Chương 43: Tình nhân
Thích Giác chăm chú nhìn đôi mắt tràn ngập tò mò của Thẩm Khước, trầm mặc
Trong phòng yên lặng, thời gian lặng lẽ trôi qua, mi tâm của Thẩm Khước từ từ nhíu lại, nàng vươn tay kéo ngón tay của Thích Giác, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, có phải con lại nói sai lời gì rồi không?”
“A Khước.”
Thẩm Khước vội vàng dỏng tai lắng nghe.
“Vậy con có biết cái gì là thích không?” Thích Giác hỏi.
Thẩm Khước chớp mắt, không nghĩ đến Thích Giác sẽ hỏi nàng như vậy. Nàng nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Con thích Túc Bắc, thích thời tiết mát mẻ, thích ăn ngọt, thích ca ca, thích Nguỵ tỷ tỷ, thích Thẩm Lưu, thích Thẩm Vân, còn thích Niếp Tuyết, Lục Nghị, Hồng Nê, Ngư Đồng, Vương quản gia….Đương nhiên là, A Khước thích tiên sinh nhất!”
“Vậy vì sao con thích ta?” Thanh âm của Thích Giác trầm thấp, mang chút cảm giác ôn nhuận.
“Bởi vì tiên sinh đối xử tốt với con mà!” Thẩm Khước nghĩ cũng không nghĩ, mở miệng liền nói.
Thích Giác không nhanh không chậm nói: “Vậy nếu như có một ngày ta không đối xử tốt với con nữa, con còn thích ta không?”
“Tiên sinh sao có thể không đối tốt với con chứ?” Thẩm Khước hỏi ngược lại.
Thích Giác nói: “Ta nói là nếu như.”
“Làm gì có nếu như như thế, tiên sinh sẽ luôn đối tốt với con!” Thẩm Khước nhíu mày nghĩ nghĩ, lại nói: “Nếu như sau này tiên sinh không đối tốt với con nữa, A Khước sẽ không thích người nữa!”
Thích Giác nhìn Thẩm Khước đang gắt gao nhíu mày, bỗng nhiên duỗi tay ra, vuốt thẳng lại mi tâm của nàng.
Thẩm Khước nhìn Thích Giác, nói: “Tiên sinh, vừa nãy con mới cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như có một ngày người không đối tốt với con nữa. Con vẫn sẽ thích tiên sinh!”
Thích Giác cong cong môi, hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì sẽ nhớ những thứ tốt trước đây của tiên sinh nha!” Thẩm Khước nghĩ nghĩ, “Hơn nữa thích tiên sinh còn có nguyên nhân khác, tiên sinh không những đối tốt với A Khước, còn lớn lên rất đẹp, hiểu biết rất nhiều thứ, ừm, thực sự không có thứ gì không biết! Tính khí cũng tốt, làm việc cũng khiến A Khước thích. Tóm lại, chính là chỗ nào cũng tốt.”
Nụ cười ở khoé miệng của Thích Giác từ từ rộng ra, chàng nói: “Vậy vì sao ta phải thích con? Bởi vì con đối tốt với ta? Bởi vì con xinh đẹp đáng yêu? Hay vì con hiểu biết rất nhiều thứ?”
Thẩm Khước sửng sốt, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ nghĩ qua vấn đề vì sao Thích Giác phải thích nàng. Nàng cảm thấy mình đối với Thích Giác vốn không được gọi là tốt, bản thân cũng không đủ xinh đẹp, càng không phải người học rộng hiểu cao.
Đúng ha! Tiên sinh dựa vào cái gì thích nàng chứ?
“Tiên sinh….” Thẩm Khước có chút cuống.
“Thích ở trên đời này có ba loại, đối với vật, đối với việc và đối với người.” Thanh âm trầm thấp của Thích Giác từ từ truyền vào trong tai Thẩm Khước.
“Thích đồ vật, thích sự việc đều là cái thích đơn giản nhất, mà hai loại thích này sẽ dễ dàng chịu ảnh hưởng của loại thích thứ ba. Loại thích thứ ba, giống như một cái lưới, sẽ giăng kín cuộc đời của mỗi người. Mà loại thích thứ ba này, thích đối với người, lại chia thành ba loại người: Bạn bè, người thân và tình nhân.”
“Nguỵ Giai Minh vốn dĩ là người không có quan hệ gì với con, vì một vài duyên cớ mà hai người quen biết nhau, trên người nàng ấy có nơi thu hút con, con cảm thấy lúc ở cùng với nàng thập phần vui vẻ, đây chính là thích đối với bạn bè. Đối với bạn bè, là một loại thích tán thưởng.”
“Còn Thẩm Hưu, thật ra trên người có rất nhiều thói quen xấu. Nếu như người khác giống hắn như thế, e rằng con sẽ đối với người đó kính nhi viễn chi. Nhưng hắn là ca ca của con, trong thân thể của hai người chảy dòng máu giống nhau, vì vậy thiếu sót rất nhiều trên người hắn sẽ được con bao dung và bỏ qua. Đối với người thân, là một loại thích quen thuộc.”
Thẩm Khước nghiêm túc lắng nghe, loáng thoáng giống như đã hiểu. Thấy Thích Giác đột nhiên dừng lại, Thẩm Khước vội vàng truy hỏi: “Tiên sinh, vậy loại thứ ba thì sao?”
Ngón tay của Thích Giác khẽ vuốt qua mái tóc dài của Thẩm Khước, chăm chú nhìn nàng, nói: “Cuộc đời của mỗi người đều sẽ gặp gỡ rất nhiều người, nhưng cuối cùng sẽ gặp được một người rất đặc biệt, cho dù trải qua gian khổ, cũng muốn nắm tay người đó đến bạc đầu. Mà trong ngàn vạn người, chỉ có thích đối với người này là độc nhất vô nhị. Khi nhìn vào đôi mắt của người đó, trong đó sẽ cất giữ cả thiên hạ. Nếu như người đó khóc, trong lòng con cũng sẽ rơi nước mắt theo. Nụ cười của người đó, sẽ biến thành theo đuổi cuối cùng của cuộc đời con. Lúc con nhắm mắt lại, phát hiện dáng vẻ của người đó sẽ in đậm trước mắt con. Đợi khi con mở mắt ra, hi vọng người đầu tiên con nhìn thấy sẽ là người đó, vì vậy con sẽ muốn giữ lấy người đó bên cạnh mình. Sớm sớm chiều chiều, tháng đổi năm dời.”
“Ở trong lòng con, thích đối với Thẩm Lưu và thích đối với Thẩm Vân đều gần như nhau, thích đối với Lục Nghị và thích đối với Hồng Nê cũng không khác biệt lắm. Vì vậy, hai loại thích trước đó đều có thể bị tách rời thành rất nhiều rất nhiều phần. Con có thể thích rất nhiều bạn bè, cũng có thể thích rất nhiều người thân. Nhưng thích đối với tình nhân lại luôn luôn là độc nhất vô nhị. Tình yêu, không có gần như nhau, nó là tuyệt đối mà toàn vẹn.”
Thanh âm của Thích Giác lắng xuống, không nói thêm gì nữa. Ánh mắt của chàng ngưng đọng trên khuôn mặt của Thẩm Khước, không muốn bỏ qua bất cứ một biểu tình nào của nàng.
Lông mày của Thẩm Khước được Thích Giác vuốt thẳng lại nhíu lại một lần nữa, nàng nhìn Thích Giác, nói: “Tiên sinh, vậy người đối với A Khước là loại thích nào?”
Thích Giác ngẩn ra, ánh mắt khẽ ngưng đọng lại.
Chàng từ từ nâng mặt của Thẩm Khước lên, thanh âm ôn nhu nói: “Bao gồm tất cả mọi loại thích.”
Thẩm Khước nhìn chăm chú vào con ngươi của Thích Giác, sau đó nói: “Tiên sinh, trong đôi mắt của người con không nhìn thấy thiên hạ gì cả, chỉ nhìn thấy mỗi con!”
Bởi vì thiên hạ của ta chính là con đó….
Thẩm Khước chớp mắt, bỗng nhiên nói: “Tiên sinh, người nói nhiều như vậy vẫn không thể giải thích nghi hoặc cho con!”
Thích Giác thấp giọng cười, nói: “Nghi hoặc của con chính là vì sao từ trước tới giờ ta không hôn con sao?”
Thẩm Khước nghiêm túc gật đầu, nàng nghĩ nghĩ, vẫn là đem chuyện hồi chiều nàng nhìn thấy được nói với Thích Giác, nói xong còn không quên nhìn sắc mặt của Thích Giác, nhỏ giọng nói: “Con biết lén nghe người khác nói chuyện là không đúng, sẽ không có lần sau nữa….”
Thích Giác đã nghĩ qua rất nhiều cách, rốt cuộc nên nói với nàng như thế nào cho nàng hiểu, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: “Bởi vì con còn quá nhỏ, sẽ làm con bị thương.”
“Tiên sinh người gạt người! Trước đây khi ở Túc Bắc, Khương thúc thúc đã hôn nữ nhi của thúc ấy, nữ nhi của thúc mới ba tuổi! Cái này cùng với nhỏ hay không nhỏ không có quan hệ gì!” Thẩm Khước lập tức phản bác.
Thích Giác giải thích: “Bọn họ là cha con, loại thích của Khương thúc thúc đối với nữ nhi đương nhiên là loại thích đối với người thân rồi.”
Thẩm Khước lại phản bác: “Nhưng tiên sinh vừa mới nói rằng người thích A Khước là bao gồm tất cả loại thích mà!”
Thích Giác nghẹn lời.
Trong nháy mắt Thẩm Khước liền lộ ra vẻ mặt tươi cười của kẻ chiến thắng.
Thích Giác bất đắc dĩ, đành phải nói: “Còn không ngủ, trời đã sắp sáng rồi!”
Chàng trở mình, ngửa mặt nằm ở trên giường, chậm rãi nhắm mắt, không nhìn Thẩm Khước ở một bên không hề có thần sắc buồn ngủ.
Thẩm Khước bất mãn lẩm bẩm một tiếng, bỗng nhiên xích đến gần, hung hăng hôn một cái xuống khuôn mặt của Thích Giác.
Trong nháy mắt Thích Giác mở mắt ra, gần như là kinh sợ mà nhìn Thẩm Khước.
Nàng cười hì hì nói: “Nhìn xem, tiên sinh người gạt người! Cái gì mà con còn nhỏ, không phải con vẫn tốt đây sao, chỗ nào cũng không bị thương! Hừ, ngược lại là tiên sinh, cứ xem con là đứa trẻ nhỏ mà gạt con, con đã là đại cô nương rồi!”
Thân thể cứng đờ của Thích Giác chậm rãi được thả lỏng.
“Thẩm Khước.” Thích Giác dùng cả họ lẫn tên mà gọi nàng.
Thẩm Khước sửng sốt, nàng biết chỉ có lúc tiên sinh thật sự tức giận mới dùng cả họ lẫn tên để gọi nàng.
Thích Giác đột nhiên trở mình, hai tay chống xuống hai bên đầu của Thẩm Khước, chàng cúi đầu nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, cảnh cáo lần nữa: “Nhớ rõ, sau này không được phép hôn bừa…”
Thích Giác vẫn chưa nói xong, Thẩm Khước đột nhiên ngẩng đầu, đôi môi mềm mại giống như gà con mổ thóc, chạm một cái vào chóp mũi của Thích Giác.
Đứa trẻ này thật sự càng ngày càng không nghe lời!
Cảm giác tê dại từ chóp mũi của Thích Giác truyền ra, chàng lập tức cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút đi, thậm chí ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có. Chàng trực tiếp trở mình, quay lưng lại với Thẩm Khước, nói một câu: “Đi ngủ!”
“Tiên sinh, người tức giận sao?” Thẩm Khước nghiêng người, nhìn bóng lưng của Thích Giác. Nàng nghĩ nghĩ, kéo tay của chàng, chàng như cũ vẫn không để ý đến nàng. Nàng liền nắm lấy ngón tay của Thích Giác, khẽ lắc từng cái một.
“Tiên sinh,” Thẩm Khước đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, “Lời người vừa nói, A Khước quả thật có chút nghe không hiểu. Nhưng con biết, cho dù thiên hạ này có hàng ngàn hàng vạn người thì trong lòng A Khước vẫn sẽ không bao giờ có người nào khác có vị trí tương đồng với người. Ở trong lòng A Khước, thích đối với tiên sinh chính là độc nhất vô nhị. Sẽ không bao giờ có người thứ hai có thể khiến A Khước có loại thích không khác biệt lắm kia, vì vậy, con….”
Thích Giác đột nhiên quay người lại, ôm cả người Thẩm Khước vào trong lòng, nói: “Tuổi còn nhỏ, đừng luôn miệng nói…”
Đừng luôn miệng nói những lời tình tứ làm say lòng người như vậy…..
Thẩm Khước bất mãn trừng chàng, hỏi: “Tiên sinh, rốt cuộc con phải đợi đến bao nhiêu tuổi mới không phải là tuổi còn nhỏ nữa?”
“Mười sáu.” Thích Giác nghĩ nghĩ, “Mười lăm cũng được.”
Thẩm Khước ngáp một cái, nàng rúc vào trong lòng Thích Giác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật hi vọng lúc ngủ dậy, sẽ biến thành mười lăm tuổi…..”
Thẩm Khước rất nhanh ngủ say trong lòng Thích Giác, Thích Giác lại luôn không thể đi vào giấc ngủ.
Thích Giác gần như là nhìn Thẩm Khước lớn lên, nhìn nàng từ một đứa trẻ bẩn thỉu đang khóc nỉ non kia từ từ trổ mã thành bộ dáng duyên dáng yêu kiều như ngày hôm nay, chàng giống như phụ thân bảo vệ cho nàng, giống mẫu thân chiếu cố cho nàng, lại là tiên sinh dạy nàng hiểu lý lẽ mọi thứ.
Đối với đứa trẻ này, rốt cuộc là loại thích nào chiếm thế thượng phong?
Giờ khắc này, Thích Giác bỗng nhiên trở nên mờ mịt.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Thẩm Khước ngủ dậy, Thích Giác đã dậy rồi, đang ngồi ở bên bàn viết một phong thư.
Thẩm Khước trở mình, lại nhắm mắt một lát, cho đến khi cơn buồn ngủ tan dần, mới ngáp một cái đứng dậy.
Lúc Thích Giác ngẩng đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Khước đang giơ tay duỗi người, áo trong màu trắng hơi mỏng dán vào trên cơ thể nhỏ bé của nàng, bộ ngực bằng phẳng của nàng có chút nhô lên, là bắt đầu phát dục rồi sao?
Lúc này Thích Giác mới ý thức được gần đây vóc dáng của Thẩm Khước cũng lớn lên không ít, chàng vội vàng dời mắt, trong lòng nghĩ nếu như lấy cớ ngủ riêng với nàng, không biết A Khước lại làm loạn đến thế nào nữa.
Thích Giác lại lắc lắc đầu.
Thôi vậy, dù sao cũng đã lấy nàng.
“Cô nương! Người đã dậy chưa?” Lục Nghị đứng bên ngoài hỏi, trong thanh âm của nàng mang theo chút cấp bách.
“Tỉnh rồi, vào đi.” Thẩm Khước nói.
Lục Nghị vào phòng, cong người hành lễ với Thích Giác đang ngồi bên bàn, sau đó nôn nóng nói với Thẩm Khước: “Cô nương, hôm qua đại thiếu gia và Yên gia nhị công tử uống rượu đến say mèm, lúc sau không biết làm sao lại gặp phải Lưu gia đại công tử, sau đó liền xông vào đánh nhau!”
Thẩm Khước kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Ca ca huynh ấy sao rồi? Có bị thương không?”
Trong phòng yên lặng, thời gian lặng lẽ trôi qua, mi tâm của Thẩm Khước từ từ nhíu lại, nàng vươn tay kéo ngón tay của Thích Giác, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, có phải con lại nói sai lời gì rồi không?”
“A Khước.”
Thẩm Khước vội vàng dỏng tai lắng nghe.
“Vậy con có biết cái gì là thích không?” Thích Giác hỏi.
Thẩm Khước chớp mắt, không nghĩ đến Thích Giác sẽ hỏi nàng như vậy. Nàng nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Con thích Túc Bắc, thích thời tiết mát mẻ, thích ăn ngọt, thích ca ca, thích Nguỵ tỷ tỷ, thích Thẩm Lưu, thích Thẩm Vân, còn thích Niếp Tuyết, Lục Nghị, Hồng Nê, Ngư Đồng, Vương quản gia….Đương nhiên là, A Khước thích tiên sinh nhất!”
“Vậy vì sao con thích ta?” Thanh âm của Thích Giác trầm thấp, mang chút cảm giác ôn nhuận.
“Bởi vì tiên sinh đối xử tốt với con mà!” Thẩm Khước nghĩ cũng không nghĩ, mở miệng liền nói.
Thích Giác không nhanh không chậm nói: “Vậy nếu như có một ngày ta không đối xử tốt với con nữa, con còn thích ta không?”
“Tiên sinh sao có thể không đối tốt với con chứ?” Thẩm Khước hỏi ngược lại.
Thích Giác nói: “Ta nói là nếu như.”
“Làm gì có nếu như như thế, tiên sinh sẽ luôn đối tốt với con!” Thẩm Khước nhíu mày nghĩ nghĩ, lại nói: “Nếu như sau này tiên sinh không đối tốt với con nữa, A Khước sẽ không thích người nữa!”
Thích Giác nhìn Thẩm Khước đang gắt gao nhíu mày, bỗng nhiên duỗi tay ra, vuốt thẳng lại mi tâm của nàng.
Thẩm Khước nhìn Thích Giác, nói: “Tiên sinh, vừa nãy con mới cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như có một ngày người không đối tốt với con nữa. Con vẫn sẽ thích tiên sinh!”
Thích Giác cong cong môi, hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì sẽ nhớ những thứ tốt trước đây của tiên sinh nha!” Thẩm Khước nghĩ nghĩ, “Hơn nữa thích tiên sinh còn có nguyên nhân khác, tiên sinh không những đối tốt với A Khước, còn lớn lên rất đẹp, hiểu biết rất nhiều thứ, ừm, thực sự không có thứ gì không biết! Tính khí cũng tốt, làm việc cũng khiến A Khước thích. Tóm lại, chính là chỗ nào cũng tốt.”
Nụ cười ở khoé miệng của Thích Giác từ từ rộng ra, chàng nói: “Vậy vì sao ta phải thích con? Bởi vì con đối tốt với ta? Bởi vì con xinh đẹp đáng yêu? Hay vì con hiểu biết rất nhiều thứ?”
Thẩm Khước sửng sốt, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ nghĩ qua vấn đề vì sao Thích Giác phải thích nàng. Nàng cảm thấy mình đối với Thích Giác vốn không được gọi là tốt, bản thân cũng không đủ xinh đẹp, càng không phải người học rộng hiểu cao.
Đúng ha! Tiên sinh dựa vào cái gì thích nàng chứ?
“Tiên sinh….” Thẩm Khước có chút cuống.
“Thích ở trên đời này có ba loại, đối với vật, đối với việc và đối với người.” Thanh âm trầm thấp của Thích Giác từ từ truyền vào trong tai Thẩm Khước.
“Thích đồ vật, thích sự việc đều là cái thích đơn giản nhất, mà hai loại thích này sẽ dễ dàng chịu ảnh hưởng của loại thích thứ ba. Loại thích thứ ba, giống như một cái lưới, sẽ giăng kín cuộc đời của mỗi người. Mà loại thích thứ ba này, thích đối với người, lại chia thành ba loại người: Bạn bè, người thân và tình nhân.”
“Nguỵ Giai Minh vốn dĩ là người không có quan hệ gì với con, vì một vài duyên cớ mà hai người quen biết nhau, trên người nàng ấy có nơi thu hút con, con cảm thấy lúc ở cùng với nàng thập phần vui vẻ, đây chính là thích đối với bạn bè. Đối với bạn bè, là một loại thích tán thưởng.”
“Còn Thẩm Hưu, thật ra trên người có rất nhiều thói quen xấu. Nếu như người khác giống hắn như thế, e rằng con sẽ đối với người đó kính nhi viễn chi. Nhưng hắn là ca ca của con, trong thân thể của hai người chảy dòng máu giống nhau, vì vậy thiếu sót rất nhiều trên người hắn sẽ được con bao dung và bỏ qua. Đối với người thân, là một loại thích quen thuộc.”
Thẩm Khước nghiêm túc lắng nghe, loáng thoáng giống như đã hiểu. Thấy Thích Giác đột nhiên dừng lại, Thẩm Khước vội vàng truy hỏi: “Tiên sinh, vậy loại thứ ba thì sao?”
Ngón tay của Thích Giác khẽ vuốt qua mái tóc dài của Thẩm Khước, chăm chú nhìn nàng, nói: “Cuộc đời của mỗi người đều sẽ gặp gỡ rất nhiều người, nhưng cuối cùng sẽ gặp được một người rất đặc biệt, cho dù trải qua gian khổ, cũng muốn nắm tay người đó đến bạc đầu. Mà trong ngàn vạn người, chỉ có thích đối với người này là độc nhất vô nhị. Khi nhìn vào đôi mắt của người đó, trong đó sẽ cất giữ cả thiên hạ. Nếu như người đó khóc, trong lòng con cũng sẽ rơi nước mắt theo. Nụ cười của người đó, sẽ biến thành theo đuổi cuối cùng của cuộc đời con. Lúc con nhắm mắt lại, phát hiện dáng vẻ của người đó sẽ in đậm trước mắt con. Đợi khi con mở mắt ra, hi vọng người đầu tiên con nhìn thấy sẽ là người đó, vì vậy con sẽ muốn giữ lấy người đó bên cạnh mình. Sớm sớm chiều chiều, tháng đổi năm dời.”
“Ở trong lòng con, thích đối với Thẩm Lưu và thích đối với Thẩm Vân đều gần như nhau, thích đối với Lục Nghị và thích đối với Hồng Nê cũng không khác biệt lắm. Vì vậy, hai loại thích trước đó đều có thể bị tách rời thành rất nhiều rất nhiều phần. Con có thể thích rất nhiều bạn bè, cũng có thể thích rất nhiều người thân. Nhưng thích đối với tình nhân lại luôn luôn là độc nhất vô nhị. Tình yêu, không có gần như nhau, nó là tuyệt đối mà toàn vẹn.”
Thanh âm của Thích Giác lắng xuống, không nói thêm gì nữa. Ánh mắt của chàng ngưng đọng trên khuôn mặt của Thẩm Khước, không muốn bỏ qua bất cứ một biểu tình nào của nàng.
Lông mày của Thẩm Khước được Thích Giác vuốt thẳng lại nhíu lại một lần nữa, nàng nhìn Thích Giác, nói: “Tiên sinh, vậy người đối với A Khước là loại thích nào?”
Thích Giác ngẩn ra, ánh mắt khẽ ngưng đọng lại.
Chàng từ từ nâng mặt của Thẩm Khước lên, thanh âm ôn nhu nói: “Bao gồm tất cả mọi loại thích.”
Thẩm Khước nhìn chăm chú vào con ngươi của Thích Giác, sau đó nói: “Tiên sinh, trong đôi mắt của người con không nhìn thấy thiên hạ gì cả, chỉ nhìn thấy mỗi con!”
Bởi vì thiên hạ của ta chính là con đó….
Thẩm Khước chớp mắt, bỗng nhiên nói: “Tiên sinh, người nói nhiều như vậy vẫn không thể giải thích nghi hoặc cho con!”
Thích Giác thấp giọng cười, nói: “Nghi hoặc của con chính là vì sao từ trước tới giờ ta không hôn con sao?”
Thẩm Khước nghiêm túc gật đầu, nàng nghĩ nghĩ, vẫn là đem chuyện hồi chiều nàng nhìn thấy được nói với Thích Giác, nói xong còn không quên nhìn sắc mặt của Thích Giác, nhỏ giọng nói: “Con biết lén nghe người khác nói chuyện là không đúng, sẽ không có lần sau nữa….”
Thích Giác đã nghĩ qua rất nhiều cách, rốt cuộc nên nói với nàng như thế nào cho nàng hiểu, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: “Bởi vì con còn quá nhỏ, sẽ làm con bị thương.”
“Tiên sinh người gạt người! Trước đây khi ở Túc Bắc, Khương thúc thúc đã hôn nữ nhi của thúc ấy, nữ nhi của thúc mới ba tuổi! Cái này cùng với nhỏ hay không nhỏ không có quan hệ gì!” Thẩm Khước lập tức phản bác.
Thích Giác giải thích: “Bọn họ là cha con, loại thích của Khương thúc thúc đối với nữ nhi đương nhiên là loại thích đối với người thân rồi.”
Thẩm Khước lại phản bác: “Nhưng tiên sinh vừa mới nói rằng người thích A Khước là bao gồm tất cả loại thích mà!”
Thích Giác nghẹn lời.
Trong nháy mắt Thẩm Khước liền lộ ra vẻ mặt tươi cười của kẻ chiến thắng.
Thích Giác bất đắc dĩ, đành phải nói: “Còn không ngủ, trời đã sắp sáng rồi!”
Chàng trở mình, ngửa mặt nằm ở trên giường, chậm rãi nhắm mắt, không nhìn Thẩm Khước ở một bên không hề có thần sắc buồn ngủ.
Thẩm Khước bất mãn lẩm bẩm một tiếng, bỗng nhiên xích đến gần, hung hăng hôn một cái xuống khuôn mặt của Thích Giác.
Trong nháy mắt Thích Giác mở mắt ra, gần như là kinh sợ mà nhìn Thẩm Khước.
Nàng cười hì hì nói: “Nhìn xem, tiên sinh người gạt người! Cái gì mà con còn nhỏ, không phải con vẫn tốt đây sao, chỗ nào cũng không bị thương! Hừ, ngược lại là tiên sinh, cứ xem con là đứa trẻ nhỏ mà gạt con, con đã là đại cô nương rồi!”
Thân thể cứng đờ của Thích Giác chậm rãi được thả lỏng.
“Thẩm Khước.” Thích Giác dùng cả họ lẫn tên mà gọi nàng.
Thẩm Khước sửng sốt, nàng biết chỉ có lúc tiên sinh thật sự tức giận mới dùng cả họ lẫn tên để gọi nàng.
Thích Giác đột nhiên trở mình, hai tay chống xuống hai bên đầu của Thẩm Khước, chàng cúi đầu nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, cảnh cáo lần nữa: “Nhớ rõ, sau này không được phép hôn bừa…”
Thích Giác vẫn chưa nói xong, Thẩm Khước đột nhiên ngẩng đầu, đôi môi mềm mại giống như gà con mổ thóc, chạm một cái vào chóp mũi của Thích Giác.
Đứa trẻ này thật sự càng ngày càng không nghe lời!
Cảm giác tê dại từ chóp mũi của Thích Giác truyền ra, chàng lập tức cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút đi, thậm chí ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có. Chàng trực tiếp trở mình, quay lưng lại với Thẩm Khước, nói một câu: “Đi ngủ!”
“Tiên sinh, người tức giận sao?” Thẩm Khước nghiêng người, nhìn bóng lưng của Thích Giác. Nàng nghĩ nghĩ, kéo tay của chàng, chàng như cũ vẫn không để ý đến nàng. Nàng liền nắm lấy ngón tay của Thích Giác, khẽ lắc từng cái một.
“Tiên sinh,” Thẩm Khước đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, “Lời người vừa nói, A Khước quả thật có chút nghe không hiểu. Nhưng con biết, cho dù thiên hạ này có hàng ngàn hàng vạn người thì trong lòng A Khước vẫn sẽ không bao giờ có người nào khác có vị trí tương đồng với người. Ở trong lòng A Khước, thích đối với tiên sinh chính là độc nhất vô nhị. Sẽ không bao giờ có người thứ hai có thể khiến A Khước có loại thích không khác biệt lắm kia, vì vậy, con….”
Thích Giác đột nhiên quay người lại, ôm cả người Thẩm Khước vào trong lòng, nói: “Tuổi còn nhỏ, đừng luôn miệng nói…”
Đừng luôn miệng nói những lời tình tứ làm say lòng người như vậy…..
Thẩm Khước bất mãn trừng chàng, hỏi: “Tiên sinh, rốt cuộc con phải đợi đến bao nhiêu tuổi mới không phải là tuổi còn nhỏ nữa?”
“Mười sáu.” Thích Giác nghĩ nghĩ, “Mười lăm cũng được.”
Thẩm Khước ngáp một cái, nàng rúc vào trong lòng Thích Giác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật hi vọng lúc ngủ dậy, sẽ biến thành mười lăm tuổi…..”
Thẩm Khước rất nhanh ngủ say trong lòng Thích Giác, Thích Giác lại luôn không thể đi vào giấc ngủ.
Thích Giác gần như là nhìn Thẩm Khước lớn lên, nhìn nàng từ một đứa trẻ bẩn thỉu đang khóc nỉ non kia từ từ trổ mã thành bộ dáng duyên dáng yêu kiều như ngày hôm nay, chàng giống như phụ thân bảo vệ cho nàng, giống mẫu thân chiếu cố cho nàng, lại là tiên sinh dạy nàng hiểu lý lẽ mọi thứ.
Đối với đứa trẻ này, rốt cuộc là loại thích nào chiếm thế thượng phong?
Giờ khắc này, Thích Giác bỗng nhiên trở nên mờ mịt.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Thẩm Khước ngủ dậy, Thích Giác đã dậy rồi, đang ngồi ở bên bàn viết một phong thư.
Thẩm Khước trở mình, lại nhắm mắt một lát, cho đến khi cơn buồn ngủ tan dần, mới ngáp một cái đứng dậy.
Lúc Thích Giác ngẩng đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Khước đang giơ tay duỗi người, áo trong màu trắng hơi mỏng dán vào trên cơ thể nhỏ bé của nàng, bộ ngực bằng phẳng của nàng có chút nhô lên, là bắt đầu phát dục rồi sao?
Lúc này Thích Giác mới ý thức được gần đây vóc dáng của Thẩm Khước cũng lớn lên không ít, chàng vội vàng dời mắt, trong lòng nghĩ nếu như lấy cớ ngủ riêng với nàng, không biết A Khước lại làm loạn đến thế nào nữa.
Thích Giác lại lắc lắc đầu.
Thôi vậy, dù sao cũng đã lấy nàng.
“Cô nương! Người đã dậy chưa?” Lục Nghị đứng bên ngoài hỏi, trong thanh âm của nàng mang theo chút cấp bách.
“Tỉnh rồi, vào đi.” Thẩm Khước nói.
Lục Nghị vào phòng, cong người hành lễ với Thích Giác đang ngồi bên bàn, sau đó nôn nóng nói với Thẩm Khước: “Cô nương, hôm qua đại thiếu gia và Yên gia nhị công tử uống rượu đến say mèm, lúc sau không biết làm sao lại gặp phải Lưu gia đại công tử, sau đó liền xông vào đánh nhau!”
Thẩm Khước kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Ca ca huynh ấy sao rồi? Có bị thương không?”