Chương 49: Rượu đâu?
“Cái này là ra oai phủ đầu nhen!” Khương Đường trong lòng cười thầm.
Hứa Thư Nhan có chút không nói nên lời, người này đúng là một tên ngốc.
Mấy người Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy bữa cơm này của Trần Chí Hào thật sự là chảy máu nhiều, hơn một trăm món ăn cộng thêm một bình Mao Đài Phi Thiên năm 82, ít nhất cũng phải hơn mười vạn!
Bố của Trần Chí Hào đã từng nói với hắn.
Theo đuổi một cô gái như Hứa Thư Nhan, nhất định phải bỏ tiền ra.
Nhà họ Hứa vốn là hào môn ở Thanh Châu, từ nhỏ Hứa Thư Nhan đã ngậm thìa vàng lớn lên, trong nhà căn bản không thiếu tiền, theo đuổi loại siêu cấp bạch phú mỹ này, không bỏ vốn gốc sao được chứ?
“Dì Kiều, Thư Nhan, cháu đi xem đồ ăn, xin lỗi không tiếp được.”
Trần Chí Hào gọi đồ ăn xong không lâu, liền thần thần bí bí đi ra ngoài.
Ninh Trần từ trong mắt hắn bắt được một tia bận rộn, đoán chừng thằng nhóc. này dự định giở trò xấu, vì vậy anh cũng đứng dậy nói: “Dì Kiều, cháu đi vệ sinh
một chút.”
Dứt lời, anh đi về phía phòng vệ sinh, sau khi khoá cửa lại, anh trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
Mượn chân khí, anh vững vàng đứng ở trên tường, như giẫm trên đất bằng.
Nếu có người nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ há to miệng, la to là Người Nhện!
Đi chưa được hai bước, Ninh Trần liền nghe được giọng nói của Trần Chí Hào. “Trần thiếu, lại nên dùng thủ đoạn của chúng tôi rồi, ha ha!” “Quản lý Vương, đóng gói xong chưa?”
“Yên tâm, trước lạ sau quen, trên bao bì tuyệt đối nhìn không ra vấn đề gì, tôi đã mời chuyên gia tới làm.”
“Rượu đâu?”
“Không phải là chuyên gia phẩm rượu, căn bản là không uống được.”
“Vậy là tốt rồi!” Trong một phòng làm việc, Trần Chí Hào cười rất vui vẻ.
Trên bàn trước mặt, đặt một bình rượu Mao Đài Phi Thiên, bên ngoài bọc giấy bông rách nát.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Theo ghi chép lịch sử, sau khi nhà máy rượu Mao Đài quốc doanh thành lập, để phòng ngừa chai rượu bị mài mòn, đã dùng giấy bông để đóng gói. Đến cuối thập niên sáu mươi của thế kỷ hai mươi, để có thể làm cho bao bì trở nên đẹp hơn, Mao Đài mới bắt đầu sử dụng hộp đóng gói tinh xảo hơn để tiêu thụ bên ngoài...
“Đại Phi Thiên năm 82 chân chính, một bình hơn năm vạn, còn có khi có tiền còn không mua được, tất cả mọi người mua để cất giữ, ai sẽ tuỳ tiện mở ra uống chứ?”
“Dù sao người bình thường cũng nếm không ra, ha ha ha...”
Trần Chí Hào cầm rượu giả trong tay, vẻ mặt tươi cười.
Những người trong ghế lô, cho rằng hắn là đại oan chủng, kỳ thật hắn rất tinh!
Chờ đến khi hắn trở lại ghế lô, Ninh Trần cũng vừa vặn từ phòng vệ sinh đi ra, bất động thanh sắc ngồi về vị trí.
Rất nhanh, từng món rau trộn được bưng lên trước, lưỡi vịt thuỷ tinh, hành tây trộn nhĩ ti, nước sốt bào ngư, tôm ngâm rượu...
Rực rỡ muôn màu, đầy đủ sắc hương vị.
Hứa Thư Nhan và Khương Đường ăn rất ngon miệng, gắp thức ăn vào miệng, khen ngon. T?ang gì mà ha? ha? ?hế _ T ?UmT?u?ện﹒?n _
So ra, tướng ăn của Ninh Trần khó coi hơn nhiều, trực tiếp bưng đĩa lên ăn, không để ý chút nào đến thể diện, ngay cả Kiều Tĩnh cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Quỷ chết đói đầu thai sao.”
“Chưa ăn cơm sao? Ăn nhanh như vậy, cũng không sợ nghẹn chết sao.”
“Ngồi cùng một chỗ ăn cơm với loại người này, thật mất
Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lưng Bình ba phú nhị đại, đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Ninh Trần.
Ninh Trần cũng không để ý tới bọn họ, tự anh ăn, dù sao cũng không cần anh phải trả tiền.
“Anh Đại Lực ăn chậm một chút, đừng để nghẹn.” Khương Đường quan tâm đưa tới một ly nước.
“Cảm ơn, không nghẹn đâu.”
Ninh Trần nhận lấy nước uống một ngụm, sau đó hỏi Trần Chí Hào: “Trần thiếu, chai Mao Đài năm 82 của cậu đâu, sao còn chưa mang lên?”
“Cũng không phải cho anh uống, anh gấp gì chứ?”
Trần Chí Hào liếc anh một cái, sau đó chỉ vào chai rượu trắng trên bàn: “Đây, uống cái này trước đi.”
Ninh Trần không nói hai lời, đưa tay cầm lấy bình rượu, mở nắp bình ra, trực tiếp ngửa đầu, kè sát miệng mà nốc.
“Mẹ kiếp!”
'Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.
Đây chính là rượu trong hầm năm mươi ba độ, thằng nhóc này có phải điên rồi không?
Hứa Thư Nhan có chút không nói nên lời, người này đúng là một tên ngốc.
Mấy người Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy bữa cơm này của Trần Chí Hào thật sự là chảy máu nhiều, hơn một trăm món ăn cộng thêm một bình Mao Đài Phi Thiên năm 82, ít nhất cũng phải hơn mười vạn!
Bố của Trần Chí Hào đã từng nói với hắn.
Theo đuổi một cô gái như Hứa Thư Nhan, nhất định phải bỏ tiền ra.
Nhà họ Hứa vốn là hào môn ở Thanh Châu, từ nhỏ Hứa Thư Nhan đã ngậm thìa vàng lớn lên, trong nhà căn bản không thiếu tiền, theo đuổi loại siêu cấp bạch phú mỹ này, không bỏ vốn gốc sao được chứ?
“Dì Kiều, Thư Nhan, cháu đi xem đồ ăn, xin lỗi không tiếp được.”
Trần Chí Hào gọi đồ ăn xong không lâu, liền thần thần bí bí đi ra ngoài.
Ninh Trần từ trong mắt hắn bắt được một tia bận rộn, đoán chừng thằng nhóc. này dự định giở trò xấu, vì vậy anh cũng đứng dậy nói: “Dì Kiều, cháu đi vệ sinh
một chút.”
Dứt lời, anh đi về phía phòng vệ sinh, sau khi khoá cửa lại, anh trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
Mượn chân khí, anh vững vàng đứng ở trên tường, như giẫm trên đất bằng.
Nếu có người nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ há to miệng, la to là Người Nhện!
Đi chưa được hai bước, Ninh Trần liền nghe được giọng nói của Trần Chí Hào. “Trần thiếu, lại nên dùng thủ đoạn của chúng tôi rồi, ha ha!” “Quản lý Vương, đóng gói xong chưa?”
“Yên tâm, trước lạ sau quen, trên bao bì tuyệt đối nhìn không ra vấn đề gì, tôi đã mời chuyên gia tới làm.”
“Rượu đâu?”
“Không phải là chuyên gia phẩm rượu, căn bản là không uống được.”
“Vậy là tốt rồi!” Trong một phòng làm việc, Trần Chí Hào cười rất vui vẻ.
Trên bàn trước mặt, đặt một bình rượu Mao Đài Phi Thiên, bên ngoài bọc giấy bông rách nát.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Theo ghi chép lịch sử, sau khi nhà máy rượu Mao Đài quốc doanh thành lập, để phòng ngừa chai rượu bị mài mòn, đã dùng giấy bông để đóng gói. Đến cuối thập niên sáu mươi của thế kỷ hai mươi, để có thể làm cho bao bì trở nên đẹp hơn, Mao Đài mới bắt đầu sử dụng hộp đóng gói tinh xảo hơn để tiêu thụ bên ngoài...
“Đại Phi Thiên năm 82 chân chính, một bình hơn năm vạn, còn có khi có tiền còn không mua được, tất cả mọi người mua để cất giữ, ai sẽ tuỳ tiện mở ra uống chứ?”
“Dù sao người bình thường cũng nếm không ra, ha ha ha...”
Trần Chí Hào cầm rượu giả trong tay, vẻ mặt tươi cười.
Những người trong ghế lô, cho rằng hắn là đại oan chủng, kỳ thật hắn rất tinh!
Chờ đến khi hắn trở lại ghế lô, Ninh Trần cũng vừa vặn từ phòng vệ sinh đi ra, bất động thanh sắc ngồi về vị trí.
Rất nhanh, từng món rau trộn được bưng lên trước, lưỡi vịt thuỷ tinh, hành tây trộn nhĩ ti, nước sốt bào ngư, tôm ngâm rượu...
Rực rỡ muôn màu, đầy đủ sắc hương vị.
Hứa Thư Nhan và Khương Đường ăn rất ngon miệng, gắp thức ăn vào miệng, khen ngon. T?ang gì mà ha? ha? ?hế _ T ?UmT?u?ện﹒?n _
So ra, tướng ăn của Ninh Trần khó coi hơn nhiều, trực tiếp bưng đĩa lên ăn, không để ý chút nào đến thể diện, ngay cả Kiều Tĩnh cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Quỷ chết đói đầu thai sao.”
“Chưa ăn cơm sao? Ăn nhanh như vậy, cũng không sợ nghẹn chết sao.”
“Ngồi cùng một chỗ ăn cơm với loại người này, thật mất
Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lưng Bình ba phú nhị đại, đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Ninh Trần.
Ninh Trần cũng không để ý tới bọn họ, tự anh ăn, dù sao cũng không cần anh phải trả tiền.
“Anh Đại Lực ăn chậm một chút, đừng để nghẹn.” Khương Đường quan tâm đưa tới một ly nước.
“Cảm ơn, không nghẹn đâu.”
Ninh Trần nhận lấy nước uống một ngụm, sau đó hỏi Trần Chí Hào: “Trần thiếu, chai Mao Đài năm 82 của cậu đâu, sao còn chưa mang lên?”
“Cũng không phải cho anh uống, anh gấp gì chứ?”
Trần Chí Hào liếc anh một cái, sau đó chỉ vào chai rượu trắng trên bàn: “Đây, uống cái này trước đi.”
Ninh Trần không nói hai lời, đưa tay cầm lấy bình rượu, mở nắp bình ra, trực tiếp ngửa đầu, kè sát miệng mà nốc.
“Mẹ kiếp!”
'Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.
Đây chính là rượu trong hầm năm mươi ba độ, thằng nhóc này có phải điên rồi không?