Chương 11
Khi còn bé Liễu Vũ nghịch ngợm gây chuyện không ít, bị đánh mấy trận đến ngu người, cho nên đã luyện được một chút kỹ năng nhìn sắc mặt. Lúc cô nhắc tới đạo bào, đã nhìn thấy được oán hận trong mắt của Trương Tịch Nhan giống với ký ức "năm ba" của mình.
Liễu Vũ lập tức hiểu ra!
Tưởng tượng a, ngài Trương Trường Thọ nói với Trương Tịch Nhan không thích làm đạo sĩ rằng: "Con gái à, nếu không thích đi học, không sao, về xuất gia làm đạo sĩ đi.". Cô nghĩ, hiệu quả của câu này giống với câu nói của ba cô: "Nếu con không học cho tốt sau này không quản lý được công ty, không sao, ba nhận thầu hơn ba chục mẫu ao cá cho con.". Nuôi cá hả, suýt chút nữa cô bị rắn nước và chuột hù chết. Trại chăn nuôi của ba cô, văn phòng là chòi, xung quanh có nước có cỏ dại, quả thật quá nhiều muỗi. Vậy vẫn không đáng sợ, đáng sợ là còn có cú đêm đứng trên ngôi mộ trong bụi cây kêu giống như ma quỷ. Làm đạo sĩ khó hơn nuôi cá nhiều, không nói chuyện khác, chỉ nói chuyện anh của cô trúng tà, ba cô, mẹ cô, cô lại thêm tài xế và giúp việc, cả nhà cùng xông lên vẫn không thể đè anh của cô xuống. Lúc đại sư Trương Trường Thọ tóm anh của cô, là từ lầu một nhảy thẳng lên lầu hai, một tay ấn gáy của anh cô, đè anh cô xuống. Một tay! Đã ấn xuống! Cảnh tượng kia cô thay bằng Trương Tịch Nhan, cũng phải chảy ba thùng nước mắt vì Trương Tịch Nhan.
Liễu Vũ phát hiện bí mật Trương Tịch Nhan không thích làm đạo sĩ, trong lòng cực kỳ dễ chịu, nhìn Trương Tịch Nhan cũng không còn khó chịu như vậy nữa. Cô ở nhà ngài Trương Trường Thọ xử lý bữa cơm do anh cô nấu, ăn no đến nỗi cái bụng căng phồng lên, được anh của cô chở về nhà với tâm trạng đầy thỏa mãn.
Thứ hai đi làm, Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan vừa đến văn phòng không lâu, Uông Dương mặc đồ Tây mang giày da, người giống như không có việc gì, đi tới văn phòng của hai nàng.
Uông Dương không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, đóng cửa lại, đầu tiên là cúi người 90 độ nói xin lỗi, nói hôm đó quá kích động dẫn tới hành động hơi thiếu sót, xin hai nàng xét ở khía cạnh không có tổn thất và đã đánh hắn một trận tơi bời, cộng thêm hắn bị giữ ở đồn công an hai ngày, đừng tính toán nữa.
Liễu Vũ nói với Trương Tịch Nhan:
- Có đôi khi, người cần thể diện gặp phải người không cần thể diện, thật sự đáng tiếc.
Cô nói với Uông Dương:
- Được rồi, anh ra ngoài đi, không có việc gì.
Lòng nói: Còn muốn ở lại tìm ngược nha, được, rất xuất sắc. Cô gọi cho lão Âu của Phòng tổng hợp, nói ông ấy đừng đuổi Uông Dương.
Uông Dương chặn hai nàng ở cửa, cô có thể dùng tội quấy rối để sa thải, thế nhưng, Uông Dương vẫn chưa đến mức phạm tội trái pháp luật hay làm trái quy định công ty nghiêm trọng, cô đuổi Uông Dương, công ty còn phải bồi thường cho anh ta. Năm trước mới nhận xong tiền thưởng cuối năm, năm sau chính là thời cơ tốt để 'đi ăn máng khác', cầm tiền thưởng cuối năm còn cầm tiền bồi thường đi ăn máng khác, quả thật không mấy vui vẻ. Hơn nữa, đối với chuyện quấy rối này, gây chuyện là nam, bị mắng sẽ là nữ. Bất kể nam nữ, rất nhiều người sẽ nói nhân phẩm của người nam không có vấn đề, họ sẽ chỉ mắng người nữ lẳng lơ.
Uông Dương không bị đuổi, thế nhưng hắn ầm ĩ ở cửa công ty vẫn bị bảo an trình báo với Phòng tổng hợp, dĩ nhiên Phòng tổng hợp phải mời hắn đến giải thích tình huống. Thái độ Uông Dương nhận sai vô cùng nghiêm túc, đồng thời còn giúp Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ công khai:
- Trước kia tôi đã theo đuổi Liễu Phó tổng, lại gây ra lỗi lầm như vậy, định đi giải thích, kết quả quá kích động, lại thêm cô ấy hiểu lầm tôi, đã đánh tôi một trận.
Anh ta cười khổ:
- Thật ra nếu từ sớm Liễu Phó tổng nói rõ cô ấy và Trương Tịch Nhan là quan hệ tình nhân chung sống, sẽ không gây ra hiểu lầm như vậy, đúng không?
Lưu truyền sẽ luôn truyền đi rất nhanh, phòng uống trà và phòng rửa tay luôn là nơi nhiều chuyện nhất.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Có đồng nghiệp thấy Trương Tịch Nhan đi pha cà phê, hào phóng chúc mừng, hỏi khi nào sẽ ăn kẹo hỉ của nàng và Liễu Phó tổng.
Trương Tịch Nhan:
- .... - Nàng ngẫm nghĩ, cười cười, nói:
- Là Uông Dương nói nhỉ?
Cười sâu xa lườm mấy người bên cạnh, xoay người đi văn phòng của Uông Dương.
Người của công ty đang nhiều chuyện chuyện của Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, đột nhiên nhìn thấy Trương Tịch Nhan đi đến văn phòng của Uông Dương, nhất thời từng người duỗi thẳng cổ xem náo nhiệt.
Trương Tịch Nhan khoanh tay thờ ơ nhìn Uông Dương đang ngồi làm việc, lạnh lùng nói:
- Tôi với anh có thù à? Anh và Trần Hiểu Hiểu yêu đương, tôi bị Hải Thu và Mã Vịnh Ngọc nhắm đầu mắng một trận. Anh quay lại ăn Liễu Vũ không thành, đồn đãi tôi và Liễu Vũ bay đầy trời, tôi và Liễu Vũ là quan hệ gì, mắc mớ gì tới anh?
Uông Dương mỉm cười, rất vô tội và oan ức nói:
- Chuyện của Hải Thu và Mã Vịnh Ngọc, sau này tôi mới nghe nói, nhìn cô đi, cô ra mặt cho Liễu Phó tổng, trách lên đầu tôi. Đây thành chuyện gì nha, huống hồ, quan hệ của hai người, đó là chính miệng Liễu Phó tổng nói, không phải tôi đồn.
Tiếng đập cửa vang lên.
Uông Dương thấy người đứng ở cửa là Tổng giám đốc Liễu Lôi, vội chào:
- Liễu Tổng.
Liễu Lôi thờ ơ liếc nhìn Uông Dương, "ừ" một tiếng, ngay sau đó mặt mày tươi cười nhìn Trương Tịch Nhan, nói:
- Sư muội, bây giờ anh đi chợ đồ ăn, tối em muốn ăn gì?
Trương Tịch Nhan nói:
- Liễu Tổng, tôi còn phải làm việc phải bận rộn, về văn phòng trước.
Liễu Lôi theo sau Trương Tịch Nhan, nói:
- Vậy anh cứ nấu theo khẩu vị em thích ăn nha.
Trương Tịch Nhan ngoảnh đầu lại:
- Liễu Tổng, đang giờ làm việc.
Liễu Lôi khép tay lạy lạy, chịu lỗi.
Trương Tịch Nhan đi mà không ngoảnh đầu lại.
Liễu Lôi sửa sang đồ Tây, quay đầu lại, đi đến cạnh Uông Dương, hỏi:
- Cậu... khụ khụ, có ý với Trương Tịch Nhan à?
Uông Dương đứng nghiêm, vội nói:
- Không có.
Liễu Lôi vỗ mạnh bả vai Uông Dương, nói:
- Chàng trai, tôi cho phép anh tự do, muốn tìm bạn gái gia thế tốt là lựa chọn vô cùng xuất sắc, thế nhưng quấy rối thì không được. Công ty thuê anh tới làm việc, không phải mời anh tới yêu đương tìm người yêu, nghiệp tích tháng này, nếu anh không đủ trội, tự mình từ chức đi.
Nói xong, xoay người đi.
Uông Dương:
- .... - Chẳng lẽ Trương Tịch Nhan là bạn gái của Liễu Tổng?
Buổi tối giờ tan tầm, mọi khi, thời điểm này không ít người trong công ty đều tan làm, ngày hôm nay có không ít người vẫn ở công ty chậm rãi "tăng ca".
Ngọn lửa nhiều chuyện cháy hừng hực trong lòng tất cả mọi người, muốn nhìn thử xem có phải trước khi tan ca về nhà, Trương Tịch Nhan muốn ăn cơm của Tổng giám đốc làm hay không, hay là Tổng giám đốc đem bữa ăn tình yêu qua đây.
Sau đó bọn họ thuận lợi chờ được người đưa cơm đến.
Một ông chú nhìn đại khái bốn mươi năm mươi tuổi, miệng ngậm điếu thuốc, mặc cái áo thun và quần thể thao rộng rinh giá cực rẻ, mang đôi giày thể thao hơi mới không cũ, cầm theo hộp đồ ăn bảo vệ môi trường giống như đồ ăn mua bên ngoài, đi tới tiền sảnh:
- Tôi tìm Trương Tịch Nha, đưa cơm cho cô ấy.
Tiếp tân tiền sảnh sửng sốt một lát mới phản ứng được, "à" một tiếng, lòng nói: Sao không phải là Tổng giám đốc? Vẫn là ông chú quán ăn hay đưa cơm cho Trương Tịch Nhan mà! Cô ta nhận đồ ăn ngoài, nói:
- Vậy tôi để ở đây ạ.
Ngài Trương Trường Thọ nói cảm ơn, quét mắt văn phòng công ty, phát hiện cũng không ít người đang tăng ca, lòng nói: Thật là rất bận. Ném thuốc lá dang dở trên tay, lại châm điếu thuốc, hai tay chùi chùi áo, bày ra vẻ ông chú lưu manh lôi thôi, bỏ đi.
Trương Tịch Nhan nhận được điện thoại ba nàng đưa đồ ăn, đến tiền sảnh lấy đồ ăn, xách tới văn phòng. Trước đây đều là một phần ăn, bây giờ thêm của Liễu Vũ, thành hai phần ăn.
Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan ăn "đồ ăn ngoài" do anh cô nấu, trong lòng lập tức bất bình! Dựa vào gì chứ! Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được ăn cơm do anh cô nấu, ngoại trừ lúc ở nhà Trương Tịch Nhan, càng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ ở công ty ăn đồ ăn của anh cô nấu. Cô hầm hừ tới tiền sảnh, hỏi:
- Bình thường có người đưa cơm cho Trương Tịch Nhan như vậy?
Tiền sảnh đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Phó tổng hung hăng đi tới, ngây ngốc hai giây mới hoàn hồn, ngẫm nghĩ, Trương Tịch Nhan thường gọi đồ ăn ngoài như vậy, vì thế gật đầu:
- Vâng.
Liễu Vũ tức giận: "ĐM Liễu Lôi, rốt cuộc ai mới là em gái ruột thịt của nhà ngươi!" Giẫm giày cao gót, quay lại văn phòng, quyết tâm chia phần lớn đồ ăn cho chính mình. Cơm nước do anh cô nấu, thật thơm! Giành đồ ăn của Trương Tịch Nhan, càng thơm hơn!
Tiền sảnh nhất thời kiểu: Thì ra vẫn luôn là Tổng giám đốc nấu cơm cho Trương Tịch Nhan, tìm người đưa tới, sau đó giả vờ là đồ ăn của quán cơm. Cô ta tiếp tục nhớ tới, trước đây hỏi thăm Trương Tịch Nhan là quán cơm nào, Trương Tịch Nhan luôn cười không nói, lại xúc động: "Chân ái a.". Ngọn lửa nhiều chuyện bùng cháy lan rộng một lần nữa, quần chúng ăn dưa đông đảo tự nhận đã tiến gần chân tướng một bước. Đại sư Trương Trường Thọ bị xem thành người giao cơm, sau đó lại được xem thành sứ giả tình yêu.
Tổ trưởng của Uông Dương và Chủ quản cũng bắt đầu khuyên hắn từ chức: Cậu nói xem cậu vẫn muốn làm hả. Trước đó cậu đã làm mất lòng Phó tổng đến chết được, sau đó lại chạy qua đắc tội Tổng giám đốc. Hai ứng cử viên của Chủ tịch đều bị hắn đắc tội hết cả hai, cho dù Uông Dương là cổ đông thì cũng phải bị hai anh em này liên thủ hành hạ tiếp, còn muốn lật ngược gì chứ. Đừng lãng phí thời gian của tất cả mọi người, cậu từ chức đi!!
Uông Dương âm thầm cười khẩy, dựa vào đâu mà anh ta phải từ chức. Anh ta không làm sai, công ty muốn anh ta rời đi, được thôi, cho tiền bồi thường nha! Làm cho anh ta tự từ chức là ý, không muốn bồi thường tiền à! Anh ta sống không tốt, anh ta cũng muốn bọn họ sống không tốt, anh ta tiếp tục làm ầm ĩ, công ty không chịu nổi nữa, bồi thường tiền cho anh ta, anh ta sẽ rời đi.
Tuy Uông Dương bị người chế giễu không có mắt nhìn, không phân biệt rõ ai mới là thiên kim thật. Thế nhưng nhãn lực của hắn cũng không kém, người đàn ông thường đưa cơm cho Trương Tịch Nhan kia, trên cổ đeo miếng ngọc, tay đeo hạt châu, đều là đồ tốt. Người bình thường không dùng nổi đồ như của ông ấy. Quần áo của người đó nhìn giống hàng vỉa hè, dây nịt đeo trên lưng toàn bộ đều hơn mấy ngàn một cái, hắn đã từng gặp người đó mấy lần, chưa từng thấy dây nịt của ông ấy trùng nhau, thuốc lá ngậm trên miệng đều là loại tốt. Hắn đã thấy bao thuốc lá mà ông già kia ném đi, mới để ý, thuốc đó, không tiêu thụ bên ngoài, giá thị trường cực kỳ cao, người hút nổi nó không phải người bình thường.
Nếu nói người đó với Trương Tịch Nhan là quan hệ cha con, bộ dạng lưu manh của người đó có thể dưỡng ra cô con gái gia đình văn hóa có gia giáo cực tốt như Trương Tịch Nhan, anh ta sẽ bẻ đầu xuống làm quả bóng đá! Không phải con gái, cất công đưa cơm, đó phải là quan hệ tình nhân nhỏ bé! Tính tình đó của Trương Tịch Nhan cũng không thể nào dụ dỗ, khiến người ta cung phụng nàng như tổ tiên được.
Uông Dương phì cười:
- Giao đồ ăn có thể đeo dây nịt hơn mấy ngàn mà còn không trùng nhau...
Tiếp tục nói về thuốc lá người đó hút, phụ kiện đeo trên tay trên cổ. Tiền sảnh không tin nha, vừa lúc nhìn thấy tàn thuốc của "giao đồ ăn", đến gần nhìn thử, phát hiện quả đúng như vậy.
Người nhiều chuyện phát hiện vẫn còn tàn thuốc để lại, ghé sát nhìn thử, thật đúng như vậy.
Trương Tịch Nhan ra ngoài vứt hộp thức ăn nhanh, phát hiện một đống người đang nghiên cứu phần đuôi của một điếu thuốc, sau đó nhìn về phía nàng với ánh mắt tràn đầy tìm tòi và tò mò.
Uông Dương tựa vào bàn làm việc, cười:
- Trương trợ lý quả là bản lĩnh, vừa câu thổ hào* vừa câu Tổng giám đốc, ha, bội phục, bội phục!
Trương Tịch Nhan:
- .... - Thật muốn cắt người giấy cho anh ta!
(*) thổ hào: đại loại là người giàu có, nhà giàu mới nổi....
Liễu Vũ lập tức hiểu ra!
Tưởng tượng a, ngài Trương Trường Thọ nói với Trương Tịch Nhan không thích làm đạo sĩ rằng: "Con gái à, nếu không thích đi học, không sao, về xuất gia làm đạo sĩ đi.". Cô nghĩ, hiệu quả của câu này giống với câu nói của ba cô: "Nếu con không học cho tốt sau này không quản lý được công ty, không sao, ba nhận thầu hơn ba chục mẫu ao cá cho con.". Nuôi cá hả, suýt chút nữa cô bị rắn nước và chuột hù chết. Trại chăn nuôi của ba cô, văn phòng là chòi, xung quanh có nước có cỏ dại, quả thật quá nhiều muỗi. Vậy vẫn không đáng sợ, đáng sợ là còn có cú đêm đứng trên ngôi mộ trong bụi cây kêu giống như ma quỷ. Làm đạo sĩ khó hơn nuôi cá nhiều, không nói chuyện khác, chỉ nói chuyện anh của cô trúng tà, ba cô, mẹ cô, cô lại thêm tài xế và giúp việc, cả nhà cùng xông lên vẫn không thể đè anh của cô xuống. Lúc đại sư Trương Trường Thọ tóm anh của cô, là từ lầu một nhảy thẳng lên lầu hai, một tay ấn gáy của anh cô, đè anh cô xuống. Một tay! Đã ấn xuống! Cảnh tượng kia cô thay bằng Trương Tịch Nhan, cũng phải chảy ba thùng nước mắt vì Trương Tịch Nhan.
Liễu Vũ phát hiện bí mật Trương Tịch Nhan không thích làm đạo sĩ, trong lòng cực kỳ dễ chịu, nhìn Trương Tịch Nhan cũng không còn khó chịu như vậy nữa. Cô ở nhà ngài Trương Trường Thọ xử lý bữa cơm do anh cô nấu, ăn no đến nỗi cái bụng căng phồng lên, được anh của cô chở về nhà với tâm trạng đầy thỏa mãn.
Thứ hai đi làm, Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan vừa đến văn phòng không lâu, Uông Dương mặc đồ Tây mang giày da, người giống như không có việc gì, đi tới văn phòng của hai nàng.
Uông Dương không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, đóng cửa lại, đầu tiên là cúi người 90 độ nói xin lỗi, nói hôm đó quá kích động dẫn tới hành động hơi thiếu sót, xin hai nàng xét ở khía cạnh không có tổn thất và đã đánh hắn một trận tơi bời, cộng thêm hắn bị giữ ở đồn công an hai ngày, đừng tính toán nữa.
Liễu Vũ nói với Trương Tịch Nhan:
- Có đôi khi, người cần thể diện gặp phải người không cần thể diện, thật sự đáng tiếc.
Cô nói với Uông Dương:
- Được rồi, anh ra ngoài đi, không có việc gì.
Lòng nói: Còn muốn ở lại tìm ngược nha, được, rất xuất sắc. Cô gọi cho lão Âu của Phòng tổng hợp, nói ông ấy đừng đuổi Uông Dương.
Uông Dương chặn hai nàng ở cửa, cô có thể dùng tội quấy rối để sa thải, thế nhưng, Uông Dương vẫn chưa đến mức phạm tội trái pháp luật hay làm trái quy định công ty nghiêm trọng, cô đuổi Uông Dương, công ty còn phải bồi thường cho anh ta. Năm trước mới nhận xong tiền thưởng cuối năm, năm sau chính là thời cơ tốt để 'đi ăn máng khác', cầm tiền thưởng cuối năm còn cầm tiền bồi thường đi ăn máng khác, quả thật không mấy vui vẻ. Hơn nữa, đối với chuyện quấy rối này, gây chuyện là nam, bị mắng sẽ là nữ. Bất kể nam nữ, rất nhiều người sẽ nói nhân phẩm của người nam không có vấn đề, họ sẽ chỉ mắng người nữ lẳng lơ.
Uông Dương không bị đuổi, thế nhưng hắn ầm ĩ ở cửa công ty vẫn bị bảo an trình báo với Phòng tổng hợp, dĩ nhiên Phòng tổng hợp phải mời hắn đến giải thích tình huống. Thái độ Uông Dương nhận sai vô cùng nghiêm túc, đồng thời còn giúp Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ công khai:
- Trước kia tôi đã theo đuổi Liễu Phó tổng, lại gây ra lỗi lầm như vậy, định đi giải thích, kết quả quá kích động, lại thêm cô ấy hiểu lầm tôi, đã đánh tôi một trận.
Anh ta cười khổ:
- Thật ra nếu từ sớm Liễu Phó tổng nói rõ cô ấy và Trương Tịch Nhan là quan hệ tình nhân chung sống, sẽ không gây ra hiểu lầm như vậy, đúng không?
Lưu truyền sẽ luôn truyền đi rất nhanh, phòng uống trà và phòng rửa tay luôn là nơi nhiều chuyện nhất.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Có đồng nghiệp thấy Trương Tịch Nhan đi pha cà phê, hào phóng chúc mừng, hỏi khi nào sẽ ăn kẹo hỉ của nàng và Liễu Phó tổng.
Trương Tịch Nhan:
- .... - Nàng ngẫm nghĩ, cười cười, nói:
- Là Uông Dương nói nhỉ?
Cười sâu xa lườm mấy người bên cạnh, xoay người đi văn phòng của Uông Dương.
Người của công ty đang nhiều chuyện chuyện của Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, đột nhiên nhìn thấy Trương Tịch Nhan đi đến văn phòng của Uông Dương, nhất thời từng người duỗi thẳng cổ xem náo nhiệt.
Trương Tịch Nhan khoanh tay thờ ơ nhìn Uông Dương đang ngồi làm việc, lạnh lùng nói:
- Tôi với anh có thù à? Anh và Trần Hiểu Hiểu yêu đương, tôi bị Hải Thu và Mã Vịnh Ngọc nhắm đầu mắng một trận. Anh quay lại ăn Liễu Vũ không thành, đồn đãi tôi và Liễu Vũ bay đầy trời, tôi và Liễu Vũ là quan hệ gì, mắc mớ gì tới anh?
Uông Dương mỉm cười, rất vô tội và oan ức nói:
- Chuyện của Hải Thu và Mã Vịnh Ngọc, sau này tôi mới nghe nói, nhìn cô đi, cô ra mặt cho Liễu Phó tổng, trách lên đầu tôi. Đây thành chuyện gì nha, huống hồ, quan hệ của hai người, đó là chính miệng Liễu Phó tổng nói, không phải tôi đồn.
Tiếng đập cửa vang lên.
Uông Dương thấy người đứng ở cửa là Tổng giám đốc Liễu Lôi, vội chào:
- Liễu Tổng.
Liễu Lôi thờ ơ liếc nhìn Uông Dương, "ừ" một tiếng, ngay sau đó mặt mày tươi cười nhìn Trương Tịch Nhan, nói:
- Sư muội, bây giờ anh đi chợ đồ ăn, tối em muốn ăn gì?
Trương Tịch Nhan nói:
- Liễu Tổng, tôi còn phải làm việc phải bận rộn, về văn phòng trước.
Liễu Lôi theo sau Trương Tịch Nhan, nói:
- Vậy anh cứ nấu theo khẩu vị em thích ăn nha.
Trương Tịch Nhan ngoảnh đầu lại:
- Liễu Tổng, đang giờ làm việc.
Liễu Lôi khép tay lạy lạy, chịu lỗi.
Trương Tịch Nhan đi mà không ngoảnh đầu lại.
Liễu Lôi sửa sang đồ Tây, quay đầu lại, đi đến cạnh Uông Dương, hỏi:
- Cậu... khụ khụ, có ý với Trương Tịch Nhan à?
Uông Dương đứng nghiêm, vội nói:
- Không có.
Liễu Lôi vỗ mạnh bả vai Uông Dương, nói:
- Chàng trai, tôi cho phép anh tự do, muốn tìm bạn gái gia thế tốt là lựa chọn vô cùng xuất sắc, thế nhưng quấy rối thì không được. Công ty thuê anh tới làm việc, không phải mời anh tới yêu đương tìm người yêu, nghiệp tích tháng này, nếu anh không đủ trội, tự mình từ chức đi.
Nói xong, xoay người đi.
Uông Dương:
- .... - Chẳng lẽ Trương Tịch Nhan là bạn gái của Liễu Tổng?
Buổi tối giờ tan tầm, mọi khi, thời điểm này không ít người trong công ty đều tan làm, ngày hôm nay có không ít người vẫn ở công ty chậm rãi "tăng ca".
Ngọn lửa nhiều chuyện cháy hừng hực trong lòng tất cả mọi người, muốn nhìn thử xem có phải trước khi tan ca về nhà, Trương Tịch Nhan muốn ăn cơm của Tổng giám đốc làm hay không, hay là Tổng giám đốc đem bữa ăn tình yêu qua đây.
Sau đó bọn họ thuận lợi chờ được người đưa cơm đến.
Một ông chú nhìn đại khái bốn mươi năm mươi tuổi, miệng ngậm điếu thuốc, mặc cái áo thun và quần thể thao rộng rinh giá cực rẻ, mang đôi giày thể thao hơi mới không cũ, cầm theo hộp đồ ăn bảo vệ môi trường giống như đồ ăn mua bên ngoài, đi tới tiền sảnh:
- Tôi tìm Trương Tịch Nha, đưa cơm cho cô ấy.
Tiếp tân tiền sảnh sửng sốt một lát mới phản ứng được, "à" một tiếng, lòng nói: Sao không phải là Tổng giám đốc? Vẫn là ông chú quán ăn hay đưa cơm cho Trương Tịch Nhan mà! Cô ta nhận đồ ăn ngoài, nói:
- Vậy tôi để ở đây ạ.
Ngài Trương Trường Thọ nói cảm ơn, quét mắt văn phòng công ty, phát hiện cũng không ít người đang tăng ca, lòng nói: Thật là rất bận. Ném thuốc lá dang dở trên tay, lại châm điếu thuốc, hai tay chùi chùi áo, bày ra vẻ ông chú lưu manh lôi thôi, bỏ đi.
Trương Tịch Nhan nhận được điện thoại ba nàng đưa đồ ăn, đến tiền sảnh lấy đồ ăn, xách tới văn phòng. Trước đây đều là một phần ăn, bây giờ thêm của Liễu Vũ, thành hai phần ăn.
Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan ăn "đồ ăn ngoài" do anh cô nấu, trong lòng lập tức bất bình! Dựa vào gì chứ! Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được ăn cơm do anh cô nấu, ngoại trừ lúc ở nhà Trương Tịch Nhan, càng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ ở công ty ăn đồ ăn của anh cô nấu. Cô hầm hừ tới tiền sảnh, hỏi:
- Bình thường có người đưa cơm cho Trương Tịch Nhan như vậy?
Tiền sảnh đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Phó tổng hung hăng đi tới, ngây ngốc hai giây mới hoàn hồn, ngẫm nghĩ, Trương Tịch Nhan thường gọi đồ ăn ngoài như vậy, vì thế gật đầu:
- Vâng.
Liễu Vũ tức giận: "ĐM Liễu Lôi, rốt cuộc ai mới là em gái ruột thịt của nhà ngươi!" Giẫm giày cao gót, quay lại văn phòng, quyết tâm chia phần lớn đồ ăn cho chính mình. Cơm nước do anh cô nấu, thật thơm! Giành đồ ăn của Trương Tịch Nhan, càng thơm hơn!
Tiền sảnh nhất thời kiểu: Thì ra vẫn luôn là Tổng giám đốc nấu cơm cho Trương Tịch Nhan, tìm người đưa tới, sau đó giả vờ là đồ ăn của quán cơm. Cô ta tiếp tục nhớ tới, trước đây hỏi thăm Trương Tịch Nhan là quán cơm nào, Trương Tịch Nhan luôn cười không nói, lại xúc động: "Chân ái a.". Ngọn lửa nhiều chuyện bùng cháy lan rộng một lần nữa, quần chúng ăn dưa đông đảo tự nhận đã tiến gần chân tướng một bước. Đại sư Trương Trường Thọ bị xem thành người giao cơm, sau đó lại được xem thành sứ giả tình yêu.
Tổ trưởng của Uông Dương và Chủ quản cũng bắt đầu khuyên hắn từ chức: Cậu nói xem cậu vẫn muốn làm hả. Trước đó cậu đã làm mất lòng Phó tổng đến chết được, sau đó lại chạy qua đắc tội Tổng giám đốc. Hai ứng cử viên của Chủ tịch đều bị hắn đắc tội hết cả hai, cho dù Uông Dương là cổ đông thì cũng phải bị hai anh em này liên thủ hành hạ tiếp, còn muốn lật ngược gì chứ. Đừng lãng phí thời gian của tất cả mọi người, cậu từ chức đi!!
Uông Dương âm thầm cười khẩy, dựa vào đâu mà anh ta phải từ chức. Anh ta không làm sai, công ty muốn anh ta rời đi, được thôi, cho tiền bồi thường nha! Làm cho anh ta tự từ chức là ý, không muốn bồi thường tiền à! Anh ta sống không tốt, anh ta cũng muốn bọn họ sống không tốt, anh ta tiếp tục làm ầm ĩ, công ty không chịu nổi nữa, bồi thường tiền cho anh ta, anh ta sẽ rời đi.
Tuy Uông Dương bị người chế giễu không có mắt nhìn, không phân biệt rõ ai mới là thiên kim thật. Thế nhưng nhãn lực của hắn cũng không kém, người đàn ông thường đưa cơm cho Trương Tịch Nhan kia, trên cổ đeo miếng ngọc, tay đeo hạt châu, đều là đồ tốt. Người bình thường không dùng nổi đồ như của ông ấy. Quần áo của người đó nhìn giống hàng vỉa hè, dây nịt đeo trên lưng toàn bộ đều hơn mấy ngàn một cái, hắn đã từng gặp người đó mấy lần, chưa từng thấy dây nịt của ông ấy trùng nhau, thuốc lá ngậm trên miệng đều là loại tốt. Hắn đã thấy bao thuốc lá mà ông già kia ném đi, mới để ý, thuốc đó, không tiêu thụ bên ngoài, giá thị trường cực kỳ cao, người hút nổi nó không phải người bình thường.
Nếu nói người đó với Trương Tịch Nhan là quan hệ cha con, bộ dạng lưu manh của người đó có thể dưỡng ra cô con gái gia đình văn hóa có gia giáo cực tốt như Trương Tịch Nhan, anh ta sẽ bẻ đầu xuống làm quả bóng đá! Không phải con gái, cất công đưa cơm, đó phải là quan hệ tình nhân nhỏ bé! Tính tình đó của Trương Tịch Nhan cũng không thể nào dụ dỗ, khiến người ta cung phụng nàng như tổ tiên được.
Uông Dương phì cười:
- Giao đồ ăn có thể đeo dây nịt hơn mấy ngàn mà còn không trùng nhau...
Tiếp tục nói về thuốc lá người đó hút, phụ kiện đeo trên tay trên cổ. Tiền sảnh không tin nha, vừa lúc nhìn thấy tàn thuốc của "giao đồ ăn", đến gần nhìn thử, phát hiện quả đúng như vậy.
Người nhiều chuyện phát hiện vẫn còn tàn thuốc để lại, ghé sát nhìn thử, thật đúng như vậy.
Trương Tịch Nhan ra ngoài vứt hộp thức ăn nhanh, phát hiện một đống người đang nghiên cứu phần đuôi của một điếu thuốc, sau đó nhìn về phía nàng với ánh mắt tràn đầy tìm tòi và tò mò.
Uông Dương tựa vào bàn làm việc, cười:
- Trương trợ lý quả là bản lĩnh, vừa câu thổ hào* vừa câu Tổng giám đốc, ha, bội phục, bội phục!
Trương Tịch Nhan:
- .... - Thật muốn cắt người giấy cho anh ta!
(*) thổ hào: đại loại là người giàu có, nhà giàu mới nổi....