Chương 11: Lâm Thiến khiếp sợ
Nhìn bóng dáng của Lâm Thiến, Diệp Lân hơi mỉm cười trong lòng, không để ý đến nữa.
Dương Cường không còn gì để nói, hỏi: “Không nghĩ đến Lâm Thiến cũng làm ở chỗ này, vậy không phải về sau mỗi ngày chúng ta sẽ bị cô ta sỉ nhục.”
Diệp Lân ngẩn người, hơi mỉm cười nói: “Không để ý đến cô ta là được, hơn nữa… Không biết ai làm nhục ai.”
Tất cả mọi thứ về chức vị và tiền lương của Dương Cường đã được sắp xếp xong, hắn đã thương lượng tốt với Hà Cương, chức vị của hắn chính là vị trí giám đốc nhân lực vừa trống.
Tất nhiên hắn không cần làm chuyện gì cả, nằm chơi là được rồi.
“Chúng ta đến làm bảo vệ hả?” Dương Cường lại hỏi.
Diệp Lân gãi đầu nói: “Tôi cũng không biết, chờ sau khi đi vào xem bọn họ sắp xếp như thế nào.”
Dương Cường nửa tin nửa ngờ, hai người đi vào cửa lớn, đi về phía tầng trên. Rất nhanh bọn họ đã đi đến tầng 6, một cánh cửa văn phòng viết dòng chữ tổng giám đốc.
“Trời ạ.” Dương Cường bị dọa nước tiểu, nói: “Chúng ta phải làm gì, cần phải chính tổng giám đốc đến? Đây là phỏng vấn hay sao?”
“Cậu coi anh ta là người phỏng vấn là được.” Diệp Lân cười nói: “Đừng quá khẩn trương, đúng rồi, tôi bảo cậu mang theo chứng minh thư và thẻ lương, cậu có mang theo không?”
“Mang… Mang theo.” Dương Cường gật đầu, anh ta nói chuyện có chút run rẩy.
“Vậy đi vào đi.” Diệp Lân nói.
“Cậu không đi vào cùng sao?” Dương Cường càng thêm khẩn trương.
Diệp Lân cười nói: “Tôi không cần, cậu yên tâm đi, con người vị tổng giám đốc này khá dễ nói chuyện.”
“A…” Dương Cường thở ra một hơi, có chút run rẩy gõ cửa.
“Mời vào!” Bên trong, âm thành của Hà Cương truyền ra.
Sau đó Dương Cường run run đi vào bên trong phòng, Hà Cương nhìn thấy bộ dáng này của Dương Cường, cười nói: “Dương Cường đúng không, ngồi đi, đừng khẩn trương.”
“Sếp… Sếp tổng tốt lành.” Dương Cường không dám ngồi xuống.
Trên thực tế, anh ta chính là một dân quèn, phần lớn những người tiếp xúc đều là những người tầng dưới chót. Ngày thường khi nhắc đến sếp tổng gì đó cảm thấy còn ổn, nhưng khi anh ta tự mình đối mặt, hơn nữa đây có lẽ còn liên quan đến về sau chính mình có ăn nổi cơm hay không, anh ta thật sự có chút khẩn trương.
“Ừm, người không tệ, tôi thích.” Hà Cương cười tươi hớn hở nói: “Anh được tuyển dụng!”
“A?” Cả người Dương Cường ngẩn ngơ.
Mặc dù anh ta chưa từng đi phỏng vấn, nhưng không phải trong TV luôn nói khi phỏng vấn sẽ bị hỏi rất nhiều vấn đề hay sao? Nhưng anh ta còn không bị hỏi một câu nào.
Hà Cương cười nói: “Tôi chính là như vậy, nhận người xem có hợp mắt hay không, con người của anh nhìn qua rất giản dị, tôi rất thích. Như vậy đi, công ty của chúng tôi vừa vặn khuyết thiếu vị trí giám đốc nhân sự, anh đi làm! Thường ngày cũng không có chuyện gì, chỉ cần phụ trách ký tên là được, còn tiền lương một năm, 100 vạn, anh thấy có đủ không?”
“Hả!”
Khi nghe thấy 100 vạn, Dương Cường mềm nhũn chân, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất. Anh ta dựa vào vách tường, hai mắt trợn to, khiếp sợ nhìn Hà Cương.
“Không phải anh ta muốn mình đi buôn lậu ma túy chứ!” Lúc này trong lòng Dương Cường hiện ra đủ loại suy nghĩ.
“Đây… Sếp… Sếp tổng, tiền lương này quá cao, công việc này… Tôi không dám làm, tôi chính là một người thành thật, tôi…” Trong khoảng thời gian ngắn Dương Cường cũng không biết nên nói cái gì.
Bên ngoài, khóe miệng Diệp Lân hơi run rẩy.
Anh chàng này quá nhát!
Nhưng hiển nhiên tài ăn nói của Hà Cương tương đối xuất sắc, dưới sự khuyên bảo kiên nhẫn của anh ta, Dương Cường mới tin đây là một phần công việc vô cùng nghiêm túc.
Nhưng khi anh ta đi ra ngoài, cả người vẫn còn choáng váng.
Nhìn Diệp Lân, anh ta có rất nhiều vấn đề muốn dò hỏi.
Nhưng lúc này Hà Cương cũng vừa đi ra, nói: “Như vậy đi, tôi dẫn anh đi bộ phận nhân sự xử lý thủ tục, sau đó thuận tiện dẫn anh làm quen một chút về bộ nhân sự, giám đốc nhân sự tương đương với phó lãnh đạo bộ nhân sự. Đúng rồi, mấy thứ như thẻ ngân hàng đã được chuẩn bị tốt, đợi lát nữa bên tài vụ sẽ chuyển cho anh nửa tiền lương, tiền lương một năm của vị trí giám đốc nhân sự này được chi trước một nửa, một nửa còn lại phát theo tháng.”
“Vậy cậu ấy…” Dương Cường chỉ về phía Diệp Lân.
“Cậu ấy……” Hà Cương mỉm cười nhìn về phía Diệp Lân, không nói rõ, lôi kéo Dương Cường đi đến tầng của bộ phận nhân sự.
Nhìn bộ dáng nhút nhát của Dương Cường, Diệp Lân cảm thấy có chút buồn cười, sờ sờ cái mũi, nhìn về phía Dương Cường đã đi xa nói: “Có khoản tiền lương này và một khoản trả trước, có lẽ tiền phẫu thuật của An An sẽ được giải quyết.”
Nói xong, hắn đi xuống tầng dưới!
Đi làm, tất nhiên hắn không phải đi làm, hắn chỉ phủi tay làm người đứng sau.
Lúc chưa khôi phục ký ức hắn không hiểu biết nhiều về quyền hạn của thẻ kim cương, nhưng bây giờ hắn đã vô cùng rõ ràng!
Thẻ kim cương có thể điều động nguồn tài chính khủng bố ở ngân hàng Tân Hải, đồng thời hắn có thể sử dụng miễn phí đoàn tài chính của ngân hàng Tân Hải. Nói cách khác, lúc trước Trâu Thiến Thiến trợ giúp hắn, vốn dĩ chính là chuyện nằm trong vòng quyền hạn thẻ ngân hàng của hắn.
Lúc trước Trâu Thiến Thiến không vì cách ăn mặc của hắn mà chế giễu hắn, điều này làm cho Diệp Lân lại tăng thêm một phần ấn tượng tốt về cô.
Có một đoàn tài chính hàng đầu như vậy, hắn gần như không phải lo lắng việc Hà Cương sẽ động tay động chân lên bộ tài vụ.
Diệp Lân suy nghĩ, đi xuống dưới tầng, nơi cửa vào của tầng một, lúc này có mấy người đang bận việc, bọn họ đặt một tấm ảnh chụp lên trên cột của ông chủ.
Khi đi ngang qua Diệp Lân nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi cong lên.
Sau đó hắn cũng không đứng lại nhiều, đi ra bên ngoài gọi một chiếc xe taxi, đi thẳng đến tiểu khu Hoa Viên.
Có lẽ khoảng thời gian này Minh Tiểu Nam và Chiết Thu Vũ đã trở lại. Vừa lúc có thể hỏi bọn họ xem nhiệm vụ cụ thể là gì.
……
Khi Diệp Lân rời đi, bộ nhân sự của công ty Thịnh Thế, lúc này ở bên trong đang rất bận rộn.
Hà Cương vừa dẫn theo Dương Cường đi vào trong đó, anh ta vỗ tay nói: “Mọi người tạm gác chuyện trong tay lại đã.”
Công ty bị thu mua riêng hoàn toàn, chuyện Hà Cương từ ông chủ biến thành làm công, sau ngày hôm qua từ trên xuống dưới công ty đã biết hết.
Nhưng mọi người vẫn rất tôn trọng Hà Cương.
Lâm Thiến ngồi ở vị trí ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy Dương Cường đứng bên cạnh Hà Cương, cả người ngẩn ngơ.
“Không phải anh ta là người đi bên cạnh Diệp Lân hay sao? Ăn mặc cũng quá keo kiệt, tại sao anh ta lại đi bên cạnh ông chủ? Ông chủ mới nhận vệ sĩ? Hay Diệp Lân cũng là vệ sĩ của ông chủ, không phải là bảo vệ?” Lâm Thiến cân nhắc trong lòng.
Dù sao Diệp Lân làm vệ sĩ cô ta cũng có thể hiểu được, dưới cái nhìn của cô ta, mặc dù Diệp Lân vô cùng phế vật nhưng lại có một cơ thể mạnh khỏe! Anh ta còn có thể làm được vệ sĩ.
Đúng lúc này, Hà Cương mở miệng: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là giám đốc nhân sự mới của chúng ta, Dương Cường! Đến đây, Dương Cường, giới thiệu qua với mọi người đi!”
Dương Cường chưa bao giờ nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy, anh ta có chút khẩn trương, nhưng vẫn căng da đầu nói: “Chào mọi người, tôi tên là Dương Cường, hy vọng sau này có thể làm việc vui vẻ.”
Đầu óc của Lâm Thiến đang nổ tung!
Tên gà rù nghèo đi dọn gạch, mặt mày xám tro vẫn còn đi bên cạnh Diệp Lân hai ngày trước, đột nhiên đi đến công ty của bọn họ làm việc, hơn nữa… Còn biến thành người lãnh đạo trực tiếp của cô ta?
Lâm Thiến cảm giác thế giới quan của mình… Sụp đổ.
“Được rồi, tôi còn việc phải làm, Tiểu Trịnh, cậu mang giám đốc Dương đi làm quen bộ nhân sự một chút.” Hà Cương nói với người đứng cách đó không xa.
“Vâng, tổng giám đốc Hà.” Một người đàn ông trẻ tuổi đứng lên.
Bộ nhân sự lại lần nữa khôi phục lại bộ dáng bận rộn trước đó, tất nhiên phần lớn người đều đang bàn tán về chuyện Dương Cường đến.
Còn Lâm Thiến ngồi phát ngốc trên chỗ ngồi của chính mình, cô ta cảm giác hình như mọi chuyện quá không bình thường.
Dương Cường đến làm giám đốc nhân sự, không lẽ anh ta và ông chủ có quan hệ thân thích? Diệp Lân được anh ta giới thiệu vào? Vậy Diệp Lân làm cái gì ở công ty đây?
Lúc trước Diệp Lân nói sẽ làm mình hối hận, không lẽ anh ta sẽ đến công ty Thịnh Thế đi làm?
Trong lòng cô ta hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
“Ê, Lâm Thiến.” Lúc này một người phụ nữ bên cạnh Lâm Thiến mở miệng, nói: “Cô đã nhìn thấy ông chủ mới của chúng ta chưa.”
Trong lòng Lâm Thiến có chút bực bội, cô ta lắc đầu: “Chưa thấy qua, có chuyện gì vậy? Có thể thu mua công ty của chúng ta, có lẽ là xí nghiệp lớn nhà ai đó. Ít nhất cũng là một ông già bốn năm chục tuổi.”
“Cái này thì cô thật sự suy nghĩ nhiều rồi.” Người phụ nữ kia thần bí nói: “Không phải tôi vừa đi ra ngoài một chuyến hay sao? Lúc trở về nhìn thấy ảnh chụp ông chủ mới được treo trên vách tường, cũng không già, nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi.”
“Con nhà giàu?” Sắc mặt Lâm Thiến thay đổi, thậm chí bên trong mắt hiện ra một tia hưng phấn.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ở bộ nhân sự Diệp Lân cũng không biết, hắn gọi một cái xe về đến chỗ ở trong tiểu khu Hoa Viên, thật không may khi vừa đến cửa, hắn gặp phải Bạch Liên Hương vừa đi mua đồ ăn về nhà!
“Diệp Lân, cậu còn đến tiểu khu Hoa Viên làm gì?” Bạch Liên Hương nhìn thấy Diệp Lân, hiển nhiên không có lời hay, bà ta trừng mắt nhìn Diệp Lân, nói: “Có phải cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu đã ký tên, tôi và cả Vân Nguyệt đã không có bất cứ quan hệ gì với cậu. Còn không nhanh chóng cút đi, đừng đến đây làm bẩn mắt của chúng tôi.”
Diệp Lân cười trong lòng.
Cha của Lâm Vân Nguyệt là một người tốt thấu tình đạt lý nhưng lại cưới phải một người đàn bà như vậy.
“Cậu đứng lại!” Bạch Liên Hương hét lên, nói: “Cậu muốn làm gì? Cậu còn như vậy tôi sẽ gọi người của bất động sản đuổi cậu ra ngoài.”
“Sau khi ly hôn tôi mua một căn hộ ở trong tiểu khu Hoa Viên, bây giờ ở nơi này, không được hả?” Diệp Lân liếc nhìn bà ta một cái, nói.
“Hả?” Bạch Liên Hương hơi sửng sốt.
Một là những lời này của Diệp Lân làm bà ta có chút ngây người, phản ứng theo bản năng của bà ta là, sao cậu ta có thể có tiền mua nhà ở ở bên này, tiền lương mỗi tháng đều đưa cho tôi.
Hai là bà ta không nghĩ đến Diệp Lân dám nói chuyện như vậy với bà ta.
Diệp Lân trong quá khứ còn không dám thở mạnh một cái trước mặt bà ta.
Sau khi lấy lại tinh thần, nối tiếp đó chính là cơn tức giận trào dâng trong lòng!
“Cậu đứng lại cho tôi!” Bà ta điên tiết hét lên: “Sao cậu có thể mua nổi nhà ở chỗ này!”
Bà ta nhằm thẳng vào phía cổng lớn, đuổi theo Diệp Lân.
Dương Cường không còn gì để nói, hỏi: “Không nghĩ đến Lâm Thiến cũng làm ở chỗ này, vậy không phải về sau mỗi ngày chúng ta sẽ bị cô ta sỉ nhục.”
Diệp Lân ngẩn người, hơi mỉm cười nói: “Không để ý đến cô ta là được, hơn nữa… Không biết ai làm nhục ai.”
Tất cả mọi thứ về chức vị và tiền lương của Dương Cường đã được sắp xếp xong, hắn đã thương lượng tốt với Hà Cương, chức vị của hắn chính là vị trí giám đốc nhân lực vừa trống.
Tất nhiên hắn không cần làm chuyện gì cả, nằm chơi là được rồi.
“Chúng ta đến làm bảo vệ hả?” Dương Cường lại hỏi.
Diệp Lân gãi đầu nói: “Tôi cũng không biết, chờ sau khi đi vào xem bọn họ sắp xếp như thế nào.”
Dương Cường nửa tin nửa ngờ, hai người đi vào cửa lớn, đi về phía tầng trên. Rất nhanh bọn họ đã đi đến tầng 6, một cánh cửa văn phòng viết dòng chữ tổng giám đốc.
“Trời ạ.” Dương Cường bị dọa nước tiểu, nói: “Chúng ta phải làm gì, cần phải chính tổng giám đốc đến? Đây là phỏng vấn hay sao?”
“Cậu coi anh ta là người phỏng vấn là được.” Diệp Lân cười nói: “Đừng quá khẩn trương, đúng rồi, tôi bảo cậu mang theo chứng minh thư và thẻ lương, cậu có mang theo không?”
“Mang… Mang theo.” Dương Cường gật đầu, anh ta nói chuyện có chút run rẩy.
“Vậy đi vào đi.” Diệp Lân nói.
“Cậu không đi vào cùng sao?” Dương Cường càng thêm khẩn trương.
Diệp Lân cười nói: “Tôi không cần, cậu yên tâm đi, con người vị tổng giám đốc này khá dễ nói chuyện.”
“A…” Dương Cường thở ra một hơi, có chút run rẩy gõ cửa.
“Mời vào!” Bên trong, âm thành của Hà Cương truyền ra.
Sau đó Dương Cường run run đi vào bên trong phòng, Hà Cương nhìn thấy bộ dáng này của Dương Cường, cười nói: “Dương Cường đúng không, ngồi đi, đừng khẩn trương.”
“Sếp… Sếp tổng tốt lành.” Dương Cường không dám ngồi xuống.
Trên thực tế, anh ta chính là một dân quèn, phần lớn những người tiếp xúc đều là những người tầng dưới chót. Ngày thường khi nhắc đến sếp tổng gì đó cảm thấy còn ổn, nhưng khi anh ta tự mình đối mặt, hơn nữa đây có lẽ còn liên quan đến về sau chính mình có ăn nổi cơm hay không, anh ta thật sự có chút khẩn trương.
“Ừm, người không tệ, tôi thích.” Hà Cương cười tươi hớn hở nói: “Anh được tuyển dụng!”
“A?” Cả người Dương Cường ngẩn ngơ.
Mặc dù anh ta chưa từng đi phỏng vấn, nhưng không phải trong TV luôn nói khi phỏng vấn sẽ bị hỏi rất nhiều vấn đề hay sao? Nhưng anh ta còn không bị hỏi một câu nào.
Hà Cương cười nói: “Tôi chính là như vậy, nhận người xem có hợp mắt hay không, con người của anh nhìn qua rất giản dị, tôi rất thích. Như vậy đi, công ty của chúng tôi vừa vặn khuyết thiếu vị trí giám đốc nhân sự, anh đi làm! Thường ngày cũng không có chuyện gì, chỉ cần phụ trách ký tên là được, còn tiền lương một năm, 100 vạn, anh thấy có đủ không?”
“Hả!”
Khi nghe thấy 100 vạn, Dương Cường mềm nhũn chân, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất. Anh ta dựa vào vách tường, hai mắt trợn to, khiếp sợ nhìn Hà Cương.
“Không phải anh ta muốn mình đi buôn lậu ma túy chứ!” Lúc này trong lòng Dương Cường hiện ra đủ loại suy nghĩ.
“Đây… Sếp… Sếp tổng, tiền lương này quá cao, công việc này… Tôi không dám làm, tôi chính là một người thành thật, tôi…” Trong khoảng thời gian ngắn Dương Cường cũng không biết nên nói cái gì.
Bên ngoài, khóe miệng Diệp Lân hơi run rẩy.
Anh chàng này quá nhát!
Nhưng hiển nhiên tài ăn nói của Hà Cương tương đối xuất sắc, dưới sự khuyên bảo kiên nhẫn của anh ta, Dương Cường mới tin đây là một phần công việc vô cùng nghiêm túc.
Nhưng khi anh ta đi ra ngoài, cả người vẫn còn choáng váng.
Nhìn Diệp Lân, anh ta có rất nhiều vấn đề muốn dò hỏi.
Nhưng lúc này Hà Cương cũng vừa đi ra, nói: “Như vậy đi, tôi dẫn anh đi bộ phận nhân sự xử lý thủ tục, sau đó thuận tiện dẫn anh làm quen một chút về bộ nhân sự, giám đốc nhân sự tương đương với phó lãnh đạo bộ nhân sự. Đúng rồi, mấy thứ như thẻ ngân hàng đã được chuẩn bị tốt, đợi lát nữa bên tài vụ sẽ chuyển cho anh nửa tiền lương, tiền lương một năm của vị trí giám đốc nhân sự này được chi trước một nửa, một nửa còn lại phát theo tháng.”
“Vậy cậu ấy…” Dương Cường chỉ về phía Diệp Lân.
“Cậu ấy……” Hà Cương mỉm cười nhìn về phía Diệp Lân, không nói rõ, lôi kéo Dương Cường đi đến tầng của bộ phận nhân sự.
Nhìn bộ dáng nhút nhát của Dương Cường, Diệp Lân cảm thấy có chút buồn cười, sờ sờ cái mũi, nhìn về phía Dương Cường đã đi xa nói: “Có khoản tiền lương này và một khoản trả trước, có lẽ tiền phẫu thuật của An An sẽ được giải quyết.”
Nói xong, hắn đi xuống tầng dưới!
Đi làm, tất nhiên hắn không phải đi làm, hắn chỉ phủi tay làm người đứng sau.
Lúc chưa khôi phục ký ức hắn không hiểu biết nhiều về quyền hạn của thẻ kim cương, nhưng bây giờ hắn đã vô cùng rõ ràng!
Thẻ kim cương có thể điều động nguồn tài chính khủng bố ở ngân hàng Tân Hải, đồng thời hắn có thể sử dụng miễn phí đoàn tài chính của ngân hàng Tân Hải. Nói cách khác, lúc trước Trâu Thiến Thiến trợ giúp hắn, vốn dĩ chính là chuyện nằm trong vòng quyền hạn thẻ ngân hàng của hắn.
Lúc trước Trâu Thiến Thiến không vì cách ăn mặc của hắn mà chế giễu hắn, điều này làm cho Diệp Lân lại tăng thêm một phần ấn tượng tốt về cô.
Có một đoàn tài chính hàng đầu như vậy, hắn gần như không phải lo lắng việc Hà Cương sẽ động tay động chân lên bộ tài vụ.
Diệp Lân suy nghĩ, đi xuống dưới tầng, nơi cửa vào của tầng một, lúc này có mấy người đang bận việc, bọn họ đặt một tấm ảnh chụp lên trên cột của ông chủ.
Khi đi ngang qua Diệp Lân nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi cong lên.
Sau đó hắn cũng không đứng lại nhiều, đi ra bên ngoài gọi một chiếc xe taxi, đi thẳng đến tiểu khu Hoa Viên.
Có lẽ khoảng thời gian này Minh Tiểu Nam và Chiết Thu Vũ đã trở lại. Vừa lúc có thể hỏi bọn họ xem nhiệm vụ cụ thể là gì.
……
Khi Diệp Lân rời đi, bộ nhân sự của công ty Thịnh Thế, lúc này ở bên trong đang rất bận rộn.
Hà Cương vừa dẫn theo Dương Cường đi vào trong đó, anh ta vỗ tay nói: “Mọi người tạm gác chuyện trong tay lại đã.”
Công ty bị thu mua riêng hoàn toàn, chuyện Hà Cương từ ông chủ biến thành làm công, sau ngày hôm qua từ trên xuống dưới công ty đã biết hết.
Nhưng mọi người vẫn rất tôn trọng Hà Cương.
Lâm Thiến ngồi ở vị trí ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy Dương Cường đứng bên cạnh Hà Cương, cả người ngẩn ngơ.
“Không phải anh ta là người đi bên cạnh Diệp Lân hay sao? Ăn mặc cũng quá keo kiệt, tại sao anh ta lại đi bên cạnh ông chủ? Ông chủ mới nhận vệ sĩ? Hay Diệp Lân cũng là vệ sĩ của ông chủ, không phải là bảo vệ?” Lâm Thiến cân nhắc trong lòng.
Dù sao Diệp Lân làm vệ sĩ cô ta cũng có thể hiểu được, dưới cái nhìn của cô ta, mặc dù Diệp Lân vô cùng phế vật nhưng lại có một cơ thể mạnh khỏe! Anh ta còn có thể làm được vệ sĩ.
Đúng lúc này, Hà Cương mở miệng: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là giám đốc nhân sự mới của chúng ta, Dương Cường! Đến đây, Dương Cường, giới thiệu qua với mọi người đi!”
Dương Cường chưa bao giờ nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy, anh ta có chút khẩn trương, nhưng vẫn căng da đầu nói: “Chào mọi người, tôi tên là Dương Cường, hy vọng sau này có thể làm việc vui vẻ.”
Đầu óc của Lâm Thiến đang nổ tung!
Tên gà rù nghèo đi dọn gạch, mặt mày xám tro vẫn còn đi bên cạnh Diệp Lân hai ngày trước, đột nhiên đi đến công ty của bọn họ làm việc, hơn nữa… Còn biến thành người lãnh đạo trực tiếp của cô ta?
Lâm Thiến cảm giác thế giới quan của mình… Sụp đổ.
“Được rồi, tôi còn việc phải làm, Tiểu Trịnh, cậu mang giám đốc Dương đi làm quen bộ nhân sự một chút.” Hà Cương nói với người đứng cách đó không xa.
“Vâng, tổng giám đốc Hà.” Một người đàn ông trẻ tuổi đứng lên.
Bộ nhân sự lại lần nữa khôi phục lại bộ dáng bận rộn trước đó, tất nhiên phần lớn người đều đang bàn tán về chuyện Dương Cường đến.
Còn Lâm Thiến ngồi phát ngốc trên chỗ ngồi của chính mình, cô ta cảm giác hình như mọi chuyện quá không bình thường.
Dương Cường đến làm giám đốc nhân sự, không lẽ anh ta và ông chủ có quan hệ thân thích? Diệp Lân được anh ta giới thiệu vào? Vậy Diệp Lân làm cái gì ở công ty đây?
Lúc trước Diệp Lân nói sẽ làm mình hối hận, không lẽ anh ta sẽ đến công ty Thịnh Thế đi làm?
Trong lòng cô ta hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
“Ê, Lâm Thiến.” Lúc này một người phụ nữ bên cạnh Lâm Thiến mở miệng, nói: “Cô đã nhìn thấy ông chủ mới của chúng ta chưa.”
Trong lòng Lâm Thiến có chút bực bội, cô ta lắc đầu: “Chưa thấy qua, có chuyện gì vậy? Có thể thu mua công ty của chúng ta, có lẽ là xí nghiệp lớn nhà ai đó. Ít nhất cũng là một ông già bốn năm chục tuổi.”
“Cái này thì cô thật sự suy nghĩ nhiều rồi.” Người phụ nữ kia thần bí nói: “Không phải tôi vừa đi ra ngoài một chuyến hay sao? Lúc trở về nhìn thấy ảnh chụp ông chủ mới được treo trên vách tường, cũng không già, nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi.”
“Con nhà giàu?” Sắc mặt Lâm Thiến thay đổi, thậm chí bên trong mắt hiện ra một tia hưng phấn.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ở bộ nhân sự Diệp Lân cũng không biết, hắn gọi một cái xe về đến chỗ ở trong tiểu khu Hoa Viên, thật không may khi vừa đến cửa, hắn gặp phải Bạch Liên Hương vừa đi mua đồ ăn về nhà!
“Diệp Lân, cậu còn đến tiểu khu Hoa Viên làm gì?” Bạch Liên Hương nhìn thấy Diệp Lân, hiển nhiên không có lời hay, bà ta trừng mắt nhìn Diệp Lân, nói: “Có phải cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu đã ký tên, tôi và cả Vân Nguyệt đã không có bất cứ quan hệ gì với cậu. Còn không nhanh chóng cút đi, đừng đến đây làm bẩn mắt của chúng tôi.”
Diệp Lân cười trong lòng.
Cha của Lâm Vân Nguyệt là một người tốt thấu tình đạt lý nhưng lại cưới phải một người đàn bà như vậy.
“Cậu đứng lại!” Bạch Liên Hương hét lên, nói: “Cậu muốn làm gì? Cậu còn như vậy tôi sẽ gọi người của bất động sản đuổi cậu ra ngoài.”
“Sau khi ly hôn tôi mua một căn hộ ở trong tiểu khu Hoa Viên, bây giờ ở nơi này, không được hả?” Diệp Lân liếc nhìn bà ta một cái, nói.
“Hả?” Bạch Liên Hương hơi sửng sốt.
Một là những lời này của Diệp Lân làm bà ta có chút ngây người, phản ứng theo bản năng của bà ta là, sao cậu ta có thể có tiền mua nhà ở ở bên này, tiền lương mỗi tháng đều đưa cho tôi.
Hai là bà ta không nghĩ đến Diệp Lân dám nói chuyện như vậy với bà ta.
Diệp Lân trong quá khứ còn không dám thở mạnh một cái trước mặt bà ta.
Sau khi lấy lại tinh thần, nối tiếp đó chính là cơn tức giận trào dâng trong lòng!
“Cậu đứng lại cho tôi!” Bà ta điên tiết hét lên: “Sao cậu có thể mua nổi nhà ở chỗ này!”
Bà ta nhằm thẳng vào phía cổng lớn, đuổi theo Diệp Lân.