Chương 15: Khóc không ra nước mắt
Dự cảm của Chúc Hợp không sai tẹo nào, vài ngày trôi qua vẫn không thấy nàng ta tìm mình, Chúc Hợp cứ ngỡ nàng ta đã dẹp bỏ ý định ôm đùi hắn; thế nhưng ít lâu sau, Hinh Nhi xuất hiện như oán phụ nhìn hắn. Đôi mắt nàng ta đầy thâm tình và quật cường, tuy chật vật nhưng không che giấu được vẻ kiều diễm, một thân một mình đứng góc đường đợi hắn.
Lúc nhìn thấy Hinh Nhi, đầu hắn thấy hơi đau, tự hỏi không biết có nên quay về nhà không.
Chúc Hợp hung dữ nhìn chằm chằm hai tên hầu sau lưng, biết thế ngày xưa hắn đã yêu cầu tìm người dù không quá thông minh nhưng cũng được không quá ngu.
Giờ thì hay rồi, hắn còn đang nghèo kiết xác ấy chứ, dư giả đâu mà nuôi thêm nàng ta.
Nàng ta mặc y phục màu trắng, trên người không có bất kỳ trang sức gì nhưng vẫn xinh đẹp như hoa. Nàng đi về phía hắn, như một con bươm bướm nhẹ nhàng bay trong nắng, gió thỉnh thoảng thổi qua tóc, luồn qua tà váy nàng. Hinh Nhi nhẹ nhàng bước từng bước đến trước mặt hắn, nàng ta hành lễ với hắn rồi dịu dàng thuật lại, “Ân công, Hinh Nhi nhờ bạc của người đã an táng phụ thân, mấy ngày nay còn chưa có thời gian gặp người, ân công còn nhớ ta không?”
Hóa ra nàng ta tên là Hinh Nhi, Chúc Hợp hơi ngại, hắn đã quên sạch những gì về nàng ta rồi.
Đại Tráng Đại Dũng sau lưng Chúc Hợp nhìn Hinh Nhi mà nuốt nước bọt. Lần đầu gặp mặt đã cảm thấy nàng ta đẹp rồi, nhưng lúc đó đang hỗn loạn, hai người cũng không nhìn rõ mặt nàng. Hôm nay đứng đối diện nàng ta mới biết nàng ta đẹp đến mức này.
Bọn hắn cùng lúc nhìn Chúc Hợp, ông chủ thật may mắn, có địa vị, tiền bạc, còn có mỹ nhân tình nguyện ôm đùi hắn.
“Ta không quen ngươi, không cần biết ngươi tên Tây Nhi hay Đông Nhi, ta có thê tử rồi không cần thêm thiếp thất hay nha hoàn, ngươi đi tìm người khác đi.”
Chúc Hợp chán ghét nàng ta vô cùng, không muốn nhìn thấy mặt nàng ta lần nào nữa, hắn chỉ muốn nhanh nhanh quay về ăn cơm với thê tử.
Hinh Nhi nghe vậy thì cực kì oan ức nhìn hắn, đôi mắt phượng rưng rưng muốn khóc, chọc người ta đau lòng.
“Ân công không thích Hinh Nhi sao?” Cứ như nàng ta với Chúc Hợp đã có một chân rồi ấy, ai thích ngươi cơ chứ, đừng có mà vớ vẩn.
Chúc Hợp lạnh mặt, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, cha ngươi đã mồ yên mả đẹp, ngươi đẹp vậy không sợ không lấy được người tử tế, ngươi muốn đi đâu thì đi đi.”
“Nô gia chỉ còn một mình, xin người cho nô gia ở cạnh người, dù chỉ là một nha hoàn bưng trà rót nước cũng được.” Hinh Nhi nhẹ nhàng quỳ xuống, giơ tay nhấc chân đều uyển chuyển mà tao nhã.
Chúc Hợp nghĩ thầm, hình như ai cũng nghĩ hắn dễ lừa lắm ấy. Nhìn nàng ta kiểu này chỗ nào giống mồ côi, nhất định là luyện tập để câu dẫn hắn thôi. Hinh Nhi này cũng thật bất chấp thủ đoạn. Có vẻ Tạ gia đánh giá cao hắn rồi, phái cả Hinh Nhi đến cái thành nhỏ này chỉ để quyến rũ hắn.
“Nhà ta nghèo lắm không có tiền nuôi ngươi, ngươi vẫn nên đi tìm chỗ khác đi.” Dù hắn có nói bao nhiêu thì nàng ta cũng không để vào tai, vậy thì sao không từ chối thẳng thắn. Hắn không muốn đứng ở chỗ này một phút nào nữa.
Chúc Hợp nói xong liền đi, Hinh Nhi đột nhiên quỳ xuống, thấy hắn muốn đi qua nàng, nàng ta đột nhiên mạnh tay kéo vạt áo Chúc Hợp, ngửa đầu u oán nhìn hắn, “Ân công ghét Hinh Nhi sao? Người luôn tránh mặt nô gia...”
Nàng ta một giây khóc liền khóc, khóc lê hoa đái vũ kéo vạt áo hắn. Chúc Hợp nhìn chung quanh, may mà không có người nào, hắn không thích cảm giác bị người vây xem như trò cười.
Hình như nếu hắn còn chưa đủ tuyệt tình thì chắc chắn nàng ta sẽ lẫn nữa tìm tới cửa, Chúc Hợp không cần nghĩ ngợi mà gạt phăng tay nàng ta, “Cô nương, ta không thích ngươi cũng không ghét ngươi, xin cô nương tự trọng, đừng có quấn lấy ta nữa, ta đã có thê tử rồi, ta rất yêu nàng nên không muốn nàng hiểu lầm.”
Hinh Nhi cầm chặt vạt áo của hắn chết sống không chịu buông. Hai người giằng co kịch liệt, khiến bộ móng được chăm sóc cẩn thận ở phủ của nàng ta không chịu nổi mà gãy mất vài cái, Hinh Nhi đau đến hít khí lạnh.
“Xin ân công cho Hinh Nhi cơ hội báo đáp người, Hinh Nhi sẽ không ăn nhiều, Hinh Nhi nguyện làm nha hoàn đổ trà rót nước phục vụ ân công.”
Nàng ta chưa bao giờ tin thời này vẫn còn nam nhân một lòng chung thủy với chính thất, nam nhân ấy mà, không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài thì cũng phải tam thê tứ thiếp. Dựa vào sắc đẹp của nàng, nàng không tin không thể chinh phục trái tim sắt đá của Chúc Hợp.
Thời tiết tuy đang dần chuyển lạnh nhưng ban ngày vẫn rất oi bức, nhất là thời điểm giữa trưa, cái nắng gay gắt làm cho người khác chỉ muốn nhanh về nhà nghỉ ngơi. Chúc Hợp khổ không sao kể hết, hắn dây dưa cùng nàng ta một lúc lâu, trên đầu và quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.
“Ta không cần cô nương báo đạo, cô nương đi tìm người khác đi, Bình Thành nhiều người giàu có lắm, sao nhất định phải là ta?”
Lần này Chúc Hợp không thèm nể mặt nàng ta luôn, hắn đen đủi tám kiếp mới bị nàng nhìn trúng.
“Nô gia chỉ muốn báo đáp ân công mà thôi.” Hinh Nhi từng nghĩ chơi chán Chúc Hợp nàng ta sẽ dứt khoát chia tay, nhưng không có nghĩa là Chúc Hợp được phép vứt bỏ nàng. Người như hắn, nàng vẫy tay là có một đống tình nguyện quỳ dưới chân nàng ấy chứ.
Nhưng nàng ta không ngờ Chúc Hợp không thèm để nàng vào mắt, thậm chí hắn còn tránh nàng hơn tránh tà. Muốn chơi lạt mềm buộc chặt sao, nàng chiều. Hinh Nhi sinh ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, nàng nhất định phải khiến hắn quỳ xuống khóc lóc cầu xin nàng.
Về phần mấy lời lúc nãy hắn nói, nàng xem như không nghe thấy là được, muốn quyến rũ đàn ông nhất là đàn ông đã có vợ thì da mặt phải thật dày.
“Người hầu của ta cho ngươi tiền chứ không phải ta, hai người còn chưa có thành thân nếu người vừa ý ai thì gả cho người đó.” Đại Tráng, Đại Dũng bị đẩy ra làm lá chắn, Chúc Hợp đem vứt nàng ta cho bọn họ. Nhưng hắn nói toàn sự thật mà, hắn không cho nàng ta tiền mặc mớ gì phải chịu trách nhiệm, tất cả do hai tên đầu heo phía sau gây ra.
Trong suy nghĩ của Hinh Nhi, hai tên hầu vừa xấu xí vừa thô bỉ, không bằng một phần của Chúc Hợp. Lúc đầu nàng ta coi thường Chúc Hợp thì làm sao thèm để mắt hai tên này.
“Ân công, sao người nỡ đối xử với ta như vậy?” Hinh Nhi tuyệt vọng nhìn Chúc Hợp, đôi mắt nàng tràn ngập nước mắt, thương tâm khóc nức nở.
Chúc Hợp sắp nổi bão rồi, sắc mặt hắn lạnh đi mấy phần. Mấy phim cổ trang hay nói nữ tử cổ đại thẹn thùng lắm sao? Sự thẹn thùng của nàng ta đâu rồi? Chúc Hợp làm cách nào cũng không được rút vạt áo ra tức giận quát lớn, “Các ngươi còn không đến đây giữ nàng cho ta!”
Cảnh tượng quen thuộc lại được tái diễn.
Đại Tráng Đại Dũng nhanh chóng chạy đến, dùng sức nắm chặt lấy bàn tay nàng gỡ ra. Hôm nay vì đi tiễn tướng quân Tần Chí Vũ, hắn đã cố ý lựa chọn bộ quần áo được dệt từ vải Lăng La đắt tiền. Hắn muốn lưu lại ấn tượng tốt với Tần Chí Vũ để trợ giúp sự phát triển sau này. Quần áo đẹp đẽ đều bị nàng ta túm nhăn nhúm như bao bố, ai mà ngờ được sự tình lại như này.
Chúc Hợp nhìn vạt áo nhăn nhúm mà muốn khóc, về nhà giải thích kiểu gì với thê tử đây.
Trong lúc dãy dụa, móng tay của nàng ta lại gãy thêm hai cái, ngón tay bị máu nhuộm đỏ dính lên cả quần áo, nàng đau đến hít khí lạnh.
Chúc Hợp mặc kệ nàng, sau khi thoát khỏi ma trảo của nàng ta bèn nói, “Cô nương, ta cầu ngươi đừng bám lấy ta nữa, nếu không ta đành tống ngươi vào ngục vậy!”
Đành chịu, Chúc Hợp không muốn nàng quấn lấy hắn nữa nên chỉ còn cách uy hiếp.
Nam nhân bình thường được nữ nhân yêu mến là phúc khí của hắn, nhưng trong đó không có Chúc Hợp, hắn chỉ muốn tránh nàng ta càng xa càng tốt.
Hinh Nhi ngạc nhiên chớp đôi mắt phượng nhìn hắn, nàng không tin lắm nên muốn thăm dò hắn đang nói thật hay giả vờ.
Chúc Hợp nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn nàng.
Hinh Nhi do dự, xuất thân của nàng không rõ ràng, nếu bị đưa vào ngục nhốt cùng một lũ dơ bẩn, bọn chúng sẽ không thương hoa tiếc ngọc, dù nàng có đẹp cũng chỉ là đồ chơi cho mấy tên quản ngục, còn có thể sống những tháng ngày an nhàn sao?
Chúc Hợp thấy nàng do dự tiếp tục đe dọa, “Ta đã nói với ngươi, ngươi hãy tìm người khác thu lưu ngươi, đừng tốn công vô ích nữa.”
Nói xong Chúc Hợp dứt khoát rời đi, Hinh Nhi quỳ trên mặt đất im lặng suy nghĩ Thấy nàng không còn dãy dụa muốn đuổi theo Chúc Hợp, Đại Tráng Đại Dũng liếc nhau, có lẽ cảm thấy nàng hơi đáng thương nên thả nàng ra rồi đuổi theo Chúc Hợp.
Hinh Nhi quỳ giữa đường nhìn bóng lưng Chúc Hợp đi xa dần. Nàng ngẩng đầu lau nước mắt, trong con ngươi không còn sự điềm đạm đáng yêu mà thay vào đó là sự sắc bén.
Hinh Nhi đã xé rách vạt áo của hắn, mấy chỗ khác cũng không khác hơn là bao, vì vậy Chúc Hợp thừa dịp Tạ Phác không có ở phòng trộm thay một bộ đồ khác.
Chúc Hợp hôm nay về phủ rất sớm, Tạ Phác một mình ở nhà cũng không có việc gì làm bèn dứt khoát thu dọn phòng ngủ từ trong ra ngoài, Chúc Hợp về đúng lúc nàng đang sắp xếp lại quần áo.
Chúc Hợp đứng ở cửa ra vào, cơ thể lấp tức cứng đờ, quay người định trốn nhưng đen đủi bị Tạ Phác đúng lúc quay đầu nhìn thấy.
“Tướng công, chàng đã về.” Nghe thấy Tạ Phác gọi, Chúc Hợp biết đời hắn coi như xong rồi.
Chúc Hợp chậm rãi quay lại cười thật dịu dàng với nàng.
Tạ Phác liếc mắt đã nhìn thấy vạt áo rách tươm của Chúc Hợp, nàng vội vàng bỏ quần áo vào hòm, nhanh nhẹn đến trước mặt hắn chọc chọc vào chỗ bị rách nghi ngờ nói “Tướng công, quần áo chàng bị thế?”
Chúc Hợp lập tức bịa ra lý do chính đáng nhưng đối diện ánh mắt kia của Tạ Phác, lời định nói đành nuốt vào trong. Hắn đã thề đời này sẽ không bao giờ nói dối nàng nữa, vậy mà hắn vừa định nói dối nàng ư?
“Bị một nữ nhân kéo rách.” Chúc Hợp không thể gạt nàng, hắn chỉ có thể giảm bớt mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Tạ Phác cười “Hóa ra là thế.” Rồi nàng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Chúc Hợp cứ nghĩ rằng nàng sẽ chất vấn hắn hai ba câu, nhưng Tạ Phác ngược lại không hỏi gì nữa khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Nương tử, nàng không hỏi gì nữa sao?”
Hai người cùng đi vào nhà, Tạ Phác nhanh nhẹn cởi đai lưng cho tướng công rồi lấy cho Chúc Hợp một bộ quần áo khác.
“Vì sao phải hỏi, chẳng lẽ chàng giấu ta cái gì?” Tạ Phác ôn nhu cười, đôi mắt xinh đẹp như chứa cả bầu trời, tinh khiết không nhiễm một hạt bụi.
Lúc nhìn thấy Hinh Nhi, đầu hắn thấy hơi đau, tự hỏi không biết có nên quay về nhà không.
Chúc Hợp hung dữ nhìn chằm chằm hai tên hầu sau lưng, biết thế ngày xưa hắn đã yêu cầu tìm người dù không quá thông minh nhưng cũng được không quá ngu.
Giờ thì hay rồi, hắn còn đang nghèo kiết xác ấy chứ, dư giả đâu mà nuôi thêm nàng ta.
Nàng ta mặc y phục màu trắng, trên người không có bất kỳ trang sức gì nhưng vẫn xinh đẹp như hoa. Nàng đi về phía hắn, như một con bươm bướm nhẹ nhàng bay trong nắng, gió thỉnh thoảng thổi qua tóc, luồn qua tà váy nàng. Hinh Nhi nhẹ nhàng bước từng bước đến trước mặt hắn, nàng ta hành lễ với hắn rồi dịu dàng thuật lại, “Ân công, Hinh Nhi nhờ bạc của người đã an táng phụ thân, mấy ngày nay còn chưa có thời gian gặp người, ân công còn nhớ ta không?”
Hóa ra nàng ta tên là Hinh Nhi, Chúc Hợp hơi ngại, hắn đã quên sạch những gì về nàng ta rồi.
Đại Tráng Đại Dũng sau lưng Chúc Hợp nhìn Hinh Nhi mà nuốt nước bọt. Lần đầu gặp mặt đã cảm thấy nàng ta đẹp rồi, nhưng lúc đó đang hỗn loạn, hai người cũng không nhìn rõ mặt nàng. Hôm nay đứng đối diện nàng ta mới biết nàng ta đẹp đến mức này.
Bọn hắn cùng lúc nhìn Chúc Hợp, ông chủ thật may mắn, có địa vị, tiền bạc, còn có mỹ nhân tình nguyện ôm đùi hắn.
“Ta không quen ngươi, không cần biết ngươi tên Tây Nhi hay Đông Nhi, ta có thê tử rồi không cần thêm thiếp thất hay nha hoàn, ngươi đi tìm người khác đi.”
Chúc Hợp chán ghét nàng ta vô cùng, không muốn nhìn thấy mặt nàng ta lần nào nữa, hắn chỉ muốn nhanh nhanh quay về ăn cơm với thê tử.
Hinh Nhi nghe vậy thì cực kì oan ức nhìn hắn, đôi mắt phượng rưng rưng muốn khóc, chọc người ta đau lòng.
“Ân công không thích Hinh Nhi sao?” Cứ như nàng ta với Chúc Hợp đã có một chân rồi ấy, ai thích ngươi cơ chứ, đừng có mà vớ vẩn.
Chúc Hợp lạnh mặt, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, cha ngươi đã mồ yên mả đẹp, ngươi đẹp vậy không sợ không lấy được người tử tế, ngươi muốn đi đâu thì đi đi.”
“Nô gia chỉ còn một mình, xin người cho nô gia ở cạnh người, dù chỉ là một nha hoàn bưng trà rót nước cũng được.” Hinh Nhi nhẹ nhàng quỳ xuống, giơ tay nhấc chân đều uyển chuyển mà tao nhã.
Chúc Hợp nghĩ thầm, hình như ai cũng nghĩ hắn dễ lừa lắm ấy. Nhìn nàng ta kiểu này chỗ nào giống mồ côi, nhất định là luyện tập để câu dẫn hắn thôi. Hinh Nhi này cũng thật bất chấp thủ đoạn. Có vẻ Tạ gia đánh giá cao hắn rồi, phái cả Hinh Nhi đến cái thành nhỏ này chỉ để quyến rũ hắn.
“Nhà ta nghèo lắm không có tiền nuôi ngươi, ngươi vẫn nên đi tìm chỗ khác đi.” Dù hắn có nói bao nhiêu thì nàng ta cũng không để vào tai, vậy thì sao không từ chối thẳng thắn. Hắn không muốn đứng ở chỗ này một phút nào nữa.
Chúc Hợp nói xong liền đi, Hinh Nhi đột nhiên quỳ xuống, thấy hắn muốn đi qua nàng, nàng ta đột nhiên mạnh tay kéo vạt áo Chúc Hợp, ngửa đầu u oán nhìn hắn, “Ân công ghét Hinh Nhi sao? Người luôn tránh mặt nô gia...”
Nàng ta một giây khóc liền khóc, khóc lê hoa đái vũ kéo vạt áo hắn. Chúc Hợp nhìn chung quanh, may mà không có người nào, hắn không thích cảm giác bị người vây xem như trò cười.
Hình như nếu hắn còn chưa đủ tuyệt tình thì chắc chắn nàng ta sẽ lẫn nữa tìm tới cửa, Chúc Hợp không cần nghĩ ngợi mà gạt phăng tay nàng ta, “Cô nương, ta không thích ngươi cũng không ghét ngươi, xin cô nương tự trọng, đừng có quấn lấy ta nữa, ta đã có thê tử rồi, ta rất yêu nàng nên không muốn nàng hiểu lầm.”
Hinh Nhi cầm chặt vạt áo của hắn chết sống không chịu buông. Hai người giằng co kịch liệt, khiến bộ móng được chăm sóc cẩn thận ở phủ của nàng ta không chịu nổi mà gãy mất vài cái, Hinh Nhi đau đến hít khí lạnh.
“Xin ân công cho Hinh Nhi cơ hội báo đáp người, Hinh Nhi sẽ không ăn nhiều, Hinh Nhi nguyện làm nha hoàn đổ trà rót nước phục vụ ân công.”
Nàng ta chưa bao giờ tin thời này vẫn còn nam nhân một lòng chung thủy với chính thất, nam nhân ấy mà, không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài thì cũng phải tam thê tứ thiếp. Dựa vào sắc đẹp của nàng, nàng không tin không thể chinh phục trái tim sắt đá của Chúc Hợp.
Thời tiết tuy đang dần chuyển lạnh nhưng ban ngày vẫn rất oi bức, nhất là thời điểm giữa trưa, cái nắng gay gắt làm cho người khác chỉ muốn nhanh về nhà nghỉ ngơi. Chúc Hợp khổ không sao kể hết, hắn dây dưa cùng nàng ta một lúc lâu, trên đầu và quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.
“Ta không cần cô nương báo đạo, cô nương đi tìm người khác đi, Bình Thành nhiều người giàu có lắm, sao nhất định phải là ta?”
Lần này Chúc Hợp không thèm nể mặt nàng ta luôn, hắn đen đủi tám kiếp mới bị nàng nhìn trúng.
“Nô gia chỉ muốn báo đáp ân công mà thôi.” Hinh Nhi từng nghĩ chơi chán Chúc Hợp nàng ta sẽ dứt khoát chia tay, nhưng không có nghĩa là Chúc Hợp được phép vứt bỏ nàng. Người như hắn, nàng vẫy tay là có một đống tình nguyện quỳ dưới chân nàng ấy chứ.
Nhưng nàng ta không ngờ Chúc Hợp không thèm để nàng vào mắt, thậm chí hắn còn tránh nàng hơn tránh tà. Muốn chơi lạt mềm buộc chặt sao, nàng chiều. Hinh Nhi sinh ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, nàng nhất định phải khiến hắn quỳ xuống khóc lóc cầu xin nàng.
Về phần mấy lời lúc nãy hắn nói, nàng xem như không nghe thấy là được, muốn quyến rũ đàn ông nhất là đàn ông đã có vợ thì da mặt phải thật dày.
“Người hầu của ta cho ngươi tiền chứ không phải ta, hai người còn chưa có thành thân nếu người vừa ý ai thì gả cho người đó.” Đại Tráng, Đại Dũng bị đẩy ra làm lá chắn, Chúc Hợp đem vứt nàng ta cho bọn họ. Nhưng hắn nói toàn sự thật mà, hắn không cho nàng ta tiền mặc mớ gì phải chịu trách nhiệm, tất cả do hai tên đầu heo phía sau gây ra.
Trong suy nghĩ của Hinh Nhi, hai tên hầu vừa xấu xí vừa thô bỉ, không bằng một phần của Chúc Hợp. Lúc đầu nàng ta coi thường Chúc Hợp thì làm sao thèm để mắt hai tên này.
“Ân công, sao người nỡ đối xử với ta như vậy?” Hinh Nhi tuyệt vọng nhìn Chúc Hợp, đôi mắt nàng tràn ngập nước mắt, thương tâm khóc nức nở.
Chúc Hợp sắp nổi bão rồi, sắc mặt hắn lạnh đi mấy phần. Mấy phim cổ trang hay nói nữ tử cổ đại thẹn thùng lắm sao? Sự thẹn thùng của nàng ta đâu rồi? Chúc Hợp làm cách nào cũng không được rút vạt áo ra tức giận quát lớn, “Các ngươi còn không đến đây giữ nàng cho ta!”
Cảnh tượng quen thuộc lại được tái diễn.
Đại Tráng Đại Dũng nhanh chóng chạy đến, dùng sức nắm chặt lấy bàn tay nàng gỡ ra. Hôm nay vì đi tiễn tướng quân Tần Chí Vũ, hắn đã cố ý lựa chọn bộ quần áo được dệt từ vải Lăng La đắt tiền. Hắn muốn lưu lại ấn tượng tốt với Tần Chí Vũ để trợ giúp sự phát triển sau này. Quần áo đẹp đẽ đều bị nàng ta túm nhăn nhúm như bao bố, ai mà ngờ được sự tình lại như này.
Chúc Hợp nhìn vạt áo nhăn nhúm mà muốn khóc, về nhà giải thích kiểu gì với thê tử đây.
Trong lúc dãy dụa, móng tay của nàng ta lại gãy thêm hai cái, ngón tay bị máu nhuộm đỏ dính lên cả quần áo, nàng đau đến hít khí lạnh.
Chúc Hợp mặc kệ nàng, sau khi thoát khỏi ma trảo của nàng ta bèn nói, “Cô nương, ta cầu ngươi đừng bám lấy ta nữa, nếu không ta đành tống ngươi vào ngục vậy!”
Đành chịu, Chúc Hợp không muốn nàng quấn lấy hắn nữa nên chỉ còn cách uy hiếp.
Nam nhân bình thường được nữ nhân yêu mến là phúc khí của hắn, nhưng trong đó không có Chúc Hợp, hắn chỉ muốn tránh nàng ta càng xa càng tốt.
Hinh Nhi ngạc nhiên chớp đôi mắt phượng nhìn hắn, nàng không tin lắm nên muốn thăm dò hắn đang nói thật hay giả vờ.
Chúc Hợp nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn nàng.
Hinh Nhi do dự, xuất thân của nàng không rõ ràng, nếu bị đưa vào ngục nhốt cùng một lũ dơ bẩn, bọn chúng sẽ không thương hoa tiếc ngọc, dù nàng có đẹp cũng chỉ là đồ chơi cho mấy tên quản ngục, còn có thể sống những tháng ngày an nhàn sao?
Chúc Hợp thấy nàng do dự tiếp tục đe dọa, “Ta đã nói với ngươi, ngươi hãy tìm người khác thu lưu ngươi, đừng tốn công vô ích nữa.”
Nói xong Chúc Hợp dứt khoát rời đi, Hinh Nhi quỳ trên mặt đất im lặng suy nghĩ Thấy nàng không còn dãy dụa muốn đuổi theo Chúc Hợp, Đại Tráng Đại Dũng liếc nhau, có lẽ cảm thấy nàng hơi đáng thương nên thả nàng ra rồi đuổi theo Chúc Hợp.
Hinh Nhi quỳ giữa đường nhìn bóng lưng Chúc Hợp đi xa dần. Nàng ngẩng đầu lau nước mắt, trong con ngươi không còn sự điềm đạm đáng yêu mà thay vào đó là sự sắc bén.
Hinh Nhi đã xé rách vạt áo của hắn, mấy chỗ khác cũng không khác hơn là bao, vì vậy Chúc Hợp thừa dịp Tạ Phác không có ở phòng trộm thay một bộ đồ khác.
Chúc Hợp hôm nay về phủ rất sớm, Tạ Phác một mình ở nhà cũng không có việc gì làm bèn dứt khoát thu dọn phòng ngủ từ trong ra ngoài, Chúc Hợp về đúng lúc nàng đang sắp xếp lại quần áo.
Chúc Hợp đứng ở cửa ra vào, cơ thể lấp tức cứng đờ, quay người định trốn nhưng đen đủi bị Tạ Phác đúng lúc quay đầu nhìn thấy.
“Tướng công, chàng đã về.” Nghe thấy Tạ Phác gọi, Chúc Hợp biết đời hắn coi như xong rồi.
Chúc Hợp chậm rãi quay lại cười thật dịu dàng với nàng.
Tạ Phác liếc mắt đã nhìn thấy vạt áo rách tươm của Chúc Hợp, nàng vội vàng bỏ quần áo vào hòm, nhanh nhẹn đến trước mặt hắn chọc chọc vào chỗ bị rách nghi ngờ nói “Tướng công, quần áo chàng bị thế?”
Chúc Hợp lập tức bịa ra lý do chính đáng nhưng đối diện ánh mắt kia của Tạ Phác, lời định nói đành nuốt vào trong. Hắn đã thề đời này sẽ không bao giờ nói dối nàng nữa, vậy mà hắn vừa định nói dối nàng ư?
“Bị một nữ nhân kéo rách.” Chúc Hợp không thể gạt nàng, hắn chỉ có thể giảm bớt mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Tạ Phác cười “Hóa ra là thế.” Rồi nàng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Chúc Hợp cứ nghĩ rằng nàng sẽ chất vấn hắn hai ba câu, nhưng Tạ Phác ngược lại không hỏi gì nữa khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Nương tử, nàng không hỏi gì nữa sao?”
Hai người cùng đi vào nhà, Tạ Phác nhanh nhẹn cởi đai lưng cho tướng công rồi lấy cho Chúc Hợp một bộ quần áo khác.
“Vì sao phải hỏi, chẳng lẽ chàng giấu ta cái gì?” Tạ Phác ôn nhu cười, đôi mắt xinh đẹp như chứa cả bầu trời, tinh khiết không nhiễm một hạt bụi.