Chương 17: Phải đuổi đi thôi
Sau giờ tan làm, anh Ngủ Yên nhắn tin báo không ăn cơm tối cùng tôi được, có lẽ sẽ về muộn vì bận đi tiếp khách hàng.
Vốn định đợi ngay sau khi anh ta về tôi sẽ thông báo dừng việc ở chung, nhưng đột nhiên lệch kế hoạch như vậy khiến tôi hẫng nhịp.
Vốn còn đang định thông báo không nấu cơm tối cho anh ta, vậy mà cuối cùng anh ta thậm chí còn không về.
Vậy là tôi chuẩn bị cơm nước rồi ngồi ăn một mình, vừa ăn vừa cảm thấy không vui. Vị trí ngồi của anh Ngủ Yên phía đối diện thường xuyên che mất cái tủ quần áo sau lưng, lúc này tôi ngẩng đầu lên thì thấy nguyên một cái tủ, cảm thấy ăn cơm không ngon như mọi ngày.
Người ta thường nói bữa cơm ngon miệng phụ thuộc khá nhiều vào đối tượng ăn cùng. Khi thấy họ ăn uống vui vẻ ngon lành thì mình cũng sẽ cảm thấy ngon miệng theo, ngược lại nếu ăn cùng người mình ghét hoặc thấy người ta ghét bỏ thức ăn thì bản thân cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức nữa. Tôi đã luôn ăn uống sinh hoạt một mình như vậy, chẳng hiểu sao lại vì một người xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi mà dở chứng.
Đột nhiên không nhớ nổi ngày trước mình đã ăn một mình thế nào.
Nồi cơm dung tích 1.5L chỉ nấu một xíu cơm dính đáy nồi dành cho khẩu phần một người mà tôi cũng chẳng ăn hết, đồ ăn thì thừa hơn nửa phải cất tủ lạnh dù tôi nấu không nhiều.
Gần 12 giờ đêm anh Ngủ Yên mới về, người hơi vương mùi rượu, trông loạng choạng như đang say gần chết nhưng tay vẫn nhớ mang hộp cơm trưa về. Có vẻ anh ta vẫn đủ tỉnh táo để thấy tôi cau mày bịt mũi nên rất ý thức vào phòng tắm nước ấm cho sạch sẽ... dù tôi hơi quan ngại về việc tắm vào giờ này.
Tắm xong anh ta đứng ngẩn người một lúc nhìn tôi hỏi: "Quần lót trong giỏ để mai giặt được không?"
"... Được."
Khá khen cho anh Ngủ Yên. So với mấy người say tôi biết thì anh ta là người tỉnh táo nhất đấy. Vẫn còn nhớ phải giặt quần sịp luôn!!!
Thấy tôi đồng ý nên anh ta vui ra mặt, lập tức trèo lên giường nằm dù đầu chưa lau khô. Tôi sợ tóc anh ta làm ướt giường nên vội vàng kéo đầu anh ta lệch ra ngoài, lấy máy sấy ra sấy hộ.
Anh Ngủ Yên khi say ngoan như cún, mặc cho tôi nắm tóc lật qua lật lại sấy tới lúc khô hẳn mới thôi. Thấy tôi ngừng sấy thì lăn vào giữa giường nằm, tay chân dang rộng. Với tâm lý nhường người say tôi hết cách đành trải đệm vào góc định nằm riêng. Đáng lẽ tôi có thể ngang ngược đẩy anh Ngủ Yên ra khỏi giường nhưng vì đã biết anh ta là tổng giám đốc nên hơi có tâm lí khác trước một chút.
Lúc tôi tắt đèn chỉ để lại đèn ngủ, anh Ngủ Yên trên giường hình như hơi có phản ứng một chút.
Anh ta ngóc đầu dậy hỏi: "Em Chi đâu rồi?"
Nghe cách gọi này khiến tôi nổi hết cả da gà, nhưng tôi không chấp người say nên rất bình tĩnh trả lời: "Cho anh cái giường đấy. Hôm nay tôi nằm dưới."
"Nằm dưới à..."
Tôi thấy anh Ngủ Yên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy, lảo đảo bước tới phía tôi dưới ánh đèn ngủ mờ ảo.
Kế tiếp anh ta ngang ngược chen vào chiếc đệm đơn chật hẹp, đẩy tôi vào sát tường để có chỗ nằm xuống và vòng tay ôm lấy eo tôi cho đỡ tốn diện tích.
Kì thực tôi hiểu rõ việc mỗi ngày anh Ngủ Yên đều cố gắng nhích lại gần tôi thêm một chút, có lẽ vì hôm nay say nên anh ta đốt cháy giai đoạn luôn rồi.
Bị ôm vào lòng, gương mặt tôi đang áp vào lồng ngực đàn ông rắn chắc của anh Ngủ Yên phút chốc đỏ lựng, đầu óc rối bời, lòng nhộn nhạo như vừa có đàn bò chạy ngang.
Con người thường đối xử với người khác tuỳ vào mức độ ngây thơ, ví dụ sẽ dễ tha thứ cho hành vi sai trái của con chó con mèo hoặc em bé mới sinh hơn là một người lớn đầy đủ nhận thức vậy.
Anh Ngủ Yên đang say, lại còn là một tên say đẹp trai đáng yêu. Đột nhiên tôi hơi bồi hồi, cánh tay đang không biết để nơi nào, sau khi quyết định liền vòng qua ôm chặt lấy anh ta, nghĩ đến việc ngày mai mình sẽ đuổi anh ta đi mà lòng thoáng buồn...
Anh Ngủ Yên uống nhiều nên mệt, vừa bắt đầu vào trạng thái ngủ liền gáy khò khò khò khò khò khò...
Giây phút bồi hồi của tôi chính thức kết thúc khi nghe tiếng ngáy.
Má, ồn chết được, phải đuổi đi thôi.
P/S: Đêm hôm đó ngoài gáy khò khò thì anh Ngủ Yên còn gáy khọc khọc khẹc khẹc nữa.
***
Tôi và anh Ngủ Yên ôm nhau ngủ cả đêm. Sáng hôm sau tôi thức dậy trong tình trạng tinh thần uể oải cả người nhức mỏi.
Hôm qua anh Ngủ Yên ôm tôi ngủ trên chiếc đệm chật hẹp nên tôi bị anh ta chèn cứng, tay chân để không thoải mái, lại còn nghe anh ta ngáy một lúc nên hơi khó vào giấc. May mà tôi đã xử lý tiếng ngáy bằng cách dùng tay bịt mũi, à không, tôi giúp anh ta chỉnh lại tư thế nằm khiến phần cổ không bị gập lại, giúp đả thông cổ họng nên mới ngừng ngáy và hít thở dễ dàng hơn. Tôi sẽ không nói là mình đã bịt mũi anh ta một lúc nhưng thấy không hiệu quả nên mới chuyển sang cách sau.
Ngoài ra còn một lí do khác khiến tôi ngủ không ngon đó là vì khi gần sáng tôi bị một thứ gì đó cộm cộm cứng cứng cọ vào bụng khiến tôi khó chịu thức giấc sớm hơn bình thường. Lúc biết đó là thứ gì thì tôi cũng không quá bất ngờ vì tôi thấy sáng hôm nào anh ta chẳng vậy. Chẳng qua là hôm nay mới bị nó làm phiền.
Mãi mới gỡ được cánh tay ôm ngang của anh Ngủ Yên ra khỏi eo, tôi vạch áo ra thấy cả thắt lưng hằn vết đỏ. Cứ nghĩ ôm trai ngủ qua đêm sẽ ấm áp lãng mạn lắm, ai dè lại hành xác thế này. Nhìn lại cánh tay to khỏe kia mới nhớ ra anh ta còn đu xà hàng ngày, lực tay đâu có phải loại nhẹ nhàng dịu dàng gì cho cam.
Tôi trèo ra khỏi đệm, thầm nghĩ hôm qua anh ta uống say như vậy chắc cũng chẳng dậy được sớm, tôi nấu cho anh ta một ít cháo, sau đó chuẩn bị riêng một phần ăn trưa khác cho mình.
Về việc thuê nhà, thật ra thì bác chủ nhà có báo tôi rằng chủ mới tạm thời chưa chuyển tới ở nên sẽ chấp nhận cho tôi thuê lại, tiền nhà hàng tháng như cũ, do bận nên có lẽ chủ mới sẽ không tới thu thường xuyên. Tôi đương nhiên hài lòng về phương án này, trong đầu thầm tính toán lấy câu chuyện nửa giả nửa thật để đuổi anh Ngủ Yên đi mà không khiến anh ta phật lòng. Tôi sẽ nói với anh ta là nhà này không ở được nữa, yêu cầu anh ta tìm nơi khác ở, còn tôi chuyển về sống với người thân... dù không có người thân nào ở đây cả.
Hôm nay tôi đi làm muộn hơn thường ngày một chút, tới trước cửa thang máy thấy nơi này hiện đang chật kín người đợi tới lượt. Khu vực đợi thang máy tuy rộng rãi và có tận bốn chiếc lớn để phục vụ, nhưng nhân viên chỉ tụ tập hết ở cửa ba chiếc phía trong do thang máy bên ngoài là loại dành riêng cho cấp lãnh đạo và phòng thư ký. Chẳng mấy khi đi làm trong tình trạng uể oải như vậy, lúc đứng đợi thang máy tôi thấy nhiều người cầm sẵn trong tay một cốc cà phê take away liền nghĩ: hay là mua một cốc uống thử nhỉ? Trước nay tôi đều sống rất có kỉ luật nên ít khi phải dùng đến mấy loại thức uống hỗ trợ tăng lực kiểu vậy.
Nghĩ là làm, tôi tận dụng thời gian đầu giờ để đi mua cà phê. Tầng một của tòa BunCha, ngoài sảnh lớn ở giữa ra thì hai bên có hai khu cho thuê cửa tiệm tách biệt với công ty, bên phải là siêu thị, bên trái thì có hai cửa hàng, một cái chuyên bán đồ uống, cái còn lại phục vụ các loại đồ ăn từ ăn sáng tới ăn trưa. Cả hai bên lúc nào cũng đông đúc người tới mua bán, nhân viên công ty cần mua gì cũng tới đây luôn, cực kì thuận tiện.
Đứng xếp hàng mua cà phê, tôi nghe loáng thoáng người đằng sau thảo luận điều gì đó về tổng giám đốc công ty.
"Vậy là từ hôm nay mình trở thành nhân viên của công ty mẹ à? Oai quá nhỉ."
"Nghe thì dễ nhưng kể ra quá trình hành động của tổng giám đốc nhà mình cũng gian nan lắm đấy. Làm việc chăm chỉ còn hơn nhân viên, đường lối chiến thuật rõ ràng. Mọi người ai cũng nói tổng giám đốc có đôi mắt nhìn thấu hồng trần, chỉ cần liếc qua liền biết đối phương nghĩ gì. Thế nên mấy thương vụ lớn trước đó đều trót lọt đấy thôi, nghe bảo nói chuyện với đối tác đi vào lòng người lắm. Tổng giám đốc nhà mình mà đi làm đa cấp thì khách hàng lúc nào cũng tin sái cổ nghe lời răm rắp."
Hai người đứng sau tôi vừa nói vừa cười đùa.
"Em được gặp mặt tổng giám đốc một lần, tuy không được nói chuyện nhưng nhìn là thấy đối xử với nhân viên rất tốt. Sếp như vậy thì chẳng nhân viên nào muốn nghỉ việc, haha."
"Nói mới nhớ, anh đây với tổng giám đốc bằng tuổi đấy. Hầy, 1992 nhà người ta, nhìn lại 1992 nhà mình vẫn làm nhân viên quèn."
"Anh lại cứ khiêm tốn, tháng trước mới mua xe mà vẫn còn kêu. Nói đi nói lại thì cũng do tổng giám đốc nhà mình là con ông cháu cha, sinh ra từ vạch đích vậy còn gì nữa."
"Sinh ra từ vạch đích, đẹp trai tài giỏi, hôn thê thì xinh đẹp trắng trẻo. Hôm qua tổng giám đốc đi dự tiệc mừng, thấy bảo hôn thê cũng có đi đấy..."
Tôi nghe hai người kia nói chuyện mà cảm thấy vô cùng tò mò, muốn hóng thêm nhưng sau khi nhận hóa đơn nhận đồ xong cũng đành phải rời đi.
Thấy hai anh nhân viên tung hô tổng giám đốc như vậy, tôi nhớ lại thì thấy đúng là anh Ngủ Yên cho tôi cảm giác dễ chịu hiếm thấy, ngoan ngoãn một cách hoàn hảo, lại còn rất tinh ý. Chỉ cần ở đến ngày thứ hai đã biết tôi thích gì ghét gì, không bao giờ đi quá giới hạn chịu đựng của tôi. Thủ pháp hành vi đi vào lòng người một cách cực kì tự nhiên thoải mái không gây phản cảm, đến bây giờ tôi mới thoáng nghi ngờ phải chăng anh ta đã nhìn thấu tôi và định đưa tôi vào tròng từ sớm?
Tôi bất chợt có cảm giác lo lắng như con mồi nhận ra mình bị kẻ đi săn nhắm đến. Nghĩ về chuyện anh ta trót lọt qua mặt được với bao nhiêu đối tác tai to mặt lớn, nhân vật nhỏ như tôi đối với anh ta có lẽ là chuyện nhỏ, chỉ to đúng bằng con muỗi.
Lúc đó tôi chợt nhận ra vì sao tôi không thích người tên Nguyên, bởi giám đốc công ty cũ của tôi ghét người tên Nguyên cay đắng. Mỗi lần tôi nộp báo cáo tài chính cuối tháng hoặc cuối năm, tổng giám đốc đều nhìn con số doanh thu ở dòng cuối và chửi ra một cái tên với tần suất khá lớn, khoảng mỗi quý một lần.
Thường là: "Mọa nó doanh số kém như vậy, tất cả là tại thằng chó Nguyên."
Hoặc là: "Thằng Nguyên mà không cướp hợp đồng đó là doanh số tốt hơn rồi."
Sau đó quay ra hỏi tôi: "Cô Chi này, báo cáo tài chính có đúng không vậy? Sao doanh số thấp thế?"
Tôi làm ở phòng kế toán chứ không phải phòng kinh doanh, tôi biết thế quái nào được. Nhưng đó là sếp của tôi nên tôi vẫn lễ phép nói: "Doanh số vẫn tốt mà sếp. Sếp lạc quan lên."
Nên tôi cũng vô duyên vô cớ ghét những người tên Nguyên là bởi vậy. Nhưng ai ngờ được anh Ngủ Yên không chỉ có mỗi cái tên mà toàn bộ cơ thể từ trong ra ngoài chính là thằng cờ hó Nguyên mà sếp cũ của tôi đang muốn nhắc đến cơ chứ?
Hôm đó tôi vẫn làm việc rất bình thường, nhưng trong đầu lúc nào cũng cố gắng quên đi một thứ gì đó đáng ghét như đang ngồi thiền.
Mãi đến tận cuối ngày, khi thoát khỏi trạng thái làm việc tôi mới chịu thừa nhận một chuyện: tôi khó chịu khi biết hôm qua anh Ngủ Yên đi ăn tiệc với hôn thê.
Tên đàn ông nhiều tiền nhưng ăn bám, vừa lươn lẹo vừa lăng nhăng này tôi nhất định phải đuổi đi thôi.
Vốn định đợi ngay sau khi anh ta về tôi sẽ thông báo dừng việc ở chung, nhưng đột nhiên lệch kế hoạch như vậy khiến tôi hẫng nhịp.
Vốn còn đang định thông báo không nấu cơm tối cho anh ta, vậy mà cuối cùng anh ta thậm chí còn không về.
Vậy là tôi chuẩn bị cơm nước rồi ngồi ăn một mình, vừa ăn vừa cảm thấy không vui. Vị trí ngồi của anh Ngủ Yên phía đối diện thường xuyên che mất cái tủ quần áo sau lưng, lúc này tôi ngẩng đầu lên thì thấy nguyên một cái tủ, cảm thấy ăn cơm không ngon như mọi ngày.
Người ta thường nói bữa cơm ngon miệng phụ thuộc khá nhiều vào đối tượng ăn cùng. Khi thấy họ ăn uống vui vẻ ngon lành thì mình cũng sẽ cảm thấy ngon miệng theo, ngược lại nếu ăn cùng người mình ghét hoặc thấy người ta ghét bỏ thức ăn thì bản thân cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức nữa. Tôi đã luôn ăn uống sinh hoạt một mình như vậy, chẳng hiểu sao lại vì một người xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi mà dở chứng.
Đột nhiên không nhớ nổi ngày trước mình đã ăn một mình thế nào.
Nồi cơm dung tích 1.5L chỉ nấu một xíu cơm dính đáy nồi dành cho khẩu phần một người mà tôi cũng chẳng ăn hết, đồ ăn thì thừa hơn nửa phải cất tủ lạnh dù tôi nấu không nhiều.
Gần 12 giờ đêm anh Ngủ Yên mới về, người hơi vương mùi rượu, trông loạng choạng như đang say gần chết nhưng tay vẫn nhớ mang hộp cơm trưa về. Có vẻ anh ta vẫn đủ tỉnh táo để thấy tôi cau mày bịt mũi nên rất ý thức vào phòng tắm nước ấm cho sạch sẽ... dù tôi hơi quan ngại về việc tắm vào giờ này.
Tắm xong anh ta đứng ngẩn người một lúc nhìn tôi hỏi: "Quần lót trong giỏ để mai giặt được không?"
"... Được."
Khá khen cho anh Ngủ Yên. So với mấy người say tôi biết thì anh ta là người tỉnh táo nhất đấy. Vẫn còn nhớ phải giặt quần sịp luôn!!!
Thấy tôi đồng ý nên anh ta vui ra mặt, lập tức trèo lên giường nằm dù đầu chưa lau khô. Tôi sợ tóc anh ta làm ướt giường nên vội vàng kéo đầu anh ta lệch ra ngoài, lấy máy sấy ra sấy hộ.
Anh Ngủ Yên khi say ngoan như cún, mặc cho tôi nắm tóc lật qua lật lại sấy tới lúc khô hẳn mới thôi. Thấy tôi ngừng sấy thì lăn vào giữa giường nằm, tay chân dang rộng. Với tâm lý nhường người say tôi hết cách đành trải đệm vào góc định nằm riêng. Đáng lẽ tôi có thể ngang ngược đẩy anh Ngủ Yên ra khỏi giường nhưng vì đã biết anh ta là tổng giám đốc nên hơi có tâm lí khác trước một chút.
Lúc tôi tắt đèn chỉ để lại đèn ngủ, anh Ngủ Yên trên giường hình như hơi có phản ứng một chút.
Anh ta ngóc đầu dậy hỏi: "Em Chi đâu rồi?"
Nghe cách gọi này khiến tôi nổi hết cả da gà, nhưng tôi không chấp người say nên rất bình tĩnh trả lời: "Cho anh cái giường đấy. Hôm nay tôi nằm dưới."
"Nằm dưới à..."
Tôi thấy anh Ngủ Yên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy, lảo đảo bước tới phía tôi dưới ánh đèn ngủ mờ ảo.
Kế tiếp anh ta ngang ngược chen vào chiếc đệm đơn chật hẹp, đẩy tôi vào sát tường để có chỗ nằm xuống và vòng tay ôm lấy eo tôi cho đỡ tốn diện tích.
Kì thực tôi hiểu rõ việc mỗi ngày anh Ngủ Yên đều cố gắng nhích lại gần tôi thêm một chút, có lẽ vì hôm nay say nên anh ta đốt cháy giai đoạn luôn rồi.
Bị ôm vào lòng, gương mặt tôi đang áp vào lồng ngực đàn ông rắn chắc của anh Ngủ Yên phút chốc đỏ lựng, đầu óc rối bời, lòng nhộn nhạo như vừa có đàn bò chạy ngang.
Con người thường đối xử với người khác tuỳ vào mức độ ngây thơ, ví dụ sẽ dễ tha thứ cho hành vi sai trái của con chó con mèo hoặc em bé mới sinh hơn là một người lớn đầy đủ nhận thức vậy.
Anh Ngủ Yên đang say, lại còn là một tên say đẹp trai đáng yêu. Đột nhiên tôi hơi bồi hồi, cánh tay đang không biết để nơi nào, sau khi quyết định liền vòng qua ôm chặt lấy anh ta, nghĩ đến việc ngày mai mình sẽ đuổi anh ta đi mà lòng thoáng buồn...
Anh Ngủ Yên uống nhiều nên mệt, vừa bắt đầu vào trạng thái ngủ liền gáy khò khò khò khò khò khò...
Giây phút bồi hồi của tôi chính thức kết thúc khi nghe tiếng ngáy.
Má, ồn chết được, phải đuổi đi thôi.
P/S: Đêm hôm đó ngoài gáy khò khò thì anh Ngủ Yên còn gáy khọc khọc khẹc khẹc nữa.
***
Tôi và anh Ngủ Yên ôm nhau ngủ cả đêm. Sáng hôm sau tôi thức dậy trong tình trạng tinh thần uể oải cả người nhức mỏi.
Hôm qua anh Ngủ Yên ôm tôi ngủ trên chiếc đệm chật hẹp nên tôi bị anh ta chèn cứng, tay chân để không thoải mái, lại còn nghe anh ta ngáy một lúc nên hơi khó vào giấc. May mà tôi đã xử lý tiếng ngáy bằng cách dùng tay bịt mũi, à không, tôi giúp anh ta chỉnh lại tư thế nằm khiến phần cổ không bị gập lại, giúp đả thông cổ họng nên mới ngừng ngáy và hít thở dễ dàng hơn. Tôi sẽ không nói là mình đã bịt mũi anh ta một lúc nhưng thấy không hiệu quả nên mới chuyển sang cách sau.
Ngoài ra còn một lí do khác khiến tôi ngủ không ngon đó là vì khi gần sáng tôi bị một thứ gì đó cộm cộm cứng cứng cọ vào bụng khiến tôi khó chịu thức giấc sớm hơn bình thường. Lúc biết đó là thứ gì thì tôi cũng không quá bất ngờ vì tôi thấy sáng hôm nào anh ta chẳng vậy. Chẳng qua là hôm nay mới bị nó làm phiền.
Mãi mới gỡ được cánh tay ôm ngang của anh Ngủ Yên ra khỏi eo, tôi vạch áo ra thấy cả thắt lưng hằn vết đỏ. Cứ nghĩ ôm trai ngủ qua đêm sẽ ấm áp lãng mạn lắm, ai dè lại hành xác thế này. Nhìn lại cánh tay to khỏe kia mới nhớ ra anh ta còn đu xà hàng ngày, lực tay đâu có phải loại nhẹ nhàng dịu dàng gì cho cam.
Tôi trèo ra khỏi đệm, thầm nghĩ hôm qua anh ta uống say như vậy chắc cũng chẳng dậy được sớm, tôi nấu cho anh ta một ít cháo, sau đó chuẩn bị riêng một phần ăn trưa khác cho mình.
Về việc thuê nhà, thật ra thì bác chủ nhà có báo tôi rằng chủ mới tạm thời chưa chuyển tới ở nên sẽ chấp nhận cho tôi thuê lại, tiền nhà hàng tháng như cũ, do bận nên có lẽ chủ mới sẽ không tới thu thường xuyên. Tôi đương nhiên hài lòng về phương án này, trong đầu thầm tính toán lấy câu chuyện nửa giả nửa thật để đuổi anh Ngủ Yên đi mà không khiến anh ta phật lòng. Tôi sẽ nói với anh ta là nhà này không ở được nữa, yêu cầu anh ta tìm nơi khác ở, còn tôi chuyển về sống với người thân... dù không có người thân nào ở đây cả.
Hôm nay tôi đi làm muộn hơn thường ngày một chút, tới trước cửa thang máy thấy nơi này hiện đang chật kín người đợi tới lượt. Khu vực đợi thang máy tuy rộng rãi và có tận bốn chiếc lớn để phục vụ, nhưng nhân viên chỉ tụ tập hết ở cửa ba chiếc phía trong do thang máy bên ngoài là loại dành riêng cho cấp lãnh đạo và phòng thư ký. Chẳng mấy khi đi làm trong tình trạng uể oải như vậy, lúc đứng đợi thang máy tôi thấy nhiều người cầm sẵn trong tay một cốc cà phê take away liền nghĩ: hay là mua một cốc uống thử nhỉ? Trước nay tôi đều sống rất có kỉ luật nên ít khi phải dùng đến mấy loại thức uống hỗ trợ tăng lực kiểu vậy.
Nghĩ là làm, tôi tận dụng thời gian đầu giờ để đi mua cà phê. Tầng một của tòa BunCha, ngoài sảnh lớn ở giữa ra thì hai bên có hai khu cho thuê cửa tiệm tách biệt với công ty, bên phải là siêu thị, bên trái thì có hai cửa hàng, một cái chuyên bán đồ uống, cái còn lại phục vụ các loại đồ ăn từ ăn sáng tới ăn trưa. Cả hai bên lúc nào cũng đông đúc người tới mua bán, nhân viên công ty cần mua gì cũng tới đây luôn, cực kì thuận tiện.
Đứng xếp hàng mua cà phê, tôi nghe loáng thoáng người đằng sau thảo luận điều gì đó về tổng giám đốc công ty.
"Vậy là từ hôm nay mình trở thành nhân viên của công ty mẹ à? Oai quá nhỉ."
"Nghe thì dễ nhưng kể ra quá trình hành động của tổng giám đốc nhà mình cũng gian nan lắm đấy. Làm việc chăm chỉ còn hơn nhân viên, đường lối chiến thuật rõ ràng. Mọi người ai cũng nói tổng giám đốc có đôi mắt nhìn thấu hồng trần, chỉ cần liếc qua liền biết đối phương nghĩ gì. Thế nên mấy thương vụ lớn trước đó đều trót lọt đấy thôi, nghe bảo nói chuyện với đối tác đi vào lòng người lắm. Tổng giám đốc nhà mình mà đi làm đa cấp thì khách hàng lúc nào cũng tin sái cổ nghe lời răm rắp."
Hai người đứng sau tôi vừa nói vừa cười đùa.
"Em được gặp mặt tổng giám đốc một lần, tuy không được nói chuyện nhưng nhìn là thấy đối xử với nhân viên rất tốt. Sếp như vậy thì chẳng nhân viên nào muốn nghỉ việc, haha."
"Nói mới nhớ, anh đây với tổng giám đốc bằng tuổi đấy. Hầy, 1992 nhà người ta, nhìn lại 1992 nhà mình vẫn làm nhân viên quèn."
"Anh lại cứ khiêm tốn, tháng trước mới mua xe mà vẫn còn kêu. Nói đi nói lại thì cũng do tổng giám đốc nhà mình là con ông cháu cha, sinh ra từ vạch đích vậy còn gì nữa."
"Sinh ra từ vạch đích, đẹp trai tài giỏi, hôn thê thì xinh đẹp trắng trẻo. Hôm qua tổng giám đốc đi dự tiệc mừng, thấy bảo hôn thê cũng có đi đấy..."
Tôi nghe hai người kia nói chuyện mà cảm thấy vô cùng tò mò, muốn hóng thêm nhưng sau khi nhận hóa đơn nhận đồ xong cũng đành phải rời đi.
Thấy hai anh nhân viên tung hô tổng giám đốc như vậy, tôi nhớ lại thì thấy đúng là anh Ngủ Yên cho tôi cảm giác dễ chịu hiếm thấy, ngoan ngoãn một cách hoàn hảo, lại còn rất tinh ý. Chỉ cần ở đến ngày thứ hai đã biết tôi thích gì ghét gì, không bao giờ đi quá giới hạn chịu đựng của tôi. Thủ pháp hành vi đi vào lòng người một cách cực kì tự nhiên thoải mái không gây phản cảm, đến bây giờ tôi mới thoáng nghi ngờ phải chăng anh ta đã nhìn thấu tôi và định đưa tôi vào tròng từ sớm?
Tôi bất chợt có cảm giác lo lắng như con mồi nhận ra mình bị kẻ đi săn nhắm đến. Nghĩ về chuyện anh ta trót lọt qua mặt được với bao nhiêu đối tác tai to mặt lớn, nhân vật nhỏ như tôi đối với anh ta có lẽ là chuyện nhỏ, chỉ to đúng bằng con muỗi.
Lúc đó tôi chợt nhận ra vì sao tôi không thích người tên Nguyên, bởi giám đốc công ty cũ của tôi ghét người tên Nguyên cay đắng. Mỗi lần tôi nộp báo cáo tài chính cuối tháng hoặc cuối năm, tổng giám đốc đều nhìn con số doanh thu ở dòng cuối và chửi ra một cái tên với tần suất khá lớn, khoảng mỗi quý một lần.
Thường là: "Mọa nó doanh số kém như vậy, tất cả là tại thằng chó Nguyên."
Hoặc là: "Thằng Nguyên mà không cướp hợp đồng đó là doanh số tốt hơn rồi."
Sau đó quay ra hỏi tôi: "Cô Chi này, báo cáo tài chính có đúng không vậy? Sao doanh số thấp thế?"
Tôi làm ở phòng kế toán chứ không phải phòng kinh doanh, tôi biết thế quái nào được. Nhưng đó là sếp của tôi nên tôi vẫn lễ phép nói: "Doanh số vẫn tốt mà sếp. Sếp lạc quan lên."
Nên tôi cũng vô duyên vô cớ ghét những người tên Nguyên là bởi vậy. Nhưng ai ngờ được anh Ngủ Yên không chỉ có mỗi cái tên mà toàn bộ cơ thể từ trong ra ngoài chính là thằng cờ hó Nguyên mà sếp cũ của tôi đang muốn nhắc đến cơ chứ?
Hôm đó tôi vẫn làm việc rất bình thường, nhưng trong đầu lúc nào cũng cố gắng quên đi một thứ gì đó đáng ghét như đang ngồi thiền.
Mãi đến tận cuối ngày, khi thoát khỏi trạng thái làm việc tôi mới chịu thừa nhận một chuyện: tôi khó chịu khi biết hôm qua anh Ngủ Yên đi ăn tiệc với hôn thê.
Tên đàn ông nhiều tiền nhưng ăn bám, vừa lươn lẹo vừa lăng nhăng này tôi nhất định phải đuổi đi thôi.