Chương 72: Hữu kinh vô hiểm
“Phải xem chúng ta có đủ may mắn để giải quyết Tần Chân Nguyệt không đã.” Chúc Hợp nhíu mày nói.
“Chàng nói vậy nghĩa là sao?” Tạ Phác chỉ cần nghĩ đến Tần Chân Nguyệt là đã cảm thấy đau đầu, khổ thân Chúc Hợp lại còn bị Tần Chân Nguyệt nhìn trúng.
“Quan hệ giữa hai triều càng ngày càng kém, mấy năm Triệu Càn liên tục chiêu binh mãi mã, gia tăng quân đội, chắc chắn hắn đang muốn thu hồi lại nửa phần đất ở phía bắc của hoàng thượng. Triệu Càn không phải kẻ ngu, chắc chắn hắn biết những việc Tần Chân Nguyệt làm ở hậu cung, cứ cho là Tần Chân Nguyệt hành sự không để lại dấu tích, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được người giở trò quỷ chính là nàng ta, nhưng hết lần này tới lần khác Triệu Càn vẫn luôn nhẫn nhịn giả vờ như không biết, mấu chốt chính là tại sao Tần Chân Nguyệt thành thân đã nhiều năm mà còn chưa có hài tử.”
“Ý của chàng là... Triệu Càn đưa Lẫm Nguyệt công chúa về để tuyên chiến?”
“Không sai.” Chúc Hợp gật đầu.
“Nhưng cũng không đúng lắm, nếu Triệu Càn giữ Lẫm Nguyệt công chúa lại thì chẳng phải càng có lợi hơn sao?” Tạ Phác nhíu mày phân tích điều nàng đang nghi ngờ. Ngay thời điểm mấu chốt này, Triệu Càn lại đưa Tần Chân Nguyệt về Đại Tề, hành động này khiến người khác không thể hiểu được hắn đang muốn gì, chẳng lẽ...
Tạ Phác nghĩ đến đây, nàng thất thố quay đầu nhìn Chúc Hợp, Chúc Hợp khẽ gật đầu đồng tình khiến Tạ Phác càng không dám tin.
“Có lẽ Triệu Càn đã yêu Tần Chân Nguyệt, hắn đưa Tần Chân Nguyệt về Đại Tề có lẽ bởi không muốn nàng bị tổn thương.” Chúc Hợp không nhịn được bùi ngùi, Tần Chân Nguyệt có thể gặp được nam nhân tốt như Triệu Càn là phúc phận của nàng, nhưng đáng tiếc Tần Chân Nguyệt lại không biết được tâm tư của Triệu Càn.
Tạ Phác im lặng, nàng cũng không biết nói gì cho phải.
Tần Chân Nguyệt làm ra mấy việc như vậy khiến cho Tạ Phác có cảm giác như nàng ta vì đang cố gắng đoạt hạt vừng mà vứt đi hạt dưa.
Triệu Càn làm đến mức này, đã nói rõ nam nhân này thật tâm yêu Tần Chân Nguyệt. Tần Chân Nguyệt có biết tâm ý của Triệu Càn dành cho nàng không?
Chúc Hợp nhanh chóng bị Tần Chí Vũ triệu kiến lần hai. Chúc Hợp biết lần này vào cung, cũng là đặt dấu chấm hết cho chuyện này, hắn chỉ cầu mong Lý hoàng hậu nhất định phải đủ ích kỷ, nếu không mọi cố gắng làm việc bao năm của hắn, tất cả sẽ đổ sông đổ biển trong chốc lát.
Từ sau khi trở thành hoàng đế, Tần Chí Vũ có rất nhiều ưu điểm và khuyết điểm, ưu điểm lớn nhất của hắn là không quá cứng đầu, nếu hắn sai thì hắn vẫn sẽ nghe thần tử khuyên bảo, thái độ đối với thần tử cũng coi như không tệ, chỉ cần là bản thân mắc sai, hắn nhất định sẽ thành khẩn xin lỗi.
Khi Tần Chí Vũ gọi Chúc Hợp một tiếng “Chúc ái khanh”, Chúc Hợp biết lần này hắn hữu kinh vô hiểm qua cửa rồi.
“Ái khanh, chuyện hôm đó là trẫm sai, xin ái khanh chớ để trong lòng.”
Chúc Hợp thầm thổ tào, hắn làm gì dám để bụng, ngươi dù gì cũng là cửu ngũ chí tôn, hắn làm gì có cửa giận lẫy với Tần Chí Vũ?
“Bệ hạ tin tưởng thần là thần đã thỏa mãn rồi.” Nói chuyện là một nghệ thuật, người nói chuyện cũng là một nghệ sĩ. Về phía Chúc Hợp, hắn nhất định phải biểu hiện sự rộng lượng của mình, hắn càng rộng lượng thì Tần Chí Vũ càng cảm thấy khó chịu.
Tần Chân Nguyệt dám hại hắn thảm như vậy, hắn không trả cho nàng ít ân tình thì không phải là Chúc Hợp.
“Nhưng bệ hạ, thần có một việc không biết có nên nói cho người không?”
Tần Chí Vũ phất tay: “Ái khanh cứ nói.”
Chúc Hợp trực tiếp vào chủ đề: “Bệ hạ, Nam triều chiêu binh mãi mã có ý đồ thu hồi đất phương bắc, Triệu hoàng đế đột nhiên đưa Lẫm Nguyệt công chúa quay về Đạt Tề chắc chắn có mục đích sâu xa.”
“Trẫm đã nghĩ đến nhưng còn chưa dám khẳng định, ái khanh có cao kiến gì không?”
“Lẫm Nguyệt công chúa mặc dù là thân muội của bệ hạ, nhưng nàng cũng là hoàng hậu của Triệu hoàng đế. Xuất giá tòng phu, Lẫm Nguyệt công chúa đã là người Triệu gia, chắc chắn sẽ phải an phận cả đời ở nhà chồng, phu quang vinh thì thê quang vinh, thần nghi ngờ Lẫm Nguyệt công chúa có mục đích không đơn giản.”
Tần Chí Vũ cũng nghĩ như vây. Tuy hắn là huynh trưởng của Tần Chân Nguyệt nhưng chính tay hắn lại đưa nàng cho Triệu Càn, một mặt, hắn lợi dụng hôn nhân của Tần Chân Nguyệt để đạt được lợi ích, một mặt lại hoài nghi Tần Chân Nguyệt có mục đích không đơn thuần, Tần Chí Vũ đâu thể vô sỉ được như Chúc Hợp, hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, ngờ trong lòng mà thôi.
Tần Chí Vũ từ một chính nhân quân tử nói gì làm đó trở thành một người âm trầm, thủ đoạn. Thực ra nói vậy cũng không sai, bởi hắn thực sự đã thay đổi quá nhiều.
“Ái khanh nói có lý, khanh nói xem lần này Lẫm Nguyệt công chúa vì sao lại đột nhiên quay về?” Tần Chí Vũ không muốn hiểu, vì vậy hắn nhất định sẽ hỏi Chúc Hợp.
Hắn hi vọng Chúc Hợp có thể cho hắn đáp án, nhưng Chúc Hợp chắc chắn sẽ không nói thật với Tần Chí Vũ, nếu Tần Chí Vũ biết thì chẳng phải kế hoạch tiếp theo của hắn sẽ bị hủy trong chốc lát sao.
“Lẫm Nguyệt công chúa thường thường an tĩnh sống trong cung, thần thật sự không biết nàng ta muốn làm gì.”
Tần Chí Vũ cũng hài lòng với câu trả lời này, Tần Chân Nguyệt không có hành động gì cho nên hắn cũng không thể nhìn ra mục đích của nàng ta.
Không đúng, Tần Chí Vũ đột nhiên nhớ tới một việc từ sau khi Tần Chân Nguyệt trở về: nàng luôn “chăm chỉ” gây phiền phức cho Chúc Hợp.
Tần Chí Vũ quay đầu nhìn Chúc Hợp đang nghiêm chỉnh đứng trước mặt hắn, Chúc Hợp mặc dù đã là thái phó nhưng Tần Chí Vũ vẫn cực kỳ coi trọng lời của hắn. Có rất nhiều chuyện, Tần Chí Vũ đều tự nguyện thương lượng với Chúc Hợp, lần nào Chúc Hợp cũng có thể cho hắn những ý tưởng không tồi.
Tần Chí Vũ gần như đã coi Chúc Hợp thành phụ tá đắc lực của mình. Vấn đề về chiến tranh hai miền Bắc Nam, Chúc Hợp đã đề ra rất nhiều ý kiến hay, cơ hồ đến mức ý kiến của Chúc Hợp sẽ trở thành mệnh lệnh của Tần Chí Vũ.
Tần Chân Nguyệt xúi giục hắn nghi ngờ Chúc Hợp để quan hệ của hai người trở nên lạnh nhạt?
Tần Chí Vũ nhíu mày thật sâu, hắn cực kì thất vọng với Tần Chân Nguyệt, ngay cả thân ca ca mà nàng cũng có thể lợi dụng, Tần Chân Nguyệt sở tác sở vi* thật sự khiến người khác thất vọng.
Sở tác sở vi: Mọi hành động, việc làm.
Chúc Hợp hài lòng vì đã đạt được mục đích. Hắn cũng không ngại bồi thêm một câu: “Bệ hạ, mục đích của Lẫm Nguyệt công chúa không thuần, người vẫn nên cẩn thận với nàng ta thì hơn, nếu có thể, tốt nhất là đưa Lẫm Nguyệt công chúa trở về Nam triều, cũng bớt đi nhiều chuyện phiền toái.”
Chúc Hợp chỉ hận không thể ngay lập tức đóng gói Tần Chân Nguyệt đưa đi xa, để hắn không cần cả ngày phải lo lắng đề phòng Tần Chân Nguyệt đột nhiên xuất hiện đâm hắn vài đao.
Lời này của Chúc Hợp đã làm cho Tần Chí Vũ động tâm. Tần Chân Nguyệt về Đại Tề vừa không đem lại lợi lộc gì, đã thế còn chuyên môn gây phiền phức cho hắn, Tần Chí Vũ thực ra cũng đã có ý định đưa Tần Chân Nguyệt về Nam triều lâu rồi.
Triệu Càn muốn bảo vệ Tần Chân Nguyệt nên mới đưa nàng về Triệu Dương, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được mới có vài ngày mà Tần Chí Vũ đã đóng gói trả nàng ta về.
Lúc nghe được tin mình bị đưa đi, Tần Chân Nguyệt còn đang cực kì ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng vẫn an tĩnh lên xe ngựa rời khỏi Triệu Dương. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tần Chân Nguyệt biết chuyện này không thể thoát khỏi quan hệ với Chúc Hợp, chắc chắn Chúc Hợp đã nói gì đó với Tần Chí Vũ nên Tần Chí Vũ mới cấp bách bắt nàng quay về như vậy.
Tần Chân Nguyệt tức giận, đập mạnh tay lên mặt bàn.
Nàng đã thề sẽ khiến cho Chúc Hợp sống không bằng chết, nhưng hiện tại thì sao, nàng không hững không thể gây phiền phức cho Chúc Hợp, ngược lại Chúc Hợp lại thành công gây khó dễ nàng, Tần Chân Nguyệt càng nghĩ càng không phục, cảm xúc phẫn nộ như một ngọn lửa lớn thiêu đốt nàng.
Chúc Hợp tận mắt nhìn Tần Chân Nguyệt ngồi lên xe ngựa, hắn cảm thấy cuộc đời mình cuối cùng đã có ánh sáng, tâm trạng cực kì thoải mái, giải quyết được một phiền phức lớn thì cuộc sống của hắn lại thanh tịnh hơn nhiều.
Nhưng Chúc Hợp có vẻ đắc ý hơi sớm, ngay lúc đang vui mừng thì hắn nhận được tin xấu từ biên ải. Chúc Hợp muốn chửi thề lắm rồi.
Biên giới Đại Tề - Đại Tống xảy ra chiến tranh, nơi này chính là địa phận yếu nhất của Đại Tề, trước khi tấn công chắc chắn Triệu Càn đã chuẩn bị đầy đủ cho nên biên thành này vừa bị tấn công đã loạn thành một đoàn.
Xe ngựa của Tần Chân Nguyệt dừng lại rồi quay về Triệu Dương, Chúc Hợp biết tin Tần Chân Nguyệt quay về Triều Dương chỉ kém chút là quăng bàn, hắn biết mà, ông trời cũng muốn phản bội hắn!
Hắn chỉ hơi khốn nạn một chút, hoa tâm một chút, nhưng hắn đã biết sai mà sửa, vì sao ông trời vẫn chưa buông tha cho hắn?
Chúc Hợp vừa oán hận Tần Chân Nguyệt, vừa phải suy nghĩ làm sao mới có thể giải quyết triệt để nàng ta.
Hai bên đang có chiến tranh cho nên Tần Chân Nguyệt chắc chắn sẽ không quay về Đại Tống, vì vậy hắn chỉ có thể giải quyết bằng biện pháp khác.
Chúc Hợp có linh cảm, nếu lần này Tần Chân Nguyệt ở lại Triệu Dương, có lẽ nàng ta mười năm, hai mươi năm, có lẽ đến chết cũng không rời khỏi Triệu Dương nữa. Chỉ mới nghĩ đến khả năng này, lông tơ của hắn đã dựng đứng hết cả lên, hắn không thể để chuyện này trở thành sự thực được.
Nếu không thể đưa nàng về, vậy hắn sẽ giết nàng.
Tần Chân Nguyệt lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng vừa bị Chúc Hợp đả kích nặng nề xong, lần này lại đến Triệu Càn. Tần Chân Nguyệt không biết một chút gì về kế hoạch của Triệu Càn. Những việc nàng hay làm trong hậu cung của Triệu Càn, cũng chỉ là giải quyết những nữ nhân mới được sủng ái có một chút mà đã lên mặt càn rỡ với nàng mà thôi.
Bởi vì Tần Chân Nguyệt là thân muội muội của Tần Chí Vũ cho nên có một số việc, Triệu Càn cũng không muốn cho Tần Chân Nguyệt biết.
Tần Chân Nguyệt lần thứ hai trở lại hoàng cung Triệu Dương, Tần Chí Vũ yên lặng sắp xếp cho nàng ta ở trong cung, Tần Chân Nguyệt lần này cực kì yên tĩnh, bởi vì nàng nhạy cảm phát giác nếu nàng dám ầm ĩ lúc này, nàng sẽ không gánh nổi hậu quả.
Tần Chân Nguyệt yên tĩnh không còn tiếp tục gây chuyện, cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng, thỉnh thoảng phái người đi nghe ngóng tình hình chiến trận, Tần Chí Vũ và Triệu Càn đã chính thức đối đầu.
Đáng lí ra hai bên có thể hòa bình sống với nhau mấy chục năm nhưng bởi vì Triệu Càn bỗng nhiên xuất binh, thế cân bằng đã bị hắn ta tự tay đập vỡ.
Tần Chân Nguyệt không dám tin khi biết Triệu Càn bỗng nhiên xuất binh tiến đánh Tần Chí Vũ. Nàng vẫn còn ở Đại Tề, nhưng Triệu Càn vẫn nhẫn tâm phát động chiến trận, hắn coi nàng là gì đây?
Trong lòng Tần Chân nguyệt sinh ra cảm giác bị phản bội sâu sắc, Tần Chân Nguyệt oán hận Triệu Càn, nàng không hiểu được tâm tư của Triệu Càn nên nàng nghĩ hắn đã quyết định vứt bỏ nàng cho nên mới đưa nàng về Đại Tề.
Chỉ cần Triệu Càn tiếp tục áp dụng hình thức quản lý cũ của cha hắn, hai nước có thể tiếp tục hòa bình thêm mấy chục năm, Đại Tống nghỉ ngơi rồi cùng nhau phát triển, nhưng Triệu Càn là người có thù tất báo, sau khi lên ngôi hắn đã bắt đầu chú trọng đến quản lý và phát triển các mặt, nhất là quân đội.
Phương nam màu mỡ, mấy năm hòa bình quân đội được nghỉ ngơi lấy lại sức, thâm hụt những năm chiến tranh nhanh chóng được bổ sung. Ngoại trừ ngựa chiến, tất cả những phương diện khác đều phát triển cực tốt.
Sau khi phát triển lại rồi thì bắt đầu nghĩ đến chuyện lấy lại một nửa lãnh thổ, Triệu Càn phát động chiến tranh, đã chính thức phá vỡ thế cục hòa bình giữa hai nước.
“Chàng nói vậy nghĩa là sao?” Tạ Phác chỉ cần nghĩ đến Tần Chân Nguyệt là đã cảm thấy đau đầu, khổ thân Chúc Hợp lại còn bị Tần Chân Nguyệt nhìn trúng.
“Quan hệ giữa hai triều càng ngày càng kém, mấy năm Triệu Càn liên tục chiêu binh mãi mã, gia tăng quân đội, chắc chắn hắn đang muốn thu hồi lại nửa phần đất ở phía bắc của hoàng thượng. Triệu Càn không phải kẻ ngu, chắc chắn hắn biết những việc Tần Chân Nguyệt làm ở hậu cung, cứ cho là Tần Chân Nguyệt hành sự không để lại dấu tích, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được người giở trò quỷ chính là nàng ta, nhưng hết lần này tới lần khác Triệu Càn vẫn luôn nhẫn nhịn giả vờ như không biết, mấu chốt chính là tại sao Tần Chân Nguyệt thành thân đã nhiều năm mà còn chưa có hài tử.”
“Ý của chàng là... Triệu Càn đưa Lẫm Nguyệt công chúa về để tuyên chiến?”
“Không sai.” Chúc Hợp gật đầu.
“Nhưng cũng không đúng lắm, nếu Triệu Càn giữ Lẫm Nguyệt công chúa lại thì chẳng phải càng có lợi hơn sao?” Tạ Phác nhíu mày phân tích điều nàng đang nghi ngờ. Ngay thời điểm mấu chốt này, Triệu Càn lại đưa Tần Chân Nguyệt về Đại Tề, hành động này khiến người khác không thể hiểu được hắn đang muốn gì, chẳng lẽ...
Tạ Phác nghĩ đến đây, nàng thất thố quay đầu nhìn Chúc Hợp, Chúc Hợp khẽ gật đầu đồng tình khiến Tạ Phác càng không dám tin.
“Có lẽ Triệu Càn đã yêu Tần Chân Nguyệt, hắn đưa Tần Chân Nguyệt về Đại Tề có lẽ bởi không muốn nàng bị tổn thương.” Chúc Hợp không nhịn được bùi ngùi, Tần Chân Nguyệt có thể gặp được nam nhân tốt như Triệu Càn là phúc phận của nàng, nhưng đáng tiếc Tần Chân Nguyệt lại không biết được tâm tư của Triệu Càn.
Tạ Phác im lặng, nàng cũng không biết nói gì cho phải.
Tần Chân Nguyệt làm ra mấy việc như vậy khiến cho Tạ Phác có cảm giác như nàng ta vì đang cố gắng đoạt hạt vừng mà vứt đi hạt dưa.
Triệu Càn làm đến mức này, đã nói rõ nam nhân này thật tâm yêu Tần Chân Nguyệt. Tần Chân Nguyệt có biết tâm ý của Triệu Càn dành cho nàng không?
Chúc Hợp nhanh chóng bị Tần Chí Vũ triệu kiến lần hai. Chúc Hợp biết lần này vào cung, cũng là đặt dấu chấm hết cho chuyện này, hắn chỉ cầu mong Lý hoàng hậu nhất định phải đủ ích kỷ, nếu không mọi cố gắng làm việc bao năm của hắn, tất cả sẽ đổ sông đổ biển trong chốc lát.
Từ sau khi trở thành hoàng đế, Tần Chí Vũ có rất nhiều ưu điểm và khuyết điểm, ưu điểm lớn nhất của hắn là không quá cứng đầu, nếu hắn sai thì hắn vẫn sẽ nghe thần tử khuyên bảo, thái độ đối với thần tử cũng coi như không tệ, chỉ cần là bản thân mắc sai, hắn nhất định sẽ thành khẩn xin lỗi.
Khi Tần Chí Vũ gọi Chúc Hợp một tiếng “Chúc ái khanh”, Chúc Hợp biết lần này hắn hữu kinh vô hiểm qua cửa rồi.
“Ái khanh, chuyện hôm đó là trẫm sai, xin ái khanh chớ để trong lòng.”
Chúc Hợp thầm thổ tào, hắn làm gì dám để bụng, ngươi dù gì cũng là cửu ngũ chí tôn, hắn làm gì có cửa giận lẫy với Tần Chí Vũ?
“Bệ hạ tin tưởng thần là thần đã thỏa mãn rồi.” Nói chuyện là một nghệ thuật, người nói chuyện cũng là một nghệ sĩ. Về phía Chúc Hợp, hắn nhất định phải biểu hiện sự rộng lượng của mình, hắn càng rộng lượng thì Tần Chí Vũ càng cảm thấy khó chịu.
Tần Chân Nguyệt dám hại hắn thảm như vậy, hắn không trả cho nàng ít ân tình thì không phải là Chúc Hợp.
“Nhưng bệ hạ, thần có một việc không biết có nên nói cho người không?”
Tần Chí Vũ phất tay: “Ái khanh cứ nói.”
Chúc Hợp trực tiếp vào chủ đề: “Bệ hạ, Nam triều chiêu binh mãi mã có ý đồ thu hồi đất phương bắc, Triệu hoàng đế đột nhiên đưa Lẫm Nguyệt công chúa quay về Đạt Tề chắc chắn có mục đích sâu xa.”
“Trẫm đã nghĩ đến nhưng còn chưa dám khẳng định, ái khanh có cao kiến gì không?”
“Lẫm Nguyệt công chúa mặc dù là thân muội của bệ hạ, nhưng nàng cũng là hoàng hậu của Triệu hoàng đế. Xuất giá tòng phu, Lẫm Nguyệt công chúa đã là người Triệu gia, chắc chắn sẽ phải an phận cả đời ở nhà chồng, phu quang vinh thì thê quang vinh, thần nghi ngờ Lẫm Nguyệt công chúa có mục đích không đơn giản.”
Tần Chí Vũ cũng nghĩ như vây. Tuy hắn là huynh trưởng của Tần Chân Nguyệt nhưng chính tay hắn lại đưa nàng cho Triệu Càn, một mặt, hắn lợi dụng hôn nhân của Tần Chân Nguyệt để đạt được lợi ích, một mặt lại hoài nghi Tần Chân Nguyệt có mục đích không đơn thuần, Tần Chí Vũ đâu thể vô sỉ được như Chúc Hợp, hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, ngờ trong lòng mà thôi.
Tần Chí Vũ từ một chính nhân quân tử nói gì làm đó trở thành một người âm trầm, thủ đoạn. Thực ra nói vậy cũng không sai, bởi hắn thực sự đã thay đổi quá nhiều.
“Ái khanh nói có lý, khanh nói xem lần này Lẫm Nguyệt công chúa vì sao lại đột nhiên quay về?” Tần Chí Vũ không muốn hiểu, vì vậy hắn nhất định sẽ hỏi Chúc Hợp.
Hắn hi vọng Chúc Hợp có thể cho hắn đáp án, nhưng Chúc Hợp chắc chắn sẽ không nói thật với Tần Chí Vũ, nếu Tần Chí Vũ biết thì chẳng phải kế hoạch tiếp theo của hắn sẽ bị hủy trong chốc lát sao.
“Lẫm Nguyệt công chúa thường thường an tĩnh sống trong cung, thần thật sự không biết nàng ta muốn làm gì.”
Tần Chí Vũ cũng hài lòng với câu trả lời này, Tần Chân Nguyệt không có hành động gì cho nên hắn cũng không thể nhìn ra mục đích của nàng ta.
Không đúng, Tần Chí Vũ đột nhiên nhớ tới một việc từ sau khi Tần Chân Nguyệt trở về: nàng luôn “chăm chỉ” gây phiền phức cho Chúc Hợp.
Tần Chí Vũ quay đầu nhìn Chúc Hợp đang nghiêm chỉnh đứng trước mặt hắn, Chúc Hợp mặc dù đã là thái phó nhưng Tần Chí Vũ vẫn cực kỳ coi trọng lời của hắn. Có rất nhiều chuyện, Tần Chí Vũ đều tự nguyện thương lượng với Chúc Hợp, lần nào Chúc Hợp cũng có thể cho hắn những ý tưởng không tồi.
Tần Chí Vũ gần như đã coi Chúc Hợp thành phụ tá đắc lực của mình. Vấn đề về chiến tranh hai miền Bắc Nam, Chúc Hợp đã đề ra rất nhiều ý kiến hay, cơ hồ đến mức ý kiến của Chúc Hợp sẽ trở thành mệnh lệnh của Tần Chí Vũ.
Tần Chân Nguyệt xúi giục hắn nghi ngờ Chúc Hợp để quan hệ của hai người trở nên lạnh nhạt?
Tần Chí Vũ nhíu mày thật sâu, hắn cực kì thất vọng với Tần Chân Nguyệt, ngay cả thân ca ca mà nàng cũng có thể lợi dụng, Tần Chân Nguyệt sở tác sở vi* thật sự khiến người khác thất vọng.
Sở tác sở vi: Mọi hành động, việc làm.
Chúc Hợp hài lòng vì đã đạt được mục đích. Hắn cũng không ngại bồi thêm một câu: “Bệ hạ, mục đích của Lẫm Nguyệt công chúa không thuần, người vẫn nên cẩn thận với nàng ta thì hơn, nếu có thể, tốt nhất là đưa Lẫm Nguyệt công chúa trở về Nam triều, cũng bớt đi nhiều chuyện phiền toái.”
Chúc Hợp chỉ hận không thể ngay lập tức đóng gói Tần Chân Nguyệt đưa đi xa, để hắn không cần cả ngày phải lo lắng đề phòng Tần Chân Nguyệt đột nhiên xuất hiện đâm hắn vài đao.
Lời này của Chúc Hợp đã làm cho Tần Chí Vũ động tâm. Tần Chân Nguyệt về Đại Tề vừa không đem lại lợi lộc gì, đã thế còn chuyên môn gây phiền phức cho hắn, Tần Chí Vũ thực ra cũng đã có ý định đưa Tần Chân Nguyệt về Nam triều lâu rồi.
Triệu Càn muốn bảo vệ Tần Chân Nguyệt nên mới đưa nàng về Triệu Dương, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được mới có vài ngày mà Tần Chí Vũ đã đóng gói trả nàng ta về.
Lúc nghe được tin mình bị đưa đi, Tần Chân Nguyệt còn đang cực kì ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng vẫn an tĩnh lên xe ngựa rời khỏi Triệu Dương. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tần Chân Nguyệt biết chuyện này không thể thoát khỏi quan hệ với Chúc Hợp, chắc chắn Chúc Hợp đã nói gì đó với Tần Chí Vũ nên Tần Chí Vũ mới cấp bách bắt nàng quay về như vậy.
Tần Chân Nguyệt tức giận, đập mạnh tay lên mặt bàn.
Nàng đã thề sẽ khiến cho Chúc Hợp sống không bằng chết, nhưng hiện tại thì sao, nàng không hững không thể gây phiền phức cho Chúc Hợp, ngược lại Chúc Hợp lại thành công gây khó dễ nàng, Tần Chân Nguyệt càng nghĩ càng không phục, cảm xúc phẫn nộ như một ngọn lửa lớn thiêu đốt nàng.
Chúc Hợp tận mắt nhìn Tần Chân Nguyệt ngồi lên xe ngựa, hắn cảm thấy cuộc đời mình cuối cùng đã có ánh sáng, tâm trạng cực kì thoải mái, giải quyết được một phiền phức lớn thì cuộc sống của hắn lại thanh tịnh hơn nhiều.
Nhưng Chúc Hợp có vẻ đắc ý hơi sớm, ngay lúc đang vui mừng thì hắn nhận được tin xấu từ biên ải. Chúc Hợp muốn chửi thề lắm rồi.
Biên giới Đại Tề - Đại Tống xảy ra chiến tranh, nơi này chính là địa phận yếu nhất của Đại Tề, trước khi tấn công chắc chắn Triệu Càn đã chuẩn bị đầy đủ cho nên biên thành này vừa bị tấn công đã loạn thành một đoàn.
Xe ngựa của Tần Chân Nguyệt dừng lại rồi quay về Triệu Dương, Chúc Hợp biết tin Tần Chân Nguyệt quay về Triều Dương chỉ kém chút là quăng bàn, hắn biết mà, ông trời cũng muốn phản bội hắn!
Hắn chỉ hơi khốn nạn một chút, hoa tâm một chút, nhưng hắn đã biết sai mà sửa, vì sao ông trời vẫn chưa buông tha cho hắn?
Chúc Hợp vừa oán hận Tần Chân Nguyệt, vừa phải suy nghĩ làm sao mới có thể giải quyết triệt để nàng ta.
Hai bên đang có chiến tranh cho nên Tần Chân Nguyệt chắc chắn sẽ không quay về Đại Tống, vì vậy hắn chỉ có thể giải quyết bằng biện pháp khác.
Chúc Hợp có linh cảm, nếu lần này Tần Chân Nguyệt ở lại Triệu Dương, có lẽ nàng ta mười năm, hai mươi năm, có lẽ đến chết cũng không rời khỏi Triệu Dương nữa. Chỉ mới nghĩ đến khả năng này, lông tơ của hắn đã dựng đứng hết cả lên, hắn không thể để chuyện này trở thành sự thực được.
Nếu không thể đưa nàng về, vậy hắn sẽ giết nàng.
Tần Chân Nguyệt lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng vừa bị Chúc Hợp đả kích nặng nề xong, lần này lại đến Triệu Càn. Tần Chân Nguyệt không biết một chút gì về kế hoạch của Triệu Càn. Những việc nàng hay làm trong hậu cung của Triệu Càn, cũng chỉ là giải quyết những nữ nhân mới được sủng ái có một chút mà đã lên mặt càn rỡ với nàng mà thôi.
Bởi vì Tần Chân Nguyệt là thân muội muội của Tần Chí Vũ cho nên có một số việc, Triệu Càn cũng không muốn cho Tần Chân Nguyệt biết.
Tần Chân Nguyệt lần thứ hai trở lại hoàng cung Triệu Dương, Tần Chí Vũ yên lặng sắp xếp cho nàng ta ở trong cung, Tần Chân Nguyệt lần này cực kì yên tĩnh, bởi vì nàng nhạy cảm phát giác nếu nàng dám ầm ĩ lúc này, nàng sẽ không gánh nổi hậu quả.
Tần Chân Nguyệt yên tĩnh không còn tiếp tục gây chuyện, cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng, thỉnh thoảng phái người đi nghe ngóng tình hình chiến trận, Tần Chí Vũ và Triệu Càn đã chính thức đối đầu.
Đáng lí ra hai bên có thể hòa bình sống với nhau mấy chục năm nhưng bởi vì Triệu Càn bỗng nhiên xuất binh, thế cân bằng đã bị hắn ta tự tay đập vỡ.
Tần Chân Nguyệt không dám tin khi biết Triệu Càn bỗng nhiên xuất binh tiến đánh Tần Chí Vũ. Nàng vẫn còn ở Đại Tề, nhưng Triệu Càn vẫn nhẫn tâm phát động chiến trận, hắn coi nàng là gì đây?
Trong lòng Tần Chân nguyệt sinh ra cảm giác bị phản bội sâu sắc, Tần Chân Nguyệt oán hận Triệu Càn, nàng không hiểu được tâm tư của Triệu Càn nên nàng nghĩ hắn đã quyết định vứt bỏ nàng cho nên mới đưa nàng về Đại Tề.
Chỉ cần Triệu Càn tiếp tục áp dụng hình thức quản lý cũ của cha hắn, hai nước có thể tiếp tục hòa bình thêm mấy chục năm, Đại Tống nghỉ ngơi rồi cùng nhau phát triển, nhưng Triệu Càn là người có thù tất báo, sau khi lên ngôi hắn đã bắt đầu chú trọng đến quản lý và phát triển các mặt, nhất là quân đội.
Phương nam màu mỡ, mấy năm hòa bình quân đội được nghỉ ngơi lấy lại sức, thâm hụt những năm chiến tranh nhanh chóng được bổ sung. Ngoại trừ ngựa chiến, tất cả những phương diện khác đều phát triển cực tốt.
Sau khi phát triển lại rồi thì bắt đầu nghĩ đến chuyện lấy lại một nửa lãnh thổ, Triệu Càn phát động chiến tranh, đã chính thức phá vỡ thế cục hòa bình giữa hai nước.