Chương 2: (Thế giới 1) Ngôn tình hiện đại (2)
Ấn tượng tốt, đó là điều duy nhất, bạn tốt thích nữ nhân.
Sau đó, đã xảy ra sự tình máu chó. Tiêu Trạch uống say cùng quan hệ với nữ chủ Quan Ngữ Thấm, nữ chủ biết mình mang thai con của đối phương. Biết được chính mình mang thai, Quan Ngữ Thấm lo lắng cho rằng đối phương không tha cho đứa bé này, liền mang theo bụng bầu cao chạy xa bay, mà Tiêu Trạch lại không quên một đêm kia trong lòng ngực nữ nhân.
Vài năm sau, nữ chủ từ nước ngoài trở về có mang theo đứa bé 3 tuổi, gặp gỡ nam chủ một lần nữa.
Lúc đó, ba mẹ của nam chủ đã mất, biết cái gọi là “Chân tướng”, âm thầm thực hiện kế hoạch, chỉ chờ một cơ hội.
Mà cái kia là cơ hội của nữ chủ.
Sau khi nữ chủ rời đi, nguyên chủ nhớ đối phương mãi không bao giờ quên. Nữ chủ tình cờ gặp gỡ Tiêu Trạch, xung phong nhận việc giúp đỡ nam chủ tìm nguyên chủ “Chứng cứ phạm tội”.
Do nguyên chủ mảy may không đề phòng nữ chủ, nên nữ chủ dễ dàng có được bản hợp đồng, đủ để khiến nguyên chủ rơi vào vực sâu không đáy.
Đạt được ước nguyện, nam nữ chủ đi đến cùng nhau, kết hôn sinh con, hạnh phúc mỹ mãn. Mà nguyên chủ nhà tan cửa nát, lưu lạc đến khu đèn đỏ, qua đời vì nhiễm bệnh. Nguyên chủ sở dĩ sẽ lưu lạc đến tận đây, không rời đi nam chủ âm thầm kinh doanh.
Hứa Ngôn Thừa xem xong kí ức của nguyên chủ, trong lòng cười lạnh.
Tiêu Trạch là đứa con của sự may rủi, anh ta thậm trí không phân biệt được thiệt giả, thậm trí còn lợi dụng nữ chủ để đạt được mục đích của mình.
Nội dung cốt truyện cuối cùng, nhân vật nam chủ phát hiện ra người hại chết ba mẹ của mình là người khác, nguyên chủ bất quá là bị vu oan. Sau khi hung thủ thật sự cúi đầu, nam nữ chủ liền đi tìm nguyên chủ, phát hiện nguyên chủ chết trẻ. Vì vậy, 2 người đặt tên đứa bé trong bụng là họ của nguyên chủ, chia cắt tài sản của nguyên chủ, coi nó là con cháu của nguyên chủ.
Nước mắt cá xấu, nếu có được cái gọi là xác minh ‘chứng cứ' kỹ hơn, có đủ tin tưởng đối với nguyên chủ, sao có thể để nguyên thân vô tội gánh chịu tai họa. Suy cho cùng, trong lòng là những ham muốn ích kỷ.
Các sản nghiệp của 2 nhà chiếm nửa bầu trời, quyền thế càng lớn, dục vọng cũng càng lớn. Tiêu Trạch bất quá là mượn cái lí do này chỉ để thỏa mãn ham muốn quyền lực của mình.
Nhiệm vụ ở thế giới này so với thế giới thứ nhất khó hơn một chút, nếu như nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất là cộng trừ nhân chia, thế giới này đã trực tiếp tăng lên chức năng độ khó.
Mà ở thế giới thứ 1, nam nữ chủ chẳng qua là thiếu niên mười mấy tuổi xanh, tư tưởng trong sáng, không có dục vọng vô biên như nam chủ của thế giới này.
Như vậy, hiện tại sau khi nguyên chủ bị phá sản,vào thời điểm bị Tiêu Trạch đưa cho ông lão nào đó?
Trong cốt truyện có nhắc tới, khi nguyên chủ xuống dốc, việc đầu tiên nam chủ làm không phải là đưa người đến những nơi thấp kém đó, mà là tặng cho một bố già mafia ở nước Y. Tuy nhiên, sau khi bên kia nhận người, họ không mất nhiều thời gian để nuôi nấng anh ta trước khi gửi anh ta trở lại.
Về sau nếu muốn thoát khỏi vận mệnh, anh ta không nên cố gắng ở bên đối phương càng nhiều càng tốt sao? Thế lực của Tần Thiên Hòa trải rộng khắp cả nước, và với sự giúp đỡ của bên kia, việc hạ bệ nam chủ chắc không quá dễ dàng.
Gõ định chủ ý, Hứa Ngôn Thừa điều chỉnh cảm xúc, đem thù hận chịu nhục vì yếu thế ánh mắt nhìn hướng nam nhân xa lạ.
Nguyên chủ Hứa Ngôn Thừa thanh cao lịch sự, ôn tồn lễ độ, khí chất phi phàm, đối xử với mọi người đầy khoan dung. Tuy nhiên, sau khi trải qua sự vô thường như vậy trên đời, sự bất đắc dĩ, đau buồn và phẫn nộ trong lòng không thể che giấu được.
Hắn không biết người đàn ông trước mặt đã làm gì, nhưng vì anh ta ở cùng Tiêu Trạch, nên đối phương là người hắn ghét.
Cặp kia ẩn chứa con mắt Hỏa Diễm bị một tay che lại, Hứa Ngôn Thừa duỗi tay muốn đẩy bàn tay dài rộng ấm áp kia ra, lại bị một tay khác của đối phương nắm lấy chặt chẽ.
“Ta thật sự thích lễ vật này, trở về đi”.
Tiêu Trạch do dự, muốn vùng vẫy, nhưng các vệ sĩ đã làm ra tư thế muốn tiễn khách. Buộc phải không còn lựa chọn nào khác đành phải ra khỏi đây.
“Choang”, bên trong cánh cửa chưa hoàn toàn khép kín truyền đến âm thanh của ly bị vỡ, Tiêu Trạch cũng không dám quay đầu lại để nhìn lên.
Hiện tại, người này không có khả năng chống lại hắn.
Bên trong phòng, Hứa Ngôn Thừa giơ tay quét sạch đồ dùng thủy tinh đặt trên bàn tráng men, những mảnh vỡ vương vãi khắp sàn. Thân thể bị cưỡng ép nâng lên, ấn ngồi ở trên sofa, nam nhân nửa quỳ xuống kiểm tra chân xem có bị thủy tinh đâm vào hay không.
Động tác giống như đầu hàng khiến những người xung quanh há hốc mồm, ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông đảo qua, một đám người đè nén sự kinh ngạc trong lòng, quay mặt đi chỗ khác, nhưng trong lòng thầm nghĩ.
Hứa Ngôn Thừa phát hiện, trong cốt truyện nói người nam nhân này lạnh lùng, nghiêm nghị, khá khác xa. Đối phương đối với hắn, tựa hồ mang theo thập phần cẩn thận.
Hắn không biết sự tình gì đã xảy ra sao?
Cho dù trên mặt nam nhân không có chút biến hóa, nhưng Hứa Ngôn Thừa có thể cảm giác rằng nam nhân đối với hắn kia không rõ nguyên nhân được quý trọng.
“Ta đều biết trên người của ngươi phát sinh sự tình, ta có thể giúp ngươi.”
Những lời này, làm Hứa Ngôn Thừa bình tĩnh lại.
“Ta cần trả giá cái gì?” Không cần phải trả cho những gì bạn nhận được, và những gì bạn đạt được sẽ đi kèm với mất mát, đây là câu nói hợp lý nhất mà Hứa Ngôn Thừa đã học được từ kinh nghiệm cá nhân của mình.
“ Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta”.
Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nam nhân, đối phương không muốn giải thích.
Nếu có một lý do, bản thân Tần Thiên Hà sẽ không thể nói ra. Hắn chỉ biết, hắn không muốn cách đối phương quá xa, không, càng gần càng tốt.
Như vậy, đột nhiên khát vọng đến nhưng hắn một chút cũng không đáng ghét, thậm chí vui mừng mơ hồ.
Đây có lẽ là chính hắn muốn.
Một người.
Ngôn tình hiện đại 2
Hứa Ngôn Thừa cứ như vậy bị đối phương mang về chổ ở.
Một căn biệt thự mang theo phong cách Châu Âu.
Quản gia đã sớm nhận được thông tin, chuẩn bị tốt cả dụng cụ vật phẩm, lái xe vào biệt thự, có người chờ ở cửa tiến lên mở cửa xe, hai người liền bước xuống xe.
“Về sau, ngươi liền cùng ta sống ở nơi này, ngươi thấy như thế nào”.
“Đây là Hứa Thừa Ngôn, các ngươi có thể gọi là Hứa thiếu, khi ta không có ở đây, hắn có thể thay ta quyết định hoàn toàn, hiểu chưa?”
Những lời nói này là dành cho tất cả người hầu và vệ sĩ.
Thật khó tưởng tượng, biệt thự này chiếm mấy ngàn mét vuông, bàn ăn là loại nhỏ dành cho 6 người. Mặt bàn bằng kính trong suốt và những chiếc ghế vỗ cùng màu, dù bạn có ngồi ở hai đầu xa nhất cũng không hề có cảm giác xa lạ.
Bất quá, 2 người không có ngồi vị trí xa như vậy, mà khoảng cách có thee vơ tay tới. Hơi nghiêng người, thò đầu vào là có thể nghe thấy hơi thở của mình.
Tôm hấp muối, bắp sườn non, cá chua ngọt,... Đều là những món mình thích.
“Người làm cố ý chuẩn bị, thích sao”.
Hứa Ngôn Thừa gật gật đầu.
Thế lực của đối phương, muốn điều tra yêu thích của một người dễ như trở bàn tay, nhưng những thứ này, hết lần này đến lần khác không phải là những món ăn mà nguyên chủ thích, mà là chính mình, Hứa Ngôn Thừa.
Có quá nhiều điều không lường trước được ở con người này, Hứa Ngôn Thừa luôn ảo tưởng rằng mình nhìn thấy một con người này có một người nào khác.
Người đó có cùng quyết tâm và sự thờ ơ, nhưng ít thù địch hơn Tần Thiên Hạo. Đó là một người mà Diêm Thành đã gặp ở thế giới cuối cùng, cha của nam chủ, một người đàn ông mạnh mẽ và đẹp trai.
Bên kia che dấu điều đó vô cùng tốt, nhưng về giao tiếp trực giác của Hứa Ngôn Thừa khác hẳn với người bình thường.
Đối phương ưa thích hắn.
Một người nam nhân, ưa thích người nam nhân này.
Thật không thể tưởng tượng.
Người ưu tú như vậy, tại sao lại ưu thích một người bình thường như hắn.
Hứa Ngôn Thừa đối với việc đối phương thích nam nhân cũng không có cảm thấy ghê tởm hay ngạc nhiên, điều khiến hắn ngạc nhiên là tại sao đối phương lại thích hắn.
Ở thế giới của mình, hắn có một người có vẻ mặt bình thường với tài năng tầm thường.
Sau đó, đã xảy ra sự tình máu chó. Tiêu Trạch uống say cùng quan hệ với nữ chủ Quan Ngữ Thấm, nữ chủ biết mình mang thai con của đối phương. Biết được chính mình mang thai, Quan Ngữ Thấm lo lắng cho rằng đối phương không tha cho đứa bé này, liền mang theo bụng bầu cao chạy xa bay, mà Tiêu Trạch lại không quên một đêm kia trong lòng ngực nữ nhân.
Vài năm sau, nữ chủ từ nước ngoài trở về có mang theo đứa bé 3 tuổi, gặp gỡ nam chủ một lần nữa.
Lúc đó, ba mẹ của nam chủ đã mất, biết cái gọi là “Chân tướng”, âm thầm thực hiện kế hoạch, chỉ chờ một cơ hội.
Mà cái kia là cơ hội của nữ chủ.
Sau khi nữ chủ rời đi, nguyên chủ nhớ đối phương mãi không bao giờ quên. Nữ chủ tình cờ gặp gỡ Tiêu Trạch, xung phong nhận việc giúp đỡ nam chủ tìm nguyên chủ “Chứng cứ phạm tội”.
Do nguyên chủ mảy may không đề phòng nữ chủ, nên nữ chủ dễ dàng có được bản hợp đồng, đủ để khiến nguyên chủ rơi vào vực sâu không đáy.
Đạt được ước nguyện, nam nữ chủ đi đến cùng nhau, kết hôn sinh con, hạnh phúc mỹ mãn. Mà nguyên chủ nhà tan cửa nát, lưu lạc đến khu đèn đỏ, qua đời vì nhiễm bệnh. Nguyên chủ sở dĩ sẽ lưu lạc đến tận đây, không rời đi nam chủ âm thầm kinh doanh.
Hứa Ngôn Thừa xem xong kí ức của nguyên chủ, trong lòng cười lạnh.
Tiêu Trạch là đứa con của sự may rủi, anh ta thậm trí không phân biệt được thiệt giả, thậm trí còn lợi dụng nữ chủ để đạt được mục đích của mình.
Nội dung cốt truyện cuối cùng, nhân vật nam chủ phát hiện ra người hại chết ba mẹ của mình là người khác, nguyên chủ bất quá là bị vu oan. Sau khi hung thủ thật sự cúi đầu, nam nữ chủ liền đi tìm nguyên chủ, phát hiện nguyên chủ chết trẻ. Vì vậy, 2 người đặt tên đứa bé trong bụng là họ của nguyên chủ, chia cắt tài sản của nguyên chủ, coi nó là con cháu của nguyên chủ.
Nước mắt cá xấu, nếu có được cái gọi là xác minh ‘chứng cứ' kỹ hơn, có đủ tin tưởng đối với nguyên chủ, sao có thể để nguyên thân vô tội gánh chịu tai họa. Suy cho cùng, trong lòng là những ham muốn ích kỷ.
Các sản nghiệp của 2 nhà chiếm nửa bầu trời, quyền thế càng lớn, dục vọng cũng càng lớn. Tiêu Trạch bất quá là mượn cái lí do này chỉ để thỏa mãn ham muốn quyền lực của mình.
Nhiệm vụ ở thế giới này so với thế giới thứ nhất khó hơn một chút, nếu như nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất là cộng trừ nhân chia, thế giới này đã trực tiếp tăng lên chức năng độ khó.
Mà ở thế giới thứ 1, nam nữ chủ chẳng qua là thiếu niên mười mấy tuổi xanh, tư tưởng trong sáng, không có dục vọng vô biên như nam chủ của thế giới này.
Như vậy, hiện tại sau khi nguyên chủ bị phá sản,vào thời điểm bị Tiêu Trạch đưa cho ông lão nào đó?
Trong cốt truyện có nhắc tới, khi nguyên chủ xuống dốc, việc đầu tiên nam chủ làm không phải là đưa người đến những nơi thấp kém đó, mà là tặng cho một bố già mafia ở nước Y. Tuy nhiên, sau khi bên kia nhận người, họ không mất nhiều thời gian để nuôi nấng anh ta trước khi gửi anh ta trở lại.
Về sau nếu muốn thoát khỏi vận mệnh, anh ta không nên cố gắng ở bên đối phương càng nhiều càng tốt sao? Thế lực của Tần Thiên Hòa trải rộng khắp cả nước, và với sự giúp đỡ của bên kia, việc hạ bệ nam chủ chắc không quá dễ dàng.
Gõ định chủ ý, Hứa Ngôn Thừa điều chỉnh cảm xúc, đem thù hận chịu nhục vì yếu thế ánh mắt nhìn hướng nam nhân xa lạ.
Nguyên chủ Hứa Ngôn Thừa thanh cao lịch sự, ôn tồn lễ độ, khí chất phi phàm, đối xử với mọi người đầy khoan dung. Tuy nhiên, sau khi trải qua sự vô thường như vậy trên đời, sự bất đắc dĩ, đau buồn và phẫn nộ trong lòng không thể che giấu được.
Hắn không biết người đàn ông trước mặt đã làm gì, nhưng vì anh ta ở cùng Tiêu Trạch, nên đối phương là người hắn ghét.
Cặp kia ẩn chứa con mắt Hỏa Diễm bị một tay che lại, Hứa Ngôn Thừa duỗi tay muốn đẩy bàn tay dài rộng ấm áp kia ra, lại bị một tay khác của đối phương nắm lấy chặt chẽ.
“Ta thật sự thích lễ vật này, trở về đi”.
Tiêu Trạch do dự, muốn vùng vẫy, nhưng các vệ sĩ đã làm ra tư thế muốn tiễn khách. Buộc phải không còn lựa chọn nào khác đành phải ra khỏi đây.
“Choang”, bên trong cánh cửa chưa hoàn toàn khép kín truyền đến âm thanh của ly bị vỡ, Tiêu Trạch cũng không dám quay đầu lại để nhìn lên.
Hiện tại, người này không có khả năng chống lại hắn.
Bên trong phòng, Hứa Ngôn Thừa giơ tay quét sạch đồ dùng thủy tinh đặt trên bàn tráng men, những mảnh vỡ vương vãi khắp sàn. Thân thể bị cưỡng ép nâng lên, ấn ngồi ở trên sofa, nam nhân nửa quỳ xuống kiểm tra chân xem có bị thủy tinh đâm vào hay không.
Động tác giống như đầu hàng khiến những người xung quanh há hốc mồm, ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông đảo qua, một đám người đè nén sự kinh ngạc trong lòng, quay mặt đi chỗ khác, nhưng trong lòng thầm nghĩ.
Hứa Ngôn Thừa phát hiện, trong cốt truyện nói người nam nhân này lạnh lùng, nghiêm nghị, khá khác xa. Đối phương đối với hắn, tựa hồ mang theo thập phần cẩn thận.
Hắn không biết sự tình gì đã xảy ra sao?
Cho dù trên mặt nam nhân không có chút biến hóa, nhưng Hứa Ngôn Thừa có thể cảm giác rằng nam nhân đối với hắn kia không rõ nguyên nhân được quý trọng.
“Ta đều biết trên người của ngươi phát sinh sự tình, ta có thể giúp ngươi.”
Những lời này, làm Hứa Ngôn Thừa bình tĩnh lại.
“Ta cần trả giá cái gì?” Không cần phải trả cho những gì bạn nhận được, và những gì bạn đạt được sẽ đi kèm với mất mát, đây là câu nói hợp lý nhất mà Hứa Ngôn Thừa đã học được từ kinh nghiệm cá nhân của mình.
“ Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta”.
Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nam nhân, đối phương không muốn giải thích.
Nếu có một lý do, bản thân Tần Thiên Hà sẽ không thể nói ra. Hắn chỉ biết, hắn không muốn cách đối phương quá xa, không, càng gần càng tốt.
Như vậy, đột nhiên khát vọng đến nhưng hắn một chút cũng không đáng ghét, thậm chí vui mừng mơ hồ.
Đây có lẽ là chính hắn muốn.
Một người.
Ngôn tình hiện đại 2
Hứa Ngôn Thừa cứ như vậy bị đối phương mang về chổ ở.
Một căn biệt thự mang theo phong cách Châu Âu.
Quản gia đã sớm nhận được thông tin, chuẩn bị tốt cả dụng cụ vật phẩm, lái xe vào biệt thự, có người chờ ở cửa tiến lên mở cửa xe, hai người liền bước xuống xe.
“Về sau, ngươi liền cùng ta sống ở nơi này, ngươi thấy như thế nào”.
“Đây là Hứa Thừa Ngôn, các ngươi có thể gọi là Hứa thiếu, khi ta không có ở đây, hắn có thể thay ta quyết định hoàn toàn, hiểu chưa?”
Những lời nói này là dành cho tất cả người hầu và vệ sĩ.
Thật khó tưởng tượng, biệt thự này chiếm mấy ngàn mét vuông, bàn ăn là loại nhỏ dành cho 6 người. Mặt bàn bằng kính trong suốt và những chiếc ghế vỗ cùng màu, dù bạn có ngồi ở hai đầu xa nhất cũng không hề có cảm giác xa lạ.
Bất quá, 2 người không có ngồi vị trí xa như vậy, mà khoảng cách có thee vơ tay tới. Hơi nghiêng người, thò đầu vào là có thể nghe thấy hơi thở của mình.
Tôm hấp muối, bắp sườn non, cá chua ngọt,... Đều là những món mình thích.
“Người làm cố ý chuẩn bị, thích sao”.
Hứa Ngôn Thừa gật gật đầu.
Thế lực của đối phương, muốn điều tra yêu thích của một người dễ như trở bàn tay, nhưng những thứ này, hết lần này đến lần khác không phải là những món ăn mà nguyên chủ thích, mà là chính mình, Hứa Ngôn Thừa.
Có quá nhiều điều không lường trước được ở con người này, Hứa Ngôn Thừa luôn ảo tưởng rằng mình nhìn thấy một con người này có một người nào khác.
Người đó có cùng quyết tâm và sự thờ ơ, nhưng ít thù địch hơn Tần Thiên Hạo. Đó là một người mà Diêm Thành đã gặp ở thế giới cuối cùng, cha của nam chủ, một người đàn ông mạnh mẽ và đẹp trai.
Bên kia che dấu điều đó vô cùng tốt, nhưng về giao tiếp trực giác của Hứa Ngôn Thừa khác hẳn với người bình thường.
Đối phương ưa thích hắn.
Một người nam nhân, ưa thích người nam nhân này.
Thật không thể tưởng tượng.
Người ưu tú như vậy, tại sao lại ưu thích một người bình thường như hắn.
Hứa Ngôn Thừa đối với việc đối phương thích nam nhân cũng không có cảm thấy ghê tởm hay ngạc nhiên, điều khiến hắn ngạc nhiên là tại sao đối phương lại thích hắn.
Ở thế giới của mình, hắn có một người có vẻ mặt bình thường với tài năng tầm thường.