Chương 31: Câu chuyện ngày cấp ba
Hôm sau tôi vẫn đi ăn trưa cùng đồng nghiệp phòng kế toán ở sảnh dưới. Mặc dù sau hôm qua tôi chẳng muốn gặp lại Hà ở đây chút nào, nhưng với kinh nghiệm ba năm ăn trưa ở các hàng quán quanh công ty của các anh chị em phòng kế toán thì mọi người đều rút ra kết luận là đồ ăn ở đây ổn và phong phú nhất nên không đi quán khác, còn về phía tôi thì vì anh Ngủ Yên cứ rủ tôi đi ăn trưa cùng nên tôi mới phải vịn vào lý do đi ăn với đồng nghiệp để né tránh. Đi cùng tổng giám đốc một lần thì chẳng sao, chứ đi tới lần thứ hai thì có rất nhiều nguy cơ tôi sẽ bị mọi người tra khảo tới chết. Tôi thì không muốn chết nên tôi không đi cùng anh Ngủ Yên.
Lúc bảy người nhóm tôi tìm được chỗ để ngồi xuống thì vừa hay kẻ mà tôi không muốn gặp nhất cũng tới nơi, ngồi xuống cạnh tôi một cách tự nhiên, mỉm cười chào hỏi mọi người: "Lại gặp mọi người rồi. Em ngồi ăn chung cho vui nhé ạ!"
Không ai lại đi đánh đuổi một người đang nở nụ cười thân thiện như thế kia cả, hơn nữa Hà chưa thể hiện rõ mục đích nên mọi người cũng chào đón rất niềm nở. Tôi là người ở giữa, lần này không kịp ngăn chặn nên cũng đành để Hà ngồi xuống ghế còn trống đối diện.
Hà làm việc ở phòng kinh doanh, là một người hoạt ngôn, vừa ngồi xuống đã rất cởi mở bắt chuyện.
"Thì ra là mọi người cùng nhau làm ở phòng kế toán ấy ạ? Hôm qua cũng thấy mọi người đi ăn cùng nhau, thân thiết thật ấy. Em thì chỉ có mỗi anh trưởng phòng để đi ăn trưa cùng, hôm nay anh ấy bận đi ăn với các sếp lớn mất rồi."
Kể ra thì tính cách người ở phòng kinh doanh ưa vòng vèo so với phòng kế toán cứng nhắc có gì nói nấy hơi khác nhau, Oanh vừa nghe Hà khen ngợi liền phẩy tay thật thà nói: "Cũng không thân thiết lắm đâu. Rủ mãi mới có vài mống đi ăn cơm trưa cùng, có người ăn riêng, có người buổi trưa về nhà ăn với chồng con rồi em ạ."
Hà che miệng cười: "Người ta có lý do riêng cũng đâu trách được ha. Mà hình như hôm nay tớ mới thấy Linh Chi ăn trưa ở đây, cậu vào công ty được bao lâu rồi?"
Tôi ăn uống rất từ tốn nên lúc Hà hỏi cũng không cần đợi nhai nốt miếng đã có thể trả lời luôn: "Cũng chưa được hai tháng."
"Vậy hả? Thế mà hôm nay mình mới gặp."
Thư nhanh nhảu đáp: "À, đó là do mấy hôm nay chị Chi mới đi ăn chung, còn bình thường thì chị ấy mang hộp cơm đi."
Hà ồ lên một tiếng: "Nói cơm hộp lại nhớ, ngày trước đi học cấp ba, buổi trưa mọi người đều về nhà, chỉ có mình Chi là ở lại lớp ăn cơm. Đến giờ cậu vẫn thích cơm hộp nhỉ?"
Đúng là Hà chưa từng có ý định buông tha cho tôi.
Ngày cấp 3 vì nhà quá xa nên tôi thường ở lại trường buổi trưa, chẳng giống bất kì bạn học nào khác vì họ chỉ tốn 10 đến 15 phút để về nhà là cùng, còn trường hợp 15km của tôi thì khác.
Thư là cô gái trẻ nhất trong đám, dường như không cảm nhận được sự bất thường trong câu nói của Hà nên bị cô ta dẫn dắt vào câu chuyện mà tò mò hỏi: "Sao lại vậy? Một mình chị Chi ở lại trường cấp 3 buổi trưa á?"
Hà không định cho tôi lên tiếng nên cướp lời ngay: "Ơ mọi người ở đây không biết ạ? Tại Linh Chi ngày trước là..."
Hà không nói hết câu, quét mắt nhìn ánh mắt tò mò chờ đợi của mọi người khiến cô ta vui sướng, có lẽ khi nhìn đến vẻ mặt bình thản của tôi lại không hài lòng nên cố tình kích động tôi thêm một chút: "Chi này, đang nói chuyện của cậu đó, giả vờ không muốn nghe à?"
Rõ ràng là tôi chẳng hề quan tâm nhưng Hà lại chụp mũ rằng tôi không muốn nghe.
"Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, tôi không ngại."
Hết nhìn người xung quanh lại nhìn tôi, Hà như muốn để mọi người cùng chú ý bên này mới nói: "Hình như mình thấy cậu không muốn nhắc lắm ấy nhỉ. Thôi thì mình không nói nữa vậy."
???
Kiểu nói chuyện nhét chữ vào mồm của Hà khiến tôi khó chịu vô cùng, sau nhiều năm như vậy không ngờ sự đáng ghét của cô ta không những không mai một mà còn thăng cấp theo thời gian.
Hà cố tình bỏ ngỏ câu chuyện, sau đó chuyển sang chủ đề khác: "Cậu đã làm quen được với công ty mới chưa? Thú thật thì mình mới làm được gần một năm nhưng cả công ty ai cũng biết mình rồi ấy. Rảnh cậu có thể qua tầng 8, đọc tên mình ra là sẽ được tiếp đón nhiệt tình."
Tuy phần nội dung câu của Hà nghe có vẻ hoà đồng nhưng lời nói tràn ngập sự khoe mẽ, lần này dường như mọi người bắt đầu đánh hơi thấy sự bất thường của Hà nên không ai đáp lại nữa, cúi đầu ăn cơm để lại phần khó cho tôi.
"Cảm ơn cậu, chắc tôi cũng không có ý định qua đâu." Tôi nói nhanh trong lúc ăn.
"Sao lại không? Cậu còn trẻ phải nắm bắt lấy cơ hội chứ. Bên công ty KTC của mình đang tuyển thêm nhân viên đó, tuy KTC là công ty con của BunCha thôi nhưng với vị trí kế toán như của cậu và mọi người thì... mức lương của kế toán cũng thường thôi nhỉ? Mình làm ở phòng kinh doanh, ít ra còn được thêm tiền thưởng doanh số nữa, con số không hề nhỏ đâu nhé. Kế toán thì làm mãi lương cũng chẳng khá lên được. Mà thôi không nói chuyện này nữa, trời đánh còn tránh miếng ăn, mọi người nhỉ?"
Đây đúng là phong cách của Hà, luôn luôn tìm cách dìm người khác xuống, khiến mọi người xung quanh cảm thấy bản thân không bằng cô ta. Điều Hà nói không sai, nhưng cô ta khiến mọi người đều ăn không ngon sau đó mới phun ra những lời xí xoá chẳng khác nào hất thẳng đống rác vào mâm cơm rồi nói mời cả nhà xơi tiếp.
Nóm tôi ăn xong hết phần cơm đứng dậy định đi ngay, tuy bình thường sẽ ngồi nghỉ ngơi thêm một lúc cho xuôi bụng. Riêng Hà thì do vừa ăn vừa nói, mục đích chính là nói, nên cô ta còn ăn không hết 1/4 suất cơm, chẳng ai hơi đâu ngồi đợi cô ta ăn hết cả.
Dù mọi người đã chào hỏi Hà trước khi đi nhưng cô ta vẫn cắn chặt không buông, ngẩng đầu nhìn theo nói: "Mọi người ăn nhanh thế? Chẳng bù cho em muốn ăn nhanh cũng không được, cũng không ăn được nhiều. Em đang muốn tăng cân mà ăn mãi không vào đây. Mà trông Linh Chi cũng có da có thịt hơn ngày trước nhỉ, xưa ăn thiếu chất gầy như khúc xương ý."
Chị Hoa - đồng nghiệp phòng kế toán của tôi, người hít thở thôi cũng ra mỡ thừa, người tuy kiệm lời nhưng tính tình thẳng thắn và hành động cực kì dứt khoát - vừa xắn tay áo lên, thì bị tôi cản lại.
"Chị Hoa, hay chị về phòng nghỉ trưa trước đi." Tôi nói.
"Không được em ạ." Chị Hoa nói, sau đó chị xắn nốt tay áo bên kia chỉ vào mặt Hà nói: "Cái con dở hơi kia mày muốn nói gì thì nói ra đi. Mày cứ vòng vo nãy giờ định trình bày cái gì?"
Hà như đi thi trúng tủ, kéo ghế đứng dậy nói: "Em muốn nói nói gì thì chị về mà hỏi lại Chi ấy."
Tôi khuyên nhủ mọi người: "Thôi mọi người về phòng trước đã."
Tôi vừa lôi vừa kéo mọi người ra ngoài cửa, không ngờ là con thần kinh kia không đạt được mục đích khơi gợi được tò mò của chị em phòng kế toán nên nhấc đôi chân đeo giày cao gót nhọn hoắt đuổi theo phát ra những tiếng lộp cộp trên sàn nhà, nói với theo.
"Mấy chị không định hỏi Chi đã làm gì à?"
Mọi người quay ra nhìn tôi, tôi đã ngấy cô ta tới tận cổ nên trả lời: "Cậu muốn nói gì thì cứ nói."
Hà nghe vậy liền chẳng dè dặt nữa mà nói lớn: "Cô ta là sao chổi hại chết cả gia đình, bị người thân vứt bỏ vào trại mồ côi. Vào đó rồi cũng chẳng có ai chơi cùng cũng không ai nhận nuôi, đã không biết thân biết phận còn dám thi vào trường trong nội thành học, cốt để đi ăn trộm đồ của bạn bè, còn cố tình quyến rũ các bạn nam trong lớp hòng thoát nghèo nữa! Cái loại không biết xấu hổ, giờ lại còn dám phớt lờ tôi à?"
Từng lời nói của Hà khiến cơ thể tôi lạnh lẽo. Toàn bộ những điều cô ta nói đều đúng cả, kể cả những tội trạng mà tôi bị kẻ giấu mặt cố tình gán vào như ăn trộm, quyến rũ bạn nam... không có ai giúp tôi giải thích, nên tội trạng vẫn ở đó. Tin đồn ác ý cứ thế lan truyền mà không ai biết đầu sỏ khiến tôi không thể chuyển lớp, cũng chẳng có thầy cô chủ nhiệm nào dám nhận tôi. Giá mà những điều quá đáng như vậy xảy ra vào đầu năm lớp 10 thì tôi sẽ sẵn sàng chuyển trường ngay, tiếc là đã gần cuối cấp nên tôi chỉ còn cách cố chịu đựng cho qua.
"Cậu nói xong chưa?" Tôi hỏi.
Hà khoanh tay nói: "Tôi có nói xong cũng không phải là nói cho cậu nghe, mà là nói cho đồng nghiệp của cậu cùng biết còn đề phòng. Trẻ mồ côi rách rưới bẩn thỉu không đi bán hàng rong đi lại cứ đua đòi muốn làm người thành phố."
Nhớ tới mấy đứa trẻ đen nhẻm hàng ngày ôm giỏ đồ đủ các thứ linh tinh như kẹo cao su, bông ngoáy tai, tăm, rồi kẹp tóc đi khắp các cửa hàng quán ăn để kiếm chút lời, tôi thầm hiểu rằng Hà đang so sánh tôi với đám nhóc đó.
"Dù tôi có kiếm ăn như thế nào thì đó cũng không phải chuyện của cậu."
Tôi nói bằng giọng bình tĩnh. Dù sao thì đây cũng là môi trường người trưởng thành với nhau, tôi có niềm tin rằng người nghe ở đây sẽ không dễ bị lèo lái tư tưởng như cách cô ta khiến bọn học sinh cấp 3 trẻ tuổi không có chính kiến nghe theo cô ta ngày xưa nữa. Dù vậy trên đời này cũng có rất nhiều người nghe sao thì biết vậy, bảo sao thì tin vậy, nói chung là sẽ có suy nghĩ về tôi trong lời Hà thay vì nhìn ra sự ngớ ngẩn của cô ta. Điều này khiến lòng tôi khó chịu, không thực sự bình tĩnh như tôi đang cố tỏ ra.
Hà vẫn không thấy bản thân cô ta có gì không ổn, chỉ tiếp tục đứng giữa sảnh nói: "Vậy thì tôi nói gì cũng không phải chuyện của cậu. Tôi cứ thích nói cho mọi người cùng biết cậu là cái đồ côi cút người thân không nhận nuôi..."
Đang nói dở thì Hà bị ai đó vỗ lên vai.
Vừa rồi Hà nói to quá nên đã khiến một vài người tò mò kéo đến hóng chuyện. Cơ bản thì mọi người chỉ đứng nghe, không có ý định can thiệp, riêng có một người đàn ông đi tới vỗ vỗ vai Hà khiến cô ta ngừng nói, bực bội quay ra hỏi: "Ai đấy?"
Tôi cũng đưa mắt nhìn theo, thấy một người toàn thân là dáng vẻ tinh anh xã hội, gương mặt đẹp trai dáng người cao ráo. Tôi không biết người này, nhưng đường nét trên gương mặt anh ta khiến tôi có cảm giác quen thuộc.
Anh ta nói với Hà: "Cô gì ơi, cô có ý kiến gì với người côi cút à?"
Hà thấy sau lưng mình là người đẹp trai như vậy, lại bắt đầu soi anh ta từ trên đến dưới, hết nhìn âu phục giày da lại nhìn đồng hồ, sau đó mới đỏ mặt hỏi: "Anh là ai? Sao lại chạm vào người em?"
"Tôi cũng không muốn chạm vào đâu, nhưng cô cản trở đường người ta đi lại quá. Tôi hỏi lại, cô có ý kiến gì với người côi cút à?"
Hà ăn nói nhỏ nhẹ hơn một chút, cũng tự động xưng em luôn: "Em nói cái cô tóc hồng đứng kia kìa. Cô ta ăn mày mà đòi xôi gấc..."
"Tục ngữ này dùng hơi sai rồi, ngửa tay ăn xin mới gọi là ăn mày, người ta làm công ăn lương đàng hoàng cơ mà?"
"Cô ta là cái đồ mồ côi trộm cắp quyến rũ đàn ông..."
"Trộm cắp với quyến rũ đàn ông hay gì thì không nói, cứ phải mang mồ côi ra chửi đúng không?"
Đứng sau người đàn ông kia còn có hai người nữa. Anh tay nói đến đây liền đưa cặp táp cho người đứng sau cầm, kéo ống tay áo lên nhìn đồng hồ nói: "Được rồi, giới thiệu với cô tôi cũng là trẻ mồ côi đây. Tôi còn 10 phút để nghe cô trình bày về vấn đề mồ côi đấy."
Đương nhiên là Hà không dám nhìn mặt người đàn ông này để chửi trẻ mồ côi nữa. Anh ta thấy vậy cũng không ép buộc, chỉ lục trong túi tài liệu lấy ra một chiếc card visit đưa cho cô ta, nói: "Giới thiệu với cô, tôi là trẻ mồ côi tới từ mái ấm tình thương Thiên An, đây là danh thiếp của tôi, cô nhận cho. Nếu có ý kiến gì về mồ côi nữa thì nói với tôi, còn không thì nhường đường cho người ta đi, chắn lối quá."
Tôi liếc qua thấy trên card ghi CEO gì đấy, chắc là đưa để dằn mặt Hà rồi.
Ý... thế mà Hà nhận danh thiếp xong lại đỏ mặt.
Kì quá vậy? Hình như hơi sai sai.
Tôi nhìn theo bóng lưng của anh ta khi anh ta bước qua cửa, phía trước là Thư ký Phương đã đứng đợi sẵn để chào đón và vào thang máy riêng dành cho cấp lãnh đạo.
Nếu Thư ký Phương là người tiếp đón vậy hẳn đây là khách của Tổng giám đốc nhà mình đây.
Chuỗi sự việc này cũng lọt cả vào mắt của Hà, cô ta cầm danh thiếp chuẩn bị trở về làm việc, không quên ngoái lại nhìn tôi nói: "Hôm nay cậu đừng tưởng như vậy là xong."
Tôi và mọi người về đến phòng kế toán cũng đã hết giờ nghỉ trưa, nếu ngủ cố cũng chỉ được 10-15 phút chẳng đáng.
Chuyện vừa rồi gây ra ầm ĩ không nhỏ, có người lựa chọn im lặng, có vài người tới cạnh hỏi tôi: "Chuyện vừa rồi như thế nào vậy Chi?"
Tôi thành thật đáp: "Em là trẻ mồ côi, Hà nói đúng. Nhưng những tội trạng khác cô ta kể thì em không nhận được. Em không làm thế."
"Ừ, cô ta nói thế mọi người không biết thực hư ra sao, nhưng chị trông cái thái độ đó thấy ghét quá, có nói sự thật thì đây cũng không thèm tin."
"Đúng đúng."
Tôi nghe tiếng phụ hoạ lại chẳng dễ chịu hơn. Bởi tuy có người đồng tình với tôi nhưng thực lòng mà nói tôi cảm thấy không khí xung quanh đã có chút gì đó thay đổi. Xem ra vẫn có những người vui mừng khi thấy người khác ở vị trí cao hơn mình gặp hoạ.
Chiều tối anh Ngủ Yên vừa về đã tìm tôi hỏi han: "Hôm nay Thư ký Phương nói thấy em gặp chuyện rắc rối gì đó ở sảnh."
Tôi đáp: "Đúng là như vậy."
"Em không cần anh giúp gì à?"
Tôi ngẫm nghĩ đề nghị này thật cẩn thận, sau đó vẫn đáp: "Em không."
Anh Ngủ Yên thở dài một cái, nói: "Gần đây anh có đối tác mới, tối nay và mấy hôm nữa sẽ phải đi ăn với người ta, không về nhà được."
"Vâng." Tôi gật gù.
Anh Ngủ Yên bước tới ngồi xuống bên cạnh, đầu hơi nghiêng để nhìn rõ gương mặt tôi rồi hỏi: "Hay tối anh đi ăn cùng em?"
"Tại sao?" Tôi hỏi.
"Trông em hôm nay không tốt lắm. Anh dẫn em ra ngoài?"
Tôi hơi giật mình, chỉ vì một câu nói lại khiến tôi dễ chịu hơn rất nhiều. Con người này tinh mắt quá.
"Cảm ơn anh. Không cần đâu."
"Vậy trên đường về anh mua bánh cho em. Hay ăn chè?"
"Cả hai."
"Chè Sài Gòn hay Chè Huế?"
"Cả hai."
"Em ăn hết không vậy?"
"Không ăn hết để tủ lạnh cũng được mà."
"Ừ anh biết rồi."
Lúc bảy người nhóm tôi tìm được chỗ để ngồi xuống thì vừa hay kẻ mà tôi không muốn gặp nhất cũng tới nơi, ngồi xuống cạnh tôi một cách tự nhiên, mỉm cười chào hỏi mọi người: "Lại gặp mọi người rồi. Em ngồi ăn chung cho vui nhé ạ!"
Không ai lại đi đánh đuổi một người đang nở nụ cười thân thiện như thế kia cả, hơn nữa Hà chưa thể hiện rõ mục đích nên mọi người cũng chào đón rất niềm nở. Tôi là người ở giữa, lần này không kịp ngăn chặn nên cũng đành để Hà ngồi xuống ghế còn trống đối diện.
Hà làm việc ở phòng kinh doanh, là một người hoạt ngôn, vừa ngồi xuống đã rất cởi mở bắt chuyện.
"Thì ra là mọi người cùng nhau làm ở phòng kế toán ấy ạ? Hôm qua cũng thấy mọi người đi ăn cùng nhau, thân thiết thật ấy. Em thì chỉ có mỗi anh trưởng phòng để đi ăn trưa cùng, hôm nay anh ấy bận đi ăn với các sếp lớn mất rồi."
Kể ra thì tính cách người ở phòng kinh doanh ưa vòng vèo so với phòng kế toán cứng nhắc có gì nói nấy hơi khác nhau, Oanh vừa nghe Hà khen ngợi liền phẩy tay thật thà nói: "Cũng không thân thiết lắm đâu. Rủ mãi mới có vài mống đi ăn cơm trưa cùng, có người ăn riêng, có người buổi trưa về nhà ăn với chồng con rồi em ạ."
Hà che miệng cười: "Người ta có lý do riêng cũng đâu trách được ha. Mà hình như hôm nay tớ mới thấy Linh Chi ăn trưa ở đây, cậu vào công ty được bao lâu rồi?"
Tôi ăn uống rất từ tốn nên lúc Hà hỏi cũng không cần đợi nhai nốt miếng đã có thể trả lời luôn: "Cũng chưa được hai tháng."
"Vậy hả? Thế mà hôm nay mình mới gặp."
Thư nhanh nhảu đáp: "À, đó là do mấy hôm nay chị Chi mới đi ăn chung, còn bình thường thì chị ấy mang hộp cơm đi."
Hà ồ lên một tiếng: "Nói cơm hộp lại nhớ, ngày trước đi học cấp ba, buổi trưa mọi người đều về nhà, chỉ có mình Chi là ở lại lớp ăn cơm. Đến giờ cậu vẫn thích cơm hộp nhỉ?"
Đúng là Hà chưa từng có ý định buông tha cho tôi.
Ngày cấp 3 vì nhà quá xa nên tôi thường ở lại trường buổi trưa, chẳng giống bất kì bạn học nào khác vì họ chỉ tốn 10 đến 15 phút để về nhà là cùng, còn trường hợp 15km của tôi thì khác.
Thư là cô gái trẻ nhất trong đám, dường như không cảm nhận được sự bất thường trong câu nói của Hà nên bị cô ta dẫn dắt vào câu chuyện mà tò mò hỏi: "Sao lại vậy? Một mình chị Chi ở lại trường cấp 3 buổi trưa á?"
Hà không định cho tôi lên tiếng nên cướp lời ngay: "Ơ mọi người ở đây không biết ạ? Tại Linh Chi ngày trước là..."
Hà không nói hết câu, quét mắt nhìn ánh mắt tò mò chờ đợi của mọi người khiến cô ta vui sướng, có lẽ khi nhìn đến vẻ mặt bình thản của tôi lại không hài lòng nên cố tình kích động tôi thêm một chút: "Chi này, đang nói chuyện của cậu đó, giả vờ không muốn nghe à?"
Rõ ràng là tôi chẳng hề quan tâm nhưng Hà lại chụp mũ rằng tôi không muốn nghe.
"Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, tôi không ngại."
Hết nhìn người xung quanh lại nhìn tôi, Hà như muốn để mọi người cùng chú ý bên này mới nói: "Hình như mình thấy cậu không muốn nhắc lắm ấy nhỉ. Thôi thì mình không nói nữa vậy."
???
Kiểu nói chuyện nhét chữ vào mồm của Hà khiến tôi khó chịu vô cùng, sau nhiều năm như vậy không ngờ sự đáng ghét của cô ta không những không mai một mà còn thăng cấp theo thời gian.
Hà cố tình bỏ ngỏ câu chuyện, sau đó chuyển sang chủ đề khác: "Cậu đã làm quen được với công ty mới chưa? Thú thật thì mình mới làm được gần một năm nhưng cả công ty ai cũng biết mình rồi ấy. Rảnh cậu có thể qua tầng 8, đọc tên mình ra là sẽ được tiếp đón nhiệt tình."
Tuy phần nội dung câu của Hà nghe có vẻ hoà đồng nhưng lời nói tràn ngập sự khoe mẽ, lần này dường như mọi người bắt đầu đánh hơi thấy sự bất thường của Hà nên không ai đáp lại nữa, cúi đầu ăn cơm để lại phần khó cho tôi.
"Cảm ơn cậu, chắc tôi cũng không có ý định qua đâu." Tôi nói nhanh trong lúc ăn.
"Sao lại không? Cậu còn trẻ phải nắm bắt lấy cơ hội chứ. Bên công ty KTC của mình đang tuyển thêm nhân viên đó, tuy KTC là công ty con của BunCha thôi nhưng với vị trí kế toán như của cậu và mọi người thì... mức lương của kế toán cũng thường thôi nhỉ? Mình làm ở phòng kinh doanh, ít ra còn được thêm tiền thưởng doanh số nữa, con số không hề nhỏ đâu nhé. Kế toán thì làm mãi lương cũng chẳng khá lên được. Mà thôi không nói chuyện này nữa, trời đánh còn tránh miếng ăn, mọi người nhỉ?"
Đây đúng là phong cách của Hà, luôn luôn tìm cách dìm người khác xuống, khiến mọi người xung quanh cảm thấy bản thân không bằng cô ta. Điều Hà nói không sai, nhưng cô ta khiến mọi người đều ăn không ngon sau đó mới phun ra những lời xí xoá chẳng khác nào hất thẳng đống rác vào mâm cơm rồi nói mời cả nhà xơi tiếp.
Nóm tôi ăn xong hết phần cơm đứng dậy định đi ngay, tuy bình thường sẽ ngồi nghỉ ngơi thêm một lúc cho xuôi bụng. Riêng Hà thì do vừa ăn vừa nói, mục đích chính là nói, nên cô ta còn ăn không hết 1/4 suất cơm, chẳng ai hơi đâu ngồi đợi cô ta ăn hết cả.
Dù mọi người đã chào hỏi Hà trước khi đi nhưng cô ta vẫn cắn chặt không buông, ngẩng đầu nhìn theo nói: "Mọi người ăn nhanh thế? Chẳng bù cho em muốn ăn nhanh cũng không được, cũng không ăn được nhiều. Em đang muốn tăng cân mà ăn mãi không vào đây. Mà trông Linh Chi cũng có da có thịt hơn ngày trước nhỉ, xưa ăn thiếu chất gầy như khúc xương ý."
Chị Hoa - đồng nghiệp phòng kế toán của tôi, người hít thở thôi cũng ra mỡ thừa, người tuy kiệm lời nhưng tính tình thẳng thắn và hành động cực kì dứt khoát - vừa xắn tay áo lên, thì bị tôi cản lại.
"Chị Hoa, hay chị về phòng nghỉ trưa trước đi." Tôi nói.
"Không được em ạ." Chị Hoa nói, sau đó chị xắn nốt tay áo bên kia chỉ vào mặt Hà nói: "Cái con dở hơi kia mày muốn nói gì thì nói ra đi. Mày cứ vòng vo nãy giờ định trình bày cái gì?"
Hà như đi thi trúng tủ, kéo ghế đứng dậy nói: "Em muốn nói nói gì thì chị về mà hỏi lại Chi ấy."
Tôi khuyên nhủ mọi người: "Thôi mọi người về phòng trước đã."
Tôi vừa lôi vừa kéo mọi người ra ngoài cửa, không ngờ là con thần kinh kia không đạt được mục đích khơi gợi được tò mò của chị em phòng kế toán nên nhấc đôi chân đeo giày cao gót nhọn hoắt đuổi theo phát ra những tiếng lộp cộp trên sàn nhà, nói với theo.
"Mấy chị không định hỏi Chi đã làm gì à?"
Mọi người quay ra nhìn tôi, tôi đã ngấy cô ta tới tận cổ nên trả lời: "Cậu muốn nói gì thì cứ nói."
Hà nghe vậy liền chẳng dè dặt nữa mà nói lớn: "Cô ta là sao chổi hại chết cả gia đình, bị người thân vứt bỏ vào trại mồ côi. Vào đó rồi cũng chẳng có ai chơi cùng cũng không ai nhận nuôi, đã không biết thân biết phận còn dám thi vào trường trong nội thành học, cốt để đi ăn trộm đồ của bạn bè, còn cố tình quyến rũ các bạn nam trong lớp hòng thoát nghèo nữa! Cái loại không biết xấu hổ, giờ lại còn dám phớt lờ tôi à?"
Từng lời nói của Hà khiến cơ thể tôi lạnh lẽo. Toàn bộ những điều cô ta nói đều đúng cả, kể cả những tội trạng mà tôi bị kẻ giấu mặt cố tình gán vào như ăn trộm, quyến rũ bạn nam... không có ai giúp tôi giải thích, nên tội trạng vẫn ở đó. Tin đồn ác ý cứ thế lan truyền mà không ai biết đầu sỏ khiến tôi không thể chuyển lớp, cũng chẳng có thầy cô chủ nhiệm nào dám nhận tôi. Giá mà những điều quá đáng như vậy xảy ra vào đầu năm lớp 10 thì tôi sẽ sẵn sàng chuyển trường ngay, tiếc là đã gần cuối cấp nên tôi chỉ còn cách cố chịu đựng cho qua.
"Cậu nói xong chưa?" Tôi hỏi.
Hà khoanh tay nói: "Tôi có nói xong cũng không phải là nói cho cậu nghe, mà là nói cho đồng nghiệp của cậu cùng biết còn đề phòng. Trẻ mồ côi rách rưới bẩn thỉu không đi bán hàng rong đi lại cứ đua đòi muốn làm người thành phố."
Nhớ tới mấy đứa trẻ đen nhẻm hàng ngày ôm giỏ đồ đủ các thứ linh tinh như kẹo cao su, bông ngoáy tai, tăm, rồi kẹp tóc đi khắp các cửa hàng quán ăn để kiếm chút lời, tôi thầm hiểu rằng Hà đang so sánh tôi với đám nhóc đó.
"Dù tôi có kiếm ăn như thế nào thì đó cũng không phải chuyện của cậu."
Tôi nói bằng giọng bình tĩnh. Dù sao thì đây cũng là môi trường người trưởng thành với nhau, tôi có niềm tin rằng người nghe ở đây sẽ không dễ bị lèo lái tư tưởng như cách cô ta khiến bọn học sinh cấp 3 trẻ tuổi không có chính kiến nghe theo cô ta ngày xưa nữa. Dù vậy trên đời này cũng có rất nhiều người nghe sao thì biết vậy, bảo sao thì tin vậy, nói chung là sẽ có suy nghĩ về tôi trong lời Hà thay vì nhìn ra sự ngớ ngẩn của cô ta. Điều này khiến lòng tôi khó chịu, không thực sự bình tĩnh như tôi đang cố tỏ ra.
Hà vẫn không thấy bản thân cô ta có gì không ổn, chỉ tiếp tục đứng giữa sảnh nói: "Vậy thì tôi nói gì cũng không phải chuyện của cậu. Tôi cứ thích nói cho mọi người cùng biết cậu là cái đồ côi cút người thân không nhận nuôi..."
Đang nói dở thì Hà bị ai đó vỗ lên vai.
Vừa rồi Hà nói to quá nên đã khiến một vài người tò mò kéo đến hóng chuyện. Cơ bản thì mọi người chỉ đứng nghe, không có ý định can thiệp, riêng có một người đàn ông đi tới vỗ vỗ vai Hà khiến cô ta ngừng nói, bực bội quay ra hỏi: "Ai đấy?"
Tôi cũng đưa mắt nhìn theo, thấy một người toàn thân là dáng vẻ tinh anh xã hội, gương mặt đẹp trai dáng người cao ráo. Tôi không biết người này, nhưng đường nét trên gương mặt anh ta khiến tôi có cảm giác quen thuộc.
Anh ta nói với Hà: "Cô gì ơi, cô có ý kiến gì với người côi cút à?"
Hà thấy sau lưng mình là người đẹp trai như vậy, lại bắt đầu soi anh ta từ trên đến dưới, hết nhìn âu phục giày da lại nhìn đồng hồ, sau đó mới đỏ mặt hỏi: "Anh là ai? Sao lại chạm vào người em?"
"Tôi cũng không muốn chạm vào đâu, nhưng cô cản trở đường người ta đi lại quá. Tôi hỏi lại, cô có ý kiến gì với người côi cút à?"
Hà ăn nói nhỏ nhẹ hơn một chút, cũng tự động xưng em luôn: "Em nói cái cô tóc hồng đứng kia kìa. Cô ta ăn mày mà đòi xôi gấc..."
"Tục ngữ này dùng hơi sai rồi, ngửa tay ăn xin mới gọi là ăn mày, người ta làm công ăn lương đàng hoàng cơ mà?"
"Cô ta là cái đồ mồ côi trộm cắp quyến rũ đàn ông..."
"Trộm cắp với quyến rũ đàn ông hay gì thì không nói, cứ phải mang mồ côi ra chửi đúng không?"
Đứng sau người đàn ông kia còn có hai người nữa. Anh tay nói đến đây liền đưa cặp táp cho người đứng sau cầm, kéo ống tay áo lên nhìn đồng hồ nói: "Được rồi, giới thiệu với cô tôi cũng là trẻ mồ côi đây. Tôi còn 10 phút để nghe cô trình bày về vấn đề mồ côi đấy."
Đương nhiên là Hà không dám nhìn mặt người đàn ông này để chửi trẻ mồ côi nữa. Anh ta thấy vậy cũng không ép buộc, chỉ lục trong túi tài liệu lấy ra một chiếc card visit đưa cho cô ta, nói: "Giới thiệu với cô, tôi là trẻ mồ côi tới từ mái ấm tình thương Thiên An, đây là danh thiếp của tôi, cô nhận cho. Nếu có ý kiến gì về mồ côi nữa thì nói với tôi, còn không thì nhường đường cho người ta đi, chắn lối quá."
Tôi liếc qua thấy trên card ghi CEO gì đấy, chắc là đưa để dằn mặt Hà rồi.
Ý... thế mà Hà nhận danh thiếp xong lại đỏ mặt.
Kì quá vậy? Hình như hơi sai sai.
Tôi nhìn theo bóng lưng của anh ta khi anh ta bước qua cửa, phía trước là Thư ký Phương đã đứng đợi sẵn để chào đón và vào thang máy riêng dành cho cấp lãnh đạo.
Nếu Thư ký Phương là người tiếp đón vậy hẳn đây là khách của Tổng giám đốc nhà mình đây.
Chuỗi sự việc này cũng lọt cả vào mắt của Hà, cô ta cầm danh thiếp chuẩn bị trở về làm việc, không quên ngoái lại nhìn tôi nói: "Hôm nay cậu đừng tưởng như vậy là xong."
Tôi và mọi người về đến phòng kế toán cũng đã hết giờ nghỉ trưa, nếu ngủ cố cũng chỉ được 10-15 phút chẳng đáng.
Chuyện vừa rồi gây ra ầm ĩ không nhỏ, có người lựa chọn im lặng, có vài người tới cạnh hỏi tôi: "Chuyện vừa rồi như thế nào vậy Chi?"
Tôi thành thật đáp: "Em là trẻ mồ côi, Hà nói đúng. Nhưng những tội trạng khác cô ta kể thì em không nhận được. Em không làm thế."
"Ừ, cô ta nói thế mọi người không biết thực hư ra sao, nhưng chị trông cái thái độ đó thấy ghét quá, có nói sự thật thì đây cũng không thèm tin."
"Đúng đúng."
Tôi nghe tiếng phụ hoạ lại chẳng dễ chịu hơn. Bởi tuy có người đồng tình với tôi nhưng thực lòng mà nói tôi cảm thấy không khí xung quanh đã có chút gì đó thay đổi. Xem ra vẫn có những người vui mừng khi thấy người khác ở vị trí cao hơn mình gặp hoạ.
Chiều tối anh Ngủ Yên vừa về đã tìm tôi hỏi han: "Hôm nay Thư ký Phương nói thấy em gặp chuyện rắc rối gì đó ở sảnh."
Tôi đáp: "Đúng là như vậy."
"Em không cần anh giúp gì à?"
Tôi ngẫm nghĩ đề nghị này thật cẩn thận, sau đó vẫn đáp: "Em không."
Anh Ngủ Yên thở dài một cái, nói: "Gần đây anh có đối tác mới, tối nay và mấy hôm nữa sẽ phải đi ăn với người ta, không về nhà được."
"Vâng." Tôi gật gù.
Anh Ngủ Yên bước tới ngồi xuống bên cạnh, đầu hơi nghiêng để nhìn rõ gương mặt tôi rồi hỏi: "Hay tối anh đi ăn cùng em?"
"Tại sao?" Tôi hỏi.
"Trông em hôm nay không tốt lắm. Anh dẫn em ra ngoài?"
Tôi hơi giật mình, chỉ vì một câu nói lại khiến tôi dễ chịu hơn rất nhiều. Con người này tinh mắt quá.
"Cảm ơn anh. Không cần đâu."
"Vậy trên đường về anh mua bánh cho em. Hay ăn chè?"
"Cả hai."
"Chè Sài Gòn hay Chè Huế?"
"Cả hai."
"Em ăn hết không vậy?"
"Không ăn hết để tủ lạnh cũng được mà."
"Ừ anh biết rồi."