Chương 40: Oan gia ngõ hẹp
"Là hướng này sao?" Cũng không trì hoãn thời gian, Miên Dương liền dựa theo phương hướng mà quỷ nến chỉ dẫn, bắt đầu lên đường.
Chỉ có điều, lý tưởng thì rất thiết thực, nhưng thực tế thì lại hoàn toàn không giống như vậy.
Tốc độ di chuyển của y, quả thật là phải dùng ba chữ 'như rùa bò' để hình dung.
Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn trách y được, ai bảo rễ cây xung quanh lại nhiều tới như vậy làm gì.
Tựa như hệ thống nói, con người khi ở trong một không gian hoàn toàn tối tăm, khái niệm về thời gian và khoảng cách sẽ thật sự bị lưu mờ.
Miên Dương không biết chính mình đã đi bao lâu, cũng không biết cụ thể là phương hướng nào.
Mãi cho đến khi, bước chân của y đột ngột giẫm vào khoảng không...
"Đáng chết..." Thầm mắng một tiếng, may thay, Miên Dương vẫn kịp thời phản ứng lại được mà giữ chặt lấy sợi dây mây rũ xuống ở dưới tán cây, không đến mức để bản thân trượt chân rơi xuống dốc đá.
Bàn chân đạp mạnh vào trên sườn dốc, Miên Dương liền cẩn trọng bò lên từng bước một, giây phút đạp lên được đất bằng, y mới nặng nề thở ra một hơi, thầm nghĩ, quả nhiên vận khí của mình cũng không tệ đến thế.
Nào ngờ được, còn chưa để y kịp vui mừng quá lâu, ở phía sau lưng, một thanh âm xào xạc cũng đã đột ngột vang lên, khiến y không khỏi đờ người.
"Nến...nến..."
Đối với giọng nữ vô cùng khó nghe, chẳng khác gì kim loại ma sát vào nhau này, Miên Dương cũng không cảm thấy quá mức xa lạ. Trong nháy mắt liền đã đoán được chủ nhân của giọng nói này là ai...
Thất Nương.
Tại sao người muốn gặp còn chưa gặp được, hết lần này đến lần khác lại phải gặp nàng trước vậy chứ?
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng dựa vào phương hướng thanh âm phát ra, Miên Dương vẫn có thể tưởng tượng được đại khái vị trí của nàng lúc này...
Cách nơi y đang đứng khoảng trên dưới một trượng, tựa hồ là ở cạnh một đống cỏ khô phía sau lưng y.
Mô tả của hệ thống quả thật cũng không hề lừa Miên Dương, không chỉ riêng y, ngay cả lệ quỷ như Thất Nương, sau khi bước vào quỷ vực, đồng dạng cũng đã mất đi thị giác.
Minh chứng tốt nhất chính là, sau khi không ngừng lặp lại một chữ này, dù cho y đang đứng ở ngay trước mặt, đối phương cũng không hề phát giác hay lao đến.
Thời khắc này, không dám thở mạnh, lo lắng bản thân sẽ làm nàng chú ý, Miên Dương liền chầm chậm lùi lại từng chút một.
Thế nhưng, rất rõ ràng, tuy rằng Thất Nương không nhìn thấy y, nhưng nàng ta rõ ràng là đang nhắm vào cây quỷ nến mà y đang cầm.
Y chỉ cần lùi một bước, nàng ta liền sẽ giống như 'đánh hơi' được, liên tiếp tiến về trước hai bước.
Cảm thấy cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, Miên Dương liền dứt khoát lựa chọn thổi tắt quỷ nến. Dù sao, trên mô tả cũng không có nói rằng quỷ nến có hạn mức sử dụng.
Theo y nghĩ, chỉ cần nó không bị cháy hết, thì y vẫn có thể tiếp tục sử dụng nó.
Đương nhiên, trước khi thổi tắt nến, Miên Dương vẫn không quên đem phương hướng cuối cùng mà nó chỉ dẫn ghi nhớ trong đầu, tránh cho trong lúc lẩn trốn lại đi sai hướng.
Đúng như Miên Dương suy nghĩ, sau khi quỷ nến dập tắt, không chỉ riêng tầm mắt y lần nữa trở thành tăm tối, Thất Nương đồng dạng cũng đã quay về thành mù lòa.
Mơ hồ cảm nhận được con lệ quỷ trước mặt dường như sắp bạo tẩu, không ngừng 'đạp đạp' từng bước một đi về phía mình và quỷ nến, Miên Dương liền lựa chọn lui lại.
Nhưng không có gậy dò đường, hai mắt lại không nhìn thấy, chưa né tránh được mấy bước, gót giày của Miên Dương cũng đã vô tình đạp lên một đoạn củi nhỏ.
Không chút huyền niệm, tiếng 'răng rắc' mười phần giòn giã, tràng cảnh giống như đúc tình tiết thường thấy trong phim cũng đã lần nữa được tái hiện.
Dù cho hai mắt không thấy gì, nhưng Miên Dương vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, có một cỗ ác ý vô cùng khủng bố đã rơi vào trên thân của mình.
Trong nháy mắt, khi luồng hàn khí sắc bén phả vào mặt, theo bản năng, Miên Dương đã lập tức cúi đầu, ngồi thụp xuống.
Quả nhiên, một giây sau, sau lưng y cũng đã lập tức truyền tới một tiếng 'ầm vang', chấn động.
Cây đại thụ to lớn mà y tựa vào, lúc này, cũng đã bị móng tay sắc bén của Thất Nương ngạnh sinh sinh cắt ngang thành hai khúc.
Nếu không phải Miên Dương phản ứng nhanh, thì lúc này, kết cục của y, có lẽ cũng đã chẳng khác gốc đại thụ này là bao...
Bị chém ngang lưng, đầu thân một nẻo.
Quả nhiên, lực công kích của hồng y lệ quỷ vẫn là không thể khinh thường.
Lúc này, sau khi lần tấn công đầu tiên thất bại, Thất Nương tựa hồ cũng đã có chút nghi hoặc.
Hai mắt nhắm chặt, không thể mở ra, tựa như là bị kim khâu, nàng chỉ có thể nghiêng đầu, lắng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Thế nhưng, nàng hành động rất thông minh, nhưng Miên Dương cũng không phải nhân vật phụ não tàn trong một số bộ phim kinh dị, vào giây phút này, y hiển nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức bỏ trốn.
Bởi vì chỉ cần y phát ra một chút tiếng động, nữ quỷ này tuyệt đối sẽ có thể nghe thấy được.
Có câu nói thế nào nhỉ? Địch bất động, ta bất động, chính là từ ngữ chính xác nhất để mô tả tình cảnh lúc này.
Y đang chờ, chờ đến khi đối phương mất đi kiên nhẫn, tay chân luống cuống...
**Vốn dĩ định đăng lúc trưa, nhưng ta cảm thấy nội dung thế này vẫn là để dành đến lúc tối, cho mọi người xem trước khi đi ngủ sẽ thích hợp hơn.
Chỉ có điều, lý tưởng thì rất thiết thực, nhưng thực tế thì lại hoàn toàn không giống như vậy.
Tốc độ di chuyển của y, quả thật là phải dùng ba chữ 'như rùa bò' để hình dung.
Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn trách y được, ai bảo rễ cây xung quanh lại nhiều tới như vậy làm gì.
Tựa như hệ thống nói, con người khi ở trong một không gian hoàn toàn tối tăm, khái niệm về thời gian và khoảng cách sẽ thật sự bị lưu mờ.
Miên Dương không biết chính mình đã đi bao lâu, cũng không biết cụ thể là phương hướng nào.
Mãi cho đến khi, bước chân của y đột ngột giẫm vào khoảng không...
"Đáng chết..." Thầm mắng một tiếng, may thay, Miên Dương vẫn kịp thời phản ứng lại được mà giữ chặt lấy sợi dây mây rũ xuống ở dưới tán cây, không đến mức để bản thân trượt chân rơi xuống dốc đá.
Bàn chân đạp mạnh vào trên sườn dốc, Miên Dương liền cẩn trọng bò lên từng bước một, giây phút đạp lên được đất bằng, y mới nặng nề thở ra một hơi, thầm nghĩ, quả nhiên vận khí của mình cũng không tệ đến thế.
Nào ngờ được, còn chưa để y kịp vui mừng quá lâu, ở phía sau lưng, một thanh âm xào xạc cũng đã đột ngột vang lên, khiến y không khỏi đờ người.
"Nến...nến..."
Đối với giọng nữ vô cùng khó nghe, chẳng khác gì kim loại ma sát vào nhau này, Miên Dương cũng không cảm thấy quá mức xa lạ. Trong nháy mắt liền đã đoán được chủ nhân của giọng nói này là ai...
Thất Nương.
Tại sao người muốn gặp còn chưa gặp được, hết lần này đến lần khác lại phải gặp nàng trước vậy chứ?
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng dựa vào phương hướng thanh âm phát ra, Miên Dương vẫn có thể tưởng tượng được đại khái vị trí của nàng lúc này...
Cách nơi y đang đứng khoảng trên dưới một trượng, tựa hồ là ở cạnh một đống cỏ khô phía sau lưng y.
Mô tả của hệ thống quả thật cũng không hề lừa Miên Dương, không chỉ riêng y, ngay cả lệ quỷ như Thất Nương, sau khi bước vào quỷ vực, đồng dạng cũng đã mất đi thị giác.
Minh chứng tốt nhất chính là, sau khi không ngừng lặp lại một chữ này, dù cho y đang đứng ở ngay trước mặt, đối phương cũng không hề phát giác hay lao đến.
Thời khắc này, không dám thở mạnh, lo lắng bản thân sẽ làm nàng chú ý, Miên Dương liền chầm chậm lùi lại từng chút một.
Thế nhưng, rất rõ ràng, tuy rằng Thất Nương không nhìn thấy y, nhưng nàng ta rõ ràng là đang nhắm vào cây quỷ nến mà y đang cầm.
Y chỉ cần lùi một bước, nàng ta liền sẽ giống như 'đánh hơi' được, liên tiếp tiến về trước hai bước.
Cảm thấy cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, Miên Dương liền dứt khoát lựa chọn thổi tắt quỷ nến. Dù sao, trên mô tả cũng không có nói rằng quỷ nến có hạn mức sử dụng.
Theo y nghĩ, chỉ cần nó không bị cháy hết, thì y vẫn có thể tiếp tục sử dụng nó.
Đương nhiên, trước khi thổi tắt nến, Miên Dương vẫn không quên đem phương hướng cuối cùng mà nó chỉ dẫn ghi nhớ trong đầu, tránh cho trong lúc lẩn trốn lại đi sai hướng.
Đúng như Miên Dương suy nghĩ, sau khi quỷ nến dập tắt, không chỉ riêng tầm mắt y lần nữa trở thành tăm tối, Thất Nương đồng dạng cũng đã quay về thành mù lòa.
Mơ hồ cảm nhận được con lệ quỷ trước mặt dường như sắp bạo tẩu, không ngừng 'đạp đạp' từng bước một đi về phía mình và quỷ nến, Miên Dương liền lựa chọn lui lại.
Nhưng không có gậy dò đường, hai mắt lại không nhìn thấy, chưa né tránh được mấy bước, gót giày của Miên Dương cũng đã vô tình đạp lên một đoạn củi nhỏ.
Không chút huyền niệm, tiếng 'răng rắc' mười phần giòn giã, tràng cảnh giống như đúc tình tiết thường thấy trong phim cũng đã lần nữa được tái hiện.
Dù cho hai mắt không thấy gì, nhưng Miên Dương vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, có một cỗ ác ý vô cùng khủng bố đã rơi vào trên thân của mình.
Trong nháy mắt, khi luồng hàn khí sắc bén phả vào mặt, theo bản năng, Miên Dương đã lập tức cúi đầu, ngồi thụp xuống.
Quả nhiên, một giây sau, sau lưng y cũng đã lập tức truyền tới một tiếng 'ầm vang', chấn động.
Cây đại thụ to lớn mà y tựa vào, lúc này, cũng đã bị móng tay sắc bén của Thất Nương ngạnh sinh sinh cắt ngang thành hai khúc.
Nếu không phải Miên Dương phản ứng nhanh, thì lúc này, kết cục của y, có lẽ cũng đã chẳng khác gốc đại thụ này là bao...
Bị chém ngang lưng, đầu thân một nẻo.
Quả nhiên, lực công kích của hồng y lệ quỷ vẫn là không thể khinh thường.
Lúc này, sau khi lần tấn công đầu tiên thất bại, Thất Nương tựa hồ cũng đã có chút nghi hoặc.
Hai mắt nhắm chặt, không thể mở ra, tựa như là bị kim khâu, nàng chỉ có thể nghiêng đầu, lắng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Thế nhưng, nàng hành động rất thông minh, nhưng Miên Dương cũng không phải nhân vật phụ não tàn trong một số bộ phim kinh dị, vào giây phút này, y hiển nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức bỏ trốn.
Bởi vì chỉ cần y phát ra một chút tiếng động, nữ quỷ này tuyệt đối sẽ có thể nghe thấy được.
Có câu nói thế nào nhỉ? Địch bất động, ta bất động, chính là từ ngữ chính xác nhất để mô tả tình cảnh lúc này.
Y đang chờ, chờ đến khi đối phương mất đi kiên nhẫn, tay chân luống cuống...
**Vốn dĩ định đăng lúc trưa, nhưng ta cảm thấy nội dung thế này vẫn là để dành đến lúc tối, cho mọi người xem trước khi đi ngủ sẽ thích hợp hơn.