Chương 67: Ngày tháng trôi qua
Điều làm anh ngạc nhiên là sau khi anh đánh bại Hoắc Hải Âu, Hiệp hội Cổ Võ giả chưa từng đến gây rắc rối cho anh.
Ừ, như vậy rất tốt.
Tối thứ sáu, Vương Ngân Hoa đột nhiên gửi tin nhắn nói rằng cô ta đã đến Lĩnh Nam để mua một số lượng lớn quỷ thủ thanh giúp anh.
Người dân địa phương ở Lĩnh Nam không dám chạm vào loại nấm cực độc này, bởi vì độc tính của nó cực kỳ khó loại bỏ, dù có nấu chín kỹ cũng không đảm bảo sẽ không có vấn đề gì, vì vậy giá cả cũng không đắt, tiền cơ bản đều là chỉ
cho việc vận chuyển.
“Anh Trần, tôi đã đàm phán hợp tác với một công ty hậu cần ở Lĩnh Nam, nếu anh cần, mỗi tháng tôi sẽ nhờ họ vận chuyển một ít, anh thấy có được không?”
Trong một văn phòng nào đó ở Câu lạc bộ Kim Cương. Vương Ngân Hoa mỉm cười bưng tách trà đưa cho Ninh Thiên. “Ừ, làm phiền rồi.”
Ninh Thiên thản nhiên nói, sau đó cúi người xuống, mở miệng túi da rắn ra, dùng tay cầm một cây quỷ thủ thanh. IP
“Anh Trần, cẩn thận!
Vương Ngân Hoa không biết Ninh Thiên có khả năng miễn nhiễm với mọi chất độc nên nhanh chóng ngăn anh lại.
Hai chàng trai đứng ở cửa thấy vậy, mí mắt cũng giật giật.
Không ngờ, Ninh Thiên bỏ thẳng cây nấm độc vào miệng, cắn một miếng, nếm thử một cách ngon lành.
“Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh gọi điện thoại, gọi xe cứu thương!” Vương Ngân Hoa quay người nói với hai tên cấp dưới.
Ninh Thiên xua tay nói: “Không cần, tôi không sao.”
“Anh Trần, anh... Anh thực sự không sao chứ?”
Vương Ngân Hoa có chút khó tin.
Ông chủ Lĩnh Nam phụ trách giúp cô thu mua quỷ thủ thanh đã nhiều lần nói với cô rằng dù quỷ thủ thanh có luộc chín cũng không thể trực tiếp ăn được mà phải trải qua nhiều tầng chế biến chứ đừng nói đến ăn sống!
Nhưng vẻ mặt Ninh Thiên vẫn như cũ, nhai kỹ nuốt chậm một hồi, sau đó anh kinh ngạc mở mắt ra: “Quả nhiên chứa linh khít”
“Cái gì?” Vương Ngân Hoa không hiểu.
“Mỗi tháng giúp tôi mang một xe tới đây.”
Ninh Thiên nhặt túi da rắn trên mặt đất lên, buông lời này rồi rời đi. Vương Ngân Hoa có chút mơ hồ.
Cô không hiểu tại sao Ninh Thiên ăn nấm độc lại không bị gì, rố ràng người dân Lĩnh Nam nghe đến loại nấm này đều biến sắc.
“Nấm độc sản xuất ở Lĩnh Nam thế mà lại chứa chút ít linh khí, xem ra có thời gian nhất định phải đi Lĩnh Nam một chuyến...”
Sau khi rời khỏi Câu lạc bộ Kim Cương, Ninh Thiên yên lặng suy nghĩ.
Mặc dù nồng độ linh lực trong quỷ thủ thanh vẫn còn thấp đến mức đáng thương, nhưng có còn hơn không.
Có lẽ ở Lĩnh Nam, một vùng đất bảo địa phong thủy, anh có thể tìm thấy dược liệu có thể hỗ trợ chữa lành vết thương.
Trên đường về nhà, Ninh Thiên lấy thêm một ít dược liệu, dễ dàng loại bỏ độc tính của quỷ thủ xanh, hầm canh với gà mái, ngon đến nỗi suýt nữa Khương Đường và Hứa Thư Nhan nuốt cả lưỡi.
Anh sợ hai cô gái lén ăn vụng nên đồng thời còn đặc biệt cảnh cáo họ không được tùy tiện ăn vì quỷ thủ thanh trong phòng bếp có độc tính, ăn vào trúng độc thì anh mặc kệ.
Bất tri bất giác, Hứa Thư Nhan dần dần chấp nhận sự tồn tại của Ninh Thiên.
Từ việc chán ghét lúc đầu, mỗi tối đều khóa cửa, còn vứt nguyên liệu nấu ăn anh mua, đến việc bình tĩnh ăn đồ ăn anh nấu cho ba người mỗi tối. Bản thân
Hứa Thư Nhan cũng nhận thấy sự thay đổi về tâm lý này thật không thể tưởng tượng nổi.
Ngày tháng trôi qua.
Hiệp hội Cổ Võ giả chưa từng đến gây sự với Ninh Thiên vì gần đây họ gặp phải một sự kiện lớn!
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Toàn bộ nhân sự của chỉ nhánh Thanh Châu đều được phái đi điều tra nguyên nhân cái chết của Thánh Kiếm Tokugawa Ichiro, không có thời gian lo chuyện của Ninh Thiên.
Nhưng Ôn Nguyệt luôn cảm thấy bất an.
Dù sau lưng Ninh Thiên có tông sư làm chỗ dựa hay không thì xung đột với Hiệp hội Cổ Võ giả Thanh Châu cũng không phải là chuyện tốt.
Lúc này, với tư cách là giám đốc thường trực, ông bắt đầu nghĩ đến việc hòa giải.
Lúc đó, Ninh Thiên đang ăn cơm trong căng tin với Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân, bỗng nhiên có một thân ảnh xinh đẹp mang hương thơm thoang thoảng đứng bên cạnh anh.
“Ninh Thiên, đi theo tôi, ông nội tôi muốn gặp cậu.”
Là Ôn Thanh Lam.
Không biết vì sao, Ôn Thanh Lam biết Ninh Thiên mạnh hơn cô rất nhiều, nhưng cô vẫn không phục anh.
Giọng điệu của cô rất thô lỗ.
“Này, Ninh Thiên, đàn chị Ôn đang gọi cậu đấy.”
Phương Tiểu Bàn dùng cùi chỏ huých Ninh Thiên, trầm giọng nhắc nhở.
Ninh Thiên không để ý, ngẩng đầu nói với Ôn Thanh Lam: “Tôi ăn gần hết rồi, giúp tôi lấy thêm một ít.”
Ôn Thanh Lam nắm chặt nắm tay, hận không thể lấy đĩa cơm inox lên úp lên đầu Ninh Thiên.
Nhưng chuyện như vậy cô cũng chỉ có thể nghĩ mà không thể làm.
Ninh Thiên là thiên tài ngoại kình đỉnh phong, thậm chí còn đánh bại Hoắc Hải Âu - giám sát của Hiệp hội Cổ Võ giả, anh có thể bóp chết cô chỉ bằng một ngón tay.
“Được, cậu chờ đói!”
Ngay lúc các sinh viên xung quanh đang thảo luận xem người có tính cách nóng nảy như Ôn Thanh Lam có cho Ninh Thiên một bạt tai không thì cô lại xoay người đi về phía nhà ăn lấy đồ ăn.
Ừ, như vậy rất tốt.
Tối thứ sáu, Vương Ngân Hoa đột nhiên gửi tin nhắn nói rằng cô ta đã đến Lĩnh Nam để mua một số lượng lớn quỷ thủ thanh giúp anh.
Người dân địa phương ở Lĩnh Nam không dám chạm vào loại nấm cực độc này, bởi vì độc tính của nó cực kỳ khó loại bỏ, dù có nấu chín kỹ cũng không đảm bảo sẽ không có vấn đề gì, vì vậy giá cả cũng không đắt, tiền cơ bản đều là chỉ
cho việc vận chuyển.
“Anh Trần, tôi đã đàm phán hợp tác với một công ty hậu cần ở Lĩnh Nam, nếu anh cần, mỗi tháng tôi sẽ nhờ họ vận chuyển một ít, anh thấy có được không?”
Trong một văn phòng nào đó ở Câu lạc bộ Kim Cương. Vương Ngân Hoa mỉm cười bưng tách trà đưa cho Ninh Thiên. “Ừ, làm phiền rồi.”
Ninh Thiên thản nhiên nói, sau đó cúi người xuống, mở miệng túi da rắn ra, dùng tay cầm một cây quỷ thủ thanh. IP
“Anh Trần, cẩn thận!
Vương Ngân Hoa không biết Ninh Thiên có khả năng miễn nhiễm với mọi chất độc nên nhanh chóng ngăn anh lại.
Hai chàng trai đứng ở cửa thấy vậy, mí mắt cũng giật giật.
Không ngờ, Ninh Thiên bỏ thẳng cây nấm độc vào miệng, cắn một miếng, nếm thử một cách ngon lành.
“Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh gọi điện thoại, gọi xe cứu thương!” Vương Ngân Hoa quay người nói với hai tên cấp dưới.
Ninh Thiên xua tay nói: “Không cần, tôi không sao.”
“Anh Trần, anh... Anh thực sự không sao chứ?”
Vương Ngân Hoa có chút khó tin.
Ông chủ Lĩnh Nam phụ trách giúp cô thu mua quỷ thủ thanh đã nhiều lần nói với cô rằng dù quỷ thủ thanh có luộc chín cũng không thể trực tiếp ăn được mà phải trải qua nhiều tầng chế biến chứ đừng nói đến ăn sống!
Nhưng vẻ mặt Ninh Thiên vẫn như cũ, nhai kỹ nuốt chậm một hồi, sau đó anh kinh ngạc mở mắt ra: “Quả nhiên chứa linh khít”
“Cái gì?” Vương Ngân Hoa không hiểu.
“Mỗi tháng giúp tôi mang một xe tới đây.”
Ninh Thiên nhặt túi da rắn trên mặt đất lên, buông lời này rồi rời đi. Vương Ngân Hoa có chút mơ hồ.
Cô không hiểu tại sao Ninh Thiên ăn nấm độc lại không bị gì, rố ràng người dân Lĩnh Nam nghe đến loại nấm này đều biến sắc.
“Nấm độc sản xuất ở Lĩnh Nam thế mà lại chứa chút ít linh khí, xem ra có thời gian nhất định phải đi Lĩnh Nam một chuyến...”
Sau khi rời khỏi Câu lạc bộ Kim Cương, Ninh Thiên yên lặng suy nghĩ.
Mặc dù nồng độ linh lực trong quỷ thủ thanh vẫn còn thấp đến mức đáng thương, nhưng có còn hơn không.
Có lẽ ở Lĩnh Nam, một vùng đất bảo địa phong thủy, anh có thể tìm thấy dược liệu có thể hỗ trợ chữa lành vết thương.
Trên đường về nhà, Ninh Thiên lấy thêm một ít dược liệu, dễ dàng loại bỏ độc tính của quỷ thủ xanh, hầm canh với gà mái, ngon đến nỗi suýt nữa Khương Đường và Hứa Thư Nhan nuốt cả lưỡi.
Anh sợ hai cô gái lén ăn vụng nên đồng thời còn đặc biệt cảnh cáo họ không được tùy tiện ăn vì quỷ thủ thanh trong phòng bếp có độc tính, ăn vào trúng độc thì anh mặc kệ.
Bất tri bất giác, Hứa Thư Nhan dần dần chấp nhận sự tồn tại của Ninh Thiên.
Từ việc chán ghét lúc đầu, mỗi tối đều khóa cửa, còn vứt nguyên liệu nấu ăn anh mua, đến việc bình tĩnh ăn đồ ăn anh nấu cho ba người mỗi tối. Bản thân
Hứa Thư Nhan cũng nhận thấy sự thay đổi về tâm lý này thật không thể tưởng tượng nổi.
Ngày tháng trôi qua.
Hiệp hội Cổ Võ giả chưa từng đến gây sự với Ninh Thiên vì gần đây họ gặp phải một sự kiện lớn!
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Toàn bộ nhân sự của chỉ nhánh Thanh Châu đều được phái đi điều tra nguyên nhân cái chết của Thánh Kiếm Tokugawa Ichiro, không có thời gian lo chuyện của Ninh Thiên.
Nhưng Ôn Nguyệt luôn cảm thấy bất an.
Dù sau lưng Ninh Thiên có tông sư làm chỗ dựa hay không thì xung đột với Hiệp hội Cổ Võ giả Thanh Châu cũng không phải là chuyện tốt.
Lúc này, với tư cách là giám đốc thường trực, ông bắt đầu nghĩ đến việc hòa giải.
Lúc đó, Ninh Thiên đang ăn cơm trong căng tin với Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân, bỗng nhiên có một thân ảnh xinh đẹp mang hương thơm thoang thoảng đứng bên cạnh anh.
“Ninh Thiên, đi theo tôi, ông nội tôi muốn gặp cậu.”
Là Ôn Thanh Lam.
Không biết vì sao, Ôn Thanh Lam biết Ninh Thiên mạnh hơn cô rất nhiều, nhưng cô vẫn không phục anh.
Giọng điệu của cô rất thô lỗ.
“Này, Ninh Thiên, đàn chị Ôn đang gọi cậu đấy.”
Phương Tiểu Bàn dùng cùi chỏ huých Ninh Thiên, trầm giọng nhắc nhở.
Ninh Thiên không để ý, ngẩng đầu nói với Ôn Thanh Lam: “Tôi ăn gần hết rồi, giúp tôi lấy thêm một ít.”
Ôn Thanh Lam nắm chặt nắm tay, hận không thể lấy đĩa cơm inox lên úp lên đầu Ninh Thiên.
Nhưng chuyện như vậy cô cũng chỉ có thể nghĩ mà không thể làm.
Ninh Thiên là thiên tài ngoại kình đỉnh phong, thậm chí còn đánh bại Hoắc Hải Âu - giám sát của Hiệp hội Cổ Võ giả, anh có thể bóp chết cô chỉ bằng một ngón tay.
“Được, cậu chờ đói!”
Ngay lúc các sinh viên xung quanh đang thảo luận xem người có tính cách nóng nảy như Ôn Thanh Lam có cho Ninh Thiên một bạt tai không thì cô lại xoay người đi về phía nhà ăn lấy đồ ăn.