Chương 4
Liễu Vũ suýt nữa há mồm kinh hãi. Cô thật sự không nhìn ra Trương Tịch Nhan lại là thanh niên rất tốt bênh vực lẽ phải dám làm việc nghĩa như thế, vì vậy điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là nghi ngờ Trương Tịch Nhan có ý đồ gì đó với cô?
Hai người bên cạnh hiển nhiên không hiền lành gì, lúc này chuyển pháo hỏa nhắm ngay Trương Tịch Nhan.
Một người mặt mỉm cười, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi:
- Trương Tịch Nhan, cô nói ai đó?
Một người khác còn nói:
- Ngày thường không thấy qua lại gì, hai người bỗng dưng quan hệ tốt lên, e rằng có mục đích gì đó không thể cho người khác biết. Hơn nữa nha, nếu tôi là mấy người đó, sớm nộp đơn từ chức rời khỏi cho rồi, thêm mất mặt mà thôi.
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt nhướng mày, nói:
- Hai bà chị già, các chị tán dóc chuyện của các chị, bọn tôi tán gẫu chuyện của bọn tôi, đang yên lành như vậy các chị chỉ tên điểm họ làm gì? Chị muốn ngồi chung, bọn tôi thấy hai chị lớn tuổi, duy trì truyền thống kính già yêu trẻ đạo đức tốt, để cho hai chị ngồi cùng, hai chị nói chuyện phiếm tới mức nước bọt văng tung tóe vô dĩa của tôi, tôi cũng không nói gì, trái lại các chị còn chỉ tên điểm họ oán giận, tôi hộ khẩu nơi khác không xe không nhà không tiền không bối cảnh là ăn cơm nhà các chị hay là uống nước sôi nhà các chị?
Liễu Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, sửng sốt vài giây, hoàn hồn, vỗ tay, sau đó nói với hai người đang tức giận vì cùng bị Trương Tịch Nhan mở miệng một tiếng là "già", cô chỉ vào Trương Tịch Nhan nói:
- Người địa phương hộ khẩu vùng khác, không nhà không xe không bối cảnh.
Một người trong đó tức giận, trực tiếp vỗ bàn một cái, hỏi:
- Trương Tịch Nhan, cô nói ai già hả?
Trương Tịch Nhan mỉm cười trả lời:
- Tôi hai mươi bốn, nếu chị nhỏ tuổi hơn tôi, vậy chính là tôi già, tôi có thể nhìn thấy khóe mắt chị đầy nếp nhăn, axit hyaluronic* cũng không ngăn được dấu vết của năm tháng, kêu chị một tiếng bà chị già, có lẽ cũng không quá đáng.
(*) 玻尿酸 - Acid hyaluronic: đây là một loại tinh chất giúp da căng mịn, chống lão hóa
Liễu Vũ vội đứng dậy kéo người phụ nữ đang tức giận định nhào tới đánh Trương Tịch Nhan, nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm, Trương Tịch Nhan không biết hai chị đang mắng tôi.
Người tức giận chỉ vào Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan mắng:
- Hai cô rắn chuột một ổ cũng không phải thứ tốt, tôi nói cho các cô biết, tôi sẽ rời đi, công ty này, có các cô không có tôi, có tôi không có các cô.
Cô gái bên cạnh thì trầm mặt nói:
- Còn không xin lỗi chị Ngọc, có hai cô nói chuyện như vậy không? Cho dù chúng tôi không cùng một Phòng, cũng cao hơn các cô mấy bậc, hai cô, vừa vào công ty mới bao lâu, đã muốn ghê gớm. Còn cô nữa, Trương Tịch Nhan, cô xem như là người lão làng của công ty, vậy mà còn dắt người mới nhảy lên nhảy xuống như vậy. Giống như nói gì đó, chỗ này cũng không phải là công ty, cô làm như vậy thì hình tượng và mặt mũi công ty để vào đâu! - Lại mắng:
- Làm bồ nhí còn lý lẽ, thói đời gì vậy chứ.
Ban đầu cãi nhau đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà ăn, vẫn tiếp tục như vậy, lại mắng lên đề tài bồ nhí mẫn cảm, nhất thời bàn tán sôi nổi.
Liễu Vũ thật lòng muốn dựng ngón tay cái cho hai vị này, chụp mũ bồ nhí lên đầu, muốn lấy ra cũng không tiện lấy, bác bỏ biện bạch có thể bị mắng là chết không thừa nhận, oán giận ngược lại sẽ mắng thành làm bồ nhí kiêu căng phách lối. Vì vậy, cô quả quyết nhanh chóng giơ ngón tay cái cho cô gái này:
- Chị Hải Thu chị dạy dỗ rất đúng, dựa vào "ngủ" mà thăng chức là không đúng, làm bồ nhí lại càng không đúng, người chưa từng làm bồ nhí mà còn liều lĩnh ra ngoài mắng yêu, vậy càng là chết chưa hết tội, người người lên án, vạn người chửi rủa.
Quản lí nhà ăn thấy sắp đánh nhau, nhanh chóng qua can ngăn.
Trương Tịch Nhan quét số tự giúp tính tiền, kéo tay Liễu Vũ, lúc đi qua hai người Hải Thu và Mã Vịnh Ngọc, lại lành lùng thốt ra hai chữ "Đê tiện", giẫm giày cao gót đi với khí thế hừng hực. Nàng sợ ma, đó là trời sinh, không có biện pháp. Nàng sống hai mươi bốn năm, chưa từng sợ người! Ăn bữa cơm chiều còn bị người đuổi theo chặn mắng, cực kỳ tức giận! Nàng bước vào thang máy, bèn tìm Liễu Vũ tính sổ:
- Nói tôi chưa từng yêu đương, có phải hơi quá đáng không?
Liễu Vũ mắt nhìn thẳng, vẻ mặt đứng đắn:
- Miêu tả sự thật. Giống như cô nói hai người đó là bà già, chỉ là nói hiện trạng thôi.
Trương Tịch Nhan không phản bác. Nàng chợt nhớ tới điệu cười thân thiện tiềm ẩn vừa rồi của Liễu Vũ trông quen quen, nhưng lại không nghĩ ra giống ai.
Hai nàng trở lại phòng làm việc tiếp tục xử lý công việc.
Chốc lát, chuyện hai nàng khẩu chiến với Hải Thu và Mã Vịnh Ngọc dưới nhà ăn đã truyền khắp công ty, có người còn lan truyền video của các nàng vào nhóm công ty, vì thế sự việc trở nên to hơn.
Trương Tịch Nhan làm xong việc liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, nàng thấy Liễu Vũ vẫn đang bận rộn, dường như không có thời gian đọc nhóm trò chuyện và phòng chat riêng, liền gõ gõ bàn, nói:
- Tan ca.
Liễu Vũ không ngẩng đầu:
- Tôi còn một số việc chưa làm xong.
Cô cảm nhận được Trương Tịch Nhan không nhúc nhích, quay đầu nhìn nàng, hỏi:
- Có phải ăn cơm chiều không ngon, muốn tôi mời ăn khuya. À, đúng ha, cơm chiều là cô thanh toán hóa đơn, tôi mời cô ăn khuya.
Trương Tịch Nhan ngẫm nghĩ, nói:
- Vậy thì đi thôi.
Liễu Vũ hơi do dự giây lát, liền thu dọn đồ trên bàn, cùng Trương Tịch Nhan tan ca đi bóc xiên nướng.
Lúc đầu Trương Tịch Nhan định nhắc nhở Liễu Vũ phải chuẩn bị tinh thần có thể sẽ bị công ty đuổi người, nhưng nhìn bộ dạng chị hai này không tim không phổi mở bụng bóc xiên nướng, lại nuốt trở vào. Nàng một "lão làng" làm hai năm còn không sợ bị đuổi, Liễu Vũ bằng cấp cao hơn nàng, nghiệp tích tốt hơn nàng, cho dù là nhân tài trong người mới, càng không sợ bị đuổi, không có nhà này, còn dễ tìm nhà khác hơn nàng. Nàng thì sao, làm việc hai năm, cùng hạng mục đều vẫn đang ở giai đoạn hỗ trợ thu thập tài liệu sắp xếp số liệu và phân tích, bàn công việc gặp khách hàng, nàng chỉ thuộc về diện làm cảnh.
Nàng biết hai người kia nhắm tới Liễu Vũ, nhưng nàng và Liễu Vũ ăn cùng một bàn, nằm trên đất cũng trúng đạn, đâm vào buồng tim, nàng nhẫn nhịn hai người kia mới là lạ.
Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan:
- Có tâm sự?
Trương Tịch Nhan nói:
- Đang tính xem nếu bị công ty sa thải thì được bồi thường bao nhiêu, và tìm việc làm.
Mặt Liễu Vũ mang vẻ "Không ngờ cô ngây thơ như vậy" nhìn Trương Tịch Nhan, nói:
- Trong nhóm công ty đã tán loạn, có sẵn lý do đuổi việc, mũ chụp chắc rồi, còn nghĩ muốn bồi thường?
Trương Tịch Nhan hỏi Liễu Vũ:
- Vậy mà cô còn ăn vui vẻ như thế.
Liễu Vũ nói:
- Tôi thấy cô mắng người mắng rất sảng khoái nha. - Nâng ly bia lên cụng với Trương Tịch Nhan, nói:
- Hôm nay có rượu hôm nay say, cùng lắm thì ngày mai đại náo thiên cung. - Cô nói:
- Chị đây trước kia gặp phải một tên Trang Thập Tam rất đáng ghét, khắc tôi mười năm, giờ đây thật vất vả mới được giải thoát, sao có thể dễ dàng để hai con hèn Mã Vịnh Mai và Hải Thu đánh ngã như vậy.
Trương Tịch Nhan, nàng nói:
- Không nhìn ra cô là người có chuyện xưa.
Mười năm, mười năm trước Liễu Vũ mới bao tuổi nha.
Liễu Vũ ưu sầu rầu rĩ nhìn Trương Tịch Nhan, nói:
- Đâu chỉ là chuyện xưa, tất cả đều là đau khổ xót xa nước mắt trào dâng.
Đều là cô gái trước mắt làm hại, cho nên khiến cho cô ta bị đuổi việc đi. Tuy rằng cô không biết Trương Tịch Nhan đang ra mặt vì cô hay là thật sự nằm không cũng trúng đạn nổ tung, thế nhưng, cô nhìn thấy cô gái này hơi không vui như vậy, có lẽ là vì nàng không vui, nên cô rất vui.
Liễu Vũ trong lòng rất vui ngoài mặt không vui, tiếp tục kêu thêm hai chai bia mời Trương Tịch Nhan uống với cô, thuận lợi làm cho Trương Tịch Nhan tửu lượng vô cùng kém bước đi vặn vẹo thành hình chữ S, được cô đưa về nhà.
Liễu Vũ phải thừa nhận Trương Tịch Nhan rất đẹp, nhất là sau khi uống say, trên mặt hồng hồng, cả người say khướt, nửa ngồi nửa ngửa mặt dựa trên ghế xô-pha, còn hơi ngẩng đầu lên, thật là dụ người phạm tội. Cô là con gái mà còn hơi bị mê hoặc.
Cô vốn định chuốc say Trương Tịch Nhan, sau đó mở hết tất cả cửa sổ ra, gió lùa, để cho Trương Tịch Nhan lạnh lẽo ngủ trên xô-pha một đêm, ngày mai chắc chắn cảm cúm. Bị bệnh còn thêm thất nghiệp, quả là mưa sa gió rét, nhân sinh thê thảm. Cô lại nói tiếp với Trương Tịch Nhan, cô ra mặt vì bà già này, nhưng thật ra bà đây mới là tiểu Boss núp lùm, không thể bị đuổi, chỉ có cô mới bị đuổi, ha ha ha ha! Khi đó sẽ làm cho Trương Tịch Nhan bị áp bức đau khổ đến hoài nghi nhân sinh, từ đó về sau đối với cô khó quên cho đến chết, để trả mối thù mười năm.
Ý tưởng là hoàn hảo như thế, thực tế thì lại tàn khốc. Loại việc làm độc ác này, cô không xuống tay được nha, cho dù đóa hoa này có độc.
Thần tiên Liễu Vũ đấu tranh tám trăm trận, cuối cùng cắn răng nghiến lợi đi vào phòng ngủ của Trương Tịch Nhan ôm chăn mền ra, giũ giũ, oán hận đắp lên người Trương Tịch Nhan: Chị gái hiền lành nhân từ cho cô một tấm chăn lông! F*ck you!
Hai người bên cạnh hiển nhiên không hiền lành gì, lúc này chuyển pháo hỏa nhắm ngay Trương Tịch Nhan.
Một người mặt mỉm cười, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi:
- Trương Tịch Nhan, cô nói ai đó?
Một người khác còn nói:
- Ngày thường không thấy qua lại gì, hai người bỗng dưng quan hệ tốt lên, e rằng có mục đích gì đó không thể cho người khác biết. Hơn nữa nha, nếu tôi là mấy người đó, sớm nộp đơn từ chức rời khỏi cho rồi, thêm mất mặt mà thôi.
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt nhướng mày, nói:
- Hai bà chị già, các chị tán dóc chuyện của các chị, bọn tôi tán gẫu chuyện của bọn tôi, đang yên lành như vậy các chị chỉ tên điểm họ làm gì? Chị muốn ngồi chung, bọn tôi thấy hai chị lớn tuổi, duy trì truyền thống kính già yêu trẻ đạo đức tốt, để cho hai chị ngồi cùng, hai chị nói chuyện phiếm tới mức nước bọt văng tung tóe vô dĩa của tôi, tôi cũng không nói gì, trái lại các chị còn chỉ tên điểm họ oán giận, tôi hộ khẩu nơi khác không xe không nhà không tiền không bối cảnh là ăn cơm nhà các chị hay là uống nước sôi nhà các chị?
Liễu Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, sửng sốt vài giây, hoàn hồn, vỗ tay, sau đó nói với hai người đang tức giận vì cùng bị Trương Tịch Nhan mở miệng một tiếng là "già", cô chỉ vào Trương Tịch Nhan nói:
- Người địa phương hộ khẩu vùng khác, không nhà không xe không bối cảnh.
Một người trong đó tức giận, trực tiếp vỗ bàn một cái, hỏi:
- Trương Tịch Nhan, cô nói ai già hả?
Trương Tịch Nhan mỉm cười trả lời:
- Tôi hai mươi bốn, nếu chị nhỏ tuổi hơn tôi, vậy chính là tôi già, tôi có thể nhìn thấy khóe mắt chị đầy nếp nhăn, axit hyaluronic* cũng không ngăn được dấu vết của năm tháng, kêu chị một tiếng bà chị già, có lẽ cũng không quá đáng.
(*) 玻尿酸 - Acid hyaluronic: đây là một loại tinh chất giúp da căng mịn, chống lão hóa
Liễu Vũ vội đứng dậy kéo người phụ nữ đang tức giận định nhào tới đánh Trương Tịch Nhan, nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm, Trương Tịch Nhan không biết hai chị đang mắng tôi.
Người tức giận chỉ vào Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan mắng:
- Hai cô rắn chuột một ổ cũng không phải thứ tốt, tôi nói cho các cô biết, tôi sẽ rời đi, công ty này, có các cô không có tôi, có tôi không có các cô.
Cô gái bên cạnh thì trầm mặt nói:
- Còn không xin lỗi chị Ngọc, có hai cô nói chuyện như vậy không? Cho dù chúng tôi không cùng một Phòng, cũng cao hơn các cô mấy bậc, hai cô, vừa vào công ty mới bao lâu, đã muốn ghê gớm. Còn cô nữa, Trương Tịch Nhan, cô xem như là người lão làng của công ty, vậy mà còn dắt người mới nhảy lên nhảy xuống như vậy. Giống như nói gì đó, chỗ này cũng không phải là công ty, cô làm như vậy thì hình tượng và mặt mũi công ty để vào đâu! - Lại mắng:
- Làm bồ nhí còn lý lẽ, thói đời gì vậy chứ.
Ban đầu cãi nhau đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà ăn, vẫn tiếp tục như vậy, lại mắng lên đề tài bồ nhí mẫn cảm, nhất thời bàn tán sôi nổi.
Liễu Vũ thật lòng muốn dựng ngón tay cái cho hai vị này, chụp mũ bồ nhí lên đầu, muốn lấy ra cũng không tiện lấy, bác bỏ biện bạch có thể bị mắng là chết không thừa nhận, oán giận ngược lại sẽ mắng thành làm bồ nhí kiêu căng phách lối. Vì vậy, cô quả quyết nhanh chóng giơ ngón tay cái cho cô gái này:
- Chị Hải Thu chị dạy dỗ rất đúng, dựa vào "ngủ" mà thăng chức là không đúng, làm bồ nhí lại càng không đúng, người chưa từng làm bồ nhí mà còn liều lĩnh ra ngoài mắng yêu, vậy càng là chết chưa hết tội, người người lên án, vạn người chửi rủa.
Quản lí nhà ăn thấy sắp đánh nhau, nhanh chóng qua can ngăn.
Trương Tịch Nhan quét số tự giúp tính tiền, kéo tay Liễu Vũ, lúc đi qua hai người Hải Thu và Mã Vịnh Ngọc, lại lành lùng thốt ra hai chữ "Đê tiện", giẫm giày cao gót đi với khí thế hừng hực. Nàng sợ ma, đó là trời sinh, không có biện pháp. Nàng sống hai mươi bốn năm, chưa từng sợ người! Ăn bữa cơm chiều còn bị người đuổi theo chặn mắng, cực kỳ tức giận! Nàng bước vào thang máy, bèn tìm Liễu Vũ tính sổ:
- Nói tôi chưa từng yêu đương, có phải hơi quá đáng không?
Liễu Vũ mắt nhìn thẳng, vẻ mặt đứng đắn:
- Miêu tả sự thật. Giống như cô nói hai người đó là bà già, chỉ là nói hiện trạng thôi.
Trương Tịch Nhan không phản bác. Nàng chợt nhớ tới điệu cười thân thiện tiềm ẩn vừa rồi của Liễu Vũ trông quen quen, nhưng lại không nghĩ ra giống ai.
Hai nàng trở lại phòng làm việc tiếp tục xử lý công việc.
Chốc lát, chuyện hai nàng khẩu chiến với Hải Thu và Mã Vịnh Ngọc dưới nhà ăn đã truyền khắp công ty, có người còn lan truyền video của các nàng vào nhóm công ty, vì thế sự việc trở nên to hơn.
Trương Tịch Nhan làm xong việc liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, nàng thấy Liễu Vũ vẫn đang bận rộn, dường như không có thời gian đọc nhóm trò chuyện và phòng chat riêng, liền gõ gõ bàn, nói:
- Tan ca.
Liễu Vũ không ngẩng đầu:
- Tôi còn một số việc chưa làm xong.
Cô cảm nhận được Trương Tịch Nhan không nhúc nhích, quay đầu nhìn nàng, hỏi:
- Có phải ăn cơm chiều không ngon, muốn tôi mời ăn khuya. À, đúng ha, cơm chiều là cô thanh toán hóa đơn, tôi mời cô ăn khuya.
Trương Tịch Nhan ngẫm nghĩ, nói:
- Vậy thì đi thôi.
Liễu Vũ hơi do dự giây lát, liền thu dọn đồ trên bàn, cùng Trương Tịch Nhan tan ca đi bóc xiên nướng.
Lúc đầu Trương Tịch Nhan định nhắc nhở Liễu Vũ phải chuẩn bị tinh thần có thể sẽ bị công ty đuổi người, nhưng nhìn bộ dạng chị hai này không tim không phổi mở bụng bóc xiên nướng, lại nuốt trở vào. Nàng một "lão làng" làm hai năm còn không sợ bị đuổi, Liễu Vũ bằng cấp cao hơn nàng, nghiệp tích tốt hơn nàng, cho dù là nhân tài trong người mới, càng không sợ bị đuổi, không có nhà này, còn dễ tìm nhà khác hơn nàng. Nàng thì sao, làm việc hai năm, cùng hạng mục đều vẫn đang ở giai đoạn hỗ trợ thu thập tài liệu sắp xếp số liệu và phân tích, bàn công việc gặp khách hàng, nàng chỉ thuộc về diện làm cảnh.
Nàng biết hai người kia nhắm tới Liễu Vũ, nhưng nàng và Liễu Vũ ăn cùng một bàn, nằm trên đất cũng trúng đạn, đâm vào buồng tim, nàng nhẫn nhịn hai người kia mới là lạ.
Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan:
- Có tâm sự?
Trương Tịch Nhan nói:
- Đang tính xem nếu bị công ty sa thải thì được bồi thường bao nhiêu, và tìm việc làm.
Mặt Liễu Vũ mang vẻ "Không ngờ cô ngây thơ như vậy" nhìn Trương Tịch Nhan, nói:
- Trong nhóm công ty đã tán loạn, có sẵn lý do đuổi việc, mũ chụp chắc rồi, còn nghĩ muốn bồi thường?
Trương Tịch Nhan hỏi Liễu Vũ:
- Vậy mà cô còn ăn vui vẻ như thế.
Liễu Vũ nói:
- Tôi thấy cô mắng người mắng rất sảng khoái nha. - Nâng ly bia lên cụng với Trương Tịch Nhan, nói:
- Hôm nay có rượu hôm nay say, cùng lắm thì ngày mai đại náo thiên cung. - Cô nói:
- Chị đây trước kia gặp phải một tên Trang Thập Tam rất đáng ghét, khắc tôi mười năm, giờ đây thật vất vả mới được giải thoát, sao có thể dễ dàng để hai con hèn Mã Vịnh Mai và Hải Thu đánh ngã như vậy.
Trương Tịch Nhan, nàng nói:
- Không nhìn ra cô là người có chuyện xưa.
Mười năm, mười năm trước Liễu Vũ mới bao tuổi nha.
Liễu Vũ ưu sầu rầu rĩ nhìn Trương Tịch Nhan, nói:
- Đâu chỉ là chuyện xưa, tất cả đều là đau khổ xót xa nước mắt trào dâng.
Đều là cô gái trước mắt làm hại, cho nên khiến cho cô ta bị đuổi việc đi. Tuy rằng cô không biết Trương Tịch Nhan đang ra mặt vì cô hay là thật sự nằm không cũng trúng đạn nổ tung, thế nhưng, cô nhìn thấy cô gái này hơi không vui như vậy, có lẽ là vì nàng không vui, nên cô rất vui.
Liễu Vũ trong lòng rất vui ngoài mặt không vui, tiếp tục kêu thêm hai chai bia mời Trương Tịch Nhan uống với cô, thuận lợi làm cho Trương Tịch Nhan tửu lượng vô cùng kém bước đi vặn vẹo thành hình chữ S, được cô đưa về nhà.
Liễu Vũ phải thừa nhận Trương Tịch Nhan rất đẹp, nhất là sau khi uống say, trên mặt hồng hồng, cả người say khướt, nửa ngồi nửa ngửa mặt dựa trên ghế xô-pha, còn hơi ngẩng đầu lên, thật là dụ người phạm tội. Cô là con gái mà còn hơi bị mê hoặc.
Cô vốn định chuốc say Trương Tịch Nhan, sau đó mở hết tất cả cửa sổ ra, gió lùa, để cho Trương Tịch Nhan lạnh lẽo ngủ trên xô-pha một đêm, ngày mai chắc chắn cảm cúm. Bị bệnh còn thêm thất nghiệp, quả là mưa sa gió rét, nhân sinh thê thảm. Cô lại nói tiếp với Trương Tịch Nhan, cô ra mặt vì bà già này, nhưng thật ra bà đây mới là tiểu Boss núp lùm, không thể bị đuổi, chỉ có cô mới bị đuổi, ha ha ha ha! Khi đó sẽ làm cho Trương Tịch Nhan bị áp bức đau khổ đến hoài nghi nhân sinh, từ đó về sau đối với cô khó quên cho đến chết, để trả mối thù mười năm.
Ý tưởng là hoàn hảo như thế, thực tế thì lại tàn khốc. Loại việc làm độc ác này, cô không xuống tay được nha, cho dù đóa hoa này có độc.
Thần tiên Liễu Vũ đấu tranh tám trăm trận, cuối cùng cắn răng nghiến lợi đi vào phòng ngủ của Trương Tịch Nhan ôm chăn mền ra, giũ giũ, oán hận đắp lên người Trương Tịch Nhan: Chị gái hiền lành nhân từ cho cô một tấm chăn lông! F*ck you!