Chương 17: Kết phần
Trương Tịch Nhan chờ ở chỗ bán cao ốc trong chốc lát, liền lặng lẽ quay về công ty.
Liễu Vũ không ở văn phòng, Trương Tịch Nhan ngồi ở văn phòng đợi đến giờ tan ca, bấm thẻ chấm công, tan ca, rời đi.
Trương Tịch Nhan đến nhà ăn ăn cơm tối qua loa xong liền về nhà, hiếm khi không quan tâm công việc, mà còn ngồi trên ban công, nhìn cảnh thành phố về đêm, suy nghĩ sự việc.
Trịnh thị còn giữ lại vài tòa bất động sản chờ lấy ra bán, sau khi chứng kiến phương pháp đăng bài của Liễu Vũ, đương nhiên họ cũng 'lửa cháy thêm dầu*', tuyên truyền khắp nơi là hạng mục này do Liễu Vũ và con gái của Trương đại sư cùng làm, phong thủy vốn dĩ không có vấn đề, còn đã sửa đổi lần nữa, càng tốt hơn trước đây.
(*) lửa cháy thêm dầu: thúc đẩy sự việc tiến triển mạnh và rộng
Vị trí của tòa nhà đó vốn cũng khá, là một nơi không sợ không bán được, trước kia do tin đồn làm mọi người lo lắng, bây giờ có biển chữ vàng 'đại sư Trương Trường Thọ' ở đó, không cần lo vấn đề phong thủy, ít nhiều khiến người có tâm lý tăng giá, lần lượt có người bắt tay vào, mô hình căn hộ và biệt thự bán rất chạy, rất nhanh đã kéo theo căn hộ nhỏ, không thể gọi là bán chạy, nhưng ít nhất đã có sức sống.
Uông Dương bị Liễu Vũ chặn, không xem được bài đăng của cô, tiếp tục đồn đãi đủ thứ hãm hại nói xấu Trương Tịch Nhan, vốn dĩ anh ta không thể phát triển tương lai ở công ty nên cố tình khiến người ta ghét bỏ để bị các nàng đuổi, như vậy còn có thể nhận tiền bồi thường.
Người của công ty đều biết nhà Trương Tịch Nhan làm gì, nhìn lại càng lúc càng cảm thấy ghét cay ghét đắng Uông Dương, xui xẻo đến nỗi đi lấy nước sôi pha cà phê cũng có thể khiến ly nước trên tay vỡ tung cắt trúng tay chảy máu dầm dề, ai nấy đều tránh anh ta như Ôn thần*.
(*) Ôn thần - 瘟神: là một vị thần hoặc một nhóm các vị thần chịu trách nhiệm về bệnh tật, dịch hạch và bệnh tật trong tôn giáo dân gian Trung Quốc.
Tổ trưởng Mao Văn Khiêm bị dọa sợ đến nỗi vội vã đi xin lỗi Trương Tịch Nhan, sợ Trương Tịch Nhan tính sổ với ông ta.
Liễu Vũ đi làm chưa tới nửa năm đã làm thành công một hạng mục lớn, mắt thấy sắp kiếm được một khoản lớn, vô cùng vui sướng. Đám bạn xấu qua lại mời cô ăn cơm dồn dập, còn nhiều lần xin cô dẫn theo Trương Tịch Nhan, giới thiệu cho mọi người làm quen. Liễu Vũ nhờ Trương Tịch Nhan mà cứu sống hạng mục này, đủ loại tin đồn truyền đi vô cùng kỳ diệu, mọi người đều muốn gặp một lần.
Liễu Vũ hơi đắc ý, nhưng vẫn lo lắng thấp thỏm. Cô đắc ý là vì thuận lợi bán Trương Tịch Nhan, đặc biệt muốn đả kích Trương Tịch Nhan một phen; thấp thỏm là vì Trương Tịch Nhan thật sự có bản lĩnh, cô không đắc tội nổi, cắt người giấy cho cô cũng đủ làm cô phải khóc lóc chạy tới cửa xin lỗi.
Liễu Vũ suy xét nhiều lần, quyết định không nên quá đáng, càng không dẫn theo Trương Tịch Nhan đi gặp bạn bè không tốt này của mình, miễn cho bị Trương Tịch Nhan biết mà tìm cô gây sự, đồng thời cầm tiền hoa hồng và tiền thưởng hậu hĩnh mà thu phục Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan đáp lại cô là một bức thư từ chức.
Liễu Vũ thấy thư từ chức, sững sờ, cô nghiêm túc tỉ mỉ đọc đi đọc lại ba lần không sót một chữ, hỏi:
- Từ chức?
Trương Tịch Nhan rất hờ hững:
- Như lời cô nói, tôi là đạo sĩ.
Lòng Liễu Vũ tràn đầy ĐMM, đạo sĩ cũng không ảnh hưởng cô đi làm kiếm tiền, cô là đạo sĩ cô còn có thể kiếm nhiều tiền hơn. Cô nói:
- Không phải, đang yên đang lành cô từ chức...
Cô đột nhiên nghĩ tới việc mình làm, nói:
- Không đến nỗi chứ, chút chuyện bao lớn đâu, việc này không tổn thất không thiệt hại đối với cô, còn có thể kiếm một số tiền lớn, cô nói đúng không? - Cô nói xong, trả đơn từ chức lại cho Trương Tịch Nhan, nói:
- Trả đơn từ chức này cho cô, tôi không duyệt.
Nói xong đi ra ngoài.
Trương Tịch Nhan gọi:
- Liễu Vũ.
Liễu Vũ nói:
- Dừng, nói không duyệt là không duyệt, buổi tối tôi còn có tiệc, xin lỗi không tiếp chuyện được.
Vội vã chạy đi, cô đi được vài bước, lại quay về, lo lắng hỏi:
- Cô sẽ không đâm người giấy cho tôi đấy chứ?
Trương Tịch Nhan lắc đầu, nói:
- Sẽ không.
Liễu Vũ cười rạng rỡ, nói:
- Bảo bối, cô yên tâm, đợi tới tháng này nhận lương cô sẽ biết đã kiếm bao nhiêu tiền. - Vui vẻ vẫy tay với Trương Tịch Nhan, rời đi.
Trương Tịch Nhan sẽ không đâm người giấy cho Liễu Vũ, nàng chỉ hơi thất vọng một chút. Nàng và Liễu Vũ là bạn cùng phòng, cũng coi như là bạn bè, ít nhiều cũng mong đợi Liễu Vũ cần cù chăm chỉ vươn lên đừng giống Liễu Sĩ Tắc, có thể chỉnh đốn một chút. Nàng biết Liễu Vũ không coi trọng những chuyện này, kiếm ra tiền là được, lại không phạm pháp, vui vẻ biết bao. Thế nhưng nàng cảm thấy không chắc chắn, trước mắt là giả dối, là bị khoác lác phóng đại lên, thành tựu này, số tiền này, nàng kiếm được không thanh thản, thậm chí có chút sợ hãi.
Trương Tịch Nhan cầm đơn từ chức đến văn phòng của Liễu Lôi.
Liễu Vũ mới tốt nghiệp nửa năm đã làm hạng mục lớn như vậy, đương nhiên Liễu Lôi phải nhìn chằm chằm, để tránh xuất hiện sai lầm, gần đây thời gian ở công ty cũng nhiều.
Liễu Lôi thấy Trương Tịch Nhan đến nộp đơn từ chức, cũng không bất ngờ. Anh im lặng ký tên, thở dài nặng nề, rất xin lỗi nói:
- Em gái của anh hơi vô pháp vô thiên (ngang ngược không kiêng nể gì).
Trương Tịch Nhan nhẹ gật đầu, nói:
- Cô ấy là một người làm việc dũng cảm, tôi và cô ấy chỉ khác nhau về giá trị quan và chọn lọc, không có gì khác.
Tổ nhân sự nhận được thư từ chức của Trương Tịch Nhan, sững sờ tại chỗ.
Uông Dương hết sức xui xẻo kia vẫn vô lại ở công ty, vậy mà Trương Tịch Nhan tương lai tươi sáng danh tiếng đang lên lại từ chức, là thế giới này quá huyễn hoặc, hay là bọn họ xem không hiểu.
Tổ nhân sự báo đến Tổng giám Phòng tổng hợp, Tổng giám lại xin chỉ thị xác nhận của Liễu Lôi, hết sức khó hiểu mà phân phó Tổ nhân sự làm thủ tục từ chức cho Trương Tịch Nhan.
Cùng ngày Trương Tịch Nhan dọn đồ về nhà, gặp Trương Trường Thọ, câu đầu tiên là nàng đã từ chức, câu thứ hai là nàng muốn đi Long Hổ Sơn.
Trương Trường Thọ tỉnh táo sáng suốt, đương nhiên biết việc làm của con gái của Liễu Sĩ Tắc. Tính tình con gái mình ra sao, ông ấy biết rõ. Có điều, con gái bảo bối nhà mình đã lớn như vậy rồi, dù sao có một số việc vẫn phải do chính nàng quyết định. Coi như ông đây có thể dạy, nhưng phải để nàng tự học hỏi. Từ góc độ người thường, thoạt nhìn việc này không thiệt hại gì cho Trương Tịch Nhan, còn kiếm được một khoản tiền, Liễu Vũ còn giúp Trương Tịch Nhan quảng bá trong giới kinh doanh giàu có của thành phố. Thế nhưng Trương Trường Thọ và Trương Tịch Nhan ở đây phải hỏi một câu: Sau này định ăn cơm kiểu gì?
Nếu Trương Tịch Nhan muốn làm dân đi làm phổ thông ngành Tài chính, vậy không cần nhắc đến thân phận đạo sĩ. Nếu nàng muốn làm đạo sĩ, đến nay vẫn chưa thành nghề, gặp ma quỷ đã run lập cập, trình độ tay ngang như vậy rất dễ hại người hại mình. Liễu Vũ quảng bá cho Trương Tịch Nhan như vậy, Trương Tịch Nhan muốn ra ngoài làm sáng tỏ bản thân mình bản lĩnh kém, vậy nói không chừng hạng mục này sẽ bị thất bại, chẳng mấy chốc Liễu Sĩ Tắc sẽ rơi vào quẫn cảnh không đủ vốn quay vòng. Còn nếu như Trương Tịch Nhan không làm sáng tỏ, nàng lại có một người cha Trương Trường Thọ, rất dễ làm người khác cảm thấy nàng ít nhiều cũng có chút bản lĩnh giống như Liễu Vũ đã bị lừa vậy, một khi gặp phải kẻ khó chơi, đánh mất cái mạng nhỏ trong vòng vài phút cũng không phải nói bừa.
Trương Trường Thọ hỏi:
- Nghĩ kỹ rồi?
Trương Tịch Nhan nhẹ gật đầu nói:
- Nghĩ kỹ rồi.
Trương Trường Thọ không nói gì, lặng lẽ thu dọn hành lý cho Trương Tịch Nhan.
Chuyến đi này, Trương Tịch Nhan phải học có thành tựu vượt qua bài kiểm tra mới được xuống núi, dù sao cũng phải đi nói với ông nội một tiếng. Ngày hôm sau nàng đến đạo quán nhỏ nhà nàng, nói với ông nội chuyện nàng phải đi Long Hổ Sơn.
Ông nội nàng giữ nàng ở lại hai ngày, đưa vài lá bùa phòng thân và vài món pháp khí.
Trương Tịch Nhan đeo một cái ba lô, xách theo một rương hành lý, giống như ngày trước đi tỉnh khác học vậy, đi về phía Long Hổ Sơn.
Điện thoại di động của nàng để ở nhà.
Nơi nàng đi ở trong núi, tách biệt với bên ngoài, là nơi không dùng được điện thoại di động, nếu muốn liên lạc với gia đình thì có phương thức liên lạc khác.
Để vỗ về Trương Tịch Nhan, cơm nước xong, Liễu Vũ lập tức chạy đi mua quà cho Trương Tịch Nhan, quyết định hối lộ thật nhiều. Nào biết, ngày thứ Hai, Trương Tịch Nhan luôn đi làm đúng giờ vậy mà lại không đến công ty, cô gọi điện cho Trương Tịch Nhan mới biết đã từ chức rồi, là anh của cô duyệt, sau đó, đã bị cúp máy, cô tiếp tục gọi, cô bị chặn rồi.
Liễu Vũ tức giận, lập tức đi tìm anh của cô tính sổ.
Sắc mặt Liễu Lôi nặng nề, nhìn Liễu Vũ, nói:
- Sư muội của anh vẫn luôn không muốn kế thừa y bát của sư phụ, lúc này xem như em đã giúp sư phụ anh toại nguyện.
Liễu Vũ tức đến gan đau, nói:
- Em chỉ mượn danh tiếng của cô ta tuyên truyền một chút, còn giúp đỡ cô ta, sao lại khiến cô ta trở về kế thừa y bát chứ! Làm không tốt thì về nhà kế thừa gia nghiệp, đằng này làm tốt mà, còn muốn từ chức trở về, thói xấu gì đây!
Tức chết cô rồi!
- Coi như cô ta không vui, bằng mặt không bằng lòng việc em dùng cô ta để tuyên truyền nên muốn từ chức, vậy em nhận lỗi nói xin lỗi, được chưa.
Liễu Lôi nói:
- Sư phụ nói sư muội của anh học nghệ không tinh, nếu em ấy chỉ là người thường không ai biết đến thì không ảnh hưởng gì, nhưng bây giờ em ấy đã có tên tuổi, nếu vẫn còn là tay mơ, là sẽ chết người.
Liễu Vũ cảm thấy quá vô lý, hỏi:
- Sao lại chết người?
Liễu Lôi nói:
- Hạng mục trong tay em, nếu không ngoài ý muốn, là có ác quỷ quấy phá, em cảm thấy Trương Tịch Nhan biết xem phong thủy có chút bản lĩnh mà dẫn em ấy đi, nếu em ấy không đối phó được quỷ, rất có thể hai em đều sẽ bị rơi vào.
Liễu Vũ cười khẩy:
- Anh đã thấy qua cô ta vẽ bùa trên lòng bàn tay đánh lên tường rồi mà, cô ta đều biết đối phó cương thi, ác quỷ tính là gì.
Liễu Lôi nghe Liễu Vũ nói, im lặng.
Liễu Vũ thấy vẻ mặt của anh trai mình bất thường, lại nhớ đến vừa rồi anh của cô nói nàng học nghệ không tinh, lập tức ngậm miệng im lặng.
Cô chạy đến nhà Trương Tịch Nhan, không tìm thấy Trương Tịch Nhan, cũng không hỏi Trương Tịch Nhan đã đi đâu. Cô xin lỗi vợ chồng Trương Trường Thọ, Trương Trường Thọ 'ngoài cười trông không cười' mà tặng cô câu:
- Tôi cảm ơn cô nhé.
Sau đó xách cổ áo cô bằng một tay, ném ra khỏi cửa, nói:
- Cô còn đến chơi nữa, tôi sẽ khiến cô xui xẻo hơn anh trai của cô.
Sau đó thẳng thừng kéo cửa cuốn xuống.
Cô ngồi xổm ở cửa, ngồi đến khi bầu trời tối đen vẫn không đợi được Trương Tịch Nhan, thế nhưng lại đợi được anh của cô.
Liễu Lôi nói:
- Đi thôi, nghe sư phụ nói sư muội phải lên núi học đạo.
Mắt Liễu Vũ sáng lên, hỏi:
- Núi nào?
Tên tuổi của thiên sư đạo lớn, không cần hỏi cũng biết đi núi nào. Cô cười khẩy: Hòa thượng chạy trốn cũng không chạy khỏi miếu được. Hài lòng mà về nhà, đợi xử lý công việc trên tay xong, cô đi vào miếu, không đúng, đi vào đạo quán bắt người.
Cô liên tục tăng ca bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, trực tiếp đi Long Hổ Sơn.
Cô vốn định đi Long Hổ Sơn tiến thẳng đến đạo quan, có thể vây bắt Trương Tịch Nhan chuẩn xác. Thế nhưng, sự thật là trong đạo quan đã trở thành điểm du lịch hoàn toàn không có người Trương Tịch Nhan này. Cô ngồi xổm mấy ngày, còn cố tình đến lúc đạo sĩ học và ăn cơm, vẫn không tìm được Trương Tịch Nhan. Cô hỏi thăm các đạo trưởng, họ đều nói không có người này. Cô nhìn đám người tới tới lui lui, rất muốn tìm ra nàng trong đám người, nhưng mà không có.
Cô gọi điện thoại cho anh cô, để anh cô hỏi thăm giúp Trương Tịch Nhan đã đi đâu, anh của cô trả lời, anh của cô cũng không biết, chỉ biết là đi Long Hổ Sơn.
Liễu Vũ tức đến muốn khóc, cô rống lên với Liễu Lôi đã duyệt đơn từ chức của Trương Tịch Nhan.
Cô muốn nói, Trương Tịch Nhan từ chức thì từ chức đi, ai mà thèm.
Cô nghĩ đến Trương Tịch Nhan cố gắng đi làm, tăng ca để tạo nên thành tích như vậy, kết quả... bỗng nhiên từ chức, đi làm đạo sĩ, thậm chí không một lời từ biệt, còn chặn luôn cô.
ĐMM, từ chức thì cứ từ chức, còn chặn người ta, có thất đức không chứ.
Liễu Vũ cực kỳ tức giận, còn cực kỳ ấm ức, ấm ức xong lại rất cáu kỉnh, cáu kỉnh xong sau đó, lại chạy đi chạy lại lật tung đạo quan rất nhiều lần, cuối cùng phải chấp nhận sự thật Trương Tịch Nhan không có ở đây.
Cô không hiểu con lừa kia, mỗi ngày tăng ca vất cả, chẳng phải để kiếm tiền à, bây giờ thăng chức tăng lương đang ở trước mắt, vậy mà không cần tiền thưởng và hoa hồng mà đã đi rồi.
Liễu Vũ tức đến lồng ngực đau nhói, thầm mắng Trương Tịch Nhan một vạn lần, lòng tràn đầy tức giận mà đi về.
Cô không tin Trương Tịch Nhan không về nhà ăn tết!
Nhưng mà, Trương Tịch Nhan cũng không về nhà ăn tết, cô gặp lại Trương Tịch Nhan đã là ba năm sau.
***************
***Tác giả: Khụ khụ, đây là đoản văn, vì vậy không dài, dự đoán sẽ viết tiếp phần sau, đại loại sẽ viết bắt đầu từ lúc Trương Tịch Nhan đi đến Long Hổ Sơn.
Liễu Vũ không ở văn phòng, Trương Tịch Nhan ngồi ở văn phòng đợi đến giờ tan ca, bấm thẻ chấm công, tan ca, rời đi.
Trương Tịch Nhan đến nhà ăn ăn cơm tối qua loa xong liền về nhà, hiếm khi không quan tâm công việc, mà còn ngồi trên ban công, nhìn cảnh thành phố về đêm, suy nghĩ sự việc.
Trịnh thị còn giữ lại vài tòa bất động sản chờ lấy ra bán, sau khi chứng kiến phương pháp đăng bài của Liễu Vũ, đương nhiên họ cũng 'lửa cháy thêm dầu*', tuyên truyền khắp nơi là hạng mục này do Liễu Vũ và con gái của Trương đại sư cùng làm, phong thủy vốn dĩ không có vấn đề, còn đã sửa đổi lần nữa, càng tốt hơn trước đây.
(*) lửa cháy thêm dầu: thúc đẩy sự việc tiến triển mạnh và rộng
Vị trí của tòa nhà đó vốn cũng khá, là một nơi không sợ không bán được, trước kia do tin đồn làm mọi người lo lắng, bây giờ có biển chữ vàng 'đại sư Trương Trường Thọ' ở đó, không cần lo vấn đề phong thủy, ít nhiều khiến người có tâm lý tăng giá, lần lượt có người bắt tay vào, mô hình căn hộ và biệt thự bán rất chạy, rất nhanh đã kéo theo căn hộ nhỏ, không thể gọi là bán chạy, nhưng ít nhất đã có sức sống.
Uông Dương bị Liễu Vũ chặn, không xem được bài đăng của cô, tiếp tục đồn đãi đủ thứ hãm hại nói xấu Trương Tịch Nhan, vốn dĩ anh ta không thể phát triển tương lai ở công ty nên cố tình khiến người ta ghét bỏ để bị các nàng đuổi, như vậy còn có thể nhận tiền bồi thường.
Người của công ty đều biết nhà Trương Tịch Nhan làm gì, nhìn lại càng lúc càng cảm thấy ghét cay ghét đắng Uông Dương, xui xẻo đến nỗi đi lấy nước sôi pha cà phê cũng có thể khiến ly nước trên tay vỡ tung cắt trúng tay chảy máu dầm dề, ai nấy đều tránh anh ta như Ôn thần*.
(*) Ôn thần - 瘟神: là một vị thần hoặc một nhóm các vị thần chịu trách nhiệm về bệnh tật, dịch hạch và bệnh tật trong tôn giáo dân gian Trung Quốc.
Tổ trưởng Mao Văn Khiêm bị dọa sợ đến nỗi vội vã đi xin lỗi Trương Tịch Nhan, sợ Trương Tịch Nhan tính sổ với ông ta.
Liễu Vũ đi làm chưa tới nửa năm đã làm thành công một hạng mục lớn, mắt thấy sắp kiếm được một khoản lớn, vô cùng vui sướng. Đám bạn xấu qua lại mời cô ăn cơm dồn dập, còn nhiều lần xin cô dẫn theo Trương Tịch Nhan, giới thiệu cho mọi người làm quen. Liễu Vũ nhờ Trương Tịch Nhan mà cứu sống hạng mục này, đủ loại tin đồn truyền đi vô cùng kỳ diệu, mọi người đều muốn gặp một lần.
Liễu Vũ hơi đắc ý, nhưng vẫn lo lắng thấp thỏm. Cô đắc ý là vì thuận lợi bán Trương Tịch Nhan, đặc biệt muốn đả kích Trương Tịch Nhan một phen; thấp thỏm là vì Trương Tịch Nhan thật sự có bản lĩnh, cô không đắc tội nổi, cắt người giấy cho cô cũng đủ làm cô phải khóc lóc chạy tới cửa xin lỗi.
Liễu Vũ suy xét nhiều lần, quyết định không nên quá đáng, càng không dẫn theo Trương Tịch Nhan đi gặp bạn bè không tốt này của mình, miễn cho bị Trương Tịch Nhan biết mà tìm cô gây sự, đồng thời cầm tiền hoa hồng và tiền thưởng hậu hĩnh mà thu phục Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan đáp lại cô là một bức thư từ chức.
Liễu Vũ thấy thư từ chức, sững sờ, cô nghiêm túc tỉ mỉ đọc đi đọc lại ba lần không sót một chữ, hỏi:
- Từ chức?
Trương Tịch Nhan rất hờ hững:
- Như lời cô nói, tôi là đạo sĩ.
Lòng Liễu Vũ tràn đầy ĐMM, đạo sĩ cũng không ảnh hưởng cô đi làm kiếm tiền, cô là đạo sĩ cô còn có thể kiếm nhiều tiền hơn. Cô nói:
- Không phải, đang yên đang lành cô từ chức...
Cô đột nhiên nghĩ tới việc mình làm, nói:
- Không đến nỗi chứ, chút chuyện bao lớn đâu, việc này không tổn thất không thiệt hại đối với cô, còn có thể kiếm một số tiền lớn, cô nói đúng không? - Cô nói xong, trả đơn từ chức lại cho Trương Tịch Nhan, nói:
- Trả đơn từ chức này cho cô, tôi không duyệt.
Nói xong đi ra ngoài.
Trương Tịch Nhan gọi:
- Liễu Vũ.
Liễu Vũ nói:
- Dừng, nói không duyệt là không duyệt, buổi tối tôi còn có tiệc, xin lỗi không tiếp chuyện được.
Vội vã chạy đi, cô đi được vài bước, lại quay về, lo lắng hỏi:
- Cô sẽ không đâm người giấy cho tôi đấy chứ?
Trương Tịch Nhan lắc đầu, nói:
- Sẽ không.
Liễu Vũ cười rạng rỡ, nói:
- Bảo bối, cô yên tâm, đợi tới tháng này nhận lương cô sẽ biết đã kiếm bao nhiêu tiền. - Vui vẻ vẫy tay với Trương Tịch Nhan, rời đi.
Trương Tịch Nhan sẽ không đâm người giấy cho Liễu Vũ, nàng chỉ hơi thất vọng một chút. Nàng và Liễu Vũ là bạn cùng phòng, cũng coi như là bạn bè, ít nhiều cũng mong đợi Liễu Vũ cần cù chăm chỉ vươn lên đừng giống Liễu Sĩ Tắc, có thể chỉnh đốn một chút. Nàng biết Liễu Vũ không coi trọng những chuyện này, kiếm ra tiền là được, lại không phạm pháp, vui vẻ biết bao. Thế nhưng nàng cảm thấy không chắc chắn, trước mắt là giả dối, là bị khoác lác phóng đại lên, thành tựu này, số tiền này, nàng kiếm được không thanh thản, thậm chí có chút sợ hãi.
Trương Tịch Nhan cầm đơn từ chức đến văn phòng của Liễu Lôi.
Liễu Vũ mới tốt nghiệp nửa năm đã làm hạng mục lớn như vậy, đương nhiên Liễu Lôi phải nhìn chằm chằm, để tránh xuất hiện sai lầm, gần đây thời gian ở công ty cũng nhiều.
Liễu Lôi thấy Trương Tịch Nhan đến nộp đơn từ chức, cũng không bất ngờ. Anh im lặng ký tên, thở dài nặng nề, rất xin lỗi nói:
- Em gái của anh hơi vô pháp vô thiên (ngang ngược không kiêng nể gì).
Trương Tịch Nhan nhẹ gật đầu, nói:
- Cô ấy là một người làm việc dũng cảm, tôi và cô ấy chỉ khác nhau về giá trị quan và chọn lọc, không có gì khác.
Tổ nhân sự nhận được thư từ chức của Trương Tịch Nhan, sững sờ tại chỗ.
Uông Dương hết sức xui xẻo kia vẫn vô lại ở công ty, vậy mà Trương Tịch Nhan tương lai tươi sáng danh tiếng đang lên lại từ chức, là thế giới này quá huyễn hoặc, hay là bọn họ xem không hiểu.
Tổ nhân sự báo đến Tổng giám Phòng tổng hợp, Tổng giám lại xin chỉ thị xác nhận của Liễu Lôi, hết sức khó hiểu mà phân phó Tổ nhân sự làm thủ tục từ chức cho Trương Tịch Nhan.
Cùng ngày Trương Tịch Nhan dọn đồ về nhà, gặp Trương Trường Thọ, câu đầu tiên là nàng đã từ chức, câu thứ hai là nàng muốn đi Long Hổ Sơn.
Trương Trường Thọ tỉnh táo sáng suốt, đương nhiên biết việc làm của con gái của Liễu Sĩ Tắc. Tính tình con gái mình ra sao, ông ấy biết rõ. Có điều, con gái bảo bối nhà mình đã lớn như vậy rồi, dù sao có một số việc vẫn phải do chính nàng quyết định. Coi như ông đây có thể dạy, nhưng phải để nàng tự học hỏi. Từ góc độ người thường, thoạt nhìn việc này không thiệt hại gì cho Trương Tịch Nhan, còn kiếm được một khoản tiền, Liễu Vũ còn giúp Trương Tịch Nhan quảng bá trong giới kinh doanh giàu có của thành phố. Thế nhưng Trương Trường Thọ và Trương Tịch Nhan ở đây phải hỏi một câu: Sau này định ăn cơm kiểu gì?
Nếu Trương Tịch Nhan muốn làm dân đi làm phổ thông ngành Tài chính, vậy không cần nhắc đến thân phận đạo sĩ. Nếu nàng muốn làm đạo sĩ, đến nay vẫn chưa thành nghề, gặp ma quỷ đã run lập cập, trình độ tay ngang như vậy rất dễ hại người hại mình. Liễu Vũ quảng bá cho Trương Tịch Nhan như vậy, Trương Tịch Nhan muốn ra ngoài làm sáng tỏ bản thân mình bản lĩnh kém, vậy nói không chừng hạng mục này sẽ bị thất bại, chẳng mấy chốc Liễu Sĩ Tắc sẽ rơi vào quẫn cảnh không đủ vốn quay vòng. Còn nếu như Trương Tịch Nhan không làm sáng tỏ, nàng lại có một người cha Trương Trường Thọ, rất dễ làm người khác cảm thấy nàng ít nhiều cũng có chút bản lĩnh giống như Liễu Vũ đã bị lừa vậy, một khi gặp phải kẻ khó chơi, đánh mất cái mạng nhỏ trong vòng vài phút cũng không phải nói bừa.
Trương Trường Thọ hỏi:
- Nghĩ kỹ rồi?
Trương Tịch Nhan nhẹ gật đầu nói:
- Nghĩ kỹ rồi.
Trương Trường Thọ không nói gì, lặng lẽ thu dọn hành lý cho Trương Tịch Nhan.
Chuyến đi này, Trương Tịch Nhan phải học có thành tựu vượt qua bài kiểm tra mới được xuống núi, dù sao cũng phải đi nói với ông nội một tiếng. Ngày hôm sau nàng đến đạo quán nhỏ nhà nàng, nói với ông nội chuyện nàng phải đi Long Hổ Sơn.
Ông nội nàng giữ nàng ở lại hai ngày, đưa vài lá bùa phòng thân và vài món pháp khí.
Trương Tịch Nhan đeo một cái ba lô, xách theo một rương hành lý, giống như ngày trước đi tỉnh khác học vậy, đi về phía Long Hổ Sơn.
Điện thoại di động của nàng để ở nhà.
Nơi nàng đi ở trong núi, tách biệt với bên ngoài, là nơi không dùng được điện thoại di động, nếu muốn liên lạc với gia đình thì có phương thức liên lạc khác.
Để vỗ về Trương Tịch Nhan, cơm nước xong, Liễu Vũ lập tức chạy đi mua quà cho Trương Tịch Nhan, quyết định hối lộ thật nhiều. Nào biết, ngày thứ Hai, Trương Tịch Nhan luôn đi làm đúng giờ vậy mà lại không đến công ty, cô gọi điện cho Trương Tịch Nhan mới biết đã từ chức rồi, là anh của cô duyệt, sau đó, đã bị cúp máy, cô tiếp tục gọi, cô bị chặn rồi.
Liễu Vũ tức giận, lập tức đi tìm anh của cô tính sổ.
Sắc mặt Liễu Lôi nặng nề, nhìn Liễu Vũ, nói:
- Sư muội của anh vẫn luôn không muốn kế thừa y bát của sư phụ, lúc này xem như em đã giúp sư phụ anh toại nguyện.
Liễu Vũ tức đến gan đau, nói:
- Em chỉ mượn danh tiếng của cô ta tuyên truyền một chút, còn giúp đỡ cô ta, sao lại khiến cô ta trở về kế thừa y bát chứ! Làm không tốt thì về nhà kế thừa gia nghiệp, đằng này làm tốt mà, còn muốn từ chức trở về, thói xấu gì đây!
Tức chết cô rồi!
- Coi như cô ta không vui, bằng mặt không bằng lòng việc em dùng cô ta để tuyên truyền nên muốn từ chức, vậy em nhận lỗi nói xin lỗi, được chưa.
Liễu Lôi nói:
- Sư phụ nói sư muội của anh học nghệ không tinh, nếu em ấy chỉ là người thường không ai biết đến thì không ảnh hưởng gì, nhưng bây giờ em ấy đã có tên tuổi, nếu vẫn còn là tay mơ, là sẽ chết người.
Liễu Vũ cảm thấy quá vô lý, hỏi:
- Sao lại chết người?
Liễu Lôi nói:
- Hạng mục trong tay em, nếu không ngoài ý muốn, là có ác quỷ quấy phá, em cảm thấy Trương Tịch Nhan biết xem phong thủy có chút bản lĩnh mà dẫn em ấy đi, nếu em ấy không đối phó được quỷ, rất có thể hai em đều sẽ bị rơi vào.
Liễu Vũ cười khẩy:
- Anh đã thấy qua cô ta vẽ bùa trên lòng bàn tay đánh lên tường rồi mà, cô ta đều biết đối phó cương thi, ác quỷ tính là gì.
Liễu Lôi nghe Liễu Vũ nói, im lặng.
Liễu Vũ thấy vẻ mặt của anh trai mình bất thường, lại nhớ đến vừa rồi anh của cô nói nàng học nghệ không tinh, lập tức ngậm miệng im lặng.
Cô chạy đến nhà Trương Tịch Nhan, không tìm thấy Trương Tịch Nhan, cũng không hỏi Trương Tịch Nhan đã đi đâu. Cô xin lỗi vợ chồng Trương Trường Thọ, Trương Trường Thọ 'ngoài cười trông không cười' mà tặng cô câu:
- Tôi cảm ơn cô nhé.
Sau đó xách cổ áo cô bằng một tay, ném ra khỏi cửa, nói:
- Cô còn đến chơi nữa, tôi sẽ khiến cô xui xẻo hơn anh trai của cô.
Sau đó thẳng thừng kéo cửa cuốn xuống.
Cô ngồi xổm ở cửa, ngồi đến khi bầu trời tối đen vẫn không đợi được Trương Tịch Nhan, thế nhưng lại đợi được anh của cô.
Liễu Lôi nói:
- Đi thôi, nghe sư phụ nói sư muội phải lên núi học đạo.
Mắt Liễu Vũ sáng lên, hỏi:
- Núi nào?
Tên tuổi của thiên sư đạo lớn, không cần hỏi cũng biết đi núi nào. Cô cười khẩy: Hòa thượng chạy trốn cũng không chạy khỏi miếu được. Hài lòng mà về nhà, đợi xử lý công việc trên tay xong, cô đi vào miếu, không đúng, đi vào đạo quán bắt người.
Cô liên tục tăng ca bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, trực tiếp đi Long Hổ Sơn.
Cô vốn định đi Long Hổ Sơn tiến thẳng đến đạo quan, có thể vây bắt Trương Tịch Nhan chuẩn xác. Thế nhưng, sự thật là trong đạo quan đã trở thành điểm du lịch hoàn toàn không có người Trương Tịch Nhan này. Cô ngồi xổm mấy ngày, còn cố tình đến lúc đạo sĩ học và ăn cơm, vẫn không tìm được Trương Tịch Nhan. Cô hỏi thăm các đạo trưởng, họ đều nói không có người này. Cô nhìn đám người tới tới lui lui, rất muốn tìm ra nàng trong đám người, nhưng mà không có.
Cô gọi điện thoại cho anh cô, để anh cô hỏi thăm giúp Trương Tịch Nhan đã đi đâu, anh của cô trả lời, anh của cô cũng không biết, chỉ biết là đi Long Hổ Sơn.
Liễu Vũ tức đến muốn khóc, cô rống lên với Liễu Lôi đã duyệt đơn từ chức của Trương Tịch Nhan.
Cô muốn nói, Trương Tịch Nhan từ chức thì từ chức đi, ai mà thèm.
Cô nghĩ đến Trương Tịch Nhan cố gắng đi làm, tăng ca để tạo nên thành tích như vậy, kết quả... bỗng nhiên từ chức, đi làm đạo sĩ, thậm chí không một lời từ biệt, còn chặn luôn cô.
ĐMM, từ chức thì cứ từ chức, còn chặn người ta, có thất đức không chứ.
Liễu Vũ cực kỳ tức giận, còn cực kỳ ấm ức, ấm ức xong lại rất cáu kỉnh, cáu kỉnh xong sau đó, lại chạy đi chạy lại lật tung đạo quan rất nhiều lần, cuối cùng phải chấp nhận sự thật Trương Tịch Nhan không có ở đây.
Cô không hiểu con lừa kia, mỗi ngày tăng ca vất cả, chẳng phải để kiếm tiền à, bây giờ thăng chức tăng lương đang ở trước mắt, vậy mà không cần tiền thưởng và hoa hồng mà đã đi rồi.
Liễu Vũ tức đến lồng ngực đau nhói, thầm mắng Trương Tịch Nhan một vạn lần, lòng tràn đầy tức giận mà đi về.
Cô không tin Trương Tịch Nhan không về nhà ăn tết!
Nhưng mà, Trương Tịch Nhan cũng không về nhà ăn tết, cô gặp lại Trương Tịch Nhan đã là ba năm sau.
***************
***Tác giả: Khụ khụ, đây là đoản văn, vì vậy không dài, dự đoán sẽ viết tiếp phần sau, đại loại sẽ viết bắt đầu từ lúc Trương Tịch Nhan đi đến Long Hổ Sơn.