Chương 15
Trương Tịch Nhan bình tĩnh nhìn Liễu Vũ, nói:
- Liễu Phó tổng, tôi làm ngành Tài chính, không phải đạo sĩ, không phải quảng cáo bất động sản, càng không phải giang hồ lừa đảo. - Nàng ngừng một lúc, nói:
- Cái gọi là phong thủy cục cầu tài lộc và thăng quan phát tài, thật ra chính là Khoa học môi trường, để cho người ta được thoải mái tự tại trong môi trường tốt, có thể làm việc và sinh hoạt tốt hơn, nó vốn không có hiệu quả kỳ diệu như vậy.
Liễu Vũ muốn xin nàng dùng danh tiếng của ba nàng lừa lọc bán bất động sản, nghĩ gì thế?
Sao Liễu Vũ có thể để Trương Tịch Nhan nói hai câu đã từ chối, tiếp tục khuyên:
- Cô và Trương đại sư đều đã xem qua, phong thủy của tòa bất động sản kia không có gì mà, chỉ ra mặt đứng tên mà thôi.
Trương Tịch Nhan âm thầm thở dài, nói:
- Phong thủy tòa nhà không có gì, nhưng họa phúc cát hung của người thường liên quan với người, không liên quan đến nhà ở. Tôi ra mặt đứng tên, dùng danh nghĩa của ba tôi để đảm bảo lành dữ cho cả một tòa nhà hơn một nghìn hộ gia đình, dù là thần tiên cũng không có cách nào đảm bảo cho nhiều người ai nấy đều có thể thăng quan phát tài không bệnh không tai như vậy, hễ có một người xảy ra sự cố cũng có thể trách lên đầu tôi và ba tôi. Cái nồi này quá lớn, gánh không nổi.
Liễu Vũ nắm tay Trương Tịch Nhan thật chặt, nói:
- Thử nghĩ ngôi sao quảng cáo, thử nghĩ số vốn bỏ vào và lợi nhuận trong đó, lại nghĩ tiếp nếu cô có thể cầm được tiền hoa hồng cùng với phí quảng cáo.
Cô mong chờ nhìn Trương Tịch Nhan, thiếu điều muốn nói thẳng ra: Đại thần*, tiền đó!
(*)大神 - Đại thần: Đây là từ của ngôn ngữ mạng dùng để tả người nào đó rất giỏi về lĩnh vực nào đó, hoặc là người đó giúp bạn làm gì đó và bạn gọi họ như vậy.
Cô thấy Trương Tịch Nhan không phản ứng, tiếp tục khuyên nhủ:
- Cô chỉ mới 24 tuổi, nắm hạng mục này sẽ được tự do tài vụ, sau này muốn làm gì thì làm, muốn tiếp tục phát triển ngành Tài chính, nhảy một cái trở thành kim bài tinh anh, tiền đồ vô lượng nha.
Trương Tịch Nhan vẫn kiên quyết lắc đầu, còn khuyên Liễu Vũ một câu:
- Làm chính sự, hành chính đồ (làm việc đứng đắn, đi đường chính trực).
Liễu Vũ:
- ....
Đừng 'ông cụ non' như vậy được không? Thì cô đang làm chuyện đứng đắn nha. Cô thấy thái độ Trương Tịch Nhan cực kỳ kiên quyết không lay động được, buông tay Trương Tịch Nhan ra, rầu rĩ thở dài, nói:
- Tôi thử nghĩ cách khác. - Cô gác khuỷu tay lên sô-pha, nâng cằm, lẩm bẩm:
- Nếu tôi có thể giải quyết vấn đề tin đồn này, vậy đồng nghĩa với ngồi chờ nhặt tiền.
Hai tay chống cằm suy nghĩ, tầm mắt lơ đãng nhìn Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan nghĩ đến vì kiếm tiền mà Liễu Sĩ Tắc có thể đào phần mộ tổ tiên bán mộ phần tổ tiên, thái độ này của Liễu Vũ không khác gì người cha ruột của mình, vì vậy cố tình nói câu:
- Liễu Vũ, tôi đã học qua 'đạo sĩ lục điệp', tuy thiên sư đạo chúng tôi không cấm kết hôn, có thể vào đời và tu hành tại nhà, nhưng vẫn phải tuân thủ quy củ.
Liễu Vũ nghe Trương Tịch Nhan nhắc đến đạo sĩ lục điệp, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, đôi mắt chợt sáng ngời, cô cười híp mắt hỏi:
- Cô nhận quảng cáo thì phạm quy tắc nào?
Trương Tịch Nhan tặng Liễu Vũ hai chữ:
- Thanh tu. - Nàng nói từ tốn:
- Thanh tịnh vô vi, đạo pháp tự nhiên. Sự hữu sở vi, nhân hữu sở vi, diệc hữu sở bất vi.*
(*) Đại ý là tu đạo tự nhiên, thanh liêm. Việc có cái nên làm, người cũng vậy, phải biết việc nào nên làm, việc nào không nên làm.
Lúc Trương Tịch Nhan nói chuyện, giọng điệu từ tốn chậm rãi mang theo trầm bổng du dương, tựa như con suối trong lướt ngang bên tai, Liễu Vũ nghe được muốn "quỳ liếm*" giọng nói này, tất nhiên nhan sắc của Trương Tịch Nhan còn mê người hơn cả giọng nói. Cô thầm nghĩ nếu Trương Tịch Nhan gia nhập giải trí, chỉ bằng gương mặt này đã có thể đánh ngã hoặc bỏ xa tít tắp mấy gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ.
(*) 跪舔 - quỳ liếm: tôn thờ, thần tượng, hâm mộ...
Trương Tịch Nhan thấy ánh mắt của Liễu Vũ đã phiêu dạt nơi nào, không nói thêm gì nữa, trở về phòng ngủ tiếp tục lật quyển sách "Thiên sư đạo cương thi bảo lục" đang đọc dở.
Liễu Vũ lấy điện thoại di động ra, chụp hình bản thân đang ở trong nhà Trương Tịch Nhan, lại suy nghĩ một lát, vui vẻ giống như con chuột nhỏ trộm được gạo. Cô hát ngân nga, chạy đi gõ cửa phòng ngủ của Trương Tịch Nhan, nói:
- Trương Thần tài, tôi về đây. - Vui sướng cầm túi của mình lên, đi ra ngoài.
Trương Tịch Nhan thò đầu ra từ phòng ngủ, lo lắng lặp lại lần nữa:
- Liễu Phó tổng, tôi không quảng cáo.
Liễu Vũ vung vung tay không quay đầu lại, nói:
- Yên tâm, không tìm cô quảng cáo.
Liễu Vũ về đến nhà, tìm đến ngài Liễu Sĩ Tắc ba cô, nói chuyện về tòa nhà kia, nói:
- Hôm nay con và Trương Tịch Nhan đích thân đi qua xem nhà, Trương Tịch Nhan còn tìm ba cô ấy xác nhận, phong thủy của tòa nhà đó không có vấn đề gì, con cảm thấy có thể đầu tư.
Liễu Sĩ Tắc nói:
- Tên Trương Tịch Nhan này nghe quen quen.
Liễu phu nhân đang chơi Ipad, nghe vậy ngẩng đầu, nói:
- Hình như con gái của Trương đại sư tên Tịch Nhan.
Liễu Sĩ Tắc hít một tiếng "shhhh", nói:
- Con gái của Trương đại sư? - Ông ta kinh ngạc nhìn Liễu Vũ, hỏi:
- Con mời được con bé? - Con gái lợi hại nha!
Liễu Vũ đắc ý gật đầu, "hừ" một tiếng từ trong mũi, nói:
- Con và cô ta cùng một ngành, vào cùng công ty, trước kia được phân cùng một tổ, sau này được điều đến làm trợ lý dưới quyền của con, hiện nay đang chạy cùng một hạng mục với con.
Liễu Sĩ Tắc:
- ....
Liễu phu nhân:
- ....
Liễu Vũ bổ sung:
- Anh của con sắp xếp.
Liễu Sĩ Tắc lập tức hài lòng nhìn vợ của mình khen:
- Liễu Lôi có triển vọng.
Liễu Vũ:
- ....
Cô lập tức xụ mặt, mím chặt môi, tức giận nhìn ba mình, dùng đầu ngón tay gõ bàn trông cực kỳ không hài lòng.
Liễu Sĩ Tắc thấy Liễu Vũ không vui, không chọc cô nữa, cười nói:
- Ba tận mắt nhìn con gái nhà Trương đại sư trưởng thành, đó là một học bá thật sự. - Lại nói Liễu Vũ:
- Con không so được.
Liễu Vũ không phục "xớ"* một tiếng.
(*) Thiệt là tui đau đầu mấy từ diễn tả âm thanh này ghê. Tui hình dung được mà không biết viết sao. Mấy bạn chịu khó tưởng tượng giùm nghen.
Liễu Sĩ Tắc nói:
- Con đừng không phục, Trương đại sư bồi dưỡng con bé như truyền nhân y bát, ngoài ngày ngày học bài, con bé còn phải học đạo thuật, vậy mà học hành không hề sa sút.
Ông ta nhìn mặt Liễu Vũ tối sầm, nói:
- Nhìn con kìa, lại không vui.
Liễu phu nhân huýt cùi chỏ vào Liễu Sĩ Tắc.
Liễu Sĩ Tắc ngậm miệng.
Liễu Vũ bị ba cô chọc tức gần chết, nghĩ thầm: Con gái của thần tượng của ba cứng nhắc như con lừa, đần độn như cái cối xay, con lừa cũng kéo không nổi cái loại đó, con sắp chôn cô ta vào hố rồi, cô ta vẫn không phát hiện, hừ! Cô nghiến răng "kèn kẹt", quyết định làm thịt con lừa sống Trương Tịch Nhan kia! Làm thịt, dựa vào cái gì mà không làm thịt, tức chết cô!
Liễu Sĩ Tắc đả kích con gái xong, chuyển đề tài vào việc chính, nói:
- Nếu Trương đại sư đã nói nhà đó phong thủy không có vấn đề, nếu giá hạng mục này hợp lý, có thể tiến hành. Hạng mục do con kiếm, vẫn nên do con phụ trách, ba kiểm định giúp con.
Ông ấy dừng một lát, bổ sung câu:
- Con gái của Trương đại sư, chớ bỏ rơi con bé.
Liễu Vũ cười khẩy, lòng nói: Bỏ rơi cô ta, con còn kiếm tiền kiểu gì.
Liễu phu nhân thấy Liễu Vũ không vui, vội khen Liễu Vũ:
- Tiểu Vũ nhà chúng ta cũng rất lợi hại mà, xem thành tích trước kia có giống như kém gì không, cố gắng chăm chỉ, bây giờ cũng là học sinh giỏi tốt nghiệp trường danh tiếng mà.
Nỗi hận "năm ba" mười năm gian khổ học tập hóa thành ngọn lửa hừng hực bao phủ Liễu Vũ. Cô hận!
Cô mà không bán Trương Tịch Nhan kiếm lại tiền cho cô thì chữ "Liễu" của cô sẽ viết ngược.
Có Chủ tịch lên tiếng, hạng mục chính thức thành lập, Liễu Vũ trở thành người tổng phụ trách tổ hạng mục, Trương Tịch Nhan đảm nhiệm phụ tá, nghe Liễu Vũ nói là do đích thân Chủ tịch lên tiếng.
Cấp cao trong công ty cũng không tin Chủ tịch sẽ sắp xếp một trợ lý nhỏ như Trương Tịch Nhan làm phụ tá, chờ tự đi xác nhận với Chủ tịch, nhận được câu trả lời là: "Người trẻ, nên rèn luyện nhiều".
Trương Tịch Nhan cũng ngơ ngác: Tình huống gì đây? Sao nàng cứ cảm giác có bẫy?
Liễu Vũ ra vẻ đó là điều hiển nhiên:
- Cô vốn chính là phụ (trợ) tá (lý) của tôi nha.
Trương Tịch Nhan:
- .... - Tưởng nàng không biết trợ lý khác phụ tá à?
Liễu Vũ hắng giọng, nói nhỏ:
- Uông Dương.
Trương Tịch Nhan:
- .... - Tạm tin kẻ nhỏ mọn hẹp hòi nhà cô!
Ở trong mắt tất cả người trong công ty, đó chính là hạng mục lớn nhảy dù đến tay Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan, đại lão các Phòng dựng đài (hỗ trợ) cho hai người mới các nàng, đây là Chủ tịch muốn bồi dưỡng con gái, hơn nữa Trương Tịch Nhan cũng có hậu thuẫn rất lớn, chỉ không biết là ai của nhà nào thôi.
Uông Dương nghe được tin này, đầu óc "đùng" một tiếng, tiếp sau mặt mày tái mét: Lúc sau Tết, Liễu Vũ vẫn còn là bạn gái của anh ta, nếu bọn họ tiếp tục qua lại thì vị trí của Trương Tịch Nhan lúc này chính là của anh ta. Anh ta tiếp tục tính thử xem Trương Tịch Nhan có thể nhận bao nhiêu hoa hồng, sau đó càng thêm thê thảm.
- Liễu Phó tổng, tôi làm ngành Tài chính, không phải đạo sĩ, không phải quảng cáo bất động sản, càng không phải giang hồ lừa đảo. - Nàng ngừng một lúc, nói:
- Cái gọi là phong thủy cục cầu tài lộc và thăng quan phát tài, thật ra chính là Khoa học môi trường, để cho người ta được thoải mái tự tại trong môi trường tốt, có thể làm việc và sinh hoạt tốt hơn, nó vốn không có hiệu quả kỳ diệu như vậy.
Liễu Vũ muốn xin nàng dùng danh tiếng của ba nàng lừa lọc bán bất động sản, nghĩ gì thế?
Sao Liễu Vũ có thể để Trương Tịch Nhan nói hai câu đã từ chối, tiếp tục khuyên:
- Cô và Trương đại sư đều đã xem qua, phong thủy của tòa bất động sản kia không có gì mà, chỉ ra mặt đứng tên mà thôi.
Trương Tịch Nhan âm thầm thở dài, nói:
- Phong thủy tòa nhà không có gì, nhưng họa phúc cát hung của người thường liên quan với người, không liên quan đến nhà ở. Tôi ra mặt đứng tên, dùng danh nghĩa của ba tôi để đảm bảo lành dữ cho cả một tòa nhà hơn một nghìn hộ gia đình, dù là thần tiên cũng không có cách nào đảm bảo cho nhiều người ai nấy đều có thể thăng quan phát tài không bệnh không tai như vậy, hễ có một người xảy ra sự cố cũng có thể trách lên đầu tôi và ba tôi. Cái nồi này quá lớn, gánh không nổi.
Liễu Vũ nắm tay Trương Tịch Nhan thật chặt, nói:
- Thử nghĩ ngôi sao quảng cáo, thử nghĩ số vốn bỏ vào và lợi nhuận trong đó, lại nghĩ tiếp nếu cô có thể cầm được tiền hoa hồng cùng với phí quảng cáo.
Cô mong chờ nhìn Trương Tịch Nhan, thiếu điều muốn nói thẳng ra: Đại thần*, tiền đó!
(*)大神 - Đại thần: Đây là từ của ngôn ngữ mạng dùng để tả người nào đó rất giỏi về lĩnh vực nào đó, hoặc là người đó giúp bạn làm gì đó và bạn gọi họ như vậy.
Cô thấy Trương Tịch Nhan không phản ứng, tiếp tục khuyên nhủ:
- Cô chỉ mới 24 tuổi, nắm hạng mục này sẽ được tự do tài vụ, sau này muốn làm gì thì làm, muốn tiếp tục phát triển ngành Tài chính, nhảy một cái trở thành kim bài tinh anh, tiền đồ vô lượng nha.
Trương Tịch Nhan vẫn kiên quyết lắc đầu, còn khuyên Liễu Vũ một câu:
- Làm chính sự, hành chính đồ (làm việc đứng đắn, đi đường chính trực).
Liễu Vũ:
- ....
Đừng 'ông cụ non' như vậy được không? Thì cô đang làm chuyện đứng đắn nha. Cô thấy thái độ Trương Tịch Nhan cực kỳ kiên quyết không lay động được, buông tay Trương Tịch Nhan ra, rầu rĩ thở dài, nói:
- Tôi thử nghĩ cách khác. - Cô gác khuỷu tay lên sô-pha, nâng cằm, lẩm bẩm:
- Nếu tôi có thể giải quyết vấn đề tin đồn này, vậy đồng nghĩa với ngồi chờ nhặt tiền.
Hai tay chống cằm suy nghĩ, tầm mắt lơ đãng nhìn Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan nghĩ đến vì kiếm tiền mà Liễu Sĩ Tắc có thể đào phần mộ tổ tiên bán mộ phần tổ tiên, thái độ này của Liễu Vũ không khác gì người cha ruột của mình, vì vậy cố tình nói câu:
- Liễu Vũ, tôi đã học qua 'đạo sĩ lục điệp', tuy thiên sư đạo chúng tôi không cấm kết hôn, có thể vào đời và tu hành tại nhà, nhưng vẫn phải tuân thủ quy củ.
Liễu Vũ nghe Trương Tịch Nhan nhắc đến đạo sĩ lục điệp, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, đôi mắt chợt sáng ngời, cô cười híp mắt hỏi:
- Cô nhận quảng cáo thì phạm quy tắc nào?
Trương Tịch Nhan tặng Liễu Vũ hai chữ:
- Thanh tu. - Nàng nói từ tốn:
- Thanh tịnh vô vi, đạo pháp tự nhiên. Sự hữu sở vi, nhân hữu sở vi, diệc hữu sở bất vi.*
(*) Đại ý là tu đạo tự nhiên, thanh liêm. Việc có cái nên làm, người cũng vậy, phải biết việc nào nên làm, việc nào không nên làm.
Lúc Trương Tịch Nhan nói chuyện, giọng điệu từ tốn chậm rãi mang theo trầm bổng du dương, tựa như con suối trong lướt ngang bên tai, Liễu Vũ nghe được muốn "quỳ liếm*" giọng nói này, tất nhiên nhan sắc của Trương Tịch Nhan còn mê người hơn cả giọng nói. Cô thầm nghĩ nếu Trương Tịch Nhan gia nhập giải trí, chỉ bằng gương mặt này đã có thể đánh ngã hoặc bỏ xa tít tắp mấy gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ.
(*) 跪舔 - quỳ liếm: tôn thờ, thần tượng, hâm mộ...
Trương Tịch Nhan thấy ánh mắt của Liễu Vũ đã phiêu dạt nơi nào, không nói thêm gì nữa, trở về phòng ngủ tiếp tục lật quyển sách "Thiên sư đạo cương thi bảo lục" đang đọc dở.
Liễu Vũ lấy điện thoại di động ra, chụp hình bản thân đang ở trong nhà Trương Tịch Nhan, lại suy nghĩ một lát, vui vẻ giống như con chuột nhỏ trộm được gạo. Cô hát ngân nga, chạy đi gõ cửa phòng ngủ của Trương Tịch Nhan, nói:
- Trương Thần tài, tôi về đây. - Vui sướng cầm túi của mình lên, đi ra ngoài.
Trương Tịch Nhan thò đầu ra từ phòng ngủ, lo lắng lặp lại lần nữa:
- Liễu Phó tổng, tôi không quảng cáo.
Liễu Vũ vung vung tay không quay đầu lại, nói:
- Yên tâm, không tìm cô quảng cáo.
Liễu Vũ về đến nhà, tìm đến ngài Liễu Sĩ Tắc ba cô, nói chuyện về tòa nhà kia, nói:
- Hôm nay con và Trương Tịch Nhan đích thân đi qua xem nhà, Trương Tịch Nhan còn tìm ba cô ấy xác nhận, phong thủy của tòa nhà đó không có vấn đề gì, con cảm thấy có thể đầu tư.
Liễu Sĩ Tắc nói:
- Tên Trương Tịch Nhan này nghe quen quen.
Liễu phu nhân đang chơi Ipad, nghe vậy ngẩng đầu, nói:
- Hình như con gái của Trương đại sư tên Tịch Nhan.
Liễu Sĩ Tắc hít một tiếng "shhhh", nói:
- Con gái của Trương đại sư? - Ông ta kinh ngạc nhìn Liễu Vũ, hỏi:
- Con mời được con bé? - Con gái lợi hại nha!
Liễu Vũ đắc ý gật đầu, "hừ" một tiếng từ trong mũi, nói:
- Con và cô ta cùng một ngành, vào cùng công ty, trước kia được phân cùng một tổ, sau này được điều đến làm trợ lý dưới quyền của con, hiện nay đang chạy cùng một hạng mục với con.
Liễu Sĩ Tắc:
- ....
Liễu phu nhân:
- ....
Liễu Vũ bổ sung:
- Anh của con sắp xếp.
Liễu Sĩ Tắc lập tức hài lòng nhìn vợ của mình khen:
- Liễu Lôi có triển vọng.
Liễu Vũ:
- ....
Cô lập tức xụ mặt, mím chặt môi, tức giận nhìn ba mình, dùng đầu ngón tay gõ bàn trông cực kỳ không hài lòng.
Liễu Sĩ Tắc thấy Liễu Vũ không vui, không chọc cô nữa, cười nói:
- Ba tận mắt nhìn con gái nhà Trương đại sư trưởng thành, đó là một học bá thật sự. - Lại nói Liễu Vũ:
- Con không so được.
Liễu Vũ không phục "xớ"* một tiếng.
(*) Thiệt là tui đau đầu mấy từ diễn tả âm thanh này ghê. Tui hình dung được mà không biết viết sao. Mấy bạn chịu khó tưởng tượng giùm nghen.
Liễu Sĩ Tắc nói:
- Con đừng không phục, Trương đại sư bồi dưỡng con bé như truyền nhân y bát, ngoài ngày ngày học bài, con bé còn phải học đạo thuật, vậy mà học hành không hề sa sút.
Ông ta nhìn mặt Liễu Vũ tối sầm, nói:
- Nhìn con kìa, lại không vui.
Liễu phu nhân huýt cùi chỏ vào Liễu Sĩ Tắc.
Liễu Sĩ Tắc ngậm miệng.
Liễu Vũ bị ba cô chọc tức gần chết, nghĩ thầm: Con gái của thần tượng của ba cứng nhắc như con lừa, đần độn như cái cối xay, con lừa cũng kéo không nổi cái loại đó, con sắp chôn cô ta vào hố rồi, cô ta vẫn không phát hiện, hừ! Cô nghiến răng "kèn kẹt", quyết định làm thịt con lừa sống Trương Tịch Nhan kia! Làm thịt, dựa vào cái gì mà không làm thịt, tức chết cô!
Liễu Sĩ Tắc đả kích con gái xong, chuyển đề tài vào việc chính, nói:
- Nếu Trương đại sư đã nói nhà đó phong thủy không có vấn đề, nếu giá hạng mục này hợp lý, có thể tiến hành. Hạng mục do con kiếm, vẫn nên do con phụ trách, ba kiểm định giúp con.
Ông ấy dừng một lát, bổ sung câu:
- Con gái của Trương đại sư, chớ bỏ rơi con bé.
Liễu Vũ cười khẩy, lòng nói: Bỏ rơi cô ta, con còn kiếm tiền kiểu gì.
Liễu phu nhân thấy Liễu Vũ không vui, vội khen Liễu Vũ:
- Tiểu Vũ nhà chúng ta cũng rất lợi hại mà, xem thành tích trước kia có giống như kém gì không, cố gắng chăm chỉ, bây giờ cũng là học sinh giỏi tốt nghiệp trường danh tiếng mà.
Nỗi hận "năm ba" mười năm gian khổ học tập hóa thành ngọn lửa hừng hực bao phủ Liễu Vũ. Cô hận!
Cô mà không bán Trương Tịch Nhan kiếm lại tiền cho cô thì chữ "Liễu" của cô sẽ viết ngược.
Có Chủ tịch lên tiếng, hạng mục chính thức thành lập, Liễu Vũ trở thành người tổng phụ trách tổ hạng mục, Trương Tịch Nhan đảm nhiệm phụ tá, nghe Liễu Vũ nói là do đích thân Chủ tịch lên tiếng.
Cấp cao trong công ty cũng không tin Chủ tịch sẽ sắp xếp một trợ lý nhỏ như Trương Tịch Nhan làm phụ tá, chờ tự đi xác nhận với Chủ tịch, nhận được câu trả lời là: "Người trẻ, nên rèn luyện nhiều".
Trương Tịch Nhan cũng ngơ ngác: Tình huống gì đây? Sao nàng cứ cảm giác có bẫy?
Liễu Vũ ra vẻ đó là điều hiển nhiên:
- Cô vốn chính là phụ (trợ) tá (lý) của tôi nha.
Trương Tịch Nhan:
- .... - Tưởng nàng không biết trợ lý khác phụ tá à?
Liễu Vũ hắng giọng, nói nhỏ:
- Uông Dương.
Trương Tịch Nhan:
- .... - Tạm tin kẻ nhỏ mọn hẹp hòi nhà cô!
Ở trong mắt tất cả người trong công ty, đó chính là hạng mục lớn nhảy dù đến tay Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan, đại lão các Phòng dựng đài (hỗ trợ) cho hai người mới các nàng, đây là Chủ tịch muốn bồi dưỡng con gái, hơn nữa Trương Tịch Nhan cũng có hậu thuẫn rất lớn, chỉ không biết là ai của nhà nào thôi.
Uông Dương nghe được tin này, đầu óc "đùng" một tiếng, tiếp sau mặt mày tái mét: Lúc sau Tết, Liễu Vũ vẫn còn là bạn gái của anh ta, nếu bọn họ tiếp tục qua lại thì vị trí của Trương Tịch Nhan lúc này chính là của anh ta. Anh ta tiếp tục tính thử xem Trương Tịch Nhan có thể nhận bao nhiêu hoa hồng, sau đó càng thêm thê thảm.