Chương 13: Đại gia giàu nhất Giang Thành
Thang máy bỗng chốc yên lặng.
Chu Duyệt và Trần Nghị đang chế giễu Diệp Lân còn tưởng mình nhìn nhầm. Họ chớp mắt, xác định Diệp Lân bấm tầng cao nhất.
Và rồi họ hé môi, không sao tin được viết đầy trong mắt.
Đây là tầng mười của khách sạn Marriott không phục vụ người ngoài. Chỉ có một số người có quan hệ vô cùng tốt ví dụ như các đại gia Giang Thành mới có tư cách lên đó.
Bao gồm cả Lâm Vân Nguyệt và Hàn Thạc.
“Ting toong!”
Một lúc sau thang máy dừng lại. Thang máy mở cửa, hai nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đứng bên ngoài cười ngọt ngào: “Chào mừng quý khách đến với tầng mười khách sạn Marriott!”
Bốn người vẫn hơi ngơ ngác, Diệp Lân cười bảo: “Mấy người không đi ra thang máy?”
Lúc này bốn người mới tỉnh hồn, Trần Nghị nuốt ực nước miếng!
Hàn Thạc thì mỉm cười: “Xem ra sau hôm qua cậu để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Trâu Thiến Thiến, cô ta giới thiệu cả cậu cho những người khác.”
Ý của anh ta là hôm nay Diệp Lân được người khác thuê, mà người thuê chắc hẳn là một trong những người đứng đầu Giang Thành.
Lâm Vân Nguyệt biến sắc, giật cơ mặt nói: “Anh xác định ăn bám suốt đời?”
Bạn thân Chu Duyệt của Lâm Vân Nguyệt cười chê: “Những cô gái giàu có kia đi thích cái loại như anh vậy ra cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Diệp Lân ngước mắt nói thờ ơ: “Ăn bám và bị bao nuôi cái nào ghê tởm hơn?”
Lâm Vân Nguyệt lập tức bùng cơn giận dữ: “Anh dám nói với tôi như vậy là có ý gì?”
Đúng rồi, ba năm qua Diệp Lân luôn ngậm bồ hòn làm ngọt, chưa từng dám trả treo cô ta một câu.
Bắt nạt một người lâu sẽ thành thói quen. Đến một ngày người ấy bỗng nhiên vùng dậy, cô ta sẽ phẫn nộ cùng cực!
Diệp Lân nhìn họ, nói bình tĩnh: “Mấy người nên đi ra rồi.”
Hàn Thạc nhìn Diệp Lân, cười khẩy: “Hừ, đi theo người khác đến ăn cơm thừa thôi mà cũng ra vẻ! Khi nào tự cậu đến khách sạn Marriott để ăn thì hãy ra vẻ với tôi!”
Nói xong anh ta ra khỏi thang máy.
Đúng vậy, cuối cùng họ vẫn không tin Diệp Lân đến đây bằng chính năng lực của mình.
Sau khi cửa thang máy khép lại, Chu Duyệt mới mắng: “Cái tên này dám cãi cậu sau khi ly hôn.”
Lâm Vân Nguyệt vẫn khó chịu.
Cô ta khó chịu đăm đăm về thái độ của Diệp Lân.
Điều làm cô ta khó chịu nhất đó là hình như Diệp Lân sống khấm khá hơn mình sau khi ly hôn. Hai lần đến khách sạn Marriott còn lần này lại lên tận tầng cao nhất của khách sạn.
Hàn Thạc vỗ tay cô ta: “Đừng giận, tức giận với cái loại rẻ rách đó không đáng. Cậu ta chỉ đến đây nhờ vào khả năng của người khác.”
Lâm Vân Nguyệt nghiến răng hỏi: “Chúng ta có thể đi ăn ở tầng thượng không anh?”
Hàn Thạc giật khoé miệng.
…
Diệp Lân không biết phản ứng sau đó của họ mà hắn cũng không có hứng thú muốn biết. Tầm nhìn của hắn đã khác xưa sau khi khôi phục trí nhớ.
Nếu không lấy lại trí nhớ, đoán là hắn gặp các đại gia kia cũng khép nép như Dương Cường gặp Hà Cương.
“Ting toong!”
Thang máy dừng ở tầng thượng. Cửa mở, nhân viên phục vụ rất đỗi xinh đẹp đứng ngoài cửa. Nhìn thấy Diệp Lân, cô ta mỉm cười công nghiệp, cúi chào: “Xin chào Diệp tiên sinh, ông Giang đợi anh đã lâu. Mời anh đi theo tôi!”
Nói xong cô ta cúi gập người chìa tay mời!
Diệp Lân nhìn từ trên xuống thấy bầu ngực lấp ló vô cùng đầy đặn!
Hắn ho khẽ, đưa mắt nhìn phía trước.
Ngay sau đó họ vào trong một phòng riêng. Mở cửa, có hai người ngồi trong phòng, ngoài Giang Chấn Nam còn có Giang Uyển Uyển cũng ở trong.
Giang Uyển Uyển thấy Diệp Lân vào thì hơi sững sờ, và rồi gương mặt tỏ vẻ tò mò.
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy cha mình kính cẩn với người khác. Kể cả có đứng trước mặt đại gia giàu nhất Viêm Hạ cũng chưa từng có cảnh quỳ gối.
Nhưng cô nhớ mình nhìn thấy vẻ mặt kích động của cha khi gặp Diệp Lân hôm qua.
Mà Diệp Lân còn rất trẻ.
“Số 0…” Giang Chấn Nam mới nói chuyện.
Diệp Lân đã nói trước: “Gọi Diệp Lân là được.”
Lần trước tiếp xúc là khi Diệp Lân đang thi hành nhiệm vụ. Những người đi cùng hắn lúc đó đều gọi Diệp Lân là Số 0, thành ra Giang Chấn Nam không biết tên của Diệp Lân.
“Ừ Diệp Lân.” Giang Chấn Nam đứng dậy lại định quỳ, Diệp Lân vội đỡ ông ta: “Chú Giang đừng như vậy, cứu chú là việc cháu nên làm, chú đừng nặng lòng.”
“Hầy, nếu hôm đó không nhờ cháu chắc chú chết rồi.” Nghe Diệp Lân gọi mình là chú, Giang Chấn Nam kích động khôn nguôi.
Diệp Lân cười điềm tĩnh: “Đó là trách nhiệm của cháu.”
Bấy giờ Giang Chấn Nam mới đứng dậy: “Mời ngồi, mời ngồi!”
Diệp Lân mỉm cười ngồi xuống, Giang Chấn Nam ngồi xuống ngay sau đó: “Giới thiệu cho hai đứa, đây là con gái chú Giang Uyển Uyển, lần trước nên giới thiệu với cháu. Đây là…”
“Con biết rồi ạ. Diệp Lân, bạn trai của chị Thiến Thiến, hôm qua đã có gặp.” Giang Uyển Uyển nói.
Từ cách xưng hô, hình như cô ấy thân thiết với Trâu Thiến Thiến.
Giang Chấn Nam nghiêm mặt: “Đừng xấc xược, anh đây là ân nhân cứu mạng cha.”
Giang Uyển Uyển bĩu môi không nghe vào tai cho lắm.
Giang Chấn Nam tức giận, Diệp Lân cười xoà: “Chú Giang không cần phải vậy đâu, cứ thả lỏng là được. Thật ra không dám giấu diếm, cháu không phải bạn trai của Trâu Thiến Thiến. Trâu Thiến Thiến bị người cô ấy không thích đeo bám nên nhờ cháu đóng giả thôi.”
Giang Uyển Uyển lấp lánh tinh ranh trong đôi mắt: “Tức là anh đúng là người chị Thiến Thiến thuê?”
Diệp Lân cười: “Cô hiểu như vậy cũng được.”
Giang Chấn Nam nghe thế sáng mắt: “Vậy chẳng phải cháu đang độc thân à? Cháu thấy Uyển Uyển thế nào? Uyển Uyển cũng đang độc thân, hay là hai đứa tìm hiểu nhau xem?”
“Cha!” Giang Uyển Uyển đỏ bừng mặt.
Diệp Lân cũng ngạc nhiên.
Giang Chấn Nam gặp ai cũng muốn gán ghép, xem chừng rất muốn gả con gái.
Diệp Lân đằng hắng, chuyển chủ đề: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
Giang Chấn Nam cũng hưởng ứng, vội nói ra ngoài cửa: “Mang thức ăn lên!”
Các món ngon bắt mắt được bày ra bàn, lúc này Giang Chấn Nam mới hỏi: “Đúng rồi Diệp Lân, hình như cháu gặp vài rắc rối?”
Giang Uyển Uyển chen miệng: “Con biết nhé. Trần Nghị theo đuổi chị Thiến Thiến lâu lắm rồi, hôm qua Diệp Lân xuất hiện với tư cách bạn trai của chị ấy, chắc chắn Trần Nghị không vui.”
Giang Chấn Nam nheo mắt: “Chúng là con nhà giàu đa số sống trong nhung lụa, có cần chú cảnh tỉnh cậu ta không?”
Diệp Lân nói: “Chú đừng để bụng.”
Giang Chấn Nam gật đầu. Tận mắt ông ta chứng kiến chàng trai trẻ này có năng lực khủng bố cỡ nào, Trần Nghị quả thật không đáng bận tâm.
“Nếu cháu có vấn đề gì cần giúp đỡ ở Giang Thành nhất định phải nói với chú.” Giang Chấn Nam nói: “Chú sẽ dốc hết sức giúp cháu!”
Diệp Lân trầm ngâm rồi nói: “Tính ra thật sự là cháu có một việc làm phiền đến chú.”
Chu Duyệt và Trần Nghị đang chế giễu Diệp Lân còn tưởng mình nhìn nhầm. Họ chớp mắt, xác định Diệp Lân bấm tầng cao nhất.
Và rồi họ hé môi, không sao tin được viết đầy trong mắt.
Đây là tầng mười của khách sạn Marriott không phục vụ người ngoài. Chỉ có một số người có quan hệ vô cùng tốt ví dụ như các đại gia Giang Thành mới có tư cách lên đó.
Bao gồm cả Lâm Vân Nguyệt và Hàn Thạc.
“Ting toong!”
Một lúc sau thang máy dừng lại. Thang máy mở cửa, hai nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đứng bên ngoài cười ngọt ngào: “Chào mừng quý khách đến với tầng mười khách sạn Marriott!”
Bốn người vẫn hơi ngơ ngác, Diệp Lân cười bảo: “Mấy người không đi ra thang máy?”
Lúc này bốn người mới tỉnh hồn, Trần Nghị nuốt ực nước miếng!
Hàn Thạc thì mỉm cười: “Xem ra sau hôm qua cậu để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Trâu Thiến Thiến, cô ta giới thiệu cả cậu cho những người khác.”
Ý của anh ta là hôm nay Diệp Lân được người khác thuê, mà người thuê chắc hẳn là một trong những người đứng đầu Giang Thành.
Lâm Vân Nguyệt biến sắc, giật cơ mặt nói: “Anh xác định ăn bám suốt đời?”
Bạn thân Chu Duyệt của Lâm Vân Nguyệt cười chê: “Những cô gái giàu có kia đi thích cái loại như anh vậy ra cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Diệp Lân ngước mắt nói thờ ơ: “Ăn bám và bị bao nuôi cái nào ghê tởm hơn?”
Lâm Vân Nguyệt lập tức bùng cơn giận dữ: “Anh dám nói với tôi như vậy là có ý gì?”
Đúng rồi, ba năm qua Diệp Lân luôn ngậm bồ hòn làm ngọt, chưa từng dám trả treo cô ta một câu.
Bắt nạt một người lâu sẽ thành thói quen. Đến một ngày người ấy bỗng nhiên vùng dậy, cô ta sẽ phẫn nộ cùng cực!
Diệp Lân nhìn họ, nói bình tĩnh: “Mấy người nên đi ra rồi.”
Hàn Thạc nhìn Diệp Lân, cười khẩy: “Hừ, đi theo người khác đến ăn cơm thừa thôi mà cũng ra vẻ! Khi nào tự cậu đến khách sạn Marriott để ăn thì hãy ra vẻ với tôi!”
Nói xong anh ta ra khỏi thang máy.
Đúng vậy, cuối cùng họ vẫn không tin Diệp Lân đến đây bằng chính năng lực của mình.
Sau khi cửa thang máy khép lại, Chu Duyệt mới mắng: “Cái tên này dám cãi cậu sau khi ly hôn.”
Lâm Vân Nguyệt vẫn khó chịu.
Cô ta khó chịu đăm đăm về thái độ của Diệp Lân.
Điều làm cô ta khó chịu nhất đó là hình như Diệp Lân sống khấm khá hơn mình sau khi ly hôn. Hai lần đến khách sạn Marriott còn lần này lại lên tận tầng cao nhất của khách sạn.
Hàn Thạc vỗ tay cô ta: “Đừng giận, tức giận với cái loại rẻ rách đó không đáng. Cậu ta chỉ đến đây nhờ vào khả năng của người khác.”
Lâm Vân Nguyệt nghiến răng hỏi: “Chúng ta có thể đi ăn ở tầng thượng không anh?”
Hàn Thạc giật khoé miệng.
…
Diệp Lân không biết phản ứng sau đó của họ mà hắn cũng không có hứng thú muốn biết. Tầm nhìn của hắn đã khác xưa sau khi khôi phục trí nhớ.
Nếu không lấy lại trí nhớ, đoán là hắn gặp các đại gia kia cũng khép nép như Dương Cường gặp Hà Cương.
“Ting toong!”
Thang máy dừng ở tầng thượng. Cửa mở, nhân viên phục vụ rất đỗi xinh đẹp đứng ngoài cửa. Nhìn thấy Diệp Lân, cô ta mỉm cười công nghiệp, cúi chào: “Xin chào Diệp tiên sinh, ông Giang đợi anh đã lâu. Mời anh đi theo tôi!”
Nói xong cô ta cúi gập người chìa tay mời!
Diệp Lân nhìn từ trên xuống thấy bầu ngực lấp ló vô cùng đầy đặn!
Hắn ho khẽ, đưa mắt nhìn phía trước.
Ngay sau đó họ vào trong một phòng riêng. Mở cửa, có hai người ngồi trong phòng, ngoài Giang Chấn Nam còn có Giang Uyển Uyển cũng ở trong.
Giang Uyển Uyển thấy Diệp Lân vào thì hơi sững sờ, và rồi gương mặt tỏ vẻ tò mò.
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy cha mình kính cẩn với người khác. Kể cả có đứng trước mặt đại gia giàu nhất Viêm Hạ cũng chưa từng có cảnh quỳ gối.
Nhưng cô nhớ mình nhìn thấy vẻ mặt kích động của cha khi gặp Diệp Lân hôm qua.
Mà Diệp Lân còn rất trẻ.
“Số 0…” Giang Chấn Nam mới nói chuyện.
Diệp Lân đã nói trước: “Gọi Diệp Lân là được.”
Lần trước tiếp xúc là khi Diệp Lân đang thi hành nhiệm vụ. Những người đi cùng hắn lúc đó đều gọi Diệp Lân là Số 0, thành ra Giang Chấn Nam không biết tên của Diệp Lân.
“Ừ Diệp Lân.” Giang Chấn Nam đứng dậy lại định quỳ, Diệp Lân vội đỡ ông ta: “Chú Giang đừng như vậy, cứu chú là việc cháu nên làm, chú đừng nặng lòng.”
“Hầy, nếu hôm đó không nhờ cháu chắc chú chết rồi.” Nghe Diệp Lân gọi mình là chú, Giang Chấn Nam kích động khôn nguôi.
Diệp Lân cười điềm tĩnh: “Đó là trách nhiệm của cháu.”
Bấy giờ Giang Chấn Nam mới đứng dậy: “Mời ngồi, mời ngồi!”
Diệp Lân mỉm cười ngồi xuống, Giang Chấn Nam ngồi xuống ngay sau đó: “Giới thiệu cho hai đứa, đây là con gái chú Giang Uyển Uyển, lần trước nên giới thiệu với cháu. Đây là…”
“Con biết rồi ạ. Diệp Lân, bạn trai của chị Thiến Thiến, hôm qua đã có gặp.” Giang Uyển Uyển nói.
Từ cách xưng hô, hình như cô ấy thân thiết với Trâu Thiến Thiến.
Giang Chấn Nam nghiêm mặt: “Đừng xấc xược, anh đây là ân nhân cứu mạng cha.”
Giang Uyển Uyển bĩu môi không nghe vào tai cho lắm.
Giang Chấn Nam tức giận, Diệp Lân cười xoà: “Chú Giang không cần phải vậy đâu, cứ thả lỏng là được. Thật ra không dám giấu diếm, cháu không phải bạn trai của Trâu Thiến Thiến. Trâu Thiến Thiến bị người cô ấy không thích đeo bám nên nhờ cháu đóng giả thôi.”
Giang Uyển Uyển lấp lánh tinh ranh trong đôi mắt: “Tức là anh đúng là người chị Thiến Thiến thuê?”
Diệp Lân cười: “Cô hiểu như vậy cũng được.”
Giang Chấn Nam nghe thế sáng mắt: “Vậy chẳng phải cháu đang độc thân à? Cháu thấy Uyển Uyển thế nào? Uyển Uyển cũng đang độc thân, hay là hai đứa tìm hiểu nhau xem?”
“Cha!” Giang Uyển Uyển đỏ bừng mặt.
Diệp Lân cũng ngạc nhiên.
Giang Chấn Nam gặp ai cũng muốn gán ghép, xem chừng rất muốn gả con gái.
Diệp Lân đằng hắng, chuyển chủ đề: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
Giang Chấn Nam cũng hưởng ứng, vội nói ra ngoài cửa: “Mang thức ăn lên!”
Các món ngon bắt mắt được bày ra bàn, lúc này Giang Chấn Nam mới hỏi: “Đúng rồi Diệp Lân, hình như cháu gặp vài rắc rối?”
Giang Uyển Uyển chen miệng: “Con biết nhé. Trần Nghị theo đuổi chị Thiến Thiến lâu lắm rồi, hôm qua Diệp Lân xuất hiện với tư cách bạn trai của chị ấy, chắc chắn Trần Nghị không vui.”
Giang Chấn Nam nheo mắt: “Chúng là con nhà giàu đa số sống trong nhung lụa, có cần chú cảnh tỉnh cậu ta không?”
Diệp Lân nói: “Chú đừng để bụng.”
Giang Chấn Nam gật đầu. Tận mắt ông ta chứng kiến chàng trai trẻ này có năng lực khủng bố cỡ nào, Trần Nghị quả thật không đáng bận tâm.
“Nếu cháu có vấn đề gì cần giúp đỡ ở Giang Thành nhất định phải nói với chú.” Giang Chấn Nam nói: “Chú sẽ dốc hết sức giúp cháu!”
Diệp Lân trầm ngâm rồi nói: “Tính ra thật sự là cháu có một việc làm phiền đến chú.”