Chương : 39
“Không thấy nữa rồi?” Trần Việt lật tờ báo trong tay, không ngẩng đầu mà hỏi.
“Vâng, cậu chủ.” Thím Lưu hoảng hốt gật đầu.
“Bảo Chung Khôn lanh lợi một chút đi, có vấn đề gì thì gọi điện báo trước cho tôi. Nếu như còn để xảy ra chuyện như hôm qua, dù phải trói tôi cũng trói nó lôi về.” Trần Việt đặt tờ báo trong tay xuống, đứng dậy bước về phía nhà ăn.
“Vâng.” Thím Lưu gật đầu lia lịa.
Trần Việt thong thả ăn xong bữa sáng, sau đó gọi lão Ngụy lái xe đưa anh đến công ty Sáng Tạo Công Nghệ Mới.
Trần Việt vừa đi thì Trần Tiểu Bích khệnh khạng từ trên tầng đi xuống, ôm lấy thím Lưu nhõng nhẽo: “Thím Lưu, cảm ơn thím đã giúp tôi chuyện lớn như thế. Thật là yêu thím chết đi được!”
Thím Lưu trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Vừa nãy suýt dọa chết tôi rồi, tôi cứ nghĩ rằng cậu chủ biết chúng ta lừa cậu ấy.”
“Anh ấy chẳng phải thần tiên, làm sao mà biết là tôi vẫn ở trên gác được.” Trần Tiểu Bích vừa nói vừa đội mũ đeo kính râm lên: “Thím Lưu, tôi đi đây, đợi tôi quay xong bộ phim này sẽ mời thím đi chơi.”
“Cô chủ, ăn sáng xong đã rồi hẵng đi.” Bà còn chưa dứt lời, Trần Tiểu Bích đã chạy mất hút rồi.
Thật không dễ dàng gì mới có thể thoát khỏi bàn tay của Trần Việt, Trần Tiểu Bích không muốn ở nơi đó thêm một khắc nào nữa.
Con đường bắt buộc phải đi khi ra khỏi biệt thự, một chiếc Bentlay màu bạc đỗ ở góc khuất, nếu như không nhìn kỹ thì không thể nhìn thấy.
Nhìn thấy Trần Tiểu Bích vội vàng chạy đi một cách vui vẻ, lão Ngụy lại nhìn sắc mặt của Trần Việt từ kính chiếu hậu: “Cậu chủ, có cần cho vài người đi theo cô chủ không ạ?”
Trần Việt đưa tay day day thái dương, ánh mắt ấm áp nhìn theo cái bóng yêu kiều đang chạy xa dần: “Nói Chung Khôn đem theo người đi theo cô chủ, không được phép xảy ra chuyện như tối qua nữa.”
Sau khi nói xong, Trần Việt lại gọi một cuộc điện thoại: “Sắp xếp người quản lý tốt nhất công ty cho Polaris, sau đó cho cô ấy thêm hai trợ lý nhanh nhẹn một chút. Quan trọng nhất là, tiêu chuẩn kịch bản mà cô ấy nhận cần khống chế nghiêm ngặt, có cảnh hôn đều không được.”
Cái con nhỏ tâm địa có hơi gian xảo ấy, anh chỉ cần nhìn là biết nó đang chơi trò gì rồi.
Nhưng cũng đúng như những gì nó nói, nó đã trưởng thành rồi, nó có những chuyện mà bản thân nó muốn làm, người làm anh này cần phải buông tay để nó thử nếm trải, không thể như lúc trước chuyện gì cũng trói buộc nó được.
...
Vì không gọi được điện thoại cho Trần Việt, cứ lo anh ấy xảy ra chuyện gì, cả đêm qua Giang Nhung ngủ không ngon.
Sáng nay, cô dậy sớm, cô không kịp đi lên tầng, mà tìm một chỗ và ngồi xuống, muốn tận mắt xác nhận Trần Việt vẫn tốt.
Đợi khoảng ba mươi phút, nhân viên của công ty lần lượt đến, từng tốp từng tốp đi lên tầng, Giang Nhung cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Việt cùng Lục Diên và Hứa Huệ Nhi bước vào.
Nhìn thấy anh không có vấn đề gì, nỗi thấp thỏm trong lòng Giang Nhung cũng xem như nhẹ nhõm. Cô nhìn anh một cái, bèn lặng lẽ hòa vào đám người, giả vờ không nhìn thấy anh.
“Tổng giám đốc Trần, chào buổi sáng!” Mọi người đều bận chào Trần Việt.
Ánh mắt của Trần Việt lướt qua, đã nhìn thấy ngay Giang Nhung trong đám người, thấy sắc mặt của cô không được tốt, anh lại nhìn Hứa Huệ Nhi.
Hứa Huệ Nhi ngay lập tức hiểu ý của cấp trên, cười nói: “Giang Nhung, có một hạng mục tổng giám đốc Trần muốn tìm hiểu tình hình một chút, cô qua đây cùng chúng tôi đi.”
Đột nhiên bị gọi tên, Giang Nhung ngẩn ra một lúc, rõ ràng biết Trần Việt không có chuyện gì để tìm cô, nhưng cô không thể nói ra trước bao nhiêu người như thế này được, chỉ có thể ngoan ngoãn bước đến, đi cùng Trần Việt vào thang máy.
Trong thang máy có thêm chở đến mười mấy người, nên bốn người bọn họ không hề chật chội, nhưng Giang Nhung lại cảm thấy đứng kiểu gì cũng không thoải mái, vì ánh mắt của mấy người đó đều dừng lại trên người cô.
Nếu như chỉ có cô và Trần Việt, cô còn có thể chủ động tìm chuyện để nói. Nhưng lúc này còn có cả Lục Diên và Hứa Huệ Nhi, Giang Nhung thực sự không biết nói gì.
Hứa Huệ Nhi là người thông minh, lập tức ấn một tầng gần nhất: “Tổng giám đốc Trần, tôi và Lục Diên tìm giám đốc Từ của bộ phận ngoại giao trao đổi chút việc, không đi lên cùng ngài được.”
Cửa thang máy vừa mở, Hứa Huệ Nhi và Lục Diên nhanh chóng rời đi, dành không gian cho hai vợ chồng Trần Việt.
Trong thang máy, Trần Việt nhìn Giang Nhung, im lặng khá lâu mới hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Giang Nhung cúi đầu không nói.
Trần Việt kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, con mắt dưới gọng kính vàng đầy ý cười: “Nhớ anh đến thế à?”
Giang Nhung đẩy anh ra: “Ai nhớ anh?”
Trần Việt khẽ nheo mày, đưa tay xoa đầu cô: “Có thật là không nhớ không?”
Giang Nhung gạt tay anh ra: “Anh đừng có sờ lung tung, có camera đấy.”
Trần Việt nhướn mày: “Thế thì sao?”
Giang Nhung trừng mắt nhìn anh, đưa tay ấn tấng 19, để người khác nhìn thấy cô cùng anh ở công ty, cô lại biến thành hồ ly tinh cướp người yêu của người khác mất.
Trần Việt lôi Giang Nhung lại: “Thế thì tại sao ngủ không ngon?”
“Anh nói xem vì sao?” Nhắc đến lý do ngủ không ngon, Giang Nhung bèn cảm thấy uất ức trong lòng.
Tối qua gọi điện cho anh máy bận suốt, hại cô nghĩ rằng Cù Mạnh Chiến giở thủ đoạn gì với anh, lo lắng đến nỗi cả đêm không ngủ ngon, anh còn không biết xấu hổ mà hỏi cô vì sao không ngủ ngon.
“Đang giận vì tối qua anh không ở bên em à?” Nhìn Giang Nhung đang tức tối, lý do mà Trần Việt nghĩ được chỉ có như vậy.
Tíng tong ---
Thang máy dừng ở tầng 19, cửa mở ra.
Giang Nhung mím môi nhìn Trần Việt ai oán, quay người bước đi mất.
Trần Việt trong thang máy một mình, khóe môi khẽ cong lên, anh không ngờ rằng Giang Nhung lại rời xa anh trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Sau khi tập đoàn Cố Thị tuyên bố ngừng hợp tác với công ty công nghệ Sáng Tân, nhiều công ty có giao dịch với công ty công nghệ Sáng Tân đều công khai lẫn ngầm muốn kết thúc những hạng mục đang làm dở, không còn cơ hội hợp tác lần sau.
Công ty trước đây hợp tác suôn sẻ, giờ không cho đơn đặt hàng mới. Trong khoảng thời gian ngắn, nghiệp vụ hiện có của Giang Nhung rơi vào thời kỳ vô cùng u ám.
Những bạn hàng cũ không cho đơn hàng mới, khi đi khai thác khách hàng mới, người phụ trách của đối phương đến cả gặp mặt cũng không thèm gặp, trực tiếp thể hiện không muốn hợp tác cùng công ty công nghệ Sáng Tân.
Cả bộ phận Nghiệp Vụ đều rất nhàn nhã, Giang Nhung rảnh rỗi quá, bèn lấy những hạng mục trước đây công ty từng làm ra xem, cũng là để học hỏi kinh nghiệm, nâng cao trình độ của bản thân.
“Trời đất, tại sao?” Văn phòng bỗng nhiên có người kêu lên, làm tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào.
Giang Nhung cũng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy thực tập sinh mới Phùng Tịnh Tịnh bịt miệng kêu, biểu cảm đó nhìn không rõ là buồn bã hay vui mừng nữa.
Lâm Mỹ là người thích náo nhiệt, nhanh chóng bước tới: “Sao thế?”
Phùng Tịnh Tịnh chỉ vào màn hình máy tính nói: “Tin trên Weibo, nữ thần tân tấn Polaris của tôi đã yêu đương rồi. Sao cô ấy có thể yêu đương sớm vậy chứ? Tôi mới chỉ vừa mới thích cô ấy, sao cô ấy lại đã yêu đương rồi?”
“Polaris? Là cô Polaris mà gần đây đóng bộ phim thần tượng thanh xuân hot đến không đừng được ấy à?” Lâm Mỹ kéo chuột xem vài tấm ảnh, “Ấy, bóng lưng của người đàn ông này quen quá, hình như đã thấy ở đâu rồi.”
“Vâng, cậu chủ.” Thím Lưu hoảng hốt gật đầu.
“Bảo Chung Khôn lanh lợi một chút đi, có vấn đề gì thì gọi điện báo trước cho tôi. Nếu như còn để xảy ra chuyện như hôm qua, dù phải trói tôi cũng trói nó lôi về.” Trần Việt đặt tờ báo trong tay xuống, đứng dậy bước về phía nhà ăn.
“Vâng.” Thím Lưu gật đầu lia lịa.
Trần Việt thong thả ăn xong bữa sáng, sau đó gọi lão Ngụy lái xe đưa anh đến công ty Sáng Tạo Công Nghệ Mới.
Trần Việt vừa đi thì Trần Tiểu Bích khệnh khạng từ trên tầng đi xuống, ôm lấy thím Lưu nhõng nhẽo: “Thím Lưu, cảm ơn thím đã giúp tôi chuyện lớn như thế. Thật là yêu thím chết đi được!”
Thím Lưu trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Vừa nãy suýt dọa chết tôi rồi, tôi cứ nghĩ rằng cậu chủ biết chúng ta lừa cậu ấy.”
“Anh ấy chẳng phải thần tiên, làm sao mà biết là tôi vẫn ở trên gác được.” Trần Tiểu Bích vừa nói vừa đội mũ đeo kính râm lên: “Thím Lưu, tôi đi đây, đợi tôi quay xong bộ phim này sẽ mời thím đi chơi.”
“Cô chủ, ăn sáng xong đã rồi hẵng đi.” Bà còn chưa dứt lời, Trần Tiểu Bích đã chạy mất hút rồi.
Thật không dễ dàng gì mới có thể thoát khỏi bàn tay của Trần Việt, Trần Tiểu Bích không muốn ở nơi đó thêm một khắc nào nữa.
Con đường bắt buộc phải đi khi ra khỏi biệt thự, một chiếc Bentlay màu bạc đỗ ở góc khuất, nếu như không nhìn kỹ thì không thể nhìn thấy.
Nhìn thấy Trần Tiểu Bích vội vàng chạy đi một cách vui vẻ, lão Ngụy lại nhìn sắc mặt của Trần Việt từ kính chiếu hậu: “Cậu chủ, có cần cho vài người đi theo cô chủ không ạ?”
Trần Việt đưa tay day day thái dương, ánh mắt ấm áp nhìn theo cái bóng yêu kiều đang chạy xa dần: “Nói Chung Khôn đem theo người đi theo cô chủ, không được phép xảy ra chuyện như tối qua nữa.”
Sau khi nói xong, Trần Việt lại gọi một cuộc điện thoại: “Sắp xếp người quản lý tốt nhất công ty cho Polaris, sau đó cho cô ấy thêm hai trợ lý nhanh nhẹn một chút. Quan trọng nhất là, tiêu chuẩn kịch bản mà cô ấy nhận cần khống chế nghiêm ngặt, có cảnh hôn đều không được.”
Cái con nhỏ tâm địa có hơi gian xảo ấy, anh chỉ cần nhìn là biết nó đang chơi trò gì rồi.
Nhưng cũng đúng như những gì nó nói, nó đã trưởng thành rồi, nó có những chuyện mà bản thân nó muốn làm, người làm anh này cần phải buông tay để nó thử nếm trải, không thể như lúc trước chuyện gì cũng trói buộc nó được.
...
Vì không gọi được điện thoại cho Trần Việt, cứ lo anh ấy xảy ra chuyện gì, cả đêm qua Giang Nhung ngủ không ngon.
Sáng nay, cô dậy sớm, cô không kịp đi lên tầng, mà tìm một chỗ và ngồi xuống, muốn tận mắt xác nhận Trần Việt vẫn tốt.
Đợi khoảng ba mươi phút, nhân viên của công ty lần lượt đến, từng tốp từng tốp đi lên tầng, Giang Nhung cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Việt cùng Lục Diên và Hứa Huệ Nhi bước vào.
Nhìn thấy anh không có vấn đề gì, nỗi thấp thỏm trong lòng Giang Nhung cũng xem như nhẹ nhõm. Cô nhìn anh một cái, bèn lặng lẽ hòa vào đám người, giả vờ không nhìn thấy anh.
“Tổng giám đốc Trần, chào buổi sáng!” Mọi người đều bận chào Trần Việt.
Ánh mắt của Trần Việt lướt qua, đã nhìn thấy ngay Giang Nhung trong đám người, thấy sắc mặt của cô không được tốt, anh lại nhìn Hứa Huệ Nhi.
Hứa Huệ Nhi ngay lập tức hiểu ý của cấp trên, cười nói: “Giang Nhung, có một hạng mục tổng giám đốc Trần muốn tìm hiểu tình hình một chút, cô qua đây cùng chúng tôi đi.”
Đột nhiên bị gọi tên, Giang Nhung ngẩn ra một lúc, rõ ràng biết Trần Việt không có chuyện gì để tìm cô, nhưng cô không thể nói ra trước bao nhiêu người như thế này được, chỉ có thể ngoan ngoãn bước đến, đi cùng Trần Việt vào thang máy.
Trong thang máy có thêm chở đến mười mấy người, nên bốn người bọn họ không hề chật chội, nhưng Giang Nhung lại cảm thấy đứng kiểu gì cũng không thoải mái, vì ánh mắt của mấy người đó đều dừng lại trên người cô.
Nếu như chỉ có cô và Trần Việt, cô còn có thể chủ động tìm chuyện để nói. Nhưng lúc này còn có cả Lục Diên và Hứa Huệ Nhi, Giang Nhung thực sự không biết nói gì.
Hứa Huệ Nhi là người thông minh, lập tức ấn một tầng gần nhất: “Tổng giám đốc Trần, tôi và Lục Diên tìm giám đốc Từ của bộ phận ngoại giao trao đổi chút việc, không đi lên cùng ngài được.”
Cửa thang máy vừa mở, Hứa Huệ Nhi và Lục Diên nhanh chóng rời đi, dành không gian cho hai vợ chồng Trần Việt.
Trong thang máy, Trần Việt nhìn Giang Nhung, im lặng khá lâu mới hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Giang Nhung cúi đầu không nói.
Trần Việt kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, con mắt dưới gọng kính vàng đầy ý cười: “Nhớ anh đến thế à?”
Giang Nhung đẩy anh ra: “Ai nhớ anh?”
Trần Việt khẽ nheo mày, đưa tay xoa đầu cô: “Có thật là không nhớ không?”
Giang Nhung gạt tay anh ra: “Anh đừng có sờ lung tung, có camera đấy.”
Trần Việt nhướn mày: “Thế thì sao?”
Giang Nhung trừng mắt nhìn anh, đưa tay ấn tấng 19, để người khác nhìn thấy cô cùng anh ở công ty, cô lại biến thành hồ ly tinh cướp người yêu của người khác mất.
Trần Việt lôi Giang Nhung lại: “Thế thì tại sao ngủ không ngon?”
“Anh nói xem vì sao?” Nhắc đến lý do ngủ không ngon, Giang Nhung bèn cảm thấy uất ức trong lòng.
Tối qua gọi điện cho anh máy bận suốt, hại cô nghĩ rằng Cù Mạnh Chiến giở thủ đoạn gì với anh, lo lắng đến nỗi cả đêm không ngủ ngon, anh còn không biết xấu hổ mà hỏi cô vì sao không ngủ ngon.
“Đang giận vì tối qua anh không ở bên em à?” Nhìn Giang Nhung đang tức tối, lý do mà Trần Việt nghĩ được chỉ có như vậy.
Tíng tong ---
Thang máy dừng ở tầng 19, cửa mở ra.
Giang Nhung mím môi nhìn Trần Việt ai oán, quay người bước đi mất.
Trần Việt trong thang máy một mình, khóe môi khẽ cong lên, anh không ngờ rằng Giang Nhung lại rời xa anh trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Sau khi tập đoàn Cố Thị tuyên bố ngừng hợp tác với công ty công nghệ Sáng Tân, nhiều công ty có giao dịch với công ty công nghệ Sáng Tân đều công khai lẫn ngầm muốn kết thúc những hạng mục đang làm dở, không còn cơ hội hợp tác lần sau.
Công ty trước đây hợp tác suôn sẻ, giờ không cho đơn đặt hàng mới. Trong khoảng thời gian ngắn, nghiệp vụ hiện có của Giang Nhung rơi vào thời kỳ vô cùng u ám.
Những bạn hàng cũ không cho đơn hàng mới, khi đi khai thác khách hàng mới, người phụ trách của đối phương đến cả gặp mặt cũng không thèm gặp, trực tiếp thể hiện không muốn hợp tác cùng công ty công nghệ Sáng Tân.
Cả bộ phận Nghiệp Vụ đều rất nhàn nhã, Giang Nhung rảnh rỗi quá, bèn lấy những hạng mục trước đây công ty từng làm ra xem, cũng là để học hỏi kinh nghiệm, nâng cao trình độ của bản thân.
“Trời đất, tại sao?” Văn phòng bỗng nhiên có người kêu lên, làm tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào.
Giang Nhung cũng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy thực tập sinh mới Phùng Tịnh Tịnh bịt miệng kêu, biểu cảm đó nhìn không rõ là buồn bã hay vui mừng nữa.
Lâm Mỹ là người thích náo nhiệt, nhanh chóng bước tới: “Sao thế?”
Phùng Tịnh Tịnh chỉ vào màn hình máy tính nói: “Tin trên Weibo, nữ thần tân tấn Polaris của tôi đã yêu đương rồi. Sao cô ấy có thể yêu đương sớm vậy chứ? Tôi mới chỉ vừa mới thích cô ấy, sao cô ấy lại đã yêu đương rồi?”
“Polaris? Là cô Polaris mà gần đây đóng bộ phim thần tượng thanh xuân hot đến không đừng được ấy à?” Lâm Mỹ kéo chuột xem vài tấm ảnh, “Ấy, bóng lưng của người đàn ông này quen quá, hình như đã thấy ở đâu rồi.”