Chương : 44
“Ế,đây không phải là ma mi sao?”
Tiểu Thất cố rướn chiếc cổ bé nhỏ của mình để xem điện thoại của Cảnh Thụy, trên màn hình điện thoại có một tấm ảnh lớn, có ma mi khoác tay một chú lạ hoắc.
Tiểu Thất nhìn cách ăn mặc của mẹ, chống cằm phấn khích, “òa, ma mi đẹp quá.”
Tô Cảnh Thụy thấy hơi căng khóe miệng.
Có thể để ý đến trọng tâm hơn không.
Cũng may Tiểu Thất sau khi mơ mộng viển vông xong, lấy tay chỉ vào người đàn ông trên màn hình, “Anh ơi, người đàn ông này là ai thế?”
Tiểu Thất mặt hoài nghi, “hình như có chút... quen quen?”
“Ừ!”
Đúng là nhìn quen quen.
Tô Tiểu Thất chống cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng òa lên, “A, a, em biết rồi.”
“Hử?”
“Giống anh.” Tiểu Thất chỉ vào gương mặt nhỏ của Cảnh Thụy, “Anh, chú này giống anh lắm này, anh nhìn đi, mũi và mắt của hai người nhìn giống lắm này.”
Đặc biệt là gương mặt vô cảm... Tuy nhiên câu này Tiểu Thất không dám nói, sợ rằng nói ra anh trai lại dùng ánh mắt lạnh đến rùng mình nhìn cô bé.
Tô Cảnh Thụy chạy đến trước gương, hết sức nghiêm túc ngắm nghía gương mặt của mình, sau đó lại kiểm tra lại thật kỹ gương mặt kia trên màn hình điện thoại.
Nó xoa xoa cằm, rút ra kết luận.
Hình như có hơi giống...
Tiểu Thất cũng phấn khích, trèo vội xuống giường, khua chân múa tay, đôi mắt như sương mai nhìn Cảnh Thụy, “anh ơi, anh ơi, người này có phải là daddy của chúng mình không vậy?”
Tô Cảnh Thụy phút chốc nhíu lông mày lại thành một chú sâu róm, tay ấn nhanh nút quay lại, bức ảnh trên điện thoại cũng biến mất luôn.
“A a a, em vẫn chưa xem xong mà, anh mau bật lại đi, Tiểu Thất vẫn muốn xem.”
Tô Cảnh Thụy hẵng giọng một cái, “Tiểu Thất!”
Âm thanh không lớn nhưng mang một vẻ nghiêm nghị nhất định, Tiểu Thất thấy vậy chu môi, không dám nói gì nữa.
Ưm... Lúc anh giận cũng đáng sợ thật.
Đôi mắt đen láy đảo nhanh một vòng. Hì hì, nó quyết định đợi lúc anh không để ý nó sẽ tự dùng điện thoại của mình tìm trên mạng, đằng nào cả hai anh em đều biết chữ lại cũng biết dùng máy điện thoại.
Tô Cảnh Thụy biết được suy nghĩ của cô em gái, lập tức cau mày, “Không được tìm!”
“Tại sao ạ?”
“Em muốn tìm daddy à?”
Tô Tiểu Thất nghiêng nghiêng mái đầu suy nghĩ. Hồi trước khi đi học, các bạn nhỏ khác đều có daddy đến đón về, hơn nữa daddy của các bạn ấy còn mua đồ chơi và đồ ăn ngon cho các bạn nữa, nó gật gật đầu, “ Muốn chứ.”
Tô Cảnh Thụy càng nhíu mày chặt hơn.
“Không được!”
“Tại sao?”
“Ông ta là người xấu.”
Tô Cảnh Thụy đính chính, “Tiểu Thất, nếu ông ta là người tốt, ông ta đã đến tìm ma mi của chúng ta lâu rồi, sao có thể để cho ma mi chúng ta phải khổ như vậy.”
Hình như cũng có lý
Tiểu Thất lập tức thấy không vui, miệng ngậm ngón tay, quay ngoắt mặt đi, “Dadđy là đồ xấu xa, anh à, Tiểu Thất sẽ dạy cho ông ấy một bài học.”
Tô Cảnh Thụy cau mày suy nghĩ, rồi ngoắc Tiểu Thất lại, “Lại đây, anh em mình cùng nghĩ cách.”
…
Trong phòng khách, An Tiểu Hy cũng đang xem thông tin về Tô Tố.
Trên máy cô cũng hiện rõ tấm ảnh giống như trên điện thoại của Cảnh Thụy khi nãy.
“Ừm... Tố Tố. Mày có thấy Tiêu Lăng mặt rất quen không?”
Tô Tố bỏ tập kịch bản trong tay xuống, liếc nhìn điện thoại, “Không.”
“ Mày không thấy rằng... Anh ta có nét rất giống với Cảnh Thụy nhà mình à?”
An Tiểu Hy bỗng dưng tự mường tượng trong đầu một kịch bản cẩu huyết, lẽ nào gã đàn ông 5 năm trước... lại là Tiêu Lăng?
Cha Mẹ ơi! Nếu thế thì giống trong phim quá.
“ Giống Cảnh Thụy?” Tô Tố lại khép kịch bản, lắc đầu nguầy nguậy, làm mặt ghê tởm, “Mày đừng có đem hắn ra so sánh với Cảnh Thụy nhà mình.”
Làm sao mà so sánh được.
Tiêu Lăng như là một con quỷ vậy, trong khi Cảnh Thụy của chúng ta là một thiên thần. Chẳng có một điểm nào giống ở đây cả.
“Anh ta... không phải là bố của Cảnh Thụy và Tiểu Thất đấy chứ?”
“Không thể nào.” Tô Tố rùng mình, khẳng định, “Sao có thể là anh ta được! Năm đó, Tô Huệ vì muốn “nắn” tao nên mới cố tình sắp đặt chuyện như vậy, nó hận tao vô cùng, nghĩ đến chuyện đó, nó nhất định sẽ kiếm mấy thằng cò bơ cò bất chứ, không thì làm sao nó hả giận được.”
Con người Tô Huệ chẳng tốt lành gì đâu.
An Tiểu Hy nghe vậy mới biết 5 năm trước là do Tô Huệ cố tình hãm hại Tô Tố, cô tức mình quát lớn, “Bà chị của mày thật vô liêm sỷ, quả không hổ là con gái ruột của Tô Đại Khuê, thật đúng là được cả nhà, chuyện tiểu nhân bỉ ổi gì cũng làm được. Sao lúc ấy mày không báo cảnh sát cho cô ta ngồi cũi đi, hời cho cô ta quá.”
Tô Tố chỉ cười không nói gì.
5 năm trước nếu thật sự là cô ta làm, không chừng Tô Tố đã báo cảnh sát thật.Tô Tố của trước đây quá hiền, gặp chuyện gì cô cũng nhẫn nhịn, cô không hề biết rằng có những người mà cô càng nhịn họ càng muốn cưỡi lên đầu cô.
Khi trước trong một đêm tiệc, cô cũng đã dọa Tô Huệ, nếu có bằng chứng trong tay chắc chắn cô cũng không do dự báo cho cảnh sát.
“Ài... ” An Tiểu Hy tiếc nuối nhìn điện thoại, thở dài ngao ngán, “Không phải anh ta thật à?”
“Chắc chắn không!”
“Tiếc quá, nếu mà là anh ta tốt biết bao. Nghĩ xem... nếu thế thì chuyện của mày sẽ giống như trong phim vậy, gặp lại sau bao nhiêu năm, sau đó là các tình tiết tình cảm đan xen lẫn lộn... ” An Tiểu Hy mặt mơ mộng.
Riêng Tô Tố thấy rùng mình.
Cô bây giờ chắc chắn không muốn dính líu gì đến Tiêu Lăng, đặc biệt là sau khi biết quan hệ của anh và Đường Sảng.
Người đàn ông này như một con ngựa giống vậy.
May sao anh ta đi công tác rồi nếu không cô sợ Tiêu Lăng lại tiếp tục quấy rầy cô.
“Bây giờ cũng một mình tao nuôi hai đứa nó, không phải vẫn tốt đấy thôi. Lúc này ấy, dù là không kiếm được nhiều, nhưng vẫn sống qua ngày được mà. Hai đứa nhỏ vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, đó là phúc phận của tao rồi.”
Tô Tố nghĩ đến đây, cười tít mắt.
“Mày làm tao cũng muốn đẻ quá... ”
Tô Tố cười nhoẻn miệng, không nói gì.
Thời gian này cô đã bù lại toàn bộ cảnh diễn của vai Mỹ Đỗ Sa, cũng không còn bận rộn như lúc trước nữa, cô có thêm thì giờ chơi với con, một cuộc sống như vậy thật hết sức êm đềm.
An Tiểu Hy vỗ vào tay Tô Tố.
“Sao thế?”
“Mày bào Cảnh Thụy và Tiểu Thất thông minh như vậy, gien của bố chúng chắc chắn là không tồi đâu, mày không nghĩ đến chuyện tìm bố cho tụi nhỏ à?”
Tô Tố tặc lưỡi.
Cái gì mà tụi nhỏ thông minh thì nhất định là do bố chứ.
Lẽ nào gien của cô không tốt!
Hứ!
Cô tức mình lườm Tiểu Hy một cái, “Tìm gì mà tìm, tình một đêm thôi mà, tao còn chẳng biết mặt gã đó trông như thế nào, đi đâu tìm bây giờ. Hơn nữa mày thử nói xem, tao không quen biết gã, mà gã còn chuyện đó chuyện đó được, chắc chắn cũng là dạng không ra gì, nếu như thế á, còn chẳng bằng một mình tao nuôi lớn hai đứa nhỏ.”
Hình như cũng có lý.
“Hú hú, quyết định vậy đi, quên tên đó đi, ha ha, hai đứa mình sẽ nuôi dạy tụi nhỏ thành người.”
Trong một căn phòng làm việc tận nơi nước ngoài, Tiêu Lăng hắt hơi một cái rõ mạnh.
“Tiêu tổng, ngài sao thế ạ?”
Tiểu Thất cố rướn chiếc cổ bé nhỏ của mình để xem điện thoại của Cảnh Thụy, trên màn hình điện thoại có một tấm ảnh lớn, có ma mi khoác tay một chú lạ hoắc.
Tiểu Thất nhìn cách ăn mặc của mẹ, chống cằm phấn khích, “òa, ma mi đẹp quá.”
Tô Cảnh Thụy thấy hơi căng khóe miệng.
Có thể để ý đến trọng tâm hơn không.
Cũng may Tiểu Thất sau khi mơ mộng viển vông xong, lấy tay chỉ vào người đàn ông trên màn hình, “Anh ơi, người đàn ông này là ai thế?”
Tiểu Thất mặt hoài nghi, “hình như có chút... quen quen?”
“Ừ!”
Đúng là nhìn quen quen.
Tô Tiểu Thất chống cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng òa lên, “A, a, em biết rồi.”
“Hử?”
“Giống anh.” Tiểu Thất chỉ vào gương mặt nhỏ của Cảnh Thụy, “Anh, chú này giống anh lắm này, anh nhìn đi, mũi và mắt của hai người nhìn giống lắm này.”
Đặc biệt là gương mặt vô cảm... Tuy nhiên câu này Tiểu Thất không dám nói, sợ rằng nói ra anh trai lại dùng ánh mắt lạnh đến rùng mình nhìn cô bé.
Tô Cảnh Thụy chạy đến trước gương, hết sức nghiêm túc ngắm nghía gương mặt của mình, sau đó lại kiểm tra lại thật kỹ gương mặt kia trên màn hình điện thoại.
Nó xoa xoa cằm, rút ra kết luận.
Hình như có hơi giống...
Tiểu Thất cũng phấn khích, trèo vội xuống giường, khua chân múa tay, đôi mắt như sương mai nhìn Cảnh Thụy, “anh ơi, anh ơi, người này có phải là daddy của chúng mình không vậy?”
Tô Cảnh Thụy phút chốc nhíu lông mày lại thành một chú sâu róm, tay ấn nhanh nút quay lại, bức ảnh trên điện thoại cũng biến mất luôn.
“A a a, em vẫn chưa xem xong mà, anh mau bật lại đi, Tiểu Thất vẫn muốn xem.”
Tô Cảnh Thụy hẵng giọng một cái, “Tiểu Thất!”
Âm thanh không lớn nhưng mang một vẻ nghiêm nghị nhất định, Tiểu Thất thấy vậy chu môi, không dám nói gì nữa.
Ưm... Lúc anh giận cũng đáng sợ thật.
Đôi mắt đen láy đảo nhanh một vòng. Hì hì, nó quyết định đợi lúc anh không để ý nó sẽ tự dùng điện thoại của mình tìm trên mạng, đằng nào cả hai anh em đều biết chữ lại cũng biết dùng máy điện thoại.
Tô Cảnh Thụy biết được suy nghĩ của cô em gái, lập tức cau mày, “Không được tìm!”
“Tại sao ạ?”
“Em muốn tìm daddy à?”
Tô Tiểu Thất nghiêng nghiêng mái đầu suy nghĩ. Hồi trước khi đi học, các bạn nhỏ khác đều có daddy đến đón về, hơn nữa daddy của các bạn ấy còn mua đồ chơi và đồ ăn ngon cho các bạn nữa, nó gật gật đầu, “ Muốn chứ.”
Tô Cảnh Thụy càng nhíu mày chặt hơn.
“Không được!”
“Tại sao?”
“Ông ta là người xấu.”
Tô Cảnh Thụy đính chính, “Tiểu Thất, nếu ông ta là người tốt, ông ta đã đến tìm ma mi của chúng ta lâu rồi, sao có thể để cho ma mi chúng ta phải khổ như vậy.”
Hình như cũng có lý
Tiểu Thất lập tức thấy không vui, miệng ngậm ngón tay, quay ngoắt mặt đi, “Dadđy là đồ xấu xa, anh à, Tiểu Thất sẽ dạy cho ông ấy một bài học.”
Tô Cảnh Thụy cau mày suy nghĩ, rồi ngoắc Tiểu Thất lại, “Lại đây, anh em mình cùng nghĩ cách.”
…
Trong phòng khách, An Tiểu Hy cũng đang xem thông tin về Tô Tố.
Trên máy cô cũng hiện rõ tấm ảnh giống như trên điện thoại của Cảnh Thụy khi nãy.
“Ừm... Tố Tố. Mày có thấy Tiêu Lăng mặt rất quen không?”
Tô Tố bỏ tập kịch bản trong tay xuống, liếc nhìn điện thoại, “Không.”
“ Mày không thấy rằng... Anh ta có nét rất giống với Cảnh Thụy nhà mình à?”
An Tiểu Hy bỗng dưng tự mường tượng trong đầu một kịch bản cẩu huyết, lẽ nào gã đàn ông 5 năm trước... lại là Tiêu Lăng?
Cha Mẹ ơi! Nếu thế thì giống trong phim quá.
“ Giống Cảnh Thụy?” Tô Tố lại khép kịch bản, lắc đầu nguầy nguậy, làm mặt ghê tởm, “Mày đừng có đem hắn ra so sánh với Cảnh Thụy nhà mình.”
Làm sao mà so sánh được.
Tiêu Lăng như là một con quỷ vậy, trong khi Cảnh Thụy của chúng ta là một thiên thần. Chẳng có một điểm nào giống ở đây cả.
“Anh ta... không phải là bố của Cảnh Thụy và Tiểu Thất đấy chứ?”
“Không thể nào.” Tô Tố rùng mình, khẳng định, “Sao có thể là anh ta được! Năm đó, Tô Huệ vì muốn “nắn” tao nên mới cố tình sắp đặt chuyện như vậy, nó hận tao vô cùng, nghĩ đến chuyện đó, nó nhất định sẽ kiếm mấy thằng cò bơ cò bất chứ, không thì làm sao nó hả giận được.”
Con người Tô Huệ chẳng tốt lành gì đâu.
An Tiểu Hy nghe vậy mới biết 5 năm trước là do Tô Huệ cố tình hãm hại Tô Tố, cô tức mình quát lớn, “Bà chị của mày thật vô liêm sỷ, quả không hổ là con gái ruột của Tô Đại Khuê, thật đúng là được cả nhà, chuyện tiểu nhân bỉ ổi gì cũng làm được. Sao lúc ấy mày không báo cảnh sát cho cô ta ngồi cũi đi, hời cho cô ta quá.”
Tô Tố chỉ cười không nói gì.
5 năm trước nếu thật sự là cô ta làm, không chừng Tô Tố đã báo cảnh sát thật.Tô Tố của trước đây quá hiền, gặp chuyện gì cô cũng nhẫn nhịn, cô không hề biết rằng có những người mà cô càng nhịn họ càng muốn cưỡi lên đầu cô.
Khi trước trong một đêm tiệc, cô cũng đã dọa Tô Huệ, nếu có bằng chứng trong tay chắc chắn cô cũng không do dự báo cho cảnh sát.
“Ài... ” An Tiểu Hy tiếc nuối nhìn điện thoại, thở dài ngao ngán, “Không phải anh ta thật à?”
“Chắc chắn không!”
“Tiếc quá, nếu mà là anh ta tốt biết bao. Nghĩ xem... nếu thế thì chuyện của mày sẽ giống như trong phim vậy, gặp lại sau bao nhiêu năm, sau đó là các tình tiết tình cảm đan xen lẫn lộn... ” An Tiểu Hy mặt mơ mộng.
Riêng Tô Tố thấy rùng mình.
Cô bây giờ chắc chắn không muốn dính líu gì đến Tiêu Lăng, đặc biệt là sau khi biết quan hệ của anh và Đường Sảng.
Người đàn ông này như một con ngựa giống vậy.
May sao anh ta đi công tác rồi nếu không cô sợ Tiêu Lăng lại tiếp tục quấy rầy cô.
“Bây giờ cũng một mình tao nuôi hai đứa nó, không phải vẫn tốt đấy thôi. Lúc này ấy, dù là không kiếm được nhiều, nhưng vẫn sống qua ngày được mà. Hai đứa nhỏ vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, đó là phúc phận của tao rồi.”
Tô Tố nghĩ đến đây, cười tít mắt.
“Mày làm tao cũng muốn đẻ quá... ”
Tô Tố cười nhoẻn miệng, không nói gì.
Thời gian này cô đã bù lại toàn bộ cảnh diễn của vai Mỹ Đỗ Sa, cũng không còn bận rộn như lúc trước nữa, cô có thêm thì giờ chơi với con, một cuộc sống như vậy thật hết sức êm đềm.
An Tiểu Hy vỗ vào tay Tô Tố.
“Sao thế?”
“Mày bào Cảnh Thụy và Tiểu Thất thông minh như vậy, gien của bố chúng chắc chắn là không tồi đâu, mày không nghĩ đến chuyện tìm bố cho tụi nhỏ à?”
Tô Tố tặc lưỡi.
Cái gì mà tụi nhỏ thông minh thì nhất định là do bố chứ.
Lẽ nào gien của cô không tốt!
Hứ!
Cô tức mình lườm Tiểu Hy một cái, “Tìm gì mà tìm, tình một đêm thôi mà, tao còn chẳng biết mặt gã đó trông như thế nào, đi đâu tìm bây giờ. Hơn nữa mày thử nói xem, tao không quen biết gã, mà gã còn chuyện đó chuyện đó được, chắc chắn cũng là dạng không ra gì, nếu như thế á, còn chẳng bằng một mình tao nuôi lớn hai đứa nhỏ.”
Hình như cũng có lý.
“Hú hú, quyết định vậy đi, quên tên đó đi, ha ha, hai đứa mình sẽ nuôi dạy tụi nhỏ thành người.”
Trong một căn phòng làm việc tận nơi nước ngoài, Tiêu Lăng hắt hơi một cái rõ mạnh.
“Tiêu tổng, ngài sao thế ạ?”