Chương : 21
“Hoàng thúc đứng lên đi, ta sẽ coi như chuyện đêm nay chưa từng xảy ra.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn người quỳ trên mặt đất, cười lạnh trong lòng. “Thần cám ơn vương, nhưng mà Khuynh Thành……….” Tây Môn Ngọc đang muốn nói gì đó.
Nguyễn Nhược Khê ở bên cạnh đã ngăn hắn lại: ”Cám ơn ngươi có thể đến thăm ta, Khuynh Thành đã rất mãn nguyện rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt, từ nay về sau chúng ta vẫn còn cơ hội.” Nàng mượn thân phận Vũ Khuynh Thành ám chỉ cho hắn biết.
“Ta biết rồi, Khuynh Thành.” Tây Môn Ngọc bỗng chốc hiểu được, nàng muốn mình giữ được tính mạng, vẫn còn nhiều thời gian, nhưng chỉ cảm thấy hôm nay nàng rất khác, về phần khác ở đâu, hắn không nói lên được.
“Chia tay ở đây đi.” Nguyễn Nhược Khê lại nhẹ giọng nói, nàng chỉ hy vọng hắn bình an rời khỏi đây, cho dù là Vũ Khuynh Thành thật cũng sẽ nghĩ như vậy.
“Khuynh Thành, bảo trọng, còn nhiều thời gian, chờ ta.” Tây Môn Ngọc dùng sức nắm chặt tay nàng, thầm truyền lại tấm lòng mình, trong mắt đều là thâm tình và không nỡ.
“Ta biết rồi, bảo trọng.” Nguyễn Nhược Khê rút tay lại.
Lúc này Tây Môn Ngọc mới xoay người nói với Tây Môn Lãnh Liệt :
“Vương, thần xin cáo lui.”
“Ừ.” Hắn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Đôi mắt Tây Môn Ngọc đầy thâm tình nhìn Nguyễn Nhược Khê, từ từ đi qua bên người nàng. Lưu luyến nhìn nàng một cái, mới đành lòng xoay người rời đi.
Nguyễn Nhược Khê mỉm cười an tâm với hắn, nhìn hắn rời đi, đôi mắt đẹp mới nhìn về lại thấy con mắt sáng của Tây Môn Lãnh Liệt cười mà không cười, nàng dữ tợn trừng mắt nhìn hắn, không có một tia hảo cảm nào với hắn.
Đôi mắt hắn híp lại, nàng ta dám dùng ánh mắt như thế với hắn, chẳng qua là ánh mắt này không nên xuất hiện ở trong mắt của nàng.
Lại gần, nhìn nàng chằm chằm nói: “Vũ Khuynh Thành, không ngờ ngươi còn rất thức thời.”
Nguyễn Nhược Khê cười lạnh nói: “Không dám, ta chỉ biết một câu, thức thời là tuấn kiệt, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đã biết không thể trốn thoát, vậy thì từ bỏ thôi, giãy dụa chỉ làm hy sinh vô ích thôi, ta chẳng phải đứa ngốc.”
“Đã biết không thể trốn thoát, vì sao còn muốn trốn?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm vào ánh mắt đã trở nên lạnh của nàng, đây không phải là nàng tự mâu thuẫn sao?
“Muốn thử một lần, không thử làm sao biết trốn không thoát? Nói không chừng có thể chạy thoát thì sao, ta cũng không thể chờ chết.”Nguyễn Nhược Khê cũng chẳng yếu thế nhìn hắn chòng chọc.
“Vậy ngươi vẫn muốn chạy trốn, lần thứ nhất dễ dàng buông tha cho ngươi, lần này ngươi nói ta trừng phạt ngươi thế nào đây?” Trong mắt hắn tản ra ánh sáng nguy hiểm, không ngờ nàng lại tranh luận tốt như thế, càng không ngờ hết lần này đến lần khác muốn chạy trốn.
“Tùy thích.” Nguyễn Nhược Khê chỉ đơn giản nói ra hai chữ, nàng không phải kẻ ngốc, huống chi vừa rồi hắn cũng nói, thần bảo vệ quen dùng máu Vũ gia, mà nàng là người thích hợp duy nhất trước mắt của Vũ gia, nàng không tin, hắn sẽ trừng phạt nàng.
” Ngươi không sợ à? Ngươi tưởng ngươi là huyết nô, ta sẽ không dám làm vậy với ngươi sao?” Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo châm biếm, nếu nàng nghĩ vậy thì lầm rồi.
“Sợ ngươi sẽ không trừng phạt á?” Nguyễn Nhược Khê nhếch mày hỏi lại hắn, nàng đương nhiên sợ, nàng không phải thánh nhân, nàng chỉ là người bình thường, cho dù bất tử, ít nhất thì nàng cũng sợ đau, cánh tay trật khớp đau đớn, giờ nhớ lại, vẫn còn khiến nàng sợ hãi.
“Có lẽ ta sẽ cân nhắc lại.” Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên, dù sao nàng chính là huyết nô.
“Ta đây sợ lắm.” Nguyễn Nhược Khê nói xong, lại giả vờ sợ hãi nói:
“Xin vương thả nô tỳ ra, đừng trừng phạt nô tỳ, nô tỳ sai rồi.” Nếu như thế có thể tránh được một kiếp, cớ sao nàng không làm chứ, từ trước đến nay nàng luôn thích người biết cương biết nhu, nhẫn nhịn trong chốc lát có sao đâu.
Nàng bỗng thay đổi, khiến Tây Môn Lãnh Liệt trở tay không kịp, sững sờ, ngẩn người nhìn nàng, nàng nói thay đổi là thay đổi, vừa rồi còn vênh váo hung hăng, lập tức đã biến thành khúm núm.
“Ha ha.” Phượng Minh bên cạnh nhịn không được cười thành tiếng, Vũ Khuynh Thành này thật là thú vị.
Tây Môn Lãnh Liệt dữ tợn liếc hắn, lúc này hắn mới ngừng cười nói: “Vương, sắc trời không còn sớm, đi nghỉ sớm một chút, ngày mai còn phải lâm triều.”
Tây Môn Lãnh Liệt biết hắn đang giúp Vũ Khuynh Thành, huống chi trừng phạt cũng không nhất định phải vào hôm nay.
Thấy hắn không phản đối, Phượng Minh mới dặn thái giám ở bên cạnh:
“Đưa nàng về Huyết viên.”
“Vâng, quốc sư.” Thái giám đáp, thấy vương không ngăn cản, vội đi lại gần: “Cô nương, xin mời.”
Nguyễn Nhược Khê cũng không nhìn hắn, đi thẳng qua hắn, ánh mắt không hề nhìn xuống.
Nguyễn Nhược Khê ở bên cạnh đã ngăn hắn lại: ”Cám ơn ngươi có thể đến thăm ta, Khuynh Thành đã rất mãn nguyện rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt, từ nay về sau chúng ta vẫn còn cơ hội.” Nàng mượn thân phận Vũ Khuynh Thành ám chỉ cho hắn biết.
“Ta biết rồi, Khuynh Thành.” Tây Môn Ngọc bỗng chốc hiểu được, nàng muốn mình giữ được tính mạng, vẫn còn nhiều thời gian, nhưng chỉ cảm thấy hôm nay nàng rất khác, về phần khác ở đâu, hắn không nói lên được.
“Chia tay ở đây đi.” Nguyễn Nhược Khê lại nhẹ giọng nói, nàng chỉ hy vọng hắn bình an rời khỏi đây, cho dù là Vũ Khuynh Thành thật cũng sẽ nghĩ như vậy.
“Khuynh Thành, bảo trọng, còn nhiều thời gian, chờ ta.” Tây Môn Ngọc dùng sức nắm chặt tay nàng, thầm truyền lại tấm lòng mình, trong mắt đều là thâm tình và không nỡ.
“Ta biết rồi, bảo trọng.” Nguyễn Nhược Khê rút tay lại.
Lúc này Tây Môn Ngọc mới xoay người nói với Tây Môn Lãnh Liệt :
“Vương, thần xin cáo lui.”
“Ừ.” Hắn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Đôi mắt Tây Môn Ngọc đầy thâm tình nhìn Nguyễn Nhược Khê, từ từ đi qua bên người nàng. Lưu luyến nhìn nàng một cái, mới đành lòng xoay người rời đi.
Nguyễn Nhược Khê mỉm cười an tâm với hắn, nhìn hắn rời đi, đôi mắt đẹp mới nhìn về lại thấy con mắt sáng của Tây Môn Lãnh Liệt cười mà không cười, nàng dữ tợn trừng mắt nhìn hắn, không có một tia hảo cảm nào với hắn.
Đôi mắt hắn híp lại, nàng ta dám dùng ánh mắt như thế với hắn, chẳng qua là ánh mắt này không nên xuất hiện ở trong mắt của nàng.
Lại gần, nhìn nàng chằm chằm nói: “Vũ Khuynh Thành, không ngờ ngươi còn rất thức thời.”
Nguyễn Nhược Khê cười lạnh nói: “Không dám, ta chỉ biết một câu, thức thời là tuấn kiệt, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đã biết không thể trốn thoát, vậy thì từ bỏ thôi, giãy dụa chỉ làm hy sinh vô ích thôi, ta chẳng phải đứa ngốc.”
“Đã biết không thể trốn thoát, vì sao còn muốn trốn?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm vào ánh mắt đã trở nên lạnh của nàng, đây không phải là nàng tự mâu thuẫn sao?
“Muốn thử một lần, không thử làm sao biết trốn không thoát? Nói không chừng có thể chạy thoát thì sao, ta cũng không thể chờ chết.”Nguyễn Nhược Khê cũng chẳng yếu thế nhìn hắn chòng chọc.
“Vậy ngươi vẫn muốn chạy trốn, lần thứ nhất dễ dàng buông tha cho ngươi, lần này ngươi nói ta trừng phạt ngươi thế nào đây?” Trong mắt hắn tản ra ánh sáng nguy hiểm, không ngờ nàng lại tranh luận tốt như thế, càng không ngờ hết lần này đến lần khác muốn chạy trốn.
“Tùy thích.” Nguyễn Nhược Khê chỉ đơn giản nói ra hai chữ, nàng không phải kẻ ngốc, huống chi vừa rồi hắn cũng nói, thần bảo vệ quen dùng máu Vũ gia, mà nàng là người thích hợp duy nhất trước mắt của Vũ gia, nàng không tin, hắn sẽ trừng phạt nàng.
” Ngươi không sợ à? Ngươi tưởng ngươi là huyết nô, ta sẽ không dám làm vậy với ngươi sao?” Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo châm biếm, nếu nàng nghĩ vậy thì lầm rồi.
“Sợ ngươi sẽ không trừng phạt á?” Nguyễn Nhược Khê nhếch mày hỏi lại hắn, nàng đương nhiên sợ, nàng không phải thánh nhân, nàng chỉ là người bình thường, cho dù bất tử, ít nhất thì nàng cũng sợ đau, cánh tay trật khớp đau đớn, giờ nhớ lại, vẫn còn khiến nàng sợ hãi.
“Có lẽ ta sẽ cân nhắc lại.” Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên, dù sao nàng chính là huyết nô.
“Ta đây sợ lắm.” Nguyễn Nhược Khê nói xong, lại giả vờ sợ hãi nói:
“Xin vương thả nô tỳ ra, đừng trừng phạt nô tỳ, nô tỳ sai rồi.” Nếu như thế có thể tránh được một kiếp, cớ sao nàng không làm chứ, từ trước đến nay nàng luôn thích người biết cương biết nhu, nhẫn nhịn trong chốc lát có sao đâu.
Nàng bỗng thay đổi, khiến Tây Môn Lãnh Liệt trở tay không kịp, sững sờ, ngẩn người nhìn nàng, nàng nói thay đổi là thay đổi, vừa rồi còn vênh váo hung hăng, lập tức đã biến thành khúm núm.
“Ha ha.” Phượng Minh bên cạnh nhịn không được cười thành tiếng, Vũ Khuynh Thành này thật là thú vị.
Tây Môn Lãnh Liệt dữ tợn liếc hắn, lúc này hắn mới ngừng cười nói: “Vương, sắc trời không còn sớm, đi nghỉ sớm một chút, ngày mai còn phải lâm triều.”
Tây Môn Lãnh Liệt biết hắn đang giúp Vũ Khuynh Thành, huống chi trừng phạt cũng không nhất định phải vào hôm nay.
Thấy hắn không phản đối, Phượng Minh mới dặn thái giám ở bên cạnh:
“Đưa nàng về Huyết viên.”
“Vâng, quốc sư.” Thái giám đáp, thấy vương không ngăn cản, vội đi lại gần: “Cô nương, xin mời.”
Nguyễn Nhược Khê cũng không nhìn hắn, đi thẳng qua hắn, ánh mắt không hề nhìn xuống.