Chương : 41
Lý Cường nói: “Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, gã họ Trần kia căn bản không hề để tâm đến chuyện này, cũng chẳng biết hắn ta muốn làm gì?”
Cù Mạnh Chiến liếc nhìn Lý Cường: “Cậu nói hắn ta không hề để ý?”
Lý Cường: “Tôi nghĩ có thể gã họ Trần kia còn chưa ý thức được đã làm chuyện đắc tội với anh nghiêm trọng như vậy.”
Cù Mạnh Chiến: “Vậy cứ tiếp tục tăng sức ép cho tôi.”
Hắn chỉ có thể ép cho gã họ Trần kia tới bước đường cùng, khiến gã đến cầu xin hắn, rồi hắn chỉ cần nói bóng gió với gã là phải ly hôn với Giang Nhung thì hắn sẽ buông tha, như vậy là đủ rồi.
...
Giang Nhung đi rồi lại dừng lại, cuối cùng tới một con phố ăn uống nổi tiếng của thành phố Giang Bắc.
Những món ngon đến từ khắp cả nước, các món ăn của con phố này vô cùng đa dạng, Giang Nhung mua mỗi món một ít nếm thử.
Ăn no rồi mọi chuyện đều nghĩ thông suốt. Cô cần gì phải tự dằn vặt mình, tối về bàn bạc với Trần Việt, còn sống được với nhau thì sống tiếp, không sống được với nhau nữa thì vẫy tay tạm biệt đường ai nấy đi, có gì to tát chứ.
Về tới nhà, Mộc Mộc phi ra chạy quanh cô một vòng, sủa vang mấy tiếng để diễn tả sự nhớ nhung của nó.
Giang Nhung ôm Mộc Mộc lên, xoa đầu nó mấy cái: “Mộc Mộc, mẹ biết con rất nhớ mẹ.”
“Gâu gâu gâu...” Mộc Mộc lại kêu lên tỏ ý nó thật sự rất nhớ cô.
“Mộc Mộc, con tự chơi đi nhé, mẹ đi nấu cơm đã.” Giang Nhung đặt Mộc Mộc xuống, lại xoa đầu nó.
Mặc dù Giang Nhung đã no rồi nhưng vẫn phải nấu cơm, vì Trần Việt vẫn còn chưa ăn mà.
Cô từng nói, chỉ cần hai người còn là vợ chồng trên danh nghĩa thì cô vẫn sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người vợ.
Lúc Giang Nhung sắp nấu xong thì Trần Việt đi làm về.
Trần Việt bước tới phòng bếp: “Giang Nhung, tôi về rồi.”
“Đồ ăn sắp xong rồi, anh thay đồ đi rồi ăn cơm.” Giang Nhung quay đầu mỉm cười nhìn anh.
Rất nhanh, hai món ăn đã đặt lên bàn, Giang Nhung xới một bát cơm cho Trần Việt.
Trần Việt nhìn cô: “Em không ăn à?”
“Buổi chiều tôi ăn ở ngoài rồi.” Giang Nhung dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Anh ăn cơm trước đi, ăn xong tôi có việc muốn nói với anh.”
Cũng chẳng quan tâm Trần Việt có biểu cảm gì, nói xong cô liền đi tới ban công của phòng khách, cầm bình nước tưới hoa.
Căn nhà bọn họ ở khoảng tầm 160 mét vuông, có ba phòng ngủ, hai phòng khách, một phòng bếp và hai nhà vệ sinh, diện tích của phòng khách và phòng ngủ chính là lớn nhất và đều có ban công để ngắm cảnh, hai người ở quả thực là hơi rộng.
Giang Nhung đã sống ở đây hơn một tháng rồi, nhưng cô chưa từng tự dọn phòng, mỗi ngày lúc bọn họ không có nhà đều có người đến dọn dẹp.
Giang Nhung vốn không biết có người đến dọn dẹp, còn nghĩ là ít người ở nên sạch sẽ, cho đến khi Mộc Mộc tới ngày thứ hai, Mộc Mộc trở nên sạch sẽ hơn hôm trước nhiều thì cô mới biết những việc này đều là do Trần Việt sắp xếp.
Người quét dọn cũng chọn lúc bọn họ không ở nhà để dọn dẹp sạch sẽ, có thể nói là không còn một hạt bụi.
Giang Nhung cầm bình tưới hoa, Mộc Mộc đang chạy nhảy xung quanh chân cô, cố gắng muốn thu hút sự chú ý của cô.
Cô nhìn nó, bật cười: “Mộc Mộc ngốc, đừng nhảy nữa, con là bảo bối của mẹ, sao mẹ không thấy con chứ?”
Trần Việt ăn xong đi tới, nhìn họ đùa vui vẻ như vậy, anh bỗng không nỡ quấy rầy.
Giang Nhung cảm nhận được ánh mắt sau lưng, quay đầu lại thì bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm khó đoán của Trần Việt, cô mỉm cười: “Anh ăn xong rồi à?”
“Ừ.” Trần Việt gật đầu, đi tới bên cô: “Em định nói gì với tôi?”
Giang Nhung nhìn anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu: “Trần Việt, tôi biết anh cưới tôi không phải vì tình yêu. Nếu ngày nào đó anh tìm được người muốn ở bên suốt đời, xin anh cứ nói thẳng, chúng ta sẽ chia tay trong êm đẹp.”
Giang Nhung nói liền một hơi, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Lương Thu Ngân thường nói Giang Nhung cứng đầu, việc đã quyết là rất khó thay đổi. Học tập, công việc, tình cảm, chỉ cần cô nhận định thì sẽ cố gắng làm bằng được một cách tốt nhất. Giang Nhung quyết định kết hôn với Trần Việt chính là cô đã hạ quyết tâm sống với anh cả đời.
Nếu như một trong hai người có vấn đề, Giang Nhung không muốn gắng đợi đến khi sự việc không thể cứu vãn được nữa mới chia tay trong khó xử như trước đây.
Bởi vì có kinh nghiệm nên cô thấy sớm nói ra vấn đề chia tay, đối với bản thân mình hay Trần Việt đều có lợi.
“Giang Nhung...” Trần Việt nặng nề gọi tên cô, ánh mắt thâm sâu khó đoán: “Em cảm thấy tôi kết hôn với em là trò đùa?”
Giang Nhung gãi đầu: “Tôi không biết.”
Chữ “biết” còn chưa nói ra, Trần Việt đã ép cô vào tường, đôi môi nóng bỏng lập tức đặt lên môi cô.
Giang Nhung kinh ngạc trợn tròn hai mắt, Trần Việt dùng một tay che mắt cô lại.
Anh ép cô vào vách tường, điên cuồng hôn cô, môi lưỡi quấn quýt, từng chút một xâm chiếm mọi cảm giác của cô.
Mới đầu, Giang Nhung còn có sức đẩy anh, dần dần cả người cô đều mềm nhũn, hai tay nắm chặt áo anh, thậm chí còn đáp lại nụ hôn của anh.
Trên người Trần Việt luôn có mùi sạch sẽ dễ chịu, chỉ khi ở rất gần anh mới ngửi thấy.
Dần dần, Giang Nhung cảm thấy dường như mình sắp ngạt thở, là bị Trần Việt hôn đến ngạt thở.
Từ trước tới giờ cô không hề biết rằng, người đàn ông vẻ ngoài lịch sự nho nhã này, bên trong lại mạnh mẽ như vậy, một nụ hôn có thể khiến mắt cô hoa lên.
Cuối cùng, Trần Việt dừng lại, nhìn đôi môi cô bị anh hôn sưng lên, giọng anh khàn khàn: “Giang Nhung, em chính là người tôi muốn ở bên cả đời.”
Anh sống hai mươi tám năm, từ khi chào đời đến khi tiếp nhận công việc của Thịnh Thiên, mỗi việc anh làm đều có mục đích vô cùng rõ ràng.
Chính thức tiếp nhận Thịnh Thiên sáu năm, khối lượng công việc của anh rất lớn, hiếm có thời gian để tâm đến sinh hoạt cá nhân, càng không có thời gian quan tâm đến người phụ nữ nào.
Gặp lại Giang Nhung, anh đã chọn Giang Nhung trở thành vợ mình, như vậy chính là anh đã quyết định chung sống với cô cả đời, ý nghĩ này vô cùng kiên định, chưa bao giờ do dự.
“Không, Trần Việt, có thể anh hiểu sai ý tôi rồi.” Giang Nhung mấp máy môi, cố gắng hồi phục tâm trạng bị anh quấy rối.
Trần Việt im lặng, khẽ nhướng mày nhìn cô.
“Ý của tôi là, mặc dù cuộc hôn nhân của chúng ta không có tình yêu, nhưng vẫn cần phải có sự chung thủy. Anh có phụ nữ ở bên ngoài, rồi về nói muốn ở bên tôi cả đời, như vậy tôi cảm thấy giống trò cười, cũng sẽ khinh thường anh.” Giang Nhung phát hiện, hóa ra bản thân mình cũng có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy trước mặt Trần Việt.
Cù Mạnh Chiến liếc nhìn Lý Cường: “Cậu nói hắn ta không hề để ý?”
Lý Cường: “Tôi nghĩ có thể gã họ Trần kia còn chưa ý thức được đã làm chuyện đắc tội với anh nghiêm trọng như vậy.”
Cù Mạnh Chiến: “Vậy cứ tiếp tục tăng sức ép cho tôi.”
Hắn chỉ có thể ép cho gã họ Trần kia tới bước đường cùng, khiến gã đến cầu xin hắn, rồi hắn chỉ cần nói bóng gió với gã là phải ly hôn với Giang Nhung thì hắn sẽ buông tha, như vậy là đủ rồi.
...
Giang Nhung đi rồi lại dừng lại, cuối cùng tới một con phố ăn uống nổi tiếng của thành phố Giang Bắc.
Những món ngon đến từ khắp cả nước, các món ăn của con phố này vô cùng đa dạng, Giang Nhung mua mỗi món một ít nếm thử.
Ăn no rồi mọi chuyện đều nghĩ thông suốt. Cô cần gì phải tự dằn vặt mình, tối về bàn bạc với Trần Việt, còn sống được với nhau thì sống tiếp, không sống được với nhau nữa thì vẫy tay tạm biệt đường ai nấy đi, có gì to tát chứ.
Về tới nhà, Mộc Mộc phi ra chạy quanh cô một vòng, sủa vang mấy tiếng để diễn tả sự nhớ nhung của nó.
Giang Nhung ôm Mộc Mộc lên, xoa đầu nó mấy cái: “Mộc Mộc, mẹ biết con rất nhớ mẹ.”
“Gâu gâu gâu...” Mộc Mộc lại kêu lên tỏ ý nó thật sự rất nhớ cô.
“Mộc Mộc, con tự chơi đi nhé, mẹ đi nấu cơm đã.” Giang Nhung đặt Mộc Mộc xuống, lại xoa đầu nó.
Mặc dù Giang Nhung đã no rồi nhưng vẫn phải nấu cơm, vì Trần Việt vẫn còn chưa ăn mà.
Cô từng nói, chỉ cần hai người còn là vợ chồng trên danh nghĩa thì cô vẫn sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người vợ.
Lúc Giang Nhung sắp nấu xong thì Trần Việt đi làm về.
Trần Việt bước tới phòng bếp: “Giang Nhung, tôi về rồi.”
“Đồ ăn sắp xong rồi, anh thay đồ đi rồi ăn cơm.” Giang Nhung quay đầu mỉm cười nhìn anh.
Rất nhanh, hai món ăn đã đặt lên bàn, Giang Nhung xới một bát cơm cho Trần Việt.
Trần Việt nhìn cô: “Em không ăn à?”
“Buổi chiều tôi ăn ở ngoài rồi.” Giang Nhung dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Anh ăn cơm trước đi, ăn xong tôi có việc muốn nói với anh.”
Cũng chẳng quan tâm Trần Việt có biểu cảm gì, nói xong cô liền đi tới ban công của phòng khách, cầm bình nước tưới hoa.
Căn nhà bọn họ ở khoảng tầm 160 mét vuông, có ba phòng ngủ, hai phòng khách, một phòng bếp và hai nhà vệ sinh, diện tích của phòng khách và phòng ngủ chính là lớn nhất và đều có ban công để ngắm cảnh, hai người ở quả thực là hơi rộng.
Giang Nhung đã sống ở đây hơn một tháng rồi, nhưng cô chưa từng tự dọn phòng, mỗi ngày lúc bọn họ không có nhà đều có người đến dọn dẹp.
Giang Nhung vốn không biết có người đến dọn dẹp, còn nghĩ là ít người ở nên sạch sẽ, cho đến khi Mộc Mộc tới ngày thứ hai, Mộc Mộc trở nên sạch sẽ hơn hôm trước nhiều thì cô mới biết những việc này đều là do Trần Việt sắp xếp.
Người quét dọn cũng chọn lúc bọn họ không ở nhà để dọn dẹp sạch sẽ, có thể nói là không còn một hạt bụi.
Giang Nhung cầm bình tưới hoa, Mộc Mộc đang chạy nhảy xung quanh chân cô, cố gắng muốn thu hút sự chú ý của cô.
Cô nhìn nó, bật cười: “Mộc Mộc ngốc, đừng nhảy nữa, con là bảo bối của mẹ, sao mẹ không thấy con chứ?”
Trần Việt ăn xong đi tới, nhìn họ đùa vui vẻ như vậy, anh bỗng không nỡ quấy rầy.
Giang Nhung cảm nhận được ánh mắt sau lưng, quay đầu lại thì bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm khó đoán của Trần Việt, cô mỉm cười: “Anh ăn xong rồi à?”
“Ừ.” Trần Việt gật đầu, đi tới bên cô: “Em định nói gì với tôi?”
Giang Nhung nhìn anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu: “Trần Việt, tôi biết anh cưới tôi không phải vì tình yêu. Nếu ngày nào đó anh tìm được người muốn ở bên suốt đời, xin anh cứ nói thẳng, chúng ta sẽ chia tay trong êm đẹp.”
Giang Nhung nói liền một hơi, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Lương Thu Ngân thường nói Giang Nhung cứng đầu, việc đã quyết là rất khó thay đổi. Học tập, công việc, tình cảm, chỉ cần cô nhận định thì sẽ cố gắng làm bằng được một cách tốt nhất. Giang Nhung quyết định kết hôn với Trần Việt chính là cô đã hạ quyết tâm sống với anh cả đời.
Nếu như một trong hai người có vấn đề, Giang Nhung không muốn gắng đợi đến khi sự việc không thể cứu vãn được nữa mới chia tay trong khó xử như trước đây.
Bởi vì có kinh nghiệm nên cô thấy sớm nói ra vấn đề chia tay, đối với bản thân mình hay Trần Việt đều có lợi.
“Giang Nhung...” Trần Việt nặng nề gọi tên cô, ánh mắt thâm sâu khó đoán: “Em cảm thấy tôi kết hôn với em là trò đùa?”
Giang Nhung gãi đầu: “Tôi không biết.”
Chữ “biết” còn chưa nói ra, Trần Việt đã ép cô vào tường, đôi môi nóng bỏng lập tức đặt lên môi cô.
Giang Nhung kinh ngạc trợn tròn hai mắt, Trần Việt dùng một tay che mắt cô lại.
Anh ép cô vào vách tường, điên cuồng hôn cô, môi lưỡi quấn quýt, từng chút một xâm chiếm mọi cảm giác của cô.
Mới đầu, Giang Nhung còn có sức đẩy anh, dần dần cả người cô đều mềm nhũn, hai tay nắm chặt áo anh, thậm chí còn đáp lại nụ hôn của anh.
Trên người Trần Việt luôn có mùi sạch sẽ dễ chịu, chỉ khi ở rất gần anh mới ngửi thấy.
Dần dần, Giang Nhung cảm thấy dường như mình sắp ngạt thở, là bị Trần Việt hôn đến ngạt thở.
Từ trước tới giờ cô không hề biết rằng, người đàn ông vẻ ngoài lịch sự nho nhã này, bên trong lại mạnh mẽ như vậy, một nụ hôn có thể khiến mắt cô hoa lên.
Cuối cùng, Trần Việt dừng lại, nhìn đôi môi cô bị anh hôn sưng lên, giọng anh khàn khàn: “Giang Nhung, em chính là người tôi muốn ở bên cả đời.”
Anh sống hai mươi tám năm, từ khi chào đời đến khi tiếp nhận công việc của Thịnh Thiên, mỗi việc anh làm đều có mục đích vô cùng rõ ràng.
Chính thức tiếp nhận Thịnh Thiên sáu năm, khối lượng công việc của anh rất lớn, hiếm có thời gian để tâm đến sinh hoạt cá nhân, càng không có thời gian quan tâm đến người phụ nữ nào.
Gặp lại Giang Nhung, anh đã chọn Giang Nhung trở thành vợ mình, như vậy chính là anh đã quyết định chung sống với cô cả đời, ý nghĩ này vô cùng kiên định, chưa bao giờ do dự.
“Không, Trần Việt, có thể anh hiểu sai ý tôi rồi.” Giang Nhung mấp máy môi, cố gắng hồi phục tâm trạng bị anh quấy rối.
Trần Việt im lặng, khẽ nhướng mày nhìn cô.
“Ý của tôi là, mặc dù cuộc hôn nhân của chúng ta không có tình yêu, nhưng vẫn cần phải có sự chung thủy. Anh có phụ nữ ở bên ngoài, rồi về nói muốn ở bên tôi cả đời, như vậy tôi cảm thấy giống trò cười, cũng sẽ khinh thường anh.” Giang Nhung phát hiện, hóa ra bản thân mình cũng có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy trước mặt Trần Việt.