bẩm suýt xoa trong miệng: "Dễ chịu quá. Cao Sao Vàng vẫn là loại dùng tốt nhất, đỡ ngứa hẳn."
Anh Quân nói rất bé, tôi không nghe rõ nhưng cũng không để ý lắm, quyết định nói rõ với anh Ngủ Yên: "Anh đợi chút, em về bây giờ."
Dù sao anh Quân cũng đang định đưa tôi về, chẳng qua tôi không muốn trả lời cụ thể nên nói chuyện không vào trọng tâm.
"Em về nhanh lên đấy."
Anh Quân đưa tôi về công ty xong cũng hơi khó hiểu, tôi nói dối là mình để xe ở công ty nên anh Quân cũng không hỏi nhiều. Ban đầu anh Quân còn định đưa tôi về tận nhà, rồi mai hỗ trợ đưa tôi đến chỗ làm nhưng tôi không đồng ý. Giằng co mãi, cuối cùng tôi lấy lý do không muốn tổng giám đốc biết chuyện tôi đi riêng với đối tác của anh ta, lúc đó anh Quân mới chịu rời đi.
Lúc tôi đứng nơi cửa vào thang máy của hầm gửi xe lại không thấy anh Ngủ Yên đâu, chỉ thấy bảo vệ đi tới hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi nói rằng tổng giám đốc mất khoá từ nên đứng đây đợi, kết quả lại nghe bảo vệ nói rằng bộ phận bảo vệ giữ xe có khoá từ lên tất cả các tầng, nếu biết đó là tổng giám đốc thì họ sẵn quẹt thẻ giúp.
Tôi vừa nghe bác bảo vệ giải thích xong thì anh Ngủ Yên bước nhanh tới bằng đôi chân dài thẳng tắp, giọng ngang phè phè nói: "Em đây rồi anh đợi em mãi mình về thôi."