Chương 12: Tớ rất thích
Biên tập: Mun.
Hiệu đính: Xiaoxin
Lòng Chu Lai mềm mại, không kìm được lòng.
Cô biết là Lâm Tư Dật đang xấu hổ, bởi vì cô thấy lỗ tai anh đỏ âu.
Sao lại có người đàn ông đáng yêu như vậy chứ.
Lâm Tư Dật chắc chắn không phải kiểu người cho người khác cảm giác anh là người yếu đuối. Mà ngoại hình của anh lại giống với sinh viên thể thao trong trường đại học, tràn đầy hơi thở hoocmon nam tính. Càng như vậy sự đối lập càng rõ rệt.
Qua vài lần gặp nhau, Lâm Tư Dật đều đem đến cho Chu Lai cảm giác khác lạ.
Lúc ở quán bar thì thờ ơ lạnh lùng. Lúc ở studio thì làm những việc khiến người khác bất ngờ. Lúc ở cổng trường thì tâm trạng vui vẻ bồng bột. Còn bây giờ là làm người khác động tâm.
Tất cả hoà lẫn khiến Chu Lai ‘xuân tâm nhộn nhạo’.
Nhiệt độ trong nhà ga còn khá ấm nhưng khi bước ra ngoài thì chào đón Chu Lai là một cơn gió đêm lạnh thấu xương.
Theo phản xạ, Lâm Tư Dật đi lên chắn trước mặt Chu Lai, dùng thân hình cao to của mình chắn gió cho cô.
Chu Lai nhìn bóng lưng Lâm Tư Dật, khóe miệng dần dần cong lên. Lần trước ở quán cà phê cũng như vậy, dường như anh rất biết cách chăm sóc người khác.
Bách Hoa Hoa đi ở phía sau cũng hớn hở nói: “Gọi xe đã, gọi luôn chiếc xe đó đi.”
Ba người lên xe, Bách Hoa Hoa ngồi ở ghế phó lái. Anh rất thức thời để cho Lâm Tư Dật và Chu Lai ngồi ở phía sau.
Rạng sáng trên đường cao tốc không có quá nhiều xe, lại là đêm đông nên có vẻ cô tịch.
Cả thế giới dường như cũng yên tĩnh lại.
Ban đầu trong xe rất yên tĩnh.
Có lẽ tài xế cũng cảm thấy không khí hơi kỳ lạ vì thế mở đài phát thanh lên, rất nhanh có âm thanh nhẹ nhàng của bài hát vang lên trong xe.
Chu Lai cứ nhìn Lâm Tư Dật rồi tủm tỉm cười, không hề che giấu tâm trạng vui vẻ của mình.
Cô tỉ mỉ đánh giá anh, nhìn khuôn mặt lúc được chiếu sáng lúc lại tối của anh.
“Cậu đeo kính nhìn rất đẹp.” Chu Lai bỗng nhiên ghé sát vào anh, giọng nói nhẹ nhàng chỉ có anh nghe được.
Đây cũng phải bí mật gì, nhưng cô nói thì đem lại cảm giác mập mờ không rõ.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của Chu Lai, lỗ tai Lâm Tư Dật vốn đã bình thường lại bắt đầu đỏ lên, đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu, yết hầu của anh di chuyển, giải thích: “Tớ bị cận, vừa ở phòng thí nghiệm ra nên quên tháo.”
Dứt lời, Lâm Tư Dật chuẩn bị tháo kính thì bị Chu Lai đè tay lại.
Lâm Tư Dật nghiêng đầu nhìn Chu Lai đang kề gần mình nhưng lại nhanh chóng lễ phép tránh ánh mắt.
Thật ra hôm nay Chu Lai đẹp hơn bình thường.
Sau khi tham gia buổi lễ cô vẫn chưa tháo trang sức, tuy rằng cả đường đi mệt mỏi nhưng lớp trang điểm trên mặt vẫn được giữ nguyên vẹn. Khoé mắt đánh một chút nhũ sáng nhưng không làm át đi vẻ đẹp của cô, ngược lại còn khiến cô mị hoặc hơn ở trong bóng tối. Điều không phù hợp duy nhất đó là son đã bị trôi hết, sắc son vốn đậm ở buổi lễ đã không còn nhưng ngược lại màu hồng nhạt tự nhiên lại càng phù hợp, mất đi sự diễm lệ, thêm phần tự nhiên ‘gãi đúng chỗ ngứa’.
Chu Lai phát hiện tay Lâm Tư Dật hơi lạnh, theo bản năng cô cọ xát lòng bàn tay anh.
Lâm Tư Dật không tránh, cũng không nhúc nhích, chỉ yên lặng ngồi đó.
Tay Chu Lai rất ấm, ngón tay trắng nõn thon dài mềm mại. Bộ nail cũng đã đổi, móng tay vốn dài đã không còn, chỉ còn lại màu sơn hồng nhạt.
Tay cô… cũng rất nhỏ.
Dường như chỉ nhỏ bằng nửa tay anh.
Anh cảm nhận được độ ấm từ tay cô.
Chu Lai cố ý trêu anh: “Để cậu đợi lâu như vậy, cậu muốn bồi thường gì?”
Lâm Tư Dật mất tự nhiên nói không cần bồi thường.
Chu Lai nói vậy không được.
Cô tiến đến gần tai anh, nói nhỏ chỉ hai người nghe được: “Cậu muốn lên nhà tôi uống ly nước không?”
Rõ ràng hô hấp của Lâm Tư Dật trầm hơn rất nhiều.
Dường như bỗng nhiên anh không vui, rút tay mình về, bộ dáng nghiêm túc từ chối trông rất nghiêm trang.
Chu Lai nhịn cười trong lòng.
Thật ra cô cũng không phải người dễ dãi, hơn nữa cô chưa bao giờ để một người đàn ông xa lạ vào nhà mình, lần trước cũng chỉ là ngoài ý muốn. Trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, cô cũng đoán được Lâm Tư Dật không phải người tùy tiện.
Quả nhiên vẻ mặt đoan chính của Lam Tư Dật càng đáng yêu.
“Cậu nghĩ gì vậy?” Chu Lai nhướng mày.
Lâm Tư Dật lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
Chu Lai thật sự muốn trêu người khác tức giận: “Vậy… lần sau?”
Lâm Tư Dật âm thầm thở dài: “Ừ.”
Hiện tại đúng là đã quá khuya.
Mùa đông mà đi ăn đêm giờ này cũng không ổn.
Chu Lai kêu tài xế chạy đến Đại học Z, đưa Lâm Tư Dật trở về trước.
Lâm Tư Dật không muốn là phiền Chu Lai nên bảo cô cho anh xuống ở ven đường tự về nhưng phản kháng vô hiệu lực.
Chu Lai nói: “Trời lạnh như vậy mà rạng sáng cậu còn đến đón tớ, tớ cũng không thể tùy tiện bỏ người lại ở ven đường một mình, quá đáng thương.”
Yết hầu Lâm Tư Dật di chuyển lên xuống nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Chuyện đêm nay chỉ là hành động xúc động nhất thời, nhưng nếu cho Lâm Tư Dật thêm một cơ hội, anh chắc chắn mình vẫn sẽ đến sân bay. Chẳng sợ cô không nhìn thấy anh thì anh chỉ cần đứng từ xa, thấy cô an toàn là đủ rồi.
Nhưng hiện tại, tất cả đều khác những gì anh nghĩ.
Anh không muốn khiến cho Chu Lai phải bối rối.
Nghĩ lại dường như cô cũng không chán ghét.
Ký túc xá dành cho sinh viên học tiến sĩ của Đại học Z nằm ở toà nhà khác, đến cổng trường xe còn phải đi vài phút nữa.
Trường Chu Lai học là trường hạng ba, hoàn toàn không thể so với Đại học Z, diện tích của học viện kiến trúc đã bằng diện tích của cả trường khác.
Tới nơi, Chu Lai nhìn tòa nhà ký túc ngoài cửa sổ rồi hỏi Lâm Tư Dật: “Cậu ở tầng mấy?”
“Tầng 10, phòng 1011.”
Chu Lai vẻ mặt giảo hoạt: “Nam nữ lẫn lộn?”
Lâm Tư Dật gật đầu: “Ở đây có rất nhiều giảng viên và giáo sư ở, không giống như ký túc xá của sinh viên.”
Chu Lai à một tiếng tỏ vẻ đã hiểu.
Khi Lâm Tư Dật chuẩn bị xuống xe, Chu lai lại gọi anh lại.
“Lâm Tư Dật.”
Lúc Chu Lai gọi anh là gọi cả họ lẫn tên nhưng nghe vẫn cảm thấy thân mật.
Lâm Tư Dật nhớ lại lúc cô làm nũng gọi tên anh trong điện thoại, ngọt ngào như một viên kẹo khiến anh không thể chống đỡ.
Anh chưa bao giờ biết thì ra nghe người khác gọi tên của mình cũng có lúc cảm thấy trong lòng tê dại.
Hôm nay Chu Lai lên hot search weibo, Lâm Tư Dật đã thấy rồi.
Thời điểm gọi điện cô hỏi anh tức giận phải không, anh nghĩ mình có tư cách gì để tức giận đây?
Không thể phủ nhận một điều rằng anh cảm thấy rất mất mát.
Anh đợi cô cả đêm.
May mắn thay cuối cùng anh cũng đợi được cô.
Trước khi ra về, Chu Lai lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ: “Đáp lễ quà Giáng Sinh, không được phép từ chối.”
Lâm Tư Dật chu ẩnbị mở quà trước mặt Chu Lai thì cô vội vàng ngăn lại: “Cậu lên phòng thì mở! Không được phép không thích!”
“Ừ.”
“Ngủ ngon, Lâm Tư Dật.”
“Ngủ ngon, Chu Lai.”
“Đừng quên buổi hẹn cơm tối mai nhé!”
“Ừ.”
Sao anh có thể quên được.
Có lẽ Chu La không nhận ra, cô bây giờ trông rất giống nữ sinh lần đầu yêu đương, vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo.
Lâm Tư Dật vừa đi, Bách Hoa Hoa ngồi ở ghế phụ nhịn từ nãy giờ cuối cùng cũng được nói: “Bà chủ, hai người gạt em “ám độ trầm thương” bao lâu rồi?”
Chiếc xe càng lúc càng đi xa, Chu Lai nhìn tòa nhà ký túc xá, khóe miệng cong lên mang ý cười.
Cô không hề giấu giếm, những gì nên nói cô đều nói với Bách Hoa Hoa rồi.
Bách Hoa Hoa hơi ngoài ý muốn: “Không đúng a, một năm qua chị luôn duy trì lối sống “ăn chay”, sao bây giờ hay hưng phấn như uống xuân dược vậy?”
Chu Lai gõ đầu Bách Hoa Hoa một cái: “Cậu có biết nói chuyện không?”
————–
Lâm Tư Dật tuân thủ lời hứa, quay về phòng ngủ mới mở quà.
Anh ngồi vào bàn, mở đèn bàn, nương theo ánh sáng màu vàng ấm áp chậm rãi mở hộp quà ra.
Món quà được đóng gói rất cẩn thận, ba lớp trong ba lớp ngoài, anh cảm thấy không chân thật, như mở ra một tương lai tốt đẹp.
Bên trong hộp hiện ra một chiếc vòng tay nam.
Lâm Tư Dật nhận ra thương hiệu của chiếc vòng tay đó, nó không hề rẻ.
Lúc học đại học, trong lớp anh cũng có một phú nhị đại đi xe thể thao cũng đeo vòng tay thương hiệu này.
Không phải nói khoa trương chứ giá trị của một chiếc vòng tay bằng phí sinh hoạt và học phí cả thời sinh viên của anh. Nhưng đây là cuộc sống của người khác, Lâm Tư Dật không hề cảm thấy ghen ghét. Anh thản nhiên chấp nhận xuất thân và vận mệnh của mình, chỉ cảm thấy con đường này mình đi vất vả hơn người khác một chút.
Bốn năm học đại học chính quy, Lâm Tư Dật vừa học vừa làm. Ban ngày anh đi học, buổi tối anh làm gia sư, ngoài học bổng của trường, còn lại những chi phí khác anh đều tự mình gánh vác. Thời điểm đó anh chỉ muốn phân thân ra vì lịch trình một ngày luôn được xếp kín.
Thành thật mà nói, học thạc sĩ xong Lâm Tư Dật không hề có ý định học tiếp lên tiến sĩ. Đối với những học sinh nghèo mà nói, nếu không có gia đình làm hậu thuẫn, ở một mức độ nào đó đi học cũng là gánh nặng. Ở tuổi của anh, hầu hết các bạn học đều bắt đầu kiếm tiền, còn anh thì chọn ở lại tiếp tục học. Cũng may, lúc anh học thạc sĩ năm ba, anh bán được một bản quyền kỹ thuật, kiếm được một số tiền lớn, đồng thời các giáo sư ở trường ra sức khuyên bảo nên anh mới quyết định tiếp tục học nghiên cứu khoa học.
Lâm Tư Dật lấy vòng tay ra nhìn, sau đó lại để lại vào hộp, cất vào trong một cái hòm.
Chu Lai đưa một món quà quý như vậy hiển nhiên cô cũng không phải đáp lễ qua loa. Lâm Tư Dật cảm thấy rất vui, đồng thời cũng biết mình không nhận nổi.
Hoàn cảnh sống khác nhau cũng tạo nên những nhận thức về giá trị quan khác nhau. Lâm Tư Dật cũng không can thiệp hay phán xét về giá trị quan của người khác, anh hiểu rất rõ một điều đó là: trên thế giới này không ai giống ai, mỗi người đều là độc nhất vô nhị. Ngược lại không phải tự ti nhưng e là phải cô phụ phần tâm ý này của đối phương.
Anh và cô dường như không hề có bất cứ liên quan nào đến nhau.
Sau khi rửa mặt, Lâm Tư Dật nằm trên giường nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng.
Phòng này chỉ có một mình Lâm Tư Dât ở, lúc đầu vốn là hai người. Nhưng sau khi sư huynh cùng ngành với anh kết hôn thì không đến đây nữa.
Bình thường Lâm Tư Dật thích yên tĩnh nên cũng thích ở một mình.
Anh gửi tin nhắn cho Chu Lai, hỏi cô đã về đến nhà chưa.
Chu Lai trả lời rất nhanh: [Vừa đến nơi.]
Lâm Tư Dật nhìn tin nhắn, khoé miệng bất giác cong lên. Cách màn hình anh cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của Chu Lai lúc này.
Đêm nay có vẻ cô rất vui.
Là vì anh đến sao?
Có lẽ là vậy.
Lâm Tư Dật cũng không muốn làm cô mất hứng: [Cảm ơn món quà của cậu, tớ rất thích.]
Chu Lai trả lời rất nhanh: [Hahah. Vậy thì tốt.]
Đêm nay, bởi vì có sự trao đổi qua lại này mà trở nên vô cùng tươi đẹp.
Hiệu đính: Xiaoxin
Lòng Chu Lai mềm mại, không kìm được lòng.
Cô biết là Lâm Tư Dật đang xấu hổ, bởi vì cô thấy lỗ tai anh đỏ âu.
Sao lại có người đàn ông đáng yêu như vậy chứ.
Lâm Tư Dật chắc chắn không phải kiểu người cho người khác cảm giác anh là người yếu đuối. Mà ngoại hình của anh lại giống với sinh viên thể thao trong trường đại học, tràn đầy hơi thở hoocmon nam tính. Càng như vậy sự đối lập càng rõ rệt.
Qua vài lần gặp nhau, Lâm Tư Dật đều đem đến cho Chu Lai cảm giác khác lạ.
Lúc ở quán bar thì thờ ơ lạnh lùng. Lúc ở studio thì làm những việc khiến người khác bất ngờ. Lúc ở cổng trường thì tâm trạng vui vẻ bồng bột. Còn bây giờ là làm người khác động tâm.
Tất cả hoà lẫn khiến Chu Lai ‘xuân tâm nhộn nhạo’.
Nhiệt độ trong nhà ga còn khá ấm nhưng khi bước ra ngoài thì chào đón Chu Lai là một cơn gió đêm lạnh thấu xương.
Theo phản xạ, Lâm Tư Dật đi lên chắn trước mặt Chu Lai, dùng thân hình cao to của mình chắn gió cho cô.
Chu Lai nhìn bóng lưng Lâm Tư Dật, khóe miệng dần dần cong lên. Lần trước ở quán cà phê cũng như vậy, dường như anh rất biết cách chăm sóc người khác.
Bách Hoa Hoa đi ở phía sau cũng hớn hở nói: “Gọi xe đã, gọi luôn chiếc xe đó đi.”
Ba người lên xe, Bách Hoa Hoa ngồi ở ghế phó lái. Anh rất thức thời để cho Lâm Tư Dật và Chu Lai ngồi ở phía sau.
Rạng sáng trên đường cao tốc không có quá nhiều xe, lại là đêm đông nên có vẻ cô tịch.
Cả thế giới dường như cũng yên tĩnh lại.
Ban đầu trong xe rất yên tĩnh.
Có lẽ tài xế cũng cảm thấy không khí hơi kỳ lạ vì thế mở đài phát thanh lên, rất nhanh có âm thanh nhẹ nhàng của bài hát vang lên trong xe.
Chu Lai cứ nhìn Lâm Tư Dật rồi tủm tỉm cười, không hề che giấu tâm trạng vui vẻ của mình.
Cô tỉ mỉ đánh giá anh, nhìn khuôn mặt lúc được chiếu sáng lúc lại tối của anh.
“Cậu đeo kính nhìn rất đẹp.” Chu Lai bỗng nhiên ghé sát vào anh, giọng nói nhẹ nhàng chỉ có anh nghe được.
Đây cũng phải bí mật gì, nhưng cô nói thì đem lại cảm giác mập mờ không rõ.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của Chu Lai, lỗ tai Lâm Tư Dật vốn đã bình thường lại bắt đầu đỏ lên, đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu, yết hầu của anh di chuyển, giải thích: “Tớ bị cận, vừa ở phòng thí nghiệm ra nên quên tháo.”
Dứt lời, Lâm Tư Dật chuẩn bị tháo kính thì bị Chu Lai đè tay lại.
Lâm Tư Dật nghiêng đầu nhìn Chu Lai đang kề gần mình nhưng lại nhanh chóng lễ phép tránh ánh mắt.
Thật ra hôm nay Chu Lai đẹp hơn bình thường.
Sau khi tham gia buổi lễ cô vẫn chưa tháo trang sức, tuy rằng cả đường đi mệt mỏi nhưng lớp trang điểm trên mặt vẫn được giữ nguyên vẹn. Khoé mắt đánh một chút nhũ sáng nhưng không làm át đi vẻ đẹp của cô, ngược lại còn khiến cô mị hoặc hơn ở trong bóng tối. Điều không phù hợp duy nhất đó là son đã bị trôi hết, sắc son vốn đậm ở buổi lễ đã không còn nhưng ngược lại màu hồng nhạt tự nhiên lại càng phù hợp, mất đi sự diễm lệ, thêm phần tự nhiên ‘gãi đúng chỗ ngứa’.
Chu Lai phát hiện tay Lâm Tư Dật hơi lạnh, theo bản năng cô cọ xát lòng bàn tay anh.
Lâm Tư Dật không tránh, cũng không nhúc nhích, chỉ yên lặng ngồi đó.
Tay Chu Lai rất ấm, ngón tay trắng nõn thon dài mềm mại. Bộ nail cũng đã đổi, móng tay vốn dài đã không còn, chỉ còn lại màu sơn hồng nhạt.
Tay cô… cũng rất nhỏ.
Dường như chỉ nhỏ bằng nửa tay anh.
Anh cảm nhận được độ ấm từ tay cô.
Chu Lai cố ý trêu anh: “Để cậu đợi lâu như vậy, cậu muốn bồi thường gì?”
Lâm Tư Dật mất tự nhiên nói không cần bồi thường.
Chu Lai nói vậy không được.
Cô tiến đến gần tai anh, nói nhỏ chỉ hai người nghe được: “Cậu muốn lên nhà tôi uống ly nước không?”
Rõ ràng hô hấp của Lâm Tư Dật trầm hơn rất nhiều.
Dường như bỗng nhiên anh không vui, rút tay mình về, bộ dáng nghiêm túc từ chối trông rất nghiêm trang.
Chu Lai nhịn cười trong lòng.
Thật ra cô cũng không phải người dễ dãi, hơn nữa cô chưa bao giờ để một người đàn ông xa lạ vào nhà mình, lần trước cũng chỉ là ngoài ý muốn. Trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, cô cũng đoán được Lâm Tư Dật không phải người tùy tiện.
Quả nhiên vẻ mặt đoan chính của Lam Tư Dật càng đáng yêu.
“Cậu nghĩ gì vậy?” Chu Lai nhướng mày.
Lâm Tư Dật lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
Chu Lai thật sự muốn trêu người khác tức giận: “Vậy… lần sau?”
Lâm Tư Dật âm thầm thở dài: “Ừ.”
Hiện tại đúng là đã quá khuya.
Mùa đông mà đi ăn đêm giờ này cũng không ổn.
Chu Lai kêu tài xế chạy đến Đại học Z, đưa Lâm Tư Dật trở về trước.
Lâm Tư Dật không muốn là phiền Chu Lai nên bảo cô cho anh xuống ở ven đường tự về nhưng phản kháng vô hiệu lực.
Chu Lai nói: “Trời lạnh như vậy mà rạng sáng cậu còn đến đón tớ, tớ cũng không thể tùy tiện bỏ người lại ở ven đường một mình, quá đáng thương.”
Yết hầu Lâm Tư Dật di chuyển lên xuống nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Chuyện đêm nay chỉ là hành động xúc động nhất thời, nhưng nếu cho Lâm Tư Dật thêm một cơ hội, anh chắc chắn mình vẫn sẽ đến sân bay. Chẳng sợ cô không nhìn thấy anh thì anh chỉ cần đứng từ xa, thấy cô an toàn là đủ rồi.
Nhưng hiện tại, tất cả đều khác những gì anh nghĩ.
Anh không muốn khiến cho Chu Lai phải bối rối.
Nghĩ lại dường như cô cũng không chán ghét.
Ký túc xá dành cho sinh viên học tiến sĩ của Đại học Z nằm ở toà nhà khác, đến cổng trường xe còn phải đi vài phút nữa.
Trường Chu Lai học là trường hạng ba, hoàn toàn không thể so với Đại học Z, diện tích của học viện kiến trúc đã bằng diện tích của cả trường khác.
Tới nơi, Chu Lai nhìn tòa nhà ký túc ngoài cửa sổ rồi hỏi Lâm Tư Dật: “Cậu ở tầng mấy?”
“Tầng 10, phòng 1011.”
Chu Lai vẻ mặt giảo hoạt: “Nam nữ lẫn lộn?”
Lâm Tư Dật gật đầu: “Ở đây có rất nhiều giảng viên và giáo sư ở, không giống như ký túc xá của sinh viên.”
Chu Lai à một tiếng tỏ vẻ đã hiểu.
Khi Lâm Tư Dật chuẩn bị xuống xe, Chu lai lại gọi anh lại.
“Lâm Tư Dật.”
Lúc Chu Lai gọi anh là gọi cả họ lẫn tên nhưng nghe vẫn cảm thấy thân mật.
Lâm Tư Dật nhớ lại lúc cô làm nũng gọi tên anh trong điện thoại, ngọt ngào như một viên kẹo khiến anh không thể chống đỡ.
Anh chưa bao giờ biết thì ra nghe người khác gọi tên của mình cũng có lúc cảm thấy trong lòng tê dại.
Hôm nay Chu Lai lên hot search weibo, Lâm Tư Dật đã thấy rồi.
Thời điểm gọi điện cô hỏi anh tức giận phải không, anh nghĩ mình có tư cách gì để tức giận đây?
Không thể phủ nhận một điều rằng anh cảm thấy rất mất mát.
Anh đợi cô cả đêm.
May mắn thay cuối cùng anh cũng đợi được cô.
Trước khi ra về, Chu Lai lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ: “Đáp lễ quà Giáng Sinh, không được phép từ chối.”
Lâm Tư Dật chu ẩnbị mở quà trước mặt Chu Lai thì cô vội vàng ngăn lại: “Cậu lên phòng thì mở! Không được phép không thích!”
“Ừ.”
“Ngủ ngon, Lâm Tư Dật.”
“Ngủ ngon, Chu Lai.”
“Đừng quên buổi hẹn cơm tối mai nhé!”
“Ừ.”
Sao anh có thể quên được.
Có lẽ Chu La không nhận ra, cô bây giờ trông rất giống nữ sinh lần đầu yêu đương, vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo.
Lâm Tư Dật vừa đi, Bách Hoa Hoa ngồi ở ghế phụ nhịn từ nãy giờ cuối cùng cũng được nói: “Bà chủ, hai người gạt em “ám độ trầm thương” bao lâu rồi?”
Chiếc xe càng lúc càng đi xa, Chu Lai nhìn tòa nhà ký túc xá, khóe miệng cong lên mang ý cười.
Cô không hề giấu giếm, những gì nên nói cô đều nói với Bách Hoa Hoa rồi.
Bách Hoa Hoa hơi ngoài ý muốn: “Không đúng a, một năm qua chị luôn duy trì lối sống “ăn chay”, sao bây giờ hay hưng phấn như uống xuân dược vậy?”
Chu Lai gõ đầu Bách Hoa Hoa một cái: “Cậu có biết nói chuyện không?”
————–
Lâm Tư Dật tuân thủ lời hứa, quay về phòng ngủ mới mở quà.
Anh ngồi vào bàn, mở đèn bàn, nương theo ánh sáng màu vàng ấm áp chậm rãi mở hộp quà ra.
Món quà được đóng gói rất cẩn thận, ba lớp trong ba lớp ngoài, anh cảm thấy không chân thật, như mở ra một tương lai tốt đẹp.
Bên trong hộp hiện ra một chiếc vòng tay nam.
Lâm Tư Dật nhận ra thương hiệu của chiếc vòng tay đó, nó không hề rẻ.
Lúc học đại học, trong lớp anh cũng có một phú nhị đại đi xe thể thao cũng đeo vòng tay thương hiệu này.
Không phải nói khoa trương chứ giá trị của một chiếc vòng tay bằng phí sinh hoạt và học phí cả thời sinh viên của anh. Nhưng đây là cuộc sống của người khác, Lâm Tư Dật không hề cảm thấy ghen ghét. Anh thản nhiên chấp nhận xuất thân và vận mệnh của mình, chỉ cảm thấy con đường này mình đi vất vả hơn người khác một chút.
Bốn năm học đại học chính quy, Lâm Tư Dật vừa học vừa làm. Ban ngày anh đi học, buổi tối anh làm gia sư, ngoài học bổng của trường, còn lại những chi phí khác anh đều tự mình gánh vác. Thời điểm đó anh chỉ muốn phân thân ra vì lịch trình một ngày luôn được xếp kín.
Thành thật mà nói, học thạc sĩ xong Lâm Tư Dật không hề có ý định học tiếp lên tiến sĩ. Đối với những học sinh nghèo mà nói, nếu không có gia đình làm hậu thuẫn, ở một mức độ nào đó đi học cũng là gánh nặng. Ở tuổi của anh, hầu hết các bạn học đều bắt đầu kiếm tiền, còn anh thì chọn ở lại tiếp tục học. Cũng may, lúc anh học thạc sĩ năm ba, anh bán được một bản quyền kỹ thuật, kiếm được một số tiền lớn, đồng thời các giáo sư ở trường ra sức khuyên bảo nên anh mới quyết định tiếp tục học nghiên cứu khoa học.
Lâm Tư Dật lấy vòng tay ra nhìn, sau đó lại để lại vào hộp, cất vào trong một cái hòm.
Chu Lai đưa một món quà quý như vậy hiển nhiên cô cũng không phải đáp lễ qua loa. Lâm Tư Dật cảm thấy rất vui, đồng thời cũng biết mình không nhận nổi.
Hoàn cảnh sống khác nhau cũng tạo nên những nhận thức về giá trị quan khác nhau. Lâm Tư Dật cũng không can thiệp hay phán xét về giá trị quan của người khác, anh hiểu rất rõ một điều đó là: trên thế giới này không ai giống ai, mỗi người đều là độc nhất vô nhị. Ngược lại không phải tự ti nhưng e là phải cô phụ phần tâm ý này của đối phương.
Anh và cô dường như không hề có bất cứ liên quan nào đến nhau.
Sau khi rửa mặt, Lâm Tư Dật nằm trên giường nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng.
Phòng này chỉ có một mình Lâm Tư Dât ở, lúc đầu vốn là hai người. Nhưng sau khi sư huynh cùng ngành với anh kết hôn thì không đến đây nữa.
Bình thường Lâm Tư Dật thích yên tĩnh nên cũng thích ở một mình.
Anh gửi tin nhắn cho Chu Lai, hỏi cô đã về đến nhà chưa.
Chu Lai trả lời rất nhanh: [Vừa đến nơi.]
Lâm Tư Dật nhìn tin nhắn, khoé miệng bất giác cong lên. Cách màn hình anh cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của Chu Lai lúc này.
Đêm nay có vẻ cô rất vui.
Là vì anh đến sao?
Có lẽ là vậy.
Lâm Tư Dật cũng không muốn làm cô mất hứng: [Cảm ơn món quà của cậu, tớ rất thích.]
Chu Lai trả lời rất nhanh: [Hahah. Vậy thì tốt.]
Đêm nay, bởi vì có sự trao đổi qua lại này mà trở nên vô cùng tươi đẹp.