Chương 50: Lừa gạt thành công
Một tay Tạ Phác gác lên bàn, một tay còn lại vuốt cằm: “Tướng công có muốn nói thật không?”
“Nương tử, nàng phải tin tưởng tâm ý của ta! Thề có trời có đất, ta là người như thế nào, nàng còn không hiểu sao?” Chúc Hợp nghiêm túc nắm chặt tay Tạ Phác.
“Thiếp đương nhiên là tin tướng công rồi, nhưng tướng công vẫn luôn dối gạt thiếp cho nên trong lòng hơi không thoải mái thôi.” Tạ Phác đau lòng, cau mày nhìn hắn rồi rút tay ra.
“Nương tử, không phải ta không muốn nói với nàng, mà là sợ nàng nghe xong lại suy nghĩ linh tinh hại đến thân.” Chúc Hợp đau lòng nương tử nói.
Tạ Phác nghe được lời này trong tim cảm thấy vô cùng mềm mại, đôi mắt thâm tình sống động nhìn Chúc Hợp. Từ sau khi Tạ Phác mang thai, Chúc Hợp đã nhịn lâu lắm rồi, cảm giác sờ được mà không nhìn được thật khó chịu. Chúc Hợp nuốt nước bọt, sờ sờ tay Tạ Phác.
“Nương tử thật đẹp.”
Ánh mắt trắng trợn như vậy, Tạ Phác có muốn phớt lờ cũng không được. Chỉ là nàng phải giải quyết dứt điểm vấn đề đó nên thẳng tay hất tay Chúc Hợp: “Tướng công, chàng còn chưa nói rõ ràng với thiếp đâu.”
Ý nghĩ gian xảo bị Tạ Phác bóp nát từ trong trứng, Chúc Hợp ai oán nói: “Nương tử, chẳng phải ta đã khai báo rồi sao?”
“Chàng vẫn chưa nói.” Nàng không dễ lừa vậy đâu. Chúc Hợp còn chưa nói một câu nào nhưng đã muốn lừa nàng để qua cửa, nằm mơ đi.
Chúc Hợp suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cũng không biết mà, ta mới chỉ gặp nàng ta duy nhất một lần ở ngự hoa viên thì đã bị nàng ta theo dõi.” Chúc Hợp cũng rất oán giận, không khí phu thê tốt như vậy mà lại bị chuyện của Tần Chân Nguyệt xen vào.
Tần Chân Nguyệt ái mộ Chúc Hợp nằm không cũng trúng đạn, nàng cũng đang đau khổ mà.
“Hóa ra là quen biết ở trong cung, chàng với công chúa cũng có nhiều lần ‘trùng hợp’ ghê nhỉ.”
Đang yên đang lành, công chúa Tần Chân Nguyệt chắc chắn sẽ không để ý một tên thần tử nhỏ nhoi như Chúc Hợp, dù gì Chúc Hợp cũng là người có thê tử; vì vậy nàng mới không tin lý do của Chúc Hợp.
Có một số việc lạ lùng đến khó tin, Tần Chân Nguyệt chỉ gặp Chúc Hợp có vài lần thì đã thích Chúc Hợp. Mà lý do vì sao Tần Chân Nguyệt thích Chúc Hợp vẫn còn là một nan đề khó giải.
Chỉ có thể trách khí chất “vương bá” của Chúc Hợp đã hấp dẫn Tần Chân Nguyệt, còn những “chân ái” khác kì thực không yêu hắn, bọn họ đến với Chúc Hợp chỉ vì địa vị và tiền tài của hắn.
Chúc Hợp thấy bản thân kiếp trước quá thất bại.
Chúc Hợp quyết định ăn ngay nói thật, dù gì Tạ Phác cũng đoán được tám phần mười rồi. Chúc Hợp bèn kể hết tiền căn hậu quả từ lần đầu gặp Tần Chân Nguyệt cho đến khi nàng ta theo dõi hắn. Sau khi Chúc Hợp kể xong, Tạ Phác càng thấy kì quái. Với tần suất tiếp xúc ít ỏi như vậy mà Tần Chân Nguyệt cũng có thể vừa ý Chúc Hợp, vậy chỉ có thể giải thích rằng nàng ta nhất kiến chung tình với Chúc Hợp mà thôi.
“Nương tử nhất định phải tin tưởng ta, ta và công chúa không có bất kì quan hệ gì.” Chúc Hợp bi thương, số đào hoa cũng thật hại người. Bao giờ hắn mới có thể thoát khỏi “chân ái” từ kiếp trước đây?
“Thiếp tin chàng, nhưng thiếp muốn chính chàng nói cho thiếp nghe. Chàng càng giấu giếm, trong lòng thiếp càng khó chịu.” Tạ Phác ủy khuất nói.
“Ta không muốn nàng thêm phiền lòng.” Chúc Hợp nhân cơ hội này ôm chặt Tạ Phác rồi cúi đầu nhẹ nhàng an ủi nàng.
Cho dù đang mang thai, dáng người của Tạ Phác cũng chỉ thay đổi chút ít. Bụng nàng lớn hơn, hầu hết mỗi bộ phận đều có thêm ít thịt, bả vai vẫn hết sức mượt mà. Chúc Hợp ngửi thấy mùi sữa của Tạ Phác, thân thể đã không nhịn nổi mà rục rịch.
Tư vị ăn chay cũng không tốt đẹp gì cho cam.
Có vấn đề thì giấu, khi bị hỏi đến lại không thành thật. Hắn vẫn còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác à, không có cửa đâu.
Vì nhân sinh êm đẹp sau này của phu thê hai người, Chúc Hợp quyết định không thể tiếp tục dung túng Tần Chân Nguyệt thêm nữa, hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết Tần Chân Nguyệt, tốt nhất là gả nàng đi.
Hắn rành rành là mưu sĩ của Tần Chí Vũ chứ đâu phải bà mai, sao cả chuyện thành thân của Tần Chân Nguyệt hắn cũng phải quan tâm chứ!
Tần Chí Vũ và người Liêu vẫn tiếp tục đấu đá, người Liêu muốn Tần Chí Vũ đình chiến nhưng lại tham lam muốn lấy lương thực để vượt qua mùa đông năm nay. Hai bên giằng co đã lâu nhưng không ai chịu nhường ai, đều kiên quyết không đáp ứng điều kiện của đối phương.
Bên nào cũng cảm thấy mình sẽ chịu thiệt thòi nếu đồng ý với điều kiện của bên kia.
Chúc Hợp đã nghe Mã Đại phàn nàn rất nhiều lần, nào thì tại sao phải ngồi nghe người Liêu lảm nhảm, nào là tại sao không trực tiếp cầm đao đánh giặc, dù sao bọn hắn cũng chiếm thế thượng phong cơ mà.
Sau khi kết thúc một ngày thương nghị, người Liêu đã thay đổi một vài điều trong hiệp ước. Người Liêu muốn thông gia với Tần Chí Vũ, Khả Hãn người Liêu sẽ thú bào muội Tần Chân Nguyệt của Tần Chí Vụ làm vương hậu.
Hình như bọn họ đang kể chuyện cười thì phải, người Liêu đến cơm ăn còn không đủ no lại muốn thú Tần Chân Nguyệt làm vương hậu, đang coi bọn họ thành triều đình phía nam mà bắt nạt hả?
Tần Chí Vũ đứng tại chỗ nói to, công chúa hòa thân thì cũng được, nhưng người Liêu cũng phải đưa công chúa của khả hãn đến hòa thân.
Chúc Hợp cực kỳ muốn gả Tần Chân Nguyệt ra ngoài nhưng điều kiện là phải môn đăng hộ đối. Bảo hắn đưa Tần Chân Nguyệt đến chỗ người Liêu hòa thân, Chúc Hợp không làm được.
Tần Chân Nguyệt vẫn một lòng một dạ hướng về Chúc Hợp. Hôm nay nàng nhận được tin tức sau buổi thương nghị rằng nàng phải đi hòa thân, lúc đầu Tần Chân Nguyệt còn tức giận, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy lo lắng bất an, nếu Tần Chí Vũ không còn cách giải quyết khác, có phải hắn sẽ gả nàng cho Khả Hãn của người Liêu không?
Người Liêu là cái đức hạnh gì thì ai cũng biết, trượng phu chết thì tẩu tử sẽ phải đi theo huynh đệ, huynh đệ không còn thì gả cho nhi tử, chỉ cần nghĩ như vậy, Tần Chân Nguyệt đã phát run.
Chẳng khác khác nào một lũ biến thái. Muốn gả nàng đến chỗ toàn biến thái, nàng không điên mới lạ.
Nàng không muốn giống như món hàng bị người đưa đi hòa thân, những công chúa từng bị nam triều đưa ra ngoài có mấy người sống được đến già, bọn họ đều bị hành hạ đến chết, chưa kể nàng cũng không thích tướng mạo của người Liêu.
Tần Chân Nguyệt không quá tin tưởng Tần Chí Vũ, cho dù Tần Chí Vũ đã khẳng định sẽ không bắt nàng đi hòa thân. Trong vài tình huống bắt buộc, con người vẫn phải phá vỡ lời hứa mà thôi.
Nam triều chính là một ví dụ.
Nàng nhất định phải tự cố gắng vì tương lai bản thân, nàng sẽ không ngồi yên chờ chết. Tần Chân Nguyệt đi tới đi lui trong phòng hòng tìm kiếm đối sách. Phu quân lý tưởng của nàng vẫn mãi là Chúc Hợp, thứ không chiếm được thì mới thực sự quý giá.
Chúc Hợp tránh nàng như tránh tà, vẫn luôn lấy thê tử ra làm bia đỡ đạn, ngươi nói ngươi đã có thê thất, vậy ta đây sẽ giết chết thê thất của ngươi.
Sau một hồi đi qua đi lại, Tần Chân Nguyệt đã nghĩ ra đối sách tốt nhất. Tạ Phác sắp lâm bồn, một lần sinh hài tử như đi qua quỷ môn quan, lúc sinh đứa nhỏ, thần không biết quỷ không hay mà chết là bình thường.
Vì tương lai của mình, Tần Chân Nguyệt không ngại hủy đi tương lai của người khác. Nàng cũng không phải thánh mẫu, đã sắp bị dồn đến góc tường còn kiêng kị cái gì mà luân thường đạo lý.
Chúc Hợp đã bị phái đến chỗ nghị sự với người Liêu nên không ở trong nhà. Tạ Phác cũng sắp đến lúc lâm bồn nên Chúc Hợp mời Tạ phu nhân đến nhà chăm sóc Tạ Phác. Bà mụ cũng đã tìm được, Tạ Phác vừa mới chuyển dạ muốn sinh nhưng vẫn đi lại ở hậu viện, nếu không phải có nha hoàn đỡ nàng, Tạ Phác sẽ không đứng thẳng được.
Bà mụ vừa đỡ Tạ Phác vừa an ủi nàng. Trong lòng bà không khỏi lo lắng bất an, nghĩ đến tiểu tôn tử vừa mới ra đời, bà cắn răng chấp nhận hiện thực, người không vì mình trời tru đất diệt. Bà chỉ là một dân đen bình thường lại bị liên lụy vào đấu tranh quyền lực giữa mấy nhà quyền quý, có trách thì trách nàng ta đắc tội phải người không nên đắc tội.
Trong lòng bà mụ thấp thỏm bất an cũng đè ép xuống, ngoài miệng thì trấn an nàng nhưng trong tâm lại đang nghĩ cách vô thanh vô thức giết chết hai mẫu tử Tạ Phác để không bị phát hiện.
Tạ Phác đang đau nhức toàn thân nên tuyệt đối không ngờ rằng có một con rắn độc đang chực chờ để giết chết mẫu tử hai người.
Sau khi đi lại một lúc thì bà mụ chắc chắn Tạ Phác đã muốn sinh, bà ta đỡ Tạ Phác vào phòng sinh đã được chuẩn bị từ trước. Tạ Phác nằm trên giường, bà mụ nhìn Tạ Phác đang đau đến mức đổ mồ hôi, khăn lông trong tay không kìm được mà run rẩy.
Bao năm qua bà vẫn có tiếng đã cứu sống biết bao nhiêu mạng mẫu tử, lần này lại bị ép làm chuyện giết người nên cảm thấy không quen tay. Khi ngồi trên giường nhìn Tạ Phác đang đau đớn vì sinh hài tử, bà lại không thể xuống tay. Bà mụ lần nữa thấp thỏm lo lắng nên cũng quên sạch đối sách đã đặt ra lúc nãy.
Yến Thu đứng trong phòng chờ sai bảo, nàng ngồi xuống giường lau mồ hôi cho Tạ Phác, quay đầu nhìn thấy sắc mặt bà mụ vô cùng quỷ dị, không nhịn được suy nghĩ vớ vẩn. Nhưng nàng cũng không nghĩ là bà ta muốn hại chết Tạ Phác chỉ cho là bà có vấn đề khó nói nên khẩn trương hỏi: “Trương ma ma, có phải xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng không?”
Nàng vừa nói xong thì Yến Hà đang bưng nước nóng cũng quay lại nhìn bà mụ, bà mụ phản ứng chập chạm đúng lúc bị Yến Hà nhìn thấy. Yến Hà thông minh tháo vát hơn Yến Thu, Tạ Phác còn chưa bắt đầu sinh, sắc mặt bà mụ sao lại cổ quái như vậy? Chẳng lẽ có uẩn khúc?
Yến Hà bất động thanh sắc đặt nước nóng xuống tủ giường rồi căn dặn Yến Thu chăm sóc Tạ Phác, còn nàng thì đi ra ngoài thuật lại đầu đuôi cho Tạ phu nhân.
Sau đó nàng trở lại phòng sinh quan sát tình huống của Tạ Phác.
Tạ Phác đã sắp sinh, bà mụ định sẽ động tay lúc Tạ Phác sinh nhưng lại không có gan động thủ, Yến Thu và Yến Hà còn đứng trong phòng nên bà định mượn cớ đuổi hai người ra ngoài: “Phòng sinh ô uế, cô nương chưa xuất giá không nên ở lại.”
Yến Thu không nói nhiều mà đi ngoan ngoãn đi ra ngoài, mặc dù rất lo lắng cho Tạ Phác nhưng nàng vẫn phải nghe lời bà mụ. Yến Hà cũng đứng dậy đi theo, nhưng nàng đi đến rèm cửa thì ra hiệu Yến Thu im lặng, lặng lẽ vén rèm quan sát tình huống trong phòng.
Sau khi Yến Thu Yến Hà rời đi, tốc độ sắp xếp đồ đạc của bà mụ lập tức chậm hẳn đi, bà muốn trì hoãn thời gian đỡ đẻ, Yến Thu há miệng muốn nói chuyện nhưng lại bị Yến Hà ngăn cản.
Tạ Phác đã hôn mê, bà mụ cũng không gọi nàng tỉnh lại mà mặc kệ nàng.
Yến Hà đã ba phần hoài nghi bà mụ, nhưng lần này nàng có thể chắc chắn bà mụ có vấn đề.
“Nương tử, nàng phải tin tưởng tâm ý của ta! Thề có trời có đất, ta là người như thế nào, nàng còn không hiểu sao?” Chúc Hợp nghiêm túc nắm chặt tay Tạ Phác.
“Thiếp đương nhiên là tin tướng công rồi, nhưng tướng công vẫn luôn dối gạt thiếp cho nên trong lòng hơi không thoải mái thôi.” Tạ Phác đau lòng, cau mày nhìn hắn rồi rút tay ra.
“Nương tử, không phải ta không muốn nói với nàng, mà là sợ nàng nghe xong lại suy nghĩ linh tinh hại đến thân.” Chúc Hợp đau lòng nương tử nói.
Tạ Phác nghe được lời này trong tim cảm thấy vô cùng mềm mại, đôi mắt thâm tình sống động nhìn Chúc Hợp. Từ sau khi Tạ Phác mang thai, Chúc Hợp đã nhịn lâu lắm rồi, cảm giác sờ được mà không nhìn được thật khó chịu. Chúc Hợp nuốt nước bọt, sờ sờ tay Tạ Phác.
“Nương tử thật đẹp.”
Ánh mắt trắng trợn như vậy, Tạ Phác có muốn phớt lờ cũng không được. Chỉ là nàng phải giải quyết dứt điểm vấn đề đó nên thẳng tay hất tay Chúc Hợp: “Tướng công, chàng còn chưa nói rõ ràng với thiếp đâu.”
Ý nghĩ gian xảo bị Tạ Phác bóp nát từ trong trứng, Chúc Hợp ai oán nói: “Nương tử, chẳng phải ta đã khai báo rồi sao?”
“Chàng vẫn chưa nói.” Nàng không dễ lừa vậy đâu. Chúc Hợp còn chưa nói một câu nào nhưng đã muốn lừa nàng để qua cửa, nằm mơ đi.
Chúc Hợp suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cũng không biết mà, ta mới chỉ gặp nàng ta duy nhất một lần ở ngự hoa viên thì đã bị nàng ta theo dõi.” Chúc Hợp cũng rất oán giận, không khí phu thê tốt như vậy mà lại bị chuyện của Tần Chân Nguyệt xen vào.
Tần Chân Nguyệt ái mộ Chúc Hợp nằm không cũng trúng đạn, nàng cũng đang đau khổ mà.
“Hóa ra là quen biết ở trong cung, chàng với công chúa cũng có nhiều lần ‘trùng hợp’ ghê nhỉ.”
Đang yên đang lành, công chúa Tần Chân Nguyệt chắc chắn sẽ không để ý một tên thần tử nhỏ nhoi như Chúc Hợp, dù gì Chúc Hợp cũng là người có thê tử; vì vậy nàng mới không tin lý do của Chúc Hợp.
Có một số việc lạ lùng đến khó tin, Tần Chân Nguyệt chỉ gặp Chúc Hợp có vài lần thì đã thích Chúc Hợp. Mà lý do vì sao Tần Chân Nguyệt thích Chúc Hợp vẫn còn là một nan đề khó giải.
Chỉ có thể trách khí chất “vương bá” của Chúc Hợp đã hấp dẫn Tần Chân Nguyệt, còn những “chân ái” khác kì thực không yêu hắn, bọn họ đến với Chúc Hợp chỉ vì địa vị và tiền tài của hắn.
Chúc Hợp thấy bản thân kiếp trước quá thất bại.
Chúc Hợp quyết định ăn ngay nói thật, dù gì Tạ Phác cũng đoán được tám phần mười rồi. Chúc Hợp bèn kể hết tiền căn hậu quả từ lần đầu gặp Tần Chân Nguyệt cho đến khi nàng ta theo dõi hắn. Sau khi Chúc Hợp kể xong, Tạ Phác càng thấy kì quái. Với tần suất tiếp xúc ít ỏi như vậy mà Tần Chân Nguyệt cũng có thể vừa ý Chúc Hợp, vậy chỉ có thể giải thích rằng nàng ta nhất kiến chung tình với Chúc Hợp mà thôi.
“Nương tử nhất định phải tin tưởng ta, ta và công chúa không có bất kì quan hệ gì.” Chúc Hợp bi thương, số đào hoa cũng thật hại người. Bao giờ hắn mới có thể thoát khỏi “chân ái” từ kiếp trước đây?
“Thiếp tin chàng, nhưng thiếp muốn chính chàng nói cho thiếp nghe. Chàng càng giấu giếm, trong lòng thiếp càng khó chịu.” Tạ Phác ủy khuất nói.
“Ta không muốn nàng thêm phiền lòng.” Chúc Hợp nhân cơ hội này ôm chặt Tạ Phác rồi cúi đầu nhẹ nhàng an ủi nàng.
Cho dù đang mang thai, dáng người của Tạ Phác cũng chỉ thay đổi chút ít. Bụng nàng lớn hơn, hầu hết mỗi bộ phận đều có thêm ít thịt, bả vai vẫn hết sức mượt mà. Chúc Hợp ngửi thấy mùi sữa của Tạ Phác, thân thể đã không nhịn nổi mà rục rịch.
Tư vị ăn chay cũng không tốt đẹp gì cho cam.
Có vấn đề thì giấu, khi bị hỏi đến lại không thành thật. Hắn vẫn còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác à, không có cửa đâu.
Vì nhân sinh êm đẹp sau này của phu thê hai người, Chúc Hợp quyết định không thể tiếp tục dung túng Tần Chân Nguyệt thêm nữa, hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết Tần Chân Nguyệt, tốt nhất là gả nàng đi.
Hắn rành rành là mưu sĩ của Tần Chí Vũ chứ đâu phải bà mai, sao cả chuyện thành thân của Tần Chân Nguyệt hắn cũng phải quan tâm chứ!
Tần Chí Vũ và người Liêu vẫn tiếp tục đấu đá, người Liêu muốn Tần Chí Vũ đình chiến nhưng lại tham lam muốn lấy lương thực để vượt qua mùa đông năm nay. Hai bên giằng co đã lâu nhưng không ai chịu nhường ai, đều kiên quyết không đáp ứng điều kiện của đối phương.
Bên nào cũng cảm thấy mình sẽ chịu thiệt thòi nếu đồng ý với điều kiện của bên kia.
Chúc Hợp đã nghe Mã Đại phàn nàn rất nhiều lần, nào thì tại sao phải ngồi nghe người Liêu lảm nhảm, nào là tại sao không trực tiếp cầm đao đánh giặc, dù sao bọn hắn cũng chiếm thế thượng phong cơ mà.
Sau khi kết thúc một ngày thương nghị, người Liêu đã thay đổi một vài điều trong hiệp ước. Người Liêu muốn thông gia với Tần Chí Vũ, Khả Hãn người Liêu sẽ thú bào muội Tần Chân Nguyệt của Tần Chí Vụ làm vương hậu.
Hình như bọn họ đang kể chuyện cười thì phải, người Liêu đến cơm ăn còn không đủ no lại muốn thú Tần Chân Nguyệt làm vương hậu, đang coi bọn họ thành triều đình phía nam mà bắt nạt hả?
Tần Chí Vũ đứng tại chỗ nói to, công chúa hòa thân thì cũng được, nhưng người Liêu cũng phải đưa công chúa của khả hãn đến hòa thân.
Chúc Hợp cực kỳ muốn gả Tần Chân Nguyệt ra ngoài nhưng điều kiện là phải môn đăng hộ đối. Bảo hắn đưa Tần Chân Nguyệt đến chỗ người Liêu hòa thân, Chúc Hợp không làm được.
Tần Chân Nguyệt vẫn một lòng một dạ hướng về Chúc Hợp. Hôm nay nàng nhận được tin tức sau buổi thương nghị rằng nàng phải đi hòa thân, lúc đầu Tần Chân Nguyệt còn tức giận, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy lo lắng bất an, nếu Tần Chí Vũ không còn cách giải quyết khác, có phải hắn sẽ gả nàng cho Khả Hãn của người Liêu không?
Người Liêu là cái đức hạnh gì thì ai cũng biết, trượng phu chết thì tẩu tử sẽ phải đi theo huynh đệ, huynh đệ không còn thì gả cho nhi tử, chỉ cần nghĩ như vậy, Tần Chân Nguyệt đã phát run.
Chẳng khác khác nào một lũ biến thái. Muốn gả nàng đến chỗ toàn biến thái, nàng không điên mới lạ.
Nàng không muốn giống như món hàng bị người đưa đi hòa thân, những công chúa từng bị nam triều đưa ra ngoài có mấy người sống được đến già, bọn họ đều bị hành hạ đến chết, chưa kể nàng cũng không thích tướng mạo của người Liêu.
Tần Chân Nguyệt không quá tin tưởng Tần Chí Vũ, cho dù Tần Chí Vũ đã khẳng định sẽ không bắt nàng đi hòa thân. Trong vài tình huống bắt buộc, con người vẫn phải phá vỡ lời hứa mà thôi.
Nam triều chính là một ví dụ.
Nàng nhất định phải tự cố gắng vì tương lai bản thân, nàng sẽ không ngồi yên chờ chết. Tần Chân Nguyệt đi tới đi lui trong phòng hòng tìm kiếm đối sách. Phu quân lý tưởng của nàng vẫn mãi là Chúc Hợp, thứ không chiếm được thì mới thực sự quý giá.
Chúc Hợp tránh nàng như tránh tà, vẫn luôn lấy thê tử ra làm bia đỡ đạn, ngươi nói ngươi đã có thê thất, vậy ta đây sẽ giết chết thê thất của ngươi.
Sau một hồi đi qua đi lại, Tần Chân Nguyệt đã nghĩ ra đối sách tốt nhất. Tạ Phác sắp lâm bồn, một lần sinh hài tử như đi qua quỷ môn quan, lúc sinh đứa nhỏ, thần không biết quỷ không hay mà chết là bình thường.
Vì tương lai của mình, Tần Chân Nguyệt không ngại hủy đi tương lai của người khác. Nàng cũng không phải thánh mẫu, đã sắp bị dồn đến góc tường còn kiêng kị cái gì mà luân thường đạo lý.
Chúc Hợp đã bị phái đến chỗ nghị sự với người Liêu nên không ở trong nhà. Tạ Phác cũng sắp đến lúc lâm bồn nên Chúc Hợp mời Tạ phu nhân đến nhà chăm sóc Tạ Phác. Bà mụ cũng đã tìm được, Tạ Phác vừa mới chuyển dạ muốn sinh nhưng vẫn đi lại ở hậu viện, nếu không phải có nha hoàn đỡ nàng, Tạ Phác sẽ không đứng thẳng được.
Bà mụ vừa đỡ Tạ Phác vừa an ủi nàng. Trong lòng bà không khỏi lo lắng bất an, nghĩ đến tiểu tôn tử vừa mới ra đời, bà cắn răng chấp nhận hiện thực, người không vì mình trời tru đất diệt. Bà chỉ là một dân đen bình thường lại bị liên lụy vào đấu tranh quyền lực giữa mấy nhà quyền quý, có trách thì trách nàng ta đắc tội phải người không nên đắc tội.
Trong lòng bà mụ thấp thỏm bất an cũng đè ép xuống, ngoài miệng thì trấn an nàng nhưng trong tâm lại đang nghĩ cách vô thanh vô thức giết chết hai mẫu tử Tạ Phác để không bị phát hiện.
Tạ Phác đang đau nhức toàn thân nên tuyệt đối không ngờ rằng có một con rắn độc đang chực chờ để giết chết mẫu tử hai người.
Sau khi đi lại một lúc thì bà mụ chắc chắn Tạ Phác đã muốn sinh, bà ta đỡ Tạ Phác vào phòng sinh đã được chuẩn bị từ trước. Tạ Phác nằm trên giường, bà mụ nhìn Tạ Phác đang đau đến mức đổ mồ hôi, khăn lông trong tay không kìm được mà run rẩy.
Bao năm qua bà vẫn có tiếng đã cứu sống biết bao nhiêu mạng mẫu tử, lần này lại bị ép làm chuyện giết người nên cảm thấy không quen tay. Khi ngồi trên giường nhìn Tạ Phác đang đau đớn vì sinh hài tử, bà lại không thể xuống tay. Bà mụ lần nữa thấp thỏm lo lắng nên cũng quên sạch đối sách đã đặt ra lúc nãy.
Yến Thu đứng trong phòng chờ sai bảo, nàng ngồi xuống giường lau mồ hôi cho Tạ Phác, quay đầu nhìn thấy sắc mặt bà mụ vô cùng quỷ dị, không nhịn được suy nghĩ vớ vẩn. Nhưng nàng cũng không nghĩ là bà ta muốn hại chết Tạ Phác chỉ cho là bà có vấn đề khó nói nên khẩn trương hỏi: “Trương ma ma, có phải xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng không?”
Nàng vừa nói xong thì Yến Hà đang bưng nước nóng cũng quay lại nhìn bà mụ, bà mụ phản ứng chập chạm đúng lúc bị Yến Hà nhìn thấy. Yến Hà thông minh tháo vát hơn Yến Thu, Tạ Phác còn chưa bắt đầu sinh, sắc mặt bà mụ sao lại cổ quái như vậy? Chẳng lẽ có uẩn khúc?
Yến Hà bất động thanh sắc đặt nước nóng xuống tủ giường rồi căn dặn Yến Thu chăm sóc Tạ Phác, còn nàng thì đi ra ngoài thuật lại đầu đuôi cho Tạ phu nhân.
Sau đó nàng trở lại phòng sinh quan sát tình huống của Tạ Phác.
Tạ Phác đã sắp sinh, bà mụ định sẽ động tay lúc Tạ Phác sinh nhưng lại không có gan động thủ, Yến Thu và Yến Hà còn đứng trong phòng nên bà định mượn cớ đuổi hai người ra ngoài: “Phòng sinh ô uế, cô nương chưa xuất giá không nên ở lại.”
Yến Thu không nói nhiều mà đi ngoan ngoãn đi ra ngoài, mặc dù rất lo lắng cho Tạ Phác nhưng nàng vẫn phải nghe lời bà mụ. Yến Hà cũng đứng dậy đi theo, nhưng nàng đi đến rèm cửa thì ra hiệu Yến Thu im lặng, lặng lẽ vén rèm quan sát tình huống trong phòng.
Sau khi Yến Thu Yến Hà rời đi, tốc độ sắp xếp đồ đạc của bà mụ lập tức chậm hẳn đi, bà muốn trì hoãn thời gian đỡ đẻ, Yến Thu há miệng muốn nói chuyện nhưng lại bị Yến Hà ngăn cản.
Tạ Phác đã hôn mê, bà mụ cũng không gọi nàng tỉnh lại mà mặc kệ nàng.
Yến Hà đã ba phần hoài nghi bà mụ, nhưng lần này nàng có thể chắc chắn bà mụ có vấn đề.