Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lần nữa Liễu Vũ không thể không thừa nhận, Trương Tịch Nhan thật xinh đẹp, nhất là khi chột dạ hốt hoảng, hoàn toàn không có dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ trong công việc, bộ dạng yếu ớt rất gọi người ức hiếp. Cô bỗng hỏi một vấn đề:
- Trương Tịch Nhan, cô từng bị bạo lực học đường chưa?
Lòng Trương Tịch Nhan nói: Gì với gì đây? Não Liễu Vũ xoay chuyển quá nhanh, thế cho nên nàng không bắt kịp, nàng "ực" một tiếng, nói:
- Liễu Vũ, cô... không phải định đánh tôi chứ?
Liễu Vũ nhướng mày:
- Cô nói xem?
Cô hơi mỉm cười nhìn Trương Tịch Nhan, từ tốn xắn tay áo lên.
Trương Tịch Nhan nhìn động tác của Liễu Vũ, trả lời rất nghiêm túc:
- Có một lần tôi bị bạn học cướp tiền tiêu vặt, tát tôi hai cái, ba tôi vỗ mặt của bạn học kia thành cái đầu heo, ba bạn đó tìm ba tôi tính sổ, cũng bị ba tôi đánh thành cái đầu heo lớn.
Liễu Vũ nghĩ đến sức chiến đấu của ngài Trương Trường Thọ, chậm rãi thả tay áo, giương miệng cười:
- Sao tôi có thể đánh cô chứ? - Cô ngồi ở mép giường của Trương Tịch Nhan, nói:
- Cô đừng quay lại Phòng đầu tư, có Tổ trưởng như Mao Văn Khiêm, trừ khi cô nhảy lên vượt qua anh ta, nếu không... vĩnh viễn không lên nổi.
Trương tịch Nhan xoay đầu nhìn Liễu Vũ, hỏi:
- Vậy đi đâu?
Liễu Vũ cười:
- Theo tôi lăn lộn thôi.
Lúc cô cười rộ lên, mặt mày cong cong, tươi sáng rực rỡ.
Tầm mắt Trương Tịch Nhan dừng trên mặt Liễu Vũ hai giây, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn sang chỗ khác, gật gật đầu theo bản năng. Nàng gật đầu rồi mới nghĩ tới có phải bản thân đồng ý quá qua loa hay không. Có điều, Liễu Vũ nói đúng, đi theo kiểu Tổ trưởng như Mao Văn Khiêm quả thật không có tương lai, nàng đổi việc hay đổi chức vụ, đều là trải nghiệm mới.
Không bao lâu, vợ chồng Trương Trường Thọ đã về, hai vợ chồng nhìn thấy Trương Tịch Nhan về nhà, vui vẻ như gì, vội vội vàng vàng chuẩn bị, nấu một bàn đồ ăn. Trương Tịch Nhan muốn giúp vo gạo hay là lặt rễ lột tỏi, hai vợ chồng cũng không cho nàng đụng tới.
Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan đứng bên ngoài phòng bếp trò chuyện câu được câu không với ba mẹ, lại nhìn sang Liễu Lôi anh của cô đeo tạp dề xắt rau còn nhanh hơn cả đầu bếp nhà hàng, tâm tình đó, cảm xúc phức tạp không thể nói rõ. Ở nhà anh của cô cũng là thiếu gia có được không! Ở chỗ này, đừng nói tới xắt rau, ngay cả xào rau cũng biết. Nhà cô không có mở nhà hàng.
Lúc ăn cơm, Liễu Vũ phát hiện tay nghề của anh cô thật đúng là tay nghề đầu bếp, nấu đồ ăn rất thơm, vô cùng hấp dẫn, còn mang theo mùi vị nguyên chất. Liễu Vũ ăn hai chén cơm, cái bụng căng tròn.
Liễu Lôi ăn cơm xong, rửa chén xong, nói:
- Sư phụ sư mẫu, buổi chiều con phải về công ty một chuyến.
Trương Trường Thọ nói:
- Đi đi. - Rất tùy ý lấy ra quyển sách cũ trang giấy ố vàng đưa cho Liễu Lôi, nói:
- Đọc xong nhớ trả thầy. - Mắt trông mong nhìn Trương Tịch Nhan hỏi:
- Buổi chiều con không cần quay về công ty nhỉ?
Dưới ánh mắt tha thiết của ba mẹ nhà mình, Trương Tịch Nhan không nói được lời buổi chiều phải đi, nàng lại nghĩ chuyện này chắc chắn sẽ gây ra một đợt sóng gió không nhỏ ở công ty, bản thân là người làm công cũng không cần góp sức, vì vậy gật đầu nói:
- Buổi chiều không về, con ăn cơm tối rồi đi sau.
Trương Trường Thọ vội nói:
- Ăn cơm khuya rồi về cũng không sao. - Lại sợ Trương Tịch Nhan đổi ý có việc giữa chừng, nói:
- Quyết định vậy đi.
Hai anh em Liễu Lôi và Liễu Vũ cùng đi rồi.
Trương Tịch Nhan và ba nàng chơi cờ vây ở cửa hàng, mẹ nàng lên lầu ngủ trưa.
Trương Trường Thọ hạ cờ vây không tập trung, thỉnh thoảng vô thức xoay xoay con cờ trong tay.
Trương Tịch Nhan nhìn ra ba nàng không bình thường, nói:
- Ba, có việc ngài nói thẳng, đừng mò mẫm trong lòng.
Trương Trường Thọ hắng giọng, nói:
- Đâu có. - Hắn dè dặt nói:
- Ba thấy sao Hồng Uyên* của con chuyển động, lúc nào đó dắt thằng nhóc kia về cho ba xem thử, để cho ba nhìn qua.
(*) hồng – màu đỏ, uyên – uyên ương
Trương Tịch Nhan:
- .... - Ngài Trương Trường Thọ, vậy mà ngài cũng có lúc nhìn sai! Nàng đưa mặt lại gần, để sát vào, nói:
- Ba, ngài nhìn kỹ chút, khẳng định sao Hồng Uyên của con chuyển động à?
Trương Trường Thọ vừa nhìn, chà chà, cung phu thê sáng tối không ổn định, nhất thời càng thêm đau lòng, nói:
- Con gái, nhân duyên mong manh không được.
Trái tim của người cha già a, quả thật sắp vỡ thành tám mảnh.
Trương Tịch Nhan cũng bị ba nàng sầu chết. Nàng nói:
- Không có.
Nàng thấy ngài Trương Trường Thọ vẫn chưa từ bỏ ý định, bèn buông tay:
- Ba tiếp tục như vậy con sẽ đi đọc sách.
Lòng Trương Trường Thọ nói: Con đã tốt nghiệp hai năm rồi, còn đọc sách gì, chạy nghiệp vụ lại không phải khảo cứu. Ý nghĩ chợt loé, nói:
- À, đúng rồi.
Vội vàng đứng dậy, lên lầu, chốc lát, lại cầm theo một quyển sách cổ được gìn giữ vô cùng hoàn hảo, nói:
- Mấy quyển sách dùng cho lúc sợ ma đều học thuộc hết rồi chứ, quyển sách này dùng khi sợ cương thi, nếu con rảnh thì học thuộc đi.
Trương Tịch Nhan:
- .... - Vì sao nàng phải về nhà ăn cơm trưa. Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt mong đợi của người cha già nhà mình, cứng ngắc gật đầu.
Nguyên nhân thứ nhất nàng không muốn con gái kế thừa nghề nghiệp của ba là vì sợ ma, nguyên nhân thứ hai chính là làm đạo sĩ phải học thuộc kinh thư điển tịch (sách cổ) nhiều hơn so với lượng sách phải học từ nhà trẻ đến lúc học xong nghiên cứu sinh. Toàn bộ điển tịch mà đạo sĩ phải học đều là chữ cổ, vô cùng huyền bí, tinh tượng*, bát quái*, âm dương, ngũ hành (kim - mộc - thủy - hỏa - thổ), kinh mạch con người, và đủ loại kinh thư mà đạo giáo truyền xuống, thuật ngữ chuyên ngành không chỉ hiếm thấy ít được lưu ý đến nỗi đi thư viện tỉnh cũng rất khó tra ra chú thích ý nghĩa và xuất xứ, phải dựa vào sư phụ truyền miệng giảng giải, còn cực kỳ khó học thuộc. Nàng đi học, chỉ cần đủ để kiểm tra một môn chuyên ngành, nàng học đạo sĩ, phải học toàn bộ. Học thuộc lòng vẫn chưa đủ, đụng phải thứ trúng tà phát điên, còn phải có võ. Sau khi vất vả cực khổ học xong những thứ đó, thế nào cũng phải chiếm cô - nghèo - yểu như nhau, tội gì chứ!
(*) tinh tượng: từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh
(*) bát quái: không phải bát quái của nhiều chuyện đâu nha quý vị:))
Bát quái ở đây là một nhóm ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời Cổ đại. Gồm 8 quẻ: Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoài. Sử dụng 1 vạch ngang - đại diện cho mặt trời, 2 vạch -- tượng trưng cho mặt trăng. Dùng 3 ký hiệu hai loại vạch trên tổ hợp thành 8 nhóm, gọi là bát quái. Mỗi quái tượng trưng cho một sự vật nhất định. Bát quái lại phối hợp với nhau thành 64 quái, dùng tượng trưng cho các loại hiện tượng tự nhiên và hiện tượng nhân gian. Về sau dùng để chiêm bốc, bói toán.
Buổi sáng, Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan cùng bị công ty đuổi. Buổi chiều, Liễu Vũ đi cùng Tổng giám đốc trở lại công ty.
Liễu Lôi gọi toàn bộ vào phòng làm việc bao gồm Mã Tổng giám Phòng đầu tư, Trần Tổng giám Phòng tài vụ, Âu Tổng giám Phòng tổng hợp cùng với Hải Thu và Mã Vịnh Ngọc Phòng tài chính, lại lấy ra những hóa đơn chứng từ mà nói là Liễu Vũ báo giả. Anh xem xong hóa đơn, lại xem qua thành tựu của Liễu Vũ, kinh ngạc nhìn Trần Tổng giám và Mã Tổng giám, nói:
- Theo tiêu chuẩn thanh toán và thành tích, nếu xem như là báo giả hóa đơn phải đuổi, e rằng Phòng đầu tư và Phòng tài chính cũng không còn lại mấy người nữa!
Liễu Vũ ngồi giữa ghế sa-lông bên cạnh, phê bình:
- Rắn chuột một ổ, quan báo tư thù*.
(*) quan báo tư thù: dùng việc công để báo thù riêng
Trong văn phòng, sắc mặt mấy người rất khó coi, nhất là Hải Thu và Mã Vịnh Ngọc, lập tức xin lỗi Liễu Vũ.
Liễu Vũ mỉm cười nói:
- Xin lỗi mà có ích thì cần quy chế của công ty làm gì. - Cô nhìn Liễu Lôi, nói:
- Liễu Tổng, chuyện của Trương Tịch Nhan, anh cũng thẩm vấn đi.
Âu Tổng Phòng tổng hợp vội ôm chuyện này, nói lập tức trở về điều tra rõ, nhất định làm Liễu Tổng hài lòng.
Tầm mắt của Liễu Vũ lướt qua Mã Vịnh Ngọc và Hải Thu nhìn sang Âu Tổng giám Phòng tổng hợp, hỏi:
- Lão Âu, ông biết ba Trương Tịch Nhan là ai không?
Âu Tổng giám "lộp bộp" trong lòng, hỏi:
- Sẽ không phải là vị cổ đông nào đó chứ?
Liễu Vũ nhẹ nhàng nói:
- Vậy cũng không phải, địa chỉ của công ty chúng ta gì gì đó, đều là ba cô ấy chọn. Hẳn là ông biết.
Trương đại sư!
Âu Tổng giám:
- .... - Loáng một cái đá phải hai tấm thép. Bọn họ thật chọn người ra tay. Nói đến chuyện này, bọn họ có lý còn tạm được, mấu chốt là bọn họ không có lý, hoàn toàn ỷ thế hiếp người.
Liễu Lôi nói:
- Chuyện thành như vậy, nếu đã sa thải, vậy thì sa thải đi. Xảy ra sai sót kiểu này, liên quan người có trách nhiệm, nên xử lý phải xử lý. Tôi cho rằng Trương Tịch Nhan nói đúng vài câu, hai bên cãi nhau, không thể chỉ đuổi một bên, bên kia gây sự trước, không thể không sao, cùng đuổi đi. Sai lầm thì tính sai lầm, không cần bồi thường cho Trương Tịch Nhan, còn hai người khác, Mã Vịnh Ngọc và Hải Thu cũng xử lý giống vậy. Đã kết tiền lương và tiền bồi thường cho Trương Tịch Nhan rồi?
Trần Tổng giám Phòng tài vụ nói:
- Tài vụ phê duyệt không có nhanh giống nước chảy, phải đợi tới lúc phát tiền lương ngày 25 tháng này mới cùng chuyển đến tài khoản của cô ấy.
Liễu Lôi nói:
- Vậy được, trực tiếp khấu trừ.
Buổi sáng kế tiếp, sau khi Trương Tịch Nhan bị đuổi vì chuyện cãi nhau, Mã Vịnh Ngọc và Hải Thu cũng đã bị đuổi, cùng bị đuổi còn có Tổ trưởng Tổ nhân sự do Phòng tổng hợp phụ trách xử lý. Liễu Vũ bị đuổi khỏi chức nhân viên, xế chiều hôm đó dùng thân phận cổ đông đi nhậm chức Phó Tổng giám đốc. Bởi vì mới nhậm chức, chưa quen chức nghiệp công ty, để cho cô tạm thời đến Phòng tài vụ, Phòng tài chính học tập, Tổng giám đốc đích thân nhận mệnh, thông báo toàn bộ công ty. Liễu Vũ mới nhận chức, cần trợ lý, cô nhìn trúng Trương Tịch Nhan, kêu Âu Tổng giám giúp cô móc qua đây.
Liễu Vũ nhận được nghị định bổ nhiệm, nhiệt tình bắt tay Trần Tổng giám Phòng tài vụ:
- Trần Tổng giám, về sau xin chỉ bảo nhiều hơn. Tôi còn trẻ không hiểu chuyện, sau này nếu có gì đụng chạm đến chỗ của ngài, vẫn xin ngài bỏ qua cho.
Liễu Lôi bất đắc dĩ thở dài:
- Em gái tôi, từ nhỏ đã là bá vương (thô bạo, ngang ngược). Trần Tổng, ngài tuyệt đối đừng chấp nhặt với em ấy, đụng chuyện thì để em ấy chọn, tránh cho em ấy lật bàn của Phòng tài vụ. Ba tôi cũng không dám trêu chọc em ấy.
Ngụ ý chính là, chọc em ấy đập văn phòng của anh, có báo tới Chủ tịch cũng vô dụng.
Trần Tổng giám Bộ tài vụ cười niềm nở, nói:
- Đâu có, đâu có, Liễu Phó Tổng có thể đến Phòng tài vụ của chúng tôi, là vinh hạnh của Phòng tài vụ chúng tôi.
Bất kể nội tâm mấy người có ĐMM ra sao, trên mặt đều là cười hì hì. Liễu Vũ mặt cười hì hì, lòng cũng cười hì hì, cô chờ đợi mài dao "xoẹt xoẹt" hướng về phía heo dê.
(*) Đây là bát quái
Một lần nữa Liễu Vũ không thể không thừa nhận, Trương Tịch Nhan thật xinh đẹp, nhất là khi chột dạ hốt hoảng, hoàn toàn không có dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ trong công việc, bộ dạng yếu ớt rất gọi người ức hiếp. Cô bỗng hỏi một vấn đề:
- Trương Tịch Nhan, cô từng bị bạo lực học đường chưa?
Lòng Trương Tịch Nhan nói: Gì với gì đây? Não Liễu Vũ xoay chuyển quá nhanh, thế cho nên nàng không bắt kịp, nàng "ực" một tiếng, nói:
- Liễu Vũ, cô... không phải định đánh tôi chứ?
Liễu Vũ nhướng mày:
- Cô nói xem?
Cô hơi mỉm cười nhìn Trương Tịch Nhan, từ tốn xắn tay áo lên.
Trương Tịch Nhan nhìn động tác của Liễu Vũ, trả lời rất nghiêm túc:
- Có một lần tôi bị bạn học cướp tiền tiêu vặt, tát tôi hai cái, ba tôi vỗ mặt của bạn học kia thành cái đầu heo, ba bạn đó tìm ba tôi tính sổ, cũng bị ba tôi đánh thành cái đầu heo lớn.
Liễu Vũ nghĩ đến sức chiến đấu của ngài Trương Trường Thọ, chậm rãi thả tay áo, giương miệng cười:
- Sao tôi có thể đánh cô chứ? - Cô ngồi ở mép giường của Trương Tịch Nhan, nói:
- Cô đừng quay lại Phòng đầu tư, có Tổ trưởng như Mao Văn Khiêm, trừ khi cô nhảy lên vượt qua anh ta, nếu không... vĩnh viễn không lên nổi.
Trương tịch Nhan xoay đầu nhìn Liễu Vũ, hỏi:
- Vậy đi đâu?
Liễu Vũ cười:
- Theo tôi lăn lộn thôi.
Lúc cô cười rộ lên, mặt mày cong cong, tươi sáng rực rỡ.
Tầm mắt Trương Tịch Nhan dừng trên mặt Liễu Vũ hai giây, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn sang chỗ khác, gật gật đầu theo bản năng. Nàng gật đầu rồi mới nghĩ tới có phải bản thân đồng ý quá qua loa hay không. Có điều, Liễu Vũ nói đúng, đi theo kiểu Tổ trưởng như Mao Văn Khiêm quả thật không có tương lai, nàng đổi việc hay đổi chức vụ, đều là trải nghiệm mới.
Không bao lâu, vợ chồng Trương Trường Thọ đã về, hai vợ chồng nhìn thấy Trương Tịch Nhan về nhà, vui vẻ như gì, vội vội vàng vàng chuẩn bị, nấu một bàn đồ ăn. Trương Tịch Nhan muốn giúp vo gạo hay là lặt rễ lột tỏi, hai vợ chồng cũng không cho nàng đụng tới.
Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan đứng bên ngoài phòng bếp trò chuyện câu được câu không với ba mẹ, lại nhìn sang Liễu Lôi anh của cô đeo tạp dề xắt rau còn nhanh hơn cả đầu bếp nhà hàng, tâm tình đó, cảm xúc phức tạp không thể nói rõ. Ở nhà anh của cô cũng là thiếu gia có được không! Ở chỗ này, đừng nói tới xắt rau, ngay cả xào rau cũng biết. Nhà cô không có mở nhà hàng.
Lúc ăn cơm, Liễu Vũ phát hiện tay nghề của anh cô thật đúng là tay nghề đầu bếp, nấu đồ ăn rất thơm, vô cùng hấp dẫn, còn mang theo mùi vị nguyên chất. Liễu Vũ ăn hai chén cơm, cái bụng căng tròn.
Liễu Lôi ăn cơm xong, rửa chén xong, nói:
- Sư phụ sư mẫu, buổi chiều con phải về công ty một chuyến.
Trương Trường Thọ nói:
- Đi đi. - Rất tùy ý lấy ra quyển sách cũ trang giấy ố vàng đưa cho Liễu Lôi, nói:
- Đọc xong nhớ trả thầy. - Mắt trông mong nhìn Trương Tịch Nhan hỏi:
- Buổi chiều con không cần quay về công ty nhỉ?
Dưới ánh mắt tha thiết của ba mẹ nhà mình, Trương Tịch Nhan không nói được lời buổi chiều phải đi, nàng lại nghĩ chuyện này chắc chắn sẽ gây ra một đợt sóng gió không nhỏ ở công ty, bản thân là người làm công cũng không cần góp sức, vì vậy gật đầu nói:
- Buổi chiều không về, con ăn cơm tối rồi đi sau.
Trương Trường Thọ vội nói:
- Ăn cơm khuya rồi về cũng không sao. - Lại sợ Trương Tịch Nhan đổi ý có việc giữa chừng, nói:
- Quyết định vậy đi.
Hai anh em Liễu Lôi và Liễu Vũ cùng đi rồi.
Trương Tịch Nhan và ba nàng chơi cờ vây ở cửa hàng, mẹ nàng lên lầu ngủ trưa.
Trương Trường Thọ hạ cờ vây không tập trung, thỉnh thoảng vô thức xoay xoay con cờ trong tay.
Trương Tịch Nhan nhìn ra ba nàng không bình thường, nói:
- Ba, có việc ngài nói thẳng, đừng mò mẫm trong lòng.
Trương Trường Thọ hắng giọng, nói:
- Đâu có. - Hắn dè dặt nói:
- Ba thấy sao Hồng Uyên* của con chuyển động, lúc nào đó dắt thằng nhóc kia về cho ba xem thử, để cho ba nhìn qua.
(*) hồng – màu đỏ, uyên – uyên ương
Trương Tịch Nhan:
- .... - Ngài Trương Trường Thọ, vậy mà ngài cũng có lúc nhìn sai! Nàng đưa mặt lại gần, để sát vào, nói:
- Ba, ngài nhìn kỹ chút, khẳng định sao Hồng Uyên của con chuyển động à?
Trương Trường Thọ vừa nhìn, chà chà, cung phu thê sáng tối không ổn định, nhất thời càng thêm đau lòng, nói:
- Con gái, nhân duyên mong manh không được.
Trái tim của người cha già a, quả thật sắp vỡ thành tám mảnh.
Trương Tịch Nhan cũng bị ba nàng sầu chết. Nàng nói:
- Không có.
Nàng thấy ngài Trương Trường Thọ vẫn chưa từ bỏ ý định, bèn buông tay:
- Ba tiếp tục như vậy con sẽ đi đọc sách.
Lòng Trương Trường Thọ nói: Con đã tốt nghiệp hai năm rồi, còn đọc sách gì, chạy nghiệp vụ lại không phải khảo cứu. Ý nghĩ chợt loé, nói:
- À, đúng rồi.
Vội vàng đứng dậy, lên lầu, chốc lát, lại cầm theo một quyển sách cổ được gìn giữ vô cùng hoàn hảo, nói:
- Mấy quyển sách dùng cho lúc sợ ma đều học thuộc hết rồi chứ, quyển sách này dùng khi sợ cương thi, nếu con rảnh thì học thuộc đi.
Trương Tịch Nhan:
- .... - Vì sao nàng phải về nhà ăn cơm trưa. Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt mong đợi của người cha già nhà mình, cứng ngắc gật đầu.
Nguyên nhân thứ nhất nàng không muốn con gái kế thừa nghề nghiệp của ba là vì sợ ma, nguyên nhân thứ hai chính là làm đạo sĩ phải học thuộc kinh thư điển tịch (sách cổ) nhiều hơn so với lượng sách phải học từ nhà trẻ đến lúc học xong nghiên cứu sinh. Toàn bộ điển tịch mà đạo sĩ phải học đều là chữ cổ, vô cùng huyền bí, tinh tượng*, bát quái*, âm dương, ngũ hành (kim - mộc - thủy - hỏa - thổ), kinh mạch con người, và đủ loại kinh thư mà đạo giáo truyền xuống, thuật ngữ chuyên ngành không chỉ hiếm thấy ít được lưu ý đến nỗi đi thư viện tỉnh cũng rất khó tra ra chú thích ý nghĩa và xuất xứ, phải dựa vào sư phụ truyền miệng giảng giải, còn cực kỳ khó học thuộc. Nàng đi học, chỉ cần đủ để kiểm tra một môn chuyên ngành, nàng học đạo sĩ, phải học toàn bộ. Học thuộc lòng vẫn chưa đủ, đụng phải thứ trúng tà phát điên, còn phải có võ. Sau khi vất vả cực khổ học xong những thứ đó, thế nào cũng phải chiếm cô - nghèo - yểu như nhau, tội gì chứ!
(*) tinh tượng: từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh
(*) bát quái: không phải bát quái của nhiều chuyện đâu nha quý vị:))
Bát quái ở đây là một nhóm ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời Cổ đại. Gồm 8 quẻ: Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoài. Sử dụng 1 vạch ngang - đại diện cho mặt trời, 2 vạch -- tượng trưng cho mặt trăng. Dùng 3 ký hiệu hai loại vạch trên tổ hợp thành 8 nhóm, gọi là bát quái. Mỗi quái tượng trưng cho một sự vật nhất định. Bát quái lại phối hợp với nhau thành 64 quái, dùng tượng trưng cho các loại hiện tượng tự nhiên và hiện tượng nhân gian. Về sau dùng để chiêm bốc, bói toán.
Buổi sáng, Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan cùng bị công ty đuổi. Buổi chiều, Liễu Vũ đi cùng Tổng giám đốc trở lại công ty.
Liễu Lôi gọi toàn bộ vào phòng làm việc bao gồm Mã Tổng giám Phòng đầu tư, Trần Tổng giám Phòng tài vụ, Âu Tổng giám Phòng tổng hợp cùng với Hải Thu và Mã Vịnh Ngọc Phòng tài chính, lại lấy ra những hóa đơn chứng từ mà nói là Liễu Vũ báo giả. Anh xem xong hóa đơn, lại xem qua thành tựu của Liễu Vũ, kinh ngạc nhìn Trần Tổng giám và Mã Tổng giám, nói:
- Theo tiêu chuẩn thanh toán và thành tích, nếu xem như là báo giả hóa đơn phải đuổi, e rằng Phòng đầu tư và Phòng tài chính cũng không còn lại mấy người nữa!
Liễu Vũ ngồi giữa ghế sa-lông bên cạnh, phê bình:
- Rắn chuột một ổ, quan báo tư thù*.
(*) quan báo tư thù: dùng việc công để báo thù riêng
Trong văn phòng, sắc mặt mấy người rất khó coi, nhất là Hải Thu và Mã Vịnh Ngọc, lập tức xin lỗi Liễu Vũ.
Liễu Vũ mỉm cười nói:
- Xin lỗi mà có ích thì cần quy chế của công ty làm gì. - Cô nhìn Liễu Lôi, nói:
- Liễu Tổng, chuyện của Trương Tịch Nhan, anh cũng thẩm vấn đi.
Âu Tổng Phòng tổng hợp vội ôm chuyện này, nói lập tức trở về điều tra rõ, nhất định làm Liễu Tổng hài lòng.
Tầm mắt của Liễu Vũ lướt qua Mã Vịnh Ngọc và Hải Thu nhìn sang Âu Tổng giám Phòng tổng hợp, hỏi:
- Lão Âu, ông biết ba Trương Tịch Nhan là ai không?
Âu Tổng giám "lộp bộp" trong lòng, hỏi:
- Sẽ không phải là vị cổ đông nào đó chứ?
Liễu Vũ nhẹ nhàng nói:
- Vậy cũng không phải, địa chỉ của công ty chúng ta gì gì đó, đều là ba cô ấy chọn. Hẳn là ông biết.
Trương đại sư!
Âu Tổng giám:
- .... - Loáng một cái đá phải hai tấm thép. Bọn họ thật chọn người ra tay. Nói đến chuyện này, bọn họ có lý còn tạm được, mấu chốt là bọn họ không có lý, hoàn toàn ỷ thế hiếp người.
Liễu Lôi nói:
- Chuyện thành như vậy, nếu đã sa thải, vậy thì sa thải đi. Xảy ra sai sót kiểu này, liên quan người có trách nhiệm, nên xử lý phải xử lý. Tôi cho rằng Trương Tịch Nhan nói đúng vài câu, hai bên cãi nhau, không thể chỉ đuổi một bên, bên kia gây sự trước, không thể không sao, cùng đuổi đi. Sai lầm thì tính sai lầm, không cần bồi thường cho Trương Tịch Nhan, còn hai người khác, Mã Vịnh Ngọc và Hải Thu cũng xử lý giống vậy. Đã kết tiền lương và tiền bồi thường cho Trương Tịch Nhan rồi?
Trần Tổng giám Phòng tài vụ nói:
- Tài vụ phê duyệt không có nhanh giống nước chảy, phải đợi tới lúc phát tiền lương ngày 25 tháng này mới cùng chuyển đến tài khoản của cô ấy.
Liễu Lôi nói:
- Vậy được, trực tiếp khấu trừ.
Buổi sáng kế tiếp, sau khi Trương Tịch Nhan bị đuổi vì chuyện cãi nhau, Mã Vịnh Ngọc và Hải Thu cũng đã bị đuổi, cùng bị đuổi còn có Tổ trưởng Tổ nhân sự do Phòng tổng hợp phụ trách xử lý. Liễu Vũ bị đuổi khỏi chức nhân viên, xế chiều hôm đó dùng thân phận cổ đông đi nhậm chức Phó Tổng giám đốc. Bởi vì mới nhậm chức, chưa quen chức nghiệp công ty, để cho cô tạm thời đến Phòng tài vụ, Phòng tài chính học tập, Tổng giám đốc đích thân nhận mệnh, thông báo toàn bộ công ty. Liễu Vũ mới nhận chức, cần trợ lý, cô nhìn trúng Trương Tịch Nhan, kêu Âu Tổng giám giúp cô móc qua đây.
Liễu Vũ nhận được nghị định bổ nhiệm, nhiệt tình bắt tay Trần Tổng giám Phòng tài vụ:
- Trần Tổng giám, về sau xin chỉ bảo nhiều hơn. Tôi còn trẻ không hiểu chuyện, sau này nếu có gì đụng chạm đến chỗ của ngài, vẫn xin ngài bỏ qua cho.
Liễu Lôi bất đắc dĩ thở dài:
- Em gái tôi, từ nhỏ đã là bá vương (thô bạo, ngang ngược). Trần Tổng, ngài tuyệt đối đừng chấp nhặt với em ấy, đụng chuyện thì để em ấy chọn, tránh cho em ấy lật bàn của Phòng tài vụ. Ba tôi cũng không dám trêu chọc em ấy.
Ngụ ý chính là, chọc em ấy đập văn phòng của anh, có báo tới Chủ tịch cũng vô dụng.
Trần Tổng giám Bộ tài vụ cười niềm nở, nói:
- Đâu có, đâu có, Liễu Phó Tổng có thể đến Phòng tài vụ của chúng tôi, là vinh hạnh của Phòng tài vụ chúng tôi.
Bất kể nội tâm mấy người có ĐMM ra sao, trên mặt đều là cười hì hì. Liễu Vũ mặt cười hì hì, lòng cũng cười hì hì, cô chờ đợi mài dao "xoẹt xoẹt" hướng về phía heo dê.
(*) Đây là bát quái