Chương 15
Tôi đưa tay lên bên má rát đỏ, sững sờ trước những lời vu khống từ miệng người đàn bà được gọi là mẹ chồng. Lúc này Vũ vừa bước vào phòng, kết quả xác minh của bà Thanh hẳn đã đến tai anh. Thái độ của anh, đôi mắt anh nhìn tôi lúc này… tôi không biết định nghĩa thế nào, vừa căm ghét, vừa xa cách, vừa lạnh lùng lại vừa ghê tởm như nhìn một con quái vật bẩn thỉu nhất.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, ngẩng mặt lên nhìn bà Thanh chua xót hỏi:
– Mẹ… tại sao mẹ lại nói vậy? Con của con đâu? Con muốn tự mình xác minh!
– Cái thai còn chưa thành hình người, tao kiểm tra ADN xong cho bệnh viện xử lý thiêu đi rồi!
– Tại sao? Mẹ có quyền gì?
Tôi căm hờn quắc mắt nhìn bà Thanh gào lên, đôi mắt tôi đỏ vằn ráo hoảnh. Vũ vẫn đứng sững nhìn tôi, lạnh lùng xa cách. Rõ ràng, anh không tin tôi, anh tin lời mẹ anh hơn là tôi. Cũng phải thôi, mẹ anh chẳng lẽ anh lại không tin, nhất là khi những gì bà ta từng nói với anh đáng tin hơn tôi nhiều.
Bà Thanh quát to đáp:
– Quyền gì? Quyền là bà của nó, dù nó không phải cháu tao!
– Mẹ… mẹ cố tình đúng không? Mẹ muốn đuổi con ra xa khỏi anh Vũ nên mẹ cố tình tạo bằng chứng giả phải không?
Tôi cố gắng lê thân thể yếu ớt níu lấy tay Vũ nói:
– Anh… anh tin em được không? Giờ không còn bằng chứng, em chẳng có gì để anh tin, nhưng bao ngày anh ở với em, chẳng lẽ anh không thể tin em chút nào sao?
Vũ lạnh giọng, hai tay anh buông thõng như muốn xua đuổi tôi cút khỏi người anh:
– Tôi chỉ tin vào bằng chứng.
– Bằng chứng ư? Bằng chứng ở đâu? Tại sao mẹ anh lại nhanh chóng thiêu con chúng ta đi, anh không thắc mắc sao? Bởi vì… bằng chứng đó không đáng tin! Em chỉ có anh, lần đầu tiên của em cũng chính là anh, lần đầu tiên ấy, em đã uống thuốc tránh thai, cuối cùng vẫn có nó… Em… em đâu cần anh chịu trách nhiệm… em đâu đòi hỏi anh chịu trách nhiệm… Anh không nghĩ đến điều đó sao?
Tôi rơi những giọt nước mắt uất ức không thể nào kiềm chế. Vũ hừ nhạt:
– Tôi chỉ thấy nửa đêm cô lao đi tìm tôi, cô khóc lóc van xin tôi, cô hỏi tôi về video ân ái. Một người đàn bà đoan trang có thể nào quan hệ trước hôn nhân với một người đàn ông không phải người yêu mình, lại còn muốn quay phim lại? Những gì cô làm… không cho tôi niềm tin! Tôi đã hi vọng vào sự thật được xác minh sau khi con ra đời, đã quyết định đặt niềm tin vào cô, cuối cùng thì sao? Tất cả chỉ là trò lừa đảo!
Vũ ghê tởm hất tay tôi khỏi người anh. Tôi ngã vật ra sàn, hai tay chống xuống nền đá hoa lạnh lẽo run run gượng dậy, nước mắt lăn dài rơi xuống trong bất lực.
– Được, anh không tin hay không muốn tin tôi thì cũng vậy. Con cũng đã mất rồi, giờ tôi chẳng còn gì phải luyến tiếc một kẻ vô tình bạc bẽo như anh.
– Mày diễn cho ai xem? Loại giả dối như mày tốt nhất là đừng dính líu gì đến gia đình tao nữa! Viện phí của mày nhà chúng tao cũng đã trả hết cho mày rồi! Vũ, đi về!
Bà Thanh ngúng nguẩy bỏ đi. Vũ đưa ánh mắt lạnh lẽo như địa ngục băng trì nhìn tôi thêm một lần, sau đó quay lưng bước khỏi phòng. Còn mình tôi, vừa đau đớn thể xác, vừa đau đớn trong lòng, những cơn đau dồn dập như muốn dìm tôi vào địa ngục tăm tối. Cơ thể tôi sau thương tích tàn nhẫn, sau ca hút thai còn yếu quá, gặp chuyện chấn động tinh thần này dường như càng kiệt quệ. Máu bên dưới lại chảy ra, tôi muốn gọi bác sĩ mà sao hai mắt nặng thế này, cứ trĩu xuống không sao mở nổi.
– Linh! Tỉnh dậy đi!
Trong cơn mơ màng, tôi nghe tiếng Vũ bên tai. Không phải anh đã bỏ tôi đi theo bà Thanh rồi sao, tại sao anh còn quan tâm đến tôi làm gì? Nhưng… tôi mệt quá, tôi không mở nổi mắt để nhìn anh, không mở nổi miệng để hỏi anh được nữa…
Khi tôi lơ mơ mở mắt, người đang ngồi bên cạnh tôi… không ai khác là Vũ. Tôi không muốn nói gì cả, chỉ quay mặt vào trong để mặc nước mắt chảy dài. Cảm giác căm giận dường như cũng bị sức khỏe nhận chìm mà chẳng cảm nhận nổi. Khi cơ thể yếu ớt… cảm xúc cũng yếu đi thì phải.
Thấy tôi tỉnh lại, Vũ cau mày nhàn nhạt hỏi:
– Cô thấy trong người thế nào?
– Anh còn ở đây làm gì? Sao anh không về với mẹ anh đi! Cứ mặc kệ tôi!
– Dù sao chuyện cô mất con lỗi là ở tôi, tôi muốn chịu trách nhiệm!
– Tôi không cần, lúc này tôi muốn được một mình. Nhìn thấy anh, tôi càng ốm hơn!
Vũ đứng dậy bỏ đi thật. Tôi hừ nhạt, cảm giác trong lòng trống rỗng. Một lát, anh quay trở lại với một hộp cháo. Mùi cháo gà thơm phức lan tỏa khắp phòng.
– Cô có dậy ăn được không? Ăn cho mau khỏe!
– Ba mẹ tôi biết chuyện chưa?
– Hai người họ đang đi du lịch, cô quên à?
Tôi đúng là đau đớn quá hóa mất trí nhớ luôn rồi. Cuối tuần này ba mẹ với anh trai cùng bạn gái anh ấy đi biển nghỉ hè, còn hỏi vợ chồng tôi có đi không nhưng tôi bận việc ở quán cà phê là thứ nhất, thứ hai là vì chắc chắn Vũ sẽ không đi nên tôi không hỏi. Anh sống với tôi vì trách nhiệm, đi chơi như vậy đâu có thú vị gì, lại thêm lo lắng ảnh hưởng đến cái thai trong bụng tôi.
– Ừm, tôi quên. Anh để hộp cháo đấy, đi về đi!
– Tôi về thì không ai lo cho cô nữa đâu.
Anh còn dọa tôi sao?
– Tôi tự lo được, không cần ai hết!
Vũ không nghe tôi nói, anh mở hộp cháo, xúc một thìa thổi nhẹ, đưa đến trước miệng tôi.
Binh!
Tôi gạt mạnh cái thìa bay xuống đất, cháo nóng vương vãi khắp nơi, còn rơi vào da thịt tôi nóng rẫy. Vũ lập tức lấy giấy ăn lau tay cho tôi. Tôi hất tay anh ra, cố sức vùng dậy quát:
– Anh tránh xa tôi ra!
– Tôi ở đây, không hẳn vì tôi muốn chịu trách nhiệm vì việc cô sảy thai, mà vì… thực hư thế nào tôi vốn chưa hoàn toàn tin. Thái độ của cô ban nãy khiến tôi suy nghĩ lại.
Vũ đanh mặt giải thích, giọng nhạt như nước lã. Tôi ấm ức nói:
– Giờ tôi cóc cần anh tin tôi nữa! Tôi với anh chẳng còn liên quan gì hết, anh về với bà mẹ tốt đẹp của anh đi!
Tôi gạt nước mắt, đau đớn nhăn mặt nằm phịch xuống giường, quay lưng không muốn đối thoại với Vũ. Những lời anh nói… lại làm tôi dao động mất rồi. Tôi đúng là kẻ ngu ngốc, mãi mãi vẫn không thể vô tình với anh, kể cả khi anh làm tôi tức đến ói máu.
– Làm sao anh biết mà cứu được tôi?
– Bọn nó nghĩ tôi không ăn được bọn nó nên tự khai vị trí, ý đồ trao đổi điều kiện mới thả con tin. Đúng là bọn ngu! Khi tôi đến đem theo cả cảnh sát!
Âm giọng sau lưng tôi gằn lên căm giận, Vũ chuyển giọng nhẹ nhàng hỏi:
– Còn đau lắm không?
– Không. Đau… trong tim… thì đau lắm.
Nước mắt tủi thân lăn dài, tôi cứ thút thít mãi không thôi, hai bờ vai rung lên bần bật. Bất chợt bàn tay ấm áp chạm vào má làm tôi giật mình như phải bỏng, lập tức gạt tay Vũ ra. Tôi quát bằng giọng mũi:
– Đừng có chạm vào tôi!
– Chẳng chạm vào mãi rồi còn kiêu!
Nghe lại muốn điên lên! Ý anh là tôi và anh đã lên giường với nhau, dù cái thai đó có phải là của anh hay không thì tôi đã chẳng còn gì để giữ với anh.
– Đừng nghĩ tôi và anh… đã lên giường rồi thì… tôi dễ dãi!
Tôi trùm chăn lên đầu, nói qua chăn ra ngoài:
– Anh về đi, cút đi, tôi muốn ở một mình!
Một hồi im im, tôi mở chăn ra. Vũ không còn ở phòng thật, bất giác trong lòng lại thấy hơi trống vắng. Có tiếng mở cửa phòng, tôi xoay người quay mặt ra nhìn. Một cô gái trẻ mặc váy trắng y tá bước vào, mỉm cười hỏi han:
– Chị còn đau nhiều không? Em là Hạnh, y tá được chồng chị thuê chăm sóc cho chị.
Tôi ngơ ngác sững lại, chợt hiểu Vũ không còn muốn thấy tôi nữa thật. Anh thuê người chăm sóc tôi như vậy cũng là hết trách nhiệm. Gật đầu tôi nhỏ giọng:
– Cảm ơn cô, tôi vẫn đang đau… nhưng cũng không quá khó chịu.
– Chị có tự ăn cháo được không hay cần người xúc cho?
Tôi chán nản gượng dậy nói:
– Tôi tự ăn được.
Hạnh đưa cho tôi hộp cháo, nhặt cái thìa rơi ở đất tráng qua nước sôi đưa lại cho tôi. Vừa xúc cháo tôi vừa nghĩ ngợi vẩn vơ, cảm giác trong lòng tự nhiên lại thấy thiêu thiếu. Chẳng lẽ, nghe tôi đuổi như vậy Vũ đi luôn rồi sao?
– Chị ăn xong rồi em lấy thuốc cho chị uống nhé!
Tôi gật đầu, uống xong thuốc cơn buồn ngủ ở đâu lại kéo đến. Khi tôi tỉnh dậy đã là ba giờ chiều. Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt chỉ có mình tôi, không gian yên lặng nghe được tiếng bước chân loẹt xoẹt của những người đi bên ngoài.
Thẫn thờ gác tay lên trán, lúc này tôi mới có thời gian bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện. Vũ không hoàn toàn tin mẹ anh cũng như tin tôi, dù sao như vậy cũng là an ủi cho tôi rồi. Tôi lúc này không còn là tôi của cách đây một tháng lao đi tìm anh nữa, lúc ấy, tôi níu kéo anh vì con, còn bây giờ… anh không yêu tôi, không còn sợi dây ràng buộc, có phải đây là lúc thích hợp nhất để tôi buông bỏ tất cả? Đứa con tôi ngày đêm mong ngóng nâng niu đã chẳng còn, buồn đau như đứt từng khúc ruột, nhớ đến con hai hàng nước mắt tôi lại chảy dài, vô thức đưa tay xuống bụng chỉ cảm thấy một khoảng trống lạnh lẽo. Chẳng biết bao lâu tôi mới quên được nỗi đau này, tôi chỉ biết… chưa bao giờ tôi yêu thứ gì trên thế giới này hơn thế, dù con chỉ là một chấm nhỏ xíu trên màn hình, dù con chỉ là một hạt đậu đỏ… Tôi đã tưởng tượng mình ôm con trong tay như thế nào, được cho con bú sẽ thế nào… vậy mà tất cả bỗng chốc vỡ tan, giấc mơ làm mẹ vỡ tan tành chỉ vì ba của con tôi gây thù chuốc oán với những kẻ bất lương. Nỗi hận này tôi không sao buông bỏ được. Bao cảm xúc chất chồng… nghĩ mãi nghĩ mãi tôi cũng có được quyết định của mình. Dù chắc chắn sẽ là đau đớn, dù tình yêu tôi dành cho anh vẫn đầy ắp trong tim nhưng… tôi và Vũ… vĩnh viễn không thể chung đường.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, ngẩng mặt lên nhìn bà Thanh chua xót hỏi:
– Mẹ… tại sao mẹ lại nói vậy? Con của con đâu? Con muốn tự mình xác minh!
– Cái thai còn chưa thành hình người, tao kiểm tra ADN xong cho bệnh viện xử lý thiêu đi rồi!
– Tại sao? Mẹ có quyền gì?
Tôi căm hờn quắc mắt nhìn bà Thanh gào lên, đôi mắt tôi đỏ vằn ráo hoảnh. Vũ vẫn đứng sững nhìn tôi, lạnh lùng xa cách. Rõ ràng, anh không tin tôi, anh tin lời mẹ anh hơn là tôi. Cũng phải thôi, mẹ anh chẳng lẽ anh lại không tin, nhất là khi những gì bà ta từng nói với anh đáng tin hơn tôi nhiều.
Bà Thanh quát to đáp:
– Quyền gì? Quyền là bà của nó, dù nó không phải cháu tao!
– Mẹ… mẹ cố tình đúng không? Mẹ muốn đuổi con ra xa khỏi anh Vũ nên mẹ cố tình tạo bằng chứng giả phải không?
Tôi cố gắng lê thân thể yếu ớt níu lấy tay Vũ nói:
– Anh… anh tin em được không? Giờ không còn bằng chứng, em chẳng có gì để anh tin, nhưng bao ngày anh ở với em, chẳng lẽ anh không thể tin em chút nào sao?
Vũ lạnh giọng, hai tay anh buông thõng như muốn xua đuổi tôi cút khỏi người anh:
– Tôi chỉ tin vào bằng chứng.
– Bằng chứng ư? Bằng chứng ở đâu? Tại sao mẹ anh lại nhanh chóng thiêu con chúng ta đi, anh không thắc mắc sao? Bởi vì… bằng chứng đó không đáng tin! Em chỉ có anh, lần đầu tiên của em cũng chính là anh, lần đầu tiên ấy, em đã uống thuốc tránh thai, cuối cùng vẫn có nó… Em… em đâu cần anh chịu trách nhiệm… em đâu đòi hỏi anh chịu trách nhiệm… Anh không nghĩ đến điều đó sao?
Tôi rơi những giọt nước mắt uất ức không thể nào kiềm chế. Vũ hừ nhạt:
– Tôi chỉ thấy nửa đêm cô lao đi tìm tôi, cô khóc lóc van xin tôi, cô hỏi tôi về video ân ái. Một người đàn bà đoan trang có thể nào quan hệ trước hôn nhân với một người đàn ông không phải người yêu mình, lại còn muốn quay phim lại? Những gì cô làm… không cho tôi niềm tin! Tôi đã hi vọng vào sự thật được xác minh sau khi con ra đời, đã quyết định đặt niềm tin vào cô, cuối cùng thì sao? Tất cả chỉ là trò lừa đảo!
Vũ ghê tởm hất tay tôi khỏi người anh. Tôi ngã vật ra sàn, hai tay chống xuống nền đá hoa lạnh lẽo run run gượng dậy, nước mắt lăn dài rơi xuống trong bất lực.
– Được, anh không tin hay không muốn tin tôi thì cũng vậy. Con cũng đã mất rồi, giờ tôi chẳng còn gì phải luyến tiếc một kẻ vô tình bạc bẽo như anh.
– Mày diễn cho ai xem? Loại giả dối như mày tốt nhất là đừng dính líu gì đến gia đình tao nữa! Viện phí của mày nhà chúng tao cũng đã trả hết cho mày rồi! Vũ, đi về!
Bà Thanh ngúng nguẩy bỏ đi. Vũ đưa ánh mắt lạnh lẽo như địa ngục băng trì nhìn tôi thêm một lần, sau đó quay lưng bước khỏi phòng. Còn mình tôi, vừa đau đớn thể xác, vừa đau đớn trong lòng, những cơn đau dồn dập như muốn dìm tôi vào địa ngục tăm tối. Cơ thể tôi sau thương tích tàn nhẫn, sau ca hút thai còn yếu quá, gặp chuyện chấn động tinh thần này dường như càng kiệt quệ. Máu bên dưới lại chảy ra, tôi muốn gọi bác sĩ mà sao hai mắt nặng thế này, cứ trĩu xuống không sao mở nổi.
– Linh! Tỉnh dậy đi!
Trong cơn mơ màng, tôi nghe tiếng Vũ bên tai. Không phải anh đã bỏ tôi đi theo bà Thanh rồi sao, tại sao anh còn quan tâm đến tôi làm gì? Nhưng… tôi mệt quá, tôi không mở nổi mắt để nhìn anh, không mở nổi miệng để hỏi anh được nữa…
Khi tôi lơ mơ mở mắt, người đang ngồi bên cạnh tôi… không ai khác là Vũ. Tôi không muốn nói gì cả, chỉ quay mặt vào trong để mặc nước mắt chảy dài. Cảm giác căm giận dường như cũng bị sức khỏe nhận chìm mà chẳng cảm nhận nổi. Khi cơ thể yếu ớt… cảm xúc cũng yếu đi thì phải.
Thấy tôi tỉnh lại, Vũ cau mày nhàn nhạt hỏi:
– Cô thấy trong người thế nào?
– Anh còn ở đây làm gì? Sao anh không về với mẹ anh đi! Cứ mặc kệ tôi!
– Dù sao chuyện cô mất con lỗi là ở tôi, tôi muốn chịu trách nhiệm!
– Tôi không cần, lúc này tôi muốn được một mình. Nhìn thấy anh, tôi càng ốm hơn!
Vũ đứng dậy bỏ đi thật. Tôi hừ nhạt, cảm giác trong lòng trống rỗng. Một lát, anh quay trở lại với một hộp cháo. Mùi cháo gà thơm phức lan tỏa khắp phòng.
– Cô có dậy ăn được không? Ăn cho mau khỏe!
– Ba mẹ tôi biết chuyện chưa?
– Hai người họ đang đi du lịch, cô quên à?
Tôi đúng là đau đớn quá hóa mất trí nhớ luôn rồi. Cuối tuần này ba mẹ với anh trai cùng bạn gái anh ấy đi biển nghỉ hè, còn hỏi vợ chồng tôi có đi không nhưng tôi bận việc ở quán cà phê là thứ nhất, thứ hai là vì chắc chắn Vũ sẽ không đi nên tôi không hỏi. Anh sống với tôi vì trách nhiệm, đi chơi như vậy đâu có thú vị gì, lại thêm lo lắng ảnh hưởng đến cái thai trong bụng tôi.
– Ừm, tôi quên. Anh để hộp cháo đấy, đi về đi!
– Tôi về thì không ai lo cho cô nữa đâu.
Anh còn dọa tôi sao?
– Tôi tự lo được, không cần ai hết!
Vũ không nghe tôi nói, anh mở hộp cháo, xúc một thìa thổi nhẹ, đưa đến trước miệng tôi.
Binh!
Tôi gạt mạnh cái thìa bay xuống đất, cháo nóng vương vãi khắp nơi, còn rơi vào da thịt tôi nóng rẫy. Vũ lập tức lấy giấy ăn lau tay cho tôi. Tôi hất tay anh ra, cố sức vùng dậy quát:
– Anh tránh xa tôi ra!
– Tôi ở đây, không hẳn vì tôi muốn chịu trách nhiệm vì việc cô sảy thai, mà vì… thực hư thế nào tôi vốn chưa hoàn toàn tin. Thái độ của cô ban nãy khiến tôi suy nghĩ lại.
Vũ đanh mặt giải thích, giọng nhạt như nước lã. Tôi ấm ức nói:
– Giờ tôi cóc cần anh tin tôi nữa! Tôi với anh chẳng còn liên quan gì hết, anh về với bà mẹ tốt đẹp của anh đi!
Tôi gạt nước mắt, đau đớn nhăn mặt nằm phịch xuống giường, quay lưng không muốn đối thoại với Vũ. Những lời anh nói… lại làm tôi dao động mất rồi. Tôi đúng là kẻ ngu ngốc, mãi mãi vẫn không thể vô tình với anh, kể cả khi anh làm tôi tức đến ói máu.
– Làm sao anh biết mà cứu được tôi?
– Bọn nó nghĩ tôi không ăn được bọn nó nên tự khai vị trí, ý đồ trao đổi điều kiện mới thả con tin. Đúng là bọn ngu! Khi tôi đến đem theo cả cảnh sát!
Âm giọng sau lưng tôi gằn lên căm giận, Vũ chuyển giọng nhẹ nhàng hỏi:
– Còn đau lắm không?
– Không. Đau… trong tim… thì đau lắm.
Nước mắt tủi thân lăn dài, tôi cứ thút thít mãi không thôi, hai bờ vai rung lên bần bật. Bất chợt bàn tay ấm áp chạm vào má làm tôi giật mình như phải bỏng, lập tức gạt tay Vũ ra. Tôi quát bằng giọng mũi:
– Đừng có chạm vào tôi!
– Chẳng chạm vào mãi rồi còn kiêu!
Nghe lại muốn điên lên! Ý anh là tôi và anh đã lên giường với nhau, dù cái thai đó có phải là của anh hay không thì tôi đã chẳng còn gì để giữ với anh.
– Đừng nghĩ tôi và anh… đã lên giường rồi thì… tôi dễ dãi!
Tôi trùm chăn lên đầu, nói qua chăn ra ngoài:
– Anh về đi, cút đi, tôi muốn ở một mình!
Một hồi im im, tôi mở chăn ra. Vũ không còn ở phòng thật, bất giác trong lòng lại thấy hơi trống vắng. Có tiếng mở cửa phòng, tôi xoay người quay mặt ra nhìn. Một cô gái trẻ mặc váy trắng y tá bước vào, mỉm cười hỏi han:
– Chị còn đau nhiều không? Em là Hạnh, y tá được chồng chị thuê chăm sóc cho chị.
Tôi ngơ ngác sững lại, chợt hiểu Vũ không còn muốn thấy tôi nữa thật. Anh thuê người chăm sóc tôi như vậy cũng là hết trách nhiệm. Gật đầu tôi nhỏ giọng:
– Cảm ơn cô, tôi vẫn đang đau… nhưng cũng không quá khó chịu.
– Chị có tự ăn cháo được không hay cần người xúc cho?
Tôi chán nản gượng dậy nói:
– Tôi tự ăn được.
Hạnh đưa cho tôi hộp cháo, nhặt cái thìa rơi ở đất tráng qua nước sôi đưa lại cho tôi. Vừa xúc cháo tôi vừa nghĩ ngợi vẩn vơ, cảm giác trong lòng tự nhiên lại thấy thiêu thiếu. Chẳng lẽ, nghe tôi đuổi như vậy Vũ đi luôn rồi sao?
– Chị ăn xong rồi em lấy thuốc cho chị uống nhé!
Tôi gật đầu, uống xong thuốc cơn buồn ngủ ở đâu lại kéo đến. Khi tôi tỉnh dậy đã là ba giờ chiều. Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt chỉ có mình tôi, không gian yên lặng nghe được tiếng bước chân loẹt xoẹt của những người đi bên ngoài.
Thẫn thờ gác tay lên trán, lúc này tôi mới có thời gian bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện. Vũ không hoàn toàn tin mẹ anh cũng như tin tôi, dù sao như vậy cũng là an ủi cho tôi rồi. Tôi lúc này không còn là tôi của cách đây một tháng lao đi tìm anh nữa, lúc ấy, tôi níu kéo anh vì con, còn bây giờ… anh không yêu tôi, không còn sợi dây ràng buộc, có phải đây là lúc thích hợp nhất để tôi buông bỏ tất cả? Đứa con tôi ngày đêm mong ngóng nâng niu đã chẳng còn, buồn đau như đứt từng khúc ruột, nhớ đến con hai hàng nước mắt tôi lại chảy dài, vô thức đưa tay xuống bụng chỉ cảm thấy một khoảng trống lạnh lẽo. Chẳng biết bao lâu tôi mới quên được nỗi đau này, tôi chỉ biết… chưa bao giờ tôi yêu thứ gì trên thế giới này hơn thế, dù con chỉ là một chấm nhỏ xíu trên màn hình, dù con chỉ là một hạt đậu đỏ… Tôi đã tưởng tượng mình ôm con trong tay như thế nào, được cho con bú sẽ thế nào… vậy mà tất cả bỗng chốc vỡ tan, giấc mơ làm mẹ vỡ tan tành chỉ vì ba của con tôi gây thù chuốc oán với những kẻ bất lương. Nỗi hận này tôi không sao buông bỏ được. Bao cảm xúc chất chồng… nghĩ mãi nghĩ mãi tôi cũng có được quyết định của mình. Dù chắc chắn sẽ là đau đớn, dù tình yêu tôi dành cho anh vẫn đầy ắp trong tim nhưng… tôi và Vũ… vĩnh viễn không thể chung đường.