Chương 48: Lấy Máu Cứu Người
"Kiều An, cậu làm gì trên giường vậy?" Linh Nhi ngạc nhiên nhìn tôi.
Cô ấy run rẩy, chạm vào lòng bàn tay tôi: "Chẳng nhẽ sốt nặng đến độ ngơ người luôn rồi hả?"
"..."
"Kiều An, tớ nói cho cậu biết. Dù tớ với cậu quen nhau lâu rồi, nhưng không biết ai mới là người bình thường nữa? Giờ tớ mới dám khẳng định mình mới là người bình thường đây này." Linh Nhi nhìn tôi, liếc qua cả phần áo trước ngực tôi đang bị hở tung ra.
Cô ấy ngay lập tức e dè: "Ở nhà Tô Minh lâu khiến cậu phát điên vậy hả? Sao cậu lại hở cúc áo ra thế kia?"
Tôi nhìn Linh Nhi, nghẹn lại, không biết giải thích sao. Ngước sang phía bên kia, lại thấy Dương Khải đã biến mất cùng với cái xác của Tô Minh rồi.
Là bạn thân đã quá lâu năm, tôi theo thói quen, ôm chầm lấy cô ấy đầy vụng về. Tôi nâng cằm cô ấy lên, trêu ghẹo: "Nếu em thích, hãy cho ta nụ cười và tình yêu của em."
"Gì trời, em đây đã có người yêu, nên anh đừng tán tỉnh như thế nhé?" Linh Nhi cũng vui vẻ hùa theo.
"Linh Nhi, người yêu cậu là ai?" Tôi ngước lên, thấy Thương Kha đang đứng ngoài cửa. Tôi vô thức nheo mắt lại, đe dọa: "Nếu cậu không khai, xin thề với Chúa có đào cả cái khu này lên tớ cũng phải tìm ra được tên đó."
"Vãi chưởng, mắc gì gặp tên khùng này vậy trời?" Linh Nhi lẩm bẩm, ngoái lại nhìn Thượng Kha. Cô ấy đẩy tôi sang một bên, hất tóc, nhìn thẳng mặt Thượng Kha: "Cậu đang làm gì ở đây vậy?"
"Tớ mang cho cậu chút đồ ăn. Mặc dù cậu đi lại được bình thường rồi, nhưng bác sĩ căn dặn vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn."
Thượng Kha và mẹ Linh Nhi đã chăm sóc Linh Nhi kể từ lúc cô ấy nhập viện. Oái ăm kiểu gì dù mọi người ta đã nói Thượng Kha luôn túc trực bên cô ấy 24/7 mà nhỏ này vẫn không cảm động chút nào.
Tôi khó hiểu. Đôi khi nhìn vào cũng biết Linh Thi rất thích Thượng Kha, nhưng tại sao vẫn đối xử với hắn như vậy?
"Tôi chuẩn bị được xuất viện rồi. Cậu không cần phải ở lại đây nữa đâu. Nếu cậu hỏi lý do tại sao tôi xuất viện thì đó là vì tôi còn có công việc riêng của mình."
"Linh Nhi, cậu..." Tôi chưa dứt lời Linh Nhi đã lườm tôi. Tôi đành phải rút lại lời nói dở dang trong sự nuối tiếc.
Nhìn ánh mắt mất mát trong đôi mắt của Thượng Kha thật tội nghiệp, tôi khẽ thở dài: "Thượng Kha à, Linh Nhi hôm nay không khỏe, cậu ấy đang có tâm trạng tệ nên nói vậy đó. Tớ thấy cậu nên về trước, tớ sẽ cho cô ấy ăn chỗ này."
"Cảm ơn cậu, vậy tớ sẽ đi trước đây." Thượng Kha đưa cho tôi hộp đồ ăn, nhìn Linh Nhi rồi miễn cưỡng rời đi.
Tôi lại thở dài, muốn nói vài lời với Linh Nhi. Khi ngoảnh lại, tôi thấy cô ấy đang nhìn theo phía bóng lưng Thượng Kha đang rời đi với đôi mắt nặng trĩu.
Tôi sốc.
Linh Nhi đang rất buồn và tức giận, tôi chưa bao giờ thấy cô nàng này như vậy từ trước tới giờ. Tôi đã lo lắng, nắm lấy tay cô ấy: "Có chuyện gì với cậu vậy?"
Đôi mắt chớp lấy chớp để cho những giọt nước mắt vơi đi. Cô ấy mỉm cười với tôi, nói: "Không sao đâu, đi thôi, không phải là cậu có thứ gì đó để nói với tớ sao?"
"Được."
Tôi muốn nói với Linh Nhi về chuyện Tư Quân. Tư Quân vẫn đang nằm trong phòng bệnh. Linh Nhi cùng với tôi tới thăm anh ta.
Hành lang tối và dài đằng đẵng như đêm đó. Mặc dù mọi chuyện đã qua, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh, vô thức nắm chặt tay Linh Nhi.
"Đây có phải là người đã cứu tớ không?"
Tôi gật đầu không nói gì.
Vì gia tộc họ Tô là gia tộc có tiền có thế, nên Tô Minh đã bố trí cho Tư Quân được ở một khu riêng. Tôi đọc tên của Tô Minh, y tá liền cho chúng tôi vào.
Đây là lần đầu tiên sau khỏng thời gian dài tôi gặp lại Tư Quân.
Khuôn mặt anh ta tái nhợt. Màn hình máy thở được trang bị mọi thứ. Các ống dẫn cắm trên khắp cơ thể đang trong tình trạng tồi tệ.
"Đúng vậy, anh ta tên là Tư Quân, và anh ta là một đạo sĩ." Tôi đã nói với Linh Nhi như vậy trên đường đến đây.
"Thật ra là vì tớ nên anh ta mới bị thế này, anh ấy còn cứu cả cậu nữa. Nhưng tiếc rằng với sức lực khả năng hiện tại, tớ có muốn cũng không cứu được, nên lần này chỉ có thể làm phiền đến cậu rồi, Linh Nhi. "
"Tớ sao?" Linh Nhi ngạc nhiên nhìn tôi. .
||||| Truyện đề cử: |||||
"Mặc dù anh ấy là ân nhân cứu mạng của tớ, nhưng tớ có thể làm gì để cứu anh ấy?"
"Không khó đâu!" Giọng nói hờ hững của Tô Minh từ bên ngoài vang vào.
Anh đặt một tay lên vai tôi, nói: "Anh ta cần một ít máu từ cô. Cũng may cô có thể hòa hợp với huyết mạch của anh ta, nên chỉ có máu của cô mới có thể cứu anh ta lúc này. "
"Thật sao?"
Tô Minh gật đầu, Linh Nhi mạnh dạn xắn tay áo lên, đưa ra trước mặt Tô Minh: "Ngay và liền, không tôi mỏi tay lắm rồi."
Tôi nhìn Linh Nhi, quay đầu lại nhìn Tô Minh một lần nữa. Không biết từ bao giờ Tô Minh đã cầm trong tay một cái đĩa nhỏ và một con dao mổ.
Linh Nhi cứ tưởng chỉ cần lấy một chút máu ở tay nên cô ấy hùng hổ xung phong lắm.
"Nhanh lên... Áaaa"
Tôi chưa nhìn rõ làm sao Tô Minh lấy máu, chỉ biết rằng anh ấy đã lấy máu từ đầu lưỡi của Linh Nhi. Linh Nhi gào lên dữ dội khiến y tá bên ngoài bước vào: "Đây là bệnh viện, xin hãy giữ im lặng."
"Tôi xin lỗi, cô ấy cắn nhầm lưỡi, tôi xin lỗi." Vừa che miệng Linh Nhi, tôi vừa xin lỗi y tá. Đợi tới khi y tá rời đi, Linh Nhi đã khóc thét lên.
"Xin lỗi cậu, Linh Nhi."
Những giọt nước mắt đau đớn của Linh Nhi rơi xuống. Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy. Tôi đầy mặc cảm vì ngay từ đầu dù rất muốn giải thích rõ ràng trước khi lấy máu, cơ mà ai biết Tô Minh hành động nhanh thấy mồ, chỉ có thể tiếp tục xin lỗi.
"Bôi cái này lên vết thương của cô ấy sẽ hết đau." Tôi chộp lấy cái chai nhỏ Tô Minh ném tới. Nó rất giống chai ngọc bích đựng mỡ cừu trong các bộ phim truyền hình cổ trang, mở ra chỉ ngửi thấy toàn mùi khó chịu.
"Linh Nhi cậu mở miệng ra. "
Linh Nhi lắc đầu cự tuyệt, ngậm miệng như muốn nói: TÔI KHÔNG THÈM!!!
"Linh Nhi, tớ biết cậu rất đau. Tớ cũng không nghĩ chuyện này xảy ra thật bất ngờ như thế, nhưng không có nhiều thời gian. Nếu cậu dừng lại, anh ấy sẽ chết. Còn nếu cậu muốn tức giận, cậu có thể mắng chửi tuỳ ý, tớ chịu trách nhiệm được chứ? Hãy cố lên?"
Đôi mắt của Linh Nhi dịu lại, gật đầu và mở miệng. Tôi bôi thứ dầu mỡ đó lên vết thương của cô ấy. Nhưng phải nói quả thật từ cái hương vị đến mùi vị thật kinh tởm. Linh Nhi cau mày ngay lập tức, nhưng linh nghiệm làm sao, vết thương đã lành ngay lập tức.
"Kiều An, cậu biết cách an ủi người khác đó. Làm thế nào cậu có thể kiên nhẫn với tớ vậy? Cậu có biết rằng tớ sẽ chết vì đau đớn nếu lúc đó cậu không nói gì không."
Linh Nhi lắc vai tôi đầy thô bạo, tôi ôm chầm lấy cô ấy: "Tớ xin lỗi, tớ biết tớ sai rồi. Cậu hãy bỏ qua cho tớ nhé! Nhưng mà Linh Nhi này, cậu nghĩ sao về chuyện này, anh ấy là một đạo sĩ, cũng tốt nếu có người đi xung quanh bảo vệ cậu đấy chứ? Cậu đã cứu anh ta, với cả anh ta cũng đã cứu cậu, cũng gọi là có nhân duyên còn gì."
"Nhỉ? Cũng tốt, sau đỡ cần thuê vệ sĩ nữa." Ánh mắt Linh Nhi lóe lên, nhưng cậu ấy lại gục mặt xuống trong thoáng chốc: "Nhưng mà có chuyện này, ý là hãy để tớ cảm ơn anh ta trước khi anh ta tỉnh lại."
"Được..."
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Tôi quay đầu lại thấy Tô Minh đang không biết đang làm gì với chỗ máu thừa vừa được lấy ra. Chúng đã ngưng tụ thành một mảng máu lớn. Anh ấy cầm lên bằng một tay, những giọt máu không bị phân tán, rồi nhấc cái chăn của Tư Quân ra. Tô Minh cởi áo Tư Quân ra, đặt những giọt máu vào giữa trái tim anh ấy.
Tư Quân, người đang bất động, đột nhiên run rẩy. Một ánh sáng đỏ lóe lên, khuôn mặt anh ta hơi ửng hồng.
Tôi như chết lặng, ngay cả Linh Nhi cũng ngạc nhiên: "Máu của tôi hữu ích vậy sao?"
"Đúng vậy, rất hữu ích, nó là liều thuốc cứu sống anh ta, vì vậy..." Tô Minh đóng gói đồ đạc và nhìn Linh Nhi một cách mơ hồ: "Trong 6 ngày tiếp theo, và 7749 phút sau anh ta sống hay chết là tùy thuộc vào cô. "
Tô Minh rời đi, để Linh Nhi trợn mắt, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi mỉm cười ngượng ngùng, không dám nói gì. Linh Nhi ngay lập tức đuổi theo Tô Minh, hét lên đầy oán trách và giận dữ.
Tôi biết Tô Minh sẽ không làm tổn thương Linh Nhi, nhưng tôi có cảm giác không thoải mái nên đã chạy theo.
Ngay khi ra ngoài, tôi thấy hành lang này hơi lạ.
Bệnh viện này không phải bệnh viện mới, nhưng cũng chưa tới nỗi tồi tàn, cũ kỹ. Cơ sở vật chất máy móc cũng ở mức trung bình. Nhưng tôi vẫn cảm thấy lạ, sao mà nó giống như một bệnh viện ở nông thôn với cơ sở vật chất tồi tàn, những bức tường bong tróc, cũ nát và không có ai. Linh Nhi không biết đi đâu, tôi gọi một vài lần và không ai trả lời.
Trong lòng tôi xuất hiện một sự dè dặt. Tôi nhanh chóng đi ra ngoài phòng bệnh, bấm thang máy, những con số chuyển tầng di chuyển xuống từ từ chậm rãi.
Tôi nhìn xung quanh và cảm thấy ngày càng sai. Tôi muốn gọi Tô Minh nhưng điện thoại của tôi lại đang ở trong phòng bệnh.
Bắt đầu có chút lo lắng, tôi nhấn nút thang máy một lần nữa.
Cửa thang máy rất nhớt trơn, như thể có thứ gì đó dính vào, hơi giống máu, còn có cả dấu vân tay trên nút bấm.
Người ta có thể để lại dấu vân tay trên nút là chuyện bình thường, nhưng dấu vân tay này lại rất rõ. Tôi có thể thấy các hoa văn chi tiết trên dấu vân tay ngay cả khi đứng cách đó hai bước. Tôi biết nếu tôi nhìn chằm chằm vào gì đó trong một thời gian dài tôi sẽ bị chóng mặt. Nhưng tôi nhận thấy dấu vân tay đã được thay đổi ngẫu nhiên ở tốc độ rất đều, nhưng cực kỳ chậm, còn thay từ dấu vân tay này sang dấu vân tay khác.
Nhiều dấu vân tay đan xen vào nhau. Trong số chúng, một bàn tay nhô ra chỉ vào tôi. Một giọng nói khẽ khàng vang lên trong đầu, nói với tôi: "Đến đây, đi vào, vào trong thang máy."
Với một tiếng "ding", cánh cửa thang máy mở ra, một y tá mặc áo yếm trắng đứng ở trung tâm, nhìn tôi với một nụ cười nhẹ và đưa tay về phía tôi, với khuôn mặt ưa nhìn mà mọi người có lẽ sẽ thích từ cái nhìn đầu tiên.
Khi tôi nhìn thấy đó là một cô y tá, lòng tôi như được trút bỏ và thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi bước vào mà không nghi ngờ gì. Đột nhiên, một đôi bàn tay lạnh giữ tay tôi lại, lao lên trước mặt tôi: "Chị gái, đừng vào, đó là một con ma."
Khi tôi bị Tiểu Nhiên kéo lại, tâm trí tôi nhận thức rõ hơn, Tôi có thể thấy có rất nhiều vết máu bên trong thang máy và trên người chị y tá tốt bụng kia. Rất nhiều viên đạn được găm khắp nơi trên người cô y tá
Thấy tôi sẽ không đi vào, hồn ma nữ vươn ngón tay ra hai bên, móng vuốt nhọn của cô ấy nhanh chóng dài ra và hai tay cô ấy vươn về phía trước để đánh tôi.
Tiểu Nhiên đang đứng trước mặt tôi, dùng năm ngón tay làm móng vuốt. Cô bé lúc này nhìn thật hung dữ. Cô bé đó quả thực rất mạnh, đẩy lùi ma nữ vào trong thang máy và nó biến mất với tiếng hét thất thanh, một quả cầu trắng rơi ra trong thang máy.
Mọi thứ trở nên yên lặng
Tôi bước vào thang máy và nhặt quả cầu đó lên. Khi tôi thấy dáng vẻ của quả cầu, tôi bị sốc: "Đây là..."
Tiểu Nhiên tiến tới: "Có chuyện gì với chị vậy?"
"Không sao đâu, chúng ta quay lại phòng chị trước đã."
Tôi đang cầm trong tay một quả cầu trắng lạnh băng nhưng lòng rất phấn khích. Tôi không ngờ sẽ tìm thấy nó ở đây.
Cô ấy run rẩy, chạm vào lòng bàn tay tôi: "Chẳng nhẽ sốt nặng đến độ ngơ người luôn rồi hả?"
"..."
"Kiều An, tớ nói cho cậu biết. Dù tớ với cậu quen nhau lâu rồi, nhưng không biết ai mới là người bình thường nữa? Giờ tớ mới dám khẳng định mình mới là người bình thường đây này." Linh Nhi nhìn tôi, liếc qua cả phần áo trước ngực tôi đang bị hở tung ra.
Cô ấy ngay lập tức e dè: "Ở nhà Tô Minh lâu khiến cậu phát điên vậy hả? Sao cậu lại hở cúc áo ra thế kia?"
Tôi nhìn Linh Nhi, nghẹn lại, không biết giải thích sao. Ngước sang phía bên kia, lại thấy Dương Khải đã biến mất cùng với cái xác của Tô Minh rồi.
Là bạn thân đã quá lâu năm, tôi theo thói quen, ôm chầm lấy cô ấy đầy vụng về. Tôi nâng cằm cô ấy lên, trêu ghẹo: "Nếu em thích, hãy cho ta nụ cười và tình yêu của em."
"Gì trời, em đây đã có người yêu, nên anh đừng tán tỉnh như thế nhé?" Linh Nhi cũng vui vẻ hùa theo.
"Linh Nhi, người yêu cậu là ai?" Tôi ngước lên, thấy Thương Kha đang đứng ngoài cửa. Tôi vô thức nheo mắt lại, đe dọa: "Nếu cậu không khai, xin thề với Chúa có đào cả cái khu này lên tớ cũng phải tìm ra được tên đó."
"Vãi chưởng, mắc gì gặp tên khùng này vậy trời?" Linh Nhi lẩm bẩm, ngoái lại nhìn Thượng Kha. Cô ấy đẩy tôi sang một bên, hất tóc, nhìn thẳng mặt Thượng Kha: "Cậu đang làm gì ở đây vậy?"
"Tớ mang cho cậu chút đồ ăn. Mặc dù cậu đi lại được bình thường rồi, nhưng bác sĩ căn dặn vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn."
Thượng Kha và mẹ Linh Nhi đã chăm sóc Linh Nhi kể từ lúc cô ấy nhập viện. Oái ăm kiểu gì dù mọi người ta đã nói Thượng Kha luôn túc trực bên cô ấy 24/7 mà nhỏ này vẫn không cảm động chút nào.
Tôi khó hiểu. Đôi khi nhìn vào cũng biết Linh Thi rất thích Thượng Kha, nhưng tại sao vẫn đối xử với hắn như vậy?
"Tôi chuẩn bị được xuất viện rồi. Cậu không cần phải ở lại đây nữa đâu. Nếu cậu hỏi lý do tại sao tôi xuất viện thì đó là vì tôi còn có công việc riêng của mình."
"Linh Nhi, cậu..." Tôi chưa dứt lời Linh Nhi đã lườm tôi. Tôi đành phải rút lại lời nói dở dang trong sự nuối tiếc.
Nhìn ánh mắt mất mát trong đôi mắt của Thượng Kha thật tội nghiệp, tôi khẽ thở dài: "Thượng Kha à, Linh Nhi hôm nay không khỏe, cậu ấy đang có tâm trạng tệ nên nói vậy đó. Tớ thấy cậu nên về trước, tớ sẽ cho cô ấy ăn chỗ này."
"Cảm ơn cậu, vậy tớ sẽ đi trước đây." Thượng Kha đưa cho tôi hộp đồ ăn, nhìn Linh Nhi rồi miễn cưỡng rời đi.
Tôi lại thở dài, muốn nói vài lời với Linh Nhi. Khi ngoảnh lại, tôi thấy cô ấy đang nhìn theo phía bóng lưng Thượng Kha đang rời đi với đôi mắt nặng trĩu.
Tôi sốc.
Linh Nhi đang rất buồn và tức giận, tôi chưa bao giờ thấy cô nàng này như vậy từ trước tới giờ. Tôi đã lo lắng, nắm lấy tay cô ấy: "Có chuyện gì với cậu vậy?"
Đôi mắt chớp lấy chớp để cho những giọt nước mắt vơi đi. Cô ấy mỉm cười với tôi, nói: "Không sao đâu, đi thôi, không phải là cậu có thứ gì đó để nói với tớ sao?"
"Được."
Tôi muốn nói với Linh Nhi về chuyện Tư Quân. Tư Quân vẫn đang nằm trong phòng bệnh. Linh Nhi cùng với tôi tới thăm anh ta.
Hành lang tối và dài đằng đẵng như đêm đó. Mặc dù mọi chuyện đã qua, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh, vô thức nắm chặt tay Linh Nhi.
"Đây có phải là người đã cứu tớ không?"
Tôi gật đầu không nói gì.
Vì gia tộc họ Tô là gia tộc có tiền có thế, nên Tô Minh đã bố trí cho Tư Quân được ở một khu riêng. Tôi đọc tên của Tô Minh, y tá liền cho chúng tôi vào.
Đây là lần đầu tiên sau khỏng thời gian dài tôi gặp lại Tư Quân.
Khuôn mặt anh ta tái nhợt. Màn hình máy thở được trang bị mọi thứ. Các ống dẫn cắm trên khắp cơ thể đang trong tình trạng tồi tệ.
"Đúng vậy, anh ta tên là Tư Quân, và anh ta là một đạo sĩ." Tôi đã nói với Linh Nhi như vậy trên đường đến đây.
"Thật ra là vì tớ nên anh ta mới bị thế này, anh ấy còn cứu cả cậu nữa. Nhưng tiếc rằng với sức lực khả năng hiện tại, tớ có muốn cũng không cứu được, nên lần này chỉ có thể làm phiền đến cậu rồi, Linh Nhi. "
"Tớ sao?" Linh Nhi ngạc nhiên nhìn tôi. .
||||| Truyện đề cử: |||||
"Mặc dù anh ấy là ân nhân cứu mạng của tớ, nhưng tớ có thể làm gì để cứu anh ấy?"
"Không khó đâu!" Giọng nói hờ hững của Tô Minh từ bên ngoài vang vào.
Anh đặt một tay lên vai tôi, nói: "Anh ta cần một ít máu từ cô. Cũng may cô có thể hòa hợp với huyết mạch của anh ta, nên chỉ có máu của cô mới có thể cứu anh ta lúc này. "
"Thật sao?"
Tô Minh gật đầu, Linh Nhi mạnh dạn xắn tay áo lên, đưa ra trước mặt Tô Minh: "Ngay và liền, không tôi mỏi tay lắm rồi."
Tôi nhìn Linh Nhi, quay đầu lại nhìn Tô Minh một lần nữa. Không biết từ bao giờ Tô Minh đã cầm trong tay một cái đĩa nhỏ và một con dao mổ.
Linh Nhi cứ tưởng chỉ cần lấy một chút máu ở tay nên cô ấy hùng hổ xung phong lắm.
"Nhanh lên... Áaaa"
Tôi chưa nhìn rõ làm sao Tô Minh lấy máu, chỉ biết rằng anh ấy đã lấy máu từ đầu lưỡi của Linh Nhi. Linh Nhi gào lên dữ dội khiến y tá bên ngoài bước vào: "Đây là bệnh viện, xin hãy giữ im lặng."
"Tôi xin lỗi, cô ấy cắn nhầm lưỡi, tôi xin lỗi." Vừa che miệng Linh Nhi, tôi vừa xin lỗi y tá. Đợi tới khi y tá rời đi, Linh Nhi đã khóc thét lên.
"Xin lỗi cậu, Linh Nhi."
Những giọt nước mắt đau đớn của Linh Nhi rơi xuống. Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy. Tôi đầy mặc cảm vì ngay từ đầu dù rất muốn giải thích rõ ràng trước khi lấy máu, cơ mà ai biết Tô Minh hành động nhanh thấy mồ, chỉ có thể tiếp tục xin lỗi.
"Bôi cái này lên vết thương của cô ấy sẽ hết đau." Tôi chộp lấy cái chai nhỏ Tô Minh ném tới. Nó rất giống chai ngọc bích đựng mỡ cừu trong các bộ phim truyền hình cổ trang, mở ra chỉ ngửi thấy toàn mùi khó chịu.
"Linh Nhi cậu mở miệng ra. "
Linh Nhi lắc đầu cự tuyệt, ngậm miệng như muốn nói: TÔI KHÔNG THÈM!!!
"Linh Nhi, tớ biết cậu rất đau. Tớ cũng không nghĩ chuyện này xảy ra thật bất ngờ như thế, nhưng không có nhiều thời gian. Nếu cậu dừng lại, anh ấy sẽ chết. Còn nếu cậu muốn tức giận, cậu có thể mắng chửi tuỳ ý, tớ chịu trách nhiệm được chứ? Hãy cố lên?"
Đôi mắt của Linh Nhi dịu lại, gật đầu và mở miệng. Tôi bôi thứ dầu mỡ đó lên vết thương của cô ấy. Nhưng phải nói quả thật từ cái hương vị đến mùi vị thật kinh tởm. Linh Nhi cau mày ngay lập tức, nhưng linh nghiệm làm sao, vết thương đã lành ngay lập tức.
"Kiều An, cậu biết cách an ủi người khác đó. Làm thế nào cậu có thể kiên nhẫn với tớ vậy? Cậu có biết rằng tớ sẽ chết vì đau đớn nếu lúc đó cậu không nói gì không."
Linh Nhi lắc vai tôi đầy thô bạo, tôi ôm chầm lấy cô ấy: "Tớ xin lỗi, tớ biết tớ sai rồi. Cậu hãy bỏ qua cho tớ nhé! Nhưng mà Linh Nhi này, cậu nghĩ sao về chuyện này, anh ấy là một đạo sĩ, cũng tốt nếu có người đi xung quanh bảo vệ cậu đấy chứ? Cậu đã cứu anh ta, với cả anh ta cũng đã cứu cậu, cũng gọi là có nhân duyên còn gì."
"Nhỉ? Cũng tốt, sau đỡ cần thuê vệ sĩ nữa." Ánh mắt Linh Nhi lóe lên, nhưng cậu ấy lại gục mặt xuống trong thoáng chốc: "Nhưng mà có chuyện này, ý là hãy để tớ cảm ơn anh ta trước khi anh ta tỉnh lại."
"Được..."
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Tôi quay đầu lại thấy Tô Minh đang không biết đang làm gì với chỗ máu thừa vừa được lấy ra. Chúng đã ngưng tụ thành một mảng máu lớn. Anh ấy cầm lên bằng một tay, những giọt máu không bị phân tán, rồi nhấc cái chăn của Tư Quân ra. Tô Minh cởi áo Tư Quân ra, đặt những giọt máu vào giữa trái tim anh ấy.
Tư Quân, người đang bất động, đột nhiên run rẩy. Một ánh sáng đỏ lóe lên, khuôn mặt anh ta hơi ửng hồng.
Tôi như chết lặng, ngay cả Linh Nhi cũng ngạc nhiên: "Máu của tôi hữu ích vậy sao?"
"Đúng vậy, rất hữu ích, nó là liều thuốc cứu sống anh ta, vì vậy..." Tô Minh đóng gói đồ đạc và nhìn Linh Nhi một cách mơ hồ: "Trong 6 ngày tiếp theo, và 7749 phút sau anh ta sống hay chết là tùy thuộc vào cô. "
Tô Minh rời đi, để Linh Nhi trợn mắt, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi mỉm cười ngượng ngùng, không dám nói gì. Linh Nhi ngay lập tức đuổi theo Tô Minh, hét lên đầy oán trách và giận dữ.
Tôi biết Tô Minh sẽ không làm tổn thương Linh Nhi, nhưng tôi có cảm giác không thoải mái nên đã chạy theo.
Ngay khi ra ngoài, tôi thấy hành lang này hơi lạ.
Bệnh viện này không phải bệnh viện mới, nhưng cũng chưa tới nỗi tồi tàn, cũ kỹ. Cơ sở vật chất máy móc cũng ở mức trung bình. Nhưng tôi vẫn cảm thấy lạ, sao mà nó giống như một bệnh viện ở nông thôn với cơ sở vật chất tồi tàn, những bức tường bong tróc, cũ nát và không có ai. Linh Nhi không biết đi đâu, tôi gọi một vài lần và không ai trả lời.
Trong lòng tôi xuất hiện một sự dè dặt. Tôi nhanh chóng đi ra ngoài phòng bệnh, bấm thang máy, những con số chuyển tầng di chuyển xuống từ từ chậm rãi.
Tôi nhìn xung quanh và cảm thấy ngày càng sai. Tôi muốn gọi Tô Minh nhưng điện thoại của tôi lại đang ở trong phòng bệnh.
Bắt đầu có chút lo lắng, tôi nhấn nút thang máy một lần nữa.
Cửa thang máy rất nhớt trơn, như thể có thứ gì đó dính vào, hơi giống máu, còn có cả dấu vân tay trên nút bấm.
Người ta có thể để lại dấu vân tay trên nút là chuyện bình thường, nhưng dấu vân tay này lại rất rõ. Tôi có thể thấy các hoa văn chi tiết trên dấu vân tay ngay cả khi đứng cách đó hai bước. Tôi biết nếu tôi nhìn chằm chằm vào gì đó trong một thời gian dài tôi sẽ bị chóng mặt. Nhưng tôi nhận thấy dấu vân tay đã được thay đổi ngẫu nhiên ở tốc độ rất đều, nhưng cực kỳ chậm, còn thay từ dấu vân tay này sang dấu vân tay khác.
Nhiều dấu vân tay đan xen vào nhau. Trong số chúng, một bàn tay nhô ra chỉ vào tôi. Một giọng nói khẽ khàng vang lên trong đầu, nói với tôi: "Đến đây, đi vào, vào trong thang máy."
Với một tiếng "ding", cánh cửa thang máy mở ra, một y tá mặc áo yếm trắng đứng ở trung tâm, nhìn tôi với một nụ cười nhẹ và đưa tay về phía tôi, với khuôn mặt ưa nhìn mà mọi người có lẽ sẽ thích từ cái nhìn đầu tiên.
Khi tôi nhìn thấy đó là một cô y tá, lòng tôi như được trút bỏ và thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi bước vào mà không nghi ngờ gì. Đột nhiên, một đôi bàn tay lạnh giữ tay tôi lại, lao lên trước mặt tôi: "Chị gái, đừng vào, đó là một con ma."
Khi tôi bị Tiểu Nhiên kéo lại, tâm trí tôi nhận thức rõ hơn, Tôi có thể thấy có rất nhiều vết máu bên trong thang máy và trên người chị y tá tốt bụng kia. Rất nhiều viên đạn được găm khắp nơi trên người cô y tá
Thấy tôi sẽ không đi vào, hồn ma nữ vươn ngón tay ra hai bên, móng vuốt nhọn của cô ấy nhanh chóng dài ra và hai tay cô ấy vươn về phía trước để đánh tôi.
Tiểu Nhiên đang đứng trước mặt tôi, dùng năm ngón tay làm móng vuốt. Cô bé lúc này nhìn thật hung dữ. Cô bé đó quả thực rất mạnh, đẩy lùi ma nữ vào trong thang máy và nó biến mất với tiếng hét thất thanh, một quả cầu trắng rơi ra trong thang máy.
Mọi thứ trở nên yên lặng
Tôi bước vào thang máy và nhặt quả cầu đó lên. Khi tôi thấy dáng vẻ của quả cầu, tôi bị sốc: "Đây là..."
Tiểu Nhiên tiến tới: "Có chuyện gì với chị vậy?"
"Không sao đâu, chúng ta quay lại phòng chị trước đã."
Tôi đang cầm trong tay một quả cầu trắng lạnh băng nhưng lòng rất phấn khích. Tôi không ngờ sẽ tìm thấy nó ở đây.