Chương 41: Ngươi đang nghĩ cái gì đó
Tạ Phác cũng không muốn dây dưa mãi chỉ vì chuyện tối qua, vì vậy nàng bèn đổi hướng câu chuyện sang đám châu báu đang được chất đống bên ngoài: “Tướng công đã nghe Yến Thu nói rồi, tướng công định xử lý như thế nào?”
Suýt chút nữa thì Chúc Hợp đã quên chính sự: “Tạ Nhượng đưa tạ lễ.”
“Tạ lễ?” Tạ Phác suy nghĩ một lúc thì mới hiểu được ý của Chúc Hợp, “Tạ Nhượng sai Tạ Đinh và Tạ Lý đến làm thuyết khách?”
“Đúng vậy.” Chúc Hợp gật đầu thừa nhận, “Buổi sáng hai người đó vừa mới thuyết phục ta giúp bọn họ nói chuyện với nhạc phụ.” Chuyện lúc trước cũng không cần nhắc lại làm gì, tránh cho Tạ Phác lại không vui.
“Cho nên chàng lừa lấy vàng bạc của bọn họ?” Tạ Phác nhíu mày.
“Nương tử sai rồi, cái này gọi là thù lao.” Chúc Hợp lắc đầu, phủ nhận lời của Tạ Phác.
“Đại bá muốn hòa hợp với Nhạc phụ nhưng không dám đến trực tiếp, chỉ có thể tìm người khác đến làm thuyết khách cho ông ta, mà ta chính là người đó.” Cũng là người dễ nói chuyện nhất.
Tạ Phác bèn sáng tỏ.
“Vàng bạc châu báu kia cứ coi như đồ cưới đi, nương tử giữ giúp ta là được.” Chúc Hợp tiện thể nói với Tạ Phác.
Tạ Phác bất ngờ nhìn Chúc Hợp: “Tướng công, ta không nghe lầm chứ?”
“Nương tử không nghe lầm, việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay nàng quản lý, hơn nữa ngày xưa đại bá còn đối xử không tốt với nàng, nàng cứ coi như ông ta đang đền bù cho nàng đi.”
Tạ Phác phát hiện, hình như nàng không thể tức giận nổi...
“Tướng công đã nói vậy, ta cũng không từ chối.” Tạ Phác thản nhiên tiếp nhận những vàng bạc châu báu kia.
Dù sao đưa cho Chúc Hợp thì hắn cũng không biết nhét vào đâu, việc trên việc dưới trong nhà đều do nàng quản lý, đưa hay không đưa thì vẫn đến tay nàng cả thôi. Nhưng một câu nói kia của Chúc Hợp đã biến đống vàng bạc châu báu kia thành tài sản của riêng nàng.
Tạ Phác không có ý định độc chiếm, lúc nào nên sử dụng hay sử dụng cho ai, nàng vẫn sẽ lấy ra mà thôi.
Xế chiều lúc đến nha môn, Chúc Hợp lại nhìn thấy Tạ Đinh và Tạ Lý đang trốn ở góc tường sợ hãi rụt rè nhìn xung quanh. Nhìn từ xa, hai người này chả khác gì gia đinh, Chúc Hợp cũng không muốn đến nhận thân, thật mất mặt mà.
Tạ Nhượng chắc phải dũng cảm lắm mới có thể phái hai tên này tới.
Thực tế Tạ Nhượng phái hai người đến đơn giản chỉ vì nhân tiện tận dụng hàng mua một tặng một. Chủ lực của ông ta là những người như Tạ Hoàn hay Hinh Nhi ở hậu viện kia, những năm gần đây Tạ Nhượng muốn đối phó với người Hồ cũng chỉ chọn những cô nương xinh đẹp ở hậu viện. Lúc đối phó Chúc Hợp, đương nhiên lão cũng lấy người ở hậu viện.
Đầu năm nay làm gì có chiêu gì tốt hơn so với thổi gió bên tai, Chúc Hợp chỉ là loại nhân sĩ nghèo, chỉ cần một đại mỹ nhân như Hinh Nhi cũng đủ để hắn điên đảo.
Tạ Đinh và Tạ Lý nhìn thấy Chúc Hợp thì thân thiết đến bắt tay: “Thập nhị tỷ phu.”
Chúc Hợp đi về phía hai người, Tạ Đinh và Tạ Lý chân chó nhìn Chúc Hợp, đợi hắn đáp lời.
“Đồ ta đã nhận được, các ngươi cứ về trước đi rồi đến tối đến tìm ta, ta sẽ cho hai người câu trả lời thích đáng.” Trước đó Chúc Hợp đã kịp đánh tiếng với Tạ Thành, bây giờ chỉ cần nói vài ba câu nữa là xong việc.
“Vâng ạ, thập nhị tỷ phu.” Nghe được lời này, Tạ Đinh và Tạ Lý đều buông xuống lo lắng bấy lâu nay, cảm giác vui đến muốn khóc luôn, thành công này đến cũng không dễ dàng.
Nhìn cái bộ dạng xúi quẩy này của hai người, Chúc Hợp bất đắc dĩ lắc đầu rồi tiến bước vào nha môn.
Tạ Đinh và Tạ Lý nhẹ nhàng thở ra, nhưng bọn chúng muốn đợi được câu trả lời chắc chắn của Chúc Hợp co nên quyết định không đi. Tạ Đinh và Tạ Lý ngồi ở quán trà cạnh nha môn, vừa uống nước vừa đợi Chúc Hợp.
Chúc Hợp vào nha môn rồi trực tiếp đi tìm Tạ Thành. Hắn thuật lại chuyện khi nãy ở cửa nha môn, bao gòm cả chuyện Tạ Đinh đưa cho hắn chừng năm vạn lượng bạc.
Tạ Thành nghe xong, gật gù tán thưởng Chúc Hợp rồi bảo Chúc Hợp dẫn hai người đó đến gặp ông.
Về phần Chúc Hợp muốn nói thế nào, vậy thì phải nhờ hắn tự nghĩ vậy.
Tạ Đinh Tạ Lý uống hết vài ấm trà, toàn thân đều mắc tiểu, đã chạy qua chạy lại nhà xí vô số lần, nhưng đã gần đến lúc Chúc Hợp trở về, bọn hắn cũng không dám tùy tiện chạy linh tinh chỉ đứng ở cửa nha môn chờ Chúc Hợp.
Vừa nhác thấy bóng Chúc Hợp xuất hiện ở cửa nha môn, Tạ Đinh và Tạ Lý đã nhanh chóng chạy về phía hắn, hai người đứng song song trước mặt Chúc Hợp ngoan ngoãn gọi: “Thập nhị tỷ phu.”
Nhìn thấy bọn họ vừa hưng phấn vừa hy vọng như vậy, Chúc Hợp xấu hổ sờ mũi, hắn cảm thấy hình như mình đối xử với hai người này hơi quá đáng thì phải.
Nhưng cũng chỉ xấu hổ mấy giây mà thôi, ai bảo hai người này xui xẻo phải tiếp nhận nhiệm vụ như vậy.
“Ta đã thăm dò thái độ của nhạc phụ đại nhân, cho nên tối nay các ngươi đến có lẽ nhạc phụ sẽ không quá khắt khe với các ngươi.”
Tạ Đinh và Tạ Lý đưa mắt nhìn nhau, thực chất thì hai người đều rất sợ Tạ Thành, Chúc Hợp còn muốn bọn hắn tự mình đến gặp Tạ Thành? Bọn hắn làm gì có lá gan lớn đến thế.
“Thập nhị tỷ phu, ngươi có thể trực tiếp nói với Tam thúc được không?” Tạ Đinh nịnh nọt cười cười, thương lượng với Chúc Hợp; còn cố gắng để nụ cười không quá giả tạo để Chúc Hợp đồng ý giúp hắn.
“Ngươi cảm thấy có thể sao?” Hắn đã nói với ông nhưng Tạ Thành lại thưởng cho hắn một cục u vào trán.
Chỉ là hắn sẽ không nói với hai kẻ này hắn đã từng thuyết phục Tạ Thành rồi.
“Thập nhị tỷ phu...” Tạ Đinh lập tức thay đổi model thành điềm đạm đáng yêu nhìn Chúc Hợp.
Cái vẻ mặt gì thế này, Chúc Hợp nhìn xong cũng phải run lên. Vẻ mặt này nếu như xuất hiện trên mặt nữ nhân thì không nói, nhưng Tạ Đinh là nam nhân hàng thật giá thật... da gà da vịt trên người Chúc Hợp nổi lên hết cả.
Hắn không phải đoạn tụ, tất nhiên sẽ không có hứng thú với nam nhân, Tạ Đinh lớn lên rất có dáng vẻ đầu trơ trán bóng, dù hắn có thích nam nhân thì cũng sẽ không chọn loại như Tạ Đinh.
Chúc Hợp cấp tốc ngừng lại, hắn đang suy nghĩ cái vẹo gì vậy...
“Lời cần nói ta cũng đã nói. Chỉ bảo các ngươi đi một chuyến, đâu có mất miếng thịt nào” Chúc Hợp quyết định vẫn nên cách xa hai người này một chút.
Tạ-bị vứt bỏ-Đỉnh và Tạ-cũng chung số phận-Lý liếc nhìn nhau rồi cười khổ.
Vừa nghĩ tới đến chuyện đêm nay mà da đầu của bọn hắn đã run lên, Tạ Thành thật sự quá kinh khủng, bọn hắn thật sự không dám đứng đối diện ông
Chúc Hợp đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ không đổi ý, Tạ Đinh Tạ Lý mặc dù sợ Tạ Thành nhưng vẫn phải đích thân đi đến Tạ phủ gặp Tạ Thành.
Hai người lo lắng bất an tiến vào Tạ phủ, không nghi ngờ gì, lúc được ra khỏi chỗ này bọn họ chắc chắn sẽ vui đến phát khóc. Truyện chính ở # Trù?Truy ện.V? #
Chúc Hợp cùng Tạ Phác đi Triệu Dương nhưng cũng chỉ dẫn theo hai nha hoàn thiếp thân của Tạ Phác và hai gia đinh của Chúc Hợp, cả nhà Vương bá lưu lại giữ nhà ở lại Bình Thành kiêm chức bảo vệ.
Từ lúc Tần Chí Vũ đánh đuổi người Hồ, sinh hoạt hằng ngày ở Bình Thành đã đi vào quỹ đạo ổn định, trên cơ bản đều an cư lạc nghiệp, nhưng bên ngoài Bình Thành tiếng kêu than thấu trời đất, tử thi ở khắp nơi, trên cơ bản đều là bách tính bị chết đói hoặc bị người Hồ sát hại.
Mấy năm chiến tranh liên tục, bách tính muốn an cư lạc nghiệp cũng khó, vất vả lắm mới tích góp được ít tài phú thì lại bị người Hồ cướp sạch, phương bắc lại có hạn hán, bách tính bần cùng phải vào rừng cướp bóc để sống qua ngày.
Dọc theo con đường này, đội ngũ của Chúc Hợp đã mấy lần bị cướp để mắt tới, mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm* tránh đi, may mà lần này Chúc Hợp mang theo vài người thực sự có bản lĩnh.
*Hữu kinh vô hiểm bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng
Từ Bình Thành đi đến Triệu Dương mất nửa tháng, đoàn người của Chúc Hợp đi hơn hai mươi ngày mới tới nơi. Nhìn cửa thành ở Triệu Dương, Chúc Hợp cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, cuối cùng thì cũng đến nơi cần đến.
Triệu Dương chính là nơi Chúc Hợp đạt được đỉnh cao nhân sinh ở kiếp trước.
Thành Triệu Dương thủ vệ nghiêm ngặt, diện tích lại rông lớn, Bình Thành so ra thì kém xa. Bốn phía là nước, chỉ là lúc này Triệu Dương đang có nạn hạn hán nên mực nước cũng giảm xuống rất nhiều. Chúc Hợp đưa lệnh bài cho binh lính thủ thành kiểm tra, sau khi binh sĩ xác định không có vấn đề mới cho đoàn người tiến vào thành.
Sau một chuyến đi dài tất cả mọi người đều mệt mỏi, Chúc Hợp dẫn Tạ Phác đến trạch viện mà Tần Chí Vũ sắp xếp cho hắn, Tạ Phác tuy không phải đi bộ nhưng ngồi xe ngựa cũng không khá hơn là bao.
Nàng lớn như vậy rồi nhưng ngoại trừ cùng Tạ phu nhân ra ngoài thắp hương bái Phật thì chưa từng rời xa Bình Thành lâu thế. Đường đến Triệu Dương vừa xa vừa khó đi, lúc ngồi xe ngựa cứ xốc nảy khiến nàng cực kì mệt mỏi.
Vì không muốn gây thêm phiền toái cho mọi người, Tạ Phác dù cho khó chịu cũng không dám kêu rên.
Lúc xuống xe ngựa sắc mặt nàng đã tái nhợt, Yến Hà và Yến Thu một trái một phải dìu Tạ Phác vào trạch viện, Tạ Phác đã mệt đến mức không còn sức, đành phải dựa vào Yến Hà và Yến Thi.
Chúc Hợp trông Tạ Phác bôn ba trên đường mà gầy đi chỉ thấy yêu thương không thôi. Nhưng hắn đang có chuyện gấp phải làm, không có thời gian ở cạnh Tạ Phác, chỉ có thể căn dặn Yến Hà Yến Thu đi tìm đại phu tốt nhất cho Tạ Phác.
Sau khi đã căn dặn hai người thật kĩ, Chúc Hợp mới đi gặp Tần Chí Vũ, Tần Chí Vũ hiện tại đã trở thành chúa tể ở mảnh đất phía tây, những nơi triều đình vứt bỏ hầu hết đã thuộc quyền kiểm soát dưới tay của Tần Chí Vũ.
Lần này không chỉ có người Hồ gấp gáp mà triều đình ở phía nam cũng ngồi không yên. Trong lòng bọn chúng đều có chung một ý nghĩ, vài năm gần đây Tần Chí Vũ lớn mạnh quá, thêm vài năm nữa không biết Tần Chí Vũ có diệt sạch bọn họ không?
Thế là triều đình phía nam vẫn luôn coi thường Tần Chí Vũ nay đã chính thức bắt tay nhằm tiêu diệt quân đội của Tần tướng quân, người Hồ phương bắc nhân cơ hội này đề nghị hợp tác với triều đình phía nam chèn ép Tần Chí Vũ, đương nhiên dựa theo lệ cũ, triều đình sẽ cho người Hồ không ít châu báu.
Tần Chí Vũ tựa như nhân thịt bị kẹp giữa hai miếng bánh mì, hắn muốn đối phó với người hồ ở phía bắc nhưng Triều Đình ở phía nam lại hãm hại hắn, gắn cho hắn những tội danh như phản quốc vân vân...
Vì vậy Tần Chí Vũ đã nhiều lần giận đến hất bàn.
Ngay cả thủ hạ đắc lực dưới tay Tần Chí Vũ cũng không nghĩ ra được biện pháp chu toàn. Tuy triều đình thực lực rất yếu, hắn chỉ cần một lần điều binh là có thể đâm thủng tường thành, thế nhưng hắn e ngại quân tâm cũng như bọn người Hồ ở phía bắc. Lúc đầu hắn vẫn luôn đặt mục tiêu là tiêu diệt người Hồ, nhưng bây giờ đột nhiên tiến đánh triều đình sẽ có rất nhiều binh lính không tâm phục khẩu phục mà phản bội hắn.
Suýt chút nữa thì Chúc Hợp đã quên chính sự: “Tạ Nhượng đưa tạ lễ.”
“Tạ lễ?” Tạ Phác suy nghĩ một lúc thì mới hiểu được ý của Chúc Hợp, “Tạ Nhượng sai Tạ Đinh và Tạ Lý đến làm thuyết khách?”
“Đúng vậy.” Chúc Hợp gật đầu thừa nhận, “Buổi sáng hai người đó vừa mới thuyết phục ta giúp bọn họ nói chuyện với nhạc phụ.” Chuyện lúc trước cũng không cần nhắc lại làm gì, tránh cho Tạ Phác lại không vui.
“Cho nên chàng lừa lấy vàng bạc của bọn họ?” Tạ Phác nhíu mày.
“Nương tử sai rồi, cái này gọi là thù lao.” Chúc Hợp lắc đầu, phủ nhận lời của Tạ Phác.
“Đại bá muốn hòa hợp với Nhạc phụ nhưng không dám đến trực tiếp, chỉ có thể tìm người khác đến làm thuyết khách cho ông ta, mà ta chính là người đó.” Cũng là người dễ nói chuyện nhất.
Tạ Phác bèn sáng tỏ.
“Vàng bạc châu báu kia cứ coi như đồ cưới đi, nương tử giữ giúp ta là được.” Chúc Hợp tiện thể nói với Tạ Phác.
Tạ Phác bất ngờ nhìn Chúc Hợp: “Tướng công, ta không nghe lầm chứ?”
“Nương tử không nghe lầm, việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay nàng quản lý, hơn nữa ngày xưa đại bá còn đối xử không tốt với nàng, nàng cứ coi như ông ta đang đền bù cho nàng đi.”
Tạ Phác phát hiện, hình như nàng không thể tức giận nổi...
“Tướng công đã nói vậy, ta cũng không từ chối.” Tạ Phác thản nhiên tiếp nhận những vàng bạc châu báu kia.
Dù sao đưa cho Chúc Hợp thì hắn cũng không biết nhét vào đâu, việc trên việc dưới trong nhà đều do nàng quản lý, đưa hay không đưa thì vẫn đến tay nàng cả thôi. Nhưng một câu nói kia của Chúc Hợp đã biến đống vàng bạc châu báu kia thành tài sản của riêng nàng.
Tạ Phác không có ý định độc chiếm, lúc nào nên sử dụng hay sử dụng cho ai, nàng vẫn sẽ lấy ra mà thôi.
Xế chiều lúc đến nha môn, Chúc Hợp lại nhìn thấy Tạ Đinh và Tạ Lý đang trốn ở góc tường sợ hãi rụt rè nhìn xung quanh. Nhìn từ xa, hai người này chả khác gì gia đinh, Chúc Hợp cũng không muốn đến nhận thân, thật mất mặt mà.
Tạ Nhượng chắc phải dũng cảm lắm mới có thể phái hai tên này tới.
Thực tế Tạ Nhượng phái hai người đến đơn giản chỉ vì nhân tiện tận dụng hàng mua một tặng một. Chủ lực của ông ta là những người như Tạ Hoàn hay Hinh Nhi ở hậu viện kia, những năm gần đây Tạ Nhượng muốn đối phó với người Hồ cũng chỉ chọn những cô nương xinh đẹp ở hậu viện. Lúc đối phó Chúc Hợp, đương nhiên lão cũng lấy người ở hậu viện.
Đầu năm nay làm gì có chiêu gì tốt hơn so với thổi gió bên tai, Chúc Hợp chỉ là loại nhân sĩ nghèo, chỉ cần một đại mỹ nhân như Hinh Nhi cũng đủ để hắn điên đảo.
Tạ Đinh và Tạ Lý nhìn thấy Chúc Hợp thì thân thiết đến bắt tay: “Thập nhị tỷ phu.”
Chúc Hợp đi về phía hai người, Tạ Đinh và Tạ Lý chân chó nhìn Chúc Hợp, đợi hắn đáp lời.
“Đồ ta đã nhận được, các ngươi cứ về trước đi rồi đến tối đến tìm ta, ta sẽ cho hai người câu trả lời thích đáng.” Trước đó Chúc Hợp đã kịp đánh tiếng với Tạ Thành, bây giờ chỉ cần nói vài ba câu nữa là xong việc.
“Vâng ạ, thập nhị tỷ phu.” Nghe được lời này, Tạ Đinh và Tạ Lý đều buông xuống lo lắng bấy lâu nay, cảm giác vui đến muốn khóc luôn, thành công này đến cũng không dễ dàng.
Nhìn cái bộ dạng xúi quẩy này của hai người, Chúc Hợp bất đắc dĩ lắc đầu rồi tiến bước vào nha môn.
Tạ Đinh và Tạ Lý nhẹ nhàng thở ra, nhưng bọn chúng muốn đợi được câu trả lời chắc chắn của Chúc Hợp co nên quyết định không đi. Tạ Đinh và Tạ Lý ngồi ở quán trà cạnh nha môn, vừa uống nước vừa đợi Chúc Hợp.
Chúc Hợp vào nha môn rồi trực tiếp đi tìm Tạ Thành. Hắn thuật lại chuyện khi nãy ở cửa nha môn, bao gòm cả chuyện Tạ Đinh đưa cho hắn chừng năm vạn lượng bạc.
Tạ Thành nghe xong, gật gù tán thưởng Chúc Hợp rồi bảo Chúc Hợp dẫn hai người đó đến gặp ông.
Về phần Chúc Hợp muốn nói thế nào, vậy thì phải nhờ hắn tự nghĩ vậy.
Tạ Đinh Tạ Lý uống hết vài ấm trà, toàn thân đều mắc tiểu, đã chạy qua chạy lại nhà xí vô số lần, nhưng đã gần đến lúc Chúc Hợp trở về, bọn hắn cũng không dám tùy tiện chạy linh tinh chỉ đứng ở cửa nha môn chờ Chúc Hợp.
Vừa nhác thấy bóng Chúc Hợp xuất hiện ở cửa nha môn, Tạ Đinh và Tạ Lý đã nhanh chóng chạy về phía hắn, hai người đứng song song trước mặt Chúc Hợp ngoan ngoãn gọi: “Thập nhị tỷ phu.”
Nhìn thấy bọn họ vừa hưng phấn vừa hy vọng như vậy, Chúc Hợp xấu hổ sờ mũi, hắn cảm thấy hình như mình đối xử với hai người này hơi quá đáng thì phải.
Nhưng cũng chỉ xấu hổ mấy giây mà thôi, ai bảo hai người này xui xẻo phải tiếp nhận nhiệm vụ như vậy.
“Ta đã thăm dò thái độ của nhạc phụ đại nhân, cho nên tối nay các ngươi đến có lẽ nhạc phụ sẽ không quá khắt khe với các ngươi.”
Tạ Đinh và Tạ Lý đưa mắt nhìn nhau, thực chất thì hai người đều rất sợ Tạ Thành, Chúc Hợp còn muốn bọn hắn tự mình đến gặp Tạ Thành? Bọn hắn làm gì có lá gan lớn đến thế.
“Thập nhị tỷ phu, ngươi có thể trực tiếp nói với Tam thúc được không?” Tạ Đinh nịnh nọt cười cười, thương lượng với Chúc Hợp; còn cố gắng để nụ cười không quá giả tạo để Chúc Hợp đồng ý giúp hắn.
“Ngươi cảm thấy có thể sao?” Hắn đã nói với ông nhưng Tạ Thành lại thưởng cho hắn một cục u vào trán.
Chỉ là hắn sẽ không nói với hai kẻ này hắn đã từng thuyết phục Tạ Thành rồi.
“Thập nhị tỷ phu...” Tạ Đinh lập tức thay đổi model thành điềm đạm đáng yêu nhìn Chúc Hợp.
Cái vẻ mặt gì thế này, Chúc Hợp nhìn xong cũng phải run lên. Vẻ mặt này nếu như xuất hiện trên mặt nữ nhân thì không nói, nhưng Tạ Đinh là nam nhân hàng thật giá thật... da gà da vịt trên người Chúc Hợp nổi lên hết cả.
Hắn không phải đoạn tụ, tất nhiên sẽ không có hứng thú với nam nhân, Tạ Đinh lớn lên rất có dáng vẻ đầu trơ trán bóng, dù hắn có thích nam nhân thì cũng sẽ không chọn loại như Tạ Đinh.
Chúc Hợp cấp tốc ngừng lại, hắn đang suy nghĩ cái vẹo gì vậy...
“Lời cần nói ta cũng đã nói. Chỉ bảo các ngươi đi một chuyến, đâu có mất miếng thịt nào” Chúc Hợp quyết định vẫn nên cách xa hai người này một chút.
Tạ-bị vứt bỏ-Đỉnh và Tạ-cũng chung số phận-Lý liếc nhìn nhau rồi cười khổ.
Vừa nghĩ tới đến chuyện đêm nay mà da đầu của bọn hắn đã run lên, Tạ Thành thật sự quá kinh khủng, bọn hắn thật sự không dám đứng đối diện ông
Chúc Hợp đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ không đổi ý, Tạ Đinh Tạ Lý mặc dù sợ Tạ Thành nhưng vẫn phải đích thân đi đến Tạ phủ gặp Tạ Thành.
Hai người lo lắng bất an tiến vào Tạ phủ, không nghi ngờ gì, lúc được ra khỏi chỗ này bọn họ chắc chắn sẽ vui đến phát khóc. Truyện chính ở # Trù?Truy ện.V? #
Chúc Hợp cùng Tạ Phác đi Triệu Dương nhưng cũng chỉ dẫn theo hai nha hoàn thiếp thân của Tạ Phác và hai gia đinh của Chúc Hợp, cả nhà Vương bá lưu lại giữ nhà ở lại Bình Thành kiêm chức bảo vệ.
Từ lúc Tần Chí Vũ đánh đuổi người Hồ, sinh hoạt hằng ngày ở Bình Thành đã đi vào quỹ đạo ổn định, trên cơ bản đều an cư lạc nghiệp, nhưng bên ngoài Bình Thành tiếng kêu than thấu trời đất, tử thi ở khắp nơi, trên cơ bản đều là bách tính bị chết đói hoặc bị người Hồ sát hại.
Mấy năm chiến tranh liên tục, bách tính muốn an cư lạc nghiệp cũng khó, vất vả lắm mới tích góp được ít tài phú thì lại bị người Hồ cướp sạch, phương bắc lại có hạn hán, bách tính bần cùng phải vào rừng cướp bóc để sống qua ngày.
Dọc theo con đường này, đội ngũ của Chúc Hợp đã mấy lần bị cướp để mắt tới, mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm* tránh đi, may mà lần này Chúc Hợp mang theo vài người thực sự có bản lĩnh.
*Hữu kinh vô hiểm bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng
Từ Bình Thành đi đến Triệu Dương mất nửa tháng, đoàn người của Chúc Hợp đi hơn hai mươi ngày mới tới nơi. Nhìn cửa thành ở Triệu Dương, Chúc Hợp cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, cuối cùng thì cũng đến nơi cần đến.
Triệu Dương chính là nơi Chúc Hợp đạt được đỉnh cao nhân sinh ở kiếp trước.
Thành Triệu Dương thủ vệ nghiêm ngặt, diện tích lại rông lớn, Bình Thành so ra thì kém xa. Bốn phía là nước, chỉ là lúc này Triệu Dương đang có nạn hạn hán nên mực nước cũng giảm xuống rất nhiều. Chúc Hợp đưa lệnh bài cho binh lính thủ thành kiểm tra, sau khi binh sĩ xác định không có vấn đề mới cho đoàn người tiến vào thành.
Sau một chuyến đi dài tất cả mọi người đều mệt mỏi, Chúc Hợp dẫn Tạ Phác đến trạch viện mà Tần Chí Vũ sắp xếp cho hắn, Tạ Phác tuy không phải đi bộ nhưng ngồi xe ngựa cũng không khá hơn là bao.
Nàng lớn như vậy rồi nhưng ngoại trừ cùng Tạ phu nhân ra ngoài thắp hương bái Phật thì chưa từng rời xa Bình Thành lâu thế. Đường đến Triệu Dương vừa xa vừa khó đi, lúc ngồi xe ngựa cứ xốc nảy khiến nàng cực kì mệt mỏi.
Vì không muốn gây thêm phiền toái cho mọi người, Tạ Phác dù cho khó chịu cũng không dám kêu rên.
Lúc xuống xe ngựa sắc mặt nàng đã tái nhợt, Yến Hà và Yến Thu một trái một phải dìu Tạ Phác vào trạch viện, Tạ Phác đã mệt đến mức không còn sức, đành phải dựa vào Yến Hà và Yến Thi.
Chúc Hợp trông Tạ Phác bôn ba trên đường mà gầy đi chỉ thấy yêu thương không thôi. Nhưng hắn đang có chuyện gấp phải làm, không có thời gian ở cạnh Tạ Phác, chỉ có thể căn dặn Yến Hà Yến Thu đi tìm đại phu tốt nhất cho Tạ Phác.
Sau khi đã căn dặn hai người thật kĩ, Chúc Hợp mới đi gặp Tần Chí Vũ, Tần Chí Vũ hiện tại đã trở thành chúa tể ở mảnh đất phía tây, những nơi triều đình vứt bỏ hầu hết đã thuộc quyền kiểm soát dưới tay của Tần Chí Vũ.
Lần này không chỉ có người Hồ gấp gáp mà triều đình ở phía nam cũng ngồi không yên. Trong lòng bọn chúng đều có chung một ý nghĩ, vài năm gần đây Tần Chí Vũ lớn mạnh quá, thêm vài năm nữa không biết Tần Chí Vũ có diệt sạch bọn họ không?
Thế là triều đình phía nam vẫn luôn coi thường Tần Chí Vũ nay đã chính thức bắt tay nhằm tiêu diệt quân đội của Tần tướng quân, người Hồ phương bắc nhân cơ hội này đề nghị hợp tác với triều đình phía nam chèn ép Tần Chí Vũ, đương nhiên dựa theo lệ cũ, triều đình sẽ cho người Hồ không ít châu báu.
Tần Chí Vũ tựa như nhân thịt bị kẹp giữa hai miếng bánh mì, hắn muốn đối phó với người hồ ở phía bắc nhưng Triều Đình ở phía nam lại hãm hại hắn, gắn cho hắn những tội danh như phản quốc vân vân...
Vì vậy Tần Chí Vũ đã nhiều lần giận đến hất bàn.
Ngay cả thủ hạ đắc lực dưới tay Tần Chí Vũ cũng không nghĩ ra được biện pháp chu toàn. Tuy triều đình thực lực rất yếu, hắn chỉ cần một lần điều binh là có thể đâm thủng tường thành, thế nhưng hắn e ngại quân tâm cũng như bọn người Hồ ở phía bắc. Lúc đầu hắn vẫn luôn đặt mục tiêu là tiêu diệt người Hồ, nhưng bây giờ đột nhiên tiến đánh triều đình sẽ có rất nhiều binh lính không tâm phục khẩu phục mà phản bội hắn.