Chương 20: Tặng Anh
Một lúc sau cô bước ra khỏi phòng tắm mái tóc dài trắng muốt còn ướt đẫm nhỏ từng giọt xuống nền nhà, vừa đi vừa lau tóc bỗng cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc. - Lại đây, anh lau tóc cho.!. Mộc Y ngẩng mặt lên thấy Lãnh Mặc Thần đang ngồi ở ghế sofas, trong chốc lát cô ngơ người thì lại nghe thấy tiếng thúc giục.- Nhanh lên, lại đây nào.!. Mộc Y bước lại chỗ anh ngồi xuống để anh lau tóc.. - Mới đi sao lại về rồi? _ Mộc Y ngồi ôm gối để anh lau tóc.- Vì nhớ em! _ Lãnh Mặc Thần ghé sát tai cô thì thầm.Cô cứng đơ người đầu cô cũng không kịp phản ứng, thấy thế anh nhân cơ hội nhấc bổng cô đặt cô ngồi lên đùi anh. Đợi cô phản ứng lại cũng muộn rồi.. - Anh không sang đấy học đâu! Bởi nơi nào có em thì sẽ có anh. Anh sang đấy là để rút hồ sơ thôi.. Nói như vậy hàm ý quá rõ đó là nơi không có em anh không sống được. Đôi tai của cô đỏ ửng lên lúc này cô bật dậy chạy vào trong phòng ngủ lấy ra một hộp đựng sợi dây chuyền mà cô mua cho anh.. - Tặng anh!. Đây là lần đầu tiên cô tặng quà mà không phải là ngày sinh nhật của anh. Lãnh Mặc Thần thấy rất vui định trêu trọc cô thêm nữa nhưng thôi bởi nếu anh trêu cô thêm phát nữa e là sẽ bị đuổi đi mất.. - Đeo cho anh đi.!. Mộc Y ngoan ngoãn đeo lên cổ cho anh. Đeo xong Lãnh Mặc Thần nhìn ngắm chiếc vòng cổ trong gương không ngờ nó lại đẹp đến vậy.. - Đẹp lắm!. Mộc Y gật đầu thích là tốt rồi. Cô còn nghĩ rằng anh không thích cơ.Rầm!. - Thằng chó! Tránh xa em gái tao ra.. Mộc Sở Thiên lao vào phòng không thèm để ý phép tắc ngày thường một chút nào hơi thở gấp gáp xem ra anh vừa từ khu tập luyện trở về.. Trong khi đó Lãnh Mặc Thần lại điềm nhiên nhìn Mộc Sở Thiên đã thế còn khoe cái vòng cô cô tặng cho Mộc Sở Thiên xem.Thôi xong pha này cô dỗ như thế nào đây hả trời. Mộc Sở Thiên thấy thế ấm ức nhân đôi không thèm đếm xỉa đến Lãnh Mặc Thần nữa quay sang nhìn cô dáng vẻ cún con. Đứng trước dáng vẻ này của anh Mộc Y không bao giờ từ chối liền đứng dậy kéo anh rời đi, vẻ mặt đắc thắng của anh hiện rõ trên gương mặt nó gầm ám chỉ rằng chỉ có gia đình tôi mới quan trọng với em ấy còn người ngoài như cậu chỉ đơn thuần là thú vui của em ấy thôi.. Lãnh Mặc Thần không còn vẻ mặt đắc thắng được nữa nhưng anh nhất định sẽ là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến tranh giành này. Mộc Y vừa đi vừa hỏi anh. - Anh ơi! Anh muốn ăn gì hay uống gì, đi chơi đâu đây anh.. Mộc Sở Thiên ra vẻ hờn dỗi không thèm trả lời cô, Mộc Y lại càng ra sức dỗ dành anh. Được đà anh càng hờn dỗi.. Ôi trời làm gì có ai hai mươi, hai mốt tuổi đầu còn hờn dỗi như thế nữa không. Nhưng đời này có một cuộc sống yên ổn như này đã là tuyệt lắm rồi.. - Anh muốn gì vậy? Anh nói đi em mới biết được chứ! Anh không nói em không biết được đâu anh à!. - Tối nay, đi chợ đen với anh, và đi hội chợ đêm chỉ có anh em thôi được không? Nhưng không cho thằng tiểu quỷ kia biết.. Cô còn tưởng chuyện trên trời dưới biển gì hóa ra là đi chơi nên cô nhanh chóng gật đầu đồng ý.Nhưng chắc chắn cô không bao giờ ngờ tới rằng có ngày cô được một phen nhìn thấy các cụ lần nữa.Mộc Sở Thiên chờ đến tối muộn cùng cô lẻn ra khỏi nhà. Leo lên con xe moto đen được mệnh danh là báo đen cô không biết rằng sắp tới cô sẽ cảm nhận được tử thần kế bên.. Mộc Sở Thiên vít ga đá số khiến cô ngồi sao không khỏi thất kinh bị dọa đến hét toáng lên. - Aaaaa!.... Aa...aaKhông ngờ người anh trai hiền dịu của cô lại còn có cả một mặt như thế này nữa. Không chỉ có mình anh mà còn có cả hội bạn đen của anh nữa. Nơi đầu tiên họ đến là chợ đen, Mộc Sở Thiên đưa cho cô một chiếc mặt nạ đen cùng một cái áo choàng đen trước khi vào chợ đen. Đúng như cái tên gọi nơi đây không thiếu bất cứ thứ gì những thứ bị cấm bán nơi đây lại đầy rẫy như bán mớ rau vậy.Mộc Y đi lướt qua những sạp hàng và bị thu hút bởi một cuộn giấy viết chữ cổ. Thấy cô có hứng thú với cuộn giấy đó Mộc Sở Thiên ngỏ ý mua cho cô. - Em thích nó hả?. - Vâng!Mộc Sở Thiên liền mua cho cô nhưng điều cô muốn nó là liên quan đến lời nguyền của anh hai và mẹ. Dù có chút ít thông tin nhưng chỉ cần liên quan cô đều cần tất.. Sau một hồi ngắm mọi thứ và thu về một số lợi phẩm kha khá thì cô cùng anh rời đi đến hội chợ đêm.. Nơi đây ồn ào hơn chợ đen rất nhiều họ bán rất nhiều thứ cũng nhộn nhịp hơn. Lâu lắm rồi không ăn thịt nướng cô bèn mua cho anh và cô mỗi người ba xiên thịt nướng vừa ngắm mọi thứ vừa ăn. Nhưng cả hai không hề biết rằng họ đang nằm trong tầm ngắm của một băng đản.Họ cố ý tách cô và anh trai ra khỏi nhau bằng đám đông khiến cô lạc mất anh trai. Mộc Y không hề hoảng sợ nhưng ngược lại Mộc Sở Thiên lại vô cùng hoảng sợ nháo nhào lên tìm cô thì bị một viên đạn bắn sượt qua vai cảnh cáo.