Chương 7: Sự Thật Trong Lời Di Nguyện
Nếu đặt bản thân vào trong trường hợp của Sinay thì cô có thể hiểu được lớp nghĩa của cụm từ " những kẻ lầm đường lạc lối ". Hắn ta vì danh lợi trước mắt che mờ đi lí trí, hành động một cách bản năng để rồi cuối cùng phải hối hận. Hắn không muốn ai phải trải qua sai lầm của hắn một lần nữa nên mới để lại lời nhắn cho những kẻ sau này sẽ đi săn chiếc vòng ngọc trai đỏ của Sinay. " Vậy còn hồng châu sẽ dẫn lối các ngươi, Aphrodite sẽ dẫn các ngươi đến con đường của ánh sáng là gì? " Cô chỉ biết Aphrodite là nữ thần Hy Lạp cổ đại gắn liền với tình yêu, tình dục, sắc đẹp, niềm vui, đam mê và phồn thực. Nhưng Aphrodite có liên quan gì đến Sinay? - Chị Sở Hạ, có phải Aphrodite tượng trưng cho nàng công chúa Lina không? Lưu Phụng như hiểu ra điều gì đó lập tức quay sang nhìn cô. Đúng rồi, đối với Sinay thì Lina chính là nữ thần của hắn, cô tượng trưng cho tình yêu một đời của hắn, cô chính là ham muốn tối cao của hắn, cô là một miền ký ức với đầy ắp những niềm vui hạnh phúc của hắn. Vì vậy đối với Sinay thì Lina chính là nữ thần Aphrodite sống mà hắn một đời hướng về.Nếu hiểu theo lớp nghĩa đó thì " hồng châu " chính là muốn nói đến chiếc vòng cổ được chạm khắc từ ngọc trai đã nhuốm sắc đỏ để trên bia mộ của nàng Lina.- Đúng rồi. Cô vui mừng đứng dậy. Vậy xem ra cô đã hiểu lớp nghĩa của nói Sinay để lại rồi. - Mẹ ở đây đợi con một chút. Sở Hạ cố ý kích hoạt một bẫy sập, cây rìu lớn từ phía Đông liền chém về phía cô. Không đợi nó kịp chạm đến người Sở Hạ liền nhảy lên bên trên để chiếc rìu đưa cô đến bia mộ của Lina. Nếu như theo cô hiểu thì câu nói của Sinay nghĩa là" gửi đến những kẻ đang chôn mình trong danh vọng đi tìm chuỗi ngọc trai của Sinay, các ngươi đã đến đây sẽ không có đường ra nhưng nếu các ngươi có thể lấy được chiếc vòng nó sẽ dẫn các ngươi đến lối thoát. Tình yêu, ham muốn và những niềm vui đời thường sẽ dẫn các ngươi đến ánh sáng vượt qua bóng tối. Buông bỏ vũ khí, tự do mới chính là nghĩa lí đích thực. "Ngay khi cô vừa chạm vào chiếc vòng của Sinay một trận động đất lớn lập tức làm cô ngã ra khỏi ngôi mộ. Bên dưới mở ra một con đường, nước nhanh chóng ngập vào bên trong rồi ngày một dâng lên cao. - Mẹ, Lưu Phụng, cẩn thận. Không còn cách nào khác cô đeo chiếc vòng ngọc trai kia lên tay rồi chạy đến chỗ hai người đang đứng. Một tay ôm lấy Lưu phu nhân, một tay ôm lấy Lưu Phụng, mực nước dâng nhanh đến mức ngay sau đó liền nhấn chìm cả ba người.Cô dùng hết sức bơi lên trên, dường như trong nước có một lối ra khác thông với bên ngoài. Cô có thể nhìn thấy ánh sáng mờ ảo của trăng đang chiếu xuống nước, Sở Hạ mỉm cười lập tức đạp chân nhanh hơn để đưa hai người lên trên. - A. Không tốn quá nhiều thời gian để cô đưa Lưu phu nhân và Lưu Phụng lên trên mặt nước. Bất chợt chiếc vòng của Sinay rơi từ tay cô xuống dưới nước. Để lại mẹ và em gái cô một lần nữa lặn xuống mặt nước. Không phải là vì cô muốn có được chiếc vòng ngọc trai của Sinay mà cô muốn lấy nó lên để không ai phạm vào sai lầm của những kẻ đã đi trước đó. Theo đúng như lời mà Sinay đã nói, nếu cứ mãi đuổi theo thứ danh vọng mơ hồ thì nhất định sẽ không thể nào có được niềm vui chân chính. Cô muốn thực hiện nguyện vọng cuối cùng của hắn, không để bất kì ai phải chết trong cuộc tìm kiếm bảo vật Sinay. Có lẽ ngay lúc đầu tòa lâu đài không được xây dựng bẫy sập kỳ công như vậy nhưng vì cái chết của Lina Sinay mới cho xây dựng mật thất để tưởng nhớ nàng, cho dựng những mật thất cùng bẫy sập để bảo vệ bình yên cho nàng. Hắn cũng là muốn những kẻ tham lam chiếc vòng ngọc trai của Lina dừng bước lại trước khi quá muộn. Ngay ở con đường rẽ với hai lối đi cô đã nhìn thấy một đôi cánh. Có lẽ nó tượng trưng cho tự do, một loại tự do mà không thể đổi được bằng quyền thế. Trước khi rời xa trần thế Sinay đã mong muốn tự do, mong muốn một lời tha thứ của Lina. Đến cuối cùng thì cô cũng đã hiểu Sinay vốn dĩ không phải một kẻ độc đoán như truyền thuyết đã kể lại, hắn chỉ là bước sai một đường, vốn dĩ hắn vẫn rất yêu Lina. Phía sau bia mộ của nàng Lina cô còn nhìn thấy hai bộ đồ cưới được để ở đó. Có lẽ hắn vẫn còn nuối tiếc cho một lễ cưới không trọn vẹn." Kia rồi. " Ánh ngọc trai sáng lên nơi dòng nước sâu. Cô lập tức lặn sâu xuống rồi đưa tay nắm lấy chiếc vòng. Cuối cùng thì sẽ không còn ai bước vào tòa lâu đài này để tìm kiếm thứ danh vọng hão huyền nữa, cuối cùng cô cũng thực hiện được di nguyện của người quá cố. Dòng nước ở trong mật thất kia thông với hồ nước ở trong sân tòa lâu đài. Cô sau khi lấy được chuỗi ngọc trai liền bơi lên trên. - Sở Hạ, cô ấy đâu rồi? Cô loáng thoáng có thể nghe thấy giọng của Du Kinh đang thất thanh hét lớn. Anh nắm lấy cánh tay của Lưu Phụng, gương mặt mang đầy vẻ lo lắng và mất bình tĩnh. - Chị... chị ấy... Lưu Phụng không dám nhìn vào ánh mắt của anh hay nói đúng hơn là không dám nhìn vào đôi mắt đỏ kia. Cô ấy sợ đến mức bàn tay cũng run, Lưu phu nhân thấy vậy liền bước đến can ngăn. - Sở Hạ, con bé quay trở lại để lấy chiếc vòng cổ rồi. Có lẽ lát nữa sẽ trở lại cậu đừng quá lo lắng. Cô nhíu mày, bàn tay nắm chặt lấy chiếc vòng cổ. Anh tại sao phải tỏ ra rằng bản thân lo lắng cho cô? Tại sao phải làm vậy trong khi rõ ràng chỉ là hôn nhân trên hợp đồng, rõ ràng cả hai không có chút tình cảm. Vậy có cần phải nhập vai người chồng chu đáo đến mức vậy không? Sở Hạ đeo chiếc vòng cổ kia lên, mái tóc ướt được cô vấn lên bằng trâm. Bước ra từ hồ nước cô hướng đến phía náo loạn kia mà đi tới. Cô có thể nhìn thấy Tống Thần Lưu đang được người của Du Kinh canh giữ, có vẻ như mọi chuyện đã kết thúc rồi. - Sở Hạ. Mẹ cô quay ra nhìn cô, anh theo đó cũng hướng ánh mắt về phía Sở Hạ. Tương truyền rằng nàng công chúa Lina có làm da trắng, thân hình mảnh mai cùng gương mặt sắc sảo nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Phải chăng là nàng Lina trước ra từ trong truyền thuyết? Trong bộ váy trắng đã được xé đi đuôi váy, chân váy giờ đây chỉ dài trên đầu gối, chiếc vòng cổ ngọc trai đỏ sáng lấp lánh cùng với mái tóc dài. Anh đứng hình mất vài giây nhưng ngay sau đó liền có thể lấy lại ý thức. Cô đứng trước mặt anh liền để ý đến vết thương trên vai đang chảy máu của anh. Có lẽ là do ẩu đả với người của Tống Thần Lưu mả có.- Cậu ngồi yên chút đi, đã yếu còn ra gió. Phía xa vọng lại tiếng của một người con gái, cô liền hướng ánh mắt đến phía giọng nói. Là một cô gái với vẻ ngoài mạnh mẽ, tóc buộc cao với dáng vẻ có phần không vui đang băng bó vết thương cho Hứa Kha. - Hân Nghi, cậu nhẹ tay một chút đi. Con gái mà mạnh tay vậy sau này cậu sẽ thành bà cô ế đến già đấy. Câu nói vừa được nói ra người con gái tên Hân Nghi lập tức xiết chặt tay hơn làm Hứa Kha kêu lên oai oái. Cô khẽ bật cười, nhìn họ có vẻ giống một đôi. Tống Thần Lưu nhanh chóng được đưa đi, hắn bước qua phía cô, ánh mắt chợt nhìn về phía Du Kinh. Bất chợt ánh mắt cô nhìn thấy một điểm khá bất thường ở hắn, Sở Hạ lập tức bước qua anh rồi đi đến trước mặt hắn. - Khoan đã. Anh theo đó cũng nhìn hành động của cô có chút khó hiểu mà đi đến bên cạnh. Cô và Tống Thần Lưu thì có gì để nói kia chứ? - Cô gọi tôi sao?Tống Thần Lưu đến khi bị bắt vẫn ngạo mạn như cái lúc mà hắn tấn công anh. Có lẽ con người của hắn phải chết đến ngàn lần mới có thể hết ngạo mạn và kiêu căng. Cô quan sát hắn, đưa ánh mắt nhìn về cánh tay của hắn. Sở Hạ nhanh chóng bước đến lên cạnh hắn rồi kéo tay áo của hắn lên, cô nhíu mày dường như đã hiểu ra gì đó. - Anh... không phải là Tống Thần Lưu.