Chương : 11
- --
Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com
Dịch: Bánh Bao
- --
Lý Tu Viễn biết đây là thế giới Liêu Trai, dù có chút cảm giác tò mò hồ ly tinh quái này nhưng hắn hiểu rõ nguy cơ lớn thế nào.
Bản thân hắn có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, nếu là bị yêu quái biết chỉ sợ chúng hận không thể lập tức đào trái tim hắn ra ăn hết, chỗ nào nghĩ tới tình yêu lãng mạn giữa hồ yêu và thư sinh gì gì đó, cho nên Lý Tu Viễn luôn giữ bảy phần cảnh giác với yêu tinh.
Tuy Lý Tu Viễn không bị dụ hoặc bởi sắc đẹp của Lục Nga, có điều phụ thân hắn thì khác, chẳng những không ý thức được về lai lịch không rõ của đối phương, còn chẳng nỡ đuổi người ta đi.
Nếu như hôm nay hắn không về, nhất định hồ ly tinh này sẽ ở lại Lý phủ.
Lấy đạo hạnh của nàng, muốn làm chuyện bất lợi với Lý phủ, Lý phủ căn bản không ngăn được.
Về phần sư phụ kia....nghĩ tới là khóe môi Lý Tu Viễn không nhịn được giật một cái.
Sư phụ giữa đường nhặt được này ăn uống miễn phí ở nhà hắn mấy chục năm, bên ngoài trông thần cơ diệu toán là thế, có điều trông không giống đạo sĩ có đạo hạnh tu thâm gì cả, muốn ông ấy trừ yêu chẳng khác nào kề đao trên cổ ông ấy.
Lý Đại Phú tận tình khuyên nhủ.
Lý Tu Viễn ngập ngừng:
- Một phen tâm ý của phụ thân đương nhiên hài nhi biết, nhìn sắc đẹp nữ tử không giống phàm nhân thế này, chỉ sợ…
Hắn do dự một chút, không biết có nên nói cho phụ thân biết thân phận thật sự của nàng ta hay không.
Lý Đại Phú lên tiếng.
Lúc này Lý Tu Viễn nhìn về phía Lục Nga đang quỳ trên mặt đất:
- Chỉ sợ vẻ đẹp này của nàng không thuộc về người thường.
Không phải người?
Lý Đại Phú lập tức giật nảy mình, trợn to mắt nhìn Lục Nga. Vốn Lục Nga đang khóc một cách lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, cứ như thân phận đã bị vạch trần.
Lý Đại Phú giật mình tỉnh lại, lúc này nổi trận lôi đình hô to.
Dù nữ tử này có đẹp hơn gấp mười lần, nếu là ngoại tộc thì tuyệt đối không thể lưu.
Thiết Sơn đứng bên ngoài nghe được liền dẫn theo vài hán đinh cần côn tiến vào.
Lý Đại Phú chỉ vào Lục Nga:
- Yêu nữ này muốn hại tính mệnh con ta, loạn côn đánh chết, tuyệt không thể lưu.
Thiết Sơn cùng mấy hán đinh ngây ra một lúc, nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đang điềm đạm đáng yêu quỳ trên mặt đất khóc, trong lúc nhất thời có chút khó hiểu, mỹ nhân như vậy sao lại muốn loạn côn đánh chết?
Lý Đại Phú quát.
Lục Nga khóc lóc cầu xin tha thứ.
Lý Đại Phú lần nữa vừa quát.
Lúc này Thiết Sơn bước lên phía trước, không chút nghĩ ngợi đánh một côn xuống.
Lúc này Lục Nga lúc biến sắc, kêu lên một tiếng kỳ lạ, nghe như tiếng của hồ ly tinh, chân ngọc nhẹ nhàng điểm một cái mặt đất muốn hóa thành trận gió rời khỏi Lý phủ. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
Thế nhưng nàng ta lại lảo đảo ngã trên mặt đất, căn bản không sử dụng được nửa điểm pháp lực.
Côn bổng của Thiết Sơn đánh trúng bắp chân của nàng.
Lục Nga nhào vào trên mặt đất, tiếng thét như thú vang lên.
Lý Đại Phú có chút sợ hãi nói.
Bất giờ Lục Nga mới lộ ra vẻ sợ hãi thật sợ, nãy giờ nàng ta sợ chỉ là diễn trò, dù sao pháp lực nàng vẫn còn, đối phó với phàm nhân dễ như trở bàn tay, nào ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này. Một thân pháp lực bị phong tỏa, nếu hôm nay không thoát được hẳn sẽ bị đám người này dùng loạn côn đánh chết.
Thời điểm đám gia đinh giơ côn chuẩn bị đánh tiếp thì một âm thanh chợt vang lên.
Lý Đại Phú vội vàng nói.
Lý Tu Viễn đáp rồi bình tĩnh nhìn Lục Nga.
Lúc này Lục Nga vừa hãi vừa sợ nhìn Lý Tu Viễn, nàng cảm thấy thiếu niên tuấn lãng không giống người bình thường, có điều khác biệt ở chỗ nào nàng không nói ra được.
- Vì sao muốn tới Lý gia của ta?
Lục Nga toàn thân run nhè nhẹ:
- Kiếp nạn sắp tới, ta muốn tìm một gia đình phú thương thiện tâm để tránh nạn, không có ý nghĩ khác.
Lý Tu Viễn lại hỏi.
Lục Nga giải thích.
Lý Tu Viễn trầm ngâm một chút, như có mấy phần tin tưởng.
Đối với việc tu hành sư phụ từng giảng giải cho hắn không ít.
Yêu tinh muốn đắc đạo đúng thật phải trải qua vô số kiếp nạn, so với người tu hành còn khó khăn hơn, không những như thế, tất cả yêu tinh đều phải trải qua một lần thiên kiếp trí mạng, dưới kiếp nạn này, đa phần yêu tinh đều hóa thành cát bụi.
Lý Tu Viễn lại nói:
- Niệm tình ngươi không mang ý hại người, hôm nay ta không giết ngươi, ngươi đi đi.
- Nhi tử, con không được mềm lòng, ngoại tộc này tuyệt đối không lương thiện, nếu hôm nay không trừ nàng, chỉ sợ ngày sau Lý gia ta không được an bình, Thiết Sơn, đánh chết nàng.
Lý Đại Phú nói.
Lý Tu Viễn chân thành nói.
Lý Đại Phú sửng sốt một chút, vốn yêu chiều Lý Tu Viễn nên không thể làm gì khác hơn mà nói:
- Thôi được, con ta mở miệng vi phụ liền không nhúng tay vào, nàng liền tùy ngươi xử trí.
Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com
Dịch: Bánh Bao
- --
Lý Tu Viễn biết đây là thế giới Liêu Trai, dù có chút cảm giác tò mò hồ ly tinh quái này nhưng hắn hiểu rõ nguy cơ lớn thế nào.
Bản thân hắn có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, nếu là bị yêu quái biết chỉ sợ chúng hận không thể lập tức đào trái tim hắn ra ăn hết, chỗ nào nghĩ tới tình yêu lãng mạn giữa hồ yêu và thư sinh gì gì đó, cho nên Lý Tu Viễn luôn giữ bảy phần cảnh giác với yêu tinh.
Tuy Lý Tu Viễn không bị dụ hoặc bởi sắc đẹp của Lục Nga, có điều phụ thân hắn thì khác, chẳng những không ý thức được về lai lịch không rõ của đối phương, còn chẳng nỡ đuổi người ta đi.
Nếu như hôm nay hắn không về, nhất định hồ ly tinh này sẽ ở lại Lý phủ.
Lấy đạo hạnh của nàng, muốn làm chuyện bất lợi với Lý phủ, Lý phủ căn bản không ngăn được.
Về phần sư phụ kia....nghĩ tới là khóe môi Lý Tu Viễn không nhịn được giật một cái.
Sư phụ giữa đường nhặt được này ăn uống miễn phí ở nhà hắn mấy chục năm, bên ngoài trông thần cơ diệu toán là thế, có điều trông không giống đạo sĩ có đạo hạnh tu thâm gì cả, muốn ông ấy trừ yêu chẳng khác nào kề đao trên cổ ông ấy.
Lý Đại Phú tận tình khuyên nhủ.
Lý Tu Viễn ngập ngừng:
- Một phen tâm ý của phụ thân đương nhiên hài nhi biết, nhìn sắc đẹp nữ tử không giống phàm nhân thế này, chỉ sợ…
Hắn do dự một chút, không biết có nên nói cho phụ thân biết thân phận thật sự của nàng ta hay không.
Lý Đại Phú lên tiếng.
Lúc này Lý Tu Viễn nhìn về phía Lục Nga đang quỳ trên mặt đất:
- Chỉ sợ vẻ đẹp này của nàng không thuộc về người thường.
Không phải người?
Lý Đại Phú lập tức giật nảy mình, trợn to mắt nhìn Lục Nga. Vốn Lục Nga đang khóc một cách lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, cứ như thân phận đã bị vạch trần.
Lý Đại Phú giật mình tỉnh lại, lúc này nổi trận lôi đình hô to.
Dù nữ tử này có đẹp hơn gấp mười lần, nếu là ngoại tộc thì tuyệt đối không thể lưu.
Thiết Sơn đứng bên ngoài nghe được liền dẫn theo vài hán đinh cần côn tiến vào.
Lý Đại Phú chỉ vào Lục Nga:
- Yêu nữ này muốn hại tính mệnh con ta, loạn côn đánh chết, tuyệt không thể lưu.
Thiết Sơn cùng mấy hán đinh ngây ra một lúc, nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đang điềm đạm đáng yêu quỳ trên mặt đất khóc, trong lúc nhất thời có chút khó hiểu, mỹ nhân như vậy sao lại muốn loạn côn đánh chết?
Lý Đại Phú quát.
Lục Nga khóc lóc cầu xin tha thứ.
Lý Đại Phú lần nữa vừa quát.
Lúc này Thiết Sơn bước lên phía trước, không chút nghĩ ngợi đánh một côn xuống.
Lúc này Lục Nga lúc biến sắc, kêu lên một tiếng kỳ lạ, nghe như tiếng của hồ ly tinh, chân ngọc nhẹ nhàng điểm một cái mặt đất muốn hóa thành trận gió rời khỏi Lý phủ. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
Thế nhưng nàng ta lại lảo đảo ngã trên mặt đất, căn bản không sử dụng được nửa điểm pháp lực.
Côn bổng của Thiết Sơn đánh trúng bắp chân của nàng.
Lục Nga nhào vào trên mặt đất, tiếng thét như thú vang lên.
Lý Đại Phú có chút sợ hãi nói.
Bất giờ Lục Nga mới lộ ra vẻ sợ hãi thật sợ, nãy giờ nàng ta sợ chỉ là diễn trò, dù sao pháp lực nàng vẫn còn, đối phó với phàm nhân dễ như trở bàn tay, nào ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này. Một thân pháp lực bị phong tỏa, nếu hôm nay không thoát được hẳn sẽ bị đám người này dùng loạn côn đánh chết.
Thời điểm đám gia đinh giơ côn chuẩn bị đánh tiếp thì một âm thanh chợt vang lên.
Lý Đại Phú vội vàng nói.
Lý Tu Viễn đáp rồi bình tĩnh nhìn Lục Nga.
Lúc này Lục Nga vừa hãi vừa sợ nhìn Lý Tu Viễn, nàng cảm thấy thiếu niên tuấn lãng không giống người bình thường, có điều khác biệt ở chỗ nào nàng không nói ra được.
- Vì sao muốn tới Lý gia của ta?
Lục Nga toàn thân run nhè nhẹ:
- Kiếp nạn sắp tới, ta muốn tìm một gia đình phú thương thiện tâm để tránh nạn, không có ý nghĩ khác.
Lý Tu Viễn lại hỏi.
Lục Nga giải thích.
Lý Tu Viễn trầm ngâm một chút, như có mấy phần tin tưởng.
Đối với việc tu hành sư phụ từng giảng giải cho hắn không ít.
Yêu tinh muốn đắc đạo đúng thật phải trải qua vô số kiếp nạn, so với người tu hành còn khó khăn hơn, không những như thế, tất cả yêu tinh đều phải trải qua một lần thiên kiếp trí mạng, dưới kiếp nạn này, đa phần yêu tinh đều hóa thành cát bụi.
Lý Tu Viễn lại nói:
- Niệm tình ngươi không mang ý hại người, hôm nay ta không giết ngươi, ngươi đi đi.
- Nhi tử, con không được mềm lòng, ngoại tộc này tuyệt đối không lương thiện, nếu hôm nay không trừ nàng, chỉ sợ ngày sau Lý gia ta không được an bình, Thiết Sơn, đánh chết nàng.
Lý Đại Phú nói.
Lý Tu Viễn chân thành nói.
Lý Đại Phú sửng sốt một chút, vốn yêu chiều Lý Tu Viễn nên không thể làm gì khác hơn mà nói:
- Thôi được, con ta mở miệng vi phụ liền không nhúng tay vào, nàng liền tùy ngươi xử trí.