Chương 18: Chúc mừng năm mới
Biên tập: Xiaoxin
Lâm Tư Dật không biết vì sao Chu Lai lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh.
Anh đoán có lẽ cô lại nổi hứng. Hoặc có thể do tẻ nhạt.
Nhưng anh không phủ nhận anh đang thật sự nhớ cô.
Nhớ dáng vẻ của cô lúc ăn vặt, uống trà sữa, cắn cắn chiếc thìa trong tay.
Nhớ khoảnh khắc cô vươn tay chạm vào yết hầu của anh.
Khi nhớ đến những mảnh kí ức vụn vặt, anh không nhịn được cười, hai má cũng trở nên hơi ửng hồng.
Lâm Tư Dật nhắm mắt lại, lấy tay xoa xoa khuôn mặt của mình, cố gắng để những mớ suy nghĩ hỗn loạn biến mất khỏi đầu của anh.
Anh cầm lấy cuốn sách 1984 mà Chu Lai đã lật xem ngày hôm ấy. Đây là cuốn sách toàn bộ bằng Tiếng Anh đầu tiên mà anh đọc. Anh đã đọc đi đọc lại nhiều lần cuốn sách này.
Hồi học cấp 3, Tiếng Anh của Lâm Tư Dật dù rất ổn nhưng phát âm lại khó nghe. Lúc giáo viên gọi anh đứng lên đọc đoạn văn. Mặt mày anh đỏ bừng, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Gáo viên Tiếng Anh đã mắng anh trước mặt cả lớp: “Em là thanh niên trai tráng mà như con gái, ngay cả đọc bài cũng không dám? Speak loudly, please?”
Khi ấy, các bạn ngồi phía trước đều quay đầu lại nhìn Lâm Tư Dật, có bạn còn cười nhạo.
Lâm Tư Dật không ngờ rằng Chu Lai ấy vậy mà vì anh đứng lên.
Chu Lai không sợ trời không sợ đất phản bác lại giáo viên Tiếng Anh: “Sao cậu ấy lại giống con gái? Ơ, đây có phải là xúc phạm cá nhân không ạ? Bó tay.”
Giáo viên sao có thể dung túng một em học sinh ngang ngược như vậy chứ. Cho dù Chu Lai nói không sai nhưng cô vẫn bị phạt đứng.
Chu Lai nói: “Tại sao chứ?”
Giáo viên châm biếm: “Bố em tốn bao nhiêu tiền để em đi học, chứ không phải để em ở đây phách lối. Em muốn thể hiện, được, mời em ra ngoài.”
Chu Lai gật đầu: “Vâng, ra thì ra, dù sao em cũng không muốn học lớp của cô.”
Dứt lời, cô hiên ngang bước ra ngoài như một nữ chiến binh mặc áo giáp.
Chu Lai ở ngay khoảnh khắc ấy như có một vầng ánh sáng trong mắt Lâm Tư Dật.
Với thói quen hay làm việc nghĩa của Chu Lai thì chuyện nhỏ như này không đáng nhắc tới.
Chu Lai cũng quên rồi. Trong tiết Anh văn đó cô bị phạt đứng ở ngoài cửa. Mà trong đời Lâm Tư Dật đây là lần đầu tiên anh cãi lại giáo viên và bị phạt đứng ở cuối lớp.
Lâm Tư Dật của hiện tại đã không giống như Lâm Tư Dật của thời học sinh chỉ biết đọc viết mà không dám nói. Bây giờ anh không chỉ có thể đọc có thể viết, mà còn nói trôi chảy giọng Anh Anh, Anh Mỹ.
Tất cả những điều này không phải luyện một ngày mà thành. Trong suốt khoảng thời gian học cấp 3 cho đến hiện tại, mỗi ngày Lâm Tư Dật đều có thói quen đọc thuộc một đoạn ngắn Tiếng Anh.
Để luyện đọc tiếng Anh và tiếng phổ thông, Lâm Tư Dật đã để dành tiền mua một chiếc máy mp3. Cứ khi có thời gian anh lại lấy ra nghe. Anh sử dụng phương pháp học vụng về nhất là học theo người nổi tiếng, học theo giọng, cách phát âm của họ. Một lần không được thì học mười lần, mười lần không được thì học một trăm lần. Sau hàng trăm, hàng nghìn lần luyện tập, cuối cùng anh cũng dám lớn giọng đọc to.
Ai có thể tin rằng một người giao tiếp tiếng Anh lưu loát với sinh viên nước ngoài đã từng không dám đọc Tiếng Anh trước lớp.
Có rất nhiều bạn hỏi bí quyết học Tiếng Anh của Lâm Tư Dật, anh xem khoảng thời gian cấp 3 anh bị lấy ra làm trò đùa là một câu chuyện cười. Mỗi khi nhắc đến chuyện này, Lâm Tư Dật lại bất giác nhớ đến Chu Lai.
Chu Lai gọi điện thoại đến là Lâm Tư Dật bỏ ngay cuốn sách Tiếng Anh xuống để nghe máy.
Cuộc gọi này dài 1 phút 45 giây. Không dài nhưng lại phá vỡ kỷ luật cuộc gọi điện thoại dài nhất của hai người.
Cuối cùng, Chu Lai nói với Lâm Tư Dật: “Lâm Tư Dật, anh ngoan nha.”
Lâm Tư Dật bỗng nhớ đến tối ngày cuối cùng của năm 2007, Chu Lai cúi người, dịu dàng nói với những chú mèo con: “Chúc mừng năm mới, bé ngoan.”
Anh tựa như biến thành con mèo con ấy, là một bé ngoan của cô.
Đó là một cách xưng hô thân mật, mang theo sự mờ ám khiến cho trái tim anh mềm nhũn.
***
Cúp điện thoại, khóe miệng Chu Lai nở nụ cười. Cô đã trang điểm xong, vì phải lên sân khấu nên cô trang điểm đậm, lộng lẫy và rạng rỡ. Những đường nét trên gương mặt cô phủ một lớp trang điểm kiều diễm làm cho toàn bộ khí chất của một con người thay đổi sang nét đẹp quyến rũ gợi cảm.
Tâm trí Chu Lai lúc này đã bay sang Lâm Tư Dật.
Lúc cô về, Giản Chấn đã đi rồi.
Bị Chu Lai chọc tức nên bỏ đi rồi.
Thực ra Giản Chấn đã nghe ngóng trước đó, anh ta biết cả năm nay Chu Lai không thân thiết với bạn khác giới nào, cho nên lần này mới theo đuổi lại cô.
Nhưng anh ta không ngờ Chu Lai lại không nể mặt anh ta.
Bách Hoa Hoa vừa cười haha, vừa nói với Chu Lai: “Chị vừa nãy không thấy cái mặt thối của tên tồi kia, không hiểu nổi đầu óc tên đó hoạt động thế nào mà cho rằng ai cũng phải xoay quanh anh ta? Đúng là mở mang tầm mắt.”
Chu Lai không có tâm trạng thảo luận về tên khốn đó, cô hỏi Bách Hoa Hoa: “Em có chắc là 11 giờ chúng ta sẽ về tới thành phố H chứ?”
Bách Hoa Hoa đáp: “Chắc là không thành vấn đề. Phần của chúng ta kết thúc lúc 9 giờ 15, xuất phát từ đài truyền hình đến thành phố H mất khoảng 1 tiếng rưỡi, rồi vòng về đại học Z. Chị cứ yên tâm.”
“Vậy em chuyển bị đồ đạc nha?”
Bách Hoa Hoa chớp chớp mắt: “Em làm xong rồi!”
Lúc 8 giờ 40 phút, Chu Lai chuẩn bị lên sân khấu, đứng kế bên cô phần lớn là các khách mời debut từ chương trình tuyển chọn.
Không lâu sau thì Giản Chấn đến bên Chu Lai.
Chu Lai không phối hợp với Giản Chấn, lấy điện thoại của mình ra quay vieo.
Giản Chấn hết nhịn nổi, hỏi Chu Lai: “Em thật sự quen người khác rồi?”
Vốn Chu Lai không tính đáp lại Giản Chấn, nhưng cô biết anh ta là người phải hỏi cho bằng được, cứ đi làm phiền người khác, bèn đáp: “Đúng thế. Anh ấy giỏi hơn anh, đẹp hơn anh, biết chăm sóc người khác hơn anh.”
Giản Chấn chột dạ: “Em nói chuyện nghe như trẻ con, có đúng phải vậy không?”
“Anh thấy ngoài anh ra thì không còn đàn ông khác trên đời này nữa sao?”
“Anh hết cơ hội thật rồi?”
“Giản Chấn, anh đi tìm người khác mà chơi, đừng kiếm tôi nữa.”
Giản Chất vẫn chưa thôi: “Chu Lai, em nói như thể em rất nghiêm túc với mối quan hệ này.”
Lúc Giản Chấn theo đuổi Chu Lai, mỗi ngày anh ta đều gửi tin nhắn âm thanh hỏi thăm cô. Chu Lai khi ấy cảm thấy giọng anh ta rất dễ nghe nên mới mềm lòng. Lâu dần, cô cũng hình thành thói quen mỗi ngày đều nghe giọng anh ta. Cuối cùng, nửa năm sau cô cũng đồng ý làm bạn gái anh ta.
Nhưng sau khi quen nhau, Chu Lai cảm thấy cả hai không thích hợp. Vì vậy thái độ của cô với Giản Chấn không lạnh không nhạt. Trong thời gian làm người yêu hai người ngoại trừ nắm tay, chạm môi thì cả hai đều không có hành động thân mật nào khác. Giản Chấn trách Chu Lai, luôn hỏi cô mối quan hệ của hai người rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Còn có thể có ý nghĩa gì?
Chu Lai không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, cô không thích mùi nước hoa trên người anh ta, cũng phản cảm với sự tiếp xúc thân mật với anh ta.
Nói ra thì xấu hổ thật, Giản Chấn là người bạn trai đầu tiên của Chu Lai.
Nhưng mối tình đầu của Chu Lai chỉ kéo dài 3 tháng. Hai người chia tay nhau cũng không êm đẹp gì.
Từ nhỏ, Chu Lai đã xinh xắn, người theo đuổi cô không ít. Nhưng vì xuất thân gia đình, cô không giống như bao cô gái khác dễ bị dụ dỗ bởi lời mật ngọt của đàn ông. Chu Lai nghĩ rằng trên đời này sẽ không có cái gọi là tình yêu chân thành. Vì vậy cô không nghĩ đến chuyện yêu đương, luôn từ chối lời tỏ tình của người khác.
Biết bao nhiêu người theo đuổi mà không ai có thể lọt vào mắt xanh của cô. Chỉ có Giản Chấn ngày nào cũng thả bao lời đường mật khiến cho bức tường của trái tim cô dần nứt ra.
“Chu Chu, trời lạnh rồi, em nhớ giữ ấm nhé.”
“Hôm nay em phải nhớ uống nước đấy!”
“Anh nhìn thấy một đám mây trên bầu trời, bỗng nhiên nhớ đến em.”
“Anh rất thích em, hai ta hẹn hò được không?”
“Em làm bạn gái anh nhé, để anh yêu thương che chở cho em.”
***
Lúc Giản Chấn theo đuổi Chu Lai, gần như ngày nào cũng có nhiều chiêu khác nhau. Giọng nói dịu dàng, thái độ thì chân thành.
Sau khi hai người hẹn hò, Chu Lai mới biết Giản Chấn là người chỉ biết nói mà không biết làm. Suốt ngày nói đủ kiểu yêu thương nhưng anh ta chưa từng rót cho cô một ly nước ấm.
Đáng khâm phục là trong lúc anh ta ngon ngọt với cô còn tiện thả thêm vài cô khác với mấy câu như cô.
Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian Chu Lai khó khăn nhất, cũng là lúc Giản Chấn xuất hiện. Một người trôi phập phều trên biển cả như Chu Lai thì phải vớ được khúc gỗ làm chỗ dựa tạm thời.
Lúc ấy, công việc kinh doanh trên Weibo của Chu Lai vừa mới khởi sắc, nhưng không ngờ lại bị đối thủ chơi xấu. Lúc ấy lan truyền đủ loại tin sai sự thật về cô, nào là cô được đại gia nuôi, nào là kỹ nữ. Cư dân mạng không biết thật giả lại tin vào những tin đồn ấy, thậm chí còn có người nhắn tin vào Weibo lăng mạ, chì chiết cô.
Khi đó, dù có bị người khác mắng thế nào, Chu Lai đều xem như không có chuyện gì. Hồi ấy cô vẫn chưa thành lập studio, một mình đối mặt với tất cả khó khăn, không ai giúp đỡ.
Nhưng tài khoản Weibo “Sao Thủy không có nước: đã nhắn tin cho cô. Lúc đó, cô đã không còn gắng gượng được nổi.
Sao Thủy không có nước nhắn: [Chu Lai, tôi biết bạn rất tốt. Tôi tin bạn, trên thế giới này vẫn còn những người hâm mộ như tôi thích bạn, ủng hộ bạn. Chúng tôi vĩnh viễn bên bạn. Cố lên!]
Đó là lúc Chu Lai nhận ra rằng bản thân cô vẫn có người hâm mộ ủng hộ mình.
Những ngày tháng đó, ngày nào Sao Thủy không có nước đều nhắn tin Weibo cho cô, gửi cho cô những mẩu chuyện cười.
Người ấy còn gửi cho Chu Lai một quả cầu pha lê làm bằng tay. Chu Lai hỏi người ấy nước trong quả cầu dùng như thế nào, người ấy đáp nước đó dùng để chuyển động.
Chu Lai không tin, nhưng cô lại rất quý món quà này. Cô cẩn thận đặt nó ở nơi sáng nhất trong ngôi nhà của mình.
***
Năm 2014, livestream vẫn chưa phát triển mạnh nên vẫn còn rất nhiều người thích xem chương trình buổi tối được chiếu trực tiếp trên ti vi. Do vậy tỷ suất người xem chương trình ca nhạc đón năm mới của các đài truyền hình những năm qua đều lập kỷ lục mới.
Lâm Tư Dật không xem ti vi nhiều, còn xem chương trình truyền hình buổi tối thì chỉ đếm được bằng đầu ngón tay. Anh ấn tượng nhất là chương trình đón Tết Âm lịch của CCTV. Đây là chương trình mà ông bà ngoại không thể bỏ qua trong đêm giao thừa.
Sập tối, Lâm Tư Dật gọi điện thoại cho ông bà ngoại hỏi thăm sức khỏe ông bà.
Sức khỏe hai ông bà vẫn rất tốt, vẫn cười nói vui vẻ. Ông bà hỏi dạo gần đây Lâm Tư Dật có ăn cơm đúng giờ không, có hòa thuận với bạn bè thầy cô không, cây cối ở nhà có phải sắp thay lá đúng không,…
Lâm Tư Dật nói với ông ngoại: “Mấy hôm nữa cháu về có việc, ông đừng đi lên núi nữa nhé.”
Nửa năm trước, ông ngoại lên núi xem cây, không cẩn thận bị ngã. Vì lo cho cháu lo lắng nên mãi không nói, cách đây một tháng bà ngoại mới vô ý nói ra.
Sau khi biết chuyện Lâm Tư Dật liền mua vé xe về quê. Anh về để sắp xếp ổn thỏa, chăm sóc ông bà.
Ông ngoại nói: “Hôm nay ông không có chuyện gì làm nên đi loanh quanh. Mấy nay trời lạnh, có vẻ tuyết sắp rơi rồi.”
Bà ngoại vội giật điện thoại của ông, nói với Lâm Tư Dật: “A Dật, khi nào cháu về?”
“Có lẽ giữa tháng cháu về ạ.”
Bà ngoại nhớ Lâm Tư Dật thật, nhưng lại sợ cháu bị trễ nãi việc học.
Lâm Tư Dật giải thích: “Cháu về xem cây, cũng như là một phần thí nghiệm mà bà.”
Bà ngoại nở nụ cười: “Ừ, ừ. Bà đang tính nói thịt muối, làm món thịt muối cháu thích ăn nhất.”
Ba người trò chuyện vui vẻ một hồi lâu thì cúp điện thoại.
Trong phòng Lâm Tư Dật không có ti vi, anh mở laptop, vào kênh của đài truyền hình xem chương trình, chờ đến phần biểu diễn của Chu Lai.
8 giờ 15 phút tối, chương trình ca nhạc chính thức khai mạc.
Lâm Tư Dật không để tâm đến chương trình cho lắm. Anh không theo dõi các ngôi sao nên không quan tâm đến tin tức giải trí. Vì vậy những khuôn mặt tươi sáng, xinh đẹp ấy không có sức hấp dẫn với anh. Xem được một lát, anh lấy cuốn sách trên giá ra đọc.
9 giờ tối, người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục tiếp theo.
Lâm Tư Dật đặt quyển sách xuống, thấy màn hình trực tuyến chuyển cảnh nên làm mờ đi, rồi xuất hiện dòng chữ giới thiệu thông tin trình diễn. Thế là anh chuyển sang tập trung xem truyền hình.
Tiết mục trình diễn: [Liên khúc]
Có rất nhiều khách mời nhưng Lâm Tư Dật chỉ nhìn thấy mỗi một cái tên là Chu Lai.
Tiết mục này chia thành bốn nhóm, ống kính sẽ chuyển cảnh luân phiên từng nhóm.
Chu Lai và Giản Chấn là nhóm cuối cùng, họ hát bài [Có chút ngọt ngào] – một bài hát rất nổi tiếng trong hai năm nay.
Ba nhóm trước đã hát xong, ống kính chuyển sang nhóm khách mời cuối cùng trên sân khấu. ngôn tình ngược
Sân khấu được trang trí bằng những quả bóng bay tạo nên khung cảnh thơ mộng theo màu sắc của bài hát. Hai người trong màn hình dần hiện rõ lên.
Chu Lai mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ lấp lánh. Còn Giản Chấn thì mặc một bộ vest trắng, vai rộng eo hẹp.
Hai người là người yêu cũ nên họ vừa ra sân khấu là ở khán đài vang lên tiếng hét.
Nam thanh nữ tú, nhìn rất đẹp đôi.
Chu Lai cầm micro, cất giọng hát ngọt ngào: “Là anh đã cho em thấy sa mạc khô cằn cũng có thể nở hoa.”
Ống kính lia lại gần, hiện rõ đường nét gương mặt của Giản Chấn. Anh ta biểu diễn trước ống kính, hát phần của mình: “Là em khiến anh muốn viết cho em một bản tình ca mỗi ngày.”
“Viết đoạn điệp khúc lãng mạn nhất.”
“Em cũng nhẹ nhàng phối hợp.”
Hợp ca: “Ánh mắt nói lên quyết định của đôi ta.”
Tiếp theo là phần của Chu Lai, cô cười lên rất đẹp nhưng có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô trình diễn ở một sân khấu lớn nên nụ cười của cô hơi cứng: “Là anh khiến thế giới của em từ giây phút đó trở thành một màu hồng.”
Giản Chấn vươn tay muốn nắm tay Chu Lai: “Là em khiến cuộc sống của anh từ đó đều chỉ cần em ở bên.”
Chu Lai tự nhiên khoác tay Giản Chấn, không quên lời của mình: “Tình yêu phải toàn tâm khắc lên.”
Giản Chấn: “Anh là Michelanghel.”
Đoạn kết hai người nhìn nhau cùng hát vang: “Dùng trái tim khắc họa sự hạnh phúc.”
Sau khi hết phần trình diễn, ống kính tạm ngừng ở hình ảnh của hai người. Họ vẫn cứ như vậy mà nhìn nhau một cách thân mật.
Ống kính dần kéo ra xa, kết thúc tiết mục. Người dẫn chương trình bước ra…
Lâm Tư Dật gập laptop xuống.
Anh không biết cảm xúc hiện giờ của mình là như thế nào. Chu Lai khi nãy rất hạnh phúc, nhưng lúc cô bị người khác nắm tay anh lại cảm thấy không vui.
Lâm Tư Dật biết Chu Lai và Giản Chấn từng yêu nhau.
Khi đó Chu Lai đăng một tấm ảnh chụp chung với Giản Chấn lên Weibo, có rất nhiều người chúc phúc cho cô. Vào thời điểm ấy, Giản Chấn vẫn chưa nổi tiếng, nhưng bây giờ anh ta đã là nam chính của các bộ phim chiếu mạng, người hâm mộ cũng nhiều.
Nhưng Lâm Tư Dật không biết vì sao mối quan hệ của họ lại kéo dài không lâu. Có lẽ sau khi chia tay, gần 1 tuần mà Chu Lai không đăng gì lên Weibo.
Sau đó, cô đăng Weibo nói mình lại có một khởi đầu mới.
Lâm Tư Dật cũng hy vọng Chu Lai có cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn, hy vọng cô vui vẻ, đừng bị tình yêu ảnh hưởng đến bản thân.
Chu Lai là kiểu người yêu được thì buông được.
Năm nay, sự nghiệp của Chu Lai lên như diều. Có thể thấy năm nay cô gần như ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. Cửa hàng trên Taobao kinh doanh ngày càng tốt, tham gia sự kiện của các nhãn hàng cũng ngày càng nhiều. Cô cũng được mời chụp bìa cho các tờ tạp chí cấp cao, được giới truyền thông khen ngợi, còn được lên CCTV chia sẻ kinh nghiệm khởi nghiệp.
Sau khi xem xong, Lâm Tư Dật gửi tin nhắn cho Chu Lai, viết rồi lại xoá, cuối cùng chỉ còn vài chữ: “Hay lắm.”
Nhưng anh không thấy Chu Lai trả lời tin nhắn.
Lâm Tư Dật đọc sách, rồi viết luận văn, rồi đi đánh răng rửa mặt. Có chuông điện thoại vang lên, anh còn tưởng đó là Chu Lai, nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì trái tim anh như bị hẫng đi.
Là Thương Chi Nghiêu.
Người có thể làm bạn với Thương Chi Nghiêu không nhiều. Anh ta xuất thân từ gia đình giàu có, tính cách lại kiêu căng.
Thương Chi Nghiêu cảm thấy rất khó có người cùng chung tiếng nói với họ, nhưng Lâm Tư Dật lại là người hiểu được suy nghĩ của anh ta, dù Lâm Tư Dật không phải là người trong giới cậu ấm cô chiêu như họ.
Thương Chi Nghiêu hỏi Lâm Tư Dật có muốn ra ngoài đón năm mới không, anh ta bao phòng.
Lâm Tư Dật cười: “Sao vậy? Đại thiếu gia nhà họ Thương cần tìm người chơi chung sao?”
Thương Chi Nghiêu nói: “Cút, không phải cậu đang cô đơn à.”
“Cậu không cần lo, tôi không thích đi mấy chỗ cậu hay đi.”
“Lâm Tư Dật cậu hay lắm.” Thương Chi Nghiêu cười, “Ông đây không làm phiền cậu nữa.”
“Năm mới vui vẻ.”
“Cậu cũng thế.”
Tính cách cả hai đều thẳng thắn, không thích câu nẹ, nói chuyện với nhau cũng thoải mái.
Thời gian trôi qua rất nhau, chuông sắp điểm 11 giờ tối.
Còn cách năm mới khoảng 1 tiếng đồng hồ nữa.
Lúc này đây, Chu Lai gọi điện thoại đến.
Lâm Tư Dật nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nghĩ rằng lại là Thương Chi Nghiêu, không vội bắt nhấc máy.
Nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, trái tim anh đập nhanh.
Anh nghe máy, bên đầu dây bên kia vang lên tiếng nói lảnh lót của Chu Lai: “Lâm Tư Dật! Anh mau ra đây! Ra ngoài ban công!”
Lâm Tư Dật ngơ ra, nhưng chợt nghĩ đến gì đó.
Chu Lai nói tiếp: “Anh ra mau! Anh nhìn xuống đây! Em cho anh một bất ngờ!”
Lâm Tư Dật một tay cầm điện thoại, một tay đẩy cửa ban công.
Ở phía dưới, Chu Lai đứng giữa 99 ngọn đèn xếp thành hình trái tim đang ngẩng đầu lên nhìn anh. Lúc này đèn vẫn chưa được bật, ngoại trừ đèn đường thì anh không nhìn thấy rõ gì cả.
“Anh xuất hiện rồi?” Lúc Chu Lai nói, như phát ra từ micro.
Lâm Tư Dật nói: “Anh đây.”
Anh vừa dứt lời thì ngọn đèn hình trái tim phát sáng.
Trong khung cảnh như trong truyện cổ tích, ngọn đèn xung quanh dần tỏa sáng, Lâm Tư Dật trở thành nhân vật chính. Anh ngơ ngác nhìn xuống dưới, bên tai vang lên giọng nói của Chu Lai: “Đẹp không, đẹp không?”
Một tay Lâm Tư Dật chống lan can. Anh tựa như cảm nhận được tiếng trái tim mình đập, máu trong người sôi sục.
Anh nói ra lời từ tận đáy lòng: “Đẹp lắm.”
Tình yêu đơm trái trong đêm, một lời tỏ tình trang trọng chói lói.
Đây là món quà bất ngờ Chu Lai chuẩn bị cho Lâm Tư Dật. Chỉ dành riêng mình anh.
Chu Lai cười: “Lâm Tư Dật, anh đứng im thế. Em lên tìm anh đây.”
Lâm Tư Dật phản bác ngay: “Không, anh xuống.”
Chu Lai cười: “Sao nào? Sợ em ăn anh à?”
“Không phải.” Lâm Tư Dật khựng lại, giọng nói chợt nhẹ đi, có hơi ngại ngừng, “Chu Lai, anh xuống tìm em.”
Chu Lau nghĩ ngời rồi nói, “Cũng được, vậy em đợi anh. Em cho anh một phút, bắt đầu bấm giờ.”
Chu Lai chỉ nói đùa với anh mà thôi, cô cũng không tính bấm giờ làm gì.
Nhưng Lâm Tư Dật lại tưởng thật.
Lâm Tư Dật chạy đến thang máy, thang máy vẫn đang ở tầng 1. Anh bèn chạy xuống bằng thang bộ.
Ngày thường cũng có lúc Lâm Tư Dật leo thang bộ tập thể dục.
Từ tầng 10 xuống tầng 1 tốn không đến 3 phút, nhưng lần này Lâm Tư Dật lại không mất đến 1 phút.
Một phút trước Chu Lai vẫn thấy người đàn ông ấy đứng trên tầng, mà bây giờ lại thở hổn hển trước mặt cô. Chu Lai cảm thấy có gì đó không chân thật.
Mái tóc ngắn của Lâm Tư Dật hơi rối, anh mặc một chiếc áo mỏng, thở dốc, ngực phập phồng, đôi môi hồng hơi hé. Quyến rũ chết người.
Chu Lai không nghĩ nữa, có lẽ là lúc đó máu cô lại dồn lên não.
Cô tiến lên một bước, túm áo Lâm Tư Dật, kéo về phía mình, khiễng mũi chân, áp môi mình lên môi anh, ngăn tiếng thở hổn hển của anh.
Lâm Tư Dật không biết vì sao Chu Lai lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh.
Anh đoán có lẽ cô lại nổi hứng. Hoặc có thể do tẻ nhạt.
Nhưng anh không phủ nhận anh đang thật sự nhớ cô.
Nhớ dáng vẻ của cô lúc ăn vặt, uống trà sữa, cắn cắn chiếc thìa trong tay.
Nhớ khoảnh khắc cô vươn tay chạm vào yết hầu của anh.
Khi nhớ đến những mảnh kí ức vụn vặt, anh không nhịn được cười, hai má cũng trở nên hơi ửng hồng.
Lâm Tư Dật nhắm mắt lại, lấy tay xoa xoa khuôn mặt của mình, cố gắng để những mớ suy nghĩ hỗn loạn biến mất khỏi đầu của anh.
Anh cầm lấy cuốn sách 1984 mà Chu Lai đã lật xem ngày hôm ấy. Đây là cuốn sách toàn bộ bằng Tiếng Anh đầu tiên mà anh đọc. Anh đã đọc đi đọc lại nhiều lần cuốn sách này.
Hồi học cấp 3, Tiếng Anh của Lâm Tư Dật dù rất ổn nhưng phát âm lại khó nghe. Lúc giáo viên gọi anh đứng lên đọc đoạn văn. Mặt mày anh đỏ bừng, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Gáo viên Tiếng Anh đã mắng anh trước mặt cả lớp: “Em là thanh niên trai tráng mà như con gái, ngay cả đọc bài cũng không dám? Speak loudly, please?”
Khi ấy, các bạn ngồi phía trước đều quay đầu lại nhìn Lâm Tư Dật, có bạn còn cười nhạo.
Lâm Tư Dật không ngờ rằng Chu Lai ấy vậy mà vì anh đứng lên.
Chu Lai không sợ trời không sợ đất phản bác lại giáo viên Tiếng Anh: “Sao cậu ấy lại giống con gái? Ơ, đây có phải là xúc phạm cá nhân không ạ? Bó tay.”
Giáo viên sao có thể dung túng một em học sinh ngang ngược như vậy chứ. Cho dù Chu Lai nói không sai nhưng cô vẫn bị phạt đứng.
Chu Lai nói: “Tại sao chứ?”
Giáo viên châm biếm: “Bố em tốn bao nhiêu tiền để em đi học, chứ không phải để em ở đây phách lối. Em muốn thể hiện, được, mời em ra ngoài.”
Chu Lai gật đầu: “Vâng, ra thì ra, dù sao em cũng không muốn học lớp của cô.”
Dứt lời, cô hiên ngang bước ra ngoài như một nữ chiến binh mặc áo giáp.
Chu Lai ở ngay khoảnh khắc ấy như có một vầng ánh sáng trong mắt Lâm Tư Dật.
Với thói quen hay làm việc nghĩa của Chu Lai thì chuyện nhỏ như này không đáng nhắc tới.
Chu Lai cũng quên rồi. Trong tiết Anh văn đó cô bị phạt đứng ở ngoài cửa. Mà trong đời Lâm Tư Dật đây là lần đầu tiên anh cãi lại giáo viên và bị phạt đứng ở cuối lớp.
Lâm Tư Dật của hiện tại đã không giống như Lâm Tư Dật của thời học sinh chỉ biết đọc viết mà không dám nói. Bây giờ anh không chỉ có thể đọc có thể viết, mà còn nói trôi chảy giọng Anh Anh, Anh Mỹ.
Tất cả những điều này không phải luyện một ngày mà thành. Trong suốt khoảng thời gian học cấp 3 cho đến hiện tại, mỗi ngày Lâm Tư Dật đều có thói quen đọc thuộc một đoạn ngắn Tiếng Anh.
Để luyện đọc tiếng Anh và tiếng phổ thông, Lâm Tư Dật đã để dành tiền mua một chiếc máy mp3. Cứ khi có thời gian anh lại lấy ra nghe. Anh sử dụng phương pháp học vụng về nhất là học theo người nổi tiếng, học theo giọng, cách phát âm của họ. Một lần không được thì học mười lần, mười lần không được thì học một trăm lần. Sau hàng trăm, hàng nghìn lần luyện tập, cuối cùng anh cũng dám lớn giọng đọc to.
Ai có thể tin rằng một người giao tiếp tiếng Anh lưu loát với sinh viên nước ngoài đã từng không dám đọc Tiếng Anh trước lớp.
Có rất nhiều bạn hỏi bí quyết học Tiếng Anh của Lâm Tư Dật, anh xem khoảng thời gian cấp 3 anh bị lấy ra làm trò đùa là một câu chuyện cười. Mỗi khi nhắc đến chuyện này, Lâm Tư Dật lại bất giác nhớ đến Chu Lai.
Chu Lai gọi điện thoại đến là Lâm Tư Dật bỏ ngay cuốn sách Tiếng Anh xuống để nghe máy.
Cuộc gọi này dài 1 phút 45 giây. Không dài nhưng lại phá vỡ kỷ luật cuộc gọi điện thoại dài nhất của hai người.
Cuối cùng, Chu Lai nói với Lâm Tư Dật: “Lâm Tư Dật, anh ngoan nha.”
Lâm Tư Dật bỗng nhớ đến tối ngày cuối cùng của năm 2007, Chu Lai cúi người, dịu dàng nói với những chú mèo con: “Chúc mừng năm mới, bé ngoan.”
Anh tựa như biến thành con mèo con ấy, là một bé ngoan của cô.
Đó là một cách xưng hô thân mật, mang theo sự mờ ám khiến cho trái tim anh mềm nhũn.
***
Cúp điện thoại, khóe miệng Chu Lai nở nụ cười. Cô đã trang điểm xong, vì phải lên sân khấu nên cô trang điểm đậm, lộng lẫy và rạng rỡ. Những đường nét trên gương mặt cô phủ một lớp trang điểm kiều diễm làm cho toàn bộ khí chất của một con người thay đổi sang nét đẹp quyến rũ gợi cảm.
Tâm trí Chu Lai lúc này đã bay sang Lâm Tư Dật.
Lúc cô về, Giản Chấn đã đi rồi.
Bị Chu Lai chọc tức nên bỏ đi rồi.
Thực ra Giản Chấn đã nghe ngóng trước đó, anh ta biết cả năm nay Chu Lai không thân thiết với bạn khác giới nào, cho nên lần này mới theo đuổi lại cô.
Nhưng anh ta không ngờ Chu Lai lại không nể mặt anh ta.
Bách Hoa Hoa vừa cười haha, vừa nói với Chu Lai: “Chị vừa nãy không thấy cái mặt thối của tên tồi kia, không hiểu nổi đầu óc tên đó hoạt động thế nào mà cho rằng ai cũng phải xoay quanh anh ta? Đúng là mở mang tầm mắt.”
Chu Lai không có tâm trạng thảo luận về tên khốn đó, cô hỏi Bách Hoa Hoa: “Em có chắc là 11 giờ chúng ta sẽ về tới thành phố H chứ?”
Bách Hoa Hoa đáp: “Chắc là không thành vấn đề. Phần của chúng ta kết thúc lúc 9 giờ 15, xuất phát từ đài truyền hình đến thành phố H mất khoảng 1 tiếng rưỡi, rồi vòng về đại học Z. Chị cứ yên tâm.”
“Vậy em chuyển bị đồ đạc nha?”
Bách Hoa Hoa chớp chớp mắt: “Em làm xong rồi!”
Lúc 8 giờ 40 phút, Chu Lai chuẩn bị lên sân khấu, đứng kế bên cô phần lớn là các khách mời debut từ chương trình tuyển chọn.
Không lâu sau thì Giản Chấn đến bên Chu Lai.
Chu Lai không phối hợp với Giản Chấn, lấy điện thoại của mình ra quay vieo.
Giản Chấn hết nhịn nổi, hỏi Chu Lai: “Em thật sự quen người khác rồi?”
Vốn Chu Lai không tính đáp lại Giản Chấn, nhưng cô biết anh ta là người phải hỏi cho bằng được, cứ đi làm phiền người khác, bèn đáp: “Đúng thế. Anh ấy giỏi hơn anh, đẹp hơn anh, biết chăm sóc người khác hơn anh.”
Giản Chấn chột dạ: “Em nói chuyện nghe như trẻ con, có đúng phải vậy không?”
“Anh thấy ngoài anh ra thì không còn đàn ông khác trên đời này nữa sao?”
“Anh hết cơ hội thật rồi?”
“Giản Chấn, anh đi tìm người khác mà chơi, đừng kiếm tôi nữa.”
Giản Chất vẫn chưa thôi: “Chu Lai, em nói như thể em rất nghiêm túc với mối quan hệ này.”
Lúc Giản Chấn theo đuổi Chu Lai, mỗi ngày anh ta đều gửi tin nhắn âm thanh hỏi thăm cô. Chu Lai khi ấy cảm thấy giọng anh ta rất dễ nghe nên mới mềm lòng. Lâu dần, cô cũng hình thành thói quen mỗi ngày đều nghe giọng anh ta. Cuối cùng, nửa năm sau cô cũng đồng ý làm bạn gái anh ta.
Nhưng sau khi quen nhau, Chu Lai cảm thấy cả hai không thích hợp. Vì vậy thái độ của cô với Giản Chấn không lạnh không nhạt. Trong thời gian làm người yêu hai người ngoại trừ nắm tay, chạm môi thì cả hai đều không có hành động thân mật nào khác. Giản Chấn trách Chu Lai, luôn hỏi cô mối quan hệ của hai người rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Còn có thể có ý nghĩa gì?
Chu Lai không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, cô không thích mùi nước hoa trên người anh ta, cũng phản cảm với sự tiếp xúc thân mật với anh ta.
Nói ra thì xấu hổ thật, Giản Chấn là người bạn trai đầu tiên của Chu Lai.
Nhưng mối tình đầu của Chu Lai chỉ kéo dài 3 tháng. Hai người chia tay nhau cũng không êm đẹp gì.
Từ nhỏ, Chu Lai đã xinh xắn, người theo đuổi cô không ít. Nhưng vì xuất thân gia đình, cô không giống như bao cô gái khác dễ bị dụ dỗ bởi lời mật ngọt của đàn ông. Chu Lai nghĩ rằng trên đời này sẽ không có cái gọi là tình yêu chân thành. Vì vậy cô không nghĩ đến chuyện yêu đương, luôn từ chối lời tỏ tình của người khác.
Biết bao nhiêu người theo đuổi mà không ai có thể lọt vào mắt xanh của cô. Chỉ có Giản Chấn ngày nào cũng thả bao lời đường mật khiến cho bức tường của trái tim cô dần nứt ra.
“Chu Chu, trời lạnh rồi, em nhớ giữ ấm nhé.”
“Hôm nay em phải nhớ uống nước đấy!”
“Anh nhìn thấy một đám mây trên bầu trời, bỗng nhiên nhớ đến em.”
“Anh rất thích em, hai ta hẹn hò được không?”
“Em làm bạn gái anh nhé, để anh yêu thương che chở cho em.”
***
Lúc Giản Chấn theo đuổi Chu Lai, gần như ngày nào cũng có nhiều chiêu khác nhau. Giọng nói dịu dàng, thái độ thì chân thành.
Sau khi hai người hẹn hò, Chu Lai mới biết Giản Chấn là người chỉ biết nói mà không biết làm. Suốt ngày nói đủ kiểu yêu thương nhưng anh ta chưa từng rót cho cô một ly nước ấm.
Đáng khâm phục là trong lúc anh ta ngon ngọt với cô còn tiện thả thêm vài cô khác với mấy câu như cô.
Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian Chu Lai khó khăn nhất, cũng là lúc Giản Chấn xuất hiện. Một người trôi phập phều trên biển cả như Chu Lai thì phải vớ được khúc gỗ làm chỗ dựa tạm thời.
Lúc ấy, công việc kinh doanh trên Weibo của Chu Lai vừa mới khởi sắc, nhưng không ngờ lại bị đối thủ chơi xấu. Lúc ấy lan truyền đủ loại tin sai sự thật về cô, nào là cô được đại gia nuôi, nào là kỹ nữ. Cư dân mạng không biết thật giả lại tin vào những tin đồn ấy, thậm chí còn có người nhắn tin vào Weibo lăng mạ, chì chiết cô.
Khi đó, dù có bị người khác mắng thế nào, Chu Lai đều xem như không có chuyện gì. Hồi ấy cô vẫn chưa thành lập studio, một mình đối mặt với tất cả khó khăn, không ai giúp đỡ.
Nhưng tài khoản Weibo “Sao Thủy không có nước: đã nhắn tin cho cô. Lúc đó, cô đã không còn gắng gượng được nổi.
Sao Thủy không có nước nhắn: [Chu Lai, tôi biết bạn rất tốt. Tôi tin bạn, trên thế giới này vẫn còn những người hâm mộ như tôi thích bạn, ủng hộ bạn. Chúng tôi vĩnh viễn bên bạn. Cố lên!]
Đó là lúc Chu Lai nhận ra rằng bản thân cô vẫn có người hâm mộ ủng hộ mình.
Những ngày tháng đó, ngày nào Sao Thủy không có nước đều nhắn tin Weibo cho cô, gửi cho cô những mẩu chuyện cười.
Người ấy còn gửi cho Chu Lai một quả cầu pha lê làm bằng tay. Chu Lai hỏi người ấy nước trong quả cầu dùng như thế nào, người ấy đáp nước đó dùng để chuyển động.
Chu Lai không tin, nhưng cô lại rất quý món quà này. Cô cẩn thận đặt nó ở nơi sáng nhất trong ngôi nhà của mình.
***
Năm 2014, livestream vẫn chưa phát triển mạnh nên vẫn còn rất nhiều người thích xem chương trình buổi tối được chiếu trực tiếp trên ti vi. Do vậy tỷ suất người xem chương trình ca nhạc đón năm mới của các đài truyền hình những năm qua đều lập kỷ lục mới.
Lâm Tư Dật không xem ti vi nhiều, còn xem chương trình truyền hình buổi tối thì chỉ đếm được bằng đầu ngón tay. Anh ấn tượng nhất là chương trình đón Tết Âm lịch của CCTV. Đây là chương trình mà ông bà ngoại không thể bỏ qua trong đêm giao thừa.
Sập tối, Lâm Tư Dật gọi điện thoại cho ông bà ngoại hỏi thăm sức khỏe ông bà.
Sức khỏe hai ông bà vẫn rất tốt, vẫn cười nói vui vẻ. Ông bà hỏi dạo gần đây Lâm Tư Dật có ăn cơm đúng giờ không, có hòa thuận với bạn bè thầy cô không, cây cối ở nhà có phải sắp thay lá đúng không,…
Lâm Tư Dật nói với ông ngoại: “Mấy hôm nữa cháu về có việc, ông đừng đi lên núi nữa nhé.”
Nửa năm trước, ông ngoại lên núi xem cây, không cẩn thận bị ngã. Vì lo cho cháu lo lắng nên mãi không nói, cách đây một tháng bà ngoại mới vô ý nói ra.
Sau khi biết chuyện Lâm Tư Dật liền mua vé xe về quê. Anh về để sắp xếp ổn thỏa, chăm sóc ông bà.
Ông ngoại nói: “Hôm nay ông không có chuyện gì làm nên đi loanh quanh. Mấy nay trời lạnh, có vẻ tuyết sắp rơi rồi.”
Bà ngoại vội giật điện thoại của ông, nói với Lâm Tư Dật: “A Dật, khi nào cháu về?”
“Có lẽ giữa tháng cháu về ạ.”
Bà ngoại nhớ Lâm Tư Dật thật, nhưng lại sợ cháu bị trễ nãi việc học.
Lâm Tư Dật giải thích: “Cháu về xem cây, cũng như là một phần thí nghiệm mà bà.”
Bà ngoại nở nụ cười: “Ừ, ừ. Bà đang tính nói thịt muối, làm món thịt muối cháu thích ăn nhất.”
Ba người trò chuyện vui vẻ một hồi lâu thì cúp điện thoại.
Trong phòng Lâm Tư Dật không có ti vi, anh mở laptop, vào kênh của đài truyền hình xem chương trình, chờ đến phần biểu diễn của Chu Lai.
8 giờ 15 phút tối, chương trình ca nhạc chính thức khai mạc.
Lâm Tư Dật không để tâm đến chương trình cho lắm. Anh không theo dõi các ngôi sao nên không quan tâm đến tin tức giải trí. Vì vậy những khuôn mặt tươi sáng, xinh đẹp ấy không có sức hấp dẫn với anh. Xem được một lát, anh lấy cuốn sách trên giá ra đọc.
9 giờ tối, người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục tiếp theo.
Lâm Tư Dật đặt quyển sách xuống, thấy màn hình trực tuyến chuyển cảnh nên làm mờ đi, rồi xuất hiện dòng chữ giới thiệu thông tin trình diễn. Thế là anh chuyển sang tập trung xem truyền hình.
Tiết mục trình diễn: [Liên khúc]
Có rất nhiều khách mời nhưng Lâm Tư Dật chỉ nhìn thấy mỗi một cái tên là Chu Lai.
Tiết mục này chia thành bốn nhóm, ống kính sẽ chuyển cảnh luân phiên từng nhóm.
Chu Lai và Giản Chấn là nhóm cuối cùng, họ hát bài [Có chút ngọt ngào] – một bài hát rất nổi tiếng trong hai năm nay.
Ba nhóm trước đã hát xong, ống kính chuyển sang nhóm khách mời cuối cùng trên sân khấu. ngôn tình ngược
Sân khấu được trang trí bằng những quả bóng bay tạo nên khung cảnh thơ mộng theo màu sắc của bài hát. Hai người trong màn hình dần hiện rõ lên.
Chu Lai mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ lấp lánh. Còn Giản Chấn thì mặc một bộ vest trắng, vai rộng eo hẹp.
Hai người là người yêu cũ nên họ vừa ra sân khấu là ở khán đài vang lên tiếng hét.
Nam thanh nữ tú, nhìn rất đẹp đôi.
Chu Lai cầm micro, cất giọng hát ngọt ngào: “Là anh đã cho em thấy sa mạc khô cằn cũng có thể nở hoa.”
Ống kính lia lại gần, hiện rõ đường nét gương mặt của Giản Chấn. Anh ta biểu diễn trước ống kính, hát phần của mình: “Là em khiến anh muốn viết cho em một bản tình ca mỗi ngày.”
“Viết đoạn điệp khúc lãng mạn nhất.”
“Em cũng nhẹ nhàng phối hợp.”
Hợp ca: “Ánh mắt nói lên quyết định của đôi ta.”
Tiếp theo là phần của Chu Lai, cô cười lên rất đẹp nhưng có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô trình diễn ở một sân khấu lớn nên nụ cười của cô hơi cứng: “Là anh khiến thế giới của em từ giây phút đó trở thành một màu hồng.”
Giản Chấn vươn tay muốn nắm tay Chu Lai: “Là em khiến cuộc sống của anh từ đó đều chỉ cần em ở bên.”
Chu Lai tự nhiên khoác tay Giản Chấn, không quên lời của mình: “Tình yêu phải toàn tâm khắc lên.”
Giản Chấn: “Anh là Michelanghel.”
Đoạn kết hai người nhìn nhau cùng hát vang: “Dùng trái tim khắc họa sự hạnh phúc.”
Sau khi hết phần trình diễn, ống kính tạm ngừng ở hình ảnh của hai người. Họ vẫn cứ như vậy mà nhìn nhau một cách thân mật.
Ống kính dần kéo ra xa, kết thúc tiết mục. Người dẫn chương trình bước ra…
Lâm Tư Dật gập laptop xuống.
Anh không biết cảm xúc hiện giờ của mình là như thế nào. Chu Lai khi nãy rất hạnh phúc, nhưng lúc cô bị người khác nắm tay anh lại cảm thấy không vui.
Lâm Tư Dật biết Chu Lai và Giản Chấn từng yêu nhau.
Khi đó Chu Lai đăng một tấm ảnh chụp chung với Giản Chấn lên Weibo, có rất nhiều người chúc phúc cho cô. Vào thời điểm ấy, Giản Chấn vẫn chưa nổi tiếng, nhưng bây giờ anh ta đã là nam chính của các bộ phim chiếu mạng, người hâm mộ cũng nhiều.
Nhưng Lâm Tư Dật không biết vì sao mối quan hệ của họ lại kéo dài không lâu. Có lẽ sau khi chia tay, gần 1 tuần mà Chu Lai không đăng gì lên Weibo.
Sau đó, cô đăng Weibo nói mình lại có một khởi đầu mới.
Lâm Tư Dật cũng hy vọng Chu Lai có cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn, hy vọng cô vui vẻ, đừng bị tình yêu ảnh hưởng đến bản thân.
Chu Lai là kiểu người yêu được thì buông được.
Năm nay, sự nghiệp của Chu Lai lên như diều. Có thể thấy năm nay cô gần như ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. Cửa hàng trên Taobao kinh doanh ngày càng tốt, tham gia sự kiện của các nhãn hàng cũng ngày càng nhiều. Cô cũng được mời chụp bìa cho các tờ tạp chí cấp cao, được giới truyền thông khen ngợi, còn được lên CCTV chia sẻ kinh nghiệm khởi nghiệp.
Sau khi xem xong, Lâm Tư Dật gửi tin nhắn cho Chu Lai, viết rồi lại xoá, cuối cùng chỉ còn vài chữ: “Hay lắm.”
Nhưng anh không thấy Chu Lai trả lời tin nhắn.
Lâm Tư Dật đọc sách, rồi viết luận văn, rồi đi đánh răng rửa mặt. Có chuông điện thoại vang lên, anh còn tưởng đó là Chu Lai, nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì trái tim anh như bị hẫng đi.
Là Thương Chi Nghiêu.
Người có thể làm bạn với Thương Chi Nghiêu không nhiều. Anh ta xuất thân từ gia đình giàu có, tính cách lại kiêu căng.
Thương Chi Nghiêu cảm thấy rất khó có người cùng chung tiếng nói với họ, nhưng Lâm Tư Dật lại là người hiểu được suy nghĩ của anh ta, dù Lâm Tư Dật không phải là người trong giới cậu ấm cô chiêu như họ.
Thương Chi Nghiêu hỏi Lâm Tư Dật có muốn ra ngoài đón năm mới không, anh ta bao phòng.
Lâm Tư Dật cười: “Sao vậy? Đại thiếu gia nhà họ Thương cần tìm người chơi chung sao?”
Thương Chi Nghiêu nói: “Cút, không phải cậu đang cô đơn à.”
“Cậu không cần lo, tôi không thích đi mấy chỗ cậu hay đi.”
“Lâm Tư Dật cậu hay lắm.” Thương Chi Nghiêu cười, “Ông đây không làm phiền cậu nữa.”
“Năm mới vui vẻ.”
“Cậu cũng thế.”
Tính cách cả hai đều thẳng thắn, không thích câu nẹ, nói chuyện với nhau cũng thoải mái.
Thời gian trôi qua rất nhau, chuông sắp điểm 11 giờ tối.
Còn cách năm mới khoảng 1 tiếng đồng hồ nữa.
Lúc này đây, Chu Lai gọi điện thoại đến.
Lâm Tư Dật nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nghĩ rằng lại là Thương Chi Nghiêu, không vội bắt nhấc máy.
Nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, trái tim anh đập nhanh.
Anh nghe máy, bên đầu dây bên kia vang lên tiếng nói lảnh lót của Chu Lai: “Lâm Tư Dật! Anh mau ra đây! Ra ngoài ban công!”
Lâm Tư Dật ngơ ra, nhưng chợt nghĩ đến gì đó.
Chu Lai nói tiếp: “Anh ra mau! Anh nhìn xuống đây! Em cho anh một bất ngờ!”
Lâm Tư Dật một tay cầm điện thoại, một tay đẩy cửa ban công.
Ở phía dưới, Chu Lai đứng giữa 99 ngọn đèn xếp thành hình trái tim đang ngẩng đầu lên nhìn anh. Lúc này đèn vẫn chưa được bật, ngoại trừ đèn đường thì anh không nhìn thấy rõ gì cả.
“Anh xuất hiện rồi?” Lúc Chu Lai nói, như phát ra từ micro.
Lâm Tư Dật nói: “Anh đây.”
Anh vừa dứt lời thì ngọn đèn hình trái tim phát sáng.
Trong khung cảnh như trong truyện cổ tích, ngọn đèn xung quanh dần tỏa sáng, Lâm Tư Dật trở thành nhân vật chính. Anh ngơ ngác nhìn xuống dưới, bên tai vang lên giọng nói của Chu Lai: “Đẹp không, đẹp không?”
Một tay Lâm Tư Dật chống lan can. Anh tựa như cảm nhận được tiếng trái tim mình đập, máu trong người sôi sục.
Anh nói ra lời từ tận đáy lòng: “Đẹp lắm.”
Tình yêu đơm trái trong đêm, một lời tỏ tình trang trọng chói lói.
Đây là món quà bất ngờ Chu Lai chuẩn bị cho Lâm Tư Dật. Chỉ dành riêng mình anh.
Chu Lai cười: “Lâm Tư Dật, anh đứng im thế. Em lên tìm anh đây.”
Lâm Tư Dật phản bác ngay: “Không, anh xuống.”
Chu Lai cười: “Sao nào? Sợ em ăn anh à?”
“Không phải.” Lâm Tư Dật khựng lại, giọng nói chợt nhẹ đi, có hơi ngại ngừng, “Chu Lai, anh xuống tìm em.”
Chu Lau nghĩ ngời rồi nói, “Cũng được, vậy em đợi anh. Em cho anh một phút, bắt đầu bấm giờ.”
Chu Lai chỉ nói đùa với anh mà thôi, cô cũng không tính bấm giờ làm gì.
Nhưng Lâm Tư Dật lại tưởng thật.
Lâm Tư Dật chạy đến thang máy, thang máy vẫn đang ở tầng 1. Anh bèn chạy xuống bằng thang bộ.
Ngày thường cũng có lúc Lâm Tư Dật leo thang bộ tập thể dục.
Từ tầng 10 xuống tầng 1 tốn không đến 3 phút, nhưng lần này Lâm Tư Dật lại không mất đến 1 phút.
Một phút trước Chu Lai vẫn thấy người đàn ông ấy đứng trên tầng, mà bây giờ lại thở hổn hển trước mặt cô. Chu Lai cảm thấy có gì đó không chân thật.
Mái tóc ngắn của Lâm Tư Dật hơi rối, anh mặc một chiếc áo mỏng, thở dốc, ngực phập phồng, đôi môi hồng hơi hé. Quyến rũ chết người.
Chu Lai không nghĩ nữa, có lẽ là lúc đó máu cô lại dồn lên não.
Cô tiến lên một bước, túm áo Lâm Tư Dật, kéo về phía mình, khiễng mũi chân, áp môi mình lên môi anh, ngăn tiếng thở hổn hển của anh.